Thằng Đức - Quyển 2

Chương 62



Phần 62

Im lặng…

Thấy không ai nói gì… Tuyết Nga Bí Thư cũng sắp gõ nhịp bằng cách tán thưởng vài câu để mọi người thông qua… Nhưng chưa kịp mở miệng…

– “Tôi có vài câu hỏi…” Chủ tịch huyện lại lên tiếng… Lần này rất êm đềm nhưng khiến mọi người… bất an… Trừ Xuân Mai… đã là người đàn bà của hắn… Bên cạnh hắn bấy lâu nay… Nàng hiểu hắn làm việc gì đều có tinh toán… Trưởng ban quân sự nhắm mắt dưỡng thần… Đã có lệnh là phải luôn đứng bên Tân Chủ Tịch huyện… Vậy thì không cần suy nghĩ… Bí Thư Nga có chút tức giận… Đúng là ngựa non háu đá mà…

Trong quan trường… thịnh hành nhất là thỏa hiệp… Anh làm việc của anh… tôi làm việc của tôi… Không cần bươi móc lẫn nhau… hoặc tương trợ nếu có thể để hai bên cùng có lợi… đó là giữ vững vị trí của mình… Để một thời gian sau cùng nhau tiến bộ… Lâm Tuyết Nga… Tuy là con dâu của nguyên Thủ Tướng… Nhưng cũng thuộc trường phái này… muốn ngồi ì đó… Mắt nhắm mắt mở… Từ từ thăng chức… Đức Chủ tịch thì khác… Thấy chuyện phải thì làm… nhìn việc không nhìn người… Không chấp nhận chuyện chói tai gai mắt… Hơn nữa bà xã Nancy có nói… Thấy sai mà im lặng là yếu hèn… Hắn không thể yếu hèn…

Mọi ánh mắt nhìn hắn… chờ nghe hắn có gì muốn hỏi…

– Ha ha… Tôi mới tới nên hồ sơ của vụ này chưa nắm rõ lắm… Nhưng không sao… Ừm… Theo như… Phó Chủ tịch Thông nói. Xử phạt Công Ty Thắng Lợi số tiền 20 Triệu… phải không… Ngoài ra không còn gì nữa?

– “Thật ngại quá… Cũng là sơ sót của tôi… Chưa chuyển hồ sơ qua cho Chủ Tịch huyện… Tôi sẽ nhanh chóng chuyển tới sau buổi họp này… Vâng… Đúng vậy… Chỉ có số tiền 20 Triệu…” Thông ra vẻ áy náy… Thật ra lão và Hữu Cơ khinh thường Chủ tịch thiếu kinh nghiệm… Muốn lợi dụng thời cơ khi Đức chân ướt chân ráo… Đem ra hội nghị trình làng… để thông qua…

– Vậy còn con rạch bị ô nhiễm? Nếu muốn đem con rạch trở lại tinh trạng cũ? Phải tốn bao nhiêu tiền?

– “Cái này phòng Tài nguyên môi trường sẽ có báo cáo sau… Cũng không lâu đâu…” Thông dè dặt đáp… lão nhìn ra Chủ tịch huyện trẻ không ngây thơ như lão tưởng tượng trong đầu… Thông nhìn Hữu Cơ… mong “lão đại” nói vài lời… Nhưng “lão đại” đang chăm chú nhìn vào màn hình máy vi tính… Mà Chủ tịch huyện thì từng bước áp sát tới…

– Ậy… Chậm một vài ngày hay một tuần thậm chí vài tuần hay một tháng cũng không sao mà… Cái mà tôi muốn biết là ai sẽ trả cái chi phí này? Công Ty Thắng Lợi hay là chúng ta? Phó Chủ Tịch Thông… Ông có thể cho biết không? Phạt 20 Triệu nhưng nếu huyện phải chi trả 50 Triệu để làm sạch con rạch… Tôi thấy không thể chấp nhận… Cho nên chuyện này nhất định phải rõ ràng…

– “Chuyện này… Phó Chủ Tịch Thông… Tôi đã nói với anh… anh quên rồi sao… Nên chờ báo cáo thẩm định của Phòng Tài nguyên và Môi Trường… rồi mới báo cáo… Anh quá hấp tấp” Thái Hữu Cơ nhìn Thông nhắc nhở… lão vừa nghe Đức nói… đã biết khó… Vì vậy lên tiếng… Mục đích câu giờ rồi tìm cách sau…

– “À. Phải phải… Lúc này hay lãng trí… Các vị… Xin lỗi nha… Chờ báo cáo đầy đủ của phòng Tài nguyên môi trường. Lúc đó chúng ta sẽ trở lại vấn đề này…” Thông giả lả nói mình đảng trí…

– “Vậy được rồi… Đành phải chờ vậy… Nhưng tôi thấy báo cáo gì đó không quan trọng… ha ha… quan trọng nhất là ngoài số tiền phạt là 20 Triệu… Công Ty Thắng Lợi phải hoàn toàn chịu trách nhiệm mọi chi phí cho việc tẩy trừ ô nhiễm… Như vậy mới đúng… Phó Chủ Tịch Thông… Tôi chờ tin của ông…”

