Thằng Đức - Quyển 2
Chương 59
Một tuần trước… Trại Giam Cao lãnh, thuộc Tổng Cục 8, Bộ CA xã Tân Hội Trung…
Sau khi tỉnh lại… Kiri biết cuộc ám sát đã thất bại và hắn là người duy nhất sống sót… Vài ngày sau đó… hắn được chuyển tới đây… Tính ra cũng gần cả năm rồi… Hắn không liên lạc được ai… Người của Trần Ngọc Sơn bặt vô âm tín… Kiri biết lành ít dữ nhiều… Trong hoàn cảnh này… không thể trông cậy vào ai ngoài chính bản thân mình… Hắn đã từng nghĩ đến chuyện vượt ngục… Từ sáu tháng nay… hắn bỏ công nghiên cứu tỉ mỉ… Muốn vượt thoát khỏi nơi này không khó… Chỉ cần có tay trong… Mà muốn có tay trong… Cần phải có tiền… Chuyện này đối với hắn… khó hơn lên trời…
Trong tù… Chuyện gì cũng phải làm theo tiếng còi… Buổi sáng… Nghe tiếng còi… phải thức dậy… có 10 phút để đánh răng… làm vệ sinh cá nhân… Tiếng còi thứ hai… anh ra đứng trước cửa… Cửa mở anh mới được phép bước ra, đứng đó chờ… lại thêm tiếng còi… anh quay người… bước đi… Buổi chiều… Sau một ngày lao động khổ sai về… Là quá trình ngược lại… Tắm rửa… ăn cơm… Trở về phòng giam… Lúc đó anh mới được “tự do” nằm nghỉ… Nói tóm lại là… Suốt ngày… anh cứ làm theo tiếng còi… Nếu không muốn ăn đòn…
Như thường lệ… Buổi chiều… Kiri được “tự do” trong phòng giam… Chờ những người cùng phòng ngủ… Nhanh thôi… Vừa nằm xuống chưa được 5 phút đã bắt đầu ngáy… Kiri bây giờ mới lấy miếng giấy mà hắn phát hiện dưới gối đọc… Trên tờ giấy ghi chỉ vỏn vẹn có hàng chữ “tìm cách lên phòng y tế”… Vào tù ra khám nhiều lần… Kiri cố dằn cơn xúc động… biết là đã bắt được liên lạc với “thế giới bên ngoài”… Hắn nuốt tờ giấy… Đến bên cửa đập rầm rầm…
– “Quản giáo… Quản giáo… Tôi đau bụng quá…”Hắn nói xong ngồi bệt xuống đất… Ngày thường kêu rát cổ họng… mau lắm cũng là hai hoặc ba tiếng sau mới được chú ý tới… Bây giờ hắn vừa “ngã” xuống… Không đến 5 phút… Cánh cửa phòng giam được mở… hai quản giáo xốc nách hắn… Dìu hắn lên phòng y tế… Người y tá hình như nhìn người biết bệnh… đưa cho Kiri cái lọ… lạnh lùng nói…
– Anh vào phòng vệ sinh… đái vào đây…
Kiri không nhiều lời… Cầm cái lọ… đi vào phòng vệ sinh… đóng cửa… Kéo quần… đái vào lọ… đậy nắp… Không đi ra mà nán lại chờ đợi… Khoảng hai phút sau có tiếng chân người đi vào… Kiri không nhìn được mặt… Hắn chỉ nghe tiếng chân bước gần… rồi qua kẽ hở dưới cửa… một phong bì được nhét vào… Kiri cầm lấy phong bì mở ra… Một bức hình chụp từ xa… Kiri không bao giờ quên được gương mặt này… Ở khách sạn S. M…
– “Anh biết người trong hình chứ?” Người bên ngoài hỏi…
