Thằng Tâm - Quyển 2
Chương 8
Trời đã dần nóng hẳn, mặt trời chói chang làm mặt Tâm đen nhẻm. Nó vừa trở về từ bên ngoài, ngồi phệt xuống cái ghế dài nghỉ ngơi. Ngày qua ngày, cái tiến độ và mật độ công việc dày đặc làm nó mệt bã người, chỉ muốn làm xong là đi ngủ. Hôm nay dễ thở hơn vì tối nó phải đi dự tiệc khánh thành khách sạn nên Tâm tự cho phép mình về sớm.
Tâm đang lim dim tựa lưng vào ghế thì chợt vai nó được khẽ xoa bóp nhẹ bởi hai bàn tay mềm mại. Tâm không mở mắt, nó biết là Phượng. Gần đây công việc cứ đi lại suốt các nơi cả ngày làm nó mệt mỏi. Phượng hay đến xoa bóp vai cho nó mỗi cuối ngày. Ban đầu Tâm không thích, vì nó không muốn Phượng dính đến nó. Nhưng cô gái bướng bỉnh đó cứ ngày nào cũng đợi nó về để bóp vai cho nó. Tâm dần mặc kệ, nó cũng thích thú cảm giác được Phượng xoa bóp. Cũng gần tháng rồi nó không được gần đàn bà, kể từ lần đó với dì Nguyệt.
Tâm có thể tìm dì Sương hay thậm chí là chị Hồng, nhưng đôi lúc không kiếm ra cơ hội. Dì còn bận hơn nó, cả ngày cắm mặt vào việc. Có đôi lần Tâm tới nhà dì, nấu cho dì bữa cơm. Nhưng khi nó rửa bát xong thì người đàn bà đó đã lăn quay ra salon ngủ trong khi chờ đợi nó. Tâm không đánh thức dì, nó biết dì cũng mệt. Nó chỉ đưa dì vào giường, ôm lấy dì, cả hai lăn quay ra say ngủ. Rồi khi sáng dậy cả hai chỉ lao vào hôn hít nhau rồi dừng lại, những cú điện thoại từ sớm làm cả hai lại chia ra để bắt đầu ngày làm việc mới.
Chị Hồng thì lại càng không có cơ hội, vì anh Giáp luôn ở bên. Chị đã bỏ hẳn việc xây dựng mà tập trung ở nhà nấu cơm và phụ chồng. Anh Giáp vào đây như là chim bay trên trời, vô cùng thoải mái. Xưởng sắt của anh làm không hết việc, lần nào Tâm ghé qua là thấy sắt thép đầy nhà, có mỗi chỗ ngủ là vẹn nguyên mà thôi.
Chính vậy Tâm không cưỡng nổi cái cảm giác bàn tay Phượng xoa bóp nơi vai mình, cái áo sơ mi mỏng không ngăn Tâm cảm nhận về bàn tay mềm mại của nàng. Tâm biết Phượng đẹp, đẹp từ đầu đến ngón chân. Càng làm việc cùng Tâm càng thấy nàng đẹp. Chỉ là nó tự tiết chế mình để không cho nàng một gợi ý nào cả. Tâm biết giờ nếu nó có biểu hiện gì đó với nàng, Phượng sẽ như con thiêu thân lao vào nó. Tâm cũng đôi lần muốn nói với cô Loan cho nàng đổi vị trí, nhưng cô thì quá bận, mà nó thực sự cũng cần Phượng. Mọi việc nó làm chỉ cần gì là Phượng đều biết và thay nó làm rất nhanh, đưa những thứ nó cần như thể nàng đọc được suy nghĩ của nó vậy.