– “Được được… sẽ nhanh thôi…” Thông đổ mồ hôi… Chuyện làm sạch con rạch tốn gần 2 tỷ… lão và Thái Hữu Cơ, Mai văn Trường đã chia nhau bỏ túi gần 1 tỷ để phớt lờ việc này… Lần này không biết làm sao giải quyết đây… Coi bộ thằng khốn này không chịu buông… lão nhìn Thái Hữu Cơ… Mai Văn Trường… Hy vọng hai người này sẽ có cách hay…

– “Chánh văn phòng Ba… Chuyện thứ hai là gì…” Thấy chuyện con rạch ô nhiễm tạm dời… Bí Thư Nga mừng thầm… Muốn sang chuyện thứ nhì… Mau sớm kết thúc cuộc họp…

– “Ha ha… Nói mới nhớ… Chuyện giải phóng mặt bằng… Công Ty Hồng Ngọc có chút vấn đề… Bí Thư… Chuyện này phải dời đến phiên họp lần tới…” Không đợi chánh văn phòng Ba… Thái Hữu Cơ nói… Hắn muốn rà soát lại xem coi có khe hở gì hay không để tránh tinh trạng như ngày hôm nay… Hắn đang hối hận vì đã xem nhẹ thằng nhóc rồi…

– “Vậy được… Còn gì nữa không? Nếu không giải tán…” Tuyết Nga không nghỉ sẽ còn chuyện gì bàn thảo… chánh văn phòng Ba nói hôm nay có hai đề tài… Vậy là xong rồi nhưng nàng vẫn theo thủ tục hỏi xem coi có gì khác…

Thường là không có gì… Mọi đề tài thảo luận đều được lên lịch trước… Hơn nữa… Những vấn đề liên quan đến UBND… là do Chủ Tịch huyện Chủ trì… Sở dỉ hôm nay nàng tham dự là vì buổi họp đầu tiên của Chủ Tịch huyện… Tuyết Nga không ngờ lại “nhiều chuyện” như vậy… Cũng may… Tạm xong… đề tài mang ra thảo luận hôm nay đều gác lại… Nàng mừng thầm…

– “Bí Thư… Các vị… Tôi có vấn đề này… muốn cùng các vị tham khảo một chút…” Chủ Tịch huyện lại một lần nữa lên tiếng…

– “Chủ tịch Đức… Có vấn đề gì… Xin cứ nói…” Bí Thư Nga mỉm cười nhưng lòng không cười… Thầm oán giận… nghỉ…”tên này… sao hăng máu vậy…”

– Cảm ơn Bí Thư… Đức lấy ra từ trong túi cái USB gắn vào máy chiếu hình (Projector) có sẵn trong phòng họp… bật lên… Trên màn ảnh là cột điện gãy… bên trong không có lõi sắt… Cơ, Thông, Trường… biến sắc… ánh mắt giao nhau trong phút chốc…

– “Chủ Tịch Đức… Cái này là…” Tuyết Nga nghi hoặc…

– “Bí Thư… Là như vầy… Hôm trước tôi đi ăn nhà hàng…” Đức đem chuyện chiếc xe đụng vào cột đèn… Nét mặt Tuyết Nga Bí Thư càng lúc càng khó coi… Chuyện này rất nghiêm trọng… Nàng đưa mắt nhìn Thái Hữu Cơ… Là Phó Chủ Tịch Thường trực huyện… Chuyện này là do lão quản lý…

– “Có chuyện này sao? Bí Thư… Chuyện này để chúng tôi liên hệ với Công ty Hồng Ngọc nhờ họ điều tra…” Thái Hữu Cơ cắn răng đáp… lão biết nếu không nói vậy thì sẽ không yên… Tạm thời câu giờ trước đã… sẽ tìm cách sau…

– “Phó Chủ tịch Cơ… Liên hệ với Công Ty Hồng Ngọc là một chuyện… Trong khi chờ đợi… Phải có biện pháp để phòng ngừa tai nạn… Biết đâu nay mai có một cột đèn khác gãy ngang… làm thiệt hại nhân mạng thì không tốt” Chủ tịch huyện Đức nghiêm trọng nói…

– “Chủ Tịch Đức nói đúng… Hãy mau chóng có phương án phòng ngừa… Tan họp…” Bí Thư Tuyết Nga nóng lòng… Chuyện này xử lý không xong… sẽ liên lụy đến tiền đồ của nàng…

Mọi người lần lượt ra khỏi phòng họp… Chỉ còn Đức Chủ Tịch… Thư Ký Ngọc Thi… Trương CA Xuân Mai và Trưởng Ban Quân Sự Tiến dũng…

Lúc đầu… dũng chỉ vì mệnh lệnh mà ủng hộ vị Chủ tịch này trong mọi tinh huống nhưng trong lòng không thoải mái… không phục… Nhưng sau buổi họp này. Lão hoàn toàn thay đổi cái nhìn… Là một người trực tinh… khi đã có thiện cảm thì rất hào sảng.

