Thằng Tâm - Quyển 2

Chương 5



Phần 5

Tâm rút chim ra, cơ lồn dì vẫn mút chặt như không muốn buông cặc nó. Cái lồn kêu póc 1 cái khi chim rút rút hẳn ra. Từ cửa lồn một dòng dịch trắng như sữa chảy ra đi dần xuống đùi dì. Tâm ngồi xuống, hai chân nó run run vì sướng. Con chim vẫn gục gặc liên hồi, nhưng khi cơn sướng dần qua, nó biết mình phải xuống không cô Loan tìm. Dì quỳ xuống cầu thang, hai chân cũng đang run rẩy như nó. Tiếng điện thoại trong túi quần nó chợt vang lên, Tâm xem thì là cô Loan gọi.

– Con đang ở đâu đấy.
– À… con vừa đưa dì Sương đi qua bể bơi kiểm tra, có ai vứt bừa đồ lót ra bể khách người ta phàn nàn. Con xuống ngay đây.

Tay nó chợt bị đập một cái, Tâm nhìn qua thấy dì đang trợn mắt nhìn nó nói dối. Tâm nhăn răng cười, đứng dậy mặc quần vào. Nó chợt với tay lấy cái quần lót nhét vào túi quần.

– Quần rách rồi con nhét vào làm gì.
– Dì kêu mặc vì con mà. Con đem về ngửi… cho đỡ nhớ dì.
– Đưa trả đây, ai cho mà lấy.

Mặc dì kêu, Tâm chạy biến đi. Xuống đến nơi thì dì Nguyệt đang nói chuyện với cô Loan, chắc đang đợi nó. Thấy Tâm dì gật đầu chào cô Loan rồi đứng lên.

– Về thôi cháu.
– Vậy mọi việc…
– Bên ngân hàng đồng ý rồi. Mai sẽ có người bay vào đem giấy tờ làm hợp đồng cho vay.

Tâm liếc qua cô Loan, nó thấy cô khẽ cười gật đầu. Vậy là công ty nó đã sống rồi. Sự căng cứng, mệt mỏi của nó bao ngày qua như mất đi gần hết. Tâm đưa dì xuống, gọi xe cho dì về khách sạn. Cửa xe vừa đóng thì lại chợt bị mở ra. Dì đưa tay vẫy nó vào. Tâm hơi ngạc nhiên nhưng cũng chui vào trong xe.

– Ăn tối với dì nhé. Ăn một mình buồn lắm.

Xe dần lăn bánh. Dì tựa đầu ra sau nằm nghỉ. Tâm nhìn người đàn bà bên cạnh. Dì có nét hao hao giống mẹ, nhưng trẻ hơn, có chút gì đó yếu đuối khiến người ta phải thương xót muốn che chở. Người đàn bà đó vậy đang ngồi ngay cạnh nó. Bầu ngực khẽ phập phồng thở đều đều.

Xe đi tới khách sạn nơi dì đang ở. Dì vẫn nằm đó như chưa hề muốn dậy. Tâm khẽ lay dì, nó chỉ cảm giác được hơi thở đều đều không ngắt quãng. Dì dường như chìm sâu vào giấc ngủ mất rồi. Nó thở dài đi ra ngoài mở cửa bên dì. Bàn tay khẽ luồn vào sau gáy và kheo chân dì, bế bổng dì lên. Tâm đi qua lễ tân xin thẻ phòng rồi bế dì lên. Mọi việc dường như thật thuận lợi, không ai ngăn cản nó cả.

Tâm tra thẻ từ mở cửa, nó đặt khẽ dì xuống giường. Dì dường như quá mệt nên vẫn ngủ thật say. Tâm lấy nước uống, nó nhìn dì mà chưa biết tính sao. Có lẽ dì còn ngủ lâu nữa, có lẽ lời hẹn ăn tối không cần thiết nữa. Tâm đi một vòng quanh phòng kiểm tra chắc chắn rồi định đi về. Tay nó lấy tờ giấy ra hí hoáy mấy dòng chữ để lại cho dì. Chợt nó nghe thấy tiếng dì rên rỉ. Tâm quay lại, dì dường như co quắp cả người, mô hôi túa ra.

– Đừng… đừng đánh… em đau lắm…
– Không… không… đủ sướng rồi… đừng… anh ơi…

Bàn tay dì vô thức đưa xuống phía dưới như che chắn cho phần hạ bộ. Khuôn mặt nhăn nhó đầy khổ sở. Tâm không hiểu chuyện gì có thể khiến dì như thế. Nó giữ lấy tay dì lại, ghì người xuống khi dì cứ lăn lộn vật vã.