– “Chết cũng không quên” Kiri cắn răng đáp… tên này là người chĩa súng vào đầu hắn… Sau đó hắn mê đi… Tuy nhờ vậy mà hắn còn sống nhưng hắn thà chết… Những tháng ngày bị giam cầm trong này… Đúng là địa ngục trần gian…
– “Chỉ cần anh giết được nó… sẽ có người đưa anh qua biên giới… Đó là cái giá… Làm hay không làm?” Người bên ngoài cộc lốc nói…
– “Được. Tôi làm… “… Kiri hiểu đây là cơ hội duy nhất để ra ngoài… Giá nào cũng phải làm… Hớn nữa hắn có “unfinished job” với tên trong hình…
– “Vài ngày nữa… nó sẽ tới đây… Lúc đó anh sẽ có cơ hội… Anh không cần suy nghĩ nhiều… Mọi việc sẽ được an bày thỏa đáng để anh thuận tiện ra tay… Nhớ kỷ… phải xong chuyện… Đừng có giở trò…” Nói đến đây, Người bên ngoài bô đi… Tiếng bước chân xa dần… Biết đối phương không muốn đối mặt… Kiri chờ thêm một vài phút rồi đem bình nước tiểu đi ra… Để lên bàn… Hai Quản giáo kèm hắn trở về phòng giam… Chẳng ai mở miệng nói tiếng nào…
Là sát thủ… Kiri biết rõ quy tắc của sự giao dịch… quan trọng nhất là không nói nhiều… Hắn không có đường lựa chọn nào khác… Nếu không hắn không biết sẽ ở lại đây bao nhiêu năm nữa…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc-quyen-2/
Chuyện gì cũng vậy… Chỉ cần có người làm tiên phong thì sẽ có người theo hùa… Chánh vừa cất bước… Phát liền bước nối gót… Sau đó là nghĩa, Chánh… Đám người cùng bàn ai cũng biết Phát tình trường thất ý… chờ coi kịch hay…
– : Ha ha… Phương Tình… Phương Linh… Thấy hai cô từ xa… Đồng thời nhận ra Thái Điệp nên qua đây chào hỏi… Thì ra đều là người quen” Tín không ngoan… Ngoài giờ làm việc… Trong khung cảnh này… Không gọi Thái Điệp là Bí Thư… Tránh cho người khác e dè… Hai từ “Bí Thư ” có thể làm cho người khác không được tự nhiên… nhưng chỉ gọi vỏn vẹn “Thái Điệp” làm như là thân thiết lắm vậy khiến nàng nhíu mày…
– “Hello Ngọc Lan… Không ngờ gặp cô ở đây…” nghĩa mỉm cười với Ngọc Lan… Ngang nhiên gọi “Ngọc Lan”… Nhìn Đức, Thái Điệp gật đầu coi như chào…
– Thanh Tình… là bạn em à? Chánh có chút nóng lòng… chưa chào đã chất vấn…
– “Ừm… Là bạn mới quen… Nhằm nhò gì tới anh… Hỏi làm gì” Thanh Tình thản nhiên đáp… nhưng câu trả lời rõ ràng không coi Chánh vào đâu… Khiến hắn sượng sùng…
– “Chào các vị… Tôi là Trần Đức… Bạn của Phương Linh… Ha ha… Hôm nay vừa mới gặp chị Thanh Tình…” Ngửi được mùi thuốc nổ… cảm giác được thái độ không thân thiện… Đức khó chịu… nhanh miệng tự giới thiệu… Vấn đề là khi nghe hắn nói… Phát cảm thấy rất chói tai… liền sẵn giọng chất vấn…
– Là bạn em hả Phương Linh… Sao anh không biết vậy?
