Thần giáo

Chương 7



Phần 7: Lộng Giả Thành Chân

Khi trời đã hừng sáng thì ba người ngồi dậy, xem xét địa hình để tìm cách thoát ra khỏi vách núi. Từ mũi đá chênh vênh lên đến đỉnh vực thì thật là quá xa. Nhìn lại thì chỉ còn cách là đi xuống tiếp dưới đáy vực thôi. Hùng nhắm địa hình rồi bảo Tuấn và Liểu ráng với tay, lấy mấy cục đá chung quanh để chàng vận công ném đá. Những viên đá được Hùng ném mạnh vào vách tạo thành những hỏm lỏm vào, đủ lớn để làm điểm tựa cho khỏi té. Hùng tính dựa vào những hỏm đá này để làm điểm tựa lúc phi thân xuống phía dưới đáy vực. Mất nửa ngày ném đá, Hùng mới có thể tạo ra một con đường cheo leo, tạm đủ để nhảy xuống dưới đáy vực. Vì Tuấn và Liểu kinh công không bằng Hùng, chàng phải khổ công phóng chưởng trợ giúp. Ba người còn phải nhảy qua năm mỏm đá chênh vênh khác mới có thể xuống tới đáy vực được. Lúc tới nơi thì thân thể của cả ba người phủ đầy cát bụi, thân thể đầy những vết xước được tạo ra bởi những cạnh đá nhọn. Tuy nhiên, khi đã an toàn tới đất bằng của đáy vực rồi, Liểu mừng rỡ như được chết đi sống lại. Nàng ôm chầm lấy Tuấn rồi nhảy qua Hùng, vòng tay ôm cổ, đu người lý lắc vui vẻ. Thấy nét hân hoan của Liểu, hai chàng trai cũng cảm thấy vui lây. Nhìn sang bên kia, thấy có một dòng suối nước trong, Hùng bảo Tuấn và Liểu.

– Thôi mình qua bên kia tắm rửa một cái… hi hi hi… bây giờ cả ba người mình giống như ba bóng ma vậy…

Liểu nhìn hai người đàn ông phủ bụi trắng xóa rồi cười ngất vì cách ví von thật đúng của Hùng. Nàng âu yếm nắm tay hai người đàn ông mà kéo, chạy về hướng suối. Dòng nước mát trong, quét hết bụi và máu để lộ ra giữa thiên nhiên ba thân thể trần truồng, lồ lộ giữa phong cảnh hữu tình tự nhiên của cõi thiên thai. Trần truồng, tắm dòng nước mát giữa rừng cây, vực đá làm Liểu cảm thấy hồn nhiên vô tư lắm. Nàng vui cười, đùa giỡn, tạt nước chọc phá hai chàng thanh niên lực lưỡng, hiên ngang. Khi thì ôm cổ Hùng níu xuống hôn, lúc nhảy vào lòng Tuấn cười nắc nẻ. Nét hồn nhiên thanh thoát của Liểu đã làm hai chàng thanh niên động lòng. Cặc hai chàng cũng từ từ vươn lên khi rượt đuổi thân thể ngọc ngà của Liểu giữa dòng nước trong. Đôi lúc, ánh mắt Tuấn củng tóe lên một tia giận giữ khi thấy Liểu nhảy vào lòng Hùng âu yếm. Liểu cũng đã bắt được những ánh mắt đó. Nàng đã đảo lộn luồng nội lực ghen hận trong người Tuấn kịp lúc với những luồng chân khí ấm áp, điểm ngay vào huyệt Lưu Tâm, dưới vú bên trái của Tuấn. Sóng tình giữa ba người càng lúc càng dạt dào dâng cao, Liểu nhảy vào trong lòng Tuấn, mắt liếc nhìn Hùng, thì thầm vào tai Tuấn những câu đong đưa. Mắt Tuấn như sáng lên, chàng đến gần Hùng hỏi chậm rãi.

– Hùng nè, mình cùng với Liểu muốn cùng với bạn, ba người làm tình với nhau. Không biết có được không vậy? Mình cũng mong bạn có thể chỉ bảo mình thêm về nghệ thuật ân ái…

Từ nãy giờ, đụng chạm thân thể thon gọn, rắn chắc của Liểu làm Hùng cũng nứng lên quá rồi. Nhưng vì tế nhị, chàng cũng không dám đi xa hơn. Nay nghe được hai người mời chàng cùng tham gia cuộc ân ái, Hùng mừng rỡ không nói nên lời. Cười cười, tay chỉ về phía miếng đá bằng phẳng, nằm giữa ngọn suối, Hùng nháy mắt với hai người kia. Hiểu ý Hùng, Tuấn ôm Liểu, bồng nàng ra giữa dòng suối nước trong. Liểu được nằm nhẹ nhàng lên miếng đá phẳng giữa dòng suối. Hùng nhanh nhẹn theo sau. Chàng đi về phía đầu của Liểu, bành chân ra, gác cặc chàng ngay trên mặt Liểu. Hai hòn dái của Hùng nằm ngay đôi môi chúm chím của nàng. Hùng ra dấu, bảo Tuấn ngồi dưới nước. Từ tư thế đó, Tuấn có thể gác chân Liểu lên trên vai của chàng, và để chàng dễ dàng ụp mặt vào lồn cô ta. Bành háng bên trên mặt của Liểu, Hùng chỉ nàng nghệ thuật mút cặc đàn ông. Trong khi Liểu liếm mút bộ phận sinh dục của Hùng, chàng giơ tay chỉ bảo Tuấn cách liếm lồn đàn bà. Giữa thiên nhiên rừng núi có một phong cảnh dâm dật vô cùng. Một thân thể nõn nà săn chắc nằm dài trên mặt đá phẳng. Hai chân bành rộng ra. Đầu gối co lên. Giữa hai đôi chân song song có một cái đầu kẹp vào giữa. Từ nơi đầu gối co lên đó, một thân thể cường tráng ngồi hì hụp giữa dòng nước trong.