– Ha ha… hôm nay thật là sảng khoái… đúng là quá thống khoái… Chủ Tịch huyện… Cậu làm cho tụi nó són đái rồi… Được… Có rảnh hong? Đi làm vài ly? Tôi mời” dũng như gặp được tri kỷ… mời Chủ tịch huyện đi uống rượu… Bên cạnh… Ngọc Thi ngượng nghịu… Xuân Mai tuy ngày thường nói năng cũng rất bạo nhưng đó là giữa nàng và hắn… bây giờ dũng thô lỗ dùng cụm từ “són đái”… Khiến nàng cũng đỏ mặt… Thầm mắng dũng Trưởng ban ” Đồ thô tục”…

Đức Chủ tịch nghe rất khoái lỗ tai… Sao mà thân thuộc quá vậy… làm hắn nhớ lại thuở còn đi học… cùng đám bạn ăn tục nói bậy như thế này… Là người thông minh… Lần đầu gặp nhau mà Trưởng ban quân sự đã có thái độ thân thiết như vậy… Còn không phải là do bà xã Nancy hay sao… nàng đã lót đường hết rồi… Ây… mình đúng là số đẻ bọc điều mà… hắc hắc hắc…

– “Ậy… Sao lại để Chú dũng mời chứ… Phải là cháu mời mới phải… Nhưng hôm nay không được… Để một ngày khác… Cháu mời…” Đức Chủ Tịch tỏ thái độ… người nhà… Xuân Mai kế bên âm thầm đưa ngón tay cái… thật là thông minh… Một cử chỉ vạn lời nói… Mua chuộc lòng người…

Là người trực tinh… Không nịnh bợ ai… tính tình thẳng như ruột ngựa… Nên thường làm phật lòng người khác… dũng Trưởng ban đối với bọn người Thái Hữu cơ, Nguyễn Thông, Mai Văn Trường rất không vừa mắt hoặc có thể nói là như nước với lửa… Thậm chí đối với Bí Thư Nga cũng rất coi thường… Biểu hiện của Đức hôm nay khiến lão rất hài lòng… Bây giờ hắn bỗng nhiên gọi lão một tiếng “chú”… Khiến dũng Trưởng ban cảm động đến rơi lệ… lão vỗ vai Đức… vô cùng thân thiết…

– Ha ha… Tốt… tốt… Vậy thì bữa khác… Nhớ đó… Ừm… sau này… có cần gì… Cứ nói một tiếng… Ha ha…

– “Vậy thì cảm ơn chú dũng trước…” Đức mỉm cười… Trong bụng mừng thầm… Có Xuân Mai là Trưởng CA xã… Tiến dũng là Trưởng ban quân Sự xã… Mai này công việc sẽ dễ dàng triển khai hơn nhiều…

– “Lãnh đạo… nếu không có gì căn dặn… Tôi về chỗ làm việc” Ngọc Thi thấy Xuân Mai nấn ná… vị Trưởng CA này có gì muốn nói với lãnh đạo… Vì vậy khéo léo lấy lý do rời khỏi…

– “Khoan đã… Chị nhớ lên lịch… Thông báo cho mọi người… Tuần tới cùng ngày cùng giờ cùng đề tài… Mời họ họp…” Hắn phát tay… dặn dò Ngọc Thi…

– “Dạ…” Ngọc Thi gật đầu… Quay nhìn Xuân Mai coi như chào… Chậm rãi bước ra khỏi phòng họp… Ánh mắt long lanh… Sau buổi họp hôm nay… Cái nhìn của nàng đối với hắn tăng thêm rất nhiều hảo cảm… Nàng thấy hắn không xung động, bồng bột chút nào… mà là rất quả quyết và can đảm… Nghỉ tới đây… trong lòng có chút hổ thẹn… Nhằm nhò gì tới mình chứ…

“Ừm… Đại Tá Mai… Mời chị đến văn phòng… Tôi có chuyện cần thảo luận” Ra vẻ nghiêm túc… Đức Chủ tịch”mời” Trưởng CA đến văn phòng hắn thảo luận…

Xuân Mai thắc mắc… Không phải đã hẹn nàng và Mai Thảo tối nay à? Chẳng lẽ có việc gì đột xuất? Vì vậy liền bước theo…

– “Thi… Thư Ký… Tôi và Trưởng CA có chuyện cần thảo luận… Nếu có ai muốn gặp hoặc gọi điện muốn nói chuyện… Chị cho họ lấy hẹn… Ừm… Phiền chị cho hai chai nước lọc…”

Ngọc Thi vừa về tới bàn làm việc… Không đầy hai phút sau thấy hắn và Trưởng CA xã vào văn phòng… Nghe hắn căn dặn mình với vẻ mặt nghiêm túc… Nàng gật đầu…

– “Dạ… Chủ tịch…” Ngoc Thi mang hai chai nước vào… để lên bàn xong… Bước ra ngoài khép cửa lại…

– “Anh có chuyện gì quan trọng à?”… Thấy nét mặt hắn trịnh trọng… Xuân Mai lo lắng hỏi… Sợ hắn có phiền toái gì…

– “Hi hi… chuyện gì quan trọng chứ… hai tuần nay không gặp… Muốn nói chuyện riêng chút thôi mà…” Hắn cầm tay nàng… hôn…

– “Hi hi… muốn gì đây?” Xuân Mai ỡm ờ… Tuy hai lần trước nói là “trong cơn say”… nhưng đó chỉ là cái cớ để giải thích hai đêm thác loạn… Nhưng nàng biết nàng rất tỉnh táo… Cũng như những chị em khác… Và hắn cũng rất tỉnh táo…

