Thằng Đức - Quyển 2
Chương 63
– “Nguyễn Học Chánh là lãnh đạo của Trại tạm giam… Hắn nói hắn đọc thấy báo cáo một ngày sau khi tên Kiri vượt thoát… Nghe thì không hợp lý nhưng không thể bắt bẻ hắn được…” Mai Thảo vừa rót rượu cho hắn vừa nói… Bên cạnh là Xuân Mai… Người rót rượu, người gắp thức ăn bỏ vào chén… Hầu hạ hắn như ông hoàng… Cả hai hình như đã bàn trước… đều mặc quần short khoe đùi thon… áo vải mùng mỏng tanh… bên trong không có áo ngực… Cặp vú ẩn hiện… nhìn thôi cũng đủ sặc máu mũi… Cho nên cặc trong quần Đức Chủ tịch đang độn lên một cục… Đã như vậy Mai Thảo vừa nói vừa lấy tay đặt lên đùi hắn…
Chiều hôm nay… Đức đến nơi cư ngụ của Mai Thảo… cùng với Xuân Mai… Trước là bàn chuyện… sau đó là ăn cơm… Và dĩ nhiên tối nay hai nàng phải hầu đụ hắn rồi… Đừng nhìn Mai Thảo, Xuân Mai mà lầm… cả hai đều nấu ăn rất ngon… Thuộc loại phụ nữ Ngoài xã hội xuất sắc… Trên giường hết xẩy… Xuống bếp hết chỗ chê…
– “Nếu suy nghĩ cặn kẽ… Người có động lực muốn loại trừ anh là người họ Thái… Điển hình là Thái Kiêm và Thái Hữu Cơ… Thú oán đều rất là sâu nặng… Anh phỏng tay trên của cả hai anh em họ… Đây là động cơ muốn trừ khử anh…” Mai Thảo phân tích rất hợp lý…
– “Thái Hữu Cơ không có cái gan này… Thái Vân Cơ có ý đưa cành ô liu hình như mục đích muốn cho anh biết là nàng ta hai anh em Thái Kiêm và Hữu Cơ là không cùng đường…” Đức trầm ngâm… nhớ lại thái độ thân thiện của Thái Vân Cơ…
– “Như vậy người duy nhất có động cơ muốn anh biến mất khỏi thế gian là Thái Kiêm Cơ… Lần này thất bại… chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua… Không biết khi nào hắn ra tay… Lúc nào anh cũng trong tinh trạng nguy hiểm… Anh phải tuyệt đối cẩn thận mới được” Xuân Mai lo ngại…”Minh thương dễ đỡ… ám tiễn khó phòng…” Địch nhân ở trong tối… hắn ở ngoài sáng…
– Hắc hắc… Em nghỉ anh là cừu non à? Chờ hắn làm thịt? Anh không ngu vậy đâu…
– “Anh muốn ra tay trước không phải là không được nhưng… Nhưng hắn là Đại tá… Nếu hắn xảy ra chuyện sẽ dẫn đến nhiều chuyện điều tra quy mô… Rất rắc rối cho mình” Mai Thảo nhắc nhở…
– Anh hiểu em muốn nói gì… Yên chí đi… Anh biết phải làm sao mà… Ừm… Khoan nói chuyện này… Sao không nghe em đề cập vợ của Thái Kiêm Cơ vậy?
– “Chuyện gì? Không phải có hứng thú với người ta chứ?” Xuân Mai xụ mặt…
– Ha ha… Em nghỉ tới đâu rồi… Anh nhớ có lần nghe được từ miệng của La Định Quốc… Hình như Thái Kiêm Cơ ly dị với vợ hắn rồi… Nếu đúng thì mình có thể khai thác từ người này… Có hiểu không?
