Thằng nhà quê
Chương 77
Gần trưa hôm sau cả hai mới dắt díu nhau ra khỏi khách sạn. Họ đưa nhau tới một nhà hàng nhỏ và kín đáo để bù lại năng lượng đã mất sau một đêm hoạt động. Ăn uống xong bà Minh Ngọc dẫn nó đi mua sắm, mặc dù nó ra sức từ chối vì nó chẳng thích mua cái gì cả, hơn nữa nó cũng không muốn lợi dụng tiền bạc của bà ấy. Nhưng bà Minh Ngọc vẫn bắt nó đi cho bằng được, bà muốn làm nó vui, muốn đền đáp cái công nó lặn lội vào đây để chiều lòng bà. Ngồi trong xe taxi, cả hai đều im lặng, thật khó mà xưng hô với nhau khi có mặt anh tài xế ở ghế trên. Khi đã xuống xe, nó mới hỏi bà Minh Ngọc:
– Mình có nhớ mình còn nợ tôi điều gì không?
– Ồ không. – Bà ngạc nhiên. – Em nợ gì mình nhỉ?
– Mình kể cho tôi nghe cách mình kiếm tiền từ khi còn tay trắng đi. Tôi tò mò vì điều đó lắm. Mình chẳng bảo sẽ dạy tôi cách kiếm tiền còn gì. – Nó nói trong khi cả hai bước vào sảnh khu mua sắm.
– Ồ, mình làm em tưởng gì… Chuyện ấy thì khá dài dòng đấy.
– Dài cũng được, tôi muốn nghe mà. – Bách hào hứng nói.
– Thế mình có nhớ khi xưa ông bố mình bắt đầu thế nào không? – Bà hỏi lại nó.
– Không… Tôi không biết. Khi tôi lớn lên, biết nhận thức một chút thì đã thấy ông khá giả rồi, tôi sống đầy đủ từ bé nên không biết người ta bắt đầu như thế nào. – Nó nhún vai trả lời.
– Chà chà… Mình sướng thật đấy… Thế thì lo lắng làm gì nữa, cứ hưởng thụ cuộc sống thôi.
– Nhưng tôi muốn thử sức mình xem sao. Nếu không đủ sức thì quay về cũng chưa muộn.
– Thế thì không làm được đâu… Việc đầu tiên là mình phải thoát li khỏi gia đình, không còn sự bấu víu nào nữa thì mình mới có động lực để kiếm tiền.
– Rồi tiếp theo thì thế nào nữa. – Nó vừa đi hỏi tiếp.
– Thì kiếm việc mà làm, tích góp dần dần. Vài năm sau có số vốn nho nhỏ rồi thì mình đầu tư vào một lĩnh vực nào đó.
– Bao nhiêu thì vừa. Ý tôi muốn hỏi là khi có bao nhiêu thì nên đầu tư.
– Tùy thôi, ít thì làm nhỏ, nhiều thì làm to.
– Rồi sao nữa. – Nó sốt ruột hỏi tiếp.
– Cứ như thế đến khi 50 tuổi chắc mình cũng có kha khá rồi đấy. – Bà ta cười.
– Ôi giời… Như thế thì tự tôi cũng biết, cần gì phải hỏi. – Nó tỏ vẻ bực bội.
– Nhưng có điều này cậu phải nhớ. – Bà ta dừng bước đứng lại và thay đổi cách xưng hô như để nhấn mạnh tầm quan trọng của điều sắp nói.
– Là điều gì? – Nó cũng dừng lại chăm chú lắng nghe.
– Ngay khi có thể cậu phải tách ra làm riêng. Làm gì cũng được nhưng cái đó phải là của riêng cậu và cậu phải hiểu biết thật kỹ về cái đó. Hãy nhớ rằng nếu đi làm thuê hoặc chung chạ với ai đó thì dù có kiếm được nhiều tiền cậu vẫn là kẻ bị lệ thuộc. Một người bị lệ thuộc thì không bao giờ trở thành giàu có được. Hãy cố gắng trở thành người tự do.