Từ phía trên tảng đá, nơi mái tóc phủ dài chạm nước, lại có một thân thể mạnh khỏe khác vươn lên. Ba thân thể khác nhau nhưng như dính lại thành một, quằn quại, ưỡn ẹo như một con rắn đang từ dưới dòng nước ngóc đầu lên. Ba tiếng rên rỉ kêu vang vang giữa những vách núi, hai trầm một thanh, như một bản hòa tấu khích động lòng ham muốn của muôn loài. Thấy khuôn mặt của Liểu, được Tuấn liếm lồn đã đỏ rần rên, mắt lim dim, cổ họng hừ hừ rên rỉ khi trong khi mút cặc chàng, Hùng biết Liểu đã nứng lắm rồi, cần ngay một con cặc đút ngay vào lỗ lồn nàng. Hùng bảo Tuấn đứng dậy để thụt cặc chàng ta vào lồn Liểu. Nghe lời Hùng, Tuấn hăm hở đứng dậy ngay. Chàng ta dập cặc ào ào vào lỗ lồn Liểu. Nước suối dậy sóng theo những cú nhấp mông của Tuấn. Nằm trên tảng đá phẳng giữa suối, Liểu sung sướng, oằn oại người trong hoan lạc. Hai chân Liểu cong vòng, kéo chặt mông Tuấn để cặc chàng có thể đâm lút thật sâu vào trong thân thể của mình. Ở bên trên, Liểu há miệng thật to. Cổ họng nàng núc lấy núc để khúc thịt to lớn đang chĩa ra từ hạ thể của Hùng. Liểu đam mê ú ớ, tham lam như muốn nuốt trọn thân thể của hai người đang ông vào trong thân thể của mình. Nhìn hình ảnh khoái lạc của Liểu, Tuấn run rẩy người, thân thể như muốn nổ tung. Đây là lần đụ thứ hai của Tuấn nên chàng nén khí không được lâu, chỉ dập được vài cái vào thân thể dâm dật cực độ của Liểu là chàng đã trợn trừng mắt. Sợ Tuấn xuất tinh sớm, cuộc vui sẽ không kéo dài được lâu nên Hùng hấp tấp bảo Tuấn, thò ngón tay xuống dưới háng để điểm nhanh vào huyệt Trung Hạ, cầm lại luồng tinh khí đang cuồng cuộn sắp trào ra. Hai người đàn ông thay thế chỗ cho nhau. Hùng kéo Tuấn nhảy lên trên mặt của Liểu để nàng mút cặc. Trong khi đó, Hùng nhảy xuống nước thế Tuấn thọt lồn Liểu. Thế là hai chàng thanh niên lực lưỡng thay phiên nhau nhấp lồn, phục dịch ái dục cho cùng một người đàn bà. Được hai người đàn ông thay phiên nhau thọt lồn, cảm giác thay đổi liên miêng làm Liểu quằn quại, sung sướng như điên cuồng. Liểu xuất khí liên miên. Miếng đá phẳng bây giờ cũng đã ướt nhờn nhợt vì tinh khí của nàng. Hơi thở hổn hển, người mệt lả vì những đợt sóng của khoái lạc cứ trào từng đợt. Sóng sau át hẳn sóng trước. Không còn chút hơi thở nhưng Liểu vẫn còn tham lam không muốn ngừng, nàng nài nỉ.

