Thằng Đức - Quyển 2

Chương 207



Phần 207

– Không muốn nói? Ừm… được lắm… Ông ở Trại giam kênh 5 ra, tới nhà hàng gọi Thu đại nương là em dâu này em dâu nọ. Dĩ nhiên là biết chồng cũ của chị ấy rồi. Còn xưng hô huynh đệ mà. Có phải không… Hi hi… Hỏi chơi thôi, coi ông dễ dạy hay cứng đầu. Xem ra ông muốn cứng đầu… Vậy thì… Nói tới đây Tiên mỉm cười, nụ cười rất kỳ lạ khiến Sáu Lạc chột dạ…
– “Cô… Cô muốn sao? Sáu Lạc này ra giang hồ lúc cô còn ở truồng chạy đi tắm mưa… Tôi sợ cô à?” Sáu Lạc làm ra vẻ bất khuất.
– “Vậy sao? Vậy thì phải chờ coi sao đã… Hai anh, giữ chặt lão cho tôi…”miệng mỉm cười, tay lấy ra ống chích đã được chuẩn bị sẵn, mắt nhìn hai chiến sĩ CA… Tiên hất hàm…

Đã được xếp Hoàng dặn dò kỹ lưỡng nên cả hai chiến sĩ CA nhanh nhẹn giữ chặt hai tay Sáu Lạc, đang bị còng số “8” khóa kỷ giờ thêm hai người kiềm chặt, nhấn đầu lão xuống bàn khiến lão vô phương cục cựa.

– “Ê… Con mụ kia, mày muốn làm gì… Tao muốn khiếu nại…” Nhìn thấy Tiên lấy ra ống chích, tuy không biết Tiên muốn làm gì nhưng lão vẫn kinh hoàng, miệng không ngừng la hét muốn vùng lên nhưng thủy chung vẫn không nhúc nhích được.
– “Khiếu nại? Hi hi… Khiếu nại cái gì chứ? Đâu có ai làm gì ông đâu à… bảo đảm ông không mất một cọng tóc, nhưng mà như vầy, bây giờ là thời đại văn minh, sẽ không có chuyện tra tấn hay ngược đãi gì đâu à… Má à, nói cho ông ta biết đi…”Tiên cười thích thú.
– “Hi hi…” Đúng là như vậy đó, yên chí đi… Là thuốc mê thôi í mà, chích một mũi rồi, chú em sẽ ngủ một giấc ngon lành tới nữa đêm nhưng mà lúc tỉnh dậy… Hi hi…” Nói đến đây, Trúc cười the thé…
– “Rồi sao nữa… Nói đi, cười hoài vậy?” Tiên thúc giục.
– Ờ… được… Hihi… nữa đêm, lúc tỉnh dậy, chú em sẽ thấy mình nằm trong nhà xác của bệnh viện… Ui chà, chung quanh…
– “Hi hi” Hai mẹ con Trúc, Tiên nhìn nhau cười rú lên… Chị Sáu và hai chiến sĩ CA đang kiềm cứng Sáu Lạc vừa nghe thôi đã cảm thấy lạnh tận xương sống… Không ngờ có người nghỉ ra “chiêu” này… Tưởng tượng nữa đêm nếu là mình tỉnh dậy thấy chung quanh mình đều là xác chết phủ vải trắng cũng đủ són đái rồi.

Sáu Lạc không són đái mà là đang muốn ị trong quần, đã từng đâm chém nhưng tử huyệt của lão là rất sợ những chuyện tâm linh nhất là chuyện ma quỷ, bới vậy nghe hai mẹ con Tiên, Trúc mỗi người một câu, lão tưởng tượng lúc nữa đêm thức giấc thấy chung quanh mình là những xác chết khiến tay chân bủn rủn, hai mắt tối sầm lại, người lảo đảo đứng không vững, muốn xỉu…