– “Tôi quen biết bạn… Có cần xin phép anh không vậy? Anh coi anh là ai?” Phương Linh trừng mắt…
– “Anh là bạn trai của em sao lại không có quyền biết…” Phát rống giận… Không khí bắt đầu căng thẳng… Vài người khách gần đó nghe được… quay đầu nhìn…
– “Tôi đã nói rõ với anh rồi… Chúng ta không hợp… Game over…” Nói câu này… nàng nhìn Đức… Dường như là để cho hắn nghe…
Phát mặt tái xanh… Mắt trừng trừng nhìn tình địch… như muốn ăn tươi nuốt sống… Bên cạnh hắn… Chánh bị câu trả lời khinh thường của Thanh Tình khiến Chánh cũng đang muốn nổi lửa…
Đức cười khổ… Thừa thông minh để nhận biết tình hình… thì ra một tên là “ex” của Phương Linh… Một tên là BF của Thanh Tình… Còn có hai người quen với Thái Điệp. Và Ngọc Lan… Ngọc Lan nói có người muốn cua nàng… Là tên bác sĩ này đây… Aiz… Phiền phức rồi… Sao lại là lúc này chứ…
Đức không để ý lắm những phiền phức “lông gà vỏ tỏi” này… Hắn đang đặc biệt chú ý một người… đang một mình ngồi cách khá xa… dưới ánh đèn… Hắn thấy gương mặt hơi quen quen… Có lẽ gặp ở đâu rồi nhưng nhất thời không nhớ…
Dưới trướng Nancy… Từ Mai Thảo cho đến Ngọc Như đều là cao thủ… Kinh nghiệm chiến đấu tràn trề… Còn là đàn bà của mình nên đặc biệt được Thu Tâm, Phương Anh, Thu Hà chỉ điểm… Gần cả năm nay… Hắn học hỏi được ít nhiều… Từ lúc vào đây… thỉnh thoảng âm thầm quan sát chung quanh… Người này mới vô cách đây vài phút… Trời tối mà đội nón… Đến nơi này mà đi một mình… Hai điều này không hợp lý. Hơn nữa từ lúc phát hiện… Đức thấy người này nhìn nhiều lần về hướng mình… Vì vậy đặc biệt cảnh giác… Miệng nói cười nhưng không ngừng âm thầm đề phòng…
– “Bác Sĩ nghĩa… Hình như bạn anh uống say rồi…”Không khí đang vui bỗng nhiên căng thẳng… Ngọc Lan nhíu mày…
– “Xin lỗi nha… Chúng tôi chỉ muốn qua chào hỏi thôi… Không ngờ lại có sự hiểu lầm…” nghĩa tỏ ra “áy náy…”Hắn nhận thấy nếu không nói vài lời… còn tiếp tục như vậy sẽ “mất điểm” trong lòng người đẹp… Hơn nữa… Hắn nhận ra… Thằng này chỉ là quen biết với nàng thôi… Chưa chắc là tình địch… Tạm thời không nên để nàng có cái nhìn không tốt với mình…
… Từ đầu tới cuối… Thái Điệp không nói câu nào… Tín cũng nhận thấy nàng đối với mình không thân thiện lắm và có vẻ bất mãn vì thái độ của Phát… Cũng như nghĩa… Tín nghỉ mình bị hố… Chánh cũng không ngu… Nhận ra tình hình… Đây là chuyện của thằng Phát… xen vào làm gì… Đâu có nhằm nhò gì tới mình… Thằng này đâu có thể nào hoa thơm đánh cả cụm chứ… Coi bộ mình quá lo rồi… Nghỉ như vậy… Trong lòng hắn liền dịu lại…
– “Ha ha… Đúng là hiểu lầm thôi… Hết chuyện rồi… Các vị từ từ… Xin lỗi nha…” Tín giả lả…
– “Không sao… Bỏ đi… Chuyện nhỏ… hay là cùng nhau uống rượu chuyện trò cho vui…” Đức cười… ra vẻ rộng lượng… Hắn không ngu khi người ta nói “hiểu lầm” liền tin… Kinh nghiệm tràn trề… Làm sao không nhìn ra có người muốn “bắn sẽ”… Có câu nên gần với bạn nhưng đối với kẻ địch… thì phải càng gần hơn… Để tìm hiểu… Biết người biết ta… trăm trận trăm thắng mà…
– “Ha ha… Bên kia còn đám bạn… Hãy để một dịp khác…” nghĩa muốn lắm nhưng thấy nét mặt của Phát… Hắn đành bấm bụng… từ chối khéo… Kéo Phát trở lại bàn… Bị kéo… Phát miễn cưỡng đi theo… lòng hậm hực… Lần đầu tiên trong đời bị nhục… Hắn không thể nuốt được cục tức này… nhưng nhất thời chưa dám manh động.
– “Hi hi… Sorry nha… Gây phiền phức cho anh…” Thanh Tình nháy mắt… ra vẻ áy náy… khiến hắn bị hiểu lầm…
– Ha ha. Không có gì… Nhưng mà… Tò mò chút thôi… Hai người cặp nhau bao lâu rồi?
– “Cái gì cặp nhau? Ai nói với anh là tôi cặp với hắn?” Thanh Tình sừng sộ… trừng mắt…
– Thiệt vậy sao? Vậy… Vậy thì anh ta may mắn… Hi hi… Không bị cô nhai xương…
– Hi hi… ha ha… – Thái Điệp, Ngọc Lan, Phương Linh bật cười…
– “Anh…” Bị hắn trêu chọc… nói mình là “Bà la sát”… Thanh Tình tức tối… Mặt đỏ bừng…
Cả bọn không vì chuyện vừa rồi mà không vui… Cứ nhởn nhơ nghe nhạc… Hắn thỉnh thoảng trêu chọc Thanh Tình… Cô nàng này cũng không phải “hiền”… luôn miệng bốp chát lại… Khiến bầu không khí vô cùng vui nhộn…
– “Anh đang ở khách sạn à?” Nhân lúc mọi người không để ý… Phương Linh hỏi nhỏ…
– “Ừm… Cũng là chỗ củ… Khách sạn S. M…” Lần đầu gặp em ở đó mà phải không?
