Tây du

Chương 215



Phần 215: Mỗi Lúc Một Gần

Tại một nơi mà mặt đất bị chia tách thành từng mảng gần chục mét bởi những dòng dung nham nóng rực sục sôi, bầu trời thì đỏ ngầu một màu máu cùng những đám mây đen lượn lờ. Nhiệt độ không khí nơi này vượt qua cả nhiệt độ sôi của nước, ấy vậy mà có một thiếu nữ đang bước đi qua những miếng đất nóng rực ấy.

Thiếu nữ mặc y phục màu trắng tinh khiết, dung nhan xinh đẹp động lòng người. Trên cổ nàng đeo một chiếc vòng có những viên đá nhiều màu, nàng là Tôn Dung hậu duệ đời thứ 365 của Linh Minh Thạch Hầu.

Phía trước phía sau, bên trái bên phải Tôn Dung đều là khung cảnh mặt đất nứt nẻ nóng rực với những dòng dung nham vô cùng vô tận, sôi sục thỉnh thoảng lại nổi lên những bọt khí. Không khí xung quanh vặn vẹo vì nhiệt độ cao, Tôn Dung vẫn tiến thẳng về phía trước, cơ thể nàng được bao bọc bởi pháp lực nên không bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ.

Bỗng nhiên một chấn động lớn khiến nàng dừng bước, thẳng phía trước bỗng một cột dung nham phụt thẳng lên cao tới mấy chục mét, khi lớp dung nham rơi trở lại bên dưới thì hiện ra một sinh vật khổng lồ giống như con giun đất nhưng trên thân có đầy gai nhọn, lớp da trên đỉnh đầu nó kéo ra để lộ một cái miệng lớn hình tròn đầy răng nhọn xếp chồng lên nhau.

“Địa Long! Nó theo mình tận đến đây.” Tôn Dung kinh ngạc, một cây gậy dài bằng gỗ xuất hiện trên tay, toàn thân nàng tỏa ra chiến ý cực mạnh.

Nàng đã chạm trán với con Địa Long này bốn, toàn là nó chủ động tấn công nàng. Mấy lần trước toàn là nàng chiếm thế thượng phong và đánh cho nó sợ hãi trốn vào dung nham, nhưng chẳng hiểu sao dù nó đánh không lại nàng nhưng cứ khi hồi phục đủ sức là nó lại tìm tới mà tấn công.

Địa Long gầm lên một tiếng vang trời rồi lao tới phía Tôn Dung phun ra những tia dung nham nóng rực.

Tôn Dung nhanh nhẹn tránh né, nàng chạy về phía con Địa Long tay đưa lên trước ngực miệng lầm bầm giống như đang đọc thần chú.

Một vòng sáng đường kính 2 mét xuất hiện cách mặt đất khoảng 20 mét. Khi Địa Long lao tới thì vòng sáng đột ngột tỏa ra kim quang chói mắt đồng thời một luồng pháp lực nặng nề đè xuống thẳng đầu Địa Long.

Bị luồng pháp lực nặng nề đè mạnh xuống khiến Địa Long chúi đầu xuống đập vào những lớp đất khiến đất bị cầy xới lên.

Tôn Dung nhún chân phóng lên vung gậy đập thẳng vào đầu con Địa Long, cây gậy được bao bọc bởi pháp lực của nàng, cú đập mạnh tới mức Địa Long dúi dụi cắm đầu xuống dung nham kêu lên thảm thiết.

Dung nham theo đó bắn lên tung tóe, nhưng ngay sau đó Địa Long lại từ dưới dung nham chui lên há miệng cắn tới phía Tôn Dung.

Tôn Dung lập tức tránh né, nàng phân thân ra thành mười sau đó điều khiển chín phân thân lao vào tấn công Địa Long một cách dồn dập.

Bị một trận đòn nhừ tử, Địa Long lại lần nữa muốn trốn xuống dung nham nhưng lần này Tôn Dung không để nó thoát. Nàng lại đưa một tay lên trước ngực giống như đang niệm chú.

Cây gậy trong tay nàng lập tức tăng kích thước gấp mấy trăm lần, nàng vung gậy lên rồi lao xuống đập thẳng vào đầu Địa Long một cú cực mạnh.

Rầm!

Mặt đất chấn động, cả một vùng dung nham mấy trăm mét bị đánh lõm xuống, dung nham văng tung tóe sáng rực cả một vùng, sau đó dung nham lại trở về vị trí cũ kéo theo xác con Địa Long chìm xuống dưới.

