Thằng Đức - Quyển 2
Chương 234
Một tháng trước khi sanh, một tháng rưỡi sau khi sinh, thời gian dài đăng đẳng. Bị hắn khiêu khích như vậy thì làm sao chịu nổi… Không cần biết gì nữa, cả ba ngã lăn nằm trên giường, để hắn muốn làm gì thì làm hơn nữa còn phối hợp…
Giường tuy khá lớn nhưng 3 đứa nhỏ thoải mái chiếm gần hết một nửa, lại sợ bị đụng chạm chúng nên 2 trong 4 người chỉ có thể ngồi trên mép giường còn 2 người thì đứng, 3 đứa cũng thật biết “thông cảm” cho cha mẹ, bú no nê xong rồi, quơ tay, quơ chân miệng ê a… không la hét ồn ào, nhìn quanh quất, thấy cha mẹ xà nẹo ôm nhau, chúng cười ngây ngô.
Hôm nay là lần đầu sau một thời gian nhịn. Biết là bên ngoài có nhiều người nghe ngóng nhưng không thể nhịn nữa, vả lại đang lơ lửng trên trời mà, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy từng cụm mây trắng trong bầu trời trong xanh, khung cảnh hoàn toàn mới lạ. Cả ba chị em quấn lấy hắn xa luân chiến “hành hạ” để “trả thù” những ngày tháng thiếu thốn.
Vấn đề là tuy cả 3 nàng cố gắng giữ tiếng rên của mình nhỏ nhưng khi đạt cao trào thì quên mất.
– “Oh… oH my God… Ahhh” Trong tư thế “behind” (doggy), bị hắn ra sức “bơm”, đạt đến cao trào khiến Kiều Nga không kiềm được, hét lên trong niềm thống khoái… Nancy, Kiều Chinh muốn bịt miệng nhưng không kịp… Tiếng hét của nàng khiến bé Thu Sương giật mình trợn mắt tròn xoe… Nhảy xuống ghế định chạy vào phòng.
– Má Kiều… Hình như là má Nga có chuyện… Kêu papa đi.
– “Không có gì đâu, chắc là má Nga sợ chuột thôi…” Mỹ Kiều nắm tay Thu Sương, ngượng ngùng khi gạt con nít, chung quanh các Dì, Má mắt đang tập trung trên màn hình di động chơi game nhưng sắc mặt đỏ hồng… Ai cũng thầm nghỉ “mình cũng vậy mà” nên không thể trách được, chỉ trách là trách cái “tên kia” có cần phải để Kiều Nga la lên như vậy không. Ở đây có con nít đó… Đúng là đồ mắc dịch.
– “Chuột? Má à… Trên máy bay làm gì có chuột chứ?” Nghe Kiều giải thích, bé sĩ ngạc nhiên, hỏi Nhung.
– “Má… Má cũng không biết nhưng dì Kiều nói thì chắc không sai… Đôi khi cũng có mà, từ dưới đất bò lên, có thể là to chà bá nên Dì Nga sợ… Ouf” Nói tới đây Nhung cảm thấy không ổn liền im miệng.
– “Hi hi… Ha ha…” Người nói vô tinh, người nghe có ý tưởng tượng phong phú, trừ Giang Ngọc Hoa, Nhàn, Tâm có thân phận “trưởng bối” nên sắc mặt đỏ ửng vì cố nhịn cười, Đám mỹ nữ còn lại, ai cũng mường tượng được cụm từ “to chà bá” nên đều bật cười rũ rượi.
– “Các chị em hiểu lầm rồi… Nhung… Nhung không phải là ý này…” Thấy mình bị hiểu lầm, Nhung ngượng ngùng phân bua.
– “Hi hi… Chị Nhung à… Vậy ý của chị là sao?” Muốn trêu chọc, Nhã Phương cắc cớ hỏi.
– “Chị… chị…”Mặt Nhung đỏ bừng không biết nói sao cho phải…”Cái đó của hắn to chà bá, khi hắn đút vào dập, cảm giác sướng điên người, ai cũng biết mà, sao lại hỏi mình chứ.
