Tây du
Chương 181
“Sau đó thì ta… phải nhờ cô gái kia mang ngươi tới và…” Ái vân xấu hổ quá, không nói nữa mà quay đi chỗ khác điệu bộ vừa đáng yêu vừa lúng túng khiến Thiên muốn ôm nàng vào lòng ngay lập tức, tiếc là tay hắn đang ê ẩm.
Thiên khá là cay, Lúc quan hệ với nàng hắn chỉ mơ màng mà không hề tỉnh táo hẳn nên cảm giác cũng là rất mơ hồ, thôi thì đánh liều một phen biết đâu lại thu được nàng.
“Sức mạnh của nàng theo mạch máu chảy vào trong tay của ta, vậy giờ làm thế nào để lấy nó ra ngoài?”
“Không lấy ra được đâu, ngươi cố mà luyện hóa nó!”
“Vậy thì nàng giúp ta luyện nó với.”
Ái Vân còn đang suy nghĩ xem giúp Thiên luyện hóa bằng cách nào, chợt hắn đã áp sát nàng rồi cưỡng hôn. Ái Vân chống cự, nhưng không mãnh liệt, sau khi để hắn hôn một lát nàng mới nhẹ đẩy ra nói: “Ngươi đừng làm vậy nữa!”
Thiên nào có ngoan ngoãn nghe lời, hắn cười dâm đãng rồi lại hôn nàng lần nữa. Lần này mạnh mẽ hơn lần trước, hai người ngả ra phía sau. Ái Vân cũng không phản đối nữa, nàng tiếp nhận cái hôn mãnh liệt của hắn đôi mắt khép hờ hiện lên vẻ ướt át ôn nhu.
“Ưm… Ưm”
Thiên dùng tay đặt lên bộ ngực căng tròn của Ái Vân, hắn chết mê với sự mềm mại cùng đàn hồi khó cưỡng này. Tay còn lại đặt lên đùi non của nàng mà vuốt ve thỏa thích. Ái Vân rùng mình mấy cái, cảm giác nhột nhột cùng sướng làm nàng không cưỡng lại nổi càng hôn hắn say đắm hơn.
Chợt nàng rời môi khẽ nói: “Lần trước là do dục hỏa thiêu đốt nên mới phải dẫn đến quan hệ, lần này ta với ngươi…”
Thiên mỉm cười ấm áp: “Cùng song tu!”
Dứt câu hắn ôm nàng đẩy về phía trước, hai cơ thể ép sát vào nhau và từng mảnh vải trên người hắn bị tháo xuống. Hai mắt Ái Vân trợn lên khi bàn tay nhỏ chạm vào một khúc thịt cứng ngắc đang đè vào bụng mình, nàng e dè rụt tay lại nhưng vì tò mò lên lại đưa tay nắm lấy dương vật cương cứng nóng hổi của Thiên.
Mải mê sờ cái thứ gân guốc kia, nàng ngước mắt lên và bắt gặp ánh mắt của Thiên đang nhìn chằm chằm vào hành động đó của nàng. Nàng xấu hổ muốn chết vì lần trước quan hệ nhưng do có dục hỏa thiêu đốt nên hầu như cả hai lưu lại rất ít cảm giác, lần này là cả hai vẫn còn tỉnh táo, nàng do dự định rụt tay lại nhưng thôi, cúi đầu né tránh ánh mắt của hắn nhưng bị hắn nâng cằm lên thì thầm yêu thương…
“Nàng thích nó phải không? Ta cho phép nàng chăm sóc nó.”
Từ khi Tiểu Cúc bị người của Phủ Hồ Tiên bắt tới nay cũng hơn một tháng, kể từ lúc đó hắn chỉ biết dùng tay để thỏa mãn nhu cầu, hôm nay có mỹ nhân dâng đến tận miệng thế này tất nhiên hắn nào dám chối từ. Hắn nắm tay nàng đặt lên dương vật mình nói: “Âu yếm nó đi.”
Ái Vân tò mò nhìn theo hành động của Thiên, hắn đưa tay lên cổ nàng rồi ấn xuống khiến mặt nàng tiếp xúc gần hơn với dương vật hắn. Khi quan sát gần hơn thì Ái Vân mới thấy cái mùi đàn ông của hắn thật quyến rũ, nàng bị mê hoặc và không thể dứt ra khẽ dùng môi hồng hôn nhẹ lên phần đầu khấc làm nó giật giật.
“A nó cử động kìa!”
“Nàng làm tốt lắm! Tiếp đi.”
“Ưm”
Ái Vân như chú mèo nghịch ngợm, nàng không còn cảm thấy xấu hổ nữa thay vào đó rất tự nhiên dùng tay vuốt ve dương vật Thiên. Rồi nàng há miệng nuốt lấy nó, được khoảng một phần hai chiều dài thì nàng không nuốt thêm được nữa liền nhả ra sau đó lại nuốt vào. Lưỡi của nàng thì vô cùng linh hoạt, như con rắn nhỏ quấn lấy đầu khấc mà liếm liếm làm Thiên rùng mình sướng khoái.
