Thằng Tâm - Quyển 2

Chương 6



Phần 6

Tâm tỉnh dậy với những tiếng xe cộ inh tai. Tiếng công nhân xì xào ầm ỹ khi những xe chở vật liệu đang dần xếp hàng tập kết. Dường như tối qua sau khi nó đưa dì Nguyệt về đã có những thay đổi lớn. Nhưng đó là điều tốt, nó nghĩ vậy. Công ty nó đã trở lại cuộc chiến, và sẽ mạnh mẽ hơn trước.

Tâm không đến chỗ cô Loan và dì Sương, vì nó biết cả hai chắc đều bận rộn. Hôm nay bên ngân hàng sẽ tới thương thảo và ký hợp đồng cho vay. Tâm quay lại công việc, đi một vòng thúc giục mọi người làm việc, từ chỗ có nguyên vật liệu hay những chỗ chưa có. Nó cần lên dây cót cho mọi người.

Tâm lái con xe YASS nó mới mua từ tiệm xe cũ đến chỗ chú Khá, mang theo tin tốt về dì Nguyệt. Chú Khá và thằng Mạnh mừng húm, cả hai đang chuẩn bị tình huống xấu nhất và thông báo về cho thím nó. Tin của Tâm mang đến làm chú nó lại hăng hái chuẩn bị cho các kế hoạch mới, dù một đống thứ còn chưa đâu vào đâu.

Cả ngày hôm đó Tâm không có một phút ngơi tay. Cô Loan gọi cho nó, thông báo đã ký được hợp đồng vay vốn. Những xe vật liệu vì thế cứ nối tiếp chở đến khắp các điểm xây dựng của công ty. Tâm thở phào, sóng gió đã tạm qua nơi công ty nó.

Cuối buổi chiều, khi ánh nắng chiều dần dịu, mọi người bắt đầu đổ xô ra các bãi biển. Tâm đi tới khách sạn của dì, nó muốn mời dì đi ăn. Tâm không thấy dì, lễ tân bảo dì đi từ sáng chưa về. Tâm gọi điện nhưng dì không bắt máy. Tâm định quay về, nhưng điều gì đó giữ nó lại. Tâm cứ vậy lang thang nơi bãi biển quanh đó, thi thoảng gọi cho dì nhưng không được.

Những con sóng to dần đánh mạnh và xa hơn vào bờ cát. Trời đã ngả dần tối. Tâm không đợi nữa, nó lấy xe đi ăn. Chợt một chiếc taxi đi vào khách sạn. Theo thói quen nó cố nán lại đợi. Cửa xe mở ra, chân bước xuống là giày đàn ông. Tâm thất vọng, tay nó cầm điện thoại bấm gọi lần nữa. Vẫn không ai nghe máy. Tâm rồ ga đi. Xe đã tới gần cầu Hàn bỗng nó phanh két lại. Tâm mặt tái dại quay ngoắt xe lại. Nó thật là ngu ngốc. Lúc điện thoại reo nó đã thấy khác khác mà không biết ở đâu. Rõ ràng là dì ở gần đó, nên khi Tâm gọi nó có thể nghe thấy tiếng chuông điện thoại của dì reo. Chỉ là lúc đó Tâm cũng không để ý, không phân biệt đâu là tiếng điện thoại của nó gọi và điện thoại của dì kêu.

Tâm đến trước khách sạn rồi vứt xe ở đó. Thật may đang có một đoàn khách đi ăn, nó vội trà trộn vào trong đó rồi đi vào thang máy. Đã tới phòng của dì, Tâm gọi cửa nhưng không ai mở. Nó cứ gọi, mãi cũng có một người ra mở. Đó là một thằng tầm 30 tuổi, áo sơ mi đang hơi hở cổ. Tâm không nói không rằng đẩy cửa vào. Nó đi một mạch vào trong qua phòng khách để tới phòng ngủ. Vai nó bị giữ lại và cánh tay bị bẻ quặt. Tâm đã chuẩn bị sẵn, cổ tay xoay lại, nó xoay người tung một cú đá mạnh về sau. Thằng kia hơi bất ngờ chỉ kịp giữ tay nơi ngực và dính trọn cú đá của nó ngã lùi về phía sau.

