Tây du

Chương 210



Phần 210: Đêm Dài

“Ngươi…” Ngân Nguyệt sau một hồi ngẩn ngơ, gương mặt nàng đỏ bừng muốn mắng nhưng môi hồng không nói thành lời.

Khi Thiên liếm mép nàng, bờ môi hắn cũng khẽ chạm vào một bên môi nàng. Ngân Nguyệt có cảm giác như một luồng điện chạy khắp cơ thể, cảm giác này rất khó tả, rất lạ mà cũng rất quen. Hai mắt nàng bỗng muốn khép lại rồi nàng hơi hướng về phía Thiên giống như muốn chạm vào môi hắn.

Nhưng thế nào Thiên sau khi liếm mép nàng thì từ từ rời ra, sau đó hắn nhấm nháp thớ thịt vịt kia trong miệng cảm thán: “Ngon hơn gấp vạn lần.”

Hành động của Thiên khiến rất nhiều người chú ý, họ không ngừng vô tay cổ vũ mặc dù bị Thiên và Ngân Nguyệt phát cơm chó miễn phí.

“Cha… Tuyết Linh cũng muốn được cha hôn.” Hành động vừa rồi của cả hai cũng lọt vào đôi mắt ngây thơ bé bỏng của Tuyết Linh, cô bé reo lên.

Ngân Nguyệt đỏ mặt đưa vịt quay lên gặm, còn Thiên thì quay sang ghé sát mặt về phía Tuyết Linh. Cô bé hớn hả hôn lên má Thiên mặc dù miệng đầy mỡ vịt.

Trong khi Thiên đang dẫn vợ con đi ăn chơi. Vô Hạn sau ba ngày điều trị đã bình phục và đang rời khỏi phòng để ra ngoài hít thở không khí trong lành.

Hắn góp công lớn trong chiến dịch giải cứu lần này nên được tiếp đãi rất nồng hậu.

Cộng thêm vẻ ngoài tuấn tú không kém gì Thiên nên được rất nhiều nữ đệ tử chú ý.

Vô Hạn cảm thấy bản thân đã bình phục, muốn trở về trợ giúp sư phụ và nhớ ra Thiên có đòi đi theo nên hắn đi tìm Thiên.

Hắn đi dọc hành lang thì bắt gặp hai nữ đệ tử đang đi tới từ hướng ngược lại.

Khi đến gần, hai nữ đệ tử khẽ nghiêng mình cúi đầu với Vô Hạn rồi nói: “Vô Hạn công tử!”

Vô Hạn gật đầu hỏi: “Hai người có thấy Thiên đâu không?”

Hai nữ đệ tử nhìn nhau, sau đó lắc đầu nói: “Tông Chủ đã dẫn theo Ngân Nguyệt tỷ ra ngoài từ sớm, bọn ta cũng không rõ là đi đâu.”

Sắc mặt Vô Hạn trầm xuống, chuyện ở đông hải càng kéo dài càng nguy hiểm, vậy mà tên chết bằm đó lại giành thời gian dẫn gái đi chơi. Nếu không phải Long Huyền nhắc nhở hắn phải tận tình trợ giúp Thiên thì hắn còn lâu mới làm.

Vô Hạn ừ một tiếng sau đó tiếp tục bước đi. Hai nữ đệ tử kia không nhịn được mà xì xầm: “Oa, đẹp trai quá đi.”

“Tông Chủ khi trước có nói ngài có bằng hữu toàn cực phẩm, quả nhiên không sai.”

Đi được một quãng thì Vô Hạn tới một vườn hoa rộng lớn, ở đó có một người đang ngồi trên ghế tựa. Ánh mắt vui buồn lẫn lộn nhìn ngắm những bông hoa.

Vô Hạn cảm thấy người này không tầm thường và cũng không nên dây vào, hắn lẳng lặng quay đi.

Nhưng đối phương đã phát hiện ra và lên tiếng: “Lại đây, ta có chuyện cần nói.”