– Dì… cháu Tâm đây. Dì tỉnh đi… dì làm sao thế.
– Ư… đừng… em không làm nữa đâu… xin anh… đừng…

Dì Nguyệt dường như hoảng loạn, chân tay cứ muốn vùng ra. Tâm vội nằm xuống, giữ chặt lấy dì. Nó ôm chặt dì trong vòng tay rắn chắc của nó. Bàn tay cứ vuốt nhẹ dọc lưng dì, thủ thỉ trấn an người phụ nữ đang trong cơn ác mộng. Dì dần yên lặng, hơi thở nhẹ và đều dần. Nhưng khi Tâm định tách ra thì hai bàn tay thon dài mảnh khảnh chợt giữ chặt nơi cánh tay nó không buông. Tâm thở dài, bụng nó đang sôi òng ọc rồi. Nhưng giờ nó biết không buông dì được. Tâm đành nằm đó đợi chờ dì ngủ say. Nó nhìn qua dì, bàn tay khẽ vuốt hết những sợi tóc lòa xòa nơi khuôn mặt. Giờ nó mới có thể ngắm kỹ dì Nguyệt. Khuôn mặt dì chỉ có đôi chút giống mẹ. Dù là trong khi ngủ thì dì vẫn thật đẹp. Những đường nét trên khuôn mặt thật nhẹ nhõm, cân xứng. Tâm biết điểm nhấn của dì là đôi mắt, điều mà mẹ nó không có. Đôi mắt dì khiến cho bất cứ đàn ông nào nhìn vào đều muốn yêu thương che chở. Đến chính Tâm vốn nghĩ mình có đủ kinh nghiệm với đàn bà mà còn không kiềm chế được chính mình khi nhìn lâu vào đôi mắt ấy.

Những ngón tay nó chạm lên đôi môi dì, sờ nhẹ lên khuôn mặt tuyệt mỹ với làn da trắng hồng mềm mại. Ai nghĩ đây là người đàn bà đã tầm 40. Tâm chợt nghĩ đến dì Sương, nó chợt bật cười. Có lẽ giờ nó biết tại sao dì Sương cảm thấy bất an khi thấy dì Nguyệt. Đàn bà là giống loài nhạy cảm, luôn ghen tị khi có con cái khác đẹp và có sức quyến rũ như mình.

Nụ cười trên môi Tâm chợt tắt, chả hiểu từ lúc nào dì đã mở mắt ra. Đôi mắt tuyệt đẹp ấy đang nhìn nó chằm chằm, trong khi tay nó vẫn đang chạm nhẹ trên bờ môi dì. Tâm rụt tay lại, chợt không biết giải thích thế nào.

– Dì… dì đã dậy rồi.
– Ư… dì vừa mơ một cơn ác mộng. Nhưng hết rồi…
– Lúc nãy dì cứ gào thét lên, như đang mơ thấy điều gì kinh khủng lắm. Cháu không biết làm sao nên phải… ôm dì… dì không chịu buông cháu ra.
– Ư… không sao… mỗi lần dì gặp ác mộng toàn như vậy. Cảm ơn Tâm, dì cũng cảm giác được có ai ôm mình, nhờ vậy cơn ác mộng mới sớm chấm dứt.
– Có điều gì khiến dì lại mơ đáng sợ thế.
– Giấc mơ thường phản ánh những điều mình suy nghĩ trong cuộc sống. Có lẽ sắp tới điều kinh khủng ý lại tái diễn. Nhưng thôi, kệ nó đi.
– Liệu cháu có thể giúp dì không. Cháu không muốn dì cứ mơ như vậy nữa.
– Ừ, chắc chắn rồi. Nếu dì cần thì sẽ tìm cháu. Những lúc ý chỉ cần được cháu ôm như thế này thì thật tuyệt.

Tâm cảm nhận rõ hơi thở thơm tho của dì đang bay vào miệng nó. Giờ nó mới để ý mình và dì đang như dính vào nhau. Đôi tay nó đang để trên lưng dì, như muốn an ủi dì. Cơ thể dì chả biết từ lúc nào đã dính vào nó. Quần áo trên người vẫn còn làm nó không cảm thấy gì khác biệt. Nhưng cái hoàn cảnh thật mập mờ, khi mặt nó và dì thật gần sát. Nó có thể cảm nhận được đôi mắt dì đang nhìn nó, đôi môi hơi hé ra đầy gợi cảm. Tâm biết nó đang bị dì hút hồn, nhưng nó không tài nào thoát ra được. Bờ môi kia như mời gọi nó áp môi vào ngấu nghiến.

