Thằng Đức - Quyển 1

Chương 56



Phần 56

Đưa Yến trở lại công ty cũng đã 2 giờ… không quên nhắc nàng chuyện hẹn hò tối nay. Yến vừa quay lưng đi thì di động vang lên… Chủ tịch Thảo gọi tới… Đức mỉm cười… mới tiển cô cháu xuống xe thôi… người dì liền gọi tới…

– Alô… không họp hành gì sao? Nhớ tôi à? Đức trêu…

– Xong rồi… liền gọi cậu… có rãnh không? Thảo hôm nay chính thức được bổ nhiệm Phó Chủ tịch thường trực… lòng vui như Tết, càng quyết tâm “bám” Đức không rời… theo hắn chẳng những vinh quang mà “chỗ đó” còn sướng tê người… bỡi vậy vừa họp xong là nhịn không được… gọi cho hắn mục đích đã rỏ: Muốn được đụ thôi… đã bén mùi rồi… nhịn không được.

– Chuyện gì? Chủ tịch Thảo đã hỏi tới dù không rãnh cũng phải rảnh mà… Đức cười dâm… nghỉ: “Mới hồi sáng tính làm người”hữu dụng”đàng hoàng… coi bộ khó nha… người ta rủ rê, ngu gì nói”không”… lại nghỉ tới cái dáng đam mê bú cặc của Thảo… cặc trong quần Đức liền ngóc đầu…

Có chìa khóa trong túi, Đức không do dự chở Thảo thẳng qua nhà Thủy mua phía bên cầu Cần thơ… đối với Vân và Thủy… vào khách sạn trong thành phố không phải là hành động khôn ngoan… sẳn có chìa khóa Thủy đưa… hắc hắc hắc… là chỗ an toàn nhất rồi… tha hồ…

– Đây là đâu vậy? Thảo vào nhà nhìn quanh, nghi hoặc hỏi.

– Mới mua… đầu tư thôi… một hai năm sau giá lên… bán lại kiếm lời… Đức không do dự đáp.

– Cậu thiệt có ánh mắt nhìn xa… nhưng cũng phải có tiền mới được… Thảo nhìn căn nhà, tuy là vùng quê hẻo lánh nhưng miếng đất này với đà phát triển hiện nay, không cần vài năm sau, có khi chỉ là vài tháng hoặc năm sau bán lại… lời chắc rồi.

– Bây giờ dì cũng có thể mà… Đức cười, nó biết Thảo là người thông minh, lăn lộn trong quan trường bấy lâu, nay được ngồi vào vị trí Phó Chủ tịch thường trực… vị trí béo bở, chỉ cần vài năm thôi, sướng cả ba đời con cháu…

– Thì cũng là nhờ cậu đó thôi… yên chí đi… tôi được gì cũng sẽ chừa phần cho cậu… Thảo “ủy mị” liếc mắt đưa tình…

– Không phải nói chuyện đó… sao dung tục vậy… Đức cười dâm dê tay trái bóp vú tay phải thọt thẳng vào lưng quần saten Thảo đang mặc trên người… Hôm nay đi tiếp nhận công hàm thăng chức nên Thảo đặc biệt mặc áo dài… hai gò ngực vun cao…

– Coi chừng rách… chờ chút… để cởi ra đã… Thảo vừa nói vừa cởi hàng cúc áo dài… không dám để Đức thoát y cho nàng… sợ rách nên nàng tự cởi, Đức khoái chí chiêm ngưỡng quá trình Thảo từ từ thoát y trước mắt… đồng thời nó cũng tự động tuột quần cởi áo… Chiêm ngưỡng quá trình đàn bà thoát y cho mình đụ là quá trình kích thích nên cặc Đức liền cứng ngắt.

