Thằng Đức - Quyển 2

Chương 55



Phần 55

Hôm qua tới giờ… Đức muốn vồ lấy Ngọc Lan… nhưng hai chị em Nhã Thy, Nhã Phương cứ làm kỳ đà cản mũi hoài… Chưa làm ăn gì được… Trong lòng có chút ấm ức… Hôm nay đi đón Thái Điệp… Cũng khá lâu rồi từ lúc rời Hà Tĩnh… hôm nay mới gặp lại…”Tiểu biệt thắng tân hôn”… Làm thủ tục đăng ký xong… Đức đưa nàng lên phòng… Cánh cửa phòng vừa đóng… Hắn liền vồ lấy nàng…

Thái Điệp đang yêu… xa cách hắn mấy tuần… Bây giờ gặp lại… khó kiềm chế lửa tình bốc cháy… Trong lòng nàng như một lò gaz chỉ cần một mồi lửa… Hai người liền ôm nhau… Môi liền môi… Sờ soạng lẫn nhau… T – Shirt cùng cái áo ngực trên người nàng nhanh chóng rời vị trí… Hai bầu vú trắng ngần… hai nụ hồng mời gọi… Hắn ngoạm lấy… bú, mút như đứa trẻ đang khát sữa mẹ… Thái Điệp mê mang… Đúng là cảm giác tuyệt vời này… nàng đã tìm lại được… Hai tay nàng ôm lấy hắn… ghì mạnh…

Đức đẩy nàng ngã ra giường… vén vạt áo đầm nàng lên… Kéo quần lót nàng xuống… Tuy đang bị dục tình thiêu đốt nhưng Thái Điệp vẫn còn sáng suốt… nàng hoảng hốt…

– Không… không… Chờ em tắm…

– “Không sao… anh thích…” Đức lì lợm… ủi miệng vào… Thái Điệp lấy hai tay che lại… mặt đỏ bừng… muốn khóc… Từ sáng đến giờ chưa tắm… Nàng không muốn mất hình tượng…

– “Vậy được… Hi hi… Hai đứa mình tắm chung…” Đức đứng lên… Chỉ trong vòng một nốt nhạc… người trần truồng như nhộng khiến Thái Điệp đỏ bừng mặt… tuy vậy trong lòng thấy thích thích… Hắn nắm tay nàng dẫn vào nhà tắm… mở nước…

– “Anh… anh không được chộn rộn…” Nàng căn dặn… sợ hắn làm ẩu trong khi nàng chưa sạch sẽ… ngượng chết đi được… Cái tên này… Hắn không ngại nhưng nàng ngại…

– “Ha ha… Được được mà… lại đây ngồi xuống… anh chà lưng cho em…” Hắn kéo nàng ngồi trong lòng… Thái Điệp thật hết cách với tên này… đành ngồi vào trong lòng hắn… mông nàng chạm vào cây thịt cương cứng… khiến nàng bồi hồi… rung động…

– “Anh tắm cho em… ” Nói chà lưng cho nàng… nhưng mò mẫm thì đúng hơn… Hắn hôn vành tai, cổ làm nàng rùng mình… một tay hắn len lỏi giữa hai đùi nàng mơn trớn… tay còn lại áp lên ngực nàng xoa bóp… Thái Điệp hơi thở nặng dần… Nàng vòng tay ra sau… tìm vật đó… nắm trong tay… vuốt ve… Cả hai cứ ngồi trong bồn nước… sờ soạng hôn hít lẫn nhau… Ngần ngừ đôi chút… nàng quay người lại đối diện hắn… vén tóc, cúi đầu… Ở Hà Tĩnh… hắn đã dạy nàng những bài học “vỡ lòng”… mút liếm cái đầu tim tím… ngậm vào… đầu gục gặc… Dáng nàng lom khom “trả bài”… hai vú đong đưa… Hắn đưa tay tới… hết bóp tới se đầu ti… tay kia cầm tóc nàng “hỗ trợ”… vòng môi nàng bao phủ thân cặc… nét mặt nàng đam mê…