Tâm nhìn nơi giường, dì của nó đã gần như trần trụi. Bên cạnh đó còn một thằng nữa tầm 40 đang ngồi ghế, nhìn nó bằng ánh mắt khinh khỉnh.

– Mày là gì của con mụ này thế. Con trai, cháu, hay nhân tình.
– Chúng mày là ai, làm gì dì tao.
– A ha… hóa ra là thằng cháu. Chúng tao cũng chả làm gì. Dì mày say rượu ở quán, chúng tao có lòng giúp dì mày về khách sạn. Cứ nghĩ đêm nay có con hàng ngon nghẻ. Tiếc thật, nhìn body và mặt ngon thế này, không ngờ bên trong lại thế này.

Tâm theo lời hắn nói nhìn lại. Tim nó chợt thắt lại khi nhìn cơ thể dì. Đầy là những vết sẹo nhỏ khắp bụng, đùi. Giờ nó đã hiểu sao dì không thích nó chạm vào đùi dì lúc đó. Tâm không biết làm sao dì bị như thế, nhưng chắc dì đã khổ sở lắm với chúng.

Thằng già 40 đi qua nó, vỗ vỗ vai như an ủi. Tâm điên tiết, nó xoay người lại đấm mạnh 1 cú. Thằng kia cũng đề phòng giơ tay chặn cú đấm của Tâm lại. Nhưng Tâm nào chỉ có một đòn. Nó đấm đá liên tiếp, những cú đánh chỉ có công và không quan tâm đến thủ. Nó tung một cú móc tay phải bị thằng kia giữ chặt, nó lại tung một cú tay trái cũng bị giữ lại. Hai người cố dùng sức tay xem ai khỏe hơn. Nhưng Tâm không chỉ có tay. Hai tay nó bỗng nắm chặt tay thằng già kéo mạnh về phía mình. Trước khi thằng kia kịp phản ứng thì cái đầu Tâm húc mạnh vào đầu hắn. Thằng già ôm mặt đau đớn, nơi hốc mũi đã nhầy nhụa máu. Thằng trẻ hơn lao tới nhưng đón chờ nó là một cú bay người đá nó bay lần nữa vào tường. Hai thằng cố lết đi nhau đi khỏi phòng. Tâm cũng không quá quan tâm. Dì nó cũng không bị sao, nó cũng không muốn ai biết sâu hơn về tình trạng của dì.

Tâm đi tới bên dì, nó nhìn thân thể của dì mà thấy thật xót xa. Không hiểu điều gì làm cho dì bị như vậy. Đây như không phải vết thương do tai nạn, mà như là những vết tra tấn vậy. Những vết sẹo có dài có ngắn, có vết lành rồi nhưng vẫn đỏ lên. Tay nó khẽ chạm vào chúng, một nỗi buồn vô hạn khi tưởng tượng dì đã bị những gì mới có những vết thương thế này.

Bàn tay Tâm chợt dừng lại khi thấy dì cựa quậy. Mắt dì hé mở ra. Bàn tay dì che lại khi ánh sáng làm dì bị chói.

– Đây… đây là… đâu.
– Ở phòng của dì.
– Tâm… à.
– Cháu đây.
– Dì… buồn nôn quá.

Dì bỗng ngồi phắt dậy, tay giữ miệng như muốn ngăn việc nôn ra. Tâm kéo chiếc khăn cuối giường lên, dì há miệng nôn thốc nôn tháo vào đó. Cũng không có gì mấy, chủ yếu là nước. Dì nôn một lúc thì không ọe ra gì nữa, dì nằm vật ra giường.