Nịt vú được tháo xuống, bộ ngực trắng ngần dần dần hiển lộ… cái quần saten cũng được kéo hẳn ra ngoài… cuối cùng là cái quần lót ren màu đen… người Thảo rúc cục trần truồng như nhộng… Nếu nói gái một con trông mòn con mắt thì phải nói đàn bà ở tuổi 34, 35 trông mòn con cặc… Cặc Đức lúc này thì khỏi nói rồi… đang trong tình trạng hùng dủng chuẩn bị ứng chiến… nhưng Đức không vội, không hấp tấp, từ tốn hưởng thụ quá trình làm tình… Đức dìu Thảo ngồi lên chiếc ghế kê sát tường, nó khui lon bia Sàigòn, dang rộng hai chân nàng ra, đổ bia vào chỗ đó, kê miệng vào bú liếm… đúng ra là lấy lồn làm ly uống bia… Thảo chỉ thấy chỗ đó lạnh buốt rồi có cái miệng phà hơi ấm áp vào, kế đó là có “con rắn” quậy tung ngang dọc, Thảo chơi vơi… tâm hồn bay bỗng… cố kìm hãm âm thanh trong cổ họng để khỏi thét gào…

Để lưng Thảo dựa vào tường, gát một chân nàng lên ghế… Đức đụ Thảo trong tư thế đứng… nó nắc mạnh bạo… hai tay Thảo bấu chặc lưng Đức giữ thăng bằng cho cả hai, người nàng rung động theo từng nhịp nắc… Đức vừa nắc, vừa “đá lưỡi” với Thảo, tay bóp vú… không biết là bao lâu… Thảo đã hai lần lên đỉnh nhưng nó cứ nắc không ngừng, lưng nó đẫm mồ hôi…

Tiếng di động của Đức vang lên… nó chẳng thèm trả lời máy… cứ hùn hục như con trâu…

Trong văn phòng Chủ tịch Vân đứng ngồi không yên giọng oán giận: “Hắn chết đi đâu rồi sao không trả lời máy?”… Như chợt nhớ điều gì, Vân cầm máy bấm 1 dãy số…

– Alô… đây là văn phòng của Phó Chủ tịch Thảo… xin hỏi là ai gọi ạ?

– Tôi là Chủ tịch Vân… muốn nói chuyện với Phó Chủ tịch Thảo… xin hỏi…

– Dạ… Thưa Chủ tịch, Phó Chủ tịch Thảo đã ra ngoài rồi ạ… xin ngài…

– Thôi được… tôi sẽ gọi lại sau… Vân cúp máy lòng nghi hoặc: “Con đượi này… chẳng lẻ?”

Thông qua đề nghị của Chủ tịch Vân, Ngân được đề bạt đảm nhiệm chức vụ Chánh văn phòng ủy ban nhân dân thành phố Cần thơ… Trong lúc đang tập trung làm việc, Ngân nhận được thông báo của phòng tổ chức cán bộ khiến nàng ngẩn ngơ… coi như một bước lên trời… chính thức tham gia vào quan trường… địa vị có thể nói là khá hiển hách ở tuổi 28.

Vì vậy nàng cũng gọi hắn… thì ra sáng nay hắn nói thật… không đùa chút nào.

Ngoài Chủ tịch Vân, Ngân… Cục trưởng Ngọc cũng muốn “thể hiện” một chút… liên tục gọi máy nhưng chủ máy như là bóng chim tăm cá… khiến nàng “xốn xang”… không biết hắn “chết” đi đâu rồi… định gọi hắn… ra ngoài kiếm chỗ “tâm sự”… nhưng Đức đã tắt máy… lúc này khi thì dúi miệng “uống bia” khi thì hùng hục nắc Phó Chủ tịch Thảo…

Cả 3 người, Vân, Ngọc và Ngân không hề nghỉ rằng Phó Chủ tịch Thảo đang “riêng một gốc trời” lỏa lồ dính xà nẹo với Đức…

– Rảnh không? Hay là ra ngoài ăn cơm… coi như chúc mừng… Phó Bí thư Việt xuất hiện trước văn phòng… lão nhay nháy mắt… một tín hiệu trước đây lão thường làm… ý nói: “Chúng ta ra ngoài ăn cơm xong mướn phòng vui vẻ một phen”…

Hôm nay đã khác xưa rồi… Ngọc đã ban án tử hình cho lão… nàng vô cùng hối hận mấy năm nay cho lão đụ chùa, hôm nay làm gì chuyện này có thể tiếp tục? Nàng là Cục trưởng… địa vị tuy thấp một chút khi so với Phó Bí thư… nhưng do tỉnh đề bạt… Ngọc không cần phải nhìn mặt Việt để làm việc nửa… hơn nửa sau lưng nàng là Đức, cây đại thụ, ai dám động nàng?