… Nhấc bổng nàng lên… ẩm vào phòng… đặt lên giường… Thân hình nàng phô bày… chờ đợi… Hắn ngắm nhìn một hồi rồi cúi xuống dang hai chân… úp mặt vào giữa hai đùi nàng… Thái Điệp chơi vơi… không còn biết gì nữa… Những tiếng ư ư không ngừng phát ra từ trong cổ… Sau khi hắn rời Hà Tĩnh… đêm nào nàng cũng nhớ những giây phút này… Bây giờ tìm lại được rồi… Nàng ước gì thời gian dừng lại để cảm giác tuyệt vời này kéo dài… Nhìn trong gương… Nàng thấy mình lõa lồ phóng đãng đang cùng hắn phối hợp nhịp nhàng… Có lúc nàng không tin đó là mình… Cái tên này… Hắn dạy hư nàng rồi… Nhưng nàng thấy thích… mong thời gian ngừng lại nhưng càng mong thì thời gian càng qua mau… Khi hai người buông nhau ra… Bên ngoài trời đã tối…

… Đức chở Thái Điệp đến Azerai đón Ngọc Lan và hai chị em Nhã Thy, Nhã Phương sau cùng là Gia Kỳ… Tuấn Hào và Tuấn Kiệt cũng muốn làm tài xế nhưng các nàng không chịu… Chỉ đích danh Đức ca làm người “hầu”… Hết cách… Biết làm sao hơn… Hắn mời Nguyệt… em Nhung nhập bọn… Mục đích là để Nhã Thy và Nhã Phương có thêm bạn… dù sao cả hai học ở trường y dược… Nguyệt cũng học ở dây… Nhung mừng rỡ… Nguyệt quen thêm nhiều bạn… Tốt cho em gái nàng… và càng gần gũi với hắn hơn… Mọi người ngồi ăn uống vui đùa trên nhà hàng nổi… Sau đó lại kéo nhau đi uống rượu… Đến gần 12 giờ khuya… Lấy cớ Gia Kỳ ngày mai đi làm… Thái Điệp sau một ngày dài… cũng nên nghỉ ngơi… Hắn đưa Gia Kỳ, Thái Điệp về trước… Sau cùng là Ngọc Lan và song Nhã… Đêm nay Đức muốn làm liều… Miếng thịt trước miệng mà không xơi được… thật là khó chịu…

Nhã Thy, Nhã Phương đi chơi suốt ngày… cũng mệt đừ… Về tới biệt thự trong Azerai… liền vội vàng đi tắm rửa vào phòng ngủ… Hắn thừa dịp vào phòng Ngọc Lan… Nàng và hắn hối hả ôm nhau…

– “Tưởng anh quên em rồi chứ… Trong mắt anh chỉ có Gia Kỳ thôi…” Ngọc Lan nũng nịu…

– “Em không thấy sao… Có hai con kỳ đà…” Miệng nói… tay bắt đầu tái mái thám hiểm cơ thể nàng…

– “Hi hi… anh dám gọi Nhã Phương, Nhã Thy là hai con kỳ đà… Tụi nó mà nghe được… anh không yên thân đâu…” Ngọc Lan cười rũ rượi… trong lòng vui vui… Bàn tay hắn càng lúc càng tham lam xâm lược… Người nàng uốn éo…

– Em đi tắm…

– Tắm chung nha…

– “Hi hi… No Way…” Nàng lườm… quay lưng mở cửa bước ra ngoài đi đến phòng tắm… Vừa bật đèn… Tay khép cửa… đã thấy hắn…

– “Anh… vô đây làm gì…” Ngọc Lan “quát” nhỏ… ngăn không cho hắn vào… ngượng nghịu… mắt nhìn về cửa phòng của Nhã Thy, Nhã Phương… Nếu bị bắt gặp thì xấu hổ chết…

– “Suỵt… hai con kỳ đà kia ngủ như chết rồi… hi hi… đừng đánh thức họ… Hai đứa mình tắm chung…” Đức lì lợm… bước vào… đóng cửa… Ngọc Lan hai má đỏ rực… nàng hồi hộp… Cái tên này thiệt lỳ lợm…

Còn đang ngượng nghịu… hắn đã tấn công… Hắn là người sành sỏi… Ngọc Lan mới tập tễnh bước vào thiên đàng ái ân làm sao “chống cự” được những “ngón nghề” điêu luyện của hắn… Chỉ vài phút sau… Người nàng mềm nhũn ra… quần áo trên người bị hắn lột hết… Tâm trạng nữa mong chờ… nữa hồi hộp… Cuối cùng là để mặc hắn làm gì thì làm…

