Tây du
Chương 182
Bên cạnh bãi cỏ xanh rờn có một hồ nước nhỏ trong veo, hai người một nam một nữ đang ngâm mình trong làn nước mát.
Sau khi mây mưa đã đời, Thiên kéo Hoàng Hân xuống hồ tắm rửa. Cả hai vừa tắm rửa vừa chơi đùa rất vui.
Vì chênh lệch thời gian rất nhiều so với bên ngoài nên cả hai có rất nhiều thời gian.
Sau nhiều lần quan hệ và đụng chạm thân thể, Hoàng Hân đã quen với việc bị Thiên dê nên ngay lúc này đang ngâm mình trong làn nước mát bị hắn ôm phía sau sờ mó bộ ngực trắng nõn cũng chỉ khẽ mắng: “Thôi nào, bóp chưa chán à!”
Thiên vừa bóp ngực nàng vừa đáp lại: “Cho ta bóp cả đời cũng không chán!”
“Dẻo mỏ!”
“Thật mà, không tin nàng cứ cho ta bóp đi!”
“Khôn như chàng…”
Hoàng Hân đuối lý, đành mặc kệ Thiên nghịch phá ngực mình. Nàng từ từ nhắm mắt hưởng thụ cảm giác này, đã từ rất lâu rồi nàng mới có lại cảm giác đó.
“Phải rồi!” Thiên chợt nói: ” Ta có cảm giác như mục đích thực sự của Âu Dương Vẫn Thiên không chỉ là cai trị Sinh Huyền Quốc.”
Hoàng Hân thoáng gật đầu rồi nhẹ đáp: “Chàng cảm giác đúng lắm!”
“Vậy… mục đích thực sự của hắn là gì?” Thiên tò mò hỏi.
Hoàng Hân đáp: “Mỗi đời Nữ Hoàng cai trị đều được tiết lộ một bí mật vô cùng quan trọng, khi ta lên làm Nữ Hoàng mới biết bên dưới Hoàng Cung có một thứ vô cùng quý và giá trị, ta nghĩ Âu Dương Vẫn Thiên nhắm vào thứ đó.”
“Thứ gì?”
“Một viên đá 5 màu, thường được các đời trước gọi là Ngũ Thải Thần Thạch! Ta không biết gì về công dụng của nó tuy nhiên tất cả các đời trước đều dùng cả tính mạng để che giấu nó khỏi thế giới bên ngoài, cái này là ta tin tưởng chàng nên mới tiết lộ cho chàng biết.” Hoàng Hân giải thích.
Thiên đang cố bình tĩnh nhất có thể, Ngũ Thải Thần Thạch loại đá mà Nữ Oa Nương Nương dùng để vá trời, là một thứ thô sơ nhưng chứa rất nhiều tinh túy, có thể nói là một thứ không xác định được giá trị.
Đối với những kẻ bình thường không thể khai thác được tiềm năng to lớn của Ngũ Thải Thần Thạch, nhưng đối với những kẻ mạnh thì lại khác. Sức mạnh của Ngũ Thải Thần Thạch không phải ai cũng biết, và cũng không nhiều người biết về sự tồn tại của loại đá đặc biệt này.
Nhưng tất cả chỉ có 4 viên Ngũ Thải Thần Thạch và nở ra Tứ Đại Thạch Hầu rồi. Lý do gì khiến bên dưới Hoàng Cung của Sinh Huyền Quốc có một viên nữa?
“Vậy là Âu Dương Vẫn Thiên cũng biết về việc Hoàng Cung cất giấu Ngũ Thải Thần Thạch, hiển nhiên là kẻ đứng sau chống lưng cho hắn không phải dạng vừa.” Thiên thì thầm.
Sau khi ngâm mình tắm rửa, cả hai thay y phục khô ráo rồi nắm tay nhau vào một căn nhà nhỏ do Thiên dựng để ăn trưa.
Bữa trưa hôm nay là cá biển, Thiên trổ tài nấu nướng như đầu bếp chuyên nghiệp khiến Hoàng Hân không khỏi bất ngờ.
“Tài giỏi, tuấn tú, ân cần, chu đáo, nam nhân trong truyền thuyết đây sao!” Hoàng Hân thầm tự hỏi.
“Ngon không?”
“Có!”
“Có thì ăn nhiều vào!”
“À phải rồi! Nếu chàng ở đây thì chắc Phượng Vũ con gái cũng an toàn đúng không? Mấy năm trước hai người mất tích cùng nhau mà.” Hoàng Hân chợt hỏi.