Trong khi nàng chăm sóc dương vật hắn, Thiên kéo phần dưới cơ thể của Ái Vân vào sát mình rồi vuốt ve cặp mông tròn. Mông nàng rất êm ái, làn da trắng sáng không tì vết đặc biệt là mông như da em bé vậy khiến Thiên không muốn rời tay khỏi đó. Hắn sờ dần xuống khe mông, chạm vào cái lỗ hậu nhỏ xinh rồi lướt qua tiếp tới khi chạm vào âm đạo ẩm ướt của Ái Vân thì dừng lại, trong quá trình tay hắn ngao du trên cơ thể nàng thì Ái Vân khẽ rùng mình vì cảm giác vừa lạ vừa sướng.
“Mông nàng ngon quá!” Thiên không chịu nổi nói, tay hắn đang miết lên miết xuống nơi hai mép thịt hồng tươi tạo thành tiếp nhép nhép đầy kích thích. Ái vân vừa sướng vừa hơi xấu hổ, nhưng do dương vật Thiên khó cưỡng quá khiến nàng không thể rời ra được tiếp tục bú mút như một con đĩ chuyên nghiệp mặc dù đây là lần đầu.
Ngón tay giữa của Thiên đang từ từ chui vào âm đạo Ái Vân, một cảm giác ấm áp ướt át bao phủ ngón tay hắn, nước nhờ ứa ra khiến cho ngón tay dễ dàng di chuyển. Thiên không đút sâu mà chỉ dạo chơi nửa vời, hắn thục vào một chút rồi lại hơi rút ra làm cho Ái Vân vừa sướng vừa khó chịu mãi mới nhả dương vật ra khỏi miệng bĩu môi: “Ngươi thật quá đáng!”
Thiên giả ngu: “Ủa ta có làm gì đâu?”
Ái Vân tức đỏ mặt, bĩu môi: “Thì tay ngươi làm với… ấy của ta.”
“À xin lỗi, để ta rút ra.” Thiên khốn nạn nói, định rút tay ra thật để trêu tức nàng một phen. Ai ngờ khi chưa kịp làm gì đã bị bàn tay nhỏ nắm lấy cổ tay hắn không cho rút ra kèm theo thanh âm như cầu xin: ” Xin ngươi… cho nó vào đi.”
Bộ dáng quá ư là đáng yêu, Thiên không kiềm được lòng mình nữa rồi, hắn ôm nàng vào lòng cho nằm ngửa ra, một tay hắn đặt giữa háng nàng thò vào móc cua trong hang, tay còn lại hắn nâng vai nàng rồi cúi xuống trao nhau nụ hôn ngọt ngào. Ái Vân ưng thuận, nàng ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của Thiên nằm trong lòng hắn, hai chân mở ra cho hắn dùng tay khuấy đảo cửa mình nàng, môi hồng lưỡi ngọt dâng cho hắn chẳng tiếc nuối hay do dự, nàng thực sự đã thích hắn mất rồi, ngay trong lần quan hệ đầu tiên và từ cái cảm giác thân quen khó tả.
“Ưm… Ừm… Ưm!”
Những tiếng rên nhẹ nhàng phát ra từ cổ họng Ái Vân, tay nàng từ lúc nào đã ôm lấy cổ Thiên mà hôn say đắm đáp trả. Hai người gặp nhau chưa nổi một ngày, một là Yêu Quái cường đại pháp lực vô biên bị phong ấn, một là trẻ trâu yếu ớt mới vào đời, không hẹn mà gặp không biết mà yêu.
Sau khi trao nhau đủ yêu thương từ những nụ hôm dạt ý dào tình, Thiên khẽ rời môi nàng khi tay hắn đã xuyên phá gần như mọi ngóc ngách có thể đưa Ái Vân lên cơn sướng tận mây xanh hai lần, nàng trân mình ra ồ ạt dâm thủy ướt hết cả tay Thiên. Hắn rút tay lại trong khi nàng đang thở gấp rồi đưa ngón tay lên miệng mút một cái, làm Ái Vân cau mày bĩu môi mắng: “Ngươi… bẩn quá đi!”
Thiên phì cười: ” Sao lại bẩn? Ai dám nói chỗ này bẩn nào.” Hắn nói rồi cúi xuống hôn thêm cái nữa vào môi nàng, sau đó hỏi tiếp: ” Ngon vậy ai dám chê bẩn?”
Tự nếm dâm thủy của mình một cách dán tiếp, Ái Vân không biết dấu mặt đi đâu, nàng chợt có cảm giác muốn làm nũng với hắn, xụ mặt xuống nói: “Ngươi thật quá đáng, ta giận.”
Thiên trợn mắt: “Ủa sao tự dưng lại giận? Ta có làm gì đâu?”
“Hứ… ngươi làm ta… sướng quá, bắt đền.” Vừa nói, Ái vân vừa thấp giọng gục đầu vào ngực Thiên, ngón tay nhỏ thon dài trắng mịn lướt trên cổ hắn, đôi môi hồng khẽ hé ra ướt át.