Bàn tay dì chợt vuốt lên má nó. Những ngón tay mơn man mặt nó, chạm vào môi nó. Rồi tay dì bất chợt để lên gáy nó, khẽ kéo đầu nó lại. Tâm như được cổ vũ, nó giờ cũng không cần biết gì nữa. Đôi môi khẽ chạm vào đôi môi dì. Tâm có thể cảm nhận được một cảm xúc vừa bùng lên trong nó, đôi môi ép chặt vào môi thơm của dì, nó cứ vậy mút mát hai bờ môi ấy. Lưỡi dì chợt thè ra, Tâm nhanh chóng đưa môi ngậm chặt. Hai đôi môi dần tìm được tần số chung, cứ vậy mút mát rồi ngấu nghiến nhau.

Chả rõ bao lâu, nhưng hai đôi môi cũng dần rời nhau ra sau khi đã khám phá được một phần của nhau. Tâm nhìn dì bối rối, nó không thực sự nghĩ sẽ tiến tới với dì như vậy. Tâm biết mẹ không thích dì, và có lẽ sẽ không thích nó có quan hệ gần gũi với dì. Nhưng cái ánh mắt dì lúc đó, cái không khí lúc đó làm nó không cưỡng được. Dì chợt nhìn Tâm nheo mắt cười, ngón tay để nhẹ lên môi nó.

– Cháu hôn giỏi lắm. Dì cứ nghĩ sẽ không bao giờ dứt ra được nụ hôn này.
– Cháu xin lỗi… cháu…
– Đừng, là do dì mà… dì nhìn cháu mà không kìm được. Cháu giống bố lắm… mẹ cháu… có nói cho cháu về dì và… bố Thành không.
– Có… mẹ có nói qua cho cháu về chuyện của dì.
– Bao năm rồi dì không dám gặp chị Thương vì chuyện ấy. Dì có tìm về nhà cháu, biết bố cháu mất, biết mấy mẹ con sống cũng không thoải mái lắm… nhưng dì không dám vào. Mãi tết rồi dì chợt muốn về… dù bị chị Thương đánh chết cũng được.
– Mẹ không còn trách dì đâu. Mẹ bảo sau đó lo lắng không biết dì sống sao, dì còn chưa học xong đại học. Mà cuộc sống rồi mấy đứa chúng cháu làm mẹ rối chân không có thời gian đi tìm xem dì sống thế nào.
– Lúc đó chị Thương sắp sinh rồi, làm sao đi được. Dì ổn mà. Cuộc sống có những thăng trầm, những lúc cũng nguy hiểm. Nhưng dì đều đi qua hết.
– Vậy lần tới giỗ bố dì lại về cùng cháu. Mẹ cháu sẽ không giận nữa đâu.
– Sao lại không, dì sao không biết tính chị mình. Dì cũng muốn về gặp chị… gặp anh Thành. Nhưng chả biết… có còn… kịp không…
– Làm sao lại không. Dì đi cùng cháu, cháu sẽ đón dì về. Mẹ chỉ giận chút thôi.
– Ừ… vậy lúc đó dì tìm cháu, cái đứa bé này… dì nhìn cháu chỉ muốn hôn thôi. Sao cháu có thể giống bố đến thế.
– Dì đừng nói câu đó trước mặt mẹ, không thì dì khỏi về luôn.

Dì hiểu Tâm nói gì, dì cười sặc lên, tay để vào ngực cho đỡ tức ngực. Tâm thấy dì đẹp quá, góc độ nào cũng đẹp. Nó còn ngơ ngẩn đến vậy, thì sao bố nó không chìm đắm vào dì đang ở cái độ tuổi mơn mởn mới lớn. Nó thật muốn lại áp môi nó lên môi dì hôn nụ hôn không dứt. Nhưng Tâm biết mình phải cố kiềm chế. Nó cũng không muốn mẹ buồn, và cũng không muốn dấn sâu vào một mối quan hệ nữa.

Dì ngưng cười, mắt long lanh nhìn sâu vào mắt nó. Đôi mắt ấy chợt lóe lên tinh nghịch làm Tâm vừa sốt sắng vừa chờ mong vào điều gì đó. Dì lôi nó dậy:

– Dì vừa nghe thấy bụng ai sôi sòng sọc. Đi ăn thôi nào.

Hóa ra là vậy, vậy mà Tâm cứ tưởng nhầm. Tâm nuối tiếc nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nó không hiểu nếu ai mà dì cũng hút hồn thế này thì bao nhiêu người đàn ông sẽ ngã đổ vì dì. Bỗng Tâm thấy dì đứng giữa phòng nhìn nhìn nó.

