Tây du

Chương 77



Phần 77: Hầu Tộc

Minh Trúc vốn đang ngủ ngon lành trên ngực Thiên, nàng duỗi bàn chân nhỏ nhắn đáng yêu xuống bên dưới chạm vào đầu Thanh Trúc đang ngủ bên dưới, đang ngủ mà bị phá đám Than Trúc bực bội ngái ngủ khua tay rồi chẳng mai chạm vào một một cứng ngắc, nàng vẫn nhắm nghiền hai nmắt, bàn tay nhỏ tự động chạm thử vào cái thứ đó lần nữa rồi theo bản năng mân mê sờ soạng.

Thiên lúc này người cứng như đá, hắn muốn giữ khoảnh khắc được ba loli ôm ấp nhưng thằng em bên dưới không thể nằm im, lại thêm kích thích từ bàn tay nhỏ nhắn của Thanh Trúc khiến hắn như muốn hóa thú. Đúng lúc này, Thần Vũ đạp cửa bước vào gọi: “Ngươi dậy chưa?”

Thiên giật mình, hắn vội bật dậy làm ba loli đang ngái ngủ cũng bừng tỉnh rồi thấy khung cảnh hiện tại trên chiếc giường, Hồng Trúc lập tức nghi hoặc: “Ngươi dám lén vào phòng tỷ muội bọn ta? Lại còn ngủ ké… ngươi đã làm gì?”

Minh Trúc tưởng chừng sẽ hưởng ứng cùng chị gái, nhưng nàng nhìn quanh thấy đây không phải phòng mình liền nói: “Ủa đây là phòng hắn mà, sao chúng ta lại ở đây nhỉ?”

Thanh Trúc thì đang giữ khúc thịt của Thiên, nàng chợt buông tay ra mặt đỏ như gấc không nói lời nào tát một cái vào mặt Thiên khiến hắn choáng váng rồi quấn khăn chạy ra ngoài va vào cả Thần Vũ.

Thiên đau điếng cười khổ: “Các ngươi… đây là giường ta mà!”

Hồng Trúc vỗ trán: “Chết cha, đêm qua mộng du sang đây, mình về thôi.”

Thế là hai chị em dắt tay nhau về, khi lướt qua Thần Vũ thì Minh Trúc còn trêu ghẹo hắn: “Nhìn gì, không được các chị tới ngủ cùng nên ghen à?”

Ặc!

Thần Vũ á khẩu, sau đó lắc đầu đi tới giường Thiên rồi nói: “Mấy chuyện này ngươi thu xếp ổn thỏa đi, mang nữ nhân theo bên mình không tốt đâu.”

Thiên cười khổ: “Gì mà không tốt, ta thấy được mà.”

Thần Vũ hết nói nổi, bèn đánh sang truyện khác: “Ngươi tỉnh rồi thì theo ta, chúng ta đến gặp Tôn Chiến.”

“Tôn Chiến? Là ai?”

“Là thủ lĩnh của Hầu Tộc nơi này, con cháu đời sau của Tề Thiên Đại Thánh.”

Thiên và Thần Vũ cả hai vừa đi vừa nói chuyện: “Sau khi chúng ta bị đem tới đây, ngươi do bị đánh mạnh nhất nên bất tỉnh lâu nhất còn bọn ta tỉnh lại sớm hơn… Bọn ta được tiếp đãi rất nồng hậu, Hầu Tộc không hề có ý định gây hấn và còn nhờ chúng ta giúp thoát khỏi nơi này.”

Trước mặt Thiên lúc này, một ngôi làng rộng lớn hiện ra trước mắt, những ngôi nhà lớn làm từ thân cây lá cây và rơm khô tuy đơn giản nhưng chắc chắn, những ngôi nhà trên cây, một ngôi làng hòa với thiên nhiên chẳng khác nào nơi ở của Hoa Tộc. Đơn giản vì nơi Hoa Tộc sinh sống từng là một phần của Hoa Quả Sơn.

Có một ngôi nhà to nhất và đẹp nhất, ngôi nhà này là nơi ở của Tôn Chiến, thủ lĩnh của Hầu Tộc bị mắc kẹt trong không gian này.

Người dân trong làng cũng chẳng khác nào người bình thường, không giống với lần trước gặp họ mình đầy lông lá. Họ ăn mặc như dân tộc thiểu số nhưng lại cực kỳ đẹp và có nét riêng, đàn ông to cao khỏe mạnh còn nữ nhân thì trắng trẻo mặn mà, lũ nhóc thì chạy nhảy nô đùa, leo trèo trên cành cây như lũ khỉ con.