– “Em nói đi…” Hắn bất thình lình kéo nàng sát tới… ngấu nghiến hôn môi nàng… Bộ đồng phục sĩ quan CA trên người… Làm hắn nứng cặc… mặc dù biết tối nay sẽ có màn “nhất long song phụng” với cả hai… Nhưng tối là tối… Bây giờ là bây giờ…

– “Ưm”… Hai tay nàng quàng qua cổ hắn… Hai người đứng giữa văn phòng…”đá lưỡi miệt mài”… Hắn vừa mút lấy cái lưỡi thơm tho… vừa đưa tay mở nút áo… Nàng biết cửa đã khóa… Thư Ký hắn là “thần giữ cửa” bên ngoài… Nên không dè dặt chút nào… Cứ mặc cho hai bàn tay hắn lộng hành. Khắp nơi… Và hơi thở nàng mỗi lúc mỗi nặng nề… Cuối cùng phối hợp để hắn dễ dàng cởi nút kéo… quần ngoài và quần lót… đồng thời ngồi thụp xuống…

– “Hi hi… không được… dơ…”Xuân Mai đưa tay che giữa hai đùi… Sợ hắn áp miệng vào… sẽ mất hình tượng… Từ sáng đến giờ nơi đó chưa rửa…

– “Hi hi… Đã chuẩn bị rồi… Để anh làm cho…” Hắn lấy khăn giấy thấm nước từ chai nước lọc… làm sạch nơi đó… Rồi áp miệng vào…

– “Đồ quỷ… Anh làm như ma đói í…” Gác một chân lên bàn… Xuân Mai miệng mắng nhưng tay thì ghì chặt đầu tóc hắn… áp sát vào… Nơi đó dâm thủy đã lầy lội… khiến tiếng bú liếm nghe như tiếng hắn đang húp nước của tô phở hay mì nước…

Xuân Mai cắn mạnh môi để khỏi bật tiếng la… bên ngoài sẽ phát hiện… Nhưng hắn bú mút kiểu này… nàng thật muốn điên… uốn éo thân người… miệng hắn áp sát không rời… Chịu hết nổi… Xuân Mai đẩy hắn ra… chống hai tay lên bàn vểnh mông lên chờ đợi… Biết nàng muốn lắm rồi… Bây giờ Đức mới kéo quần xuống… cầm đầu cặc rà ngay cửa động nhấn vào… Cặc hắn bự… Cửa hang bị “nong” ra… và chạm đến điểm “G”… Xuân Mai sướng mê tơi… hắn chưa nắc… Nàng đã chủ động sàn mông qua lại…

Đúng lúc này… chuông di động reo lên… Đức nhìn màn hình… Là Phương Linh gọi… lẽ ra không bắt máy nhưng đang chơi một người… Nói điện đàm với người khác… Là chuyện vô cùng kích thích… miễn là không Facetime thì được rồi… Nên hắn liền bắt máy… Xuân Mai mặc kệ… nàng càng lúc sàng mông càng mạnh… đẩy về sau cho cặc hắn vào sâu hơn…

– “A lô… Có phiền anh không… Có đang bận gì không?” Tiếng Phương Linh lí nhí…

– “Hi hi… Phiền gì chứ… ừ… Có chuyện gì…” Vừa nói… vừa ra dấu. Với Xuân Mai… ý bảo nàng đừng lên tiếng… Trong khi mông hắn bắt đầu di chuyển tới lui…

– “Em muốn mời anh tới nhà ăn cơm…” Phương Linh thu hết dũng khí nói… Ông Bà nội “ra lệnh”… nàng gọi hắn tới nhà ăn cơm để xem mặt…

Số là ngày hôm qua hắn bắn hạ một tội phạm nguy hiểm vượt ngục… Toàn Cao lãnh biết hết rồi… Làm sao Nguyên Thủ Tướng lại không biết gì… Thời đại công nghệ thông tin mà… Không cần phải đợi lâu… Hôm nay… Buổi họp vừa chấm dứt… nghe hắn vỗ bàn trong buổi họp… Tưởng hắn tuổi trẻ muốn ra oai… Vợ chồng Trương Tấn Tài hỏi con dâu… dĩ nhiên Bí Thư Tuyết Nga phải thành khẩn tường thuật mọi chuyện… không dám dấu diếm…

Ngày nay… Thành phần cán bộ quan liêu. Tham nhũng, hủ hóa là một tệ nạn ngày càng nhiều… Hắn dám lên tiếng phê bình, vạch trần… Vợ chồng Trương Tấn Tài nghe xong… vô cùng thưởng thức… Thì ra được lão Lý Hoàng Chương và Tổng Bí Thư đặc biệt đề bạt… không phải là không có lý do… Vì vậy nàng gọi hắn tới nhà để xem mặt… Đây là lý do nàng gọi hắn tới nhà ăn cơm…

– Hả? Tới nhà em ăn cơm? Vậy có nghĩa là đi gặp gia trưởng?