– Ahhh… các… các anh ơi… em… em… em muốn… được lấp cả… lấp cả hai lỗ…

Mỉm cười vì nổi đam mê nhục dục của Liểu. Mặc dầu bữa nay chỉ mới là lần làm tình thứ hai của cô ta mà Liểu đã tham lam, muốn được thọt cả lỗ đít. Hùng bảo Tuấn nằm xuống cho Liểu cởi lên trên người. Trên miếng đá phẳng giữa dòng suối, Tuấn và Liểu đổi chỗ cho nhau. Tuấn nằm thẳng người, ngửa mặt nhìn lên. Trong khi đó, Liểu bàng háng, nằm phủ phục lên trên người của Tuấn. Lồn nàng kẹp chặt, núc cặc Tuấn vào sâu bên trong. Lúc này, Liểu không còn sức lực nữa nhưng mà cô ta vẫn còn cố gắng cựa quậy đôi mông. Sàng sẩy lồn mình lên xuống thân cặc của Tuấn. Từ bên dưới, Tuấn giúp sức bằng cách nẩy cặc mạnh lên tiếp ứng. Hùng dùng tinh khí của Liểu, tràn lan trên miếng đá phẳng, để làm trơn ngón tay giữa. Chàng ngoáy nhẹ ngón tay, dính đầy tinh khí của Liểu, vào lỗ đít của cô ta. Ngón tay chàng kéo ra, kéo vào nhẹ nhàng cho lỗ đít của Liểu quen dần với sự thâm nhập của một vật lạ. Lúc đầu, như chưa quen, bắp thịt lỗ đít của Liểu cứ bóp chặt, tạo khó khăn cho Hùng. Nhưng càng lúc cô ta càng quen dần, lỗ đít nàng mở rộng chào đón ngón tay Hùng. Khoái lạc dâng cao khi được kích thích ở hai nơi tạo cho Liểu một sức mạnh lạ kỳ. Liểu ngoáy mông tiếp ứng, dập mạnh lồn nàng liên tiếp xuống cặc Tuấn trong khi mông nàng banh căng ra, chào đón ngón tay của Hùng. Thấy Liểu đã sẵn sàng, Hùng sàng người, đứng ngay sau lưng của Liểu. Hai tay bấu lấy mông đít của Liểu, Hùng để cặc chàng nhắm vào lỗ đít của cô ta rồi nhấp mạnh. Liểu hét lớn.

– Ố má ơi… sướng quá các anh ơi…

Khoái chí, Hùng nhấp cặc mạnh hơn vào đít Liểu. Nhưng lúc này đã đến tận cùng của sức chịu đựng của Liểu. Sau khi hét lên, Liểu liền ngả gục thân mình xuống. Các bắp thịt nơi lồn, ở lỗ đít của Liểu co bóp dữ dội và liên tục. Bị lồn Liểu co bóp liên hồi, Tuấn cũng không cầm tinh lại được nữa. Chàng ta hét lớn.

Lạc Lỏng giữa Hang Hùm…

Khi Hùng tỉnh giậy, chàng thấy mình đang nằm trong một căn phòng rộng lớn, trang hoàng thật là lộng lẫy. Các cột nhà được sơn son. Hình hài những con rồng, quấn quanh cột, được thếp vàng. Mùng mềm trên người chàng đều được làm bằng lụa qúi, trơn láng, nhẹ hẩng. Ly tách trên bàn gần đó đều làm bằng ngọc, thật là trân qúi. Đầu óc lâng lâng ngơ ngác, Hùng ráng trỗi người giậy thì cảm thấy đau đớn vô cùng. Nhìn lại thân hình, chàng mới biết rằng, khắp cả người của chàng đều bị băng bó. Gắng gượng, ráng lê người ra ngoài cửa thì một người hầu gái xinh xắn, đẹp đẻ, chạy vào, đỡ chàng. Cô gái lo lắng nói.

– Ôi… xin ngài hãy tịnh dưỡng trên giường, đừng đi đâu cả… Ngài cần gì, tụi con sẽ lo hết cho ngài…

Nhìn người hầu gái đầy thắc mắc, Hùng gắng gượng hỏi.

– Chỗ này là chỗ nào? Sao ta lại ở đây? Còn người con gái ở chung với ta, cô ta đang ở đâu?

Hàng loạt câu hỏi của Hùng chỉ được trả lời bằng một cái lắc đầu. Người hầu gái sợ sệt nói.

– Thưa ngài, những điều ngài hỏi, con không biết. Mà nếu con biết, con cũng không dám trả lời. Đợi khi ngài gặp chủ nhân của con thì ngài mới có thể hỏi được.

Biết người hầu gái thân phận nhỏ nhoi, không dám tọc mạch, Hùng cũng không muốn làm khó nàng. Hùng nóng lòng hỏi.

– Thế ta có thể gặp chủ nhân của cô được không?

Người hầu gái cũng không biết gì hơn, cô ta trả lời.

– Thưa ngài, con cũng không biết làm sao để thông báo cho chủ nhân biết, ngài muốn gặp mặt. Con chỉ được lệnh, hầu hạ ngài cho thật chu đáo thôi.

Nghe người hầu gái nói như thế, Hùng thở dài. Không biết làm gì hơn, chàng đành yên phận, dưỡng thương trong căn nhà to lớn sang trọng. Căn nhà có rất đông người hầu. Ngoài hai người hầu gái chuyên chăm sóc vết thương cho chàng ra còn có người nấu ăn, giặt giũ và làm vườn. Ai ai đối xử với chàng đều kính trọng vô cùng. Tuy nhiên, chàng không thể nào hỏi được điều gì từ họ. Xem ra, những người này cũng không biết gì nhiều. Điều duy nhất chàng biết về chủ nhân của ngôi nhà là tấm hình tuyệt sắc của một người đàn bà, treo trên tường. Hình vẽ nét mặt của một người đàn bà có nét mặt sắc sảo. Người vẻ như từ trên nhìn xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt như thấu tâm cang, cùng vùng ngực nở nang của bà ta. Hình vẽ tạo người xem một nét xốn xang vì cảnh hở hang lồ lộ, nhưng cũng e ngại vì đôi mắt sắc bén như kiếm của bà ta. Nhìn hình, Hùng cảm giác được rằng chủ nhân của ngôi nhà này thật là một người xuất chúng trong đám nữ lưu. Hình vẽ đó cứ ám ảnh chàng mãi trong những ngày chàng cư ngụ trong căn nhà.