Cũng giống như giờ đây, khi Tâm vừa mới nghĩ đến đôi vai và lưng mỏi rã, vừa nhớ đến đôi tay Phượng thì nàng đã ở sau nó. Những ngón tay chỉ cần chạm vào vai là Tâm thấy thật dễ chịu biết mấy. Nhưng những ngón tay lần này không như lần trước, Phượng trượt tay thật sâu xuống ngực nó, xoa quanh ngực nó rồi lại rút về vai. Tâm mở mắt quay lại nhìn thì nàng ngó lơ đi như không có gì. Tâm nhắm mắt, cố bỏ qua sự khiêu khích từ Phượng. Nhưng lần này không phải là tay nàng, mà là miệng nàng. Bàn tay Phượng khẽ bóp nơi cánh tay nó, còn mặt nàng giờ đang cúi sát tai nó. Hơi thở thơm tho của nàng, mùi của nàng ngay sát nó. Tiếng Phượng nói phả vào tai làm Tâm rùng mình, nó phải cố tĩnh tâm khi bên cạnh là một cô gái quá đẹp, không ngừng khiêu khích nó.
– Tối nay anh có đi dự tiệc khánh thành khách sạn không.
– Có, nên giờ anh mới về sớm để chuẩn bị.
– Mẹ bảo em… tối nay… sẽ có mấy người bạn của mẹ. Mẹ định giới thiệu em với… con trai họ.
Tay Phượng thôi không bóp nữa mà ôm lấy Tâm từ phía sau. Cằm nàng đã chịn hẳn vào vai nó, đầu tựa vào đầu nó. Tâm cầm lấy tay Phượng, khẽ tự cho mình cái quyền xoa nhẹ lên bàn tay tuyệt đẹp và mịn màng ấy:
– Thế cũng tốt, em có thể thấy ai mình có thể quen. Vài năm nữa đến tuổi có thể lấy làm chồng.
– Anh biết em chỉ nghĩ đến một người thôi.
– Đừng như vậy, anh không phù hợp với em. Anh là một bản sao của bố em, theo một cách nào đấy. Và dù anh không có ai thì anh nghĩ cô Loan sẽ kiếm 1 ai đó có gia cảnh xứng đôi vừa lứa với em, vừa chăm lo được cho em, vừa giúp được cho gia đình.
– Em chả thích, em chỉ thích người làm tim em rung động. Em thấy mẹ bảo anh giàu rồi, giờ cổ phần anh trong công ty lớn lắm. Sắp tới xong việc này sẽ chia lại cổ phần công ty, anh là cổ đông lớn, lớn hơn cả bác Tạo.
– Đó là tiền của dì anh, không phải của anh.
– Dì thì dì, không phải là gia đình anh sao. Thế cũng xứng đôi vừa lứa chứ. Em thấy anh rất giỏi. Không có anh thì mảng xây dựng bên mình không phát triển đến thế. Nhiều người mua đất vì họ được hỗ trợ xây nhà với giá tốt, được tư vấn thiết kế cũng như được xây cất nhà cẩn thận. Không phải anh thì sao được vậy.
– Đó là việc anh phải làm thôi mà. Em không nên đề cao anh quá. Dù sao anh… không thể với em đâu.
– Em sẽ đợi.
– Vậy em chuẩn bị làm bà cô già đi.
– Kể cả khi chị Thảo Nguyên không cùng anh, anh cũng không dành cho em cơ hội nào?
– Em biết gì về Thảo Nguyên. Anh cũng không xứng với cô ấy, thế nên anh và cô ấy không tiến thêm bước nào nữa. Em giờ còn trẻ nên xúc động, em gặp ai đó có khi quên anh luôn ấy chứ.
– Em không quên thì sao. Mà anh cũng đâu lớn hơn em là mấy.
– Anh bảo không muốn là không. Em đừng suốt ngày cứ nghĩ ngợi bám vào anh nữa. Nếu không em chuyển vị trí đi.
– Anh nghĩ em thích bám lấy anh à. Anh nghĩ em thích làm cái công việc này à. Anh xem em này, tay em có vết chai này, cả chân nữa. Em làm vì ai anh biết không, không phải vì em thấy anh vất vả nên muốn chia sẻ với anh sao. Em chỉ muốn được cùng chia sẻ mọi thứ với anh thôi, chứ không phải bám riết lấy anh, hạ thấp mình như vậy mà chỉ nghe được những lời nói phũ phàng như vậy.
