Thằng Đức - Quyển 2

Chương 213



Phần 213

Long Xuyên…

Nói cho ngay, trách Uông Hầu cũng không đúng, buổi tối mà, nhất là trong thời buổi thanh bình thì lãnh đạo nào mà lại không đi ăn chơi đàng điếm để hưởng thụ cuộc đời chứ. Uông Hầu cũng không ngoại lệ…

“Cót két… Cót két…” Tiếng âm thanh của chiếc giường chuyển động theo nhịp nắc của Uông Hầu… Hai tay vịn vào đầu giường, người lão lõa lồ, giữa hai đùi là gương mặt của người phụ nữ, tuy bị bụng bia của lão che khuất một phần nhưng cũng đủ thấy là gương mặt của người đàn bà khá đẹp và miệng nàng đang ngậm con cặc của lão… Uông Hầu nắc đều đặn vào miệng nàng… Một tay nàng cầm lấy bìu dái lão mơn trớn, tay kia gãi nhẹ mông lão… Xoa bóp…

Lão nắc vài cái rồi ngừng, nhấn sâu vào thêm… Cặc lão mất hút trong miệng nàng… Như chưa đủ sâu, lão có nhấn thêm nữa… Người đàn bà hiểu ý, nàng ngóc đầu lên hỗ trợ, tay liên tục gãi nhẹ bìu dái…

– “Ahhhh” Uông Hầu rên một tiếng thống khoái rồi nắc bạo lên thêm, chẳng mấy chốc, hai vệt chất lỏng sền sệt trắng đục tràn ra hai bên mép mỹ phụ. Lão rút cặc khỏi miệng nàng, nằm ngửa ra thở dốc… Mỹ phụ như đã quen rồi, nàng chồm lên người lão, cầm lấy liếm sạch vết nhờn còn đọng trên đầu cặc tim tím bóng loáng. Xong xuôi nàng lấy khăn chùi mép. Cầm ly nước hớp một ngụm…
– “Quá đã… Liểu… Em càng ngày càng xuất sắc… Hi hi…” Giọng dâm đãng, Uông Hầu vừa nói vừa đưa tay se đầu vú Liểu.
– “Chỉ là đặc biệt với anh thôi… Em chưa làm cho ông xã em bao giờ hết á…” Liểu phân bua…
– Hi hi… Anh biết cho nên anh thương em nhất. À nè… thằng Hùng đi công tác chừng nào về…
– “Hai ba ngày… Sớm lắm cũng thứ Năm… Chi vậy?” Biết lão muốn chi nhưng Liểu vẫn ỡm ờ…
– “Hi hi… Biết mà còn hỏi… Trong lúc nó ra ngoài… Để anh… Hi hi… Chăm sóc em kỷ càng Ừm, báo tin mừng cho em nha… Anh đã nói với lão Phùng rồi, tháng tới em sẽ là Trưởng phòng… Có lẽ nay mai em sẽ nhận được thông báo đề bạt… Sao hả… mừng không?” Uông Hầu đắc ý báo tin mừng…
– “Thiệt? Phùng Giám đốc chịu sao?” Đang nằm, Liểu nhảy cà tưng lên vì mừng rỡ, cặp vú trắng ngần phơi bày thật mê hồn…
– “Anh nói láo với em bao giờ chưa? Lão Phùng dám nói không với anh sao? Anh chỉ cần nói mở hồ sơ điều tra là lão sợ són đái.” Uông Hầu bá đạo vung tay nói… Trong quan trường có ai hoàn toàn sạch sẽ chứ. Là giám đốc của Sở CA Tỉnh, lão chỉ cần đặt vấn đề. Nêu nghi vấn và cho người điều tra thì ai cũng run sợ…
– “Anh thiệt giỏi…”

Liểu chồm lên hôn vào mặt Uông Hầu nghe một cái “chụt”…

– “Dĩ nhiên rồi… Còn nữa… Hai năm nữa, lão Phùng sẽ về hưu di dân qua Úc với con cháu. Aiz… Cũng đúng, hốt đủ rồi thì ra nước ngoài thôi… Em cứ ngồi ở vị trí Trưởng Phòng, ráng biểu hiện cho tốt thì cái chức Giám đốc Sở sẽ là của em… Ha ha.” Uông Hầu hứa hẹn.