Lòng chàng lộ lên nhiều mối hiếu kỳ, cùng tò mò. Hùng cảm giác được rằng, cuộc đời của chàng sẽ có nhiều thay đổi lớn khi chàng gặp được chủ nhân của căn nhà. Để chuẩn bị cuộc gặp gỡ đó, Hùng chuyên tâm luyện công, mong mau chóng phục hồi được sức khỏe. Nhờ được nội lực của Thánh Cô truyền sang cho chàng, vết thương ngoài da của Hùng bình phục nhanh chóng. Sau hai tuần uống thuốc và bồi dưỡng, chàng đã có thể tháo băng và đi ra ngoài. Căn nhà to lớn nằm trong một khu rừng tre, cạnh chân núi. Mần mò từng bước một, chàng đi xuyên qua khu rừng tre. Khi Hùng ra ngoài khu rừng thì chàng ngạc nhiên vô cùng. Chàng thấy được, khu rừng tre, nơi có căn nhà mà chàng đang trú ngụ, nằm trong cốc thuộc về Bí Cung. Hoang man trong lòng, Hùng đoán thầm trong lòng, có lẽ mình đã bị người của Vương Phi bắt lại. Nhưng trái với lần trước, lần này chàng được thong thả tự do, không ai ràng buộc hay cầm chân chàng cả.

Muốn tìm hiểu sự việc, Hùng kín đáo đi vào sâu trong cốc. Nhớ lời chỉ dẫn hôm trước của Liểu và Tuấn, Hùng đi thẳng vào trung điểm của Bí Cung. Lúc vừa vào tới, cũng là lúc chàng thấy nhiều người ào ào, khăn áo chỉnh tề, từ trong các căn nhà chung quanh chạy ra. Từ đàng xa là tiếng kèn, tiếng trống nổi lên ầm ầm, vang dội một góc cốc. Tiếng nhạc từ từ tiến đến gần khu nhà, nơi trung tâm của Bí Cung. Tiếp theo đội ngủ trống kèn là một chiếc kiệu to lớn, sơn son thếp vàng lộng lẫy, nặng đến nổi có đến 20 người khiêng. Trên kiệu là một người đàn bà tuyệt đẹp, ăn mặt sang trọng vô cùng. Áo trong áo ngoài đều dết đầy vàng, cổ áo hở rộng, khoe vùng ngực đầy đặn cùng ngọc ngà châu báu, lửng lơ trên vùng da thịt trắng ngà. Khuôn mặt bà ta đẹp sắc sảo, mày kiếm, mũi cao, môi mọng làm say đắm lòng người. Khuôn mặt bà ta đẹp, nhưng đầy nét uy nghiêm làm ai ai cũng tôn kính. Nhìn thấy bà ta, Hùng nhận ra được ngay. Người đàn bà là chủ nhân của căn nhà chàng đang trú ngụ, với tấm hình đã làm lòng chàng xao xuyến bấy lâu nay. Tuy nhiên, giờ này chàng có dịp nhìn bà ta ở ngoài. So người thật với với tấm hình, mới biết được rằng, dù người họa sỉ có tài ba biết mấy nhưng cũng không thể nào lột tả được hết sắc đẹp tuyệt vời của bà ta. Trước nét đẹp cao qúi của người đàn bà, Hùng nhịn không được, nuốt nước bọt, thở dài một tiếng, và thì thầm trong cổ họng.

– Đẹp thật…

Lời nói của chàng chỉ lúng búng trong miệng mà người đàn bà như đã nghe rõ hết. Bà ta quắc đôi mắt sắc, nhìn vào nơi Hùng đang ẩn nấp. Bỗng nhiên, ánh mắt bà ta dịu hẳn đi. Miệng bà mỉm một nụ cười nhẹ. Chiếc kiệu tới trước thềm của Chánh Điện trong Bí Cung rồi dừng lại. Từ trên kiệu, người đàn bà khoan thai bước xuống trong tiếng tung hô của mọi người.