Bà ấy nói xong lại tiếp tục rảo bước, Bách đứng ngẩn ra một lúc rồi vội vã chạy theo. Nó chợt nhận ra rằng bà ấy vừa nói với nó một triết lý sống chứ không đơn thuần là cách kiếm tiền.
Bà ấy rẽ vào một gian hàng quần áo và nó cũng vào theo. Hai người đi chầm chậm quanh những giá treo, nhìn ngắm lựa chọn. Trông họ như hai mẹ con dẫn nhau đi mua sắm vậy. Đang lúi húi xem chiếc áo, nó thoáng thấy bóng một cô bán hàng đi lại gần sau lưng hai người.
– Anh và bà đang tìm quần hay áo ạ. Ở đằng kia có những mẫu mới về đấy ạ. – Giọng nói của cô bán hàng lễ phép sau lưng.
Nó giật mình, bàng hoàng trong giây lát. Giọng nói này quá đỗi quen thuộc. Nó quay phắt lại sau và sững sờ nhìn cô gái.
– Ôi trời, Vân… Sao em lại ở đây. – Nó mừng rỡ kêu lên.
Đôi mắt Vân sáng rỡ khi nhận ra Bách nhưng cô bỗng xịu mặt xuống ngay vì chợt nhận ra người đàn bà đang đi cùng nó. Cô quay gót bước đi như chạy trốn.
– Vân… Vân… Em sao thế, Bách đây mà… em không nhận ra anh sao. – Bách vừa chạy theo vừa nói rối rít.
– Không… Anh nhận lầm người rồi… Tôi không phải là Vân. – Cô gái vẫn bước đi như chạy.
– Không không… Làm sao mà nhầm được… Vân ơi, anh bị mất số của em, anh đã không thể tìm được em khi trở về. – Bách chạy vượt lên, lắp bắp nói.
– Không, tôi không biết anh… Anh nhầm người rồi. – Cô gái quay ngoắt vào sau quầy, đôi mắt chợt đỏ hoe.
– Vân… Nhìn anh này… Em bị làm sao thế. – Bách chồm hẳn người lên mặt quầy.
Nó quá đỗi ngạc nhiên vì cô gái mà nó đau đáu nhớ nhung suốt thời gian qua lại không nhận ra nó nữa. Cô gái ngồi sau quầy, dán mắt vào màn hình máy tính, mặc kệ nó đứng phân bua luyên thuyên về những chuyện ở Singapore, những kỷ niệm đã ghi dấu ấn sâu sắc trong tâm trí hai người. Nhưng cô vẫn ngồi yên, ánh mắt vô hồn bất động nhìn vào màn hình. Mấy cô bán hàng khác cứ đứng trố mắt nhìn Bách độc thoại, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
– Có chuyện gì thế… Cô gái này là…
Tiếng bà Minh Ngọc ngập ngừng sau lưng Bách, bà đã đứng đó một lúc lâu và giờ mới lên tiếng. Bách quay lại nói với bà:
– Đây là chuyện riêng của tôi thôi, không liên quan đến bà đâu.
– Tôi nhận ra cô gái này rồi. Có phải là cái cô ở bên…
– Thôi được rồi… Bà ra ngoài này với tôi một lúc.
Bách ngắt lời bà và kéo bà đi nhanh ra khỏi gian hàng. Bà Minh Ngọc lật đật đi theo, trong lòng băn khoăn vì chưa bao giờ thấy Bách luống cuống và mất bình tĩnh như lúc này.
– Sao thế. Có chuyện gì thế. – Bà ta hỏi dồn.