Sau khi đánh chết Địa Long, Tôn Dung thu lại phân thân và gậy sau đó tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Nàng đi được thêm một lát, bỗng trên cao xuất hiện một đám mây đen nhỏ, đám mây đen này hạ thấp xuống rồi tụ thành hình một con khỉ gầy guộc với đôi mắt đỏ lòm.

Nhìn đám mây hình con khỉ trước mặt, Tôn Dung tỏ ra đề phòng.

Đám mây hình con khỉ kia nhìn Tôn Dung bằng cặp mắt đỏ ngầu, sau khi nhìn thật kỹ nó phát ra tiếng nói từ cái miệng móm: “Ngươi là ai?”

Tôn Dung không trả lời mà hỏi ngược lại: “Vậy ngươi là ai?”

Con khỉ kia bật ra nụ cười ghê rợn, sau đó nói: “Haha, ta là ai sao? Ngươi mong ta là ai? Hahaha.”

Tiếng cười của con khỉ vang xa vạn dặm, trời đất bắt đầu rung chuyển. Hàng ngàn cột dung nham đồng loạt phun trào mãnh liệt, cả một vùng rực sáng bởi dung nham phun trào.

Bị dung nham bao vây tứ phía, Tôn Dung lập tức chắp hai tay vào nhau, chiếc gậy gỗ xoay vào vòng trên không trung sau đó rơi vào vị trí hai bắp tay đang đặt song song trước ngực. Trên vầng trán trắng nõn lấm tấm mồ hôi hiện ra một chiếc vòng kim loại tạo thành từ ánh sáng.

Hai chân nàng ngồi xếp bằng và lơ lửng giữa không trung, khi Tôn Dung tạo ra tư thế đó con khỉ kia kinh hãi tột cùng. Nhưng những cột dung nham sau khi phun trào thì dội xuống như mưa rào nhưng thay vì là hạt mưa thì là những tia dung nham sôi sục.

Cơn mưa dung nham rơi xuống đầu, Tôn Dung miệng lầm bầm đọc thần chú, cả cơ thể nàng tỏa ra kim quang chói mắt đồng thời phía sau lưng nàng xuất hiện một hư ảnh Linh Minh Thạch Hầu mặc chiến giáp, ngồi y hệt tư thế nàng đang ngồi. Hư ảnh Linh Minh Thạch Hầu phóng lớn to như một quả núi, hào quang cùng uy áp tỏa ra dập tắt cơn mưa dung nham.

“Tôn Ngộ Không? Ngươi biến thành nữ nhân… à không ngươi có thể trùng sinh?” Chứng kiến uy áp khủng khiếp của Thức Thần mà Tôn Dung tỏa ra, con khỉ gầy kia không chịu được mà run lẩy bẩy.

Nhưng đó chỉ là Thức Thần của Linh Minh Thạch Hầu, là thứ sức mạnh mà Tôn Dung vay mượn nên số lượng dùng rất hạn chế. Vả lại chỉ có thể dùng phòng thủ mà thôi.

Nhưng khi nghe con khỉ gầy kia nói như vậy kèm theo sự sợ hãi của nó, Tôn Dung biết nó và cái chết của tổ tiên mình có liên quan đến nhau. Nàng bèn nghĩ ra một kế, giả vờ bản thân là chuyển thế của tổ tiên.

Tôn Dung hướng ánh mắt tinh quái giống với ánh mắt năm đó Linh Minh Thạch Hầu thường hay dùng để nhìn kẻ địch, miệng nói: “Trùng sinh đối với ta chỉ là chuyện vặt vãnh, mặc dù giới tính có khác nhưng ta vẫn là ta.”

Con khỉ kia không che giấu hình dạng thật trong làn khói nữa, nó từ từ làm khói tan đi để lộ ra bộ lông đen xì nhớp nhúa, gương mặt gầy hốc hác răng nanh dài chĩa thẳng đâm xuyên qua môi trên.

Nó mang theo một bản mặt sợ hãi nhìn Tôn Dung như nhìn thấy ma quỷ vội vã bay xuống dập đầu khấn vái: “Đại Vương tha tội, ta năm đó ngu ngốc tin lời của bọn chúng mà dẫn tới việc ngài bị mất mạng… ta đã cực kỳ hối hận và đã ăn năn hối lỗi lắm rồi!”

Tôn Dung không biết con khỉ này năm xưa làm gì, nếu hỏi toẹt ra thì rất dễ bị nghi ngờ. Nàng suy nghĩ tìm ra câu hỏi thích hợp nhất rồi nói: “Ta trùng sinh có quên đi một vài thứ, nhưng những gì ngươi gây ra ta không thể quên. Nhìn cái bản mặt của ngươi làm ta phẫn nộ, nếu như không nể tình ngươi chung một giống loài ta đã giết chết ngươi ngay lúc nãy rồi! Nói nhanh ngươi ở đây làm gì?”