– Không dễ đâu…
– Không thử làm sao biết được… Hắn ly dị với vợ. Có nghĩa là giữa hai người họ có rạn nứt… Ha Ha… anh sẽ tìm cô ta… Thôi… nói chuyện khác đi…
– “Hi hi… Coi chừng bị hớp hồn đó nha…” Mai Thảo lườm… Uống vài ly rượu đỏ… Hai má nàng hồng… nhìn thật dễ thương…
– “Có hai em ở đây… hi hi… Ai hớp hồn anh được” Đức nịnh… Tay trái ôm Mai Thảo, tay phải ôm Xuân Mai… kéo vào lòng… Tay trái tay phải đều bận rộn xâm lấn những nơi nhạy cảm…
– Xuân Mai… Tao lên trước… hi hi… Bị bàn tay hắn trêu chọc… Mai Thảo động tình… Nàng cởi nút quần… kéo xuống… cả quần short và quần lót được kéo quá đùi và tuột hẳn ra ngoài… Phần dưới của nàng hiển lộ… Cặp mông căng tròn trịa trắng ngần… Chùm lông đen mượt mà… Hùng hổ đẩy hắn nằm ngửa ra… Ngồi trên ngực… Kẹp đầu hắn giữa hai đùi… áp bướm ngay miệng hắn…
Trong đám chị em thuộc hạ của Nancy… Mai Thảo và Xuân Mai là bạo nhất… Thích là làm… không ngượng ngùng… Nhất là Mai Thảo… Nàng nghỉ… Thời đại thế kỷ 21 này nam nữ bình đẳng… Chuyện nam trên nữ dưới, nam chủ động, nữ chìu theo… Là chuyện xưa như trái đất… Đàn ông thích ngồi lên ngực… dí “Củ” vào miệng đàn bà vậy thì nàng dí bướm vào miệng hắn cũng là chuyện bình thường…
Nhưng nàng không ngồi lên ngực một cách bình thường… Mà ngồi ngược… cặp mông trắng nõn bao phủ lấy đầu hắn… sàng qua sàng lại… Dí sát bướm vào miệng… Chủ tịch Đức… Hai tay bóp mông… lưỡi ngoái vào khe thịt… quậy tưng bừng cái mồng đốc… Dâm thủy trong người Mai Thảo không ngừng rỉ ra… Chịu hết nổi… Nàng cúi xuống… gục trên mình hắn… kéo cặc ra… Con cặc to chà bá… mất hút trong miệng nàng…
Xuân Mai ngây ngốc nhìn…”Trong cuộc” có cảm giác khác…”Ngoài cuộc” có cảm giác khác… Hai lần trước… Trong bóng tối… Hắn lần lượt dập từng người… nhưng nàng không thấy gì hết… Đây là lần đầu… đèn sáng choang… Nàng thấy hai người làm tình… Mặc dù lúc chiều đã cùng hắn làm một trận… Nhưng bây giờ cũng không kiềm chế được… Người nàng nóng hừng hực… Phía dưới đã bắt đầu rỉ nước… Trong lúc con cặc hắn mất hút trong miệng Mai Thảo… Nàng tới gần… cúi xuống… Nhập cuộc… Bắt đầu liếm từ đùi rồi lần lần lên đến bìu dái hắn… Cuối cùng là hai cái miệng thơm tho thay phiên nhau săn sóc tận tinh con cặc của Đức Chủ tịch…
– “Wow… quá đã…” Lần đầu cặc được hai cái miệng thơm tho săn sóc cùng một lúc… Đức rên rỉ… Nghỉ thầm mai mốt phải huấn luyện những người khác mới được…
– “Sao hả… Có thích không?” Để Xuân Mai một mình tiếp tục… Quay người… Miệng kề bên tai hắn… Mai Thảo rù rì…
– Dĩ nhiên rồi… Trên cả tuyệt vời…
– Hi hi… So với Thu Tâm và Phương Anh… Thu Hà thì sao?
