Thằng Đức - Quyển 1
Chương 55
Mọi người đều trợn mắt há mồm khi nghe tin Phó Chủ tịch thường trực Vân được bổ nhiệm vào vị trí Chủ tịch Thành phố Cần thơ… Cái này là lần đầu tiên trong lịch sử của quan trường của tỉnh Hậu giang nói riêng và cả nước nói chung… Từ vị trí Phó Chánh văn phòng nhãy lên 3 cấp thành Phó Chủ tịch thường trực đã là dọa người rồi, lại không được mấy tháng thăng lên Chủ tịch Thành phố khiến mọi người kinh hãi… Hậu đài của người đàn bà này quá cường đại rồi…
Chưa hết… Chánh văn phòng Thành ủy Thảo lần này được coi là “khổ tận cam lai”… tiếp nhận vị trí Phó Chủ tịch thường trực của Chủ tịch Vân… tính ra cũng là thăng 2 cấp đấy… Hôm nay “Phó” Chủ tịch Thảo miệng cười không ngừng tuy là trong bụng vẫn còn chua chua vì vẫn còn xếp sau “con đượi kia”, hận vì mình “trể” chỉ một bước thôi… mới bị “chiếm tiên cơ”. Thảo âm thầm quyết tâm “đeo” dính “hắn” không rời… tìm cách “lật ngược thế cờ” hy vọng trong tương lai ít nhất cũng là ngang hàng nếu không qua mặt được “con đượi đáng ghét kia”…
Tuy nhiên, hiện giờ, Thảo cũng đã mãn nguyện lắm rồi… từ nay nàng không cần nhìn mặt lão Hải, Vân để “sống còn”… ngược lại… trong các quyết sách của Thành phố… lá phiếu của Phó Chủ tịch thường trực nàng rất là quan trọng đấy… họ phải “ve vản” nàng để có được “đồng minh”…
Lúc Hải nghe tin cả hai Thảo, Vân đều được thượng vị, lão không ngạc nhiên. Hải biết đây là sự sắp xếp của lãnh đạo phía trên, lão không có ý kiến gì, hơn nửa Tường, Luân hai người thuộc phe cánh Hải cũng lần lượt thượng vị vào chức Trưởng ban Kỷ kuật và Cục Trưởng Cục Công an… còn nữa, vị trí của Thảo hiện nay, Hải sẻ dành cho Yến coi như bù đắp công sức nàng bú cặc lão bấy lâu… Nói tóm lại là lãnh đạo cũng đã dành cho Hải rất nhiều ưu đãi rồi, còn đòi hỏi gì nữa chứ?
Còn nửa… mụ Thảo nầy mấy tháng nay cũng bú cặc mình miệt mài rồi… cũng đã “cũ mèm” rồi… hắc hắc hắc… cái củ không đi thì không có cái mới…
Phòng hậu cần tại ủy ban nhân dân hôm nay “vui như Tết”… phong thủy tốt nha mới có 3 người được thăng chức…
Chánh văn phòng Việt được bổ nhiệm vị trí Phó Bí Thư thành ủy… cũng là “cá vượt vũ môn” hóa rồng vì là thăng 3 cấp đấy… Chủ nhiệm Huy được điều động đến Phụng Hiệp đảm nhiệm vị trí Chủ tịch huyện, cuối cùng là Phó chánh văn phòng Ngọc được bổ nhiệm làm Cục trưởng Cục xây dựng…
Trong phòng hậu cần, tiếng nói cười rôm rả, 3 người Việt, Huy, Ngọc hôm nay mặt mày rạng rỡ đón nhận lời chúc mừng từ mọi người, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn về phía bàn của Đức… vẫn chưa thấy hắn xuất hiện. Không chỉ là họ thôi mà mọi người khác cũng đang ngóng bóng dáng của Đức… lý do rất dễ hiểu… Việt, Huy, Ngọc thăng chức… vậy thì vị trí của 3 người này cần được bổ sung… đây là điều họ suy nghỉ, ai cũng muốn tranh thủ trừ Chi… nhân viên mới đang cặm cụi siêng năng làm việc… đối với Chi, vào được đây đã là chuyện “ngàn lẻ một đêm thành sự thật rồi”… nên cứ cắm cúi, tập trung làm việc, biểu hiện sự siêng năng cần cù… để 3 tháng sau có thể vào được biên chế… Chi không hề biết rằng mọi người đều thấy trên trán nàng có khắc chử “Đức” to tổ bố, nên có “ánh hào quang trên đầu… vì vậy là nhân vật”bất khả xâm phạm”, cái chuyện 3 tháng sau vào biên chế chỉ là lý thuyết suông thôi…
Trong đầu ai cũng nghỉ làm sao “kết nối quan hệ” với Đức… nên giờ phút này… mỗi người một ý nghỉ…
– Hahaha chào mọi người… gần 9 giờ mới thấy Đức tổng cà lơ phất phơ đi vào, vẻ mặt còn hơi ngáy ngủ… đêm qua Tâm “sung độ” nên Đức “phải chìu” tới gần 3 giờ sáng, nghỉ tới đêm qua Đức khoái chí… dì Út ngày càng “ngầu” nha… cái gì cũng chủ động… nó cứ nằm ngửa ra cho dì Út cưỡi như cưỡi ngựa là được rồi, hai tay tha hồ nắn nhồi cặp vú thôi… hắc hắc hắc…
– Đức à… nào nào vào văn phòng tôi một chút… Việt đon đã…
– Úi cha… Chú Việt, Huy, Chị Ngọc… 3 người làm gì? Sao hôm nay ăn mặc trịnh trọng vậy… Đức đã biết nhưmg làm bộ giả mù sa mưa ngờ nghệch hỏi… hôm kia nhận được tin tức từ Nancy… những đề nghị của nó điều được thông qua… như vậy “cái vòng tròn mà Đức là hạch tâm” chính thức được thành lập…
– Ngày hôm nay nhất định cậu phải cho tôi chút mặt mũi mới được đó… cơm trưa hay cơm chiều… tùy cậu chọn… Huy thân thiết nhìn Đức đưa ra lời mời… hắn muốn mời Đức trước hết là bữa cơm trưa mục đích là níu kéo Đức có mặt cho bằng được trong bữa tiệc thăng chức.