Đức mở nước đầy… đặt nàng vào bồn… Từ từ thưởng thức hương vị tuyệt vời trên làn da mịn màng của người đẹp… Cặp vú săn cứng vun cao… Hắn mút liếm hai nụ hồng… Tay mò mẫm phía dưới… giữ hai đùi thon dài… Ngọc Lan mê mẩn… hơi thở bắt đầu nặng nề…

“Cộc… cộc… cộc”…”Chị Lan… Chị tắm hả… cho em vào pee pee cái…” Bên ngoài không biết là Nhã Thy hay Nhã Phương… gõ cửa… xin vào đi tiểu…

Ngọc Lan đang “phê”… bổng chết điếng… Không thể nào từ chối được… Là con gái với nhau… không có gì không tiện… Hơn nữa… toilet của biệt thự rộng rãi… Bây giờ nói “không” sẽ bị nghi ngờ…

– “Chờ chị chút…” Ngọc Lan “trừng mắt” nhấn đầu Đức xuống… ý nói hắn không được ngóc đầu lên để khỏi bị phát hiện… Nàng đứng lên, lấy khăn quấn ngang người… Kéo màn che bồn tắm… bước ra mở cửa…

Nhã Phương bước vào… vẻ ngáy ngủ… nàng có thói quen khi ngủ chỉ mặc quần “xì”… nữa đêm thức giấc đi pee pee… cứ thế mà đi vào toilet… phần trên hiển lộ… cặp vú săn cứng… trắng hồng…

Ngọc Lan nhấn đầu hắn vào trong nước… 5, 10 hoặc 20 giây còn được… Vì vậy… hắn trồi đầu lên để thở… qua tấm màng mỏng… hắn thấy gần như cả một tòa thiên nhiên… thu cả vào trong đầu thân hình trắng nõn tuyệt vời của Nhã Phương… Nàng đang ngáy ngủ… nào để ý đang bị “thiệt thòi”… kéo quần lót… ngồi xuống bồn cầu… có tiếng nước chảy róc rách…

Ngọc Lan ngượng chín người… đứng che khuất tầm nhìn của hắn… Nhã Phương pee pee xong… lấy giấy toilet chùi “chim”… đứng lên mở nước rửa tay… rồi đi trở về phòng ngủ tiếp…

– “Anh… anh còn không mau đi ra…” Ngọc Lan muốn độn thổ…”gắt”… Bí mật của con gái trong phòng vệ sinh bị tên này “mãn nhãn” hết rồi…

– “Ừm… được được…” Biết mình vừa phạm tội “tày trời”… Đức cố nhịn cười bước ra… trần truồng chạy về phòng ngủ của nàng… Cái cảnh vừa rồi… Có tiền cũng không coi được nha…

– “Anh… anh vừa lòng chưa… Nhã Phương bị anh chiếm hết tiện nghi rồi…”Ngọc Lan ngắt eo hắn… oán giận…

– “Không phải đâu… Anh thề anh không thấy gì hết…” Đức chối bai bải…

– “Anh còn nói…” Ngọc Lan trừng mắt… Tên này nói láo như cuội… hai mắt hắn mở lớn… Vậy mà nói không thấy…

– “Ha ha… sorry cưng… là tai nạn thôi mà… anh không cố ý đâu à… Wow… Thơm quá vậy”… Lái sang chuyện “chính”… Hắn đẩy nàng nằm xuống… môi hắn nhanh chóng áp vào giữa hai đùi nàng… Chính là cảm giác này đã trở lại… Ngọc Lan như bị điện giật… đầu óc dần dần mê muội… hầu như quên hết chuyện vừa rồi… rên siết trong vòng tay hắn… Rồi thì cũng như Thái Điệp… ngoan ngoãn nhu mì nghe hắn “chỉ đạo”… khum người…

Ngọc Lan bặm môi… để khỏi kêu lớn tiếng… hắn làm nàng đau… nhưng cảm giác đau rất kỳ lạ… chỉ một chút là tan biến sau đó là cảm giác rất tuyệt vời… Và nàng thích cảm giác này…

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc-quyen-2/

Tâm đang chập chờn… nghe tiếng mở cửa… Hắn nằm xuống… ôm lưng nàng…

“- Tối qua chị Tư có gọi điện… có nghe nói chi Tư sắp ly dị không…”Choàng một tay ra sau… gát trên eo hắn… Tâm ôn nhu hỏi…

– Ừm… Tốt mà… Ổng đi chơi bậy chơi bạ bên ngoài… Rủi dính mấy cái vụ Aid thì đời tàn… Ly dị là đúng rồi…

– Cũng đúng… Ừm… Thôi ngủ đi…

– Dì Út ngủ được giấc nào chưa? Đức làm dì thức hả?

