Thằng Đức - Quyển 2

Chương 236



Phần 236

– “Services… Bao gồm technician, kỹ sư, phần lớn là sửa chữa… Đừng coi nhẹ Sources… Nơi đây chính là nơi làm ra tiền… Doanh thu trung bình hàng năm lên tới hàng trăm triệu…”

Về tới “bản xứ” Hoa cảm thấy thoải mái và dạn dĩ hơn nhiều nên nói năng lưu loát, xen lẫn tiếng Pháp… Cũng may, có một thời gian du học ở đây nên Ngọc Lan rất am tường, giải thích cho hắn cái gì là “Bombardier”…

– “Tôi không hiểu lắm” Đức nheo mắt cố tưởng tượng những gì Ngọc Hoa vừa nói, Ngọc Lan, Mỹ Chi, Nancy nhìn nhau, cũng mịt mờ như trong sương mù…
– “Một vài lời thì khó mà giải thích… Phải từ từ, với thời gian cậu sẽ hiểu nhưng bây giờ đại khái nắm vững câu này:” Phát minh và bảo trì ở Canada, sản xuất ở China, sản phẩm được bán ra ở Âu và Mỹ châu. Đây là công thức làm ra tiền…
– “Dì có vẻ quá rành nghiệp vụ của cả hai công ty ha…”Đức ngạc nhiên…
– “Dĩ nhiên rồi. Tôi là Vice – President của S. V. L… Vì bất đồng ý kiến với người khác trong nội bộ nên từ chức”Ngọc Hoa hờ hững đáp.
– “Dì chưa bao giờ nói chuyện này…”Đức sửng sốt… Giang Ngọc Hoa chưa bao giờ nói qua đã từng là Vice President. Hơn nữa, việc Giang Ngọc Quế để em gái mình từ chức khiến hắn vô cùng thắc mắc nhưng không tiện hỏi trong lúc này.
– “Cậu không hỏi thì nói làm gì… Tôi nói thì cậu cũng không tin mà… Có phải không” Hoa mỉm cười trào phúng, tỏ vẻ bất cần.
– Vậy cũng đúng… Về đây rồi, sau này có dự định gì không?
– “Nếu cậu muốn mua… Tôi bán 10% của mình, lấy tiền đi du lịch vòng quanh thế giới…”Hoa nhún vai.
– Hi hi… Thuận miệng hỏi thôi… À nè… President của S. V. L hiện giờ là ai vậy.
– “President vẫn là má của cậu, tuy là vẫn nằm trong bệnh viện. Hiện giờ vận hành của công ty nằm trong tay Steven Vũ, hắn là Vice president, nãy giờ cậu hỏi nhiều nhưng câu này là quan trọng nhất đó. Steven Vũ, là anh bà con chú bác của cậu…”Hoa mỉm cười.

Đức, Nancy, Mỹ Chi, Ngọc Lan nhìn nhau, sững sờ… Tin này như trái bom tấn…

– “Thôi… Tôi không nói nữa… Cậu muốn biết thêm thì hỏi má cậu…”Hoa đứng lên…
– “Cảm ơn nhiều…” Đức, Nancy, Mỹ Chi, Ngọc Lan đồng loạt đứng lên tiễn khách.
– “Không cần phải cảm ơn… Good luck!!! Ừm, quên nữa, tối nay các người đi chơi cho vui vẻ, tôi về nhà… Sáng mai gặp…” Hoa mỉm cười, lắc mông bước đi.