– Chủ nhiệm Huy nè… chuyện này phải có trước sau đấy… Việt nghiêm giọng…
– Chánh văn phòng Việt à… hình như anh quên rằng tôi là người mời cậu Đức ngay từ khi cậu ta bước vào đây đó… Huy không nhượng bộ nhướng mày đáp trả…
– Hahaha… trước hay sau gì các vị cũng phải móc bóp đãi khách mà… không tiết kiệm được đâu… Bí thư Việt, Chủ tịch Huy… à còn nửa Cục trưởng Ngọc… các vị nói có phải không? Đức cười hihi haha gọi từng chức vụ mới của mọi người khiến cả ba sung sướng kiêu hãnh mặt mày sáng lạng, cười toe toét mồm… Ngày hôm qua đã nhận được thông báo của Ban tổ chức cán bộ nên họ ăn mặt trịnh trọng đi tiếp kiến ngày hôm nay… đặc biệt là sẻ có chụp hình trong buổi lễ trao công văn bổ nhiệm… rồi sẽ được lên báo tỉnh… Cần phải ăn mặc cho trịnh trọng mới được.
– Cũng là cậu Đức có suy nghỉ chu đáo hơn… anh Việt, anh Huy à… không cần giành nhau đâu… Mỗi người chúng ta nhất định phải đãi cậu Đức và mọi người là chuyện không thể tránh rồi… Ai trước ai sau cũng được mà… Có phải không? Ngọc bây giờ mới lên tiếng… liếc nhìn Đức với ánh mắt ủy mị… hôm nay nàng trang điểm đẹp như minh tinh xứ Hàn, khiến Việt, Huy trố mắt… Việt cảm thấy cặc trong quần rục rịch ngóc đầu… nghỉ bụng hôm nay nhất định kéo Ngọc cùng nhau “ăn mừng” rồi đi mướn khách sạn đụ một phen.
Việt hoàn toàn không biết trong đầu Ngọc, hình tượng của Việt như là con số không to tướng… tuy vậy, ngoài miệng Ngọc vẫn còn “xã giao lịch sự cho đúng lễ tiết”, hôm qua nhận được tin mừng mình sẽ là Cục trưởng Cục xây dựng… mặc dù đã được Đức “móm” tin trước rồi nhưng nàng vẫn bàng hoàng ngẩn ngơ, cứ tưởng mình đang mơ… nghỉ lại hơn 3 năm rồi, hầu như mỗi tuần cởi quần cho Việt đụ… cuối cùng chẳng được gì ngoài lời hứa suông… Đức thì khác… vừa cùng hắn đụ vài lần thôi… lần nào lồn cũng sướng tỉ tê mà cái kết quả lại vượt xa sự mong đợi… Cục trưởng Cục xây dựng đó… tối qua khách đã đến nhà nườm nượp rồi… quà cáp chúc mừng chất đầy bàn… trong đó có 1 hộp bánh… nhưng không thấy bánh chỉ thấy 20 ngàn đô la mỹ… trời ơi… cả 1 tương lai sáng lạng tuyệt vời… vì vậy cho dù Việt có nhìn nàng với ánh mắt tha thiết cở nào đi nữa cũng vô dụng… Ngọc không muốn nhìn lại quá khứ, không muốn nhớ lại một thời nàng đã ngu cho Việt đụ chùa, bây giờ nàng lúc nào cũng nhìn Đức với ánh mắt tha thiết… cửa lòng và cửa lồn đều mở rộng… Chỉ cần Đức muốn… nàng sẳn sàng cho hắn đụ bất cứ lúc nào.