– Ngủ một giấc dài… Sắp thức rồi… Cháu ngủ đi… Í… Sao… muốn gì đây…

– Ha ha… Dì Út biết cháu đang muốn gì mà…

Tâm cảm thấy phía dưới mát lạnh… Hắn cởi quần nàng ra rồi… Vừa rồi… Sợ bị phát hiện… Ngọc Lan “đuổi”… hắn đành phải len lén như tên trộm, chuồn êm… Thấy đã gần 4 giờ sáng… hắn ghé nhà Tâm… Dì Út là người rất hiểu “lý lẽ”… biết thằng cháu vừa trăng hoa ở đâu đó… Nhưng nàng không màng… Nó đến với nàng là được rồi…

– “Cho vào trong nha… Dì muốn có em bé…” Tâm thì thào… Nàng đã tính toán kỷ… hôm nay là thời điểm tốt để đậu thai… Nó đến thật đúng lúc…

– Ha ha… Dì muốn sao thì sao đi…

Tâm nằm im… Tránh không cho giọt nào tràn ra ngoài… Càng nhiều càng tốt… Hy vọng lần này…

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc-quyen-2/

Kiến nghị Thục Hiền vào vị trí Chủ Tịch xã Đông Phú của Đức chủ tịch được trên huyện và Thành phố cũng như Tỉnh thông qua dễ dàng… Hợp tình hợp lý… đúng với Chính sách của Trung ương… dùng nhân tài trẻ… Văn Định, Văn Hòa lần lượt được bổ nhiệm vào vị trí chánh văn Phòng huyện Cờ đỏ… Huyện Châu Thành… Phan, chánh văn Phòng Huyện Phụng Hiệp được điều động làm Phó Chủ Tịch Huyện Châu Thành… và sau cùng là Huỳnh Tuấn Hào được bổ nhiệm vào vị trí Phó Chủ Tịch huyện Cờ Đỏ thay thế Trương Minh Hiếu bị bệnh vô cùng nghiêm trọng… Đợt điều động nhân sự khiến ai cũng đỏ mắt… Ai cũng thấy bóng dáng của Chủ tịch Đức ở phía sau…

Tuy còn vài ngày nữa mới chính thức rời khỏi cương vị chủ tịch xã nhưng hôm nay Đức muốn tiến hành cuộc chuyển giao cho Thục Hiền… Trước khi chính thức tiếp nhận Chủ tịch huyện Lấp Vò… hắn cần đi “thị sát dân tình”… Hơn nữa phải đưa Ngọc Lan và Thái Điệp xuống nhận chức… Một công hai chuyện…

Gần 10 giờ sáng… Trước cổng ủy ban xã nhiều người đã tụ tập… không ít người và càng lúc càng đông… Nét mặt ai cũng đượm buồn… Nhiều người trên tay cầm giỏ trái cây… vài bó rau… Có người mang gà hoặc vịt… Hoặc một ít đồ lưu niệm… để tặng Chủ Tịch xã… Có đủ loại biểu ngữ nhìn vào vô cùng xúc động: “Chủ Tịch Đức… xã Đông Phú lúc nào cũng nhớ cậu…” Hoặc ” Chủ Tịch Đức… chỉ hiện diện một thời… xã Đông Phú nhớ cậu cả đời” và còn nhiều nữa…

10 giờ hơn… Hai chiếc xe trên huyện tiến vào… Bí Thư huyện ủy Đồng Giao, Chủ Tịch huyện Thanh Nhã và Phó Chủ Tịch huyện Lệ Quyên đều ngồi trên cùng một xe đi đầu… chiếc sau dành cho Thư ký… Nhìn biểu ngữ và số người đang tụ tập… Cả ba chấn kinh… Biết ở xã này… hắn rất được yêu mến nhưng không ngờ hắn có địa vị trong lòng người dân như vậy…

