Tây du

Chương 78



Phần 78: Phần Còn Lại

Thần Vũ vội chạy tới tìm cách nhặt lại vũ khí nhưng không thể, Thiên liếc mắt vào Giới Chỉ của mình trong lòng thầm nghĩ: “Hạo Thiên Kính, nếu mình dùng nó thì sao nhỉ?”

Lúc này, Tôn Dung vô cùng ngạc nhiên nói: “Bảo vật của Hầu Tộc bọn ta không phải hiếm, chỉ là không đủ mạnh. Vũ khí của ngươi chắc hẳn là loại bảo vật cao cấp chứa tiên khí.”

“Tiên khí?” Thiên tò mò.

“Tiên khí không xuất phát từ Nhân Giới, Thiên Giới thì tràn ngập Tiên Khí.” Tôn Dung vừa nói vừa nhìn sang Thần Vũ, nàng cũng biết hắn là người Thiên Giới do được ông nội nhắc.

Thiên thì không biết điều này, hắn chỉ nghĩ Thần Vũ là con ông cháu cha nào đó, ai ngờ xuất thân lại ở Thiên Giới!

Người của Thiên Giới thường phát ra một loại khí tức đặc biệt, nhưng trên người Thần Vũ lại không hề có bởi hắn dã dùng bảo vật che dấu khí tức thần thánh của mình để đi lại trốn nhân gian dễ dàng hơn. Tuy nhiên vũ khí của hắn thì không được che bởi vậy nó luôn tỏa ra một hào quang chói mắt khi người khác nhìn vào thấy ngay đó là bảo vật cấp cao.

Bạn đang đọc truyện Tây du tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tay-du/

Đúng lúc đó, tại một nơi không thể xác định, nơi này bên trên giống như vũ trụ bao la còn bên dưới giống như biển nước mênh mông. Hai bóng người một nam một nữ đứng trên mặt nước đó mà không bị ướt chân rồi cùng nhìn lên bầu trời đầy sao kia, trong lòng mỗi người đều có nỗi khổ tâm riêng.

Chợt người nữ xinh đẹp tuyệt trần kia mí mắt khẽ giật giật, nàng nhìn cái bọc đang phát sáng trong tay mình rồi nghi hoặc: “Không thể nào?”

Cái thứ phát sáng trong tay nàng, là một vật hình cầu mà nàng đã mang theo bên mình mấy vạn năm. Nhưng nó không phải của nàng mà của một người giao cho nàng cất giữ hộ, trải qua mấy vạn năm nàng và vật này cũng suy ra mối liên kết kỳ lạ, lúc nãy khi mí mắt nàng giật lên là bởi vì trong tâm trí nàng mơ hồ nhìn thấy một hình dáng, nghe thấy một giọng nói hư hư ảo ảo.

Thấy nữ nhân xinh đẹp kia thái độ bất thường, nam nhân tuấn tú bên cạnh bất an hỏi: “Thiên Hậu, có chuyện gì vậy?”

Nữ nhân xinh đẹp đáp, nét mặt hơi có chút căng thẳng: ” Ta cũng không chắc chắn lắm nhưng hình như chủ nhân thực sự của thứ này đang muốn báo cho ta điều gì đó.” Thiên Hậu nhắm đôi mắt đẹp dưới làn mi cong vút, trong đầu nhớ lại hình ảnh bóng người vừa thoáng hiện ra ban nãy. Lúc này nàng nhìn hắn kỹ hơn và phát hiện đó là nam, một thanh niên trẻ tuổi lưng đeo kiếm sắc, dáng đứng hiên ngang gương mặt tuấn tú quay về phía nàng nói giọng rất mơ hồ: ” Xin ngươi, thả ta ra!”

Thiên Hậu như đang trực tiếp đứng trước mặt thanh niên kia, nàng tò mò cất tiếng hỏi: “Ngươi là ai?”

Thanh niên kia không đáp, hắn dần dần tan thành bụi phấn rồi được một cơn gió nhẹ cuốn đi trước mắt Thiên Hậu. Rồi như bất động, Thiên Hậu như có ai xui khiến tự động buông tay làm cho vật tròn kia rời khỏi tay nàng xuống đất.

Nhưng đúng lúc đó thì nó dừng lại trước khi chạm đất, thanh niên bên cạnh Thiên Hậu đã nhanh chóng đón được nó rồi thu lên tay nói: “Thứ này ruốt cuộc là thứ gì? Sao người lại phải bảo vệ nó suốt từng ấy thời gian?”

Thiên Hậu vẫn trong trạng thái mơ hồ bất động, bởi tâm trí nàng vẫn đang được thanh niên đeo kiếm kia dẫn dắt mặc dù hắn đã biến mất từ lâu. Thiên Hậu cảm giác như mình đang lạc vào trong một cuộc chiến, cuộc chiến cực kỳ khủng khiếp làm cho trời đất nghiêng ngả, Tam Giới cũng phải đảo lộn. Thần Phật chiến đấu điên cuồng, Yêu Ma gào thét giận giữ, gió tanh mưa máu phủ khắp tam giới.