– Đó là cô gái đã ở cùng khách sạn với chúng ta bên Singapore. – Bách nói khi cả hai đã ở bên ngoài. – Tôi đã làm quen với cô ấy, chúng tôi đã có một khoảng thời gian rất tuyệt vời. Chúng tôi đã hẹn hò, cô ấy đã cho số điện thoại nhưng tôi đã làm mất, tôi để nó trong túi áo và bà đã đưa cái áo đó đi giặt, bà còn nhớ không. Vì thế tôi đã không thể tìm lại được cô ấy khi về nước… Nhưng may mắn làm sao tôi đã gặp được cô ấy ở đây. Bà không biết cô ấy có ý nghĩa với tôi thế nào đâu. Tôi yêu cô ấy và lần này thì tôi quyết không để mất cô ấy một lần nữa… Hãy hiểu cho tôi, xin bà đừng can thiệp vào chuyện này.
Bách nói một tràng dài rồi ngừng lại nhìn bà ấy một cách khẩn khoản. Bà Minh Ngọc im lặng hồi lâu rồi buồn rầu nói:
– Ra là vậy, cậu lén lút hẹn hò sau lưng tôi, ngay trong kỳ nghỉ mà tôi đưa cậu đi… Tôi đã làm gì mà phải bị đối xử như thế.
– Tôi thật lòng xin lỗi… Nhưng mong bà hiểu cho, với tôi cô ấy là tuổi trẻ, là tình yêu. Còn với bà tôi chỉ là công cụ, là thứ để…
– Đừng… Xin cậu đừng nói nữa. Tôi chưa bao giờ nghĩ như thế. Tôi biết giữa chúng ta có hàng rào tuổi tác, nhưng chúng ta đã rất hòa hợp. Có phải vậy không? – Bà ngước mắt lên nhìn mắt như để tìm kiếm sự đồng ý.
– Có thể có những lúc như vậy… Nhưng thực sự tôi không có tình cảm gì, chúng ta khác xa nhau quá. Còn với cô ấy thì khác, chỉ mới gặp thôi tôi đã biết rằng tôi cô ấy sinh ra là để dành cho tôi, chúng tôi hiểu nhau, hợp nhau một cách kỳ lạ.
– Thế tại sao cô ta cứ nguây nguẩy với cậu như thế, trong khi cậu cứ đứng van xin cô ấy một cách khốn khổ. Cô ta không yêu cậu đâu.
– Cô ấy vẫn còn giận tôi, vì tôi đã hứa gọi ngay cho cô ấy khi về nước. Nhưng tôi đã không làm thế, bà biết lý do rồi đấy. Cả tháng trời tôi bặt vô âm tín thì trách sao được thái độ cô ấy lúc này… Với lại, cộng thêm sự có mặt của bà nữa… Ôi trời ơi, có lẽ cô ấy đang ghen với bà. Thôi, có lẽ mình chia tay nhau ở đây thôi, tôi phải vào trong đó đây. – Bách vội vã định quay đi.
– Không. – Bà Minh Ngọc kéo tay nó lại. – Tại sao cậu phải khổ sở vì một cô gái gặp gỡ thoáng qua như vậy. Cô ấy đã như thế thì mình nên đi luôn thôi, vương vấn làm gì nữa.
– Hmmm… – Bách thở dài. – Bà không hiểu. Đây không phải là chuyện thoáng qua. Đây là tình yêu của tôi, cuộc sống của tôi.
– Nói vậy là cậu kiên quyết quay lại với cô gái đó.
– Đúng như thế. – Bách gật đầu.
– Cậu nghĩ kỹ chưa? Đã bao giờ cậu nghĩ đến mình cũng là nhân tố ảnh hưởng đến công việc làm ăn của bố mình hay chưa? – Bà ấy nghiêm mặt hỏi.