– “Đừng… đừng nha, chuyện gì cũng có thể thương lượng mà… Các người muốn sao cũng được.” Giờ phút này thể diện là cái con cặc gì. Lão đéo cần biết…
– “Ụa… Vừa rồi có người nói lúc ra giang hồ tôi còn ở truồng tắm mưa mà…”Tiên nhìn Sáu Lạc với ánh mắt “ngạc nhiên”.
– “Má còn nghe có ai muốn khiếu nại… Có phải không vậy?” Đến lượt Trúc với ánh mắt “ngờ nghệch ” nhìn chị Sáu… hỏi.
– “Tội nghiệp quá mà… Tui nói anh nghe nha anh Sáu… Anh không còn trẻ nữa, biết khôn thì đừng là ra vẻ ta đây…” Nói tới đây chị Sáu ghé tai Sáu Lạc nói nhỏ: ” Thu đại nương là người bất khả xâm phạm… Hiểu chưa? Có người chỉ cần anh chết thì mười cái mạng già của anh cũng không đủ chết… Biết điều thì nghe lời, người ta nói sao làm vậy may ra còn thở được thêm vài năm nữa… Đồ ngu.
– “Tôi chỉ quen biết sơ sơ với thằng Huân thôi, nó năn nỉ quá nên thấy tội nghiệp vì vậy ghé qua nhà hàng hỏi vài câu, không có ý mạo phạm…” Nét mặt ra vẻ bất đắc dĩ, Sáu Lạc nói láo như cuội.
– “Bởi vậy ông mới còn cái mạng mà ngồi đây… Nếu không thì có lẽ bây giờ đang châm trà cho ông cố nội” Tiên bĩu môi khinh thường…
– “Hi hi… Ở đây hết chuyện rồi, cảm ơn hai anh nhiều… Cầm lấy đi uống cà phê nha…” Trúc vỗ vai hai chiến sĩ CA, cùng lúc dúi vào tay mỗi người 2 tờ 100K… Tuy không bắt buộc nhưng là người ra sức cho “Đức ca” phải được đãi ngộ này, mục đích chỉ có một đó là sau này, nếu có việc, chỉ cần hê lên một tiếng là có người xếp hàng bán mạng.
– “Ậy… Không cần đâu…” Hai chiến sĩ CA miệng màu mè, tay cầm lấy tiền, trong lòng khoái tỉ tê, thầm nghỉ “Đức ca thật hào phóng nên những người làm việc cho Đức ca chơi sang như đỉ. Làm chút việc, mấy phút thôi mà, có nặng nhọc gì đâu mà được 200K, ngon ơ.
– “Hai vị… không biết phải xưng hô làm sao đây… Lúc nãy thật là xin lỗi nha… Coi như Sáu Lạc tui có mắt không tròng…”

Dân lành sợ lưu manh, lưu manh sợ CA, thấy hai chiến sĩ CA rất là khách sáo với hai mẹ con Trúc, Tiên… Sáu Lạc quyết không chịu thiệt thòi trước mắt, cử chỉ liền thay đổi 180 độ, lão hơi nghiêng người với vẻ khúm núm…

– “Ông có phải bị chứng si khờ người già? Không phải tôi đã nói rồi sao? Ông không cần biết tôi là ai…” Tiên hách dịch nói…
– “À… phải phải… À không…”Sáu Lạc ngượng ngùng, không biết phải nói sao để làm vừa lòng hai mẹ con Trúc, Tiên, lão liếc mắt nhìn chị Sáu với ánh mắt van lơn, cầu cứu… Giờ phút này sỉ diện không là con cặc gì hết…
– “Chuyện cần ông làm đã nói với chị Sáu à không, chị Thoa. Ông chỉ cần nghe theo là được, nhớ nha, đừng có dở trò, coi chừng cái mạng già của ông… Má à… Mình đi… Chị Thoa, chuyện còn lại, nhờ chi…” Nói xong, Tiên, cùng Trúc đứng lên đi ra ngoài, thái độ rất là cao cao tại thượng.

Thật ra Tiên đã thỏa thuận giúp chị Sáu một tay để đánh phủ đầu thằng già này để lão biết ở Sóc Trăng. Bây giờ ai mới là “lão đại”, thời đại của Sáu lạc đã qua rồi, bây giờ là thời đại của Thoa, tức là chị Sáu… Nếu Sáu lạc muốn hưởng phúc thêm vài năm thì ngoan ngoãn hợp tác.

– “Em à… Em thân với họ lắm à… Họ muốn anh làm gì vậy…” Hai mẹ con Trúc Tiên vừa ra khỏi căn phòng, Sáu Lạc thấp thỏm hỏi chị Sáu…
– “Còn chuyện gì nữa. Người ta không tiện ra mặt nên mới nhờ ông… Coi như ông gặp hên. Nà, ông đi nói với tên Huân gì đó, mau mau ký giấy ly dị đi…” Chị Sáu phát tay.
– “Hả? Ký giấy ly dị?” Sáu Lạc sửng sốt… Chỉ gì một tờ giấy ly dị?
– “Ừm…” Thoa gật đầu, thật ra nàng cũng không hiểu, nàng biết người phía sau của hai mẹ con Trúc, Tiên là nhân vật khủng nhưng tại sao chuyện lông gà vỏ tỏi mà phải nhờ Sáu Lạc…