Thiên tối sầm mặt, hắn ngập ngừng rồi nói thật: “Ta và Phượng Vũ bị đưa tới một nơi gọi là Thiên Địa Hồng Hoang, ta may mắn thoát được còn Phượng Vũ đến nay vẫn không rõ.”
“Hả!” Hoàng Hân sắc mặt đại biến.
Thiên vội nắm tay nàng an ủi: “Nàng đừng lo lắng quá, đợi sau khi khởi nghĩa ta sẽ truy tìm manh mối của Phượng Vũ!”
Hoàng Hân bối rối ra mặt nước mắt rưng rưng như sắp khóc, sau đó bất lực thở dài: “Không trách chàng! Nếu Hoàng Loan còn sống thì chắc chắn Phượng Vũ còn sống. Hai bản thể khi tách ra sẽ có mối liên kết vô cùng chặt chẽ, một người chết thì kẻ còn lại cũng không thể sống.”
Thiên nghe vậy liền mừng ra mặt, Hoàng Loan vẫn còn sống chứng tỏ Phượng Vũ vẫn an toàn, ít nhất thì còn chút hy vọng.
Hoàng Hân nhìn xuống bàn tay mình, nàng buồn bã nói: “Tu vi của ta… mất hết rồi, xem ra bây giờ chỉ còn là gánh nặng.”
Thiên an ủi nàng: “Đừng lo, nơi này thời gian trôi rất nhanh. Ta sẽ giúp nàng sớm lấy lại tu vi.”
Hoàng Hân nhìn Thiên bằng ánh mắt rưng rưng, sao hắn lại tốt với nàng đến vậy. Nàng không biết nói gì chỉ khẽ gật đầu.
Thiên biết mình giúp nàng nhiều quá nàng sẽ cảm thấy áy náy, hắn bèn ra điều kiện: “Bây giờ ta không giúp nàng mà chúng ta trao đổi.”
“Trao đổi! Chàng muốn trao đổi thứ gì?” Hoàng Hân ngạc nhiên hỏi, bây giờ nàng chẳng còn thứ gì ngoài tấm thân.
Thiên đáp: “Chẳng phải nàng là Nữ Hoàng sao? Sau khi chúng ta khởi nghĩa thành công và lấy lại tu vi cho nàng, nàng chỉ thỉnh thoảng đáp ứng nhu cầu tài nguyên của ta là được.”
Vụ trao đổi này không hề dở mà còn rất thiết thực, cả hai bên cùng có lợi. Hoàng Hân gật đầu: “Nhất trí!”
Sau khi ăn uống no nê, Thiên dẫn Hoàng Hân ra ngoài bãi cỏ để giúp nàng lấy lại tu vi.
Tu vi trước kia của nàng Nguyên Anh Viên Mãn, để đạt được tu vi như vậy nàng đã mất cả trăm năm.
Nay đã mất sạch, muốn khôi phục trong khoảng thời gian ngắn là điều không thể.
Cách tốt nhất là cho nàng ăn đan dược rồi truyền pháp lực cho nàng. Cách này tuy nhanh nhưng khá nguy hiểm.
“Nàng sẵn sàng chưa?” Thiên ngồi xếp bằng phía sau lưng Hoàng Hân hỏi.
Hoàng Hân gật đầu: “Bắt đầu đi!”
Một luồng ánh sáng bắt nguồn từ dưới đất lóe lên, một hình tròn với những hoa văn kỳ lạ dần hiện ra bao quanh lấy cả hai người.
Thiên đang dùng tư cách chủ nhân của Không Gian Yêu Hoa điều khiển một trận pháp giúp linh khí của nơi nàng tụ lại một điểm ngay dưới vị trí Hoàng Hân ngồi. Đồng thời đốt lên Đế Diễm giúp nàng tăng tốc quá trình hấp thu linh khí.
Dựa vào sự trợ giúp của Thiên cùng vô số đan dược hắn cho nàng uống, Hoàng Hân bắt đầu lấy lại tu vi một cách thần tốc.
… Bạn đang đọc truyện Tây du tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tay-du/
Thiên Giới…
Cuộc chiến giữa Yêu Tộc và Thiên Đình vẫn đang diễn ra vô cùng ác liệt. Cả hai bên thương vong vô số kể, máu nhuộm đỏ Thiên Giới.