– Vậy khi nào các vị đãi tiệc nói trước một ngày nha để tôi nhịn ăn… nè… nói trước nha… phải nhà hàng 5 sao đó… Đức pha trò…
– Nhất định… nhất định rồi… Tôi đã định ngày rồi… Thứ 7 tuần tới nha… có được không? Trình độ bợ đít của Huy đã đến mức trơ trẽn trên cả tuyệt vời, qua đó, ý đồ đã rõ, nếu Đức nói không rãnh thì Huy sẻ chọn ngày khác, ngày nào không quan trọng nhưng phải nhất định là ngày Đức có thể tham gia… tối qua chú hắn, vị Phó Chủ tịch tỉnh cũng muốn bắt cầu làm thân… bữa tiệc mừng lên chức là dịp tốt nhất để chào hỏi Đức một cách danh chánh ngôn thuận.
– Thứ 7 tuần tới à… hahaha… không rãnh cũng phải rãnh mà… tiệc của Chủ tịch Huy không thể vắng mặt được… nhất định sẽ có mặt…
Huy cả mừng… mặt mày tươi rói… trong khi Việt gằm mặt… “cái thằng Huy nầy sao lẹ làng vậy? Nhất định là thằng chú nó chỉ điểm rồi…”
– Đức à… cậu vào văn phòng tôi một chút… có chuyện cần bàn với cậu… Việt khoát tay lên vai Đức ra vẻ vô cùng thân thiết… không để ý đến ánh mắt khinh bỉ của Huy và Ngọc…
– Uống trà đi… Việt pha 1 tách trà cho Đức…
– Ây da… Bi thư Việt à… đừng có làm như vậy nha… để Bí thư pha trà… tôi không gánh nổi hậu quả đâu… sẻ bị phê bình đó…
– Hahaha… cậu đó… Việt cười sung sướng, tâm tình thoải mái khi được người khác gọi là Bí thư… đúng ra nên gọi là Phó Bí Thư… nhân vật số 3 của thành phố… nhưng trong quan trường, chử “Phó” thường được quên đi… cũng như là Phó Chủ tịch cũng thường được gọi là Chủ tịch… coi như là “quy tắc ngầm” trên quan trường…
– Bí thư gọi tôi vào đây có chỉ thị gì à?
– Cái gì chỉ thị chứ… cậu thiệt là… gọi cậu để cho cậu biết là thứ Hai tới này cậu phải trình diện ở trường Đãng rồi đó… đây là giấy thông báo… cậu cầm giấy nầy tới trình diện ở trường Đãng… Việt lấy ra một công hàm đưa cho Đức…
– Hả? Thứ Hai tới này? Nhanh vậy sao? Đức nhăn mặt như khỉ ăn ớt…
– Ậy… cậu không cần phải khẩn trương đâu… cứ coi như đi làm ở ủy ban là được rồi… không có khác biệt đâu… đã lo liệu hết rồi… Việt cười mỉm chi, hôm kia Chánh văn Phòng Tỉnh ủy Đàm gọi xuống… đại khái là “gợi ý” Việt sắp xếp người hổ trợ Đức trong thời gian 3 tháng học tập ở trường Đảng… Việt cả mừng… có lý do để đưa Quyên đi học một lượt với Đức…
Việt đưa Quyên đi học trường Đảng là có lòng riêng, chẳng tốt lành gì, khi Quyên đi học ở trường Đảng, lão có cơ hội đưa Liên, người chị bà con chú bác của lão lên đảm nhiệm chức Phó chánh văn phòng, vị trí của Ngọc hiện thời… sau 3 tháng, khi Quyên học xong trở về nhiệm sở… có cơ hội lên chức hay không thì là ý trời… Thật ra Việt muốn “đẫy” Liên lên vị trí Chánh văn phòng của lão nhưng chuyện này lão không thể quyết định… mà lo do Chủ tịch thành phố đề bạt rồi phải được ủy ban bỏ phiếu…
– Hả? Lo liệu hết rồi? Làm sao lo liệu? Đức ngẩn ra.
– Ậy… cô Quyên cũng sẽ được đi học cùng lúc với cậu…
– Hahaha… hiểu rồi… hiểu rồi… sao không nói sớm 1 chút đi… làm tôi hết hồn… Đức chợt hiểu ra… thì ra là vậy… Nancy này đúng là “đã lót đường hết rồi…”đáng yêu thiệt…”
– Vậy là hài lòng rồi chứ gì? Việt cười ha hả…
– Hài lòng… quá hài lòng… Cám ơn Bí thư Việt đã chiếu cố…
– Đừng khách sáo… sau này liên lạc thường hơn một chút… quên nửa… cậu nhất định phải có mặt trong bữa tiệc thăng chức của tôi đó… Giọng Việt nghiêm túc.