– “Anh không thích thì thôi vậy…” Phương Linh oán giận… đi gặp ông bà nội… Có sao chứ? Cái tên này… Bộ tưởng gặp ông bà nội dễ lắm sao? Có phúc mà không biết…

– “Ha ha… anh không phải ý này… anh đang nghỉ phải ăn mặc làm sao cho chỉnh tề ý mà… đâu có lý nào quần Jean áo pull… Lúc nào cũng được mà…” Hắn nói chuyện… quên “hành động”… Xuân Mai tức mình… sàng mông mạnh hơn… khiến di động trên tay muốn rớt… Hắn một tay giữ eo nàng… nắc… Nàng mới để yên…

– “Tha cho anh… ừm… thôi không nói nữa… Em gọi anh sau…” Nghe hắn nói… Phương Linh sung sướng… Cúp máy… Kế bên… Thanh Tình đang kề tai nghe lén… Thấy em gái không đá động gì đến chuyện của mình mà cúp máy… Thanh Tình sửng sốt…

– Ê… Sao mi không đính chính dùm chị?

– Ouf… em quên rồi… nhưng không sao… Lúc ảnh tới ăn cơm… giải thích luôn cũng được mà… hi hi… Sorry…

– Mi nha… thấy trai là thần hồn điên đảo… Còn nhớ cái gì nữa… Thanh Tình oán giận… Nàng chỉ muốn cho hắn biết là nàng không hề tiết lộ cho ai biết đêm đó nàng dẫn hắn đến chơi ở New World Club… Nàng không muốn hắn hiểu lầm nàng… bán đứng hắn…

Bất chợt Thanh Tình chột dạ… hắn nghỉ gì thì nghỉ… Sao mình lại quan trọng hóa vấn đề vậy… Nghỉ tới đó… Nàng bĩu môi…”Cái mặt đáng ghét”…

Cúp máy… Trở về hiện tại… Đức để di động lên bàn… Hai tai vịn eo Xuân Mai… nắc bạo… nữa giờ sau. Một dòng nước ấm bắn xối xả vào người… Xuân Mai gục xuống… thở dốc… nét mặt thỏa mãn…

– “Em về… Nà… Tối nay không được nhắc chuyện này… Con Mai Thảo sẽ nói em ăn gian… hihi…” Quần áo chỉnh tề… Xuân Mai ngượng ngùng… căn dặn…

– “Ha ha… được mà… Tối gặp…” Kinh nghiệm tràn trề… Đức mở cửa sổ cho gió lùa vào… xua đuổi mùi của dâm khí…

Xuân Mai mở cửa… Gật đầu chào Ngọc Thi… Mặt nghiêm túc nhưng có nét ửng hồng… bước đi…

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc-quyen-2/

– “Lãnh đạo… Tôi về trước…” Nhìn đồng hồ… Thấy 5 giờ đúng… Ngọc Thi đứng lên chuẩn bị ra về… Nàng vào văn phòng… cáo từ… mục đích xem coi hắn có dặn dò gì…

– Ừm… Tới giờ rồi à… Chị về bằng gì? Ây… Chị ở xa không? Hay là tôi đưa chị về cho biết nhà…

– Không cần đâu… Ba tôi tới rước…

– Vậy à, vậy được… Mai gặp…

Ngọc Thi về rồi… Đức ngồi thêm một chút rồi cũng thu xếp về khách sạn… Chiều nay… Ngọc Lan bận bịu dọn vô nhà mà Sở y tế dành cho nàng… Thái Điệp nghỉ hắn đêm nay bận điều tra vụ hôm qua nên chỉ gọi thăm hỏi… Đức định về khách sạn… tắm rửa nghỉ ngơi một chút… điện về Cần Thơ facetime với các nàng… Sau đó sẽ đến chỗ Mai Thảo… ăn tối cùng nàng và Xuân Mai… luôn tiện xem việc điều tra tới đâu rồi… Người muốn lấy mạng mình vẫn còn trong bóng tối… Đức không yên tâm chút nào… Nhất định phải moi nó ra…

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc-quyen-2/

Cách trụ sở của UBND huyện tầm khoảng trên dưới một cây số là nhà hàng K. H… Ngày nào cũng như ngày nào… Khách ra vào nườm nượp nhất là giờ cao điểm… Nếu không gọi điện đặt chỗ trước thì chưa chắc có bàn… Phần lớn khách đến ăn là người từ Ủy ban và các Cơ quan lân cận… Đặc biệt là các vị lãnh đạo… Ậy… Bà Chủ Lâm Tuyết Vân đẹp quá mà… vừa được ngon miệng vừa được mãn nhãn thì có gì không tốt chứ… Hơn nữa… Biết đâu cua được tới tay, ẵm nàng về dinh thì tổn thọ vài năm cũng đáng… Vì vậy có khối người xếp hàng tình nguyện… Đây là ước mơ thầm kín của các cán bộ gần xa… mỗi tuần ít nhất cũng phải một lần ghé đến… Nếu không sẽ cảm thấy tâm hồn trống vắng… Trong số này dĩ nhiên là có Thái Hữu Cơ… lão là khách thường trực nơi này… rắp tâm bắn sẽ… đem nàng về làm bé… Nhưng tiếc thay “Tương Vương hữu ý Thần nữ vô tinh”… Biết bao lần Hữu Cơ bóng gió… Bà Chủ Tuyết Vân cứ phớt lờ…