– Em tốt nhất nên chuyển vị trí. Anh sẽ bảo cô Loan. Em cũng sẽ không cần vất vả như vậy nữa. Cũng sắp qua giai đoạn nặng nề nhất rồi. Giờ anh có thể tự lo được. Anh không thích em đâu, đừng lẽo nhẽo ở cạnh anh nữa.
– Anh hay lắm, giờ anh bảo không cần em nữa. Anh không thích cũng đâu cần đuổi em như thế. Vậy em đi… em cũng không muốn hạ mình cầu một thứ mãi như vậy.
Anh… anh ác và phũ lắm.
Tâm nhìn Phượng dằn dỗi bỏ đi mà thở dài. Từ mai không có nàng nó biết xoay sở sao với đống giấy tờ và công việc này. Hơn chục công trình khách sạn, nó và hai cậu phó xoay như chong chóng. Chưa kể gần 30 nhà dân đang xây. Giấy tờ tài liệu về từng công trình ai chuẩn bị, soạn sẵn cho nó… Nhưng cũng nên để nàng đi. Từ lúc nào Tâm đã quen với bàn tay ấy xoa trên vai mình, thư giãn ngửi cái mùi thiếu nữ phía sau mình. Để rồi đôi lúc không kìm được nó cầm tay nàng như muốn lâu thêm chút, nhìn trộm đôi chân trắng tròn nuột nà của Phượng mà thèm thuồng. Nếu tiếp tục có lẽ đến một lúc nào, một hoàn cảnh nào đó nó không kiểm soát được sự thú tính trong mình, Tâm sẽ làm điều có lỗi với Phượng.
Tâm cố đứng dậy, việc với Phượng làm nó thêm mệt mỏi. Nó lê bước về khách sạn tắm rửa thay bộ áo vest vào. Nhìn mình trong gương, quần áo làm nó sáng sủa ra nhiều. Nó chợt nhớ tới căn nhà của mình giờ coi như xong, chỉ đợi hết mùi sơn là có thể kê đồ vào ở. Cũng chỉ cần đợi tới ngày giỗ bố, nó sẽ đón mẹ và Cẩm vào. Có gia đình nó sẽ đỡ mệt, cũng là cách để Phượng thôi hy vọng vào nó.
Khách sạn hôm nay đã khai trương từ sáng cho đẹp giờ. Nhưng tối nay mới là tiệc chính. Các đoàn nối tiếp nhau trên những xe ô tô kéo dài cả một đoạn đường. Ai dù đến đây làm ăn cũng đều muốn tạo quan hệ. Quan hệ với chính quyền, với những thương nhân, với các công ty tours, và cả với các chủ khách sạn khác. Tâm đến dự tiệc vì công ty nó xây cái khách sạn này. Như bao dịp lễ lạt, cô Loan luôn tận dụng để giao thiệp và tạo mối quan hệ. Bên cạnh cô là chú Tạo, người bạn cũ mà Tâm nghĩ là người yêu cũ. Dì Sương hôm nay không có mặt. Dì phải về Điện Bàn chăm cha ốm, ông cụ dường như bệnh ngày càng nặng.
Tâm cũng nhìn thấy Phượng. Nàng hôm nay diện một bộ váy khá ngắn. Bầu ngực không to lắm như được đôn lên thật hút mắt. Cái váy bó sát vào làm những đường cong cơ thể nàng thêm nổi bật và làm bao người chú ý. Nhưng đáng kể nhất là nơi chân váy. Cái váy khá ngắn chỉ đến giữa đùi. Nó đủ ngắn để khoe ra đôi chân dài nuột nà của Phượng. Nhưng nó cũng đủ ngắn để ai đó tưởng tượng muốn kéo váy cao hơn chút, để có thể thấy được cái khu vườn bí ẩn của nàng. Tâm hơi nhăn mày khi thấy nàng cười nói với mấy chàng trai khác. Không phải nó ghen, nhưng nó thấy dường như không phải là Phượng mà nó từng biết. Nàng cũng thấy nó nhưng phớt lờ luôn. Có lẽ Phượng giận vì Tâm từ chối nàng.