Ngưu Ma Vương cơ thể cường tráng lúc này đầy thương tích, bá khí cũng giảm đi nhiều sau khi chiến đấu không ngừng nghỉ với vô địch Chiến Thần của Thiên Giới – Nhị Lang Thần Dương Tiễn.
Dương Tiễn năm xưa lúc thu phục Ngộ Không tuy đánh trên cơ nhưng chỉ là một chút nên không thể bắt được Ngộ Không mà phải nhờ tới Thái Thượng Lão Quân. Nhưng đã một vạn năm kể từ thời điểm đó, Dương Tiễn nay đã khác. Hắn đã mạnh hơn rất nhiều, bây giờ đem so với thời điểm lúc thu phục Tôn Ngộ Không sợ rằng chưa tới 10 chiêu.
Nhưng sau khi đại chiến với Ngưu Ma Vương, Dương Tiễn cũng bị thương không ít, máu chảy phủ đỏ cả bộ chiến giáp hoàng kim.
“Haha… Vô Địch Chiến Thần của Thiên Giới cũng chỉ có vậy! Làm ta sợ quá đi haha.” Ngưu Ma Vương cười lớn tỏ rõ sự kiêu ngạo của bản thân.
Dương Tiễn biết một vạn năm qua Ngưu Ma Vương cũng không ngồi không chơi gái mà bí mật bế quan để tu luyện. Trải qua vạn năm thì cũng có được thực lực thông thiên.
Không chỉ Ngưu Ma Vương mà Bằng Ma Vương, Giao Ma Vương, Ngu Nhung Vương cũng có sức mạnh tương tự. Xem ra đám yêu vương này đã dùng cả vạn năm nhẫn nhục để chờ ngày hôm nay.
Ngu Nhung Vương lúc này đã hóa thành bản thể là một con vượn khổng lồ, toàn thân phủ lông trắng như tuyết, khuôn mặt cực kỳ dữ tợn. Hắn gầm lên một tiếng rồi xông thẳng vào đám thiên binh thiên tướng tàn sát vô số kể.
Trì Quốc Thiên Vương thấy vậy lao lên, cây quạt trên tay hóa khổng lồ rồi vung mạnh về phía Ngu Nhung Vương.
Rầm!
Va chạm rung chuyển đất trời, đám thiên binh cùng yêu chúng ở gần bị kình phong đẩy văng ra xa hàng dặm.
Một đòn của Trì Quốc Thiên Vương mạnh mẽ vô cùng nhưng không làm tổn thương được cơ thể khổng lồ của Ngu Nhung Vương. Ngu Nhung Vương gầm lên một tiếng chói tai, sau đó hung hăng đấm một đấm về phía Trì Quốc Thiên Vương.
Rầm!
Dù đã dùng chiếc quạt khổng lồ cản lại nhưng cú đấm của Ngu Nhung Vương quá mạnh khiến Trì Quốc Thiên Vương thổ huyết bay xa hàng ngàn mét trên không.
Quản Mục Thiên Vương thấy vậy liền lao ra, tức thì hàng ngàn chiếc trống xuất hiện sau lưng hắn rồi một âm thanh khủng khiếp vang lên đánh thẳng tới Ngu Nhung Vương.
Ngu Nhung Vương gầm lên một tiếng, hai tay đấm ngực nộ khí xung thiên vỗ tay một cái, luồng kình phong từ cú vỗ tay của Ngu Nhung Vương làm cho Thiên Cung rung chuyển. Chiêu thức của Quản Mục Thiên Vương cũng không thể cản được, thế là cả hai vị Thiên Vương bị Ngu Nhung Vương bán hành.
Ngọc Hoàng nãy giờ vẫn ngồi trên ghế theo dõi mà chưa trực tiếp xuất chiến, thấy Ngu Nhung Vương thể hiện thực lực thì không khỏi ngưng trọng nói: “Lão Đại của Thất Đại Thánh quả nhiên sức mạnh vô song, xem ra tin đồn về hắn là thật.”
Năm xưa có tin đồn, trong Thất Đại Thánh thì Ngu Nhung Vương là lão đại còn có danh xưng Khu Thần Đại Thánh. Nghe danh xưng đã biết kêu thế nào rồi, người ta cho rằng Ngu Nhung Vương có thể đủ sức nghiền nát vài vị thần tiên cùng lúc, thần thiên ở đây là nói những vị thần cao cấp chứ không phải nói thần cùi bắp.