– “Hai người nghỉ coi… Không biết mai này khi rời cương vị… đi nơi khác… mình có cái danh dự này không hả?”… Nhìn đám đông tụ tập… tay cầm tay xách… Đồng Giao cảm khái nói… Cái này mới thật sự là “làm quan một thời tạo phúc một phương”… Đồng Giao âm thầm hãnh diện hắn là người đàn ông của nàng… nhưng cũng đồng thời nhớ cái bản mặt “dâm tà” đáng ghét của hắn… mặt hoa hây hây đỏ…

– “Được một phần cũng rất có thể… nhưng khó lắm… Cần phải nỗ lực nhiều hơn mới được… hi hi… Cũng tùy người…” Thanh Nhã cười đáp… Hai mắt nàng long lanh… Mai này có lẽ sẽ buồn chán hơn trong công việc… Hắn không còn đến “báo cáo” công tác nữa… Aiz… Nhưng mà không sao… Từ đây đến Cao lãnh chỉ hai giờ… Gặp nhau trao đổi giao lưu cũng là chuyện tốt…

– “Giao Bí Thư, Chủ tịch Nhã… Tôi tin tưởng chỉ cần làm tốt… nhất định sẽ có hồi báo tốt…” Phó Chủ Tịch Quyên hai mắt đầy chính nghĩa… So với lúc đầu… chỉ muốn lợi dụng hắn để trèo lên… nhưng bây giờ ý nghỉ đó đã bị xóa sạch… Bị hắn ảnh hưởng… Lệ Quyên lúc trước và Lệ Quyên bây giờ hoàn toàn khác nhau… Nàng đã chính thức ly dị với Trí… Từ nay toàn tâm toàn ý cùng hắn tiến lui…

– “Chủ tịch Quyên… Chị nói rất phải… chỉ cần làm tốt… nhất định sẽ có hồi báo tốt” Đồng Giao gật đầu… cảm thấy thân thiết hơn với Quyên… Trước đây nàng có chút địch ý… vì lúc ở Trường Đảng… Nàng đã từng thấy Quyên và hắn tò tí trong xe… Đồng Giao bất chợt sửng sốt… Cả ba… đều là đàn bà của hắn… Cái tên này… đúng là đại dâm tặc…

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc-quyen-2/

– “Giao Bí Thư, Chủ Tịch Nhã… Phó Chủ Tịch Quyên… hoan nghênh hoan nghênh…” Đức Chủ tịch hôm nay đẹp trai ra phết… com lê đen… sơ mi trắng… cà vạt đỏ… Cười tươi bắt tay khẽ nghiêng người chào lãnh đạo huyện xuống xã tham dự buổi lễ bàn giao… Nét mặt vô cùng chính khí nhưng khi bắt tay… hắn khều khều… miệng khẽ mỉm cười… Nụ cười chỉ có “người trong cuộc” mới hiểu… Đồng Giao, Thanh Nhã, Lệ Quyên… đều muốn “đá” hắn một cái nhưng mặt ngoài vẫn vô cùng nghiêm túc… Sau lưng hắn là Thục Hiền… nét mặt bình thản… khác với Định, Hòa… nét mặt cả hai đều rạng rỡ… Vài ngày nữa chính thức là chánh văn Phòng rồi… Không mừng sao được…

– “Bí Thư Giao, Chủ Tịch Nhã, Phó Chủ Tịch Quyên… hoan nghênh đến xã Đông Phú… mai này xin các vị thường xuyên chỉ đạo…” Thục Hiền nghiêng người bắt tay chào theo lễ tiết… Nàng có giác quan là ba vị lãnh đạo mình có quan hệ không tầm thường với hắn…

– “Chủ Tịch Hiền… Chúc mừng… Sau này chúng ta sẽ có cơ hội cùng nhau làm việc… học hỏi lẫn nhau… Đừng khách sáo…” Đồng Giao cũng âm thầm quan sát… Đàn bà có linh cảm rất mạnh… Thanh Nhã, Lệ Quyên cũng có cảm giác này… lần lượt chúc mừng Thục Hiền… mỉm cười vô cùng thân thiết…