– “Không phải… lần đầu mình gặp nhau ở quán ăn…” Phương Linh mặt “chù ụ”… Sửa sai hắn… Lần đầu gặp nhau mà cũng không nhớ…
– “Hi Hi… Thử xem em có nhớ không thôi…” Đức hú hồn… lanh miệng khéo léo bào chữa…
– “Sao lại đến khách sạn đó… Lần trước bắn nhau… thấy mà ghê…” Phương Linh không hài lòng…
– Nghe kỷ đây… Lát nữa cho dù xảy ra chuyện gì… quan trọng là không được chạy loạn… Nằm xuống sát đất… Hiểu chưa.
Đang cười vui vẻ… Nghe Phương Linh nói… Mặt Đức đại biến… Hắn nhớ rồi… người đội mũ kia là 1 trong những tên sát thủ duy nhất còn sống sót… Chính hắn đã chĩa súng vào đầu tên này… Kế đó Kim Chi bắn 1 phát làm hắn ngủ… Đức không có thì giờ suy nghĩ thêm nhiều… Hắn đứng lên… khoát túi xách lên vai… Tay lòn vào trong… lên đạn khẩu Smith & Wesson… Chỉ cần bóp cò là viên đạn bay ra… Ra tay giữa chốn đông người là hạ sách nhưng tình hình hiện tại… Đối với hắn là thượng sách… Nếu còn chần chờ… Để kẻ địch ra tay trước sẽ nguy hiểm đến những người bên cạnh… Vì vậy hắn phải chơi liều… Tiên hạ thủ vi cường…
Làm như không biết đối phương… Đức thản nhiên tiến về hướng phòng vệ sinh… Hắn tính toán… khi lướt qua đối thủ là lúc quyết định sống chết…
Ngày hôm qua… Kari theo tín hiệu… được tiếp ứng nên dễ dàng vượt ngục được ra ngoài… Rồi được “an trí” tạm trong ngôi nhà kín… chờ ngày hành động… Cách đây 15 phút… gã được chở đến nơi này… Giao cho gã cây súng… nói mục tiêu đang ở bên trong… Vì vậy gã đi vào… Bên trong đông người… Phải mất gần 10 phút Kiri mới định vị được mục tiêu… Nhưng gã chưa ra tay… gã đang suy tính thiệt hơn… Nhận được cây súng với vỏn vẹn 6 viên đạn… gã muốn chỉ một hoặc hai viên để giải quyết vấn đề… Bốn viên còn lại dành để phòng ngừa trường hợp sau khi xong chuyện… Xác xuất bị giết người bịt miệng là rất cao… Nếu là như vậy… gã có thể phòng thân tẩu thoát… trốn về bên Campuchia… Bởi vậy gã chần chờ… Chung quanh mục tiêu… Nhiều người… Cơ hội đắc thủ thì có nhưng xác suất thấp… Hơn nữa sau khi thành công… Có thể sẽ không còn viên đạn nào… Cho nên Kari chờ cơ hội tốt nhất… Vì vậy khi thấy “mục tiêu” hướng về nhà vệ sinh… Kari mừng rỡ…
Kari ngồi… mặt hướng về người pha rượu… Trong tư thế này… Muốn bắn chính xác… gã bắt buộc phải quay người hướng về mục tiêu… Đức thì khác… Chỉ cần bóp cò… Trúng phía trước hay phía sau cũng được… Hắn hoàn toàn có lợi thế… Dù chỉ là 1 phần 100 hay 1 phần ngàn giây… Phương Anh “sư phụ” có nói trong tích tắc có thể quyết định sinh tử chính là ý này…
– “Hắn làm gì vậy?” Thanh Tình sửng sốt… Tên này mát dây à? Cái gì “Nằm xuống sát đất” chứ… Phương Linh. Ngọc Lan biến sắc… Khi còn ở Hà Tĩnh… Cả hai đều “trải qua kinh nghiệm” lần trước… Lúc đưa hai mẹ con chị Lượm về… Hắn cũng nói tương tự như vậy… Rồi súng nổ… Theo phản xạ… Ngọc Lan nắm tay Thái Điệp… Phương Linh nắm tay Thanh Tình… Vô cùng khẩn trương… Thầm khấn “A di đà phật”…
Bị ba anh em nghĩa, Tín, Chánh kéo trở về bàn… Phát không cam lòng… ực liền mấy ly Vodka Tonic… hai mắt hắn đỏ ngầu…