Liểu rung lên… Năm nay nàng mới 28, sắp được làm Trưởng Phòng, hai năm sau nàng 30 sẽ là Giám đốc Sở? Ai nói thì khó tin nhưng nàng biết lão có khả năng này, ở An Giang, ai lại không biết thế lực của bộ ba Huy – Cảnh – Hầu chứ… Chỉ cần Uông Hầu lên tiếng thì Chủ Tịch Huy sẽ gật đầu và Chỉ cần Chủ Tịch Huy đề bạt tên nàng lên Bộ, tuy không chắc 100% nhưng có đến 99 % “Bộ” sẽ đồng ý… Nếu không thì nàng chịu bỏ công hầu hạ lão sao? Vừa mập như con heo lại vừa hôi nách… Xem ra cực khổ chìu chuộng lão mấy tháng nay sắp được gặt hái thành quả rồi…

– “Sao hả… Có mừng không… Hi hi… Không phải anh đã nói rồi sao… Em theo anh thì muốn gì được nấy…”Thấy Liểu ngồi thừ ra, biết nàng đang mừng điên lên được, Uông Hầu đắc ý mỉm cười… lão có nhiều đàn bà nhưng lão hài lòng nhất là Liểu, biết nghe lời, chìu chuộng kêu liếm thì liếm, nuốt thì nuốt, được một đàn bà chịu làm như vậy thì còn muốn gì hơn nữa, đặc biệt nhất là nàng mới đám cưới chưa được nữa năm mà đã chịu lên giường với lão. Đây có thể nói là một chiến công hiển hách. Uông Hầu cũng không ngu, lão biết nàng đối với mình chỉ là lợi dụng để trèo lên nhưng rồi sao chứ, chỉ cần nàng thỏa mãn những cơn dâm dục của lão thì được rồi.
– “Dĩ nhiên rồi… Hi hi… Hổm rày nghe có Bí thư mới làm em lo quá trời…” Liểu nũng nịu…
– “Ậy… Sợ cái gì chứ… Tụi anh đã có kế hoạch hết rồi, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ bị thu phục…”Uông Hầu vung tay…
– Hả… Nếu vậy thì tốt quá… Nói ra em nghe coi…
– “Ậy… Em không cần biết nhiều, biết như vậy là đủ rồi… He he… Nà, nó lên nữa rồi nè…”Uông Hầu cười dâm, một tay đưa tay chỉ con cặc đang cương cứng của lão, một tay, theo thói quen cầm di động lên xem coi có cuộc gọi nào quan trọng… Bất giác lão giật mình… Chuyện gì mà lão Huy, lão Cảnh gọi mấy lần vậy cà, còn con mụ Hương Giang nữa… Đầu nghỉ, tay bấm.
– “Anh Hầu, anh giỏi thiệt… Xảy ra chuyện lớn, tôi và lão Cảnh gọi anh mấy lần bây giờ anh mới gọi lại” Đường dây vừa thông, Trình Quốc Huy nói như hét.
– “Ậy… Chuyện gì vậy anh Huy, từ từ nói…” Phía dưới, Liểu bắt đầu khởi động, ngâm vào nhả ra, liếm từ dưới bìu dái lên đến đầu cặc, lấy lưỡi “trêu đùa” khiến Uông Hầu phê tới bến cho nên lời của Trình Quốc Huy không làm lão chú ý lắm.
– “Chuyện gì à… Anh tự mở TV coi đi…”Trình Quốc Huy nói xong cúp máy, chứng tỏ trong lòng đang rất bất mãn… Ăn chơi, hưởng thụ là chuyện thường tình nhưng phải tùy lúc… Tân Bí thư Tỉnh ủy đang có mặt, phải biết giữ hình tượng một chút chứ, vậy mà không biết suy nghĩ, nhịn một vài bữa bộ chết sao? Đúng là đầu người óc heo mà.
– “Chuyện gì chứ, Uông Hầu ngã ngửa ra trên ghế sofa, tay cầm lấy hộp điều khiển từ xa bấm TV… Phía dưới Liểu hì hục bú liếm, viển ảnh được làm Trưởng phòng khiến nàng vô cùng kích động nên ra sức đền ơn “tri ngộ”, đầu tóc không ngừng nhấp nhô, còn hăng hái hơn rất nhiều so với bình thường.
– “Sao lại như vậy…”Uông Hầu xô đầu Liểu ra, lão gần như nhảy nhổm lên… Trên màn hình Mỹ Thể tường trình toàn bộ sự việc, Bí Thư Bích Trâm nhìn thật oai phong, trang bị như một chiến sĩ chân chinh xông pha bắt giặc cộng thêm giọng của Trương Mỹ Thể nghe rất ngọt ngào nhưng khiến Uông Hầu chới với…