– Dì định… bảo gì cháu ạ.
– Cháu không thấy dì… định thay áo à. Cháu định đứng mãi đấy sao.
– A… cháu xin lỗi. Cháu sẽ đợi dì dưới sảnh.

Tâm đi xuống, nó cũng hơi tò mò sau lớp quần áo đó là thân hình tuyệt mỹ cỡ nào. Chút dục vọng trong nó cứ thế nhen nhóm lên dù trước đó nó vừa xuất hết vào trong dì Sương.

Tâm đợi khá lâu mới thấy dì xuống. Tâm vội đứng dậy, phía trước nó dì đi lại, xinh đẹp tựa thiên thần. Chiếc váy maxi 2 dây dài đến gần gót chân với đôi sandal đi biển. Bầu ngực hững hờ nửa che nửa không làm ai đó muốn vạch vú dì ra. Tâm nhìn phần ngực lộ ra kia, nó đoán vú dì phải rất căng và đẹp. Làn da không hiểu do tác dụng của ánh đèn mà sao trắng và đẹp thế. Khuôn mặt dì chỉ trang điểm qua, nhưng thế đã là quá đủ rồi. Tâm thấy họng mình khô khốc, nó thật muốn uống gì một chút cho hết cái cơn khát đang làm người nó thấy khó chịu.

Hai dì cháu chọn một nhà hàng ven biển gần đó. Gió mát rượi, mọi thứ xung quanh thật vắng lặng, có lẽ vì đã sắp hết giờ ăn tối. Dì gọi rất nhiều nhưng chỉ ăn rất ít. Đôi tay mảnh khảnh xương xương giống mẹ cứ gắp thức ăn, bóc tôm cho nó.

Dì nói rất nhiều về những ngày dì rời xa nhà nó. Dì lúc đó còn đi học nhưng không có tiền. Bố nó khi dì bỏ đi đã nhờ chú nó chạy theo dúi cho dì được một ít. Nhưng thế là không đủ. Dì xuống dưới Hà Nội phải làm rất nhiều người để kiếm sống. Dì kể có rất nhiều cạm bẫy muốn dì rơi vào, những con người thấy dì có nhan sắc muốn kéo dì vào cái ổ nhơ nhớp của chúng. Dì cũng không tập trung học được, phải tạm bảo lưu. Rồi dì được bạn giới thiệu nên đi vào làm công ty của Nhật, nơi dì gặp chồng dì là phó giám đốc ở đó. Ánh mắt dì ánh lên sự cảm kích khi nhắc tới chồng dì, nhớ tới sự giúp đỡ quan tâm của chú khi dì mới vào làm công nhân trong nhà máy. Ánh sáng trong mắt dì sáng lên nhưng sau đó là nỗi buồn sâu trong đáy mắt. Tâm ngập ngừng muốn hỏi, nhưng rồi lại thôi. Nó biết dì chưa muốn kể, có lẽ gia đình nào cũng có vấn đề riêng của mình.

Bạn đang đọc truyện Thằng Tâm – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-tam-quyen-2/

Đêm đầu hè sóng biển không yên lặng mà đánh ầm ầm vào bãi cát. Tâm và dì cởi giày đi dạo trên nền cát. Cả hai yên tĩnh không nói chuyện, hít thở cái không khí đầy muối biển mát rượi thổi quá. Dì chợt dừng lại nhìn lên trời, nơi ánh trăng gần tròn thật đẹp. Tâm nhìn theo, nhưng nó không nhìn ánh trăng mà nhìn dì. Dì tên Nguyệt, nhưng còn đẹp hơn cả trăng. Nó có thể nhìn gương mặt này bao lâu cũng không chán.

Chợt dì ái lên một tiếng, chân nhảy lò cò. Dì ngồi bệt xuống, tay xoa gan bàn chân. Tâm cũng ngồi xuống, nó cầm đèn pin điện thoại ra soi chân dì. Một cái gai nhỏ đã đâm vào chân dì. Tâm cầm lấy bàn chân nhỏ nhắn, ngón tay thật chậm rãi nhổ cái gai đó ra. Dì xuýt xoa vì đau, Tâm theo bản năng thổi nhè nhẹ vào gan bàn chân nhỏ nhắn đó. Những ngón chân thật đẹp, cả bàn chân thật hài hòa biết mấy.

Tâm ngước lên, nó thấy dì đang nhìn nó, dường như nó giữ và ngắm chân dì hơi lâu thì phải.