– “Phát… Tao thấy Phương Linh rất coi trọng hắn… Vô dụng thôi… Bỏ đi… Đàn bà thôi mà…” Tín âm hiểm khuyên… Câu nói của hắn như là khuyên lơn nhưng thật ra là đang muốn châm thêm dầu vào lửa… Ba anh em hắn đã “cố gắng” kéo Phát trở về bàn để tránh xảy ra chuyện không hay nhưng nếu bây giờ Phát xông qua… Thì thật sự là ngoài sự kiểm soát và không có liên quan gì đến ba anh em họ…
Là anh em… dĩ nhiên cá mè một lứa… nghĩa đang híp mắt suy nghĩ quan hệ giữa Đức và Ngọc lan… Có người đàn ông nào có thể coi như không có gì khi thấy đối tượng mình đang muốn theo đuổi thân thiết với người đàn ông khác? Hắn cũng đang muốn ném đá dấu tay…
– “Phát… Tên kia so với anh… Aiz… Không hiểu Phương Linh nghỉ gì…”nghĩa thọc một câu…
– “Nhìn cái tướng nó kìa… lúc nào cũng kè kè cái túi… Như thằng nhà quê… Hai Lúa í… Anh Phát… Phương Linh bỏ anh là tổn thất của cô ta…”Chánh bồi thêm một câu… Hai từ “bỏ anh”… Có sức công phá mãnh liệt vào tính nhẫn nại của Phát…
– “Đụ má… Nếu là anh em thì đừng cản tôi…” nghĩa, Tín Chánh… Ba anh em mỗi người một câu… Khiến Phát như hỏa diệm sơn bùng nổ… Hơi men đã làm hắn mất lý trí… Nhìn thấy “tình địch” đang đi vào phòng vệ sinh… Hắn hùng hổ đứng lên… muốn vào trong đập một trận… Tới đâu thì tới…
Ngay lúc này…
“Đùng… Đùng… Đùng… Đùng”… Bốn tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên…
“Bịch”… Kari ngã xuống… Khẩu súng trên tay văng lên sàn nhà… Hai mắt hắn trợn trừng… Người hắn trúng 4 phát đạn… phát ngay cổ khiến máu tuôn ra ào ạt… Phát ngay tim khiến hắn chết trong tích tắc… Hai phát còn lại trên bụng… Trên sàn nhà máu nhuộm đỏ… gã không có cơ hội bóp cò…
Nguyên nhân là Đức vừa tiến gần vừa quan sát… lúc Kỉi quay người… Hắn nhoáng thấy khẩu súng… nên không chần chờ bóp cò… Khoảng cách 3 thước là nghề của chàng… Đức chỉ muốn một phát ngay đầu nhưng phát đạn lệch xuống cổ… đành phải bồi thêm 3 phát cho chắc ăn…
– “Á… Á… Á… Á… Á… Á… Á… Á… Á…” Sau vài giây sững sờ… Vài người gần đó bắt đầu phản ứng… kinh hoảng… bắt đầu hoảng loạn… la hét… Mọi người chạy ùa ra cửa…
“Đùng… Đùng… Đùng”… Ngồi xuống… Tất cả ngồi xuống… Đức bắn thêm ba phát chỉ thiên lên trần nhà… hét lớn… Kêu mọi người ngồi xuống… Tầm mắt không ngừng quan sát khắp nơi… Đề phòng đồng bọn nếu có của tên vừa mới ngã… Đang hoảng loạn… Nghe ba tiếng nổ… đám người đang hoảng loạn quíu giò… Sợ trúng đạn… Ngồi xuống…
– “Hắn… Hắn…” Thái Điệp, Thanh Tình được Ngọc Lan, Phương Linh kéo ngồi sát xuống đất ngay từ tiếng nổ đầu tiên… Bốn người hoảng sợ không ít… Thấy hắn cầm súng bắn chết người… Thanh Tình miệng há hốc… hai mắt mở lớn… Không thể tin được người này cách đây mấy phút đã đấu khẩu với nàng… Bây giờ như là người khác vậy… Ba anh em nghĩa, Trung Tín như trời trồng… vẻ mặt kinh khủng như là vừa gặp ma… Tệ nhất là Phát… Hắn định theo Đức vào trong phòng vệ sinh nện một trận cho hả giận… Nghỉ tới lúc mình ra tay đánh… Phát lạnh người… cảm nhận một dòng nước ấm tuôn ra làm ướt quần… Hắn hoàn toàn tỉnh rượu…