Vô Hạn cảm nhận được người kia không hề đơn giản, nếu đối phương đã muốn hắn ở lại thì hắn có đi cũng không được.

Bước chân khẽ xoay, Vô Hạn điềm tĩnh tiến tới nơi người kia đang ngồi.

Người kia, một mỹ nhân toàn thân trắng trẻo mê người phủ bên ngoài lớp y phục đỏ bó sát xẻ cao hai bên đến tận hông làm cho người nhìn thắc mắc nàng có mặc nội y hay không. Dung nhan của nàng lại là đẹp đến hoa lá trong vườn cũng phải ủ rũ, mị lực tuyệt đối mê người.

Mẫu đơn không nhìn về phía Vô Hạn, ánh mắt vẫn ngắm nhìn những bông hoa tuyệt sắc trong vườn. Khi bước chân Vô Hạn dừng lại nàng mới lên tiếng: “Ngươi và Thiên có quan hệ gì?”

Từ khí chất, uy áp, mị lực của người này tỏa ra Vô Hạn biết chắc nàng vô cùng mạnh, hắn cũng không muốn đắc tội với loại người thế này nên bèn trả lời: “Bọn ta có quen biết không quá thân thiết, mẹ hắn là sư phụ của ta.”

Mẫu Đơn vẫn giữ thái độ như cũ, khóe miệng hơi nhếch lên: “Ta có một thanh kiếm, không biết ngươi thích không?”

Vô Hạn khó hiểu: “Chúng ta không quen nhau, sao ngươi lại có ý muốn tặng kiếm cho ta?”

Mẫu Đơn không để ý lời Vô Hạn nói, nàng khẽ phất tay khiến một thanh kiếm từ trên trời rơi xuống cắm mạnh xuống đất ngay trước mặt Vô Hạn.

Thanh kiếm này có ngoại hình tinh xảo, phần chuôi kiếm được đúc bởi những Kim ký Sư đại tài bậc nhất với hoa văn bông màu đỏ đậm ở cuối chuôi kiếm. Phần lưỡi kiếm phủ một màu đỏ máu, nếu chú ý quan sát sẽ thấy hình những đóa hoa mẫu đơn ẩn hiện trên lưỡi kiếm sắc bén.

Thanh kiếm tỏa ra khí tức riêng, khí tức của sự mãnh liệt và nhiệt huyết. Vô Hạn nhìn thanh kiếm bất phàm trước mắt, tâm cũng dao động. Hắn cả đời mê kiếm, muốn có một thanh kiếm đủ mạnh để xưng bá thiên hạ và hoàn thành một lời hứa.

Đúng lúc này một mỹ nhân khác xuất hiện, Tiểu Cúc tiến tới khi phát hiện ra khí tức nơi này có chút bất thường.

“Ngươi đang tính làm gì với hắn vậy?” Tiểu Cúc tiến tới hỏi giọng không quan tâm cho lắm.

Mẫu Đơn bình thản đáp: “Thử xem xem hắn có giống với em rể của ta không.”

Nghe vậy, Tiểu Cúc khẽ nhíu mày, giọng nói có chút đe dọa: “Giữ chút liêm sỉ cho muội muội ngươi đi, đó là phu quân của ta.”

Mẫu Đơn nhếch mép: “Để xem được bao lâu.”

Đoạn hội thoại này được hai nàng dùng pháp lực cấp cao che giấu nên Vô Hạn hoàn toàn như người điếc không nghe thấy.

Hắn chỉ thấy vợ cả của Thiên tới, sau đó cùng ngồi xuống với mỹ nhân áo đỏ kia mà quan sát hắn.

Vô Hạn cũng không biết Thiên có mánh khóe gì mà nơi hắn an tọa lại tụ tập nhiều mỹ nữ đến vậy. Cũng may bản tính Vô Hạn không mê gái nếu không hắn đã xin một chân theo học khóa tán gái của Thiên.

Sự chú ý của hắn vẫn còn lưu lại trên thanh kiếm trước mặt.