– Vẫn còn gai hả Tâm.
– Hết rồi dì ạ. Dì còn đau không.
– Cũng đỡ rồi… nhưng dì không muốn đi nữa.
– Vậy con đưa dì đi về.
– Ý dì là… dì muốn con cõng, dì không muốn tự đi bộ nữa.

Tâm ngạc nhiên nhìn khuôn mặt dì khẽ nhoẻn cười. Giờ nó mới phát hiện dì cũng có núm đồng tiền nho nhỏ hai bên má. Hai tay dì đưa ra chờ đợi. Tâm cười, nó quay lưng ngồi xổm xuống. Dì chợt nhảy chồm lên nó, ghì chặt hai tay vào cổ nó. Tâm có thể cảm nhận rõ mùi thơm của dì thật dịu nhẹ đang bay vào mũi nó. Sau lưng nó một sự mềm mại làm Tâm thấy cơ thể chợt nóng lên. Tâm bỏ qua những cám dỗ đó, tay nó xốc dì lên cao để đi về. Bàn tay thô rám ngấm ngầm chạm vào làn da mát rượi của dì. Chợt tay nó chạm vào một mảnh lồi lõm, cả hai bên đùi dì đều có. Bàn tay như khựng lại sờ xem đó là dì. Dì đưa tay giữ vào tay nó ngăn lại:

– Đừng sờ… đó là sẹo của dì.
– Sao cả hai bên đùi dì đều có sẹo.
– Ừ… dì bị thương… đừng sờ… dì không thích… mình đi về thôi.

Dì Nguyệt có vẻ không thích nên Tâm không sờ nữa. Nhưng nó vẫn lăn tăn về vết sẹo nơi đùi của dì. Vì vết sẹo ở hai mé trong đùi, chỗ đó rất ít khi bị sẹo, mà lại cả hai bên. Dì không nói gì nữa, cả hai dì cháu lặng lẽ đi về. Gió đêm mát rượi, nhưng Tâm chả biết bắt chuyện lại với dì từ đâu.

Khách sạn đã ở trước mắt, dì chợt tuột xuống. Tâm quay lại, nó thấy ánh mắt dì khẽ cười với nó. Cái cảm giác hơi xa cách giữa nó và dì chợt biến mất.

– Cảm ơn cháu vì buổi tối nay, dì rất vui.
– Để cháu đưa dì vào khách sạn.
– Không cần đâu. Dì sợ Tâm vào đó, dì lại bắt cháu làm gấu bông để ngủ cùng mất. Tâm giống bố lắm, dì sợ dì nhầm Tâm với bố…
– Chả nhẽ cháu không có gì khác bố.
– Có chứ, thế nên dì giờ vẫn nhận ra cháu. Tâm cao hơn, cũng giỏi hơn bố nhiều. Từng tuổi này dì nghĩ bố Thành không được như cháu đâu. Chị Thương chắc hạnh phúc lắm.
– Mẹ cháu luôn bảo buồn vì cháu suốt ngày xa nhà.
– Vậy xây nhà xong đón chị vào ở cùng. Người đàn bà cô đơn buồn lắm. Chị Thương còn khổ hơn dì nhiều. Người đàn bà vắng đàn ông là không được. Nhớ chăm sóc, yêu mẹ nhiều hơn. Đừng để chị cứ nằm không chờ đợi cháu.
– Dì… cháu… sao dì lại nói vậy?
– Dì chả biết, dì chỉ cảm nhận vậy. Từ bé dì có thể nhìn ánh mắt người khác rồi đoán họ nghĩ gì, định làm gì. Dì thấy trong mắt chị Thương đầy giận dữ khi dì muốn gặp cháu, nó y như lúc chị Thương biết dì và anh Thành cùng với nhau. Cái ánh mắt ý không sai đi đâu được. Đó là ánh mắt của người đàn bà muốn giữ người đàn ông mình yêu quý. Dì không cướp gì của chị Thương nữa. Dì chỉ… đang hoài tưởng lại những kỷ niệm xưa.

Dì bỏ mặc Tâm ở đó rồi lững thững đi vào khách sạn. Tâm đứng đó, nó thở dài cho số phận của dì. Có lẽ cuộc hôn nhân hiện tại của dì cũng có trục trặc gì đó, nên dì mới muốn nhớ tới bố nó. Tâm đi bộ về phía một lán trại nơi công nhân công ty nó đang thi công để tìm chỗ ngủ. Cơ thể nó giờ mới thấy muốn nghỉ ngơi sau một ngày dài đầy biến cố.

Chương trước Chương tiếp
Loading...