– “Ha ha… Cái này… Cái này…” Đức khổ sở… không biết nói sao…
– “Hi hi… Mi thiệt… Đừng chọc ảnh mà…” Xuân Mai “cứu bồ”…
– “Nghe Xuân Mai nói chưa… anh phải trừng trị em mới được…” Đức “tức giận”… ngồi lên… lật sấp Mai Thảo… kê cặc ngay giữa hai mông nàng… tìm cửa động đút vào… một phát lút cán… rồi dập tới tấp… Nàng sàng mông qua lại phối hợp… Xuân Mai không chịu thiệt thòi… đứng lên… choàng hai chân qua người Mai Thảo… đưa bướm trước mặt… Cầm đầu tóc hắn áp vào… Cứ thế cả ba người quần thảo cho đến gần sáng…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc-quyen-2/
– Chủ Tịch Đức… Xin Chào…
– Chủ Tịch… Buổi sáng tốt lành…
Ha ha… Xin chào… Chị Tuyết Hoa…
– “Chủ Tịch Đức… Anh vẫn nhớ tên tôi?” Tuyết Hoa mừng rỡ khi hắn gọi tên mình… Ngay hôm qua… Lúc hắn nhậm chức… chánh văn Phòng Bân chỉ giới thiệu có một lần… Rất nhiều người… Vậy mà hắn nhớ tên mình… Tuyết Hoa thầm mừng…
– Nhớ chứ… Ha ha… Sao lại không… Phó chánh văn Phòng Tuyết Hoa đây mà…
Tuy đêm qua bị hai “hồ ly tinh” hiệp lực cùng hắn đại chiến mấy tiếng đồng hồ nhưng sáng nay Đức Chủ tịch vẫn rất tỉnh táo… Chưa 8 giờ đã xuất hiện… Nhiều công chức, cán bộ gặp hắn đều mở miệng chào… Chủ tịch Đức vui vẻ chào đáp trả rất là vui vẻ thân thiện… Trong đó có Tuyết Hoa…
– “Chủ Tịch Đức… Anh thật là có trí nhớ tốt… Ừm… quên nữa… Tôi và Lệ Quyên là bạn… Lúc còn đi học…” Hoa cười… Lấy Quyên làm tấm bình phong… tìm cách làm thân… Hoa nghỉ mình không thua Quyên… Đủ sức hấp dẫn…
– “Ha ha… Thì ra cũng là quen biết…” Đức Chủ tịch đẩy đưa xã giao… cười cười… gật đầu chào rồi đi vào văn phòng… Không dám nấn ná thêm nữa… Tuyết Hoa Phó chánh văn phòng này cũng không thua kém Quyên đâu à… Nếu không nghiêm túc… chỉ sợ xảy ra chuyện…
Tuyết Hoa thầm hài lòng… từ sáng giờ nàng chỉ chờ giây phút này… chào hỏi có vẻ bình thường nhưng đối với nàng là một bước quan trọng… Hắn biết nàng là bạn của Quyên thì được rồi… Bạn của bạn thì cũng là bạn mà… Từ từ… không gấp… Hoa mỉm cười… tin tưởng… quay người bước đi về chỗ làm việc của mình…
– Ngọc Thi… Chị vào văn phòng tôi một chút… ừm… Cho tôi ly cà phê… làm ơn…
Một tiếng “Ừm.” Nhỏ… Ngọc Thi đi pha cà phê mà trong lòng hậm hực… Nàng cảm thấy Phó chánh văn Phòng Tuyết Hoa không nên nết chút nào… Thì ra từ sáng đến giờ lượn qua lượn lại là muốn thả thính lãnh đạo mình…
Đức vừa mới ngồi xuống chưa nóng đít thì chuông di động kêu vang… dĩ nhiên là không dám chậm trễ rồi… Là Gia Kỳ đó… Nhưng khi vừa bắt máy… Chưa kịp nói hai tiếng “a lô”… đã bị ” la rầy… Nguyên do là tuy căn dặn Mai Thảo, Xuân Mai không được kinh động đến Nancy… Nhưng lại quên Phương Linh à bạn của Tú Nhi… Vì vậy bây giờ cả đám người đẹp của hắn ở Cần Thơ biết hết rồi… Tuy hắn không sao nhưng đa số đều đứng ngồi không yên… Nhất là Gia Kỳ… Thấy hắn không gọi… một bụng tức giận…
– Rút cục anh có coi em là bạn gái không vậy? Sao xảy ra chuyện lớn như vậy mà không nói cho em biết…
– “Hi Hi… Là chuyện nhỏ thôi mà… Sorry cưng… Anh không sao… Tại vì bận quá nên không có thì giờ gọi cho ai hết…” Nghe giọng nói đầy mùi thuốc nổ… Biết Người đẹp đang là một lò lửa Đức Chủ tịch đành phải dùng chiêu “bận bịu” để nàng hạ nhiệt…
– “Anh thật là không sao chứ?” Nghe hắn gọi mình “cưng”… Trong lòng cảm thấy ngọt ngào… Ngọn lửa trong bụng đang hừng hực như hỏa diệm sơn… bị “Quạt Ba Tiêu” quạt qua một cái… Tắt ngúm…
– Dĩ nhiên là không sao rồi… Còn đẹp trai hơn trước nhiêu… Ha ha…
– “Cái miệng tía lia… Không biết có thật không… Chiều nay em xuống Cao lãnh” Gia Kỳ quyết định xuống ” kiểm tra”… Thật ra nàng biết hắn không sao nhưng có Ngọc Lan bên cạnh hắn… Trong lòng có chút ganh tỵ…
– Em xuống đây? Ừm… Anh ở khách sạn S. M… Khi gần tới… Gọi cho anh… Bây giờ anh phải đi họp… Bye cưng… Nói xong cúp máy… ngẩng đầu lên thấy Ngọc Thi đang nhìn… trên tay nàng cầm ly cà phê… Nghe hắn tình tự trên điện thoại… Lời lẽ nhột nhạt… Nét mặt nàng ửng hồng… Có chút ngượng ngùng…
– Cà phê của anh…
– Ừm… cảm ơn… Hôm nay có lịch trình gì không?