– Không được… anh Việt à… không rãnh… Ngọc đáp cộc lốc… mắt làm bộ nhìn “văn kiện” trên bàn ra vẻ bận rộn.

Việt sửng sốt… không phải vì Ngọc từ chối mà là vì thái độ… Cũng là cáo già trong quan trường, lão chợt hiểu, trong lòng sôi giận nhưng rồi nghỉ bụng: “Cũng tốt… dù sao cũng đụ đã rồi… không phải là tôi trở mặt mà là cô phản thùng nha”. Vì vậy miệng cười giả lả:

– Vậy anh đi trước… nó xong quay lưng đi… Ngọc nhìn theo bĩu môi khinh thường…

Thả Thảo nơi gốc đường cho nàng về nhà… nhìn đồng hồ thấy cũng gần 6 giờ… mở di động… nhìn thấy nhiều cuộc gọi… Đức chơi cái tình “lơ huyền” lờ… ngu sao… lại tắt di động… cho xe chạy xuống nhà hàng… tắm rửa, nghỉ một chút… 8 giờ đi rước Yến qua Vỉnh Long hú hí…

Giờ này quán bắt đầu đông khách… Thu đang ngồi nơi quầy thu ngân, thấy Đức mừng rỡ hỏi:

– Chiều nay không đi xả giao à? Ăn chút gì không?

Thấy Thu lúc nào cũng quan tâm mình khiến Đức hơi ngượng… suốt ngày chỉ đi “đạo dụ” thì có… xã giao cái con khỉ gì…

– Có… nhưng chưa tới giờ… tới đây tắm rửa thay đồ… nghỉ một chút…

– Ừm… vậy lên nghỉ chút đi… tí nữa cô lên… lần nào khi Đức đến là Thu dù bận cách mấy cũng cố gắng dành thì giờ ở bên cạnh nó…

– Đức ca… Đức vừa quay người định bước vào trong chợt nghe tiếng gọi phía sau lưng… nó quay người lại thấy Hoàng đang khép nép đứng cách đó không xa, bộ dáng không giống đồn trưởng CA chút nào…

– Ụa… sao anh lại ở đây? Đức ngạc nhiên hỏi.

– Xếp Hoàng cùng thuộc hạ thường tới đây ăn cơm ủng hộ nhà hàng mình… Thu đứng kế bên cười nói…

– Vậy sao? Cám ơn xếp Hoàng ha… rồi quay qua Thu cười nói tiếp:

– Cô à… phải tính tiền gấp đôi hoặc ít nhất là 1 rưởi đó…

– Nói bậy nói bạ… Thu nguýt…

– Hoàng biết Đức nói đùa nên sung sướng, mặt mày rạng rỡ, cảm thấy rất thân thiết với Đức… Từ lúc lên làm Trưởng đồn của khu vực này, cứ dăm ba bữa là kéo thuộc hạ tới đây ăn uống, cử chỉ lịch sự nên rất được lòng Thu. Hơn nửa, Hoàng căn dặn thuộc hạ an ninh của nhà hàng là nhiệm vụ chính trị hàng đầu… Hoàng vẫn chưa đãi tiệc thăng chức… hắn nhất định phải mời cho được Đức tham dự… nếu được Đức tham dự… thật là vinh quang, ai cũng sẻ nể mặt Trưởng đồn Hoàng… vì vậy Hoàng cứ “canh me”… thường xuyên ghé nhà hàng… trước là ra mặt ủng hộ sau là hy vọng gặp được Đức… Ông trời không phụ kẻ có lòng… rúc cục Hoàng cũng thấy Đức…

– Đức ca… không biết cậu có rãnh…

– Hahaha… nhớ mà… tiệc thăng chức phải không? Khi nào? Dỉ nhiên là tôi tới ủng hộ xếp Hoàng rồi…