Mẫu Đơn lên tiếng: “Đừng suy nghĩ nhiều, ngươi cũng góp công giúp chúng ta nên đây là phần thưởng của ngươi.”

Nhận thấy đối phương cũng không có ý xấu với mình, Vô Hạn từ từ đưa tay về phía chuôi kiếm, một luồng hào quang màu đỏ tỏa ra hướng về phía tay hắn mà bập bùng như một ngọn lửa đang cháy.

Hắn có cảm giác rất muốn cầm vào thanh kiếm này, giống như có một thứ sức mạnh kêu gọi hắn làm vậy.

Khi bàn tay của Vô Hạn chạm vào chuôi kiếm, một luồng sức mạnh khủng khiếp như thác nước từ trên cao đổ ập vào cơ thể hắn. Trong tích tắc nó muốn xé toạc cơ thể của Vô Hạn, nhưng cũng trong tích tắc ấy luồng sức mạnh kia đã đủ thời gian để xem xét kẻ này.

Sau một tiếng hét, Vô Hạn một giây trước còn có cảm giác sắp chết tới nơi đột nhiên trở lại bình thường, hắn từ từ rút thanh kiếm khỏi mặt đất trước hai đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên của Tiểu Cúc và Mẫu Đơn.

“Xích Huyết Thiên Hoa Kiếm đã nhận hắn làm chủ? Hắn… hoàn toàn đủ tư cách!” Mẫu Đơn sau một phen ngạc nhiên, nàng lấy lại sắc mặt bình thường giọng nói êm đềm như nước cảm thán.

Tiểu Cúc dùng ánh mắt không tốt nhìn Vô Hạn, xem ra những kế hoạch mà nàng vạch ra từ đầu phải thay đổi.

Bạn đang đọc truyện Tây du tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tay-du/

Trên đường phố đông đúc người qua lại, một gia đình ba người đang nói cười vui vẻ.

Thiên bế Tuyết Linh trên tay, tay còn lại hắn nắm bàn tay mềm mại của Ngân Nguyệt. Tuyết Linh thích thú nhắc về chuyện cuộc thi ăn ban nãy vừa cười khúc khích: “Cha mẹ, ban nãy Tuyết Linh ăn 30 con vịt quay mà vẫn không no. Cha mẹ thấy con có giỏi không?”

Thiên cười ấm áp: “Con gái ta há lại tầm thường, nhưng con vẫn thua mẹ con.”

Ngân Nguyệt mặt bỗng đỏ lên, đưa tay véo vào bắp tay Thiên một cái rồi nói: “Ngươi mới ăn nhiều, ta ăn có 70 con thôi.”

Thiên cười cười nhớ lại lúc còn trong quán thi ăn vịt quay.

Lúc đầu Tuyết Linh và Ngân Nguyệt còn chưa thích ứng nên ăn rất từ tốn, sau khi thấy sắp thua thì cả hai đánh chén nhiệt tình. Hai người họ càng ăn càng khỏe, thời gian hương cháy sắp hết đã có nhiều đội bỏ cuộc khi không thể ăn nổi trong khi bà chủ Xuân cứ thấy bàn nào hết vịt là cho người bưng ra.

Khi các đội thưa dần, mọi sự chú ý được đổ dồn vào những gia đình còn trụ lại. Lúc này còn lại 3 gia đình là đang ăn tới con vịt thứ 60.

Mọi người lúc này nhận ra sức ăn khủng khiếp của gia đình Thiên, nhất là Tuyết Linh thì cảm thán không thôi.

“Cô bé kia nhìn chưa tới 3 tuổi, sao lại có thể ăn khỏe đến như vậy?”

“Chẳng lẽ gia đình đó là Thao Thiết sao?”

Hương cháy sắp hết, một gia đình khác nhận thua khi ăn tới con 78.

Thiên lúc này vẫn ung dung ngồi gặm chiếc đùi gà lúc đầu hắn đút cho Ngân Nguyệt. Ngân Nguyệt thấy Thiên không ăn thì liền xé một nửa con vịt ra đưa tới miệng hắn, lông mày khẽ cau lại: “Ngươi cũng ăn đi.”