Tâm vứt cái khăn ra một góc, nó quay lại nhìn thì dì dường như lại chìm vào giấc ngủ. Thân thể sứt sẹo dường như không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của dì. Tâm giờ mới để ý kỹ cái thân thể đẹp tuyệt với những đường cong làm nó mê mẩn khi dì mặc váy. Giờ vẫn vậy, thậm chí còn mê hồn hơn. Hai bầu vú tròn trịa với cái núm hồng hào nhỏ nhỏ. Cái xương quai xanh làm cổ và ngực dì không có điểm chết, khiến ai đó chỉ muốn vùi đầu vào. Những vết sẹo dường như không làm vẻ đẹp nơi dì kém đi mà chỉ khiến nó đặc trưng hơn, tô điểm cho dì đẹp theo một cách khác. Tâm cứ vậy ngắm nhìn cái thân thể dì một cách trọn vẹn. Giờ bố nó còn sống mà ở đây có lẽ cũng sẽ không ngừng được mà mê đắm dì. Còn hai thằng khốn kia nữa, thật may vì chúng chưa ngắm dì kỹ. Tâm đến thì thằng già vẫn đang nhìn dì, không hiểu nó đã nhìn ra được vẻ tuyệt mỹ của cái cơ thể này chưa. Cổ họng Tâm khô khốc, nó biết dục vọng muốn chiếm cái thân thể tuyệt vời này lại bắt đầu dâng lên.

Tiếng ho của dì chợt làm Tâm tỉnh táo lại. Nó quên mất dì đang không mặc gì mà cứ ngắm nghĩa mãi không để ý. Tâm tiến lại lấy chăn kéo lên đắp cho dì. Ánh mắt lướt qua thân thể dì như cố nhìn thêm lần cuối. Nó khẽ đặt dì nằm lên gối, lấy tay khẽ lau vệt nôn trên khóe môi dì. Tâm thở dài, ngón tay nó vậy mà đang để trên bờ môi của dì. Ngón tay khẽ lướt qua đôi môi thật đẹp, từng đường nét như chuẩn mực không có gì sai lệch. Dì đẹp quá, dường như cái đẹp nó xuất phát từ bên trong. Càng nhìn càng ngắm thì càng bị hút vào không cưỡng được. Giờ nếu ngồi cả đêm có lẽ nó cũng sẵn sàng ngắm dì thế này. Nhưng Tâm rồi cũng đứng dậy. Nó vẫn còn bao công việc chưa làm. Tương lai của nó, những người nó gắn bó… vẫn đang đợi Tâm hoàn thành.

Tâm xoay người đi, nhưng rồi nó dừng lại khi nghe thấy tiếng dì.

– Ư… đừng đi… đừng… đi… mà…
– Cháu đây… dì…

Tâm quay lại, nó tiến sát bên giường nhưng dì vẫn nhắm mắt ngủ. Tâm thở dài, có lẽ dì nói mê. Nhưng khi nó định quay đi lần nữa thì tay nó bỗng chợt bị giữ lại… bởi tay dì. Dì mở mắt ra và đang nhìn nó. Ánh mắt mê say nhìn Tâm làm nó chợt xao xuyến như muốn mãi nhìn vào đôi mắt đó.

– Anh Thành… ở lại với em.
– Dì… cháu là Tâm… không phải bố Thành.
– Anh là Thành… em nhìn không nhầm… em nhớ anh lắm… anh biết không. Anh lấy mất cả thanh xuân của em… giờ anh định lại đi ư.
– Cháu không phải người dì tìm. Dì say rồi… dì nên đi ngủ thôi.
– Em say… em biết chứ. Nhưng chỉ có thế… em mới quên đi những mệt mỏi và đau đớn trong thể xác là tâm hồn. Em sợ… em không chịu nổi nữa anh Thành ơi.
– Dì ơi… cháu…
– Đừng nói nữa. Em chỉ muốn anh nằm với em, có được không.