– Cung hỉ Vương Phi giá lâm… Vương Phi vạn tuế… vạn tuế… vạn vạn tuế…

Nghe mọi người tung hô, Hùng hiểu được, người đàn bà tuyệt đẹp đó chính là Vương Phi. Trong lòng chàng cảm giác hỗn loạn. Bà ta chính là người đứng đằng sau các sát thủ, quấy động cuộc sống yên lành của chàng. Sư phụ của chàng đã bị người của bà ta bắt đi. Bà ta cũng chính là người muốn bắt chàng bấy lâu nay. Còn Thánh Cô của chàng nữa, không biết có phải bà ta là người đã ra lệnh bắn những mũi tên độc đó vào lưng của nàng không. Trong lòng chàng thật không biết bà ta là bạn hay là thù. Tuy Vương Phi đã cầm tù sư phụ chàng bốn năm trời đằng hẳn, bà ta đã ra lệnh cho thuộc hạ đối xử với sư phụ chàng rất là tốt. Ngay những vết thương trên người của chàng đây củng do thuộc hạ của bà ta băng bó và chăm sóc. Nhưng chàng thật không biết rằng, có phải cũng là thuộc hạ của bà ta đã bắn những mũi tên đó không. Lòng Hùng thật là rối loạn phân vân. Nữa muốn đề phòng những âm mưu đen tối đang được sắp đặt sau khuôn mặt kiều diễm đó, nhưng tim chàng cũng đang xao xuyến trước thân hình của một mỷ nhân tuyệt thế. Từ đàng xa nhìn vào, chiếc áo gấm, bên ngoài màu đỏ bên trong dết vàng, bó sát thân thể tuyệt mỷ, nâng cao bộ mông tròn trịa đang lắc lư theo từng nhịp bước, làm trái tim của Hùng sốn sang. Chàng ngây ngất ngắm nhìn vồng ngực no tròn, được úp mở qua cổ áo trễ thấp, thật là hớ hênh gợi tình. Với xiêm áo sang trọng, nét đẹp của bà ta càng được nâng thêm thêm bằng bộ nữ trang, đeo trên ngực lóng lánh, trân quý. Ánh mắt Hùng đeo theo, không rời từng bước đi của người đàn bà được mọi người gọi là Vương Phi.

Vương Phi thong thả đi vào trong chánh điện. Từ tốn, bà ngồi lên ghế ở trên bục cao, được trạm trổ hình long phượng, thếp vàng tuyệt mỷ. Sau khi yên vị, Vương Phi thong thả hỏi chuyện những người đứng hầu bên dưới. Nghe được những lời bàn chuyện của những người này, Hùng cảm thấy bàng hoàng vô cùng. Lời bàn bạc của Vương Phi với thuộc hạ, tỏ lộ được Vương Phi đã có tin tình báo ở triều đình của cả hai Chúa, ở Đàng Trong lẩn Đàng Ngoài. Những tin tức từ chính trị, quân sự, đến chuyện của nội cung, tình báo của Vương Phi đều biết rõ. Đến phần cuối thì một người đàn ông vạm vỡ, đứng hầu bên, báo cáo.

– Dạ thưa Vương Phi, theo lời dặn bảo của Vương Phi, thần đã an trí Thánh Bảo dưỡng thương tại Tiêu Diêu Điện. Chàng ta được đối sử như là thượng khách. Bọn thần không dám quản thúc hay giới hạn tự do của chàng ta cả.

Gật đầu Vương Phi nói.

– Được rồi, ngươi hãy mời chàng ta vào đây.

Nghe lịnh Vương Phi, người đàn ông kính cẩn tâu.

– Vâng mệnh Vương Phi, thần sẻ cho người qua Tiêu Diêu Điện mời người ngay…

Mỉm cười, Vương Phi ngắt lời.

– Không cần đâu, chàng ta đang ở ngay bên ngoài cửa Chánh Điện này thôi…

Biết mình đã bị bại lộ thân phận, Hùng đành gượng gạo nhảy xuống đất từ trên tàng cây của cây Đại Thụ, ngoài chánh điện. Lòng chàng cũng cảm thấy kinh hải với nội công cực cao của bà ta. Hồi nãy, chàng chỉ nói thầm như thế mà bà ta đã phát hiện được. Hoang man, chàng không biết đối phương đang muốn xử chàng như thế nào. Xem những hành động ám toán cùng bắt cóc sư phụ của chàng, bà ta là kẻ địch. Tuy rằng bà ta đối xử chàng và sư phụ rất là tốt, nhưng có thể những hành động đó chỉ là quỷ kế của bà ta. Còn Thánh Cô nữa, không biết Thánh Cô có phải là do người của bà ta hại không. Phân tích hoàn cảnh của mình, Hùng quyết định tốt hơn hết là đối xử với bà ta như là thù. Tuy nhiên để tránh lầm lở, Hùng quyết định chỉ tìm cách khống chế bà ta thôi chứ không làm hại gì. Nhưng xem ra vỏ công của Vương Phi cực cao, chàng có thể không phải là đối thủ của bà. Trước hoàn cảnh đó, Hùng đành tiên lễ hậu binh. Dùng lễ đối xử trước rồi khi có sơ hở chàng sẻ dụng binh sau. Nghỉ như thế, Hùng lễ phép tiến tới trước mặt Vương Phi kính cẩn chào.

– Dân phu Nguyễn Cao Hùng kính cẩn bái yết Vương Phi… Kính chúc Vương Phi phước như Đông Hải, thọ tỉ Trường Sơn…

Đăm đăm nhìn Hùng với một ánh mắt lạ lùng, Vương Phi phẩy tay bảo mọi người.

– Công vụ cho hôm nay đến đây là chấm dứt… Các người hãy lui ra hết đi. Ta có chuyện bí mật cần bàn riêng với công tử, Thánh Bảo của Lạc Đạo Thần Giáo đây… Công tử Thánh Bảo hãy ở lại, ta có chuyện quan trọng muốn bàn thảo…

Nghe lệnh của Vương Phi, mọi người kính cẩn chào rồi lễ phép lui ra khỏi chánh điện. Một mình Hùng bơ vơ giữa căn phòng to lớn, Hùng mừng thầm. Càng có ít người, chàng càng có nhiều cơ hội kiềm chế bà ta hơn. Sau khi mọi người đã ra khỏi chánh điện rồi, Vương Phi nhìn Hùng với một ánh mắt dịu hơn. Giọng bà ấm áp bảo Hùng.