– “Không có… Nhưng Chủ Tịch xã vĩnh Thạnh vừa gọi điện… Nói muốn đến gặp anh dễ báo cáo công tác…” Nói đến đây Thi ngập ngừng… xã vĩnh Thạnh thuộc huyện Lấp Vò… Chủ Tịch xã vĩnh Thạnh muốn gặp hắn báo cáo công tác với Chủ tịch huyện mới đến là chuyện bình thường… Nhưng nàng e ngại hắn nghỉ nàng có lòng riêng… Vì Chủ Tịch xã vĩnh Thạnh là bạn thân của cha nàng hơn nữa đối với gia đình nàng có ân tình rất lớn…
– Sao ngập ngừng vậy… Muốn nói gì thì nói đi…
– “Nhà tôi ở xã vĩnh Thạnh… Chủ tịch xã Huỳnh văn Kiển là bạn thân của ba tôi…” Ngọc Thi nói… nàng hy vọng hắn sẽ không hiểu lầm… Vì nàng mà Huỳnh văn Kiển tới gặp hắn để báo cáo công tác…
– “Ha ha… Không cần phải nhạy cảm như vậy… Cứ làm theo nguyên tắc là được… Ừm… Nói với ông ta… Tôi chờ…” Đức phát tay… Trong lòng cười lạnh… Thông thường thì các lãnh đạo của cả xã, và các lãnh đạo của các phòng ban trực thuộc huyện phải đến gặp Tân Chủ Tịch huyện báo cáo công tác để lãnh đạo nắm được tình hình… Hôm nay không có bóng ma nào ngoại trừ Chủ Tịch xã vĩnh Thạnh… Là người có quan hệ thân thiết với gia đình của Ngọc Thi… Hèn chi nàng không muốn hắn hiểu lầm vì vậy mà Chủ tịch xã vĩnh Thạnh muốn cho hắn mặt mũi…
– “Vậy được… Để tôi gọi điện”… Nàng quay lưng bước ra…
– “Khoan đã… Không gấp… Ngồi xuống… Tôi muốn nói chuyện với chị một chút…” Đức nghiêm nghị…
– “Chuyện gì?” Thi sửng sốt…
– Hay là tôi an bày chị trở về Cần Thơ nha…
– “Sao anh lại nói vậy? Có phải tôi làm không tốt?” Ngọc Thi run giọng…
– Tôi có cảm giác chị không thích công việc Thư ký này… Nếu là như vậy… Tôi sẽ an bài chị trở về Cần Thơ… Không sao hết… Nói thật nha… Tôi cần Thư ký lúc nào cũng sát cánh với tôi… chị là phụ nữ… Trai đơn gái chiếc… Nhiều lúc Tôi cũng thấy thật bất tiện cho chị… Ha ha… Hơn nữa… để anh Đương một mình… Tôi thật không đúng…
– “Không… không phải… Tôi không nghỉ như vậy… Anh hiểu lầm rồi” Ngọc Thi đính chính… Nàng không phải ngại chuyện trai đơn gái chiếc mà chỉ sợ sa ngã… Còn chuyện Đương ở bên nàng hay không… Đâu có khác biệt gì…
– “Tôi nói vậy thôi… Khi nào chị không muốn làm… Cứ nói cho tôi biết… Thôi được… Chị ra ngoài gọi điện đi… Còn nữa… Gọi cho chánh văn Phòng Bân… tôi muốn gặp ông ta”
Đức mỉm cười… giữ vẻ mặt bình thản… Hắn cũng có khổ tâm… Bản tính trời sanh thích làm gian phu… Thấy đàn bà đẹp có chồng liền nổi lòng hươu dạ vượn… Không phải hắn không có suy nghĩ nhưng khi thấy cái lồn thơm trước mặt thì con cặc suy nghĩ chứ không phải cái đầu suy nghĩ… Khó mà tự kiểm soát… Triều không trách hắn nhưng không có nghĩa là Đương cũng nhắm mắt làm ngơ… Cho nên hỏi ý Ngọc Thi… Nếu không thích làm Thư Ký thì hắn sẽ đưa nàng về Cần Thơ để có an bày khác…