Tâm biết nàng dường như muốn tìm ai đó nói chuyện, trêu đùa làm nó bực. Nhìn cái cách nàng để tay lên vai người này, đôi lúc lại cười chạm vào người kia Tâm có đôi chút bực. Nhưng biết làm sao, nó dây dưa quá nhiều người rồi. Phượng có lẽ không tưởng tượng ra Tâm mà nàng rung động còn dính da kề thịt với cả mẹ nàng, không chỉ một lần. Nhắc tới cô Loan mới nhớ, hôm nay cô cũng thật đẹp. Cái váy dài được may rộng cổ, khoe khéo làn da trắng mịn của cô. Hai má được đánh phấn nhẹ, đôi môi hồng với hai cái khuyên tai hình trăng lưỡi liềm đính kim cương làm cô thêm đẹp thật lộng lẫy. Cái váy được xẻ khá sâu làm đùi cô được khoe ra. Tâm thấy không chỉ chú Tạo thi thoảng cứ liếc nhìn như muốn nuốt nước bọt, mà kể cả các ông già lẫn các anh trai trẻ đều thế. Tâm thấy cô cười tít mắt, có vẻ cô cũng thích mọi người chăm chú vào mình như thế. Ở cô không còn vẻ bực dọc cáu kính ngày xưa nữa. Dần tiếp xúc với cô, rồi trải qua nhiều chuyện nó thấy cô dường như đã rũ bỏ được hình ảnh một người vợ mệt mỏi vì lo lắng chồng cặp bồ. Việc Trần Hùng phản bội làm cô thay đổi hẳn. Giờ cô là một người phụ nữ quyến rũ, đẹp cho riêng mình cô mà thôi.
Tâm cũng không ngắm cô được lâu, vì quanh cô các quý ông quý anh lườn lờ khá nhiều. Nó như mọi khi kiếm một góc, lấy đồ ăn và ăn. Ăn hàng vẫn luôn thật ngon vì khá nhiều món mới lạ, dù rằng cơm khách sạn Tâm Ngọc của nó cũng ngon không kém gì.
Giữa buổi, khi những ly rượu cũng được cụng chán chê, mọi người dần lấy đồ ăn, kiếm người nói chuyện bàn bạc những thương vụ này nọ. Chợt bàn Tâm ngồi có người tới. Nó ngẩng lên, thì ra là cô Loan. Cô nhướng mày nhìn nó, Tâm vội dịch ra cho cô ngồi. Nó nhìn đĩa cô cũng khá nhiều món mà hơi ngạc nhiên, ít khi nó thấy cô ăn nhiều vậy. Cô chợt lấy dĩa sẻ bớt một phần thịt bò nướng vẫn còn đỏ máu ra cho nó.
– Đang đúng đợt vừa xong đợt thịt bò ra, Cô lấy cho cả cháu nữa mà, cháu tưởng cô ăn nhiều thế à.
– Vâng, cháu tưởng thế thật. Cô không ngồi cạnh chú Tạo hay bàn chuyện với ai sao.
– Thì sao, cô ngồi đây với cháu không được à. Cháu dạo này chả thấy… đến văn phòng, quên cô rồi à.
Tâm tí sặc mì đang ăn dở. Nó nhìn cô, thấy cô bật cười sặc lên vì trêu được nó. Cô thật đáng đánh đòn. Không phải cô làm cho nó mệt bã người ra mỗi ngày thì nó sẵn sàng tìm cô, làm cô mệt không muốn dậy nữa. Cô che miệng nín cười, tay vỗ vỗ vào người Tâm như cố trấn an nó.
– Cô đùa thôi. Mấy hôm rồi chắc mệt lắm nhỉ. Đợt tới bên chú Tạo định đưa thêm người qua hỗ trợ, chắc cháu sẽ dễ thở hơn.
– Vậy thì tốt quá. Chứ công việc cứ nhiều thế này cháu chỉ sợ vài tháng nữa chắc bị cô vắt kiệt luôn.