Con khỉ gầy kia sợ hãi trước khí thế của kẻ mà hắn cho là Tôn Ngộ Không, hắn vội vã thành thật: “Dạ dạ ta bị Phong Đô Đại Đế bắt ở đây trông coi Như Ý Kim Cô Bổng, vạn năm nay ta sống không bằng chết chịu đủ thống khổ, xin Đại Vương rộng lòng tha thứ! Ta nguyện dẫn ngài tới nơi Như Ý Kim Cô Bổng để tạ tội.”

Tôn Dung hừ lạnh: “Coi như ngươi biết điều, nhưng ta nhắc ngươi một câu… nếu như ngươi gian trá lừa ta dù chỉ một chút thì ta sẽ gửi ngươi xuống A Tu La cho bọn điên đó phanh thây xẻ thịt ngươi.”

Con khỉ gầy khấn vái: “Dạ dạ tuyệt đối không có nửa điểm dối trá, xin Đại Vương tin ta.”

Tôn Dung thu lại Thức Thần, rời khỏi trạng thái xếp bằng rồi thướt tha đi về phía trước nói: “Khấn vái cái gì, còn không mau dẫn đường?”

Bạn đang đọc truyện Tây du tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tay-du/

Tại một căn nhà giữa một hoang đảo nằm trên vùng biển Nam Hải.

Sáng nắng sớm chiếu xuyên qua cửa sổ rọi thẳng vào gương mặt xinh đẹp của một cô gái đang còn say giấc trên giường.

Cô gái nheo mắt khó chịu sau đó thì bật dậy, gương mặt vẫn còn ngái ngủ miệng lầm bầm: “Chưa gì đã sáng rồi!”

Cô gái rời khỏi giường, trên thân thể chỉ mặc một lớp váy mỏng tanh. Trên chiếc bàn cạnh giường có một mớ sợi vải trắng dài được xếp ngay ngắn.

Cô gái vệ sinh cá nhân xong thì ra ngoài hí thở không khí trong lành, phía trước ngôi nhà có một ao cá, trong ao có vài con cá nhỏ.

Hòn đảo diện tích không lớn nhưng cũng đủ để nàng tìm được những thứ thiết yếu để tồn tại, nàng sống ở đây cũng đã được vài năm rồi.

Nàng không biết vì sao mình ở đây, có vẻ như ký ức lúc trước của nàng đã không còn. Trên đảo ngoài nàng ra còn có vài người bạn nữa.

Trên cành cây trước nhà, một con chim ưng lớn đang đậu đưa cặp mắt sắc bén quan sát xung quanh.

Chợt một giọng nữ khác vang lên từ phía xa xa, theo đó là một hình dáng thân thể nữ nhân quyến rũ trong bộ y phục giống như đồ bơi nhưng dài hơn, làn da của nữ nhân này màu tím nhàn nhạt, đôi mắt xinh đẹp với con ngươi màu vàng.

Nữ nhân có làn da màu tím kia bước tới vẫy tay gọi: “Sa Nhi, ngươi đã dậy rồi sao? Cùng ta đi bắt cá mập nào.”

Nữ nhân tên Sa Nhi thấy vậy cũng vẫy tay đáp lại, gật gật đầu: “Cũng vừa hay ta đang thèm thịt cá mập, cùng đi.”

Sa Nhi cởi bộ váy mỏng tanh của mình ra vứt sang một bên, thân thể chỉ còn một chiếc quần lót mỏng tanh cùng chiếc yếm nhỏ chỉ đủ che đi phần nhạy cảm nhất, yếm nhỏ nịt chặt vào bộ ngực của nàng vì kích thước ngực nàng không phải dạng vừa.

Hai mỹ nhân chạy xuống biển rồi bơi ra xa bờ, sau đó cả hai cùng nhau lặn xuống sâu hơn. Một lát sau, hai nàng cùng nhau ngoi lên kéo theo một con cá mập dài 4 – 5 mét đang điên cuồng vùng vẫy.

Nhưng con cá mập to lớn mạnh mẽ ấy ở trong tay của hai mỹ nhân này giống như chú cá nhỏ bất lực vùng vẫy.

Sau đó hai mỹ nhân xả thịt cá mập ra nướng ăn, chim ưng đang đậu trên cành cây lập tức bay tới ăn ké.