Đức cũng không ngờ là Ngọc Thi cũng đang đấu tranh mãnh liệt trong tư tưởng… Nàng không muốn phản bội chồng… Nhưng nàng cũng không thể sống suốt đời như vậy… Là con người… ai cũng có nhu cầu… Những đêm dài thật khó chịu… Nàng cũng không biết tại sao lại có cảm tinh với hắn… Nhiều lúc nàng nghỉ… Có phải vì hắn đã ra tay tương trợ trong lúc gia đình nàng lâm cảnh khốn cùng rồi từ đó sanh tình?
– “Vậy tôi ra ngoài…” Ngọc Thi quay người… Đi ra ngoài gọi điện… Nàng vừa đi ra… Di động hắn reo lên… Là Phương Linh gọi tới… Hắn liền bắt máy…
– Ha ha… Đúng là thần giao cách cảm nha… anh vừa nghỉ tới em… Có rảnh không… Trưa nay ra mình ngoài ăn trưa…
– “Chiều mai… Tới nhà em ăn cơm… được không?” Giọng Phương Linh lí nhí…
– Muốn còn không được… Hi hi… Ừm… mấy giờ? Anh không biết nhà… Cho anh địa chỉ đi… Mấy giờ? Hay là đi ăn cơm trưa với anh lúc đó cho anh biết luôn… Nà… Từ lúc ở Hà Tĩnh về… Chưa gặp em…
Phương Linh lòng nở hoa… Nàng thích nhất là nghe câu này… Chứng tỏ hắn cũng nhớ nàng…
– “Vậy… 12h tới trước cửa đài Truyền hình Đồng Tháp đón em…” Phương Linh lí nhí…
– “Hi hi… Vậy được… Bye cưng…” Cúp máy… nghĩ đến trưa nay… Nhớ từ trước Tết đến giờ chưa gặp nàng… Cặc trong quần ngóc đầu…
Chủ Tịch xã vĩnh Thạnh Huỳnh văn Kiển năm nay 53 tuổi… Là một người chính trực… không xiểm nịnh… Chính vì vậy mà việc thăng tiến rất chậm… Nhưng không vì vậy mà thay đổi tinh tình… Bởi vậy dân trong xã cho lão cái biệt hiệu là “Kiển gàn…”
Chỉ là danh hiệu thôi nhưng đại đa số người dân trong xã vĩnh Thạnh đối với Kiển gàn rất là kính trọng… Thời buổi này… người như lão… Có thể ví như loài Khủng Long đã bị tuyệt chủng… Hôm nay Kiển theo đúng lễ tiết… đến báo cáo công tác với Tân Chủ Tịch Huyện… lão đã từng nghe nói là vị Chủ Tịch huyện này rất trẻ…”Trên” đưa xuống để “mạ vàng” một thời gian… Sau đó thăng chức chuyển đi chỗ khác… Chuyện này không phải là chưa từng thấy qua… Đây không phải là vấn đề lão quan tâm… lão chỉ làm bổn phận của mình… đến đây báo cáo tình hình của xã vĩnh Thạnh… vậy thôi… Còn chuyện làm được cái gì cho xã… Kiển không hy vọng… Cũng như mấy Chủ tịch huyện trước… hốt bạc thăng quan là chủ yếu…
– “Chủ Tịch Kiển của xã Vịnh Thạnh phải không? Ha ha… Tôi là Trần Đức… Chào ông…” Đức đưa tay bắt… vô cùng bình dị… thân thiết… Khiến Kiển sửng sốt… Chủ Tịch Huyện ra tận cửa đón… bắt tay… khiến lão “Thụ sủng nhược kinh”… Mấy vị Chủ tịch huyện tiền nhiệm rất là quan liêu… dù không bận cũng để lão chờ dài cổ… rồi tiếp kiến lão… Bắt tay? Quên đi… Một cái gật đầu coi như chào hỏi cũng vinh hạnh lắm rồi…