Thiên ngay lập tức gật đầu há miệng nuốt trọn nửa con vịt quay, khi hắn há miệng mơ hồ phát ra tiếng rồng gầm.

“Ngươi ăn khỏe như vậy lại không chịu ăn đi, ngồi đó nhấm nháp cái đùi vịt bé tạo đó.” Ngân Nguyệt có chút tức giận nói.

Thiên nhìn nàng với ánh mắt muốn trêu ghẹo nói: “Ta cũng rất muốn ăn, chỉ tại cái đùi vịt này có môi nàng đặt lên còn những miếng khác không có.”

Sắc mặt Ngân Nguyệt có chút ngại ngùng, sau đó nàng cầm một con vịt lên rồi hôn một cái rồi đưa cho Thiên. Thiên liền một hơi nuốt sạch không để lại xương.

Vậy là Ngân Nguyệt mỗi lần đưa vịt cho Thiên đều đặt một nụ hôn lên đó, chẳng mấy chốc đã là con vịt thứ 169. Nếu hương không cháy hết có lẽ số vịt bị Thiên ăn còn tăng nhiều.

Gia đình kia nhìn thấy vậy khiếp sợ tự động nhận thua. Vậy là gia đình Thiên chiến thắng trong tiếng vỗ tay náo nhiệt của mọi người.

Phần thưởng giành cho người thắng cuộc là một năm ăn uống miễn phí tại quán ăn này.

Thiên chẳng quan tâm đến phần thưởng, hắn chỉ thấy hạnh phúc và mãn nguyên khi thấy nụ cười nở trên môi Ngân Nguyệt và Tuyết Linh.

Sau khi ăn uống, Thiên dẫn vợ con hắn đi tới những hàng quán đồ linh tinh, đi mua y phục, đi ngắm hồ cá, đi chèo thuyền… Tới khu vui chơi nơi Tuyết Linh chạy nhảy nô đùa cùng đám trẻ đồng trang lứa.

Thiên ngắm nhìn bóng lưng nhỏ bé của Tuyết Linh, nụ cười của cô bé làm lòng hắn bình yên đến lạ. Hắn đưa mắt sang nhìn Ngân Nguyệt thì thấy nàng đang rưng rưng nước mắt nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Tuyết Linh.

Thiên không làm gì nhưng cũng cảm thấy có lỗi hỏi: “Nàng sao thế?”

Ngân Nguyệt định đưa tay lau nước mắt thì bàn tay Thiên đã đặt lên gò má nàng, ngón tay hắn nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trong veo vừa rời khỏi hàng mi cong.

Ngân Nguyệt cũng không giấu diếm nữa, sau cả ngày đi chơi cùng Thiên, nàng cũng bắt đầu có cảm giác hắn chính là phu quân mình.

“Chẳng hiểu sao khi thấy Tuyết Nhi vui vẻ hơn bình thường ta lại khóc, chẳng hiểu vì gì khi có ngươi ở bên ta lại cảm thấy quyến luyến không muốn rời. Ta hỏi ngươi một câu ngươi phải trả lời thật lòng… ngươi thật sự là phu quân của ta?”

Thiên thành thật gật đầu: “Phải, nàng là thê tử của ta ta là phu quân của nàng. Ta không cần nàng nhớ, chỉ ta nhớ là được.”

Ngân Nguyệt đầy cảm xúc: “Nhưng ta không còn lại chút ký ức nào, ta không nhớ gì cả.”

Thiên kéo nàng vào lòng mình, tay hắn ôm lấy tấm lưng nhỏ bé mà vỗ về: “Quá khứ không nhớ không quan trọng, hiện tại nàng nhớ là được rồi.”

“Ngươi hứa cùng ta tạo ra những ký ức của riêng ta chứ?”

“Ta hứa!”

Không khí lãng mạn bị cắt ngang khi Tuyết Linh chạy tới đòi cả hai vào chơi cùng cô bé.