Hoàng mừng “hết lớn”… lưng khum thêm một chút nữa cho đủ thành kính:

– Đức ca rảnh ngày nào… thì chọn ngày đó… không biết…

Đức chợt hiểu… nghỉ bụng:

“Wow… trình độ nịnh bợ của tên này thiệt đáng nể nha…”

– Thứ 7 tuần tới tôi bận rồi, tuần tới nữa là OK đó… hay là xếp chọn ngày đó đi ha…

Hoàng cả mừng:

– Vậy thì thứ 7 trong 2 tuần nữa… hy vọng Đức ca và chị dâu có mặt… Hoàng vừa nói vừa nhìn Thu với ánh mắt như khẩn cầu khiến Thu ngượng chín người… nàng đả băm mấy rồi… Đức trẻ như vậy mà cái tên này… Thu thiệt lúc này muốn “đá” thằng ngu này một cái nhưng trong lòng cũng thấy “sướng sướng” với tiếng “chị dâu” của Hoàng “gán” cho nàng…

Đức khoái chí cười haha… tên này “được”… khá lắm… đáng được “bồi dưỡng”…

– Được… được… cứ quyết định như vậy đi… thứ 7 tuần này bỏ, tuần tới nửa ha… chúng tôi sẽ có mặt…

Trưởng đồn Hoàng cáo từ ra về… trong lòng sướng rung lên… nghỉ bụng ngày mai phải đánh trống kèn cho thiên hạ biết cái tin này mới được…

– Bửa đó… cô không đi đâu… Vừa bước vào phòng trên lầu Thu nọi nhỏ…

– Hả? Sao vậy? Đi cho vui mà… sao lại không đi?

– Không nghe hắn… hắn nói sao? Hắn… hắn gọi cô là chị dâu… mặt Thu đỏ như ráng chiều…

– Hahaha… là chuyện nầy hả? Cũng đúng mà… rồi Đức kề sát tai Thu nói nhỏ: Đức không coi cô là “cô”…

– Lại nói bậy… Thu thấy ấm lòng nhưng miếng thì “phản bác”…

– Hahaha… thôi không nói nửa… Đức đi tắm cái đã… vừa nói vừa thoát y tại chỗ… người trần truồng bước vào phòng tắm… định tắm xong nghỉ một chút ai dè Thu mở cửa phòng tắm bước vào…

Đã nói người đàn bà hàng “băm” trông mòn con cặc… huống chi Thu bây giờ không phải là Thu cách đây một năm… Điều kiện vật chất sung túc, không phải làm lụng vất vả, lại biết giữ gìn nhan sắc nên trông Thu như ba mươi thôi… và đẹp như một mệnh phụ…

Một người đàn bà đẹp, trần truồng trong phòng tắm với mình… Đức liền quên đi chuyện nghỉ mệt. Vì cặc đã cứng rồi và đang được bao bọc bởi một vùng trời ẩm ướt và ấm áp…

Có câu “thân tại giang hồ… cái gì… thân bất do kỷ”… đại khái ý nói là không phải chuyện gì mình muốn hay không muốn là được…

Đối với Đức thì là “cặc trên người… cặc bất do kỷ”… thì đúng hơn… không phải không muốn đụ là được đâu à…

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 1 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc/

Tuy không phải là “tuyệt thế mỹ nữ” nhưng có thể nói rằng nếu đi thi Hoa hậu Việt nam thì Đồng Giao, Thụy Vũ chắc chắn sẽ nằm trong “top 10″… Thụy Vũ vừa tốt nghiệp đại học không lâu, chưa tính nhưng Đồng Giao hăm chín mấy rồi mà vẫn còn độc thân… lại chưa có bạn trai… Việc này khiến mẹ nàng, Phó trưởng ban Tuyên gíáo Tỉnh Tố My rất là phiền muộn… cũng như bao nhiêu người mẹ Việt, con gái ở tuổi này mà vẫn còn “cu ky một mình”… Tố My nghỉ con gái lớn sắp thành gái già rồi…

Đã nhiều lần Tố My nói bóng gió việc tìm bạn trai nhưng Đồng Giao không biết có hiểu hay là làm bộ không hiểu… vẫn trơ trơ… khiến có lúc Tố My cứ tưởng con gái mình thuộc loại “đồng tình luyến ái”… nhưng tạ ơn trời đất… không phải… Đồng Giao nói: “Đàn ông ngày nay… toàn là bọn người vô dụng… đầu người óc heo… chỉ được cái bề ngoài… nàng chẳng thà không lấy chồng…”

Phó trưởng ban tuyên giáo chỉ còn có nước kêu trời… thôi thì kệ nó… bà có thể làm gì?