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc-quyen-2/

– “Giang Ngọc Hoa là em của má anh, vì muốn tranh chấp gia tài mà qua tận Việt Nam để thủ tiêu anh… Steven Vũ là anh em bà con chú bác. Người này không có hành động gì sao?” Tú Nhi nghi ngờ…
– Còn nữa, Giang Ngọc Hoa nói vì bất đồng ý kiến với người trong nội bộ mà rời khỏi công ty, bất đồng ý kiến với ai? Người này 9 phần 10 rất có thể là Steven Vũ… Ráp nối câu chuyện lại với nhau có thể là như vầy… Hi hi, chỉ là giả thuyết thôi, chúng ta cùng nhau nghiên cứu.
– “Từ lúc nào anh trở nên khiêm tốn vậy? Nói ra nghe thử…” Nancy lườm.
– “Thật ra không phức tạp lắm đâu… Nà… Giang Ngọc Quế… Ouf… Sorry, chưa quen lắm… Ừm, là má anh là Chairman người sáng lập cũng là President của công ty, bị bệnh nằm viện bấy lâu nay, công ty giao lại cho hai người này, nếu là 2 người bình thường thì không sao nhưng một bên là em mình, một bên là cháu chồng, một rừng không thể có hai cọp, xảy ra chuyện đấu đá tranh quyền là chuyện không thể tránh khỏi… Rất có thể Giang Ngọc Hoa bị bại nên bị Steven hất cẳng ra…” Hắn nói một hơi…
– “Rất có lý… Các người có để ý Ngọc Hoa nói “Good luck” không… Steven Vũ này có lẽ không phải là người dễ đối phó cho nên Ngọc Hoa mới nói như vậy… Xem ra anh phải cẩn thận mới được “Mỹ Chi lo ngại.
– “Mỹ Chi nói không sai…”Tú Nhi, Nancy cùng gật đầu…
– “Hi hi… Để coi sao đã… Các em có nghe không, tất cả sản phẩm được sản xuất bên China… Tại sao bên China mà không phải Việt Nam? Số thu nhập của Sources là 100 triệu vậy số tiền giao cho China làm là bao nhiêu?”Mắt hắn nheo lại hình như đang nghỉ gì đó…
– “Ít ra cũng tương đương, biết đâu lên tới 2 hoặc 3 trăm triệu”Mỹ chi chợt hiểu.
– Vậy sẽ có bao nhiêu việc làm?
– “Cũng nhiều à… Ý của anh là…”Hai mắt Nancy sáng ngời. Rất có lý, nếu là công ty của mình thì tại sao phải sản xuất ở Trung Quốc mà không phải ở nước mình? Chuyện quan trọng là nếu thành công đem về trong nước thì sẽ có một thành tích rất lớn…
– Hi hi… Bây giờ nói hơi sớm, ngày mai coi sao rồi mới tính… Bây giờ tắm rửa, ngủ một giấc, tối nay đi một vòng coi cho biết Montreal…
– “Vậy em đi về phòng mình…” Nói xong, Tú Nhi chưa kịp cất bước nhưng bị hắn bế xốc lên…
– Hi hi… Nó là tắm chung mà… muốn chạy? Không có cửa đâu… Hôm nay em, Ngọc Lan, Nancy phải hầu hạ anh…
– “Anh đừng có hòng nha… Ê… Buông… Buông em ra… Anh làm gì vậy.”Tú Nhi màu mè chống chế. Tuy đã có chuẩn bị tinh thần sẵn để “đấu” với Nancy nhưng khi tới lúc thì ngượng. Nancy không phải là Thụy Vũ, Tuyết, Yến…
– “Hi hi… Các người tự nhiên đi… Em đi ra ngoài” Tuy rất muốn nhưng trong thời gian này phải nghe theo lời bác sĩ giữ gìn vì vậy Mỹ Chi không dám ở lại, sợ nhịn không được nhập bọn thì không tốt cho cái thai trong bụng.
– Tú Nhi, Ngọc Lan, mình là người một nhà… Ngại ngùng cái gì chứ… Ngọc Lan, coi chị như Thái Điệp đi. Tú Nhi, hi hi… Chị biết em và Thụy Vũ… Hai em đừng nói với chị là chưa từng như vầy với ảnh đó nha… Chị không tin đâu – Nancy mỉm cười, khoan thai đi vào nhà tắm, vừa đi vừa cởi… chẳng mấy chốc trên người nàng chỉ còn cái quần lót…
– “Nancy nói đúng đó… Đi đi hai cưng… Hai em đều là của anh mà… Mắc cỡ cái gì chứ, coi như là tình điệu của tụi mình đi” Hắn kéo tay hai nàng nói lời ngọt lịm khiến cả hai nghe bùi tai… Ngọc Lan nghỉ cũng phải, cứ coi Tú Nhi là Thái Điệp… Tú Nhi nghỉ cũng đúng, cứ coi Ngọc Lan là Thụy Vũ hay Tuyết hoặc Yến là được rồi… Từ từ sẽ quen mà.
– “Anh nha. Lúc nào cũng quỷ quái hết í” Tú Nhi mắng cho có lệ…
– “Còn lưu manh nữa… Mà là lưu manh chúa” Ngọc Lan “lườm”…
– Đúng đúng… Hi hi… Wow… Nhìn kìa, phòng tắm đẹp ghê chưa, người thiết kế cái bồn tắm này là đặc biệt cho 4 đứa mình đó mà…
– Hi hi… Anh trơ trẽn thiệt đó… ây da… từ từ… Coi chừng rách… Để em tự làm… Anh nha làm như thiếu thốn lắm í…
– “Hi hi ha ha” Chẳng mấy chốc tiếng cười nói vô cùng huyên náo… Sau đó là tiếng “mắng” rồi tiếng nũng nịu cuối cùng là tiếng rên rỉ. Nancy nhịn mấy tháng, hôm nay, lần đầu tiên “xuất quan”, tuy đã mấy lần lên đỉnh trên máy bay nhưng vẫn chưa đủ, bởi vậy như con mèo cái khát tình, trước mặt các “tiểu muội” vồ lấy hắn.