Bách thần người ra. Nó chợt xâu chuỗi các sự kiện từ khi bà Minh Ngọc xuất hiện ở nhà ông bác nó, rồi nó và bố vào Sài Gòn, nó sang Singapore với bà và bố thì xuống làm việc với các nhà máy của bà, rồi công việc của bố từ đó trở nên bận rộn với những chuyến bay vào Nam… Nó chợt hiểu ra mọi chuyện. Đứng im lặng hồi lâu rồi nó nói:
– Bố có công việc của bố. Tôi có cuộc sống của tôi… Nếu vì chuyện này mà bà phá hủy công chuyện làm ăn với bố thì tôi cũng không biết nói gì hơn nữa. – Ngừng lời một lúc, nó nói tiếp. – Nhân đây tôi cũng xin trả lại bà chiếc đồng hồ mà bà đã tặng, nó rất đẹp, quả thực là tôi rất thích nó nhưng sau này tôi sẽ tự mua.
Bách tháo chiếc đồng hồ đưa cho bà ta. Đến lượt bà Minh Ngọc đứng ngẩn người ra, mất vài giây bà ấy mới nặng nhọc đẩy chiếc đồng hồ lại phía nó. Bà trầm ngâm nói:
– Cậu cứ giữ lấy. Coi như một món quà tôi tặng cậu. Cậu là một thanh niên khá, tôi nghĩ cậu sẽ thành công trong cuộc sống… Thôi, vào với cô ấy đi, cô ấy yêu cậu nhiều đấy. Nhìn là tôi biết.
– Cám ơn bà, cám ơn vì tất cả… – Bách mừng rỡ định quay đi.
– Mà này… – Bà níu nó lại nói thêm. – Khách sạn đã được trả tiền rồi, cậu có thể quay lại lấy hành lý trong hai ngày tới, tôi không có ở đó đâu.
– Vâng, mai tôi sẽ quay lại đó. – Bách mỉm cười và quay vào trong.
– Còn nữa… – Bà Minh Ngọc nói với theo. – Chuyện làm ăn của bố cậu đừng lo… Tôi nói đùa đấy.
Bách quay lại nhìn bà và mỉm cười gật đầu. Bà ấy vẫy tay chào nó, đôi mắt ngân ngấn lệ, rồi bà quay ngoắt đi bước thật nhanh ra phía cổng. Nó đứng nhìn theo một lúc rồi chạy vào trong.
Nó chạy đến bên quầy, không còn thấy Vân ở đó nữa, nó hoảng hốt túm lấy một cô bán hàng đứng gần đó hỏi dồn dập:
– Cô gái vừa nãy ngồi đây đi đâu rồi, cái cô mặc bộ vest đen mà tôi vừa nói chuyện ấy.
– Cái Vân ấy ạ… Em không biết, chắc nó chạy xuống kho hay đâu đó.
– Kho ở đâu ? – Bách hỏi lại
– Ở cuối dãy này… Nhưng anh không vào đó được đâu. – Cô gái trả lời.
Chẳng thèm quan tâm tới lời cảnh báo của cô gái, Bách vội vã chạy ra ngoài, qua một loạt gian hàng tới cuối dãy, chỗ có cánh cửa ghi “Staff only”. Nó đẩy cửa xông vào, có vài người trong đó đứng tròn mắt nhìn nó.
– Vân ơi… Vân… Xin lỗi tôi đang tìm cô Vân. – Nó ngó nghiêng khắp các kệ hàng.
– Anh ơi, anh không vào đây được… Anh ra ngoài chờ đi. – Một cô chạy theo nói.
– Tôi nói vài câu rồi ra ngay mà. – Nó vẫn tiếp tục đi sâu vào trong.
– Vân ở bên này cơ. – Cô gái nói.
– Đâu… – Bách dừng lại và lao theo hướng cô gái chỉ.
Nó thấy Vân đứng khuất sau một chiếc giá hàng cao ngất. Cô đứng đó tay cầm quyển sổ, hai mắt đỏ hoe nhìn nó. Bách nhìn Vân mà thấy lòng mình đau thắt, nó từ từ tiến lại gần cô và ôm chầm lấy cô kéo sát vào lòng. Vân òa lên khóc nức nở.