Nhìn quanh… biết không còn gì khả nghi… Đức đến bên xác tên sát thủ đưa tay lục soát… Trên người gã chẳng có giấy tờ tùy thân… Ngoài một tấm hình trong túi áo… là hình của hắn…
Mặt Đức âm trầm… Đây là vấn đề vô cùng nghiêm trọng… Nhiều câu hỏi đang hình thành trong đầu… lẽ ra tên sát thủ này đang bị nhốt… Bây giờ có mặt tại đây… muốn giết mình… La Định Quốc không thể nào thả tên này ra… Vậy là ai? Trên đoạn đường đi đến đây không hề có dấu hiệu bị theo dõi… Sau khi vào đây khoảng nữa giờ sau tên này mới xuất hiện… Như vậy có nghĩa là có người báo hành tung của mình… Và người này… nhất định đã có mặt tại đây… Có thể bây giờ đã chuồn rồi… Hừ… tao có cách sẽ moi ra chú mày mà hắc hắc… Chạy không thoát đâu con ạ… Đức rủa thầm trong bụng… Hắn lấy di động gọi Mai Thảo… Đã đến lúc nàng xuất hiện rồi… Hắn không phải không tin tưởng La Định Quốc… Nhưng về khả năng phá án… Người của Nancy bà xã đều là nhân tài xuất sắc…
Từ lúc xuống Cao lãnh nhận chức… Tối nào Mai Thảo và Xuân Mai cũng chuyện trò qua mạng với đám chị em ở Cần Thơ… Trước là biết rõ tình hình sau là giải buồn… Ở Biệt thự… náo nhiệt quen rồi… ở đây vắng lặng… Có chút không quen… Vừa thoát ra khỏi mạng FB… Đúng lúc hắn gọi tới… Nhìn màn hình… Mai Thảo nữa mừng nữa ngạc nhiên…
– A lô… Có chuyện à?
– “Ừm… Là như vầy…” Đức tóm tắt gọn gàng câu chuyện… Hắn cần nàng đến thu dọn và điều tra…
– “Em biết rồi… sẽ đến ngay…” Giọng Mai Thảo ngưng trọng… Cũng mai là hắn không có gì… Nàng nhanh chóng vừa thay đồ vừa gọi cho Xuân Mai… Nói nàng báo cho Nancy… Tránh được lần này… chưa chắc tránh được lần sau… Cần truy tìm ra kẻ chủ mưu…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc-quyen-2/
Hiện trường không còn hỗn loạn… Có một số ít đã ra về… Đại đa số ở lại… Bản tính của người Việt rất hiếu kỳ và thích coi náo nhiệt… Tối nay sôi nổi như vậy… lẽ nào chịu bỏ qua… Hai xe CA nhanh chóng đã đến hiện trường… Có lẽ đã được ai đó thông báo… Sĩ quan dẫn đầu là một Trung úy nữ… Nhan sắc cũng khá mặn mòi… Thấy hắn đứng gần xác chết đầy máu… nét mặt bình tĩnh… Nàng có chút kinh hãi… Không biết hắn là thần thánh phương nào… Nhưng chắc chắn không phải là thành phần xã hội đen bất hảo… Có tên xã hội đen du đãng nào bắn chết người mà còn đứng ì ra đó chứ…
Nàng thận trọng tiến gần hắn… hỏi…
– Chào anh… Tôi là Trung úy Đan Thùy… thuộc Phòng Cảnh Sát Truy nã tội phạm… Người này là anh… bắn à…
– “Ừm… Tự vệ chính đáng… Cô nhìn đi… Cây súng của hắn đằng kia…” Đức đưa tay chỉ khẩu súng của tên sát thủ nằm cách xác hắn không xa…
– “Phiền anh trình giấy tờ tùy thân” Thùy nghiêm giọng… làm theo thủ tục… Nàng muốn biết hắn là ai… Sao lại có súng… Vừa dứt lời di động reo lên… Nàng bắt máy… Chưa kịp nói “A lô”… Không biết người bên kia nói gì… Nét mặt Đan Thùy bình tỉnh trở lại… cúp máy… nhìn hắn hỏi.