– Nhất định rồi… khi nào tổ chức thì thông báo cho tôi… thôi tôi ra ngoài làm việc…
Đức bước ra ngoài… chuyện nó cần làm bây giờ là thông báo cho Ngân tin mừng… tối qua nó đã thảo luận với Vân, nó muốn Vân đưa Ngân lên vị trí Chánh văn phòng của Việt hiện nay… Luôn tiện, cũng phải nóí cho Vân cất nhắc cho chị Quyên kia cái gì đó mới được… không thể để người ta làm công không cho mình nha… như vậy là không biết điều chút nào… à há… cái thằng cha Huy đi làm Chủ tịch huyện… vậy thì mình nói Chủ tịch Vân cất nhắc chị Quyên đảm nhiệm chức Chủ nhiệm… đúng rồi… vậy đi…
Ngân đang một bụng hờn dổi… từ lúc bước vào cửa Phòng tổng hợp… nàng đã nhiều lần “liếc” trộm Đức nhưng hắn dường như quên đi sự hiện diện của nàng… chưa hề nhìn nàng đến nửa con mắt… bụng đang tưng tức, thình lình Ngân trợn mắt há mồm, không chỉ có nàng thôi mà hình như tất cả mọi người đều sửng sốt… tên Đức kia cất tiếng hát… “ngày nào cho tôi biết yêu em rồi tôi biết tương tư…”
Chỉ có hắn mới chơi bạo vậy thôi, cất tiếng hát trong phòng, ngay giữa giờ làm việc, hình như hắn coi đây là nhà của hắn vậy. Không ai có cái gan nầy, ngày thường chỉ cần nói chuyện lớn tiếng cũng sẽ bị phê bình nghiêm túc… Bây giờ tên này hát đó… nhưng chẳng ai tỏ vẻ bất bình hay khó chịu. Tuy chỉ có một câu thôi nhưng cái tiếng hát thật khó nghe… như con vịt kêu. Có tiếng cười rúc rích rồi tất cả đều cười ồ lên…
– Hahaha… thành công rồi… thấy mọi người có vẻ buồn ngủ nên tôi chọc cười cho tỉnh táo lại đó mà… Bình thường tôi hát hay như Trần Thái Hòa vậy… Đức “trơ trẽn” bơm mình lên…
– Bài “Bao giờ biết tương tư” tôi cũng thích lắm… hihihi… có phải tương tư ai rồi không? Quyên cười lên tiếng trêu chọc.
– Chị Quyên à… chị thiệt thông minh đáng yêu… hiểu ý người ta… rồi hướng về Ngân… hay nháy mắt…
– Cậu thiệt là “đồ quỷ” mà… làm việc đi… Quyên cười mắng… nàng thật thích “tên nhóc” này… từ lúc nó vào làm việc, không khí luôn vui tươi vì nó thường hay chọc cười người ta… Quyên biết Đức lý lịch thật khủng bố nhưng chưa bao giờ ra vẻ ta đây hách dịch. Hồi sáng nầy, Việt đã “giao phó” cho nàng 1 nhiệm vụ “chính trị” đó là đi học trường Đảng “phò tá” Đức vượt “khó khăn gian khổ”. Quyên không ngây thơ tin rằng “cái bánh ngọt” tự nhiên rơi xuống đầu mình… Quyên biết cái lão cáo già Việt giở trò quỷ nhưng Quyên tin rằng đây là cơ hội của mình… chỉ cần nàng được Đức thưởng thức, tin tưởng thì sau này nàng sẽ có “tiền đồ vô lượng”. Chuyện nàng cần làm là trong 3 tháng này xây dựng tốt quan hệ với Đức… lão Việt tưởng rằng Quyên khù khờ không biết lão có âm mưu mờ ám tạm thời “tống” nàng đi để tiện nghi cho cháu gái lão… lão Việt tính già hóa non rồi…
Ngân thấy Đức nhay nháy mắt với mình, hai má liền đỏ lên, trong lòng thấy ngọt ngào… thì ra vừa rồi cái tên này hát cho mình, muốn tán tỉnh… “Đồ nhà quê”… liếc Đức một cái… thình lình trên màn hình xuất hiện hàng text khiến nàng sửng sốt: “Đang vận động cho cô vị trí của Chánh văn phòng thay thế chú Việt… không biết có được không… nếu được phải đãi khách chúc mừng đó”.
Ngân run lên… xúc động… ai đi làm mà không muốn được thăng chức? Người nhìn lên, nước chảy xuống… Ngân cũng như ai khác, nhưng nàng không có chỗ dựa nên đành chịu, Ngân chưa hề nghỉ sè nhờ Đức nhưng hắn lại ra tay nâng đỡ chưa hề nói điều kiện gì… Ngân vô cùng cảm động… Trong phút chốc… “tình yêu như trái táo thơm” chợt đến… Ngân ngây người ra…
– “Cảm động phải không? Vậy cũng không cần ngồi thừ người ra như vậy chứ? Nè… nói trước nha… nếu cô được lên chức… không cần đãi tôi ăn đâu… hôn tôi một cái là được rồi… nếu cô thấy mắc cỡ thì cho tôi hôn cô cũng được ha…” Đức lại gửi text nói nhăng nói cuội.