– Anh xin lỗi… Anh không thể liên lạc được với em. Anh đã đi tìm em khắp nơi nhưng cái thành phố này rộng quá… Giờ gặp em đây rồi, anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa… Tha lỗi cho anh, tha lỗi cho anh…
Vân không nói gì, cô vẫn khóc như mưa. Khóc cho thỏa những ngày tháng chờ đợi rồi tuyệt vọng, hy vọng rồi căm hận… Và Bách của cô đã ở đây rồi, anh sẽ không thể đi mất nữa, niềm tin mong manh của cô đã thành hiện thực.
Đôi trai gái đứng ôm nhau như thế trước con mắt ngạc nhiên sửng sốt của mấy cô cậu đồng nghiệp của Vân. Họ xúc động trước cảnh gặp gỡ của đôi trai gái, họ nghĩ đây đúng là chuyện tình đẹp nhất mà họ từng chứng kiến, cứ như trên phim vậy, mặc dù họ chưa biết nhiều về Vân, cô mới chỉ vào làm gần một tháng nay. Bách rời Vân ra, luống cuống lấy tay lau nước mắt cho cô. Vân đang thút thít khóc chợt bật cười đấm thùm thụp vào ngực nó. Cô đẩy Bách ra ngượng ngịu trong tiếng cười ồ và những tràng vỗ tay chúc mừng của đồng nghiệp.
– Đẹp đôi thế… Ở đâu ra anh chàng đẹp trai thế Vân ơi.
Tiếng mọi người lao xao. Vân thấy lâng lâng hạnh phúc, cô nhìn Bách rồi đột nhiên lao tới ôm ghì lấy nó, vít cổ nó xuống mà hôn. Một nụ hôn đắm đuối trong niềm hạnh phúc dâng trào.
– Ồ… Lại còn hôn nữa kìa, ai có điện thoại không, chụp ảnh đi.
Mặc cho mọi người xung quanh hò reo, hai người vẫn mải miết trong nụ hôn kéo dài tưởng như không bao giờ chấm dứt. Họ đang ngập chìm trong hạnh phúc vì đã tìm lại được nhau. Vòng tay siết chặt, hai cơ thể căng đầy rạo rực ép sát vào nhau. Vân thấy cảm xúc dâng lên mãnh liệt, tưởng chừng như cô có thể cởi phăng quần áo ra ngay lúc này. Bách cũng vậy, ôm cơ thể mềm mại nóng ấm của người yêu mà lòng ham muốn trỗi lên bừng bừng… Giá như không có đám đông đang vây quanh thì tuyệt vời biết bao.
Cuối cùng hai người cũng buông nhau ra. Bấy giờ Vân mới thấy bối rối ngượng ngùng với những người xung quanh. Cô nói nhỏ với Bách:
– Anh ra ngoài đi, chờ em, em phải làm việc đến tận 6 giờ cơ.
– Thôi, em xin nghỉ buổi chiều đi, anh không chờ thêm được nữa.
– Không, em không nghỉ được. – Vân lúng túng ngượng đỏ cả mặt.
– Vậy anh sẽ ngồi chờ ở chỗ bán hàng. – Bách nói.
– Không cần… Em không bay mất đâu. Anh cứ đi đâu đó đi, 6 giờ quay lại đón em. – Cô đẩy Bách ra và bối rối quay lại với cái kệ hàng hóa.
Bách quay lại cúi đầu chào mọi người, nó mỉm cười bẽn lẽn trước những ánh mắt thiện cảm của mấy cô gái và những ánh mắt ghen tị của các chàng trai. Nó đi nhanh ra cửa và chạy như bay ra khỏi khu mua sắm. Nó muốn hét lên thật to, muốn nhảy lên đấm đá cho thỏa thích. Nó vui quá, cuộc sống bây giờ mới thực sự có ý nghĩa. Nó rẽ vào một quán café, thấy cần phải tự thưởng cho mình một điếu thuốc cùng với một ly café đặc sánh. Đã lâu rồi nó không hút thuốc.