– Cái gì thì cô tin chứ cháu mà bị vắt kiệt thì khó lắm.
Cô Loan nhìn nó nháy mắt. Cuộc sống đôi khi thật lạ, đôi khi ta tưởng không còn ham muốn nào nữa, thì chỉ một chút gì đó gợi ra, ngọn lửa dục trong tâm lại cháy bừng bừng. Tâm cũng như vậy, cái nháy mắt của cô làm con thú trong nó bỗng sống dậy, tràn trề sinh lực. Ánh mắt nó quét qua phía trước, mọi người đang tập trung ăn và nói, không ai để ý tới bàn nơi góc này. Phượng thì đang cười đùa với người khác như trêu người nó. Chú Tạo thì đang sôi nổi bàn cái gì đó. Bàn tay Tâm ngay lập tức tìm tới đùi cô xoa nhẹ. Cô liếc xéo nó một cái, nhưng cái đùi như dang rộng ra về phía nó, để bàn tay Tâm xoa thật cao hơn, vào những chỗ thần bí hơn của cô.
– Này, cái Phượng đang nhìn về phía này đấy. Cô thấy nó vừa nhìn xong.
– Kệ đi, cháu đang bận lắm.
Tâm giờ cũng không có thời gian nhìn Phượng. Mắt nó chỉ nhìn phía trước xem ai đang nhìn về đây. Bàn tay dần đi sâu vào đùi cô. Da đùi cô vẫn thật mịn, sờ không biết chán. Ngón tay càng đi sâu hơn, càng cảm thấy nhiệt độ ấm nóng. Tâm thấy cô hơi run run, răng khẽ cắn vào môi khi tay nó khẽ chạm vào bẹn cô. Cái quần lót dường như không có. Tâm đi sâu hơn, chỉ khi chạm vào những sợi lông lơ thơ bên ngoài khu rừng đã được tỉa tót của cô nó mới thấy được viền cái quần lót bé xíu và mỏng dính. Ngón tay nó khẽ lách vào, cảm giác được sự ẩm ướt của bướm cô. Tâm chợt thấy cô thở nhẹ ra. Ngón tay như tìm được tín hiệu cứ vậy khều nhẹ nơi khe lồn. Ngón tay nó dần ướt át, càng trơn trượt như muốn được đi sâu hơn. Bỗng cô giữ tay Tâm lại, bàn chân khẽ đá vào chân nó. Tâm nhìn cô, nó nhìn theo ánh mắt cô thấy Phượng đang nhìn nó.
– Cháu có vẻ không quan tâm đến nó. Nhưng cô thấy nó có vẻ quan tâm đến cháu đấy.
– Cô không thấy Phượng đang vui vẻ bên mấy chàng trai kia à. Cô đã chấm được ai hợp làm con rể chưa.
– Cô chấm là một chuyện, nó thích lại là chuyện khác. Ánh mắt cô dường như không nhầm đâu. Nó dường như đang tìm cách khiến cháu chú ý, làm cháu bực bội khi đùa giỡn mấy đứa khác. Cháu và con gái cô không có gì thật chứ.
– Nếu có thật thì cô có xẻ thịt cháu ra không.
– Còn tùy, xem cháu có thật lòng với con gái cô hay không.
– Cô biết mà, cháu có vợ con hết rồi. Cháu còn có… cô nữa.
Tâm nói đến đó là dừng, ngón tay nó lại tiếp tục khều nơi khe lồn cô. Những ngón tay như có mắt mò đúng cái hột le đang hơi sưng lên của cô mà cọ vào. Cô Loan ngả người tựa vào ghế, bàn tay chỉ giữ hờ nơi tay nó. Đôi lúc tay cô bấu chặt vào tay Tâm như muốn tay nó ấn sâu vào.