– “Các vị lãnh đạo… ha ha… Xin mời vào trong…” Đức Chủ tịch mời mọi người vào trong… Buổi lễ bàn giao bắt đầu… Hắn đọc một bài diễn văn ngắn gọn hàm súc… Đồng Giao thay mặt ban tổ chức cán bộ Thành phố đọc thư ủy nhiệm Thục Hiền… Sau đó là Thục Hiền đứng lên đọc ngắn gọn bài diễn văn nhậm chức… vâng vâng và vâng vâng… Buổi lễ bàn giao kết thúc với bữa tiệc nhẹ… không kéo dài lâu… Ba vị lãnh đạo lên xe ra về…

Trong Văn phòng chỉ còn Tân Chủ Tịch Thục Hiền và Nguyên Chủ tịch Đức… Sắp chia tay rồi… Sáng mai hắn đưa Ngọc Lan và Thái Điệp xuống Cao lãnh nhận chức… đồng thời “tham quan cho biết sự tình”…

– Ha ha… Cố gắng nha… Thục Hiền… em được mà… Anh có lòng tin em sẽ làm tốt…

– “Em sẽ cố gắng làm hết sức để làm tốt… nhưng vẫn muốn đi theo anh…” Hiền thu hết can đảm một lần nữa… lí nhí… câu nói tỏ tinh hôm trước…

– Vậy à… Hỏi em nha… em có hiểu anh nhiều không? Ừm… Nói thật với em… Thục Hiền… Anh có rất nhiều bạn gái… bản tính anh đa tình… Cho nên… anh không vừa cho em đâu… Em đôn hậu, thuần khiết… Sau này nhất định sẽ gặp người tốt… Anh…

– “Em biết… em biết… nhưng em vẫn không kiềm chế được… Tâm Đoan được… em cũng được mà…” Nàng ôm lấy hắn… mắt lệ nhạt nhòa…

Đức sửng sốt… mình đã thật thà tự kiềm chế lắm rồi… Nói được vài câu như vậy đã là cực hạn… Ông trời có lẽ cũng đang nổi giận…

– Thục Hiền… em nhất định sẽ hối hận…

– “Không đâu… Nhất định là không…” Nàng lắc đầu… ôm hắn mạnh hơn…

– “Em biết tại sao anh có bạn gái nhiều không? Trời sinh anh…”chuyện đó” mạnh lắm nên một người không đáp ứng được nhu cầu của anh… cho nên…” Đức trắng trợn đem “tối hậu chiêu”… ra hù dọa… Hắn thật sự không còn cách nào khác… nên “bấm bụng” mà từ chối ý tốt của người đẹp…

– “Tâm Đoan được… em cũng được mà… Chỉ cần anh thích…” Thục Hiền lí nhí…

– “Hả? Thục Hiền… em không hiểu đâu… Anh… anh dâm lắm đó… mỗi ngày bạn gái anh đều… em… em hiểu anh nói gì không?” Đức chào thua…”hù” trắng trợn hơn nữa… Thục Hiền này coi hiền thục nhưng lì lợm thiệt… không sợ trời không sợ đất…

– “Em nói rồi… em không ngại… Tâm Đoan chìu anh được thì em cũng chiu anh được mà” Thục Hiền quyết tâm… thầm nghỉ người có tài thường có dị tật… Ảnh đã nói thật với mình là chuyện tốt…

– Vậy… vậy…

– “Vậy cái gì… anh chê em?” Thục Hiền vặn hỏi…

– Không… không phải… là em nói dó nha… Không được hối hận…

– “Không bao giờ…” Thục Hiền ngước mặt lên… nhắm hai mắt… Đức cúi xuống… hôn lên môi nàng… cặc trong quần bắt đầu cương lên… hai người đứng sát vào nhau nên Thục Hiền cảm nhận được sự biến hóa… Hai má nàng đỏ lên…

– Ha ha… Sorry… Phản ứng bình thường… ha ha… Phản ứng bình thường…

– “Ừm… không sao… em biết?” Thục Hiền lúng túng… đây là lần đầu tiên nàng trong tinh cảnh này… không biết phải làm gì… Ngay lúc này di động reo lên…

– “Hi hi… Chờ anh chút… Có bạn gọi…” Đức nhìn màn hình… có chút thắc mắc… Sao Hương lại gọi vào lúc này…