Nếu là người khác… Thái Hữu Cơ sẽ không do dự dụ dỗ dọa nạt đem về đụ… nhưng Bà Chủ Tuyết Vân là em gái của Bí Thư Lâm Tuyết Nga… lẽ ra Bí Thư bình thường cũng không khắc chế được Thái Hữu Cơ… Họ Thái ở Đồng Tháp không phải ai cũng có thể đụng vào… Nhưng Lâm Tuyết Nga là con dâu của Nguyên Thủ Tướng… Em dâu của Chủ Tịch tỉnh… và còn nhiều nữa… Nói tóm lại… Đụng tới bà chủ Tuyết Vân này chính là gián tiếp đụng tới một lực lượng khổng lồ… Thái Hữu Cơ không ngu như vậy… Cho nên chỉ còn cách từng bước từng bước chân âm thầm… tin tưởng ở Đồng Tháp này… không ai dám có ý với “người ngọc của lão”… Cho nên Thái Hữu Cơ kiên nhẫn tiến tới từng bước…

Sau buổi họp trưa nay… Hữu Cơ cùng Nguyễn Thông một bụng tức giận đến nhà hàng K. H… Cả hai được phục vụ đưa đến phòng V. I. P… Chủ tịch Hội đồng nhân dân Mai Văn Trường đã đến trước rồi… lão đang âm trầm vừa uống trà vừa suy nghĩ… Thì Cơ và Thông bước vào…

– Tới rồi à… ngồi đi…

– “Anh Trường… Sao anh thản nhiên quá vậy? Nước tới chân rồi… Mau tìm cách đi…” Vừa ngồi xuống Hữu Cơ nói một tràng… Vẻ mặt nóng giận khiến người phục vụ nữ kinh hãi…

– “Lui ra ngoài… Khi nào tôi kêu thì đem bia và thức ăn lên…” Trường phát tay… Ngăn Cơ nói thêm… xong quay qua dặn người phục vụ…

– “Dạ…”Như được đại xá… người phục vụ nhanh chóng đi ra ngoài…

– “Tai vách mạch rừng… Sau này phải cẩn thận một chút…” Trường nghiêm mặt nhìn Cơ trách…

– Đụ mẹ… Tui thấy thằng kia như là có thù với mình í… Bây giờ tính sao đây?

– “Anh nói sai rồi… Không phải có thù với mình mà là có thù với anh thì đúng hơn…” Trường nghiêm mặt…

– “Anh nói vậy có ý gì?” Hữu Cơ sừng sộ…

– “Đụ má… Còn không phải sao? Nà… anh không phải mất trí nhớ đó chứ? Thư ký nó là ai? Có phải con Thi Ngọc không? Còn nhớ mấy năm trước anh muốn làm gì không?”Trường văng tục…

– “Phải đó anh Cơ… hèn chi… đâu có lý nào vừa tới liền bươi móc kiếm chuyện… rõ ràng là muốn kiếm chuyện để nhắm vào tui với anh… Hừ” Thông nghiến răng…

– “Nhưng rồi sao? Bây giờ nó nhắm tui với thằng Thông… Anh yên được hả? Mình đang ngồi chung chiếc xuồng đó…” Cơ hằn học…

– “Đúng đó anh Trường… Ừm… đụ mẹ… Còn nữa nha… Hai người có để ý không… Thằng già Nguyễn Tiến dũng và con mẹ Xuân Mai hình như là thân với nó lắm í…” Thông nhắc nhở…

– “Còn con mụ Bí Thư nữa… Anh Trường… mau nghỉ cách đi…” Cơ giục…

– “Thấy chứ… Cho nên phải bình tĩnh ứng phó… Không được hoảng hốt…” Trường mỉm cười bí hiểm… rung đùi… Không khẩn trương chút nào…

– “Nhìn sắc mặt của anh… Hình như có giải pháp rồi hả? Nói ra nghe thử… Đừng để anh em hồi hộp mà…” Thấy vẻ mặt không lo lắng chút nào của Trường… Cơ an tâm một chút… lão biết người này rất đa mưu túc trí… âm hiểm quỷ quyệt…

– “Đúng đó anh Trường… nói ra nghe…” Thông phụ họa… Hắn đang lo sốt vó… Bên ngoài nhìn rất phong quan nhưng đối với hai người Cơ, Trường… Hắn chỉ là “chân chạy vặt”… không có thế lực… Hắn sợ chuyện bị đổ bể thì hắn là người đầu tiên đem ra làm ma thế chết…

– “Hắc hắc… Sợ cái gì… Từ trước tới giờ… Sóng gió gì mà mình chưa từng trải qua… Lần này cũng sẽ không ngoại lệ… Ậy… Hai người tin tui đi… Nà… muốn giải quyết vấn đề… 7 chữ thôi…”Mỹ nhân kế” “Cơm no bò cưỡi”… Hắc hắc hắc…” Trường cười khoái trá…

– “Ý của anh là…” Hai mắt Hữu Cơ sáng lên…

– Nó là trai mới lớn… Kiếm cho nó em nào bá cháy… bú nó một cái… Hay cho nó cởi… Nhét vào tay nó trăm hoặc hai trăm triệu thì từ nay tha hồ mình sai khiến… Hắc hắc…

– “Phải ha… được đó… nhưng mà nói thì dễ… đi đâu kiếm tiền và người đây?” Thông nghi hoặc…

– “Bà Chủ Thắng Lợi… Bà Chủ Công ty Hồng Ngọc… Tuy hai mà một… tuy một mà hai… Là nhân tuyển thích hợp nhất? Có phải không?”Trường nheo mắt… cười âm hiểm…