Là người sống mấy vạn năm, Thiên Hậu từng chứng kiến và tham gia trong biết bao nhiêu cuộc chiến, nhưng không có cuộc chiến nào quy mô khủng khiếp như vậy. Trong cuộc chiến đó nàng thấy một cột lửa cao đến tận mây xanh đang ào ào bắn lên khỏi một chiếc đỉnh khổng lồ, ngay dưới đỉnh là một người thân hình khổng lồ đang cố gắng chống đỡ phần chân đỉnh bị mất do hư hại.

Tại một phía khác, Thiên Hậu nhìn thấy hai con rồng cực kỳ to lớn đang giao chiến kịch liệt giữa thiên không, mỗi cú quất đuôi là bão tố, mỗi cú gầm là cuồng phong. Một trong hai con rồng đó, Thiên Hậu nhận ra bởi màu vảy đặc trưng, nàng hai mắt bỗng ướt đẫm khi nhìn thấy con rồng có bộ vảy sáng chói hoàng kim đó chợt lên tiếng gọi to “PHU QUÂN!”

Phải, Hoàng Kim Long chính là chồng nàng, cha của Long Tộc – Long Hoàng.

Còn con rồng phía đối diện, kích thướng khổng lồ tương đương Hoàng Kim Long nhưng có bộ vảy màu bạch kim sáng chói. Đó là Sáng Long, cả hai là anh em ruột và do Long Thần sinh ra. Nhưng trong cuộc chiến này họ là kẻ thù của nhau! Long Hoàng và Sáng Long hai con rồng hùng mạnh nhất Tam Giới đang chiến đấu với nhau vì một thứ gì đó, một thứ không xác định và ngay cả Thiên Hậu cũng không biết.

Rồi một tiếng nổ lớn giữa thiên không, những gơn mây vần vũ bị dư trấn từ cuộc chiến đánh dạt sang hai bên xa hàng vạn trượng, một bóng rồng rơi xuống dưới trong khi đang hóa thành hình người, là Long Hoàng. Hắn rơi xuống đất làm cho mặt đất lún xuống nứt ra một vết sâu tới mấy trăm mét, cơ thể tàn tạ toàn máu và thương tính nhưng đôi mắt vẫn mở chừng chừng tức giận nhìn lên phía trên nơi Sáng Long cũng đang hóa hình người lao đến tung đòn kết liễu.

Sắp thấy cảnh phu quân bị giết dù chỉ là ảo cảnh, nhưng Thiên Hậu vẫn không thể kiềm chế được lao lên nhưng không kịp mà chỉ biết bất lực gào to: “Phu Quân!”

Cũng ngay lúc đó, một tiếng gọi “phu quân” vang lên ở một hướng khác, Thiên Hậu nhìn sang thì thấy một nữ nhân xinh đẹp không thua kém nàng đang lao tới cản đòn của Sáng Long.

Nữ nhân này xinh đẹp như hoa, trên người mặc bộ váy hoa văn hình cánh hoa hồng đỏ rực. Nàng vừa lao tới quỳ xuống chắn trước Sáng Long khi hắn định giết chết Long Hoàng.

“Nàng mau tránh ra!” Sáng Long giận dữ quát lên rồi tung chiêu nhưng lại bị nữ nhân kia ngăn cản, hắn bực mình tung chưởng vào ngực nữ nhân đó khiến nàng văng xa.

Nhìn thấy cảnh đó, Long Hoàng đang còn chút hơi tàn nghiến răng mắng: “Nữ nhân của mình cũng nỡ xuống tay, hèn hạ!”

“Đến lượt ngươi nhanh thôi!” Sáng Long cười độc ác, hắn đưa tay tụ chưởng nhằm vào đầu Long Hoàng đánh xuống.

Rầm!

Thiên Hậu bừng tỉnh, nàng vẫn đứng im vị trí đó nhưng đôi mắt đã ướt lệ, nhanh chóng lau đi giọt nước mắt Thiên Hậu quay sang nhìn thanh niên bên cạnh hỏi: “Ban nãy ngươi có cảm thấy điều gì kỳ lạ không Trang Tử?”

Thanh niên tên Trang Tử kia khi chạm vào vật tròn phát sáng kia cũng mơ hồ cảm nhận được gì đó, hắn gật đầu: “Dạ có, chính là kẻ đó, một linh hồn phù hợp!”

Bạn đang đọc truyện Tây du tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tay-du/

Quay trở lại vị trí của Thiên, lúc này hắn đang nhìn xung quanh sau khi Thần Vũ làm mất vũ khí, rồi khi hắn định rút kiếm ra thì đột nhiên khựng lại bất động. Toàn thân cứng đờ ngay cả liếc mắt cũng không thể, Thiên mơ hồ nhìn thấy trong tâm trí nơi có hai người đang đi ra từ một cách cổng không gian và nhìn hắn.