Rủi nó không chịu thì sao? Thằng này có chút cứng đầu…

– “Không chịu thì làm cho nó chịu… Nếu ông làm không được, người ta sẽ nghỉ là ông vẫn còn ngoan cố cứng đầu không chịu hợp tác… Ông biết hậu quả ra sao chứ gì… Ouffff, suýt chút nữa quên rồi, nếu nó chịu ký giấy ly dị thì người ta cho 2 tỷ…”
– “2 Tỷ… vậy thì dễ nói chuyện hơn… chắc là được mà… Mới ra tù có người cho hai tỷ còn muốn gì nữa, như vậy là tử tế lắm rồi… Mà không muốn cũng không được” Nói tới đây, Sáu lạc bổng tức giận chửi thề đụ đỉ mẹ, thằng Huân này biết vợ nó có chỗ chống lưng “khủng” như vậy mà không nói khiến mình suýt xuống hố… Nó đã bất nhân thì đừng trách mình bất nghĩa… mày phải ký giấy ly dị thôi, nếu không thì tao lãnh đạn, thà mày lãnh đạn còn hơn là tao. Tìm được lý do nghe rất thuận tai nên trong đầu liền quên hết nghĩa khí của “đàn anh” rồi.
– “Tui thấy bà nhún nhường với hai má con này chắc là muốn mon men tìm tới người phía sau lưng họ chứ gì. Xem ra người này còn hơn lão Phó Chủ tịch tỉnh của bà hả… Hé lộ một chút đi. Tui chưa lú lẫn và không ngu đâu, rõ ràng bà là người bán đứng tui, nếu không họ làm sao biết tui sợ mấy thứ đó.” Nói tới đây Sáu Lạc vẫn còn run sợ, xem chút nữa bị nhốt vô nhà xác…
– “Ở đây không phải là chỗ nói chuyện… Bây giờ ra làm thủ tục, đi về rồi nói sau…” Chị Sáu nói xong bước ra ngoài, Sáu Lạc bây giờ sực nhớ lão vẫn còn đang ở trong trụ sở CA, vội vàng chạy theo.

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc-quyen-2/

Vì tinh trạng sức khỏe của Giang Ngọc Hoa, buổi họp mặt khoảng 45 phút… Tuy ngắn ngủi, mỗi nàng chỉ nói được vài câu nhưng cũng đủ rồi, có còn hơn không… Bây giờ cả đám đang ngồi bàn thảo chuyến đi, mang theo cái gì, ăn mặt ra sao cho hợp với thời tiết bên Canada dẫn đến chuyến hành trinh hơn 24 giờ mà thấy “ớn” nhưng ánh mắt ai cũng vui mừng vì mấy thuở mới được ngồi hạng nhất của Airbus 380 chứ.