“Kính chào tất cả quý vị… Đây là chương trinh phát sóng trực tiếp đặc biệt… Phía sau Mỹ Thể, Vân Anh là khách sạn… Các vị có nghe không tiếng súng nổ… Là vì bên trong đang có sự giao tranh giữa lực lượng chức năng…”

– “Á đù… Chết mẹ rồi… Hèn chi lão Huy quạo như vậy…” Uông Hầu hoảng hốt. Bí thư, Phó Giám đốc, Chủ tịch Thành phố tân nhiệm xông pha bắt giặt còn Giám đốc Sở CA thì “mất tiêu” không thấy bóng dáng… rõ ràng là vô cùng thất trách…

Nếu là một Bí thư khác, Uông Hầu không cần phải hoảng hốt như vậy nhưng đây là Hoàng Bích Trâm, con gái cưng của Chủ tịch Quốc Hội, người có khả năng kế vị chức vụ TBT… Uông Hầu đang nghỉ Trình Quốc Huy có thể sẽ không ngần ngại bán đứng mình để lấy điểm, tại sao không chứ? Trình Quốc Huy này sẽ không bỏ lỡ cơ hội làm sui gia với Hoàng Ngọc Hải…

– “Anh cảm thấy không khỏe… bữa nay tới đây được rồi… Anh có chuyện gấp cần làm…” Uông Hầu hấp tấp mặc lại quần áo… Là người giảo hoạt, lão đã tìm ra cách rồi, bây giờ đi thẳng tới bệnh viện khám đột xuất sau đó thì nghe theo lời của Bác sĩ ở lại chờ kiểm tra cho tới sáng vì vậy không biết chuyện lớn đang xảy ra bên ngoài. Với lý do như vậy, ai có thể bắt bẻ lão được chứ?
– “Vậy tối mai anh có tới không? Em chuẩn bị vài món cho anh nhậu… Anh Hùng thứ Năm mới về…”

Nhìn Uông Hâu hấp tấp đi ra cửa, Liểu nói với theo… Trong lòng sửng sốt, vừa rồi còn hăng lắm mà, bây giờ nói không khỏe nhưng là người hiểu biết, nàng không muốn hỏi thêm.

– “Ừa được. Mai anh trở lại mà… Hôm nay có công tác đột xuất quan trọng cần phải triển khai…” Uông Hầu quay đầu lại nói, trong lòng thầm tiếc nuối, lâu lâu mới có dịp thằng Hùng đi công tác lẽ ra phải ở lại suốt đêm mới phải… Cũng tại con Bích Trâm này hết, không biết có phải là sao quả tạ hay không, chưa chính thức nhậm chức mà hết chuyện này tới chuyện khác… Á đù, không biết sau khi nhậm chức rồi thì sẽ ra sao đây…

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc-quyen-2/

Tiếng giày cộp cộp ngoài hành lang tiếng mạnh tiếng yếu làm Phó Bí Thư Đáng giật mình tỉnh giấc, nhìn đồng hồ trên tường, lão biết mình đã ngủ quên khá lâu, lão đứng dậy, đi chầm chậm ra mở cửa… Nhìn dáng người đi khập khiễng ngoài hành lang, lão thở dài.