Thiên Hậu và Trang Tử bước vào trong linh hồn của Thiên, một linh hồn với sắc dục, kiên trì, toan tính, nghĩa hiệp, vụ lợi, nham hiểm, tình yêu, trách nhiệm, những thứ chẳng liên quan gì đến nhau tồn tại trong suy nghĩ của hắn và nó đang hiện lên thành bức tranh ba chiều để Thiên Hậu và Trang Tử có thể nhìn thấy nhưng Thiên ngay cả trong tâm trí hắn thì hắn cũng bất động chẳng thể làm gì ngoài việc đứng nhìn hai kẻ lạ mặt xâm chiếm tâm trí bản thân, khả năng khống chế người khác tới mức độ này chỉ có những người pháp lực cực kỳ cao mới làm được.

Thiên Hậu đỏ mặt khi nhìn thấy những hình ảnh sắc dục, những cảnh làm tình của Thiên và nữ nhân của hắn. Rồi gật gù thán phục trước sự kiên trì của hắn trong lúc hắn tập luyện gian khổ, những lúc hắn nghĩa hiệp ra tay cứu người nhưng trong đó có chút vụ lợi cá nhân.

Trang Tử nhìn thấy toan tính trong từng bước đi của Thiên, sự nham hiểm của hắn mặc dù ít bộc lộ ra bên ngoài, và cả tình yêu.

Hai người cảm nhận đủ sau đó quay sang nói với nhau: “Thiên Hậu, ta dùng pháp thuật kết nối linh hồn với thứ phản ứng với vật trên tay người, không ngờ lại đi vào linh hồn tên này.”

Thiên Hậu nói: “Ta cũng nhận ra, hắn là Dương Bất Thiên nhưng đây chỉ là tên hắn tự đặt, tên thật của hắn là…” Thiên Hậu hiện tại có thể cảm nhận mọi suy nghĩ của Thiên từ trước tới giờ bao gồm tên tuổi, các mối quan hệ, những cuộc phiêu lưu và chiến đấu, nhưng khi cảm nhận tới phần huyết mạch thì đến ngay cả hùng mạnh như nàng cũng phải bật ngửa suýt nữa té may mà có Trang Tử đỡ lấy.

“Thiên Hậu, người không sao chứ?”

Thiên Hậu gượng lên tỏ ra không sao sau đó hai mắt nàng tràn ngập hạnh phúc.

“Hắn là… phần còn lại!”

Trang Tử không cần Thiên Hậu nói thêm lời nào hắn cũng tự hiểu vế sau, hắn kéo vạt áo sang bên quỳ một chân xuống trước Thiên rồi cúi đầu: “Vương Thượng! Mừng ngài trở về.”

Thiên Hậu bật cười khi thấy hành động của Trang Tử, nàng giải thích: “Ngươi làm vậy quá sớm rồi, hắn hiện tại chỉ là một kẻ non nớt yếu đuối.”

Trang Tử liền hỏi: “Vậy chúng ta sẽ đào tạo ngài ấy, dẫn dắt ngài ấy tu luyện con đường dễ dàng nhất để sớm trở lại như xưa có được không?”

Thiên Hậu lắc đầu: “Không.”

“Tại sao?”

“Vì hiện tại hắn chỉ có một mảnh, còn tới 9 mảnh khác đang thất lạc trong Tam Giới này, chỉ khi hắn tự mình tìm ra 9 mảnh còn lại thì tự khắc đâu sẽ vào đó, vấn đề ở đây là thời gian.”

“Thời gian? Chúng ta cần đợi bao lâu, lũ quái thai kia đang nhăm nhe ý định trả thù, chúng ta không còn nhiều thời gian.” Trang Tử nói, trong lòng hắn hiện lên một khung cảnh hoang tàn nếu như thiên địa đại chiến.

Thiên Hậu tiến đến trước mặt Thiên khi hắn vẫn trong trạng thái bất động, nàng định chạm vào gương mặt hắn nhưng lại do dự gì đó và từ bỏ ý định. Nàng quay lại nói với Trang Tử: “Chúng ta không thể can thiệp vào quá trình tu luyện của hắn, bởi nếu hắn mạnh lên quá nhanh thì sẽ rất dễ đi vào ma đạo.”

Khi hai người rời khỏi tâm trí Thiên không chút dấu vết, Thiên mới bừng tỉnh và cử động được. Hắn chỉ nhớ mình bị bất động trong vài giây và hắn cố hình dung lại hình dáng hai người xuất hiện trong tâm trí nhưng càng cố nhớ thì lại càng mơ hồ.

Rầm!

Trong lúc đó có một tiếng nổ lớn phát ra ngay dưới chân nhóm người bọn hắn đang đứng, Thiên cùng Tôn Dung và Thần Vũ cùng nhảy lên né đi nguy hiểm trong khi mặt đất đang ùn lên một miệng hố khá lớn và một sinh vật như chuột chũi khổng lồ xuất hiện.

Trên lưng con chuột chũi khổng lồ có một Yêu Quái lông lá đầy mình đang cầm dây cương nhìn lên bầu trời trong xanh cười lớn: “Haha… cuối cùng cũng tìm được đường lên mặt đất.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...