– Anh là Trần Đức?
– “Ừm… đây là giấy tờ… Nhưng hình trong này không được đẹp trai như bên ngoài…” Đức đưa giấy tờ ra… Nét mặt nghiêm túc nhưng lời nói thì tiếu lâm…
– “Không cần nữa… Thủ trưởng vừa gọi… Có căn dặn Xem anh có gì cần hỗ trợ không?” Đan Thùy nét mặt có chút ửng hồng…
Đức gật đầu… Tâm cơ chợt linh động… Hắn chỉ tay về nhóm người của ba anh em nghĩa nói.
– À… Thì ra lãnh đạo trực tiếp cô là Đại Tá Mai Thảo… Vậy thì tốt quá… Phiền cô và các đồng chí lấy họ tên, số di động của tất cả những người này…
– “Được…” Đan Thùy gật đầu… phân phối đồng đội làm nhiệm vụ…
– “Vậy là ý gì… Tôi là bác sĩ Giám đốc Bệnh viện… đây là Phó Chủ Tịch Thành phố… Vị Trung úy này… Chúng tôi muốn nói chuyện với thượng cấp của cô…” Đang suy nghĩ… Đức nghe tiếng nghĩa rống lên… có vẻ bất mãn và giận dữ như là bị xúc phạm… Khiến Đan Thùy có chút bối rối…
– “Chuyện gì? Giám đốc bệnh viện, Phó Chủ Tịch Thành phố lớn lắm sao? Bây giờ là mời các người hợp tác giúp việc điều tra chứ không nói các người có tội… Các người lớn tiếng cái gì?” Đức quát…
– “Trần Đức… anh muốn trả thù riêng phải không? Tuy mấy người bạn của tôi lúc nãy có chút quá đáng nhưng anh làm vậy là không đúng…” Thanh Tình oán giận…
– “Cô biết người này là ai không? Hắn là sát thủ… là giết mướn đó… Cô biết hắn muốn giết ai không? Là tôi đó…” Đức quát… Tay chỉ xác chết tên sát thủ… Nghe hắn nói với vẻ mặt nổi giận… Thanh Tình mặt nhợt nhạt…
– Tại sao hắn biết tôi đến đây? Cô là người đề nghị chỗ này… Vậy tôi nên nghi ngờ cô mới phải… Đúng không? Dùng đầu óc suy nghĩ một chút đi… Nhưng tôi không nghi ngờ cô… Vì cô không có động lực để làm vậy… Chỉ còn giả thuyết là… Có khi nào cô vô tình tiết lộ hành tung của tôi với họ hay không… Đó là điều tôi muốn biết… Nếu không… Lần tới biết đâu… người nằm kia là tôi thì sao? Hiểu chưa? Đồ ngốc… Mau tránh ra…
Hắn hét… Thanh Tình thộn mặt ra… Hắn nói quá hợp lý… Chính nàng đề nghị đến đây… Nàng đang suy nghĩ cố nhớ lại… có khi nào mình vô tinh… Ngay lúc này… Thêm một đội CA chừng 6 người bước vào… Đi đầu là Mai Thảo… Nghe hắn nói không sao thì nghe vậy nhưng khi thấy hắn nguyên vẹn mới yên lòng…
– “Trung Úy Nguyễn Đan Thùy xin chào Thủ trưởng…” Đan Thùy vừa thấy Mai Thảo… đứng nghiêm trang chào… Mai Thảo chỉ gật đầu… vô cùng có tác phong của lãnh đạo…
– “Vị Đại tá này… Tôi là Phó chủ tịch Thành Phố… Nguyễn Trung Tín… Tôi muốn khiếu nại tác phong người này…” Hắn đưa tay chỉ Đức…
– “Chủ tịch Tín phải không? Có chuyện gì bất mãn muốn khiếu nại… nói đi… Tôi nghe…” Mai Thảo phát tay… không nhìn Tín nửa con mắt… tiến đến cạnh xác chết quan sát… Khiến hắn có chút chột dạ… Nhưng phóng lao thì phải theo lao… hắn chỉ Đức… dõng dạc nói…
– Người này muốn lấy tư làm công… chụp mũ để báo tư thù…
