Thằng Tâm - Quyển 2
Chương 9
Bên ngoài vừa có người đi vào, con chim không trêu cô nữa mà ấn nhẹ đi vào đích. Lỗ lồn căng ra tiếp nhận con chim dần đi vào bên trong cô. Khi tiếng xè xè phòng bên cạnh vang lên, là lúc con chim Tâm bắt đầu nhấp ra vào bên trong cô. Con chim cứ chầm chậm đi vào rồi rút ra, rồi bất chợt đâm thật mạnh thật sâu vào trong cô. Cô Loan thở hắt ra, quay lại nhìn nó với ánh mắt ai oán. Có lẽ cô sợ người bên kia cảm giác thấy. Tâm chỉ trêu cô lúc đó, nó lại đi vào trong cô thật nhẹ. Tiếng rửa tay vang lên, người bên ngoài đã đi. Tâm không cố kỵ nữa, nó bắt đầu nắc thật mạnh vào mông cô. Tiếng thở của cô dần nặng hơn, pha lẫn những tiếng rên khẽ.
Bên ngoài chợt có người, cô đưa tay với vào người Tâm, có lẽ sợ nó lại làm như lúc nãy.
– Mẹ… mẹ ở trong đó phải không ạ.
Cả cô và nó đều sững lại, không ai cử động gì nữa. Vậy mà lại là Phượng, nàng lại biết cô Loan ở trong này.
– Phượng à… sao con biết mẹ ở đây.
– Con thấy mẹ ra ngoài, nên nghĩ chắc mẹ đi vệ sinh.
– À… ừ… mẹ buồn đi nặng… giờ vẫn chưa ra.
– Chắc mẹ dạo này ăn uống thất thường đấy, lại còn làm việc căng thẳng nữa.
– Mẹ không sao, con tìm mẹ có việc à.
– Mẹ… có biết anh Tâm đâu không ạ.
Cô Loan quay lại, cô và nó nhìn nhau. Cô nhướng mày lên với nó, như ám chỉ rõ ràng Phượng vẫn đang để ý đến nó.
– Ơ… mẹ không biết. Mẹ ở trong này sao biết nó ở đâu.
– Thì… lúc nãy con thấy mẹ nói chuyện với anh ấy. Con thấy anh ấy ra ngoài… nên nghĩ mẹ biết anh ấy đi đâu.
– Mẹ… ư… ư… không rõ… ư… lúc nãy… ư… ư… aa… nó bảo đi một vòng khách sạn… hờ… hơ… hơ… hơ… ơ… ơ… aaa…
– Thế ạ… mẹ bị sao thế.
– Mẹ đang rặn… sắp ra… ư… ư… con đừng hỏi nữa…
– Con xin lỗi, thôi con ra ngoài đây.
Tiếng giày của Phượng vừa dần xa, cô Loan quay lại đập mạnh tay vào người Tâm. Tâm cười, cái hông tiếp tục nắc liên tục vào mông cô. Hai bờ mông cứ bị ủn đi thật mạnh làm cô như chúi người sát vào bức vách. Khu vệ sinh không có ai vào nữa, Tâm thoải mái nện phành phạch vào mông cô hết sức. Cơ lồn cô nhanh chóng nhíu chặt, bọc lấy chim Tâm thật khít.
– Ơ… hơ… hơ… mạnh lên Tâm… sướng… sướng lắm… hơ… hơ… hơ… ơ… ơ… ôi… ôi… ôi… sướng… cô sắp ra rồi… ôi… ôi… ôi… Tâm ơi… ôi… ôi… aaaaa… aaaaa… aaaa…
Tâm giữ chặt eo cô rồi ra sức địt. Con cặc nó địt thật mạnh, người cô như thẳng lên dính vào bức vách. Con chim Tâm bị cái tư thế của cô, rồi vách lồn cô như bóp chặt đến khó chịu. Nhưng nó vẫn ra sức địt hết sức có thể vào cái lồn đang chật chội của cô. Nó biết cơn sướng của cô đang tới rất gần. Con chim nhấp liên tục như máy rồi rút phựt ra. Cô Loan ngồi phệt xuống, mặc cho cái chân váy có thể bị ướt bẩn.