Bàn tay nhỏ bé cố níu Tâm xuống. Nó nhìn dì, ánh mắt như đang cầu xin tuyệt vọng. Tâm biết nó nên dứt ra, dì đang say nên nhầm nó với bố. Nhưng đôi mắt ấy như thực sự sẽ tuyệt vọng nếu nó bỏ đi. Tâm thở dài, nó nhẹ ngồi xuống, bàn tay khẽ xoa lên bàn tay nhỏ nhắn của dì.

– Cháu ngồi đây rồi, cháu không đi đâu đâu được chưa.
– Không, em lạnh. Em muốn… anh ôm em.
– Thế này là được rồi. Để cháu đắp kín chăn cho dì.
– Không mà… em lạnh… từ trong tim… em có lẽ… sắp chết được rồi anh nhỉ. Cả quãng đường em đi thấy xa lắm rồi… em đau… em mệt lắm… chả biết khi chết em có gặp được anh không.
– Dì còn trẻ lắm, sao mà chết được. Chỉ là một giấc mơ thôi, dì ngủ đi mai dậy sẽ khác.
– Em biết cơ thể mình… nó đã đến ngưỡng chịu đựng. Em không muốn chịu thêm nữa… em chỉ sợ… nếu em tự mình chết… sẽ không tới gặp được anh. Nhưng em không muốn sống thế này nữa… anh Thành ơi… anh cứu em…
– Điều gì… ai đã làm dì đau… dì nói cháu biết đi.
– Biết ai để làm gì… là em tự nguyện vậy… nhưng giờ em mệt rồi. Em đã về gặp chị Thương xin lỗi… em đã không còn lăn tăn nữa… anh ơi… nằm ôm em có được không… dù chỉ một lần trong giấc mơ.
– Dì… cháu… cứ ngồi đây cả đêm với dì mà.
– Anh… anh khinh thường em phải không… cái cơ thể xấu xí không còn như xưa nữa. Đã bao lâu nay em không dám soi gương… em sợ nhìn cái thân thể của mình… anh ơi… khốn nạn đời em…

Tâm không phải không muốn ôm dì, nó cũng không sợ hãi thân thể dì. Chỉ là nếu nó nằm xuống thì không biết sẽ thế nào. Tâm cắn răng, nó nhìn gương mặt dì dần ướt bởi nước mắt. Nó không chịu nổi nữa. Bàn tay khẽ quệt đi nước mắt đang rơi trên má dì. Nó nằm xuống, ra sao thì ra.

Cánh tay dì như bạch tuộc lập tức ôm chặt lấy nó, kéo Tâm vào trong chăn dí sát với người dì. Tâm quay mặt lại, nó và dì giờ sát nhau, thật là sát. Tâm có thể cảm nhận hơi thở thơm mát có chút mùi rượu của dì phả vào mặt nó. Đôi môi dì giờ thật gần, từng đường cong như đang mời gọi Tâm. Đôi mắt đẹp ấy đang nhìn nó mê đắm, cũng làm Tâm mê đắm theo. Nó vốn định sẽ ôm dì thôi, nhưng giờ Tâm cảm thấy thật khó cưỡng lại sự quyến rũ chết người này.

Dì chợt cắn cắn môi, bàn tay cầm lấy tay Tâm đan vào nhau. Đôi môi như sát gần môi nó.

– Em lại thấy như ngày xưa, cũng thế này anh nhỉ.
– Dì ơi… cháu là Tâm…
– Đừng nói… Tâm hay Thành đều là một. Em chờ anh lâu lắm rồi… giá mà em… lại được anh yêu… anh ơi… em xấu xí mất rồi…
– Không… dì đẹp lắm… chả có chỗ nào xấu cả.
– Anh không biết thôi… bụng em… đùi em… xấu lắm… em phải… trả giá cho những sai lầm của mình… em… hức… hức…
– Dì đừng khóc… không có gì xấu cả… Tâm nhìn rồi… chúng vẫn đẹp… chỉ là những vết sẹo nhỏ thôi… chúng chưa bao giờ làm dì thôi đẹp cả.
– Anh chỉ nói thế thôi… trước giờ lúc nào anh cũng chỉ biết khen… anh cứ vậy em không buông anh thì sao… anh ơi… em… muốn hôn anh.