Gia đình chồng của Tố My là Cách mạng chuyên chính đã 3 đời vừa hồng vừa chuyên rồi… ông nội Đồng Giao đã từng là đồng đội với các đồng chí Trường Chinh, Lê Duẩn, Thủ Tướng Phạm văn Đồng và Cụ Hồ… đến đời chồng bà, tức là ba của Đồng Giao, Thụy Vũ đã từng đảm nhiệm chức vụ Bí thư Tỉnh ủy rồi Bộ Trưởng Ngoại giao… Gia đình hiển hách, trong sạch, Tố My lúc nào cũng hãnh diện vì gia đình chồng, có thể nói là xứng đáng với câu “làm quan một thời tạo phước một phương”… Chỉ là chồng bà mất sớm… lúc Đồng Giao vừa 10 tuổi và Thụy Vũ 6 tuổi…

Đã 18 năm rồi, Tố My 1 mình nuôi 2 đứa con gái tới lớn khôn… hiện nay Đồng Giao là giảng viên của Trường đảng thành phố… Thụy Vũ tốt nghiệp kỷ sư phần mềm nhưng vẫn chưa tha thiết đi làm… vẫn còn rong chơi… riêng bà hiện nay là Phó trưởng ban tuyên giáo Tỉnh… ba mẹ con có thể nói là cuộc sống không tệ…

Con nhà nông không giống lông cũng giống cánh… có lẽ do di truyền của bên nội… bản tánh Đồng Giao rất cố chấp, không thích siểm nịnh nên rất khó mà “thích ứng” trong quan trường hiện nay… vì thế mà đã 3 năm rồi… cứ ngồi ì mãi một vị trí… Tố My không hy vọng 2 con gái mình thăng quan tiến chức hoặc giàu sang gì, bà chỉ hy vọng 2 con mình sống “bình an” là đủ rồi, nhưng bản tánh Đồng Giao thường hai “va chạm” với người khác… nếu không vì cái “mác” gia đình 3 đời cách mạng, cũng còn quen biết chút đỉnh với các nhân vật có thực quyền thì có lẽ cũng “lắm phiền phức” rồi…

Hôm nay chiều thứ Sáu… Đi làm về thấy 2 đứa con gái đang ngồi trong phòng khách nghe nhạc… “Gu” của 2 đứa con bà lúc nào nếu không phải là Trần Thái Hoà thì là Việt Tú, Bảo Yến, Ý Lan, Ngọc Lan… ca loại cái gì nhạc thính phòng… tình ca thời tiền chiến… ít khi thấy tụi nó nghe ca sĩ khác… Thời buổi này, người ta thích Boléro… Tố My cũng vậy… có lúc bà hỏi hai con: “Tụi bây không thích Boléro à?” Đồng Giao phì cười nói: “Boléro nghe vài bài thì được… nghe hoài liền chán… lúc nào cũng một thể điệu buồn buồn… mẹ nhìn đi… ai trước khi cất tiếng hát cũng từ từ đi ra, cái mặt buồn như đưa đám í… trăm bài như một… có gì hay… nhạc tiền chiến thì khác… phải có trình độ mới hiểu… mà mẹ không hiểu đâu…”