Nửa đêm, Thiên cùng Ngân Nguyệt từ trên cao hạ xuống hành lang Vạn Hợp Tông. Tuyết Linh nằm gọn trong tay của Thiên mà ngủ ngon lành.

Thiên yêu thương nhìn con gái rồi quay sang nói với Ngân Nguyệt: “Để ta đưa con bé vào phòng.”

Ngân Nguyệt gật đầu, sau đó cùng Thiên cho con gái đi ngủ.

Sau khi lo chu đáo cho Tuyết Linh, Thiên nhìn Ngân Nguyệt bằng ánh mắt kỳ quái.

Ngân Nguyệt hơi cúi đầu xuống, cảm giác thấp thỏm.

Thiên nắm lấy tay nàng, gương mặt cũng dần tiến sát vào nàng. Ngân Nguyệt từ từ nhắm mắt, nàng hơi ngẩng lên để Thiên có thể hôn mình.

Hơi thở mạnh mẽ của Thiên phả vào mặt nàng, thật gần thật gần. Môi chạm vào môi, toàn thân Ngân Nguyệt giống như có điện giật, môi nàng tê dần, dục hỏa nhen nhóm âm ỉ bỗng bùng lên.

Cảm giác vị ngọt của bờ môi Ngân Nguyệt làm Thiên có nhiều cảm xúc, sự nhớ nhung pha lẫn yêu thương, cảm giác muốn bù đắp và nâng niu.

Thiên mút nhè nhẹ môi trên của Ngân Nguyệt sau đó mút lấy môi dưới. Cho đến khi môi cả hai đã mềm nhũn ướt át, âm thanh rên rỉ trong cổ họng Ngân Nguyệt vang lên trong không khí tĩnh lặng của buổi đêm.

Bàn tay Thiên không an phận bắt đầu du ngoạn trên thân thể nàng. Hắn siết lấy vòng eo thon tinh tế rồi dần dần di chuyển bàn tay xuống bờ mông gợi dục của nàng.

Ngân Nguyệt khẽ thốt lên một tiếng nho nhỏ, nàng rời môi Thiên mặt mày đỏ như trái táo chín nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Không muốn!”

Nhìn bộ dạng của nàng, Thiên không kìm lòng được bế thốc nàng lên sau đó bay về phòng mặc kệ nàng có vùng vẫy.

Về phòng mình Thiên đẩy cửa xông vào lao nhanh đặt Ngân Nguyệt lên giường, hắn trút bỏ y phục đồng thời phất tay một cái cả căn phòng được bao phủ bởi một lồng năng lượng.

“Đêm nay chỉ có ta và nàng!” Thiên liếm mép nhìn bộ dáng mê người của Ngân Nguyệt lúc này, hắn một tay cởi bỏ y phục nàng một tay sờ soạng cái cơ thể hắn luôn nhung nhớ.

Ngân Nguyệt xấu hổ muốn che đậy lại cơ thể nhưng không được, nàng cắn môi cảm nhận sự đụng chạm mà Thiên mang lại.

Nhìn ngắm cơ thể nàng, dục vọng trong Thiên trỗi dậy mãnh liệt. Dương vật cương cứng chĩa thẳng về phía nàng.

Ngân Nguyệt bị dọa sợ hết hồn khi nhìn thấy thứ to lớn của Thiên.

Sau khi lột sạch y phục của Ngân Nguyệt, Thiên nhảy bổ tới ôm lấy thân thể nàng mà mơn trớn hôn hít. Ngân Nguyệt vừa sợ vừa sướng, nàng khó khăn nói: “A… nhẹ thôi.”

Vì nhớ nhung nên sinh mãnh liệt khó kiểm soát, Thiên thở chậm để tự trấn tĩnh bản thân rồi nhẹ nhàng đưa tay bóp nhẹ bầu ngực tròn căng khiến Ngân Nguyệt rùng mình xấu hổ.

“Đừng mà… ư!”

“Ngoan nào ta thương.”

“A… chỗ đó… ngươi xấu xa!”

Chương trước Chương tiếp
Loading...