Tâm chợt rút tay lại, nó nhìn cô rồi đi ra ngoài. Khách sạn giờ đã là của người ta nên không tiện đi đâu, Tâm đứng đợi cô ngay nhà vệ sinh. Cũng không lâu, nó thấy cô đi ra, vừa đi vừa ngó đằng sau. Tâm định kéo cô vào nhà vệ sinh nam nhưng cô lại kéo nó qua nhà vệ sinh nữ. Bên trong thật may không có ai cả. Cánh cửa vừa đóng lại, nó vội vã đè cô vào tấm nhựa ngăn giữa các phòng vệ sinh. Đôi môi ngấu nghiến lấy môi cô không dứt. Cô cũng như lên cơn, môi cô nút lưỡi nó thật chặt, bàn tay vội vã tìm khóa quần nó kéo xuống. Cả hai như biết không có nhiều thời gian, vội vội vàng vàng tuột quần áo ra thật nhanh. Tâm phải cởi quần vì nó khá vướng. Cô thì không như vậy, cái hông khẽ uốn éo kéo cái váy lên cao. Mắt Tâm sáng bừng lên, nó thấy nứng kinh khủng khi thấy cái quần lót bé xíu của cô. Dường như cô mặc nó chỉ để trang trí khi nó thật mỏng và bé xíu, chỉ che vừa cái khe lồn cô.
Tâm đưa tay vuốt ve nơi háng cô, ngón tay lướt qua cái quần nhỏ xíu, chạm nhè nhẹ vào cái đáy quần nhỏ xíu giờ đã ướt át một vùng nhỏ. Nó cúi đầu gặm vào cổ cô, tai cô, làm cô cứ thở hắt ra vì thích thú.
– Sao cô mặc cái quần này, để quyến rũ chú Tạo à.
– Cô bảo để quyến rũ cháu thì Tâm có tin không.
– Có thật không… cháu thấy chú cứ ở bên cạnh cô suốt.
– Có làm sao… cô không được quyền có người theo đuổi à… nhưng cô lại đang cần thứ khác… chỉ có cháu mới có.
– Thứ gì cháu mới có mà chú Tạo lại không có.
– Đó là cái này này… cô muốn nó đi vào trong cô… thật thật sâu… làm cô sướng.
Tay cô Loan cầm lấy con chim đang dựng lên của Tâm mà vuốt ve. Ánh mắt cô rực lên sự thèm muốn đến tột độ. Tâm ấn đầu làm cô ngồi xổm xuống, nó dí con chim đang căng cứng vào miệng cô. Cô cầm lấy con chim, há cái miệng ra ngậm lấy thật chặt. Đôi môi đỏ mọng cứ thế mút con chim thật ngon lành, bàn tay cứ vậy kết hợp sục nhẹ con chim nó. Tâm rên rỉ, hai đùi nó run run khi cô đưa thêm 1 tay vân vê hai hòn cà của nó. Cái lưỡi cô cứ đá loạn lên đầu khấc làm Tâm thêm tê chim vì sướng.
Có hai cô gái trẻ vừa vào, nghe tiếng là biết. Tiếng nói cười không làm át đi âm thanh đang rõ mồn một trong căn buồng vệ sinh này. Cô Loan đang kết hợp tay và miệng mút chim nó chùn chụt. Con chim căng to hết cỡ làm miệng cô hơi căng to ra. Cái lưỡi cô như con rắn cứ luồn hết bên nọ đến bên kia cặc nó, liếm láp không sót điểm nhạy cảm nào trên thân cặc.
Tâm đợi hai cô gái đi ra, nó kéo cô dậy. Cứ để cô làm tiếp có khi nó ra mất. Hai hòn cà vẫn còn giật giật vì bàn tay cô cứ vân vê chúng. Tâm lật cô lại, nó biết đây là tư thế ưa thích của cô. Bàn tay nó vỗ lên bờ mông căng của cô, như biết trước cô chổng mông lên thật cao để chờ nó. Bàn tay cầm con chim rà vào tìm đường vào con bướm. Nơi đó của cô đã ướt át, nhưng Tâm chợt không muốn vào vội. Nó cứ cầm chim trượt dọc khe lồn làm cô cứ giật người lên vì hẫng hụt.