Dì nói mà môi đã chạm vào môi nó. Tâm như bị điện giật nhẹ, nó không kiềm chế được cảm xúc nữa. Cơ thể dì giờ đã dính chặt vào nó. Tay nó có thể cảm nhận được bầu ngực mềm mại của dì. Tâm đưa tay ra bóp nhẹ, bầu ngực như ưỡn thêm ra để dính vào tay nó. Đôi môi Tâm không chần chừ nữa, nó mút lấy đôi môi gợi cảm của dì. Dì cũng chỉ đợi có vậy, điên rồ hôn lên môi nó. Cả hai như không còn cố kị gì nữa, ôm thật chặt nhau, ngấu nghiến môi nhau. Hai cái lưỡi cứ vậy mà dính lấy nhau, chỉ sợ rời xa đôi chút làm chúng khó chịu.

Bàn tay Tâm vuốt xoa nơi bầu ngực không biết chán. Ngực dì thật tròn và chắc, bàn tay cứ vừa xoa vừa vê quanh đầu ti nho nhỏ của dì. Nó có thể nghe được tiếng thở và rên khẽ của dì khi tay nó làm đầu ti dì bị kích thích.

Bàn tay Tâm di dần xuống dưới, nó muốn khám phá những nơi khác của thân thể dì, sờ soạng khắp người dì. Dì bỗng giữ chặt tay nó lại:

– Đừng anh… đừng sờ vào chúng…
– Không làm sao… anh không thấy chúng xấu.
– Chúng… là nỗi đau của em… là tội lỗi em phải chịu…
– Dù có là gì đi nữa… anh sẽ ở đây… xoa dịu nỗi đau của em. Em không đáng phải chịu tội lỗi gì cả…
– Anh không biết thôi… anh không biết em đã làm gì…
– Dù gì đi nữa, anh sẽ giúp em… tin anh nhé.

Dì gật đầu trước câu nói dối của Tâm. Tâm không biết dì đã làm gì, nhưng nó nghĩ không có điều gì có thể tội lỗi đến mức phải chịu những vết sẹo như vậy. Bàn tay Tâm không còn bị ngăn trở, tiếp tục sờ soạng khắp thân thể dì. Hai đôi môi vẫn lại dính vào nhau, cơ thể dì dần quen thuộc để tay Tâm sờ mó.

Tay nó mò xuống, chợt lại bị tay dì giữ lại. Nhưng không như lần trước, bàn tay dì hướng bàn tay đang sờ mó mông dì vào nơi huyền bí của dì. Chỗ đó vậy mà đã ướt rồi. Tay Tâm khều nhẹ, dì cong người lên run rẩy. Những ngón tay điêu luyện của nó cứ vậy chà nhẹ nơi khe bướm của dì, dì cứ run lên, người giật giật nhẹ vì bị khiêu khích. Ngón tay nó móc sâu vào lồn dì, dì chợt cong bướm lên, tay Tâm vậy mà đã đi vào trong dì. Dì rên lên một tiếng, tay dì ấn vào tay Tâm như muốn nó tiếp tục làm.

Tâm không quản nữa, ngón tay móc vào bên trong lồn dì càng lúc càng nhanh. Nước lồn cứ óc ách rỉ ra càng nhiều. Dì như áp chặt háng dì vào tay nó, kẹp đùi giữ chặt bàn tay Tâm trong lồn dì. Rồi dì chợt nhả lưỡi nó ra, vùi mặt thật chặt vào cổ nó. Cơ lồn co siết lại, từng đợt dâm tinh cứ thế trào ra khắp lồn chảy vào tay nó.