Ngân dĩ nhiên là “giận dữ” rồi… “nguýt” hắn một cái… không thèm gửi phản hồi, mặt đỏ như ráng chiều… lòng ngọt ngào như được uống nước mía lao…
Đức cũng không “quấy phá” thêm nửa… cầm thời đụ biểu lên tham khảo, thật khó “làm” theo lịch trình nha… nhưng hôm nay đúng là ngày cần thân mật với em Yến rồi… nghỉ tới lúc “chỉ đạo” Yến bú cặc mình, trong bụng Đức cười hinh hích… Yến cần phải được “phụ đạo” nhiều thêm mới có tiến bộ được… nghỉ tới đây liền lấy di động bấm…
– Alô… anh à? Sao gọi cho em giờ này… đang làm việc đó… giọng Yến nũng nịu phía bên kia đường dây…
– Cái gì? Ai dám nói gì hả? Bây giờ là Tổng giám đốc đang “kiểm tra” em mà… Đức cười…
– Có chuyện gì nói đi… em đang bận thật đấy… đang họp…
– Vậy sao? À… tối nay anh đón em nha… mình đi ăn tối… nhớ nha… 8 giờ anh tới đón em… xong rồi… họp đi… Rồi không đợi Yến ừ hử, Đức cúp máy… nhìn đồng hồ… chỉ mới hơn 10 giờ, còn lâu mới đến giờ ăn trưa. Đang suy nghỉ bâng quơ chợt cảm thấy có ai nhìn, Đức quay sang bắt gặp ánh mắt của Chi đang nhìn nó gật đầu mỉm cười coi như chào hỏi.
– Haha… chị Chi… sao hả? Làm việc thế nào rồi… có thích không? Có vấn đề gì không? Đức tỏ ra quan tâm… nhớ lại hình như từ bửa Chi vào làm, mình hình như quên mất luôn rồi… thiệt tệ nha…
Chi làm việc được hai ba ngày nay rồi… lúc đầu vì là người mới nên hơi “khớp”, hồi hộp… nhưng mọi người chung quanh rất niềm nở chào đón khiến nàng dần dần cũng thấy hòa hợp dễ dàng… có điều là “hiếm” khi thấy Đức… nàng biết cái bàn bên cạnh là chỗ của Đức ngồi nhưng người thì không thấy đâu… đôi khi chỉ thoáng qua một cái rồi biến đi… Chi không biết Đức làm việc gì, không dám hỏi ai… nàng chỉ biết hắn rất có “thớ”… ai cũng nể mặt… cũng không phải vì vậy mà nàng giờ này được ngồi đây làm việc hay sao?
Chi muốn có 1 cơ hội cảm ơn Đức từ đáy lòng nhưng chưa bao giờ có dịp… hôm nay mới thấy nó ngồi đó, lại dường như không nhìn tới mình chút nào, thấy nó vào văn phòng xếp Việt rồi trở ra lăng xăng gọi điện… Chi không dám quấy rầy, chỉ lén nhìn hy vọng nó thấy mình… quả nhiên cuối cùng nó cũng thấy mình… thái độ rất niềm nở.
– Khi… khi nào em rãnh… chị mời em ăn cơm… cảm ơn em… Chi lí nhí…
– Hả? Ây da… là người nhà với nhau… đừng khách sáo chị Chi à… ăn cơm thôi í mà… bữa nào cùng tới nhà hàng em là được rồi… Đức hiểu Chi mời cơm là muốn tỏ lòng cám ơn…
Vừa lúc đó di động vang lên… là của Chủ tịch Vân gọi tới… Đức nhìn Chi tỏ vẻ ái nái xin lỗi… phải trả lời điện thoại.
– Alô… hahaha… chuyện gì? Sao rãnh vậy?
– Không rãnh đâu… thấy cậu không gọi nên tôi gọi coi cậu “chết” chỗ nào rồi… Vân “đai nghiến”.
– Cái gì chớ… tôi cũng bận lắm, phải chuẩn bị đủ thứ… tuần tới phải đi học ở trường Đãng rồi… Đức bắt đầu “ba xạo”…
– Vậy sao? Cũng tốt… cho cậu có việc làm… bớt đi rong… Vân chế nhạo…
– Cái gì đi rong đây? Nói bậy nói bạ… à nè… trưa nay… ra ăn cơm…
– Không được… bận họp… khi khác đi…
– Cái gì? Lại họp? Ừm… thôi được… bye… sau tiếng “bye” Đức cúp máy… Nó quả thiệt không hài lòng chút nào… một đám đàn bà sao mỗi lần vừa nói chuyện vài câu là bận họp vậy? Coi bộ trong tương lai nên ít giao thiệp vơi phụ nữ bận rộn là tốt hơn… Tốt nhất là như Thím ba, Thu, Tâm và Lan… lúc nào cũng sẵn sàng cho nó đụ… không bận họp hành…
Nhưng thình lình Đức thộn mặt ra… nghỉ: “Ai cũng có công việc của họ… mình thiệt không có gì để làm sao? Vậy thì quá vô dụng rồi… đành rằng:”Dỉ đụ vi tiên”nhưng cứ suốt ngày đi đụ dạo, không làm gì hết không phải là chuyện tốt… Lại nghỉ:”Hiện nay có Nancy chống lưng, Phó Loan lèo lái công ty… cái gì cũng không lo… mai này thì sao? Càng nghỉ Đức càng đổ mồ hôi lạnh… “không được… nhờ người không bằng nhờ mình… Đức âm thầm quyết định từ nay phải cố gắng thêm nhiều… từ từ nắm tất cả mọi việc trong tay sẻ ngàn lần tốt hơn.