– “A lo… sao rảnh vậy? Đám bạn Hà Tĩnh hỏi sao không thấy chị…”… Thục Hiền nghe hắn nói tới đây… Sau đó không biết người bên kia nói gì… Mặt hắn tái nhợt… cúp máy…

– “Anh có việc gấp… mình liên lạc sau…” Đức nói xong… đi gấp ra cửa… Thục Hiền nối gót theo sau… muốn lên tiếng hỏi… nhưng bất chợt… cả hai khựng lại… Trước sân của Ủy ban… chật kín người…

– “Họ mang rất nhiều quà… Tôi đã cho người thu gọn để đem đến nhà cậu… Không từ chối được đâu… Cậu nói với họ vài câu đi…” Định tới gần hắn… nói nhỏ… Đối với Đức… Định khâm phục tận đáy lòng…

– “Ừm… Được…” Hắn bước ra… Đám đông đang ồn ào bỗng im bặt…

– “Các vị hương thân phụ lão… ông bà… Bà con chú bác… anh chị em… ha ha… Thật là cảm ơn nhiều… Không biết nói gì hơn… Các vị ở lại mạnh khỏe… Tôi tin rằng Chủ Tịch Hiền sẽ làm tốt công việc hơn Trần Đức tôi nhiều… Chủ yếu là chỉ cần có quyết tâm… Không có gì là không thể…” Hắn nói ngắn gọn hàm súc… mọi người lắng nghe nhưng người đông lắm… Chỉ có những người gần phía trước mới nghe được hắn nói gì… Nhưng nghe được hắn nói không quan trọng… Chủ yếu họ đến đây là để tiễn đưa… Sự hiện diện của họ tỏ lòng yêu mến chân thành… thay lời từ biệt…

Thục Hiền hai mắt long lanh… anh ấy nói đúng… Chỉ cần có quyết tâm… Không có gì là không thể… Và nàng quyết tâm hơn bao giờ hết…

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc-quyen-2/

Rời khỏi Ủy ban… Đức vội vã lái xe đến nhà Hương… Khi nghe nói nàng có thai… Triều biết hắn là cha của đứa bé trong bụng nàng… Anh Triều muốn nói chuyện… Đầu óc Đức rối tung lên… Nhưng bây giờ bình tĩnh lại… Dù sao cũng phải đối diện vấn đề… Thích ăn muối thì không sợ mặn… Không thể để chị Hương một mình mà…

– “Sao rồi… anh Triều có nói gì không…” Đức ngừng xe… Vừa bước xuống đã thấy Hương… nàng có vẻ lo lắng… Sợ hắn không dám tới đối diện Triều… Bây giờ thấy hắn… Nàng thở phào…

– “Chưa nói gì… Lầm lầm lì lì… không nói tiếng nào…”Hương lo ngại…

– “Dù muốn dù không… cũng phải đối diện để giải quyết vấn đề… Đi… Vô nhà gặp anh Triều… Coi anh ấy nói gì” Đức trấn an Quyên… Hai người đi vào… Triều ngồi giữa nhà… Nét mặt buồn nhưng không có vẻ gì tức giận… hung dữ… khiến Đức an tâm một chút…

– “Anh Triều… Là lỗi của em… Anh muốn chửi… muốn đánh… Hay sao cũng được…” Đức cúi đầu xấu hổ… áy náy… thẳng thắn nhận lỗi… Bên cạnh… Hương thút thít khóc…

– “Ngồi đi… Tao chửi hay đánh mày làm gì… Kêu mày tới là muốn nói cho mày biết… Chuyện đã như vậy… Từ nay tao giao con Hương cho mày… Có vậy thôi…” Triều bình thản nói…

– “Vậy… vậy còn anh thì sao?”Đức sửng sốt… Hương sụt sùi hỏi…

– “Lúc nhỏ… anh có mộng tưởng. Lớn lên sẽ đi du lịch khắp tận cùng từ Bắc chí Nam… ai dè lớn lên lấy vợ… bận lo cơm áo gạo tiền… Bây giờ coi như không còn vướng bận… Cứ vác cây đàn mà đi thôi… Hương à… anh giao ban nhạc cho em… Em muốn tiếp tục cũng được… bán cũng được… Tùy em… Aiz…” Giọng Triều xa vắng…