– “Hả”Không ổn đâu… Con Hồng Ngọc là của Trưởng ban Đồng… Làm như vậy…” Thông kinh hãi… Không thể kêu đàn bà của Trưởng ban Đồng làm mỹ nhân kế được…

– “Không phải đâu… Kế này rất hay… Mình yêu cầu Hồng Ngọc đi ngoại giao đàm phán thôi mà… Sau đó xảy ra chuyện gì thì mình đâu có biết chứ… Phải không… Hơn nữa… Hắc hắc…”Hữu Cơ nhìn Thông… với cặp mắt thương hại… vì quá khờ… không nhìn ra độc kế của Trường…

– “Aiz… Còn chưa hiểu à… Thôi được… nà… Chỉ cần Bà chủ Hồng Ngọc chịu đi đàm phán là được… Trưởng ban Đồng là người đa nghi như Tào Tháo… Đến chừng đó mình phao tin đồn… thêm một chút mắm, muối đường… Thông à… Anh nghỉ đi… hắc hắc… kết qua sẽ ra sao hả? Cơ à giải thích thêm đi… Coi bộ anh Thông chưa nhìn thấy…” Trường cười khoái trá…

– “Chừng đó… cho dù họ có lên giường hay không… Không là vấn đề… Chỉ cần Trưởng ban Đồng nghe là được… Hiểu chưa?” Cơ tiếp lời giải thích thêm…

Thông bừng tỉnh… hai mắt sáng rực… Nghỉ bụng: “Phải rồi… Thằng cặc vừa ngồi lên cái ghế Chủ tịch huyện… nếu dính vào cái chuyện này… Trưởng Ban Đồng làm lớn chuyện… nó không văng mới là lạ…”

– “Anh Trường… Bái phục… Bái phục… anh Cơ… Chuẩn bị đãi tiệc đi là vừa…” Thông “ngộ” ra… Đưa hai ngón tay cái lên…

– “Ậy… Chưa chắc mà… không gấp… không gấp ha ha ha…” Cơ mặt ngoài “khiêm nhường”… nhưng bên trong lòng đang nở hoa… Và cũng lo ngại không ít… tuy Cơ cũng âm hiểm nhưng so với Trường… Còn kém một bậc… Thằng Trường này là con rắn độc… Mai này phải cẩn thận hơn mới được…

– “Kêu đem đồ ăn lên được rồi chứ… Đêm nay không say không về… Cơ à… Anh Thông nói đúng đó… Chuẩn bị đãi tiệc là vừa… Lần này chắc chắn rồi… Có biết tại sao không?” Trường cười bí hiểm…

– “Rửa tay lắng nghe… ha ha… Anh Trường… Lúc nào anh cũng có cái nhìn độc đáo hơn ai hết” Cơ nịnh…

– Nà… Thằng này nghe nói là “Trên” đề bạt… Nếu vừa nhậm chức mà bị dính vào chuyện này… Trên làm sao còn có lòng dạ nào gửi ai khác xuống nữa chứ? Cho nên lần này… hắc hắc… Cái ghế Chủ tịch huyện… Nếu không là anh thì là ai đây? Chủ Tịch Cơ… bữa tiệc hôm nay… anh phải tốn tiền rồi… ha ha ha…

– “Được mà… Được mà… Để tôi ra kêu người đem đồ ăn vô… Tối nay… Không say không về…”Thấy Trường đã nói lên “sự thật hiển nhiên”… Cơ đắc ý… dợm đứng lên đi ra ngoài…

“Cộc… cộc… cộc”… Ngay lúc này có tiếng gõ… Cửa mở ra… một mùi thơm dễ chịu thoang thoảng bay vào trong phòng khiên cả ba người ngất ngây… Một mỹ phụ đang tươi cười… mặt trắng… môi son… nước da trắng như trứng gà bóc… Vú… đít… thuộc loại thượng đẳng… Nhìn là nứng cặc…

– Hi hi… Các vị lãnh đạo… Mọi thứ đã chuẩn bị xong… Mang lên được chưa? Để nguội không ngon…

– “Bà Chủ… Sao lại đích thân vậy? Ha ha… Hiểu rồi… Có phải là đặc biệt cho Chủ Tịch cơ hay không?” Thông nịnh nọt… nói câu mà “lãnh đạo” muốn nghe…

– “Ậy… Không được nói xàm… Tuyết Vân… Xin lỗi nha… Hắn hay nói đùa thôi… Đừng để trong lòng…” Trong lòng khoái tỉ tê nhưng ngoài miệng… Cơ màu mè… đạo đức giả…

– “Hi hi… Tôi biết mà… Chủ Tịch Thông thật thích nói đùa… Nhưng nếu để chị Liễu nghe được thì không tốt lắm đâu… Hồng à mang đồ vô di em…” Tuyết Vân không nóng không lạnh cười nhưng rất nghiêm túc… đáp lời rất khéo léo bằng cách nhắc nhở Cơ là người có vợ… Phải đàng hoàng… Khiến lão như bị một ca nước tạt vào mặt… Nhiều lần lắm rồi… mỗi lần lão trổ mòi bóng gió là bị chặn ngang…