– “Chủ tịch huyện… xin chào… tôi là Huỳnh văn Kiển của xã vĩnh Thạnh… Hôm nay đến đây xin được báo cáo công tác với lãnh đạo” Kiển nghiêng người… tỏ vẻ kính trọng… Không vì tỏ ra nhiều tuổi hơn mà khinh thường…
– “Chị Thi… rót trà… Chủ tịch Kiển… Xin mời…” Đức đưa tay nép người qua một bên… nhường đường để Kiển bước vào… Hai người phân ngôi chủ khách… Hắn ngồi sau bàn làm việc… Kiển ngồi đối diện… lão bắt đầu có chút câu nệ rồi… Lần đầu tiên được mời ngồi đối diện với lãnh đạo… Mấy vị Chủ tịch huyện tiền nhiệm… mỗi lần Kiển đến… đều là đứng mà báo cáo… tối đa là 5 phút… đừng nói chi là ngồi, mời trà…
Ngọc Thi mang vào hai tách trà… để lên bàn… Xong… nàng kéo ghế… Đặt laptop trên đùi… sẵn sàng ghi chép…
– Chủ tịch Kiển… Trong nhà ông thứ mấy? Thay vì cứ gọi Chủ tịch Kiển hoài hay là nếu có thể gọi là Bác Hai hoặc Bắc Năm đi nha…
– “Chủ Tịch huyện… Như vậy đâu có được…” Kiển sửng sốt…
– Ha ha… Chỉ là một tiếng gọi thôi mà…
– “Chú Kiển là thứ Ba trong nhà…” Ngọc Thi đáp thay… Nàng biết Kiển ngại ngùng…
– “Ha ha… Vậy thì gọi là Chú Ba vậy… Chú Năm… mời uống trà cho thấm giọng trước…” Đức cầm ly trà lên… Kiển hoảng hốt… cầm ly lên. Trong lòng cảm động không thôi… Làm được việc hay không thì chưa biết nhưng nhân cách và thái độ khiến lão rất có cảm tình…
– “Chú Ba… Công việc trong xã thế bào… Có khó khăn gì chú cứ nói… Huyện giúp đỡ được sẽ cố gắng hết sức…” Đến lúc bàn về công tác… Đức nghiêm túc… Ngọc Thi bắt đầu công việc thư ký…
– “Aiz… Cũng như nhiều năm trước đó thôi… Hoạt động sản xuất, kinh doanh của các doanh nghiệp trong xã vẫn trong điều kiện khó khăn… thiếu vốn đầu tư nên không khá lắm… Chủ tịch huyện… Tui có mấy lời này… nghe có thể là chói tai nhưng đều là lời thật… không phải vì muốn đã kích ai…” Kiển phân bua… lắc đầu… bất đắc dĩ…
– “Không cần phải lựa lời… Nghỉ sao cứ nói vậy là được…” Đức khuyến khích… Đây là những lời hắn muốn nghe…
– “Lãnh đạo đã nói như vậy… tôi không khách sáo rào đón làm chi nữa… Nhiều chuyện lắm… chỗ đáng xài tiền lại không xài… chỗ không đáng xài thì hoang phí… mỗi lần sai lầm thì nói rút kinh nghiệm… Mà không biết là rút bao nhiêu lần… Sai lầm này chồng lên sai làm khác… Chẳng hạn như…” Kiển nói sùi bọt mép… Ngọc Thi ghi chú không ngừng trên laptop… Mặt Chủ tịch Đức càng lúc càng ngưng trọng…”Bức tranh” không đẹp chút nào… Nếu không muốn nói là ảm đạm…