Tâm rút tay ra, nó đưa ngón tay lên miệng mút vào mồm. Nó muốn mút nước lồn của dì, cái mùi vị làm nó thêm thèm khát. Dì vẫn đang nằm thở vì cơn sướng do tay Tâm mang lại. Tay dì khẽ tìm tới thắt lưng quần Tâm như muốn lôi nó ra.

Tâm lưỡng lự, nó vẫn không muốn tiến xa hơn với dì. Có thể vì mẹ nó, vì dì đang say, hay vì một điều gì đó. Dì ngẩng đầu lên nhìn Tâm, ánh mắt thèm muốn và van cầu:

– Anh… em muốn…
– Thế thôi… chỉ nên thế thôi… anh… dùng tay làm em thích nữa nhé.
– Không… em muốn… khúc gân của anh… khẩu đại bác của anh… như năm nào… em vẫn không thể quên được… anh ơi… cho em… một lần thôi.

Giọng nói dì như mê hồn thì thào bên tai làm Tâm mê muội. Nó nhìn dì, đôi mắt như biết nói cứ như cầu khẩn nó làm theo ý dì, làm dì sung sướng. Tâm khẽ gật nhẹ như đồng ý, nó đã biết mình nếu nằm xuống thì khó dằn lòng được. Dù rằng có lẽ giờ dì coi nó là anh Thành của dì, chứ không phải là Tâm, là đứa cháu trai của dì.

Tâm ngồi dậy, nó cởi nhanh cái thắt lưng ra. Đôi tay dì còn nhanh hơn, hỗ trợ kéo quần nó xuống. Con cặc vừa bung ra, đôi tay nhỏ nhắn kia đã vồ vập đưa vào cái miệng đang thèm khát. Tâm rên lên, chưa có người đàn bà nào vồ vập chim nó mà làm nó sướng đến thế. Tay nó cởi áo ra mà mắt không chớp cứ nhìn xuống cái cơ thể đang quỳ bò giữa hai chân nó. Đôi môi xinh đẹp gợi tình kia đang mút lấy con chim nó liên hồi, cái lưỡi cứ miệt mài liếm quanh thân cặc nó như đang tận hưởng món ăn ngon tuyệt nhất trần đời. Tâm ngửa mặt lên trời, chưa bao giờ có ai bú chim làm nó sướng đến thế này.

Tâm biết nếu tiếp tục nó sẽ thất thủ mất. Bàn tay nó giữ miệng dì để con chim rút ra. Nó lật dì nằm xuống, hai tay giữ chặt tay dì ấn xuống giường. Nó phải ngăn cản người đàn bà đang say, đang điên tình này lại.

– Để anh làm em sướng nhé… để anh hôn lên cơ thể của em… đã bao lâu rồi anh chưa hôn em nhỉ…
– Lâu lắm rồi… anh Thành ơi… em nhớ… anh hôn mà em cứ quằn người lên… ôi… như thế đấy… hôn ngực em đi… anh ơi…

Tâm vùi đầu mình vào cổ dì mà hôn hít. Dì cứ nghiêng cái đầu sang một bên, vật vã khi cái miệng nó cứ hôn hít khắp cổ dì. Hai bầu ngực cứ nhấp nhô phập phồng thở mạnh khi Tâm hôn đến xương quay xanh. Dường như đây là nơi nhạy cảm của dì. Bàn tay Tâm không giữ tay dì nữa, nó tìm xuống bầu ngực căng tròn đang nhấp nhô kia mà bóp. Dì ưỡn ngực lên, ấn vú dì chặt vào tay nó. Những ngón tay Tâm lúc xoa quanh bầu vú, lúc lại se se cái núm ti nho nhỏ hồng hồng của dì. Đáp lại sự khiêu khích của nó là những tiếng thở hắt ra liên tục. Cả người dì cứ như con sóng uốn éo trùng điệp liên tục ma sát vào cơ thể nó, cái lồn cứ như muốn ưỡn lên tìm con cặc đang ép vào nơi bụng dì.

Chương trước Chương tiếp
Loading...