Thấy Thiên và Thần Vũ đi đến, liền có người ra chào hỏi: “Hai công tử xin mời vào trong, thủ lĩnh đã đợi sẵn rồi.”

Thấy mình được chào đón, Thiên cũng thoải mái hơn nhiều. Họ được chào đón là vì khi Thần Vũ và Tôn Chiến nói chuyện với nhau, Thần Vũ đã tiết lộ chút ít thông tin về hắn, rằng hắn là một người của Thiên Giới tới làm nhiệm vụ không may bị lạc vào đây, chỉ cần nghe là người của Thiên Giới, Tôn Chiến lập tức thay đổi cách nhìn rồi xem họ là khách quý tiếp đãi tận tình.

Sau khi vào căn nhà lớn, bên trong có vài người ăn mặc khác so với người dân bình thường, trên cổ họ đeo một chiếc vòng xâu chuỗi từ những viên đá tròn ngũ sắc, đây cũng là cách mà họ nhận diện được ai là người ở cấp bậc nào trong xã hội Hầu Tộc.

Tôn Chiến, là một người nhìn khoảng 40 tuổi nhưng thực ra tuổi đã hơn 200, thực lực đứng đầu Hầu Tộc tu vi Nguyên Anh Hậu kỳ, thân hình to lớn cơ bắp mặc áo kiểu kết từ lá cây khô nhưng được chế tạo đặc biệt. Hắn vừa thấy Thiên và Thần Vũ thì liền đứng dậy đón khách: “Mời hai thiếu niên trẻ tuổi.”

Thiên và Thần Vũ lịch sự ngồi vào ghế, xung quanh còn có mấy người được Tôn Chiến giới thiệu: “Xin giới thiệu với hai ngươi, đây là Tôn Kiên cháu trai của ta, phó thủ lĩnh của Hầu Tộc.” Theo lời giới thiệu của Tôn Chiến, một thanh niên cao to tuấn tú đứng dậy chắp tay chào Thiên và Thần Vũ.

Tôn Chiến giới thiệu tiếp: “Đây là Tôn Cường, Cháu trai thứ hai của ta, nó và Tôn Kiên đều là cách tay đắc lực của ta.” Theo đó là một thanh niên hơi gầy nhưng cao chắp tay chào.

Còn một người nữa, người này là nữ và rất xinh đẹp, Thiên vừa nhìn thì vội lấy tay che mũi lại khi máu đang chảy ròng ròng vội lấy khăn lau đi cho đỡ quê. Tôn Chiến giới thiệu: “Còn đây là cháu gái út của ta, Tôn Dung năm nay vừa tròn 18 tuổi.”

Tôn Dung đứng lên chào, cặc ngực no tròn trong lớp áo đệt từ lá cây khô khẽ đung đưa làm Thiên phải lấy khăn bịt nốt lỗ mũi bên kia lại.

Giới Thiệu xong, Tôn Chiến nhìn Thiên rồi hỏi: “Thiếu niên này, ngươi chắc là Thiên mà Thần Vũ nhắc tới.”

Thiên đứng dậy chào lịch sự: “Đúng vậy, rất vui được gặp mọi người.”

Thần Vũ đi vào vấn đề chính luôn: “Tôn đại thúc, hôm qua người có nói mọi người không thể rời khỏi đây nhưng không nói lý do, cháu muốn biết lý do, nếu biết thì khả năng giúp sẽ cao hơn.”

Tôn Chiến đáp: “Hôm qua không đông đủ ta không tiện nói, nhân hôm nay có đủ mọi người ta nói luôn. Hầu Tộc chúng ta không thể rời khỏi nơi này bởi vì có một lớp rào cản vô hình ngăn cách chúng ta. Mỗi năm rào cản đó lại có thứ gì đó bồi đắp thêm nên lúc nào cũng bền vững rất khó phá, ta đã mất nhiều năm nghiên cứu mà phát hiện rào cản đó không thể xuyên qua bằng pháp thuật hay sức lực.”

“Không pháp lực, không sức lực, chẳng lẽ cần bảo vật?” Thiên lầm bầm nói nhưng đủ to để Thần Vũ nghe thấy, Thần Vũ như lóe sáng trong đầu vì cùng đáp án nói: ” Phải rồi, có lẽ là cần dùng bảo vật.”