– Chú Ba… hay là như vầy… Ngày mai tôi xuống xã vĩnh Thạnh tham quan một chuyến…
– “Vậy thì tốt quá… Để tôi về thông báo mọi người chuẩn bị một chút…” Kiển cuống quýt… lãnh đạo huyện đến xã thị sát… Tiếp đón không thể sơ xài được…
– “Ậy… không nên… Cứ như một ngày bình thường là được…” Đức nghiêm túc lắc đầu…
… Kiển không biết phải nói gì… lão nhìn ra vị Chủ Tịch huyện này không phải làm bộ làm tịch… đạo đức giả…
– Vậy được… Chủ Tịch… Ngày mai… gặp… Tôi xin phép…
– “Chú Ba… Ngày mai gặp…” Đức tiển Kiển ra tận cửa… Ngọc Thi theo sau… Kiển vừa khuất bóng… chánh văn Phòng bước tới…
– “Chủ Tịch… Vừa rồi Tổng giám đốc của Công ty Hồng Ngọc có gửi thiệp” Bân đưa tấm thiệp… Đức cầm lấy… mở ra… một mùi thơm thoang thoảng… Tổng giám Đốc Giang Hồng Ngọc với thận phận thương nhân mời hắn dùng cơm trưa… Ngày mai… 12 giờ…
– “Chị gọi cho Tổng Giám đốc của Hồng Ngọc nói với cô ta ngày mai 13h30 nếu được… Tôi sẽ tới… Còn nếu không… Thì một ngày khác…” Đức đưa thiệp mời cho Ngọc Thi… dặn dò…
– “Được… Tôi làm ngay,” Ngọc Thi cầm tấm thiệp… Đi đến góc phòng… Lấy di động ra gọi… Khoảng 5 phút sau, nàng trở lại… gật đầu…
– Tổng Giám Đốc Hồng Ngọc đồng ý ngày mai… Một giờ rưỡi trưa…
– “Tốt” Chủ tịch Đức mỉm cười quỷ dị… Ngày hôm qua họp… hôm nay mời cơm… Xem ra bọn họ liên lạc rất chặt chẽ…
– “Chủ tịch… Cậu gọi tôi… Không biết có gì căn dặn…” Đang nghỉ ngợi… Bị chánh văn Phòng Bân cắt dòng tư tưởng…
– “Ha ha… À phải rồi… quên… Hai người đi với tôi đến phòng tài chính… Tôi muốn tham quan một chút… Chào hỏi các công chức…”Hắn nói xong quay người đi trước… chánh văn Phòng Bân sửng sốt… Aiz… Không xong rồi… Bân lo ngại… lão sợ người khác hiểu lầm lão “viết sớ tâu” nên Chủ tịch này mới “đột kích” Phòng tài chính… Nếu quả thật như vậy thì thật là “oan ơi ông địa”… Đầu nghỉ nhưng “Đại lão gia” đã có lệnh… lão đành phải cùng Ngọc Thi bước theo…
Cách đó không xa… Cùng một tầng lầu…
– “Anh Cơ… Hắn định làm gì? Tui thấy lão Bân và con Ngọc Thi cùng hắn xuống cầu thang…” Bên cửa sổ trong văn phòng của Thái Hữu Cơ… Nguyễn Thông đang lấp ló rình nhất cử nhất động bên văn phòng Chủ tịch huyện… Hắn”báo cáo” nhưng Thái Hữu Cơ đang nói di động… Nghe Thông nói nhưng không trả lời… Chỉ thấy mặt hắn vô cùng hớn hở…
– Hắc hắc… kệ mẹ nó đi… Mụ Hồng Ngọc trưa mai ăn cơm với nó… Lúc đó coi như xong…
– “Thiệt vậy sao? Ha ha… Vậy là tin mừng… Coi nó làm phách được bao lâu…”Cơ và Thông hớn hở… Nhận lời mời của Giang Hồng Ngọc… Có nghỉ là mười phần hết 9… sẽ sập bẫy…