Hồng là nữ phục vụ lúc nãy… Nghe bà chủ gọi… đẩy xe thức ăn đã chuẩn bị sẵn vào… Mùi thơm bay khắp phòng… Bà Chủ Tuyết Vân đích thân dọn từng món lên bàn…

– Các vị lãnh đạo… Xin mời dùng…

– “Bà Chủ… Có nể mặt, ngồi xuống uống một ly…” Trường mời… biết Tuyết Vân không bao giờ ngồi ăn cơm hay uống rượu với khách nhưng vẫn mở miệng… Trường muốn làm Cơ vui…

– “Hi hi… Xin lỗi nha… Ngoài kia còn rất nhiều chuyện cần làm… Ba vị lãnh đạo… Xin cứ tự nhiên”… Tuyết Vân mỉm cười cùng nữ phục vụ đi ra ngoài… thầm khinh thường… Nàng đích thân mang thức ăn đồ uống tới là coi như là nể mặt lắm rồi… Muốn được voi đòi tiên? Nằm mơ đi…

– “Kiên nhẫn đi… Có công mài sắt có ngày nên kim… Chủ Tịch Cơ… Ngày đó không xa đâu… nà cạn…” Thông nịnh nọt… khuyến khích “đàn anh”…

– Ha ha… vậy thì phải… Thái Hữu Cơ này không tin không cưa đổ được Tuyết Vân… đem nàng làm vợ lẽ… Hắc hắc hắc… Nà cạn…

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc-quyen-2/

Nguyễn Học Chánh cẩn thận đậu xe… Đi vào Vincom Plaza đảo một vòng từ tầng 1 lên đến tầng 5. Vừa đi vừa ngắm nhưng thật ra trong lòng đang rối như tơ… lo sốt vó… Vụ dàn xếp cho thằng Kiri vượt trốn… Tưởng êm thấm… ai dè bây giờ CA tìm tới hỏi han lung tung… Coi bộ trấn trụ không được bao lâu nữa…

“Lãnh đạo nhất định sẽ có cách…” Chánh tin tưởng… Hắn vừa đi vừa chờ điện… vừa âm thầm quan sát coi mình có bị theo dõi… Qua năm tầng lầu rồi… Không có dấu hiệu bị theo đuôi… Chánh an tâm… Định kiếm chỗ ngồi xuống uống ly cà phê thì di động rep lên… Chánh mừng húm…

– Xếp Cơ… Ông đang ở đâu?

– “Từ từ… Cẩn thận… Cổng mặt đường Trương Định 5 phút sau… đứng chờ…” Thái Kiêm Cơ nói xong cúp… Chánh đi xuống lầu… đang đi hắn đứng lại… giả bộ ngồi xuống cột dây giày… len lén nhìn phía sau… Thấy không có gì khả nghi… Hắn yên tâm đi ra cổng mặt đường Trương Định như đã được dặn dò… đứng chờ…

Thái kiêm Cơ ngồi trong chiếc xe cách đó khoảng hai ba thăm mét… Đang cầm ống nhòm quan sát chung quanh Học Chánh… Thấy không có gì khả nghi… hắn cho xe rà tới… chồm người mở cửa…

– Lên xe…

Chánh nhận ra xếp Cơ… Nhanh chóng nhảy lên… Cơ cho xe chạy đi…

– Xếp Cơ… Bây giờ mình đi đâu?

– “Chạy một vòng… Nói chuyện… lát nữa tôi trả anh về chỗ cũ… nà… Cái này là của anh…” Cơ lấy ra một túi giấy dầu khá lớn… Đưa qua cho Học Chánh…

– “Ậy… Chuyện không xong… Thật ngại quá…” Chánh cầm túi giấy dầu… màu mè…

– “Cầm đi… anh đã dàn xếp cho thằng Kiri vượt thoát được… Chuyện còn lại không phải lỗi của anh… Ừm… Thằng Y tá và mấy tên quản giáo kia… Liệu có ổn không? Tin tưởng được không?” Cơ thăm dò… Hắn biết đêm qua Mai Thảo dẫn đội tới trại Giam để điều tra… Hắn muốn biết Mai Thảo đã biết được bao nhiêu… Và cần phải bịt đi tất cả đầu mối…

– Hắc hắc… Xếp cứ yên chí. Tụi nó rất đáng tin cậy… Con mụ Đại Tá kia không moi được gì tới anh đâu… Tôi bảo đảm…

– Có lời nói này của anh là tôi yên lòng rồi… ừm còn nữa… Anh không nói gì với bà xã chứ? Nhớ nha… Tuyệt đối giữ bí mật… Chỉ có tui và anh… OK…

– “Chuyện này dĩ nhiên… Đàn ông làm đại sự… Không thể để đàn bà xen vào… Chuyện này tôi biết mà… Haha… Xếp không cần lo… ouf…” Chưa dứt câu… Chánh thấy cổ nhói đau… hai mắt mờ đi… gục xuống…

– “Vậy thì tốt rồi… cảm ơn nhiều nha… Tao biết mày tuyệt đối giữ bí mật… Nhưng mà hắc hắc… Tao chỉ tin người chết… Xin lỗi nha…” Ánh mắt thâm độc… miệng cười hiểm ác… Cơ thu lại túi giấy dầu… Cho xe chạy về phía bờ sông hoang vắng…

Chương trước Chương tiếp
Loading...