Đức có biết đâu nó cúp máy như vậy khiến Vân lo sốt vó… đứng ngồi không yên… hôm nay quả thiệt có cuộc họp quan trọng trong việc điều chỉnh nhân sự… nàng là tân Chủ tịch… không thể vắng mặt được… Tốc độ thăng chức của Vân so với máy bay trực thăng còn nhanh hơn… Đức muốn nàng điều Ngân làm Chánh văn phòng, chuyện nhỏ… bây giờ Đức muốn gì nàng liền làm theo… không suy nghỉ và cũng không muốn suy nghỉ. Vân biết giữa Đức và Ngân có cái gì đó… nhưng rồi sao chứ? Nàng chắc chắn là không thể độc chiếm nó thôi thì cứ ngoan ngoãn làm 1 trong những người đàn bà “của nó là được rồi, nhiều chuyện làm gì… đối với Đức… Chủ tịch Vân vừa phục tùng vừa yêu đậm đà… sao có thể nói”không” khi Đức muốn rủ rê nàng ra ngoài trước là ăn cơm sau là làm chuyện ấy chứ? Tên này thiệt là ngu mà không hiểu gì hết lại dễ giận… Liền sau khi Đức cúp máy, Vân gọi lại…
– Chuyện gì? Không họp sao? Đức cười trong bụng… biết trăm phần trăm Vân sẻ gọi lại… quả nhiên như nó đoán… đàn bà cần phải “giáo huấn” một chút… nếu không họ sẽ “lờn” mặt nha…
– Đừng giận mà… sau khi họp xong… mình gọi cậu liền… vậy được chưa? Hôm nay có cuộc họp quan trong điều chỉnh nhân sự đó mà… Vân nhỏ nhẹ giải thích…
– Đâu có gì… bận thì thôi… khi khác…
– Thiệt? Cậu làm tôi hết hồn… tưởng giận rồi… Vân cười…
– Tôi không nhỏ mọn vậy đâu… thôi đi họp đi…
Cúp máy… thấy cũng sắp tới giờ ăn trưa… Đức liền chạy về công ty Đức lập… lâu lâu cũng phải về ghé mắt một cái… dù sao mình cũng là Tổng giám đốc mà… từ nay nhất định sẽ thường xuyên về đây…
Vừa bước xuống xe liền thấy Yến, Cường đang nói cười vui vẻ bước ra… hai người vừa họp xong… ra ngoài ăn trưa.
– Đức tổng… sao anh lại tới đây? Yến nhìn Đức… họp vừa xong, bụng đói… đúng lúc Cường rủ đi ăn gần đây nên nàng ưng thuận… chỉ là tình cờ thuận đường mà thôi… bất ngờ nhìn thấy Đức sợ Đức hiểu lầm nên nàng lên tiếng hỏi một câu.
– Chuyện gì? Tôi về công ty của tôi mà… Đức trả lời cộc lốc… nó quả thật không vui, thậm chí là mất hứng khi thấy người đàn bà của mình cười cười nói nói với đàn ông khác… nhất là tên Cường nầy có bản tánh dê xồm…
– Không… tôi không phải là ý này… Yến muốn khóc… sợ hãi khi nhận thấy Đức nói chuyện với mình như vậy… nàng thiệt hối hận khi nhận lời cùng đi ăn cơm với Cường…
Đức chẳng nói gì thêm… mở cửa đi vào công ty… hôm nay Nhung đi học… người thay thế Nhung là phụ nữ mũm mĩm, sồn sồn… thấy Đức liền gật đầu chào…
– Chào chị… Phó tổng có ở văn phòng? Đức hỏi…
– Phó tổng vừa mới đi ra ngoài với chị Tâm… người trả lời là Yến… nàng không đi ăn cơm mà quay trở lại… lên tiếng trả lời thay.
– Cô không đi ăn cơm với bạn sao? Đi ăn cơm đi… Đức lạnh lùng nói… rồi bước vào văn phòng mình…
Yến bước theo vào trong… nàng nhất định phải giải thích mới được…
– Em… em chỉ là đi ăn cơm gần đây thôi… em và anh ta không có gì mà… Yến lí nhí giải thích, nàng thật sợ Đức hiểu lầm…
– Đâu có gì… không cần giải thích đâu… đi ăn cơm đi… không thể để bụng đói đâu…
Trước đây 1 có lẻ Đức sẻ rất giận nhưng sau khi suy nghỉ cặn kẽ, bây giờ Đức có thể nói trong phút chốc đã hoàn toàn “lột xác” rồi… đã có lối suy nghỉ “phóng khoáng” hơn… Đức thậm chí nghỉ nếu Yến “vừa mắt” tên Cường kia thì đã sao? Có vấn đề gì?