– “Thật có chuyện này à?” Không nghỉ có người “cáo trạng ” Đức với mình… Mai Thảo thầm cười… híp mắt nhìn Đức hỏi…
– “Aiz… Trên đời này thật khó làm người tốt… nói lý lẽ rồi mà vẫn không nghe… Vậy thì phải làm người xấu rồi…” Đức cười… tiến về nơi Tín đứng… gã chột dạ nhưng tin tưởng Đức sẽ không dám đụng một cọng long của mình… ai dè…
“Bốp”… một cái tát vang dội ngay mặt… hai mắt Tín nổ đom đóm… Toàn trường sững sờ…
– Cái tát này là để dạy dỗ. Người biết luật phạm luật… Cái tội trắng trợn vu oan cán bộ… tôi muốn anh hợp tác giúp đỡ điều tra… anh nói tôi muốn báo tư thù… Bí Thư Điệp… Đại Tá Thảo… Vì cái tát này… Tôi tình nguyện làm kiểm điểm với lãnh đạo… Nhưng ông Phật còn phải mỗi giận với loại người này…
“Bốp”… Tín còn đang bàng hoàng… Lại ăn thêm một cái tát nữa…
– Một cái tát cũng kiểm điểm… hai cái tát cũng là kiểm điểm… Vậy thì hai cái cho cân xứng… Trái phải đề huề…
– “Thật là quá đáng… hắn… hắn…” Thấy em mình bị ăn hai tát tai… nghĩa từ giận… Sợ hãi… lắp bắp…
– “Chủ Tịch huyện Đức… Anh không được manh động…” Thái Điệp bấm bụng cười… ngoài mặt “bất mãn” phê bình…
– “À… cái vụ này… Phó Chủ tịch Tín Ngày mai anh nên phản ảnh với tổ hình sự… Còn bây giờ Tổ trọng án có việc cần làm… Trung úy, Cô lấy tên tuổi, số di động của tất cả những người này cho tôi… Ai không hợp tác… lập tức mang về Sở… rõ chưa?” Mai Thảo dõng dạc ra lệnh…
– “Dạ rõ… Thủ trưởng…” Trung úy Đan Thùy nghiêm túc đáp… Đồng thời phân phối thuộc hạ chấp hành chỉ thị…
Bây giờ ba anh em nghĩa, Trung, Tín mới biết “im lặng là vàng…” quân tử báo thù 10 năm chưa muộn… Phát cũng muốn đem thân phận con của Trưởng Ban tuyên giáo ra… Nhưng rồi lại thôi… Được nể mặt thì tốt… Trái lại sẽ vô cùng mất mặt… Xem tinh hình… khả năng này lớn lắm…
Mai Thảo tiến gần đến xác của tên sát thủ… Chăm chú quan sát… Đức ngồi xuống cạnh nàng… đưa ra tấm hình lấy được lúc nảy…
– “Tên này lẽ ra đang bị giam… Sao lại chạy ra được ngoài này…” Đức một lần nữa nói cho Mai Thảo biết về tình hình…
– “Trung úy Đan Thùy… Chuyện ở đây tất cả giao cho cô… Tôi cần bản báo cáo sáng sớm mai…” Mai Thảo suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng quyết định ngay bây giờ đi xuống trại giam tìm hiểu sự việc…
– “Dạ Thủ trưởng…” Đan Thùy chỉ thị cho thuộc hạ thu dọn hiện trường… Chỉ trong chốc lát… Xác của tên sát thủ được mang đi… Mọi người hiếu kỳ thấy đã hết chuyện… Lần lượt giải tán… Phát… Anh em nghĩa cùng đám bạn COCC… Sau khi để lại tên tuổi, số di động… mặt phẫn nộ ra về…
– “Bây giờ anh đưa mấy người bạn về… Chiều mai anh tới chỗ em” Nhìn đồng hồ thấy cũng gần nữa đêm… Đức nói nhỏ với Mai Thảo…
– “Ừm vậy… Mai gặp…” Mai Thảo gật đầu… ra xe dẫn đội trực chỉ trại giam… Đêm nay nàng có rất nhiều chuyện để làm…