– Ngươi hãy đi theo ta…

Nói xong, bà đứng lên, quay người, tha thướt kéo vạt áo dài lửng thửng đi vào hậu viện của chánh điện. Theo sau bà là bốn người cung nữ đẹp đẻ theo hầu. Thấy Vương Phi không phòng bị, Hùng liền nắm lấy cơ hội. Chàng phóng người, nhảy về hướng Vương Phi. Bao nhiêu trảo thủ quyền cước chàng đều giở ra hết, hy vọng có thể kiềm chế được bà ta. Một tay Hùng đấm mạnh vào ót, nơi huyệt Tiên Hậu. Một tay chàng điểm lên đỉnh đầu, nơi huyệt Trung Kiên. Phần dưới chàng cũng tung ra hai cước. Một chân chàng đá vào eo. Chân kia chàng đá vào đầu gối, mong rằng có thể đánh ngả bà ta, nếu chàng thất bại trong việc kiềm chế các huyệt. Nghe tiếng gió của quyền cước, Vương Phi quay người, quắc mắt sắc bén của bà ta nhìn chàng. Ánh mắt lộ sát khí. Một tay bà ta rút nhanh thanh bảo kiếm từ tay của người cung nữ mang theo hầu. Nhưng khi cảm giác được luồng chưởng phong yếu ớt của Hùng, Vương Phi thay đổi ngay nét mặt.

Bà ta mỉm cười, vung tay, đưa ngón tay thon dài của bà, điểm ngay vào huyệt Trung Kiên trên đỉnh đầu của Hùng. Người chàng vẫn còn yếu ớt sau khi bị thương. Những ngón tay Vương Phi điểm vào huyệt Trung Kiên của chàng đã hoàn toàn phá hết chân lực còn lại trong người chàng. Không còn sức phản kháng nữa, Hùng đành nhẫn nhục, theo gót chân của người cung nữ, đi theo sau lưng Vương Phi. Trong lòng tuy còn có ý phản kháng, nhưng tâm hồn chàng cũng không khỏi ái mộ sắc đẹp, cao sang qúi phái của Vương Phi. Từ đằng sau, chàng có thể thỏa thuê nhìn ngắm dáng vẻ, đẹp tuyệt vời của Vương Phi. Eo lưng cong cong thật là gợi cảm. Đôi mông tròn trịa, lắc lẻo theo từng bước chân. Ra khỏi hậu viện, Vương Phi dẫn chàng đi vào một hoa viên xanh mát, có chim hót líu lo. Suối nước chảy ngang, vòng lại giữa hoa viên, tạo thành một hồ nước trong veo, có cá đủ màu bơi lội. Giữa hồ lại có một căn nhà thủy tạ thật là u nhả. Vương Phi đủng đỉnh bước về căn nhà thủy tạ đó. Lúc tới cây cầu đỏ, bắc vào nhà thủy tạ, Vương Phi quay người lại, bà bảo bốn người hầu gái.

– Ta có chuyện tối quan trọng cần phải nói với công tử đây. Các người hãy tới bốn cửa của khuôn viên này mà canh gác cẩn thận. Không cho ai nghe lén hoặc là nhìn vào, kể cả các người… Ai vi phạm sẻ bị tội chết, các người hiểu rồi chứ…

Nghe lệnh của Vương Phi, bốn người tì nữ kính cẩn thưa.

– Dạ thưa Vương Phi, chúng con xin thi hành lệnh…

Nói rồi, bốn người hầu gái nhanh nhẹn rút về bốn cửa dẫn vào hoa viên, để lại Hùng và Vương Phi một mình giữa vườn hoa. Khi bốn người hầu gái đã khuất bóng rồi, Vương Phi quay sang nhìn chàng với ánh mắt trìu mến, bà cầm tay chàng lên và nói.

– Con đi theo ta…

Ngạc nhiên vì sự thân mật quá giới hạn từ một người đàn bà tôn quý như Vương Phi, lòng chàng cảm thấy thật là hoang mang. Chỉ ít phút trước, chàng còn tấn công bà ta, nay bà ta không giận mà còn đối xử với chàng rất là ngọt ngào. Rồi đây, không biết bà ta sẽ đối xử với chàng ra sao. Lòng tràn đầy nghi hoặc, Hùng ngớ ngẩn đi theo Vương Phi mà không biết nói gì. Vương Phi nắm tay Hùng, thân mật đi qua cầu rồi vào bên trong căn nhà thủy tạ. Đứng bên trong, bà ta xoay người, nhìn thẳng vào mắt chàng rồi nghiêm trang nói. Giọng bà tràn đầy xúc động.

– Có lẽ con sẽ không tin… nhưng đây là sự thật… Ta đây chính là mẹ ruột của con…

Nghe Vương Phi nói, mắt Hùng lóe lên như bị sét đánh. Chân chàng chao đảo đứng không vửng, Hùng ngả nghiên người rồi ngồi bệt xuống đất. Thấy Hùng phản ứng khích động, Vương Phi ngồi xuống bên cạnh chàng. Đưa hai tay lên ôm lấy mặt Hùng, bà ta trầm giọng, nhắc thêm một lần nữa.