Thiên ngây ra, hắn chưa từng thấy nữ nhân nào đáng yêu tới mức tối thượng như vậy, liền ôm nàng chặt hơn vào lòng mà âu yếm vuốt ve.
Thiên từ từ mát xoa ngực nàng, hai đầu ti hồng hào săn cứng lại khi bị đụng tới Ái Vân lại tìm tới môi Thiên, lần này là nàng chủ động. Tay ngọc khẽ đẩy ngả Thiên ra phía sau, còn bản thân nàng ngồi thẳng dậy dang chân kẹp vào eo hắn. Giữa hai chân nàng một đôi môi mọng nước đang chờ được khám phá sâu hơn và mãnh liệt hơn.
Kiếm đã giương lên, môi hồng hạ xuống.
Phập!
Dao đâm vào thịt thì đau, thịt đâm vào thịt nhớ nhau cả đời.
Khi Ái Vân từ từ hạ mông xuống để nuốt trọn dương vật gân guốc của Thiên thì xung quanh hai người xuất hiện một luồng hào quang màu hồng nhạt. Cả hai chẳng thèm bận tâm tới điều đó, chỉ còn khoái cảm dâng trào, cảm xúc thăng hoa.
Thiên thôi nhớ lại khoảnh khắc đó, hắn trở lại với thực tại trong căn phòng tối. Đặt Ái Vân trên giường còn hắn thì mang xẻng ra đào tiếp.
Sáng hôm sau, một cảm giác ngứa ngáy khó chịu trên mũi làm Thiên giật mình hắt xì một cái rõ to, hắn nhận ra mình đang ôm cây xẻng ngủ dưới hố đang đào dở đêm qua, còn cái thứ làm mũi hắn ngứa là lọn tóc của Ái Vân, nàng đã tỉnh và đang dùng tóc của mình để ghẹo Thiên trong lúc hắn đang ngủ. Nhìn cái bộ dạng giật mình bị bắt quả tang của nàng khiến Thiên không nhịn được cười.
Trải qua 1 tuần trong khối pha lê, Thiên và Ái Vân giờ như đôi uyên ương mới cưới vậy đặc biệt là Ái Vân luôn thích cả hai ở chung một chỗ không tách rời. Còn về việc Yêu Quái tẩu thoát thì được dấu kín trong Đình Viện không tiết lộ ra bên ngoài tránh nhân dân bất an sống trong lo sợ, Thiên tiếp tục với công việc đào đường hầm của mình do Đình Viện lo sợ Yêu Quái hoành hành nên ban lệnh xuống nghỉ học vô thời hạn tới khi có thông báo từ Đại trưởng lão.
Sau 3 ngày vất vả thì hắn đã đào xong, ngay bên cạnh giường của hắn là một cách cửa dẫn xuống những bậc cầu thang bằng đá sâu hơn 4 mét dưới đất. Bên dưới có một lối đi khoảng 3 mét dẫn tới một căn phòng được đào bởi chính tay Thiên, căn phòng có diện tích tương đương phòng hắn với đầy đủ tiện nghi. Đây sẽ là nơi ở của Ái Vân trong trường hợp nàng có nguy cơ bị phát hiện, tất cả đất đá hắn đào lên đã được Ái Vân dùng phép dịch chuyển đi nơi khác.
Nói về thực lực của Ái Vân, tuy mới chỉ khôi phục một nửa nhưng cũng là quá mạnh, mạnh hơn cả Đại trưởng lão cùng toàn bộ trưởng lão khác cộng lại. Bởi vậy có thể nói vì sao chỉ có Tiên mới có thể phong ấn nàng.
Tất nhiên là Ái Vân có thể dễ dàng phá tan cái Đình Viện này, nhưng để làm gì khi mà người nàng thích đang theo học ở đây, tương lai của hắn cũng sẽ từ đây phát sinh ra chi bằng nàng chịu thiệt một chút mai danh ẩn tích để được ngày ngày bên Thiên.
Ái Vân tuy không còn trẻ con nhưng vẫn rất hiếu động, đặc biệt là khoản nghịch ngợm không thua gì tụi trẻ trâu. Vô Tình thì từ khi Ái Vân được giải thoát tới nay cũng mất dạng không thấy đâu, có lẽ mục đích của nàng ta đã hoàn thành.
Cốc cốc!
Thiên đang ngồi tìm hiểu thêm về Thông Thiên Địa Đồ, Ái Vân đang nằm cạnh hắn vừa đọc sách vừa nhấm nháp quả táo, cả hai giật mình khi nghe có tiếng gõ cửa. Ngay lập tức Ái Vân hóa thành một làn khói trắng rồi chui xuống hầm, Thiên ra mở cửa.
“Loan Tỷ, có chuyện gì mà đêm rồi vẫn tới tìm ta?”
Thấy bộ dáng hớt ha hớt hải của Hoàng Loan, Thiên lo lắng hỏi.
Hoàng Loan đáp: “Mau, Kim Ngư xảy ra chuyện rồi.”