Nhưng Đức lại không nghỉ khi nghe Đức nói với mình với giọng “bình thản”, mặt Yến bổng trắng bệch… sợ cuống lên… Tâm lý con gái là vậy… đụ nhau lần đầu rồi thì yêu đậm đà… chỉ sợ Đức vì hiểu lầm mà quên mình thậm chí cắt đứt quan hệ… thế là nước mắt Yến trào ra…
– Em… em với hắn… không có gì mà… Yến nói với giọng nức nở khiến Đức đâm hoãng… giờ này Phó Loan, dì Út trở về nhìn thấy là chuyện lớn nha…
– Anh đâu có nói em có cái gì với hắn chớ… đi… anh đưa em đi ăn cơm… khoan đã… lau nước mắt đi đã… người ta nhìn thấy tưỡng anh sàm sở em đó nha… Vừa nói vừa lấy miếng khăn giấy chậm nước mắt Yến, rồi hôn lên mắt nàng… Lòng Yến ngọt lịm… miệng chúm chím cười…
– Đi… anh đãi em đi ăn cơm… anh cũng đói bụng rồi… chợt quay lại nói nhỏ: “Không được quên chiều nay… anh bắt cóc em đó”.
– Ừm… nhớ mà… anh quên thì có… anh lo anh đi… Được Đức dỗ ngọt Yến thấy lòng ấm áp, nghỉ tới chiều nay… hai má đỏ lên nhưng vô cùng mong đợi.
– A ha… Chào Đức tổng…
Một đám “quần thư” đang nhìn hai người… Tiếng nói không phải của cô nàng Tuyết thì là ai? Cô nàng đang cười cười với nhìn cả hai với ánh mắt dò xét, thoáng có chút mất mát, thoáng có chút tức giận… bên cạnh là Nguyệt, Cúc mà Đức đã có lần gặp qua… cả hai nhìn Đức, Yến rồi liếc qua người bạn mình… không hẹn cả hai cúi đầu xuống bấm bụng cười thầm… chờ xem kịch vui. Số là từ bữa tối hôm đó… cả hai nhận thấy người bạn mình sau buổi “hẹn hò” với Đức tổng… thì hình như là bị “trúng tà”, cứ ngồi một mình cười vu vơ… Nguyệt, Cúc thừa hiểu người bạn mình đã hết thời kỳ “nổi chứng ngựa” rồi mà đang trong trạng thái “iêu đậm đà”… nên mới như vậy. Ai dè… hôm nay… cả hai nhận thấy bạn mình có đối thủ rồi… lại là đối thủ “nặng ký”nha.
Làm chung trong công ty, dĩ nhiên Nguyệt, Cúc cũng biết Yến… so với Tuyết… về tài về sắc… mỗi người mỗi vẻ 10 phân vẹn 10 nha… Đức tổng thật may mắn… cũng phải… hắn đẹp trai, phong độ, đầy mị lực… là sát thủ tình trường của nữ giới… bất chợt, trong thâm tâm cả hai không hẹn nhưng có cùng một ý nghỉ: “Nếu được làm người tình lẻ của hắn cũng không ngại đâu”…
– Hahaha… chào các cô… đi ăn trưa về à? Đức nhìn 3 người con gái đẹp hỏi… thầm nghỉ: “Phó Long này đúng là có mắt”hại”người mà… sao lại”thu nhận” toàn là mỹ nữ vậy? Không ổn… không ổn… mình định lực ngày càng kém…
– Ừm… chúng tôi vừa đi ăn trưa về… anh đang định đi đâu vậy? Tuyết hỏi với giọng điệu “có ý truy vấn”.
– Cũng đang định cùng cô Yến đi kiếm cái gì bỏ bụng… hahaha hơi trễ một chút… cũng tốt… không đông người lắm… để kiếm chỗ ngồi… Đức nói qua loa cho có chuyện nói…
– Đức tổng… anh thiệt là không công bằng đó nha… cùng là nhân viên của Đức lập… sao anh chỉ đãi có một mình chị Yến? Có phải không tụi mày? Tuyết nói xong quay qua hai người bạn mình “tìm” đồng minh…
– Đúng đó… Đức tổng… anh không thể bên trọng bên khinh nha… như vậy là không công bằng… Nguyệt, Cúc liền “ra mặt bênh vực”lẽ phải”.
Phụ nữ luôn có trực giác bén nhạy, Yến cảm thấy Tuyết hình như có vẻ “ghen ghen” với mình, ánh mắt nhìn Đức như muốn “nuốt chửng” hắn vậy… bất tri bất giác tay quàng tay Đức… ý đồ như tuyên bố “chủ quyền”.