Sa Nhi đưa miếng cá nướng thơm ngon lên miệng cắn một cái, hai má hồng lên cảm nhận vị ngon trên đầu lưỡi. Mỹ nhân da tím ở bên cạnh cũng đang thưởng thức cá nướng thơm ngon.

“Cuộc sống thế này thật thích!” Sa Nhi vui sướng thưởng thức cá nướng thơm ngon, cười nói.

Nữ nhân da tím nghe vậy, sắc mặt bỗng trở lên buồn bã đáp: “Thích thì thích thật, nhưng ta cứ có cảm giác không vui.”

“Tại sao?” Sa Nhi hỏi.

“Ta không biết, giống như là đã quên đi một thứ gì đó cực kỳ quan trọng mà ta không thể nhớ được!” Mỹ nhân da tím giọng nói cực kỳ buồn bã mơ hồ.

Chợt phía xa xa mặt biển bỗng có sóng dữ, ở vị trí trung tâm cơn sóng dữ xuất hiện một xoáy nước khổng lồ. Từ xoáy nước phóng thẳng lên trời một luồng kình phong mạnh mẽ, chốc lát đã hình thành một cơn lốc xoáy khổng lồ ngay phía trên xoáy nước khổng lồ dưới biển.

Kình phong lập tức oanh tạc tới hòn đảo vị trí nơi Sa Nhi cùng mỹ nhân da tím. Cây cối nghiêng ngả, đống lửa vụt tắt, cát bụi mù mịt.

Sa Nhi lập tức giữ lấy đống cá nướng, sau đó ôm theo chim ưng cùng mỹ nhân da tím đi trốn.

Kình phong mỗi lúc một mạnh, cây cối trên đảo bắt đầu bật gốc rồi bị cuốn phăng đi, căn nhà nhỏ của Sa Nhi cũng bật bị thổi bay thành từng mảnh theo gió văng đi tít mù khơi.

Sa Nhi cùng mỹ nhân da tím tìm tới một hang động sâu trong ngọn núi duy nhất của đảo, nơi này là kiên cố nhất rồi nếu mà nó bị lay chuyển thì quả thực hai nàng hết cách.

Cơn bão khủng khiếp sau nửa ngày càn quét cuối cùng cũng đã ngưng, Sa Nhi ra khỏi hang thì đập vào mắt là khung cảnh hoang tàn của hòn đảo, cây cối gần như bật gốc và gãy đổ toàn bộ, chỉ có những bụi rậm thấp là may ra còn đủ sức trụ vững.

Căn nhà của Sa Nhi cũng chỉ còn lại duy nhất một chiếc cọc gỗ cắm sâu dưới đất.

Trong nửa ngày, hòn đảo tựa như bồng lai tiên cảnh thành ra như vậy thật là đáng tiếc. Sở Nhi chạy ra ngoài nhìn dọc nhìn ngang như không tin vào mắt mình.

Mỹ nhân da tím cũng thẫn thờ nhìn khung cảnh xung quanh, bỗng nhiên ánh mắt nàng liếc về phía đường bờ biển nơi có hai người một nam một nữ đang bất tỉnh dạt vào bãi cát.

“Bên kia có người!” Mỹ nhân da tím chỉ tay về phía bờ biển thốt lên.

Sa Nhi quay sang nhìn thấy hai người nằm trên bờ biển, rồi cùng mỹ nhân da tím chạy tới bờ biển để xem xét.

Khi tới gần, Sa Nhi nhìn thấy hai người kia đầy vết thương trên thân thể. Y phục rách nát thảm hại, chợt Sa Nhi sắc mặt đại biến khi thấy trên trán của hai người một nam một nữ này có sừng rồng, là sừng rồng.

“Là người Long Tộc!” Sa Nhi thốt lên.

Lúc này mỹ nhân da tím đã ngồi xuống rồi đưa tay xem xét thương tích của nữ nhân y phục đen rách tươm kia.

“Bị thương nặng quá, cơn bão lúc nãy không thể gây ra thương tích bậc này được.” Mỹ nhân da tím nhíu mày suy đoán.

Sa Nhi đánh giá rồi nghi hoặc thầm nói: “Họ bị thương từ trước sau đó bị vướng vào cơn bão rồi bị cuốn tới đây. Nhìn y phục của họ tuy rách nát nhưng là y phục của quý tộc Long Tộc, ở địa bàn của Long Tộc lại dám làm ra việc này thì chỉ có người của Long Tộc, phải chăng có nội chiến?”

Chương trước Chương tiếp
Loading...