Nghe Đồng Giao nói, Tố My nổi lửa… con này dám nói mẹ mày không hiểu… ý nói mẹ là ngu à? Định lên tiếng “giáo huấn” một chút… ai dè chưa kịp mở miệng thì Thụy Vũ bô bô cái miệng: “Chị hai nói đúng đó… mẹ à… mẹ bớt nghe Boléro một chút đi mà… không có trình độ gì hết… mấy cái nhạc lá cải ấy… ai ca cũng giống nhau, có người cất tiếng liền nghe thấy nhảo nhẹt… như ca vọng cổ í… ây da… cũng có người ca nghe được… nhưng mà nghe riết rồi thấy tâm hồn bạc nhược… muốn đi tự tử…

Nhận thấy mình là “thiểu số” Tố My một bụng tức giận… nuốt cục tức xuống… tụi bây là con tao… nhịn… nhịn… nhưng sau đó cũng bắt đầu len lén nghe thử nhạc thính phòng… lâu ngày thấy “phê” rồi hết muốn nghe Boléro… Tuy nhiên bà cũng là “mặt mủi” đấy… không hề “thú nhận” mình đã “đổi gu” với hai đứa con… rất mất “thể diện” nha…

– Thụy Vũ… con chiều nay không đi đâu chơi à? Sao hiền vậy? Tố My không hỏi Đồng Giao… bà biết đứa con gái lớn ít khi ra khỏi nhà… đứa em nó thì khác… ít khi có mặt ở nhà… hai đứa thật là một trời một vực…

– Nó bị kép đá rồi mẹ à… nên mới thấy nó ở nhà… Đồng Giao trêu chọc em…

– Hahaha… thằng đàn ông “đá” em… còn chưa sinh ra đời đâu chị hai à… Thụy Vũ cười như nắc nẻ… Ở Cần Thơ này… người sắp hàng cua Thụy Vũ dài cả cây số… nhưng Thụy Vũ chưa bao giờ để mắt tới ai… chỉ là thỉnh thoảng, thấy “vừa mắt” một tên… cùng nhau “dạo phố” một đôi ngày… rồi bye bye… đến giờ này… “nạn nhân” của Thụy Vũ cũng khá nhiều, toàn là đám con nhà đại gia hoặc COCC…

– Thứ hai nầy… con có lớp mới? Tố My nhìn Đồng Giao hỏi.

– Ừm… chuyện gì? Đồng Giao ngạc nhiên… thường mẹ ít khi xen vào việc của nàng…

Tố My không trả lời, chỉ lôi ra một tập hồ sơ đưa về phía Đồng Giao…

– Coi đi…

Đồng Giao còn đang chần chờ… Thụy Vũ đả chụp lấy tập hồ sơ lật ra…

– Wow… đẹp trai vậy… mẹ định làm mai cho chị hai à? Nhưng mà hình như trẻ hơn chị hai nhiều đó… cho con thì được… Thụy Vũ cười hắc hắc… bộ dáng như là dâm nữ, không giống là thục nữ chút nào.

– Nói bậy nói bạ… cái gì làm mai… đi lên lầu đi… còn nếu muốn ngồi đó thì không được nói bậy nói bạ nửa… Tố My trừng mắt gắt con…

– Ai vậy mẹ? Đồng Giao nhìn hồ sơ… hỏi.

– Chắc con cũng nghe ít nhiều rồi… con lão Phúc, cháu lão Nam trên Tỉnh… cũng vì hắn mà phải qua Úc… lánh mặt… ừm… còn nửa… trước là Chủ tịch Cơ, sau đó Cục trưởng Hiệp cũng vì hắn mà bị hạ đài… Không trả lời trực tiếp câu hỏi của Đồng Giao, Tố My vừa nói vừa nhìn hai đứa con…

– Chà… chà… thiệt? Thấy hắn còn trẻ quá mà… Thụy Vũ lại giật tập hồ sơ trên tay chị mình nhìn thêm lần nữa rồi nhìn mẹ hỏi với ánh mắt nghi hoặc.

– Vậy có liên quan gì tới con chứ? Đến lượt Đồng Giao nhìn mẹ hỏi.

Tố My nhìn lên bức ảnh 4×6 của Đức trên tập hồ sơ mỉm cười: “Thứ Hai này… hắn là học trò của con đó… nghiên cứu một chút đi… con sẻ thấy có nhiều cái hay… nhìều cái lạ”.