Nhưng lai lịch của Ngu Nhung Vương quá bí ẩn, ngoài Yêu Tộc ra thì rất ít ai có thông tin gì về Ngu Nhung Vương. Và dĩ nhiên thực lực của hắn cũng bị đem ra bàn tán, có người cho rằng Ngu Nhung Vương cũng như bao Yêu Vương khác, mục đích đặt danh xưng nổ to như vậy là để những kẻ có ý định với Thất Đại Thánh phải nể sợ và tránh né.
Nhưng hôm nay khi thấy Ngu Nhung Vương một lúc cân hai vị Thiên Vương của Thiên Giới thì mọi người mới mở mang tầm mắt.
Bằng Ma Vương lúc này đang dang rộng đôi cánh trên bầu trời, ngạo nghễ nhìn sắc mặt của Ngọc Hoàng rồi cười to: “Haha đại ca làm cho lão già kia sợ vãi đái rồi.”
Lúc này sau lưng Bằng Ma Vương có một cái bóng trắng khổng lồ lao tới, sát khí đùng đùng.
Bằng Ma Vương rùng mình bay sang một bên kịp thời tránh né, nhìn thấy kẻ vừa tấn công mình liền quát lớn: “Bạch Tượng! Ngươi thân là Yêu Quái mà lại giúp đỡ cho Thiên Giới, bọn chúng cho ngươi hưởng đãi ngộ chết tiệt gì mà khiến ngươi quên luôn cả gốc gác của mình vậy?”
Bạch Tượng lúc này hóa thành bản thể là con voi trắng khổng lồ, đôi mắt đỏ ngầu hung hăng lao về phía Bằng Ma Vương thêm một lần nữa.
Ở phía khác, Giao Ma Vương hóa thành bản thể là một con bạch long khổng lồ dài hàng ngàn mét để càn quét thiên binh.
Giao Ma Vương là con rơi của Bắc Hải Long Vương và một phụ nữ thuộc Nhân Ngư tộc.
Bản thân mang huyết mạch pha trộn giữa hai dòng máu nên bản thân Giao Ma Vương có sức mạnh khủng khiếp, mạnh hơn tất cả các Long Vương và đủ sức để tự xưng vương và trở thành một trong Thất Đại Thánh.
Nhìn phe Yêu Tộc chiếm thế thượng phong, Ngọc Hoàng vẫn bình chân như vại. Bởi vì còn vô số cao thủ của Thiên Giới chưa xuất chiến.
Quan Âm Bồ Tác đứng trên đài sen, hào quang tỏa ra chói mắt. Đôi mắt hiền từ dùng cành liễu nhúng vào lo nước trên tay rồi nói với hai tiểu đồng: “Tham chiến!”
Hai tiểu đồng một nam một nữ, hình hài đáng yêu lập tức bay khỏi đài sen hóa thành một đôi chim hạc tấn công Ngưu Ma Vương.
Ngưu Ma Vương vừa chiến đấu cùng Dương Tiễn nên chiến lực suy giảm, bị đôi chim hạc đánh lén nhất thời sơ ý để bị trúng một vết thương ở tay trái.
Hắn căm phẫn gầm lên chĩa mũi rìu về phía Quan Âm Bồ Tác: “Đường Đường là Bồ Tác lại đi đánh lén! Bổn Vương khinh.”
Dứt câu Ngưu Ma Vương phóng lên cao, một rìu bổ thẳng vào đầu một trong hai chú chim hạc.
Nhưng một ngọn kích vàng óng đã cản lưỡi rìu của hắn, Dương Tiễn vung kích đẩy lùi Ngưu Ma Vương ra xa.
Ngưu Ma Vương vừa lấy lại được thăng bằng thì lại nhận liên tiếp hàng trăm ngàn mũi tên bắn tới. Hắn điên cuồng xoay rìu cản toàn bộ mũi tên sau đó gầm lên một tiếng vang trời: “Thiên Giới quả đúng như lời đồn, chỉ biết hội đồng và đánh lén. Năm đó thất đệ của ta một mình chiến cùng các ngươi xem ra kết cục rất thảm, ta tuyệt đối không thể để điều đó lặp lại.”
Quan Âm Bồ Tác đại từ đại bi độ lượng nói: “Ngưu Ma Vương, con trai ngươi Hồng Hài Nhi vẫn đang trong tay ta, ngươi không quan tâm đến sống chết của nó sao?”
Ngưu Ma Vương cười lớn: “Ha ha ha! Các ngươi đừng tưởng bổn vương không biết, năm đó khi ngươi bắt con trai ta đi. Mồm thì bảo theo làm đồng tử tu sửa tính cách ngỗ nghịch, nhưng ta sớm biết các ngươi đã giết thằng bé rồi.”