Tâm đỡ cô ra bồn cầu, đặt cô ngồi lên đó. Cô như vẫn chưa hoàn hồn, tựa vào két nước đằng sau mà thở. Tiếng điện thoại trong ví đang treo trên móc chợt vang lên, Tâm ngoái lại nhìn cô. Cô vẫn như đờ ra chưa tỉnh lại. Tâm nghĩ nghĩ rồi chợt mở ví cô ra. Trên điện thoại hiện tên của chú Tạo. Tâm đưa điện thoại trước mặt cô. Cô nhìn nhìn cái điện thoại như không muốn nghe. Điện thoại tắt nhưng rồi chú Tạo lại gọi. Cô nhìn cái điện thoại rồi cầm nghe.
– Alo… anh Tạo à.
– Ừ, anh đây. Em đi đâu đấy anh không tìm thấy.
– À… em hơi đau bụng. Em đang trong nhà vệ sinh.
– Em có sao không. Có cần anh mua thuốc cho không.
– Không, em không sao… ái… ôi…
– Em làm sao thế?
– Không… sàn trơn quá em định đứng dậy… hơ… ơ… mà trượt chân…
– Cẩn thận chứ. Anh cũng sắp đi vệ sinh. Anh đợi em nhé.
– Không… ư… ư… em đang… đau bụng… ư… ư… em đi nặng… không cần đợi… em…
– Vậy… anh đợi ở trong phòng tiệc. Em vào sớm nhé.
– Vâng… em… xong… vào ngay…
Cô Loan tắt vội cái điện thoại rồi thở. Giờ cô đang chổng gần như bốn vó lên trời. Cái mông cô bị Tâm đẩy ngược lên, để cái lồn không còn bị che khuất. Nó như nằm lên cô, ấn con chim thật sâu vào trong lồn cô. Những cú dập không mạnh nhưng con chim ấn thật sâu vào đáy lồn cô. Cơ lồn co siết, cả lỗ đít cũng nhíu nhíu như đang đòi phần. Cô đặt điện thoại xuống đất mặc cho nó bẩn. Bàn tay cô giữ lấy cổ Tâm níu đầu nó xuống. Đôi môi cô ngậm chặt lấy môi nó mà mút, cái lưỡi cứ thọc vào sâu trong miệng Tâm xoắn lấy lưỡi Tâm. Bên ngoài lại có người đi vào, nhưng cả hai dường như không quan tâm nữa. Những tiếng pạch pạch vang lên đều đặn khi hai bộ phận đều nhớt nhát va vào nhau. Thân cặc Tâm đã trắng xóa, cả hai mép lồn cô cũng vậy. Cô không rên rỉ như lúc nãy, nhưng nhìn mắt cô Tâm có thể hiểu cô đang rất sướng. Nó cũng sướng, con chim Tâm liên tục bị cổ tử cung cô mút chặt. Hai bộ phận cứ cọ vào nhau làm Tâm run rẩy hai chân. Nó cũng không chịu được nữa, tay bám vào két nước rồi cứ thế dập thật mạnh. Cả nó và cô giờ cùng kêu lên ầm ỹ khi cơn sướng không kiểm soát được. Tâm phun mạnh từng dòng tinh nóng hổi vào sâu trong lồn cô. Xung quanh cặc Tâm những tia nước nhỏ xíu cũng đang xịt vào chim nó theo nhịp điệu co bóp của cơ lồn đang ôm lấy cặc nó.
Tâm cứ vậy ôm lấy cô, nằm đè lên cô Loan mãi mới đứng dậy. Con chim nó rút dần ra, lỗ lồn cô đỏ au với những nếp thịt vẫn đang co bóp nhẹ như mời gọi chim nó. Tâm giờ chỉ muốn ngủ. Cả ngày làm việc mệt mỏi, làm với cô xong nó như bị thoát lực. Cô cũng dần ngồi dậy, từ bên trong cô nước lồn dần chảy ra nhỏ xuống bồn cầu từng đợt dịch nhớt màu trắng. Cô thấy nó tựa lưng vào cửa thì cười khẽ, hai gò má ửng hồng lên trông thật đẹp.
– Chết mất thôi, đứng nãy giờ mà còn chưa ra hết dịch. Cháu làm gì mà ra nhiều thế.
– Do cô vắt nó ra chứ đâu phải do cháu. Giờ giá mà được nằm trên giường ôm cô ngủ nhỉ.
– Tham có vừa thôi. Lần nào làm với cháu xong cháu cũng đòi ôm cô ngủ. Sáng dậy mấy lần tí bị bắt gặp không sợ à. Lúc nãy cô còn chưa xử lý cháu, ai mà biết thì xấu hổ chết.