Nghe mẹ nói vậy, Đồng Giao liếc mắt trên tập hồ sơ bất giác la lên: “Cái gì? Không thể nào đâu… hắn chỉ gần 18 tuổi… có lầm lẫn không vậy?”

Đồng Giao sửng sốt, Thụy Vũ cũng chưng hửng… trước tới giờ, các học viên vào trường Đãng trẻ lắm cũng phải trạc tuổi của Đồng Giao… tên này chưa được 18… sao có thể chứ? Hơn nửa. Sau khi được đào tạo, bồi dưỡng… 3 tháng sau tệ lắm cũng được chức Phó Chủ nhiệm nếu là ở thành phố… còn nếu được điều xuống dưới để được rèn luyện thêm thì tệ lắm cũng là Chủ tịch hoặc Bí thư xả… 18 tuổi? Giởn chơi sao?

– Giao à… con chưa nhìn ra điểm chánh… Tố My nghiêm túc nhìn con, hy vọng Đồng Giao có thể nhìn ra điểm mấu chốt…

– Ý của mẹ là… Đồng Giao tiếp tục nhìn vào tập hồ sơ nghi hoặc nói…

– Hắn xuất thân bình thường… không nói hai tên COCC… một Chủ tịch thành phố, một Cục trưởng hạ đài đều có liên quan tới hắn… con nghỉ sao? Tố My nghiêm túc nhìn con gái lớn hy vọng Đồng Giao nhìn thấy điểm chính của vấn đề…

– Hậu trường của hắn lớn vậy sao? Không đúng… hắn xuất thân bình thường mà? Như vậy…

Tố My gật gù: “Đúng vậy… cho nên nếu có dịp tiếp xúc… con tìm hiểu một chút… điểm này sẽ có lợi cho con đấy…”

– Mẹ à… lợi gì chứ?

– Con thật ngốc… suy nghỉ kỷ đi… hắn có trăm điểm không bằng con… nhưng có 1 điểm “chết người” con không bằng hắn… đó là thành tích… Giao à… con có hoài bảo “làm quan một thời tạo phước 1 phương”… nhưng cho tới bây giờ con đã làm được gì rồi? Hắn thì khác… chỉ trong vòng vài tháng, đã làm cho 2 tên sâu mọt hạ đài… hắn có mục đích hay không có mục đích, vì tư hay vì công cũng được… nhưng đó là việc tốt… phải công nhận dù sao cũng là cái phước cho xả hội… Điều này… con chưa làm được… đây là điểm con không bằng hắn… Con suy nghỉ kỷ đi… vì sao vậy?

Tố My nói xong quay lưng bước đi nhưng chỉ được vài bước, bà quay lại nói…

– À quên nữa… chiều mai, anh họ của hai đứa bây đãi tiệc… hai đứa có đi không? Huy là con của người anh trai Tố My, được thăng làm Chủ tịch huyện…

– Mẹ à… không đi đâu… chán chết… Thụy Vũ chẩu môi…

– Hai đứa thiệt là… thằng Huy nó tốt với tụi bây như vậy… cũng nên tỏ thái độ với anh họ tụi bây một chút mà… còn nửa, có mời MC Tú Nhi, giàn nhạc sống của đài truyền hình… thằng Huy làm rình rang lắm… Tố My “dụ” khị… bà biết hai con thích náo nhiệt, thích hát hò, thích ca Karaoke… bây giờ có giàn nhạc sống xôm trò… hai đứa này để gì chịu bỏ qua…

Quả nhiên… hai mắt Thụy Vũ sáng lên:

– Vậy sao? Chị hai… vậy là mình phải đi mới được… có nhạc sống… mình lên hát vài bài…

Thấy Đồng Giao không có phản ứng với lời đề nghị của mình, Thụy Vũ giựt tập hồ sơ trên tay chị…

– Ây da… nhìn cái gì… lo nghỉ ngày mai hát bản gì đi… tên này hả? Chuyện nhỏ… em cua nó xong bảo nó nghe lời chị là được rồi… Thụy Vũ “hách dịch” hùng hồn tuyên bố…

Chương trước Chương tiếp
Loading...