Thiên dùng tín hiệu đặc biệt ra hiệu cho Thần Vũ, Thần Vũ cũng ra hiệu lại bằng cách thao tác bàn tay thành những ký tự khó hiểu mà chỉ cả hai mới hiểu, nội dung cuộc hội thoại là: “Cẩn thận đấy!”

“Sao phải cẩn thận?”

“Kết giới không gian chỉ tạo ra để giam cầm một thứ gì đó, ví dụ như lũ Sa Trùng Thiết Giáp ấy.”

“Ừ nhỉ ngươi nhắc ta mới nhớ, nếu họ không làm gì thì đâu có bị giam như vậy.”

Kết thúc cuộc hội thoại bằng ký tự khó hiểu, Thần Vũ nói với Tôn Chiến: “Chúng cháu muốn xem màn chắn đó.”

Tôn Chiến gật đầu: “Được, Tôn Dung sẽ dẫn hai ngươi tới đó.”

“Đù thơm!” Thiên cười tươi thầm nghĩ.

Thiên bấy giờ vẫn luôn thắc mắc sao Hầu Tộc không có lông lá xong hò hét nhộn nhạo như hắn từng thấy ở thế giới cũ, nhưng hắn đâu biết rằng năm xưa Hầu Tộc đã sớm tiến hóa thêm một bậc và có hình hài cùng cử chỉ như con người, chỉ khi đánh nhau hay làm việc gì đó dùng đến sức mạnh thì họ mới biến thành hình dạng thật của mình.

Tôn Dung dẫn Thiên và Thần Vũ đi tới một nơi bên ngoài cách xa ngôi làng, Tôn Dung nhón chân nhảy lên cây sau đó nói xuống: “Các ngươi biết truyền cành không, di chuyển như vậy nhanh hơn đi bộ nhiều.” Rồi nàng quay lưng nhảy thoăn thoát từ cành này sang cành khác tiến thẳng phía trước.

Thiên hăng hái làm theo, hắn nhảy lên rồi bắt thẽo truyền cành như Tôn Dung và quay lại cười đểu khi thấy Thần Vũ vẫn đứng đó mặt ngơ ngác, hình như trên này không biết trèo cây.

Thiên rất nhanh bám theo Tôn Dung, cả hai di chuyển song song với nhau trên cách càng cây. Thần Vũ quả thực không biết trèo cây, nhưng hắn biết bay.

Vèo một cái, Thần Vũ đã ngự không phi tới khoanh tay trước ngực ngay phía trên đầu của Thiên mà chẳng nói lời nào khiến Thiên há hốc mồm: “Hắn bay được sao? Hay mình hoa mắt?”

Tôn Dung cũng ngạc nhiên khi thấy Thần Vũ bay được, cả ba dừng lại khi tới một vùng rừng đặc biệt. Đặc biệt ở chỗ cách rừng xanh tươi bỗng dưng như có ai đó đi xe lu cán qua một đường dài không có cỏ cây sinh sôi mà chỉ mà một màu đất đen trải dài tít tắp. Thần Vũ tiến tới gần nơi đó rồi nghi hoặc đưa tay sờ thử quả nhiên đường vệt đen đó là nơi rào cản ngăn cách nơi này với thế giới bên ngoài.

“Đây chính là rào cản, nó kéo dài theo hình vòng cung bao quanh cả nơi này rồi kết thúc thành hình tròn đem nơi này vây vào giữa, tuy khá rộng lớn nhưng chỉ có Hầu Tộc sinh sống cùng một vài loài chim thú nhỏ, theo ông nội ta kể thì cũng đã được hơn 500 năm rồi.”

Tôn Dung vừa nói cho hai người biết sơ về nó, vừa đưa tay tung chưởng về phía rào cản vô hình thì chưởng lực của nàng lập tức tiêu tán khi chạm vào rào cản.

“Pháp thuật không thể tấn công được rào cản này, thể lực cũng vậy.”

Thiên lao lên thử tung một cú đấm, kết quả bị đẩy lại đồng thời có tiếng va chạm như tiếng giọt nước từ trên cao rơi xuống mặt nước và rào cản kia cũng không hề có dấu hiệu gì.

“Bảo vật!” Thần Vũ lấy ra vũ khí của mình, một ngọn thương vàng lấp lánh ánh kim rồi phóng nó về phía rào cản.

Thiên há hốc mồm, Tôn Dung ngạc nhiên, Thần Vũ giật mình khi ngọn thương bay xuyên qua rào cản rồi biến mất.

“Đúng như mình đoán.” Thiên thầm nghĩ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...