– Rồi rồi… lần sau cháu không như thế nữa.
– Lại còn lần sau… cái đồ cà chớn này. Đi ra ngoài mau, con bé Phượng không thấy cô vào lại đi tìm thì chết.
– Vậy cháu về luôn đây, đỡ phải gặp Phượng.
– Cháu tránh nó được hôm nay nhưng có tránh được mãi đâu. Cháu giờ là cổ đông lớn, sau này nó cũng tiếp quản công ty sớm muộn cũng gặp.
– Cháu thì cổ đông lớn gì cô. Người đại diện cho dì cháu thôi mà.
– Có thật không, đừng có dấu cô.
– Ặc, cháu dấu gì cô đâu.
– Cháu không biết thật à. Dì cháu không nói gì với cháu à.
– Biết gì, cô nói cháu không hiểu.
– Đi ra ngoài đã, ở mãi đây sao nói chuyện được. Ai biết thì chết.
Cô Loan đi ra trước, không thấy có ai mới vẫy Tâm ra. Hai cô cháu đi ra ngoài hành lang, không khí lạnh man mát của gió biển thật dễ chịu xua đi những oi bức, những nhớp nháp của cuộc làm tình vụng trộm.
– Cô nói đi. Dì cháu bảo gì với cô ạ.
– Thì hôm trước cô có bàn với dì cháu về việc chú Tạo xin góp vốn. Cô Nguyệt đồng ý nhưng muốn giữ nguyên 20% cổ phần đứng tên cháu. Vì chú Tạo góp thêm vốn vào nên tổng vốn tăng lên. Cô Nguyệt sáng hôm qua đã gửi thêm vào 20 tỷ góp vốn, tức là thêm 10 tỷ nữa.
– Vậy cũng không liên quan gì đến cháu.
– Sao không liên quan, giờ cổ phần của cháu không còn là 2% nữa mà là 20% đấy ngốc ạ. Cháu mà không có vợ rồi là cô cũng xem xét cho vào danh sách làm con rể đấy.
– Con rể thì có… ấy ấy mẹ vợ được tiếp không.
Cô giờ mới nhớ ra cô và nó dính với nhau. Nếu Tâm là con rể thì hóa ra nó thịt cả mẹ lẫn con à. Cô giơ tay dứ dứ định đánh, Tâm phải lui lại giả vờ né tránh. Bỗng tiếng chú Tạo từ phía cửa phòng hội nghị gọi cô. Cô tha không đánh Tâm mà vẫy tay rồi đi về phía chú. Nhìn cái mông ngúng nguẩy trong cái váy xẻ rõ sâu làm Tâm lại chợt thèm muốn bà mẹ vợ hụt này. Cô như biết Tâm nhìn, quay lại lườm nguýt nó một cái, ánh mắt chợt cười có chút lẳng lơ.
– Con rể, mai nhớ lên công ty. Cháu cần ký các giấy tờ về hợp đồng góp vốn mới.
Cô Loan đi vào phòng cùng chú Tạo thì Tâm mới nhớ ra mình chưa hỏi cô vụ cổ phân. Tâm ngơ ngác, nó vẫn chưa hiểu rõ chuyện cổ phần này lắm. Dì Nguyệt không nói gì với nó cả. Trước nó hỏi thì dì ậm ờ bảo nó làm đại diện cho dì, nhưng giờ như vậy là nó đứng tên hẳn trên cổ phần, muốn làm gì thì làm với đống cổ phần cũng được. Tâm định lấy điện thoại gọi dì thì chợt nhác thấy bóng Phượng. Nó vội vã trốn tránh nàng, đi thẳng xuống hầm lấy xe đi về. Gió mát làm cơn buồn ngủ ập đến. Tâm chỉ biết nó đã về đến khách sạn Tâm Ngọc, về đến cái giường êm ái. Nó đặt lưng xuống và ngáy vang. Cơ thể sau một ngày dài hoạt động thực sự cần được nghỉ.