– Con yêu quý, ta chính là mẹ ruột của con… Nhưng vì thân phận Vương Phi của ta, con phải giữ kín bí mật này, không cho bất cứ một người nào biết cả. Con hiểu chứ… Nếu triều đình biết được, ta có con ngoại hôn, cả ta và con đều sẽ bị xử tử…

Đầu óc hoang mang, Hùng lấp bấp hỏi.

– Nhưng… nhưng… không phải Giáo Chủ của Lạc Đạo Thần Giáo mới chính là mẹ của… của… con sao?

Giọng buồn buồn, Vương Phi đáp.

– Hai mươi năm trước, mẹ chính là Giáo Chủ của Lạc Đạo Thần Giáo. Ai ngờ đâu Thần Giáo có nội phản. Hai vị Tả Hữu Hộ Pháp thông đồng với nhau, hảm hại cả gia đình chúng ta. Cha con đã bị tử thương. Cả con và Ta, cùng Gì Ba của con, đều bị lưu lạc. Hai vị nam nữ Tả Hữu Hộ Pháp, đã thông đồng với nhau, đưa một người đàn bà bí mật bên ngoài về, giả làm mẹ, tôn làm giáo chủ. Bà ta chỉ là một con rối để hai người đó giật giây. Họ đã tìm mọi cách truy diệt mẹ và Gì Ba của con, tức là Tây Cung Nương Nương. Bị Thần Giáo truy lùng ráo riết, mẹ đã không còn con đường nào khác, đành phải ẩn thân trong cung đình. Số phận mẹ đã thay đổi, khi được Vua Lê đoái hoài đến, rồi trở thành Vương Phi…

Nghe Vương Phi nói, Hùng vẫn còn có cảm giác nghi ngờ. Chàng đã từng sống chung với hai người nữ trưởng lão. Lúc chàng vào kinh thành Thăng Long, chàng cũng đã được gặp Tả Thừa Hộ Pháp. Đối với những người này, chàng đều có cảm giác qúy mến và kính trọng. Chàng không cảm giác được, những người này có âm mưu thâm độc gì. Thấy Hùng ngờ ngợ, không tin tưởng những lời bà ta nói lắm, Vương Phi bảo Hùng.

– Nếu con không tin thì con có thể xét nghiệm chứng thực…

Nhìn vào mắt Hùng đăm đăm như thổ lộ chân tình của mình, Vương Phi giải thích.

– Có lẽ con đã biết, ngoài Gì Ba của con đã mất rồi, trên đời này, giờ thì chỉ còn có mẹ mới có thai khí hình hoa sen màu đỏ, thật là đặc biệt dưới rốn thôi…

Vừa nói Vương Phi vừa nhìn Hùng một cách âu yếm, ánh mắt lâng lâng như muốn khuyến khích chàng hãy tìm hiểu sự thật. Thấy ánh mắt của Vương Phi, tim Hùng như muốn nhảy bật ra ngoài. Xem ra, bà ta muốn chàng hãy vén áo bà ta ra để xem coi, trên thân thể của bà ta thật sự có thai khí hoa sen màu đỏ đó không. Chàng không thể nào tin được rằng, chàng lại có thể nhìn vào vùng da thịt kín đáo của người đàn bà trước mặt mình được. Thân phận bà ta quá cao quý. Người thường chỉ liếc nhìn một cái thôi thì đầu có thể rớt khỏi cổ. Nay bà ta lại như khuyến khích chàng, hãy nhìn vùng da thịt kín đáo đó. Ánh mắt Hùng liếc lên lớp vải gấm láng mềm mại. Chàng đuôi ánh mắt xuống, từ từ hạ thấp dần. Chiếc áo kéo dài từ ngực xuống tận gót chân. Hai cánh áo được khép kín lại bằng những sợi giây cột lại ở giữa. Với tư thế đang ngồi của Vương Phi, vạt áo được kéo cao lên. Bên trong lộ nhiều lớp lụa mỏng mềm mại. Dưới những lớp lụa mềm đó là hình dáng đầy đặn của một đôi chân nuột nà, khêu gợi. Cỏi lòng Hùng xao xuyến trước hình ảnh quyến rũ đó. Nuốt nước miếng đánh ực một tiếng, Hùng ngước mắt, nhìn Vương Phi như xin phép. Vương Phi nhìn chàng mỉm cười, giọng trìu mến nói.