– “Nhã Phương… Đừng chọc Nhung nữa mà… Hihi… Để chị đi coi…” Mỹ Chi đứng dậy, nàng dĩ nhiên biết sau gần ba tháng trời nhịn… Nancy và song Kiều sẽ buông thả làm tới bến. Chuyện này Mỹ Chi hiểu được vì tương lai gần, 3 chị em nàng cũng sẽ như vậy đó mà.
Giang Ngọc Hoa cũng đang giả khờ, thật ra từ lúc biết hắn có nhiều đàn bà vây quanh, nàng bán tín bán nghi, một người đàn ông có một hay hai hoặc ba người đàn bà thi cũng thường nhưng hắn thì có thể nói là quá nhiều, thật không thể tin được. Nhất định không phải là vì tiền, 3 chị em Mỹ Chi là đại phú bà, Ngọc lan là bác sĩ, còn có Thái Điệp, Tú Nhi, Gia Kỳ, tất cả đều có thân phận gốc gác không tầm thường chút nào, nhất là Nancy… Vậy thì cũng không phải vì quyền lực…
Không phải vì tiền, không phải vì quyền lực mà có đám đàn bà vây quanh… Vậy thì là cái gì nếu không phải là khả năng tinh dục của hắn làm đàn bà mê mệt?
Nghỉ thì nghỉ vậy nhưng Ngọc Hoa chưa chắc lắm, hôm nay thì chắc rồi, từ lúc hắn vào phòng của Nancy, kế đó Kiều Nga, Kiều Chinh lần lượt đi vào… Vì hiếu kỳ nên đặc biệt chú ý nên Ngọc Hoa nghe rất rõ ràng tiếng rên rỉ. Ở Canada, trai gái thác loạn làm tình tập thể, nàng nghe hoài nhưng đây là lần đầu nàng chứng kiến 1 người đàn ông làm cho ba phụ nữ thét gào… Thật không thể tin được…
– “Ladies and gentlemen… We’re approaching Montreal International Airport…”Ngay lúc này, tiếng nói của viên phi công trưởng vang lên thông báo sắp đến sân bay quốc tế Elliott Pierre Trudeau của thành phố Montreal… Mục đích để các vị khách đại gia chuẩn bị cho tư thế an toàn trong lúc hạ cánh.
– “Ngừng đi… máy bay sắp đáp rồi…” Miệng kêu ngừng nhưng người Nancy thì đang đánh đu không ngừng trên mình hắn. Hai tay quàng cổ, hai chân nàng như gọng kìm siết chặt eo, người nàng vặn vẹo. Chiếc áo ngủ kéo quá nữa ngực, phô bày cặp vú trắng ngần, hắn vừa ôm cặp mông vừa cúi đầu bú hết vú này sang vú khác một cách tham lam, phía dưới, vạt áo che phủ lấy cặp mông tròn trịa, chỉ thấy hai đùi thon cặp lấy eo hắn, thân hình nàng không ngừng di chuyển, mặt ngửa ra, hai mắt nhắm nghiền, miêng rên ư ư… Sau mấy lần lên đỉnh, Kiều Nga, Kiều Chinh ẵm con về phòng mình, nên trong phòng chỉ còn Nancy và hắn.
– “Hi hi… Đáp thì đáp chớ… Đáp xuống rồi anh vẫn làm… Như vậy mới phê… Charter flight cho riêng mình mà… Mấy tháng rồi… Hôm nay bù lại cho em nha. Đứng ngồi nằm… Kiểu gì cũng được hết á… Hi Hi…”Đức ôm mông nàng, đẩy lút cán, dập bạo, để khỏi thét gào như Kiều Nga, Nancy cắn mạnh vào vai làm hắn đau thấu trời xanh…
“Cộc cộc cộc” Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, tiếng Mỹ Chi nói vọng vào… Giọng vừa đủ để cả hai nghe.
– Hi hi… Hai người nhỏ tiếng một chút… Nghe tiếng chị cả la… bé Thu Sương tưởng chị cả có chuyện gì.
– “Anh… Cũng tại anh hết á…” Nancy ngắt eo hắn… Bé Thu Sương nghe có nghĩa là tất cả đã nghe hết rồi, thật là xấu hổ chết đi được, nàng làm sao nhìn mặt họ đây, bởi vậy đổ thừa hắn, hoàn toàn quên mất khi nảy nàng thúc giục hắn mạnh hơn… mạnh hơn nữa.
– “Tại anh?” Đức sửng sốt… Là nàng lúc lên đỉnh, la bài hãi đó mà. Sao bây giờ là lỗi tại mình chứ?
– “Không phải tại anh chẳng lẽ tại em? Em kêu anh ngừng đó mà… Anh… Anh ra ngoài trước đi…”Nancy trừng mắt…
– Ờ… ờ… Là tại anh… Hi hi… Sorry cưng… Ậy… Ai cũng vậy đó mà… Nói cho em biết nha… Mỹ Chi, Đồng Giao, Tú Nhi… Hi hi… Còn la lớn hơn em.
– “Thiệt sao? Như vậy cũng đỡ ngượng một chút” Nghe hắn nói… Nancy ranh mãnh mỉm cười, thầm nghỉ chuyến về nhất định để hắn “làm” cho Tú Nhi, Đồng Giao “la hét” mới được, để gỡ chút mặt mũi, coi như “huề”…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc-quyen-2/
Khai báo hải quan, trình hộ chiếu… Làm xong thủ tục nhập cảnh, lấy hành lý cũng mất hơn nữa giờ… Đoàn người đẩy xe hành lý ra cổng…
– “Luật sư Trang kìa…” Giang Ngọc Hoa đưa tay chỉ… Cùng lúc Đức thấy một phụ nữ, miệng cười tươi bước tới.
– “Welcome to Montreal… Các vị nhận ra tôi chứ…” Quỳnh Trang mỉm cười, với thân phận là Luật Sư của Giang Ngọc Quế, hôm nay nàng đích thân ra sân bay đón phái đoàn. Phải nói là nàng biết hầu hết qua các buổi họp mặt trực tuyến với Giang Ngọc Quế.
– “Luật sư Quỳnh Trang… Cô trẻ hơn nhiều so với lúc mình gặp nhau trên màn hình… Và hình như đẹp hơn” Nancy mỉm cười, thân thiện xã giao…
– “Hi hi… cảm ơn nhiều… Nhưng tôi thấy mình không bì được với các chị…” Quỳnh Trang mỉm cười đẩy đưa, liếc nhìn “vai chánh”, gật đầu… Hắn cũng mỉm cười gật đầu chào lại… nữ Luật Sư này là phụ nữ đẹp, không nên quá thân thiện vồn vã biết đâu sẽ bị các nàng lên án kết tội một cách oan uổng…
– Các vị… Ở đây giờ này là 3 giờ trưa, bên Việt Nam là 3 giờ sáng… Chắc các vị cũng khá mệt rồi Xin mời lên xe… Bây giờ về khách sạn nghỉ ngơi trước. Chiều tối tôi sẽ đón các vị dùng cơm… Ừm… Trần Đức… Những ngày tới lịch trình của cậu rất dày…
– “Có phải khách sạn Ritz – Carton mà Ngọc Lan đã “book” không luật sư?” Đại phú bà Mỹ Chi có chút lo lắng… Nàng sợ Quỳnh Trang luật sư này tiết kiệm đặt khách sạn 2 hoặc 3 sao để cả đám nhồi nhét thì khổ… Chuyện này rất có thể lắm nàng nghe nói người nước ngoài gốc việt cứ tưởng người Việt trong nước vẫn còn nghèo rớt mồng tơi. Cho nên nàng muốn làm sáng tỏ trước.
– “Hi hi… Biết chị là như vậy mà… Yên chí đi… Là Ritz – Carton theo yêu cầu của chị đó… Trang luật sư, tôi đã đặt phòng ở Ritz Carton… Sorry nha, bận nhiều chuyện nên quên nói với chị…” Ngọc Lan trấn an Mỹ Chi, đồng thời tỏ ra áy náy về sự thiếu sót của mình…
– “Không sao… Vậy tôi cancel chỗ kia…”
Quỳnh Trang sửng sốt… Tuy biết Giang Ngọc Quế có tài sản kếch xù để lại cho người con trai nhưng khi đặt khách sạn đón phái đoàn, nàng nghỉ phòng cỡ 300 đô/đêm coi như là sang chảnh rồi… Ai dè họ đã book trước khách sạn sang trọng bậc nhất Montreal… Ở đó một đêm không dưới 1 ngàn đô… Tuy là Luật Sư nhưng cho tới giờ này, Quỳnh Trang chưa từng vô khách sạn cao cấp đỉnh cao như vậy…
Lúc đi đón máy bay tới, nàng tưởng mình nhìn lầm khi nhìn màn hình thấy chuyến bay mình đón có mã số đặc biệt của charter flight… Không chứ hả? Gia tài chưa tới tay đã phung phí như vậy rồi? Thì ra con trai của Giang Ngọc Quế là phá gia chi tử…
– “Trang luật sư… Vừa rồi Mỹ Chi qua Dubai mua du thuyền, đã ở qua khách sạn Ritz – Carton nên đặc biệt yêu thích…” Biết Quỳnh Trang chưa rõ Mỹ Chi là đại phú bà nên Ngọc Hoa khéo léo giới thiệu. Chỉ là chưa đi sâu vào chi tiết nói Mỹ Chi mua chiếc du thuyền 3 tầng, hơn 30 phòng ngủ, không cần vay mượn ngân hàng.
– “Thì ra là vậy…”Quỳnh Trang có chút ngượng ngùng vì mình đã coi nhẹ đám người này rồi. Lúc trực tuyến,”gặp” qua Mỹ Chi nhưng chưa bao giờ hỏi cặn kẽ không ngờ người phụ nữ này có thể qua Dubai mua chiếc du thuyền như vậy thích ở Ritz Carton là phải rồi.
Ngay lúc này có chiếc xe buýt sang trọng dành cho du khách, trờ tới, cửa mở… Một mỹ nữ nhìn là biết nữa âu nữa á, trạc tuổi Hồng Phượng song Nhã bước xuống, theo sau là hai ông tây, một già một trẻ…
– Các vị. Xe đã tới xin mời lên xe… Hi hi… Đây là cháu gái tôi, tên là Quỳnh Hương… Còn có tên tây là Véronique… Vero nói được tiếng việt khá trôi chảy, sẵn thời gian này Vero rãnh, tôi nhờ nó đồng hành cùng các vị đi tham quan các nơi…
– “Hello… Chào các anh chị… Gọi em là Vero được rồi…” Vero nói tiếng việt lơ lớ nhưng ai cũng hiểu…
Lại thêm một lần chào hỏi… Song Nhã, Nguyệt, Thanh Tình, Hồng Phượng thấy Vero trạc tuổi mình, thân thiết bắt chuyện… Đức điềm đạm mỉm cười hiền hậu, âm thầm dè dặt trước những cặp mắt sắc bén của Đồng Giao, Tú nhi, Thụy Vũ.
Các nàng dè chừng hắn cũng phải, chỉ tại Vero có hai dòng máu âu á nên đẹp não nùng, thân hình bá cháy, vú mông mời gọi… Có anh chàng nào không mơ cho tôi được 1 lòng dìu em lên đỉnh thiên thai cho biết mùi chứ… Đức cũng vậy thôi nhưng mà… Aiz… Không dám đâu à… Ây… xem ra dẫn cả đám qua Canada lần này là sai lầm trầm trọng a… Lần tới phải rút kinh nghiệm mới được.
– Vero… Chúng ta đưa các vị này đến Ritz – Carton.
– “Ritz – Carton?” Vero ngạc nhiên nhưng Dì Trang bảo sao thì làm vậy.
– “Raymond, Tino… Arranger les bagages S’il vous plait…” (Đại khái nói đưa hành lý vào khoang xe).
– “OK Vero… Je m”en occupe” Ông tây già cũng là lái xe, giơ tay chào, miệng cười thân thiện. Mọi người lần lượt lên xe.
– “Sao hả… Đẹp không?” Hồng Phượng, Nguyệt ngồi hàng ghế ngay sau lưng, chồm lên, kê miệng vào tai hắn, hỏi…
– “Đẹp? Cái gì đẹp…” Đức quay lại, biết Hồng Phượng nói gì nhưng giả nai…
– “Hi hi… Hồng Phượng hỏi anh Vero có đẹp không í mà…”Nghe được vì ngồi bên cạnh… Gia Kỳ trêu chọc, ngắt mạnh eo hắn.
– “Xê… Nhiều chuyện… Có liên quan gì tới anh chứ…”Đức phát tay… Trong lòng nghỉ em gái tây lai này thật là bá cháy, nhưng mình qua đây nhiều lắm là nữa tháng, bèo nước gặp nhau chuyện trò vài câu thôi mà, coi như xã giao…
– “Vậy cũng phải… Cho dù anh muốn dê người ta… hi hi… Cũng không có thời giờ…” Hồng Phượng hung hăng giáo huấn…
Tấu xảo thay, trong lúc xe chạy, Quỳnh Trang mỉm cười, đứng lên…
– Hi hi… Trong thời gian này Quỳnh Hương sẽ đồng hành để làm quen với các vị… Trước hết là học thêm chút ngôn ngữ, sau là mai này khi nó về Việt Nam thì có bạn.
– “Về Việt Nam chơi hả? Tốt đó, tụi mình sẽ hướng dẫn cô đi khắp nơi từ Bắc vô Nam.” Nhã Phương vỗ ngực hứa hẹn…
– “Hi hi… Không phải. Em “get” được cái ” Job English teacher” ở Hồ Chí Minh city…” Vero vui vẻ đáp…
– Hi hi… các vị… Sau này Quỳnh Trang qua bên đó làm việc 1. 2 năm… Các vị trông nom Vero giùm 1 chút… Nhất là cậu đó Đức, ở đây tôi và chị Quế quen thân đã lâu, hai nhà rất thân, Vero thường gọi chị Quế là má nuôi… Hi hi, cậu cứ coi Vero là người nhà đi ha…
– Khụ khụ khụ…
– “Sao ho dữ vậy? Đức đại gia… Có sao không? Trang Luật sư hỏi anh kìa?” Nhã Thy nói mát…
– “À… Ừm… Không thành vấn đề… Mai mốt cô Vero trước khi về Việt nam thì liên lạc với Hồng Phượng, Nguyệt và Nhã Thy, Nhã Phương là được.” Đức đau khổ bán cái…
– Hi hi… Vậy cảm ơn trước nha… À quên nữa… Chương trình tối nay là như vầy… Đến khách sạn, sau khi check in xong, các vị nghỉ ngơi cho khỏe, chiều tối, hai dì cháu tôi sẽ trở lại, chúng ta cùng nhau dạo một vòng cho biết Montreal về đêm, sau đó sẽ ăn tối… Các vị thấy sao?
– “Vậy chừng nào chúng tôi có thể gặp Ngọc Quế?” Không nghe Quỳnh Trang đề cập đến chuyện thăm Ngọc Quế… Nhàn nóng lòng giơ tay hỏi.
– “Chị Quế còn nóng lòng hơn chị nhưng quy định của bệnh viện, giờ thăm bệnh nhân là từ 9 đến 11, mỗi lần viếng thăm tối đa là 4 người, không có ngoại lệ… Sorry nha, tôi đã có nói là các vị từ Việt Nam qua nhưng họ nói không thể phá quy định được.” Quỳnh Trang áy náy.
– “Không sao, cảm ơn Luật sư nhiều… Chị có nói những ngày tới tôi sẽ rất bận rộn… Tôi muốn biết để sắp xếp thời gian…” Đức hỏi.
– “Quỳnh Hương…” Quỳnh Trang nhìn Quỳnh Hương gật đầu… Mỹ nữ tây lai lấy từ trong cặp táp ra đưa cho hắn.
– “Đây là lịch trình Tôi đã in sẵn hardcopy cho anh… Anh cho tôi email tôi sẽ gửi cho anh toàn bộ để lưu trữ…” Quỳnh Hương đưa hắn xấp giấy A4… Trên đó toàn bộ lịch trình đã được Quỳnh Trang sắp xếp…
– Sáng mai vào thăm má cậu, tới 11 giờ thì rời đi… Ăn trưa đến 1 giờ, sau đó cậu và chị Hoa đến văn phòng tôi ký giấy tờ để toàn bộ tài sản… À không, 90 phần trăm tài sản của má cậu là sẽ chuyển sang tên cậu… Chị Hoa được 10 %…
– “Trang Luật sư… Sao gấp vậy, chị tôi vẫn còn đó mà…” Ngọc Hoa thắc mắc…
– “Aiz… Đây là ý của chị Quế… Chị muốn hoàn thành tâm nguyện trước khi ra đi… Tôi chỉ làm theo thôi… Chính vì vậy mà trong thời gian sắp tới, cậu rất bận rộn… À, tôi chưa nói hết, chiều mai cậu sẽ chủ tọa buổi họp ở công ty. F. V. L… Ngày mốt xuống Quebec… Chủ tọa…” Quỳnh Trang nói một hơi…
– “Ngưng… ngưng… Từ từ ha… Trang Luật Sư… Chị làm tôi sợ…” Nhìn lịch trình, Đức hết hồn… Đúng là muốn lấy mạng mà…
– “Hihi. Tôi cũng biết cùng một lúc nhiều việc thì thật làm khó cậu nhưng mà cậu là người thừa kế…” Quỳnh Trang mỉm cười thông cảm…
– “Được rồi… Tôi đã có chủ trương…” Đức phát tay.
– “Cậu đã có chủ trương?” Quỳnh Trang sửng sốt… Hắn vừa mới nghe nàng nói chưa được 2 câu thì nói đã có chủ trương?
– “Hi hi… Chị không phải nói chúng tôi cần nghỉ ngơi sao… Như vầy đi, tối nay gặp nhau ăn cơm tôi sẽ cho chị biết…”Đức mỉm cười…
– Vậy được…
Lúc này chiếc xe buýt ngừng trước khách sạn đồ sộ sang trọng bậc nhất của Montreal… Phái đoàn lần lượt xuống xe đi vào bên trong. Nhân viên khách sạn phụ giúp Raymond và Tino đem hành lý vào trong… Làm thủ tục đăng ký xong, nhân viên khách sạn mang hành lý, hộ tống khách lên phòng.
– “Các vị nghỉ ngơi cho khỏe… Chiều tối gặp lại…” Hai Dì cháu Quỳnh Trang, Quỳnh Hương cáo từ…
– “Cảm ơn nhiều… Trang Luật Sư… cô Vero…” Tối gặp…” Đức mỉm cười, cùng Nancy, Tú Nhi, Ngọc Lan. Mỹ Chi tiển hai dì cháu vài bước, nhìn họ lên xe. Mỹ Chi thật biết điều, không quên dúi vào tay Raymond, Tony mỗi người 1 tờ 20 đô khiến cả hai cười toe toét…
– “Anh nói có chủ trương? Là chủ trương gì vậy…”Ngọc Lan thắc mắc…
– Chưa suy nghĩ ra, nói đại vậy mà… Hi hi… Từ đây đến chiều tối mình bàn thảo một chút thế nào cũng có cách mà phải không? Đi… Ý… Nghỉ ra rồi. Bỗng nhiên anh có ý này… Nhưng mà bây giờ lên phòng tắm rửa trước vừa tắm vừa nói ha…
– “Lưu manh…” Biết ý đồ của hắn, Ngọc Lan “lườm, mắng”…
– Hi hi… Sao cũng được nhưng ở trong khách sạn sang chảnh như vầy thì phải tận hưởng chứ… Các em nói có phải không… À… Khách sạn này sang thiệt…
– “Dĩ nhiên rồi… 1 đêm hơn 1 ngàn mỹ kim đó… Hi hi… Em thấy, lúc Mỹ Chi nói cái tên Ritz – Carton… Trang Luật Sư có vẻ hết hồn…” Ngọc Lan cười vui vẻ… Nàng không phải thích khoe khoang gì nhưng cũng cảm thấy có chút kiêu hãnh.
– “Cái gì?”Đức trợn mắt há mồm…
– “Thì cũng là anh nói… Anh có tiền thì vợ con hưởng đó mà… Đức đại gia… Đi đi… Em cũng muốn thử coi phòng tắm ra sao… Hi hi… Mỹ Chi bụng lớn rồi không tiện… Hai người nghỉ sao” Liếc Tú Nhi, Ngọc Lan… Nancy kéo tay hắn… mỉm cười trêu chọc ánh mắt thách thức, ý nói “có dám không? Chị mời chung vui… Đừng nói chị chiếm hữu 1 mình đó nha”. Thật ra Nancy muốn quan hệ giữa nàng và đám Tú Nhi, Thụy Vũ, Tuyết, Yến được đột phá… Nếu Tú Nhi chịu cùng nàng tắm chung với hắn có nghĩa là quan hệ giữa hai người sẽ xích lại gần hơn rất nhiều…
– “Em cũng muốn nghe thử coi anh có chủ trương gì…”Tú Nhi chưng hửng khi Nancy thách thức mình có dám tắm chung không… Nói là “tắm” nhưng tên này chỉ là “tắm” thôi sao? Nếu là Thụy Vũ, hay Tuyết, hoặc Yến thì đã quen rồi mà Nancy, Ngọc Lan thì hoàn toàn mới lạ. Nhưng nghỉ lại tại sao phải ngại chứ… Người ta không ngại thì mình ngại cái gì, cái gì cũng ngại thì sau này sẽ không có chỗ đứng… No way…
– “Hi hi… Ý anh là như vầy, mình chia…”Hắn chưa nói hết câu… Cửa thang máy mở… Tú Nhi, Nancy, Ngọc Lan, Mỹ Chi trợn mắt há mồm… Hai tiểu la lỵ Ngọc Hân, Gia Hân, Hồng Phượng Nhã Thy, Nhã Phương, Nguyệt… Cả đám ùa ra, trên người mặc đồ tắm không một thì hai mảnh, vai choàng khăn, tay cầm cây tự chụp…
– “Wow… Các em làm gì vậy?” Đức sửng sốt…
– “Hi hi… Xuống hồ bơi Selfie livestream chứ làm gì…”Hồng Phượng cười hi hi… Cả đám “nguýt” hắn rồi tíu tít chạy đi. Vài người da trắng ánh mắt sáng ngời, đưa ngón tay cái…
– “Hi hi… Kệ đi, từ lúc biết được đi Canada, ngày nào họ cũng chuẩn bị, anh không biết đó thôi, lúc trên máy bay cũng là như vậy, biết đâu giờ này bạn bè ở Việt Nam biết hết rồi…”Ngọc Lan mỉm cười.
– “Hi hi… Đúng đó… Mấy thuở mới được vào Ritz Carton cho nên phải ghi hình để khoe khoang trên facebook…”Tú Nhi, Ngọc Lan nhìn thì chín chắn nhưng dù sao tâm hồn vẫn còn con nít một chút. Là con người mà, không ít thì nhiều cũng thích khoe khoang, Ritz Carton đó, không phải ai cũng có thể vào… Nếu mình được dịp thì có lý nào không khoe một lần? Cho nên cả hai thông cảm.
– “Đúng ha… Vậy mình cũng phải tận hưởng mới được… Hi hi…” Đức cười ám muội…
– “Nói chuyện thôi nha, tuyệt đối không được lộn xộn…” Tú Nhi cảnh cáo cho có lệ…
– Ờ… Được được hi hi…