Khi thấy “cái” của hắn mất hút trong miệng Nancy… Tú Nhi, Ngọc Lan kinh hãi nhìn nhau, hèn chi mỗi lần mình làm như vậy, hắn cứ đòi sâu thêm nữa, thật là ngộp chết đi được, không ngờ Nancy “ngầu” thiệt…

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc-quyen-2/

– “Dì…” Trong lúc này, trên đường về nhà, Vero muốn nói gì đó nhưng ngập ngừng, rồi im lặng. Chăm chú lái xe.
– “Chuyện gì… Muốn nói gì thì nói đi…” Trang dựa người vào ghế, lim dim mắt… Hôm nay nàng khá nhọc mệt.
– “Nancy, Kiều Nga, Kiều Chinh, Mỹ Chi, Vịnh Hà… C”est vrai? (Tiếng Pháp, có nghĩa là ” thiệt sao?”).
– “Đúng là như vậy đó… Tất cả người phụ nữ cháu thấy đều là đàn bà của hắn…” Trang gật đầu, gương mặt lộ vẻ kỳ quái, nàng thật sự không thể tin được nhưng đó là sự thật.
– “Mais… C’est pas possible”(Không thể nào đâu) Mặt Vero lộ vẻ kinh khủng…
– “Hi hi… Thế giới có nhiều chuyện lạ cháu chưa biết đâu… Mai mốt cháu về Việt Nam chắc sẽ thấy nhiều chuyện lạ…” Trang mỉm cười…
– T’es y allée? (Dì đã đi chưa?)
– “Nè… Đừng chêm tiếng Pháp nữa, tập nói tiếng Việt cho nhiều một chút, con nói tiếng Pháp hay tiếng Anh… Dì không trả lời đâu…” Trang “nghiêm mặt hăm dọa cháu gái”…
– “Vậy, dì đã về Việt Nam chơi lần nào chưa?” Vero nói chầm chậm, phát âm giọng gái Bắc nghe thật dễ thương. Trong trường, để chuẩn bị cho chuyến đi Việt Nam, nàng đã học tiếng việt chính gốc của người Bắc Hà Nội nên phát âm rất chuẩn chứ không trớt quớt như người miền Nam, nhất là người miền Tây nói tiếng việt, không phân biệt được âm “R” và “G” lẫn lộn giữa “Tr” và “Ch”… Âm nhạc thì bản nào trổi lên cũng là Bolero, nghe một lần thì hay nhưng nghe hoài thì ngán ngẩm.
– “Hi hi… Khá lắm… Vậy mới được chứ… Chưa… Dì đang định đi VN chơi 1 tháng…”Trang mơ màng… Nàng đã đi du lịch nhiều nước bên Âu châu, Úc, Newzealand, Nhật… Nhưng chưa bao giờ đi Việt Nam nên cũng muốn thử coi ra sao.
– “Hi hi. Tốt đó… Hay là cùng đi với cháu? Dì có bạn nhiều như vậy… Chắc sẽ vui lắm” Vero sáng mắt đề nghi…
– “Bạn?” Trang sửng sốt… Nàng và đám người này có thể nói là quen biết vì nàng là luật sư của má hắn… Nhưng hắn có coi nàng là bạn hay không thì nàng không biết được… Nhưng mà qua chuyện này nếu có thể làm bạn với họ thì trăm lợi mà không có tới một hại… Vậy thì tại sao không chứ… Phải ha, sao mình không nghỉ ra vậy… Nghỉ vậy nên Trang cảm thấy phấn khởi.
– “Đúng rồi… Hi hi, cháu thấy họ rất là “amical” à không… là…”Vero suy nghĩ tìm từ…
– “Thân thiện” Trang nhắc nhở…
– “Hi Hi… Phải rồi, cháu thấy họ rất là thân thiện… Trừ anh ta ra, cái mặt lầm lì hỏi mới nói, mỗi lần nói chỉ một câu vài tiếng… Cháu thiệt không hiểu anh ta làm sao… ừm… ừ… cua gái vậy mà có nhiều bạn gái như vậy…” Vero bĩu môi có vẻ không hài lòng, nào biết hắn là người gặp gái đẹp thì cái miệng tía lia nhưng trước mặt các nàng thì không ngu cho nên đành phải ra vẻ “lạnh lùng”…
– Hi hi… dĩ nhiên rồi, bạn gái của hắn sờ sờ trước mặt thì làm sao dám vui cười với cháu chứ… Đồ khờ… Thôi đừng nói nữa, mệt rồi, về nghỉ, tối nay sửa soạn cho đẹp cùng với Dì dẫn họ đi chơi một vòng Vieux Montreal…

Chương trước Chương tiếp
Loading...