– “Anh Triều… Hay là em mua lại ban nhạc của anh… Anh…” Đức đề nghị… hắn muốn làm cái gì đó… để bù đắp…

– “Đức à… Tao giao vợ tao cho mày chứ không phải bán vợ… mày có hiểu không hả?” Triều lắc đầu…

– Em không phải là ý này… Nếu bây giờ bán nhạc cụ… bán đổ bán tháo sẽ bị ép giá… Nên em muốn ứng trước… Để khi có tối lửa tắt đèn… anh cần thì lấy mà xài…

– “Phải đó anh Triều… anh nghe Đức nói đi…” Hương sụt sùi nói thêm vào…

– Thôi được… mày nói sao thì làm vậy đi. Nhưng tao có lời này… Tao không giận mày chút nào… Nói thiệt đó… mày tin cũng được… không tin cũng được… Con Hương còn trẻ… không thể nào suốt đời sống với tao như vậy… Không có mày… Aiz… mày hiểu ý tao chứ? Cho nên… Giao nó cho mày… tao yên tâm hơn… Vì vậy… mày không cần áy náy.

– Vậy… anh định khi nào đi?

– “Tao có vài bộ quần áo… vát cây đờn… Coi như đi bụi đời… Khi nào lại không được… Mai hoặc mốt… Tao biết mày bận bịu… Hôm nay coi như hai anh em mình chia tay ở đây… Đức… Tao mồ côi từ nhỏ… Tao luôn coi mày là anh em tốt… quá khứ cũng vậy… bây giờ và tương lai cũng vậy…” Triều đứng lên… vỗ vai hắn… quay người bước đi…

– “Hu hu”… Hương khóc nức nở… Lần đầu tiên. Đức thấy mắt mình nhạt nhòa… Không phải vì hối hận mà là xúc động vì sự chân thành của Triều… Đức không hối hận… vì đây là số mạng trời định… Triều nói đúng. Hương không thể sống như vậy cả đời… Nàng còn quá trẻ… Nếu không phải là mình mà là một người khác… thô lỗ vũ phu… Triều chắc chắn sẽ áy náy…

– “Bây giờ anh định làm sao?” Hương hay đổi cách xưng hô… Trước đây nàng xưng “Chị”, “Cậu”… Bây giờ gọi hắn là “Anh” xưng “em”…

– “Anh chuyển tiền cho em… Giải tán hay ban nhạc… Tùy em… Nếu em muốn đổi nghề làm nhà hàng thì xuống Cao lãnh… Anh mở một nhà hàng ở đó… Để em trông coi… Ừm… Coi trong ban nhạc… nếu có ai thật thà… thích theo em thì cứ giữ họ lại… Lương bổng… không thành vấn đề…” Đức quyết định… Sau này từ từ sẽ mở nhiều chi nhánh… Thu sẽ là Tổng Giám đốc của chuỗi nhà hàng… Và Cao lãnh là chi nhánh đầu tiên…

– “Tại sao Cao lãnh?” Bây giờ hắn nói sao thì Hương nghe theo nhưng nàng thắc mắc… Tại sao phải xuống Cao lãnh… Lúc này nàng chưa biết hắn xuống Cao lãnh làm Chủ Tịch Huyện Lấp Vò…

– “Là như vầy… anh được thăng chức… điều động xuống huyện Lấp Vò…” Nghe Đức nói… Hương kinh hỷ… Hắn xuống Cao lãnh… nàng ở đây làm gì chứ… dĩ nhiên là đi theo rồi… Nếu được…

– “Vậy anh quyết định đi… Em làm theo là được”… Hương nhu mì đáp…

– “Ừm… Từ nay… anh bảo đảm em sẽ sung túc hơn”… Hắn cầm tay nàng… xót xa… Trong những người đàn bà của mình… Hương nghèo nhất… Hắn âm thầm quyết định từ nay sẽ lo lắng cho nàng vô cùng chu đáo… Cũng như hắn đã lo cho Nhung, Ngân, Yến, Tuyết…

– “Ừm”… Nước mắt tràn mi… Những giọt nước mắt hạnh phúc… mừng vui… Hương tin tưởng vào tương lai…

Chương trước Chương tiếp
Loading...