“Nói bậy!” Quan Âm Bồ Tác lớn tiếng nói.
Ngưu Ma Vương cười mỉa mai, đôi mắt đỏ ngầu vì lệ: “Ta xác định đánh tới Thiên Giới này là đã không còn gì để mất, cách đây mấy hôm có kẻ tới Hỏa Diệm Sơn mời nương tử của ta lên đây dự hôn lễ, nương tử ta và tên khốn kia là huynh muội vậy mà hắn lỡ lòng nào cho người ra tay sát hại nàng. Thủ đoạn thật tàn nhẫn, không chỉ giết nương tử ta mà còn dùng pháp bảo đánh tan cả nguyên thần khiến nương tử ta không thể đầu thai, lũ Thiên Giới các ngươi thật là lương thiện, ẩn sâu trong lớp vỏ bọc thánh thần toàn là một lũ ghê tởm hèn hạ.”
Thần Vũ đang chiến đấu cùng đám tiểu yêu cũng phải khựng lại, những lời Ngưu Ma Vương nói có phải sự thực hay không?
“CÂM MIỆNG!” Ngọc Hoàng đứng bật dậy khỏi ghế, khí thế tỏa ra rung chuyển cả một tầng trời.
“Bị nói trúng tim đen rồi phải không haha! Những gì các ngươi làm đừng tưởng bọn ta không biết!” Ngưu Ma Vương nắm chặt cán rìu, nộ khí một lần nữa bùng phát mãnh liệt.
Ngưu Ma Vương căm phẫn khiêu khích: “Mau mau kêu đám Thánh Nhân ra đây kẻo chỉ một lát nữa thôi Thiên Giới sẽ thành phế tích.”
Thánh Nhân là những tồn tại rất cao, vượt xa những cấp độ dưới. Có thể xem Thánh Nhân là thần của thần, họ chỉ xuất hiện khi thực sự có đại họa.
Tồn tại bậc cao được coi như đấng sáng thế như vậy mà Ngưu Ma Vương dám gọi là “bọn!” Khiến cho người Thiên Giới tỏ ra vô cùng khó chịu. Mọi ánh mắt liền đổ dồn về phía Ngưu Ma Vương vì sự ảo tưởng của hắn.
Ngọc Hoàng còn chưa xuất chiến, Yêu Tộc chưa chiến thắng mà lại dám ăn nói ngông cuồng, hơn nữa còn một nhân vật mang sức mạnh Thánh Nhân vẫn đang ở ngay chiến trường nhưng không tham chiến. Sự ảo tưởng của Ngưu Ma Vương khiến thiên binh thiên tướng muốn vứt bỏ vũ khí cười đến vỡ bụng.
… Bạn đang đọc truyện Tây du tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tay-du/
Tại Cung Trăng…
Hai mỹ nhân đang theo dõi cuộc chiến giữa Thần và Yêu qua một quả cầu pha lê, không ai khác chính là hai vị Tiên Tử – Hằng Nga và Tử Hà.
“Ngươi vẫn quyết định không tham chiến à?” Tử Hà quay sang hỏi Hằng Nga.
Hằng Nga lắc đầu: “Ta nói rồi! Ta sẽ không tham gia bất kỳ cuộc chiến nào nữa. Còn ngươi thì sao? Sao lần này cũng không tham chiến?”
Tử Hà cười đầy ẩn ý rồi đáp: “Bọ ngựa bắt ve – chim sẻ theo sau!”
Hằng Nga nói: “Ngươi cũng thật thủ đoạn, xem ra Ngọc Đế đã xem nhẹ ngươi.”
Tử Hà bình thản đáp: “Ta có lý do chính đáng!”
Hằng Nga tay vuốt ve thỏ trắng, thì thầm nói: “Tất cả cũng chỉ vì một chữ… Tình!”
“Ta không như ngươi… vì một kẻ không đâu mà tự hành hạ bản thân hàng vạn năm.” Tử Hà nói móc.
Hằng Nga nghe nhưng dường như không quan tâm cho lắm đến lời của Tử Hà, nàng chỉ khẽ chớp mắt một cái đẹp mê người rồi tiếp tục quan sát trận chiến miệng nhỏ thì thầm: “Hắn không còn ở chiến trường nữa, hy vọng có một ngày gặp lại ngươi.”