Tâm tỉnh dậy thì đã gần 8h, nơi công trường chắc đang làm từ lâu rồi. Giờ này nó có lẽ phải đi qua thăm các nơi xem làm ăn thế nào để điều chỉnh tiến độ. Nhưng hôm qua nó chỉ muốn ngủ một giấc. Cơ thể Tâm thật sự muốn nghỉ ngơi, cuộc làm tình trong nhà vệ sinh với cô Loan làm cơ thể nó chợt thèm một giấc ngủ. Giờ này không có nó, có khi Phượng lại đi tới công trường thay nó rồi. Tâm hơi thương nàng, nhưng nó biết không nên dính tới nàng. Cuộc sống tạm bợ với nhiều người phụ nữ khác nhau hợp hơn với nó. Nàng thì có lẽ hợp với một người chồng chung thủy chăm sóc mình hơn.
Tâm gọi điện cho Phượng, nàng không bắt máy. Nó nhắn tin cho nàng là nó lên công ty gặp cô Loan chiều mới về. Tâm hơi nhăn trán, chả hiểu sao nó lại nhắn là buổi chiều. Phải chăng nó vẫn còn tơ tưởng bà mẹ vợ hụt này. Tâm cười thích thú, nó chợt lại có hứng thú ôm cô trong lòng, dập con chim lút cán vào cái lồn đầy nước của cô.
Tâm tới nơi thì cô đang bàn chuyện khá rôm rả. Có cả dì Sương, chú Tạo và Nghĩa ở đó. Dì trông hơi mệt mỏi, khẽ cười với nó. Có lẽ những ngày chăm bố làm dì mệt. Tâm chợt thấy có lỗi, mấy hôm rồi nó chỉ nhắn tin hỏi thăm qua loa dì, không nghĩ dì mệt đến vậy. Cô Loan chỉ ghế để nó ngồi rồi lấy điện thoại gọi cho thư ký đem giấy tờ đến.
Hóa ra hôm nay cô không gọi riêng nó mà gọi mọi người tới. Một lát sau chị thư ký của cô và ông luật sư cũng tới đem theo các biên bản phân chia cổ phần mới. Tâm nhìn đống giấy tờ dầy cộp mà lười muốn đọc. Nó ký vội vì thấy dì cũng ký. Một phần vì Tâm cũng tin cô Loan. Người phụ nữ này đã trải qua nhiều biến cố cùng nó, còn lên giường với nó. Tâm có niềm tin nơi cô, rằng cô sẽ không gài điều gì lừa nó.
Buổi ký cọt diễn ra cũng nhanh, cô Loan cũng tiễn nó thật nhanh để nói chuyện tiếp với chú Tạo. Tâm nhìn người đàn ông nhìn cô thật trìu mến, ánh mắt ấm áp như vậy, có lẽ tình cảm của chú dành cho cô là thật. Bản thân nó cũng mong cô có một cái kết đẹp với chú. Bao năm trời chạy theo một kẻ lăng nhăng để rồi cuối cùng bị phản bội, cô xứng đáng có được một người yêu mình như chú Tạo.
Tâm cũng không quan tâm cô được quá, bên cạnh nó vẫn còn dì đang cần quan tâm hơn. Nó đưa dì ra xe, muốn đưa dì về nhà.
– Đừng, đưa dì tới khách sạn. Dì cần xử lý nốt đống giấy tờ cần ký, rồi quay lại chăm bố dì.
– Dì trông mệt lắm, dì không nghỉ một chút nhỡ đâu quỵ đấy.
– Dì thiếu ngủ thôi, vì ba dì hay bị ho thức giữa đêm. Cả đời dì được ba chăm sóc rồi, giờ có ít ngày chăm lại ba có gì đâu.
– Vậy đợi bố dì khỏe con tới chăm dì.
Ánh mắt mệt mỏi của dì khẽ sáng lên vui vẻ. Dì tự cho mình nằm tựa vào ghế, mắt lim dim nghỉ ngơi.
– Con có mà chăm khối, con chỉ làm dì mệt hơn thôi.
– Con sẽ nhẹ nhàng mà… dì nhanh về… con nhớ cơm của dì… nhớ dì nữa.
– Thật đấy nhé, ăn xong không được chê không ngon.
– Chỉ cần như lần trước… dì nấu cơm, con ôm dì phía sau phụ… là không bao giờ chán.
– Như lần đó thì đến 2 giờ đồng hồ cũng chưa xong cơm. Dì không cho con nấu cơm cùng nữa.
Tâm cười, nó để 1 tay lên vô lăng, 1 tay đưa qua nắm lấy tay dì. Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, cảm nhận tình cảm dì và nó dành cho nhau. Dì quay qua Tâm cười, cả mắt và môi đều cười thật đẹp.