– Ngọc Sơn… Con vô đây một chút, ba có chuyện muốn nói.
– “Ba chưa ngủ à… Có chuyện gì quan trọng sao?” Tuy miệng nói vậy nhưng Ngọc Sơn vẫn đi vào, từ lúc bị cưa một chân, lấp chân giả thay thế, hắn đi có dáng “chấm phết”… Hình tượng phong lưu anh tuấn ngày nào đã hết rồi, thay vào đó là một gương mặt bất cần đời…
– “Ngồi xuống đi… Chuyện cá độ bên ngoài là do con làm à…” Ngọc Đáng để bi thuốc lào lên dọc tẩu, châm lửa hít một hơi… ngã ngửa ra sau, phà khói…
– “Đâu có gì bất hợp pháp chứ ba…” Ngọc Sơn gián tiếp nhìn nhận… Mặt hắn đanh lại, bất cứ giá nào, hắn nhất quyết không để Trình Quốc Cường được toại nguyện.
– “Tối nay chắc con đã biết chuyện gì đã xảy ra rồi chứ gì?” Phó Bí Thư Đáng mở cửa sổ nhìn ra ngoài, bầu trời tối đen, lốm đốm vài ngôi sao. Con người lão thâm trầm, mừng vui không để lộ trên mặt nên khó biết lão đang nghỉ gì…
– “Ba muốn nói chuyện nào… chuyện ở khách sạn hay là chuyện trên mạng?”Ngọc Sơn không trả lời chầm hỏi ngược lại…
– “Cả hai… Con không nhìn ra sao? Hoàng Bích Trâm không phải như những người khác… Cô ta là người có cá tinh mạnh mẽ, Trình Quốc Cường? Hừ… Cái gì là sát thủ của tình trường? Đối với những người phụ nữ tầm thường thì có thể, ba không nghỉ với cá tính của Hoàng Bích Trâm, cô ta sẽ để nó vào mắt cho nên con không cần phải làm nhiều chuyện như vậy…”Nói đến đây, Ngọc Đáng lắc đầu, ngừng lại một chút rồi nói tiếp.
– “Tối nay trên mạng bắt đầu xuất hiện những chuyện bươi móc nhau… Dùng cái mông suy nghĩ cũng biết là ai làm. Cứ để chúng chém giết, con không nên nhúng tay vô như vậy mới sáng suốt. Biết cái gì gọi là ngao cò tranh nhau ngư ông thủ lợi hay không? Con tự suy nghĩ đi” Nói tới đây, lão im lặng, đi đến cạnh bàn thờ, lấy ba nén nhang đốt… Trên bàn thờ là vợ của lão, mẹ của Ngọc Sơn.
– “Nói thì dễ, làm thì khó… Con thiệt không cam lòng…” Giọng Ngọc Sơn phẫn hận… Thằng Trình Quốc Cường kia lái xe gây ra tai nạn khiến hắn bị mất một chân, vậy mà còn chơi luôn vợ sắp cưới của mình… Chuyện này nếu nhịn được thì không phải là người…
– “Ba biết… Nhưng con mới hơn ba mươi, không nên vì chuyện này mà canh cánh trong lòng. Cứ như vậy hoài không được đâu, mất hết tương lai… Chuyện này để ba làm…”
– “Ba…” Ngọc Sơn thở dài… Nhiều khi hắn cũng muốn quên nhưng hình như không thể nào.
– “Đi ngủ đi… Đừng nói nhiều… Nhớ kỷ, chuyện này để ba làm…” Đáng nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài bầu trời tối đen. Phía xa xa một vài tia chớp lóe sáng, có lẽ trời sắp mưa…

Chương trước Chương tiếp
Loading...