– “Chị Ngọc Lan nói từ Singapore bay qua New York là Airbus 380 đó… Sau đó từ Newyork bay qua Montreal…” Nhã Thy ánh mắt mơ màng… Không phải chỉ có nàng, nét mặt của tất cả ai cũng phấn khích. Đây là chuyến du lịch một đời đáng nhớ.
– “Không phải đâu… Đổi lại rồi… là Charter flight đó…” Đức mỉm cười tung “bom tấn”…
– “Charter flight?” Tú Nhi trợn mắt, đám mỹ nữ há mồm. Ngồi trên máy bay đi qua Canada được ngồi khoang hạng thương gia là hãnh diện lắm rồi, gần đây nghe nói phong thanh Ngọc Lan chọn tuyến đường thích hợp để có thể được ngồi trên khoang hạng nhất của Airbus 380 thì ngơ ngẩn cả mấy ngày, bây giờ thì còn hơn thế nữa. Bao máy bay riêng? Đây là khái niệm gì chứ. Là ngồi “trong nhà bay đó”…
– “Ừm… Ngọc Lan đề nghị mình nhiều người nên thuê bao máy bay riêng… Mình nhiều người anh thấy như vậy rất tiện lợi… Hy vọng các em thích…” Biết các nàng dĩ nhiên là “mê tơi” rồi nhưng hắn vờ vịt khiêm tốn nói.
– “Oh my god!!! I love you” Nhã Phương, Nhã Thy nhảy chồm lên hôn hắn nghe một cái “chụt” nghe thật kêu, biểu lộ tâm trạng vô cùng kích động của mình. Đã từng hâm mộ khi xem trên mạng tin tức nói về các siêu sao quốc tế mướn “Charter flight” đi nghỉ dưỡng, hôm nay không ngờ mình cũng có dịp được “sang chảnh” như vậy cho nên vô cùng kích động. Các mỹ nữ khác ngày thường rất là trầm tỉnh nhưng bây giờ cũng không kiềm được vẻ vui mừng trong ánh mắt, chỉ có Nguyệt là hơi khờ, cũng tại từ trước tới giờ, đi xa nhất là từ miền Tây lên thành phố, đi xe giường nằm là chảnh lắm rồi, chưa từng có ấn tượng hạng thương gia, hạng nhất trên các chuyến bay huống chi là charter flight… Bởi vậy khều Thanh Thanh, đang đứng kế bên, hỏi nhỏ.
– Charter flight là gì vậy chị Thanh Thanh… Sao song Nhã mừng như điên vậy?
– Mình cũng không rành lắm, đại khái là thuê máy bay giống như là bao xe đi du lịch vậy…
– “Mắc lắm đó…” Tuy đang thích mê tơi nhưng Tú Nhi vẫn màu mè…
– “Ừ phải… Không rẻ đâu…” Tuyết “phụ họa”… Các nàng khác cũng biết vậy nhưng ánh mắt thấp thỏm nhìn, sợ hắn đổi ý…
– “Khoảng bao nhiêu tiền vậy?” Đồng Giao thắc mắc, nàng cũng thích nhưng đắt quá thì sợ hắn tốn tiền…
– “Thoải mái cho băm mấy người, không dưới 10 tỷ…” Thanh Nhã ra vẻ hiểu biết…
– “Wow… Nhiều vậy à… Có nên suy nghĩ lại không” Thụy Vũ trợn mắt, Phương Linh, Thanh Tình, Thanh Thanh, Yến kinh hãi…
– “Ậy… Làm ra tiền để xài mà… Các em thích là được rồi…” Hắn phát tay, mỉm cười đắc ý… Thật ra người thích nhất chính là hắn, trên giường, phòng khách, phòng tắm, trong hồ bơi, gốc cây sau vườn, trên xe, toilet nữ trong nhà hàng, hắn đều đã “làm” qua nhưng chưa bao giờ đang ở “trên trời”, bởi vậy khi nghe Ngọc Lan đề nghị, hắn không nghỉ gì hết ngoài cái chuyện được vừa “làm” vừa nhìn bầu trời ở độ cao 10k thước… Trên đời này dễ có mấy ai được “đãi ngộ” này chứ cho nên gật đầu một cái cụp.
– “Oh yeah… Gimme “5”…”Nghe đàn chị “bàn ra”, song Nhã lo sốt vó vì sợ hắn đổi ý, nên khi nghe hắn nói, cả hai một lần nữa nhảy cà tưng lên… Đưa bàn tay đánh vào nhau nghe một tiếng “chát” vang dội…
– “Ây da… Sao bỗng dưng thấy ớn lạnh vậy cà… Chắc là trúng gió rồi…” Người nào biết cạo gió giúp dùm anh coi…”Hắn đưa mắt nhìn quanh… Tìm “con mồi”…
– “Lai nữa rồi” Người đã từng là “nạn nhân” liền biết tên này đang có âm mưu, bởi vậy Thanh Nhã liêc Đồng Giao, Thụy Vũ liếc Tú Nhi, Yến liếc. Tuyết, Phương Linh liếc Yến… Quyên thì bấm bụng cười thầm. Các nàng đã quen rồi chuyện cùng hắn làm tình tay ba nhưng Đồng Giao thấy ngượng với sự có mặt của Thụy Vũ. Phương Linh cũng ngại khi có mặt của Thanh Tình nên hiểu mà làm như không hiểu.

Thanh Thanh, Nhã Phương, Nhã Thy, Thanh Tình, Nguyệt nào biết hắn đang có âm mưu đen tối. Đang náo nhiệt, sợ hắn ngã bệnh thì mất vui. Nhã Thy đưa tay lên trán hắn thăm dò…

– Không có sốt… Bình thường mà…
– “Đâu để coi”đến lượt Nhã Phương…
– Ậy… Anh đâu có nói nóng đâu, hơi ớn lạnh thôi mà…
– “Em… Em biết cạo gió…” Nguyệt ngập ngừng e thẹn.

“Vậy tốt quá… Nguyệt… em giúp anh ha. Hi hi… Có thích nghe chuyện tiếu lâm hông… Anh kể chuyện tiếu lâm cho em nghe… Đi đi… Vô phòng ha, cũng may mà có em. Em giỏi thiệt… Nguyệt cạo gió cho anh, các em cứ tiếp tục nói chuyện đi…” Hắn vừa kéo tay nàng vừa dụ…

Nào biết sắp vào miệng “sói”, Nguyệt ngoan ngoãn ngây thơ đi theo… Nghe hắn sắp kể chuyện vui, song Nhã, Thanh Thanh, Thanh Tình liền nối gót. Không để ý các người khác đang cúi mặt có nín cười…

Chương trước Chương tiếp
Loading...