– Vậy là lần này coi như qua mọi chuyện. Giờ mà công ty sụp, dì chắc chả có sức chăm ba như thế này. Lần này phải cảm ơn dì Nguyệt của con rồi. Con có bà dì giàu vậy sao trước giờ không nhắc tới.
– Con cũng mới gặp dì hồi tết rồi, mới biết mình có bà dì như vậy.
– Thật à… trước dì còn tưởng dì Nguyệt có ý gì với con, rằng cô Nguyệt định giúp con là có ý đồ. Dì thật cũng hơi có lỗi vì hiểu nhầm cô ấy. Giờ cô ấy để lại cho con cổ phần như vậy, không phải ai cũng quý con vậy đâu.
– Dì… con vẫn chưa hiểu. Tức là giờ con không phải là đại diện hay gì cả, mà con giờ muốn chuyển nhượng cổ phần cho dì hay ai khác đều được.
– Thì đúng rồi, con đứng tên cổ phần mà. Lần trước cô Nguyệt cũng nói rồi.
– Lúc sau con hỏi thì dì Nguyệt chỉ bảo con làm đại diện gì đó.
– Không, con có thể toàn quyền xử lý cổ phần. Cô Loan sáng có nói với dì, dì Nguyệt của con khi chuyển tiền vào đã nói mong cô Loan sau này giúp đỡ con, giữ cổ phần nếu con có quyết định sai lầm nào đó. Cô ấy chắc lo lắng mình không bên cạnh, sợ sau này con không biết quản lý rồi đánh mất cổ phần. Khổ, không hiểu cô ấy bị bệnh gì nữa, trông cô ấy đẹp thế mà.
– Bệnh??? Ai bệnh hả dì? Dì bảo… dì Nguyệt?
– Ủa… thế dì con bệnh con không biết à.
– Không… dì Nguyệt chưa từng nói gì với con, kể cả vụ cổ phần.
– Cô Loan có hỏi dì con là để con đứng tên một số cổ phần lớn giá trị như vậy có sợ không, sau này nhỡ con dùng vào việc riêng cũng không đòi được. Dì con mới bảo số cố phần đó là cho con, cô ấy gửi gắm nhờ cô Loan để ý dùm mà. Cô Loan bảo với dì là cô Nguyệt kêu đang bị bệnh nặng, phải qua Nhật chữa trị, chưa biết có khỏi không.
Tâm nghe mà choáng váng. Cái đêm nó với dì nó thấy cơ thể dì thật khỏe mạnh, tràn đầy sức sống. Đâu có biểu hiện gì bệnh nặng cả. Tâm nhớ lại những giấc mơ của dì, những vết sẹo của dì, những lời nói của dì Nguyệt. Nó cảm thấy dường như có chút nguyên do nào đó mà nó không biết. Tâm lấy điện thoại ra gọi nhưng không ai bắt máy. Tiếng chuông điện thoại cứ báo nhưng không có người nghe. Tâm quay qua dì Sương, dường như dì cũng nhận ra có gì không đúng:
– Giờ dì lo liệu công việc hộ con. Con chắc phải ra ngoài đó một chuyến xem thế nào. Dường như có nhiều việc của dì Nguyệt con cần biết rõ.
– Ừ… để tí dì bảo cô Loan. Con cứ đi đi đừng lo công việc ở đây nữa.
Tâm thả dì ở khách sạn, nó quay về lấy giấy tờ rồi đi ra sân bay. Tiếng điện thoại tinh tinh, dì Sương vậy mà đã nhờ người đặt vé sẵn cho nó. Tâm đợi không lâu, nó có vé chuyến gần nhất và nhanh chóng lên máy bay. Chỉ chưa đến 2h là về Hà Nội nhưng sao nó cảm thấy lâu đến vậy. Dường như nó linh cảm có điều không tốt với dì. Dường như dì xuất hiện lần này là cứu tinh với nó, nhưng cũng không phải là tình cờ trùng hợp.
Xuống máy bay, Tâm tìm tới địa chỉ công ty mà dì Sương cung cấp cho nó. Trước giờ toàn dì liên lạc với nó, Tâm cũng không biết địa chỉ nhà dì ở đâu cả. Công ty của dì tọa lạc trên một tòa cao ốc văn phòng. Tâm tìm đến nhưng từ hôm qua dì đã không đi làm. