Thằng Đức - Quyển 2

Chương 233



Phần 233

Long Xuyên…

“Rầm”… Trình Quốc Cường quăng tách cà phê vào tường, mảnh vụn văng tung tóe, nét mặt âm trầm, chị ô sin hoảng sợ trước cơn thịnh nộ của cậu chủ, vội vàng, lẳng lặng làm bổn phận của mình, thu lượm, lau chùi. Làm việc ở đây khá lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên thấy cậu chủ giận như vậy.

Bên cạnh, Michael nét mặt âm trầm, lão hiểu tâm trạng của Trình Quốc Cường, ngay chinh bản thân mình, Michael cũng cảm thấy vô cùng nhục nhã, qua Việt nam hơn 10 năm rồi, đây là lần đầu tiên bị đàn bà từ chối, không chỉ một mà cả hai người đều không coi lão ra ký lô nào hết…

– “Michael… Sao ngồi im lìm vậy, nói cái gì đi chứ…”Giọng Trình Quốc Cường tức giận… Từ lúc hắn biết được Bích Trâm nhận hoa hắn gửi tới, trong lòng đoán tuy không được 100% nhưng cũng được 90% hắn sẽ mời được nàng nhảy bản đầu tiên cho nên sai người đặt 1 tỷ để mình thắng. Nhưng không ngờ “ngựa về ngược”, một thằng bá vơ từ lỗ nẻ nào đó chui ra lấy hết oai phong khiến hắn không chịu được sự đã kích này, thua tiền là chuyện nhỏ nhưng mất hết mặt mũi là chuyện không thể nào chấp nhận được.
– “Không dễ đâu… Nó là BF của Bí Thư…” Michael lắc đầu, là người quỷ quyệt, lão nói câu này, bề ngoài nghe như là không có gì nhưng là một câu khích tướng, có tác dụng đổ dầu vô lửa. Ở Việt Nam lâu rồi, thấm nhuần tư tưởng người khôn ra miệng người ngu ra tay. Lão chỉ là “cố vấn” cho Chủ tịch tỉnh, oai phong thì có nhưng trong thể chế, chẳng là con cặc gì hết, Trình Quốc Cường thì khác, là Phó Giám đốc Sở Công Thương và còn là con của chủ tịch Tỉnh, thân phận hiển hách, rất thích hợp để ra tay dạy dỗ thằng kia.
– “Đừng có làm bộ làm tịch nữa, tôi biết ông cũng nóng mũi, yên chí đi. Có chuyện gì tôi gánh hết” Trình Quốc Cường vỗ ngực.
– “He he… You không nhớ Chủ tịch Huy có nói qua rồi hay sao? Bí Thư Hoàng Trọng rời đi, Hoàng Bích Trâm là con gái của Chủ tịch QH, cô ta tới trám chỗ, hy vọng làm ra thành tích để một thời gian sau danh chánh ngôn thuận về một Bộ hoặc là Bí Thư của một thành phố lớn nào đó trực thuộc Trung ương…” Nói tới đây Micheal lấy bật lửa đốt điếu thuốc rít một hơi, là người nghiên cứu kỷ về chiêu thức chinh trị của các đại lão hơn nữa đầu óc lanh lợi bén nhạy nên lão khá am tường.
– Ông Hoàng Ngọc Hải từ ngoài Hà Nội bay vào dự lễ thăng nhiệm của con gái nhìn bề ngoài thì rất là bình thường nhưng bên trong rất có ý nghĩa đặc biệt, you không thấy sao, ai cũng muốn tới bàn chào hỏi nịnh bợ nhất là đám người của Hoàng Trọng, họ muốn núp bóng dưới cây cổ thụ Hoàng Ngọc Hải thì phải biết làm gì, dĩ nhiên là lấy lòng, ra sức phò trợ Hoàng Bích Trâm rồi.
– “Chuyện này tôi nhìn ra nhưng hình như ông đi lạc đề rồi, tôi muốn đối phó với thằng kia…” Trình Quốc Cường nghe Michael lãi nhãi khiến hắn mất kiên nhẫn.
– Từ từ, Đừng có nóng nảy mà… He he. Nè, tôi đã có nghiên cứu qua rồi, thằng Chủ tịch huyện này có chút thực lực, bên Đồng Tháp, làm nên rất nhiều thành tích, không thể coi nhẹ được đâu, còn nữa, nhiều người có máu mặt bị nó làm cho hạ đài… như Chánh văn Phòng Diệp, Nguyễn văn Đồng, Thái Kiêm Cơ, Thái Hữu Cơ…
– “Chó táp phải ruồi thôi, tôi không tin nó là người có bản lĩnh nhưng cho dù vậy thì sao chứ. Ở đây là An Giang, không phải Đồng Tháp.” Trình Quốc Cường khinh thường.
– “Hắc hắc… Vậy thì phải… Là chó táp phải ruồi hay sao cũng được… An Giang mình khác với Đồng Tháp. Hoàng Bích Trâm điểm danh nó làm cố vấn vậy thì mình bắt đầu từ đây”Micheal cười hô hố rất đểu giả…
– “Ý của Michael là…” Hai mắt Trình Quốc Cường sáng lên như hai ngọn đèn pha.
– “Hắc hắc hắc… You thử nghỉ coi Hoàng Bích Trâm cần thành tích nhưng chuyện gì sờ tới cũng không đâu vào đâu, vậy thì lỗi tại ai? Mọi người, nhất là Hoàng Ngọc Hải, sẽ đem thằng cố vấn ra hỏi tội… Nói hắn cố vấn cái con cặc gì mà chuyện gì cũng không xong. Nó sẽ mất điểm, lúc đó you nhảy vô, thu lượm tàn cuộc, giúp mỹ nữ Bí Thư có thành tích… Kết quả thì không cần phải nói nhiều… Got it man?” Michael đắc ý dàn dựng một kế hoạch mà lão coi như hoàn hảo.
– “Nghe hay lắm nhưng nói thì dễ, hiện nay đám người của Hoàng Trọng, điển hình là con mụ Hương Giang, còn có lão Trương Định, Lý Hải, Trần Thế Minh, đang vẫy đuôi bên cạnh Hoàng Bích Trâm rõ ràng muốn lên thuyền của Hoàng Ngọc Hải…”Trình Quốc Cường lắc đầu.
– “Hắc hắc, mụ Hương Giang, Lý Hải, Trân Thế Minh, Trương Định không cần phải lo ngại mấy người này… Chỉ cần nắm lưng người của họ là được rồi… Nà ví dụ nha, Đinh Việt Hùng là người của Hoàng Trọng, khứa này gian dâm với cháu dâu, chuyện này bị Hoàng Trọng ém bấy lâu nay nay lão rời đi, mụ Hương Giang dám che chở sao? He he… Hiểu chưa, muốn sai khiến thì lôi chuyện này ra hù dọa nếu không nghe lời thì mình sai người khui ra, you nghỉ thế nào?” Michael cười hỏi…
– Còn thế nào nữa… Mình nói sao thì nghe vậy… À. Mà sao mấy chuyện này anh biết vậy? Quốc Cường thắc mắc.
– He he, Nếu không phải lão Uông nói thì làm sao tôi biết được…
– “Uông Hầu? Như vậy có nghĩa là…” Trình Quốc Cường sửng sốt…
– “Dĩ nhiên rồi, Không có Chủ tịch Huy bật đèn xanh thì có ai dám làm chuyện này chứ. Aiz, cũng là cực chẳng đã bất đắc dĩ thôi. Không phải chống đối với Hoàng Bích Trâm mà muốn quật ngã thằng cố vấn kia đồng thời đưa cô ta vào tay you… Hiểu chưa? Nói thật nha. Chủ tịch Huy thật là cao tay ấn.” Giọng Michael khâm phục.
– “… Vậy thì phải…” Nghe Michael khen cha mình, Trình Quốc Cường hãnh diện gật đầu.

Ngay lúc này, di động của Michael reo lên… Nhìn màn hình, lão nhanh tay bắt máy… Không biết người bên kia nói gì, hai mắt lão sáng lên…

– “Vậy à… Được được… cảm ơn nhiều nha, mai mốt qua bên đó tôi mời anh đi uống vài ly…”Micheal nói xong cúp máy…
– Ai vậy Michael?
– “Là người bạn bên Đồng Tháp báo tin thằng kia đi công tác bên Montreal Canada khoảng hai tuần mới về.”Michael trầm ngâm…
– “Công tác bên Montreal… Are you sure?” Trình Quốc Cường sửng sốt… Chủ tịch huyện thôi mà, đi công tác hai tuần bên Canada? Chuyện này thật khó mà tin được…
– “Còn nữa… Nó bây giờ một đít hai ghế, vừa là Bí Thư vừa là Chủ tịch nên được gọi là Bí Tịch…”Mặt Michael ngưng trọng… Theo lão biết người có khả năng một đít ngồi hai ghế nhất định không phải là nhân vật tầm thường và nhất định là một nhân vật đáng gờm…
– “Bí Tịch? Chắc là nhờ đàn bà rồi…” nghĩ đến Bích Trâm có thể dùng quan hệ mà “lăng xê” thằng cặc kia bên Đồng Tháp cũng như vị trí “cố vấn” ở An Giang khiến Trình Quốc Cường hờn ghen lên khóe mắt, tuy Bí Thư, hay Chủ tịch của một huyện so với vị trí Phó Giám Đốc Sở của hắn còn thua 2 bậc nhưng nếu được làm Bí Tịch như thằng khốn nạn kia thì oai phong hơn nhiều, có thể nói là vua một cõi trong khi hắn còn có chữ “Phó”, có nghĩa là số “2” mà số “2” và số “1” khác nhau 10 ngàn dặm… Nghỉ tới việc này, Trình Quốc Cường giận muốn hôn mê bất tỉnh, hắn thiệt muốn chửi thề.

Michael còn giận hơn nhiều, hơn 10 năm trước, lão tới nơi này, bỏ công vừa thể hiện vừa bợ đít hơn 10 năm trời mới có được vị trí gọi là “cố vấn” của Chủ tịch tỉnh, một chức vụ không chính thức nhưng lão khá hài lòng khi được núp bóng của Trình Quốc Huy, muốn đụ ai mà không được nhưng bây giờ bị một thằng nhóc qua mặt một cái vù… Nó là cố vấn của số “1”… Mình là cố vấn của số “2”… rõ ràng là về “title” thì bị đè đầu một cách vô cớ… Tâm trạng này thật khó chịu, phải nói là vô cùng khó chịu.

– “Hai tuần… Thời gian hai tuần có thể làm rất nhiều chuyện” Michael mỉm cười âm hiểm.
– “Hi hi… Mình đúng là hai tư tưởng lớn gặp nhau. Tôi cũng có ý này… Cố vấn chứ gì… Chờ coi.”Trình Quốc Cường cười đểu…
– “Ha ha ha…” Và rồi cả hai cười rú lên.

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc-quyen-2/

Được làm chuyện đó ở độ cao mười ngàn thước, nếu dân số trên thế giới là 8 tỷ người, chắc chắn có đến 7 tỷ 999 người, cho dù là đàn ông hay đàn bà cũng đều ước ao xin cho tôi được một lần có được cảm giác thật sự giữa 9 tầng mây. Nhưng dĩ nhiên không có mấy ai có được cơ hội như vầy, trừ khi liều mạng… lên máy bay rồi cùng nhau vào toilet thì là chuyện khác.

Bởi vậy Đức nào có tâm tư nghe slideshow của Mỹ Chi, song Hà, Giang, Ngọc Hoa nói về du thuyền chứ… Hắn đang suy nghĩ tìm cách đem một nàng vào phòng để tìm cảm giác mới lạ ở độ cao 10 ngàn mét. Chi hơn triệu đô hợp đồng chiếc charter flight cũng chỉ là muốn thực hiện giấc mơ này thôi… Bây giờ là lúc biến giấc mơ thành sự thật rồi.

– Mỹ Chi à… Sorry nha… Anh cảm thấy người ớn lạnh… Anh vào phòng nằm nghỉ chút…
– “Con không sao chứ? Má có đem dầu… Hay là cạo gió cho con nha…” Nhàn tưởng thật nên nhanh miệng…
– “Vào phòng em nằm với con đi…” Nancy nói…
– Ờ… ờ được… Vậy con vào phòng bé Thịnh, má lấy dầu cạo gió dùm ha…

Hắn vào phòng Nancy, bé Thịnh đang ngủ say sưa… Chưa được một phút, Nhàn theo vô, trên tay cầm chai dầu… Hắn lẹ làng đóng, gày chốt cửa…

– “Làm gì vậy, sao nói là ớn lạnh?” Thấy cử chỉ và điệu bộ của hắn, Nhàn hết hồn, trên máy bay, phòng không được cách âm như ở nhà. Bên ngoài có nhiều người, rủi nghe được thì sao, nàng vừa sợ vừa thích.
– “Má cạo gió cho con mà… Hi hi… Không ai nghĩ gì hết đâu…”Đức vừa nói vừa ôm Nhàn, một tay thọc vào áo, một tay luồn vào váy đi ngược lên, chạm vào chùm lông mềm mại. Trước sự tấn công của thằng con, Nhàn cảm thấy người nóng lên, thầm nghỉ cũng phải, nó là con của nàng mà, tuy bây giờ ai cũng biết giữa hai người, không có máu mủ ruột thịt nhưng chắc chắn sẽ không ai nghi ngờ, nàng cạo gió cho nó mà, có gì sai trái chứ. Vì nghỉ vậy nên cảm thấy dạn dĩ hơn, tay lần mò tìm phéc mơ tuya quần kéo xuống, cầm lấy, cái đó đang cứng ngắc và nóng hổi… Nhàn quỳ xuống vén tóc cúi đầu há miệng liếm từ bìu dái lên đến cái đầu tim tím bóng loáng, cứ thế mà làm được một hồi rồi há miệng, ngậm vào, để đầu cặc hắn đâm lút cán vào cổ họng và rồi đầu tóc nàng ra vào liên tục…
– “Wow… quá đã…”Đức rên nhẹ… Cầm đầu tóc Nhàn làm điểm tựa, nhấn sâu thêm vào… cảm giác được Nhàn bú ở độ cao 10 ngàn mét vô cùng kích thích nhưng đồng thời có cảm giác mất mát vì Nhàn không phải là mẹ ruột mình, bất chợt ngay lúc này hắn nghỉ tới Giang Ngọc Hoa, dáng người cũng rất chuẩn, vú đít cũng không tệ… Ờ phải, mụ này đã từng muốn giết mình, hay là kiếm dịp nào chơi mụ ta một lần coi như huề? Nghỉ tới đó. Đức cảm thấy phấn khởi… Nắm đầu tóc Nhàn nắc mạnh vào miệng nàng… Wow… Đúng ha… Quá đã!!!
– “Hi hi… Đứng lên đi. Chống tay vô tường…” Nhấp vào miệng Nhàn một hồi, hắn muốn đút vào.
– “Í thôi đi… Nguy hiểm lắm… Má làm miệng cho con được rồi” Tuy muốn lắm, phía dưới đang ẩm ướt nhưng Nhàn vẫn còn sáng suốt, hắn dập một hồi nàng quên mất mình đang ở đâu, rủi vô ý rên siết lớn tiếng thì không xong.

“Cộc cộc… cộc”… Ngay lúc này có tiếng gõ cửa… Nhàn hết hồn, đứng lên chùi mép, Đức nhanh tay nhét cặc trở vô trong quần, kéo phéc mơ tay lại…

“Cộc cộc cộc”… Chị Tư… thằng Đức có sao hong vậy? Tâm mỉm cười trong bụng… Nàng thừa biết cả hai “má con”dễ gì chỉ cạo gió suông… Vì vậy muốn tỏ ra quan tâm…

– “Vô đi… Con quỷ Làm hết hồn à…”Nhàn kéo cửa phòng để Tâm vào, gắt nhỏ…
– “Hi hi. Biết ngay mà… Hai người bạo thiệt…” Tâm hí hửng khi thấy mình đoán trúng.
– “Nói nhiều làm gì… Lại đây đi…”Đức kéo tay Tâm lại gần, đặt một nụ hôn lên môi nàng, tay luồn vô áo bóp vú, tay luồn vào váy, đi ngược lên, mò mẫm giữa hai chân nàng… Tâm tham lam đáp trả, tay nàng lần xuống dưới… Cặc hắn lại được kéo ra, Tâm ngồi xuống, vén tóc cúi đầu, say sưa liếm bú… Nhàn đứng nhìn một hồi rồi cũng gia nhập…

Trên giường, bé Thịnh thức giấc… miệng ê a… hai mắt như hai hột nhãn, nhìn cha mình…

Bên ngoài chúng nữ phấn khởi bàn tán sôi nổi, miệng hít hà… Xem ra chiếc du thuyền này tiện lợi hơn chiếc máy bay này nhiều… Phòng ốc rộng rãi, phòng nào phòng nấy như phòng ngủ trong biệt thự của chị Mỹ Chi và chị Nancy… Vừa là nhà vừa là phương tiện đi du lịch vô cùng sang chảnh.

– “Mai này mình đi Thailand, Campuchia ngay cả Hồng Kông hay Đài Loan thật là sang chảnh… Hi hi” Nhã Phương phấn khích.
– Chứ còn gì nữa… Chị đã tinh rồi, chuyến đầu tiên là mùa hè này… Mình sẽ đi Phú Quốc ở đó 1 tuần sau đó đi Thailand. Nà, đừng nói tôi không báo trước đó nha, các người muốn đi thì chuẩn bị đi…
– “Chuẩn bị? Chị không phải nói tụi em có thể dọn vào ở sao?” Nhã Thy trợn mắt…
– “Đồ khờ… Ý Mỹ chi nói là Tú Nhi, Tuyết, Yến, Thụy Vũ, Ngọc Lan, Thái Điệp, Phương Linh, Thanh Tình làm việc ở Cao lãnh kìa…” Nancy gõ đầu Nhã Thy mắng.
– “Ờ há… Hi hi… Ụa. Ảnh đâu rồi… Không có gì đó chứ…”Nhã Thy sực nhớ…
– “Để chị đi coi… Các người cứ tiếp tục đi…”Nancy đứng dậy, đi về phòng mình, Kiều Nga, Kiều Chinh cũng đi theo… Đã đến lúc cho ba đứa bé bú rồi…

Nancy vừa đến trước cửa thì thấy Nhàn, Tâm đi ra… Ghiền thì vui đùa một chút thôi cho đỡ thèm nhưng nếu muốn tới bến thì không thể nào, vì vậy cả hai rất chừng mực mặc dù trong lòng xốn xang khi dở dang giữa chừng.

– Ảnh sao rồi…
– “Có cái gì đâu… Định cạo gió nhưng nó nói sợ bé Thịnh không quen mùi dầu… Cho nên ngồi nói chuyện tào lao một chút…”Nhàn nói láo như cuội…
– “Các người vô đi… Hai cha con nó đang nói chuyện” Tâm mỉm cười… Cả hai đi ra ngoài phòng khách, mọi người vẫn còn bàn tán sôi nổi…
– “Anh không sao chứ?” Nancy. Kiều Nga, Kiều Chinh vào phòng, thấy hắn đang nằm trên giường ê ê a a với bé Thịnh… Kiều Nga hỏi…
– Hi hi… Bây giờ thấy 3 em là OK rồi… Nà, tới đây anh cưng chút coi… Hắn đứng lên đưa tay định ôm…
– “Tới giờ cho con bú… Đừng lộn xộn” Kiều Chinh “lườm” nhưng trong lòng xốn xang… Đã kiêng cữ gần 3 tháng rồi, nói không muốn là giả.
– “Phòng này khá rộng mà, ẩm Anh Thư và Trần Vượng qua đây đi… cho ba đứa nó chơi chung với anh… Thôi được, hai em ở đây. Để anh…”Hắn đứng dậy.
– “Thôi đi… Tay chân anh vụng về, làm đau con… Kiều Nga, Kiều Chinh hai em ẩm hai đứa nhỏ qua đây cho chúng chơi chung là được…” Nancy cãn.
– “Ừm… Hi hi… Nghe chị Hai nói chưa, tay chân anh vụng về…” Kiều Nga, Kiều Chinh lườm… Lắc mông đi về phòng mình chẳng mấy chốc ẩm hai bé Anh Thư và Trần Vượng qua… hai bé cũng đã thức rồi, miệng không ngừng ê ê a a trông rất bụ bẫm dễ thương.

3 bà mẹ ngồi trên giường, mở nút áo, kéo áo ngực lên cho con bú… Hắn ngồi nhìn ba bầu ngực no tròn căng sữa, núm hồng, ánh mắt hâm mộ…

– “Coi ảnh kìa… Như chưa từng thấy vậy…”Thấy hắn trân trối nhìn ngực mình… Kiều Nga “mắng”…
– Không phải đâu… Nhìn kìa, chắc là nhiều sữa. Con chắc bú không hết đâu ha… Chảy ra ngoài uổng lắm… Hi hi… Hay là để anh. Mỗi người cho anh một ít…
– “Hi hi… Đồ vô duyên… Không biết mắc cỡ…” Nancy cười mắng…
– “Cái gì mắc cỡ chứ hihi… Cái này gọi là cha con đồng lòng vắt cạn sữa mẹ đó mà…” Nói là làm hắn ngồi xuống, kê miệng tới định ngậm bầu vú còn lại của Nancy…
– “Phải đóng cửa chứ… Anh thật là” Nancy yêu thương “cốc” đầu hắn…
– “Hi hi, Ờ được…”Hắn nhanh nhẹn đi khép cửa, trở lại lấy di động ra dặn timer…
– “Anh làm gì vậy?” Kiều Nga ngạc nhiên…
– À không… Chia đều ra. Mỏi người 3 phút…
– “Đồ quỷ…” Đến lượt Kiều Chinh mắng…

Đứa nhỏ bú thù không sao nhưng khi cha chúng bú thì khác, hắn không bú sữa mà là bú và liếm đầu vú một cách nhẹ nhàng… Đến một lúc nào đó. Miệng bú Nancy, tay phải, tay trái sờ sờ bóp bóp song Kiều khiến cả ba mặt đỏ ửng, người nóng hừng hực, dục tinh bừng bừng…

Chương trước Chương tiếp
Loading...