– Hay là… mấy chị cùng đi chung với “chúng tôi” đi… Yến cười vui vẻ, lên tiếng “mời mọc”, đồng thời đứng sát vào Đức hơn nửa…
– Để khi khác đi… nè Đức tổng… đừng có quên anh còn thiếu tôi một bữa đó… lần tới… tôi và anh đánh cá… nhớ đấy… Tuyết cũng không vừa… tiến sát Đức cầm tay lắc lắc vừa nói vừa liếc Yến… ý đồ tuyên chiến đã rõ ràng, ngầm nói: “Không dễ đâu”…
– Hả? Không phải chứ? Cô nàng này… Đức ngẩn ra… ý gì đây?
– Cái gì đánh cá? Nói nghe được không? Tiếng Phó Loan từ phía sau vang lên… Loan và Tâm cũng vừa đi ăn trưa về… thấy một đám người đang xí xô xí xào trong đó có Đức, tiến gần nghe loáng thoáng liền đoán có lẽ “nhị nữ” đang “đấu đá” tranh giành Đức… chuyện này không ngoài dự liệu của Loan… Đức trẻ, phong độ, đẹp trai lại là Tổng giám đốc… con gái không vì hắn mà đấu đá nhau mới là lạ… tuy vậy Loan vẫn thấy không thoải mái… hậm hực nghỉ bữa nào “cắn đứt cặc” nó cho bỏ ghét…
Tâm thì khác… Đức là cháu nàng… nhưng Đức và nàng lại có quan hệ xác thịt… chuyện này vỉnh viển chỉ được nằm trong bóng tối… vì vậy Đức có ai đi nữa… đối với nàng tuyệt đối không ảnh hưởng… chỉ cần nàng và Đức vẩn như vậy là được rồi… Tâm không muốn gì hơn…
– Đức tổng… anh nói cho Phó Loan biết đi… anh muốn cá cái gì? Tuyết “liếc” Yến cười cười rồi “nũng nịu” nói.
Đổ mồ hôi… đổ mồ hôi… người ta chỉ sợ xảy ra chuyện… còn cô nàng này rõ ràng chỉ sợ chuyện không xảy ra mà…
– Cá cái gì chứ? Hahaha… Cô Tuyết này nói chơi thôi đó mà… Cô Tuyết nè… mình cá cái gì vậy? Đức tìm cách “chạy đạn bán cái” cho Tuyết… Đức không tin cô nàng này dám lập lại lời hắn nói hôm trước: “Tôi thua tôi cởi truồng cho cô coi, còn cô thua cô cởi truồng cho tôi coi…”bảo đãm là không dám rồi… cô nàng nầy không bạo vậy chớ?
– Anh không nhớ thì làm sao tôi nhớ? Nhưng nếu anh nhớ thì tôi nhớ mà… nhớ đó nha… anh còn thiếu tôi một bữa đó… nói xong liếc Đức cười mỉm chi… thướt tha đi vào công ty…
– Số đào hoa thì tốt… nhưng đào hoa nhiều quá cũng không tốt đâu nha Đức tổng… cậu tự lo liệu đi nha. Loan liếc xéo Đức, cố dấu hậm hực trong lòng rồi cũng “lắc mông” bước vào công ty…
– Cháu và cô Yến đi ăn cơm đi… Tâm cười thông cảm cho thằng cháu… nàng không thấy ghen… ngược lại cảm thấy thú vị… mình không cần tranh giành… miễn là có phần là được rồi… tối nào hai người cũng ngủ chung giường… lúc đó Đức là của riêng nàng.
– Cô ta “kết” anh í… lên xe ngồi… Yến hậm hực… môi “chẩu” ra… vẽ tức giận…
– Không đâu… em nhạy cảm thôi… anh đâu có gì với cô ấy đâu chớ… Đức giả khờ… chối bai bãi… tự động đem câu chuyện đãi Tuyết một bửa coi như ủy lạo đã giới thiệu người làm cho công ty… thật ra Đức cũng cảm thấy thái độ hôm nay của Tuyết có vẻ kỳ quái… Chẵng lẽ như Yến nói? Cô nàng Yến này “chịu đèn” mình rồi sao?
– Em nói không sai đâu… để coi nhe… Yến vẫn còn “hậm hực”…
Tại bàn làm việc của mình Tuyết cũng đang âm thầm tính toán… Quả nhiên như Yến nghỉ, Tuyết thật sự ngày càng lún càng sâu… nhất là sau lần đầu tiên “hẹn hò”. Nàng cảm thấy Đức nói chuyện có duyên, lôi cuốn… lối suy nghỉ “trưởng thành, chính chắn” hơn hẳn những người nàng quen biết… rồi Tuyết cảm giác “thinh thích”…
Hôm nay bất ngờ thấy Yến thân mật với Đức… lòng cảm thấy khó chịu… cũng như món đồ mình thích lại bị người khác cướp lấy… cảm giác này khiến Tuyết bực bội… cảm thấy nguy cơ.