– Con đừng có ngại gì cả… Chính mẹ muốn con vén những vạt áo đó ra để chứng minh thân phận thật sự của mẹ…

Nghe Vương Phi khuyến khích, Hùng hít vào phổi một hơi dài để lấy bình tĩnh. Chàng run run mở từng nút cột của vạt áo gấm. Tà áo dạt ra, những ngón tay Hùng len lỏi vào bên trong, gở từng lớp lụa một. Tâm hồn chàng ngất ngây. Sau những lớp lụa đó, bên trong Vương Phi không mặc gì cả. Da thịt của Vương Phi từ từ hé lộ, từ đầu gối đi lên. Làn da mịn màng ở háng len lén phơi ra ngoài. Làn da trắng ngần và óng ánh như có trát một lớp phấn mỏng. Phấn như có trộn lẩn với bột vàng và hương liệu. Dưới ánh sáng mặt trời, Hùng ngây ngất trong mùi thơm dìu dịu, tỏa ra từ lớp phấn mỏng, trên làn da nơi háng của Vương Phi. Trong khi đó, bàn tay chàng xoa nhè nhẹ lên làn da mềm mại, trắng ngần và óng ánh đó. Tim Hùng như ngừng đập vì nét đẹp kiêu sa. Hơi thở chàng ngưng lại khi những ngón tay mần mò lên cao hơn. Mắt chàng mở to kinh ngạc khi vùng tam giác, nơi gặp gỡ của đôi chân kiêu sa, hé lộ. Không nhịn được, Hùng la lên một tiếng ‘Ahhh…’ kinh ngạc. Ở những người đàn bà khác, vùng tam giác đó thường là một thảm cỏ đen. Ở Vương Phi, nơi gặp gỡ của đôi chân dài là một con bươm bướm đủ màu đang lượn cánh. Từng cọng lông một, nơi mu lồn của Vương Phi, được cắt tỉa, nhuộm màu cẩn thận. Một công trình vĩ đại và công phu được tồn tại ở một nơi nhỏ bé và kín đáo, trên thân thể của một bậc mẫu nghi của thiên hạ. Hai cánh bướm là đám lông lồn được cắt tỉa và nhuộm màu với những chất liệu trân quý nhất. Từ bột vàng tạo hình tròn óng ánh đến hai hạt lưu ly nhỏ, nhưng sáng chói, được nạm hai bên mu. Thân bướm ump úp được chẻ đôi bởi hai miếng thịt lồn sưng mọng. Sững sờ, kinh ngạc, Hùng đam mê ngắm nhìn mu lồn của Vương Phi. Thấy chàng mê mệt như thế, Vương Phi cười khúc khích. Bà bỡn cợt nói.

– Hai mươi năm trước, con từ nơi đó mà chui ra đấy… Hôm nay nhìn lại, con nhớ hang động củ hở…

Nghe Vương Phi trêu ghẹo, Hùng xấu hổ đỏ mặt. Không dám nhìn lâu nơi mu lồn của Vương Phi nữa, chàng di chuyển đôi mắt từ con bướm lạ lùng lên trên cao hơn. Ở nơi đó, Hùng đã thấy lại được thai khí quen thuộc, một đóa hoa sen màu đỏ thắm đặc biệt. Nhìn thật kỹ càng, Hùng nhận biết rằng, thai khí hoa sen này đúng là thật chứ không phải do vẽ hoặc là được xâm màu vào. Ngước nhìn Vương Phi xúc động, Hùng kêu khẻ.

– Mẹ…

Thấy Hùng chịu nhận mình, Vương Phi sung sướng. Giang hai tay, bà ôm Hùng vào lòng. Âu yếm, bà kéo nhẹ, để đầu Hùng dựa lên ngực mình. Mặt chạm vào hai bầu vú no tròn đung đưa, Hùng cảm giác dễ chịu. Vương Phi xúc động nói.

– Cơ khổ cho hai mẹ con ta. Sau hai mươi năm trời, giờ này chúng ta mới có thể gặp nhau được…

Thế là hai mẹ con ôm nhau mà khóc lóc. Hai người kể cho nhau về cuộc đời của mình trong những năm xa cách. Lúc kể cho Vương Phi, chuyện Thánh Cô đã tìm đến ngôi chùa nhỏ, nơi chàng và sư phụ lẩn trốn, Hùng sực tỉnh, nhớ rằng mình không biết tình trạng của Thánh Cô giờ ra sao. Chàng hỏi Vương Phi gấp rút.

– Tình trạng của Thánh Cô bây giờ ra sao rồi hở mẹ… Con thật là nhung nhớ cô ta lắm.

Ánh mắt rơi lệ, nét mặt buồn buồn, Vương Phi nói với Hùng.

– Vợ con, lúc thấy sinh mệnh của con, vì ám tiển, mà đi vào tuyệt lộ đã trút hết công lực của nàng vào trong người của con. Nàng đã hy sinh đời mình với hy vọng có thể kéo con ra khỏi cửa tử. Hy sinh của nàng cũng đã không uổng phí. Nhờ công lực của nàng mà con còn cầm được chút sinh khí… Tiếc thay, vợ con thì đã triệt hơi… Mẹ đã thay con, theo giáo quy của Thần Giáo, hoả thiêu thi thể rồi rải tro tàn khắp cả sông hồ rồi…

Nghe Thánh Cô đã quy tiên, uất khí Hùng bùng nghẹn. Như đã tiên đoán được điều này, Vương Phi nhanh tay truyền chân khí vào huyệt Lưu Tâm để điều hòa nguồn uất khí của Hùng. Tuy được Vương Phi điều hòa luồng uất khí, khí giận của Hùng vẫn còn ngùn ngụt khôn nguôi. Ánh mắt đỏ sẩm vì căm giận, Hùng gằn giọng hỏi.

– Ai… ai… đã bắn những mũi ám tiển đó…

Chương trước Chương tiếp
Loading...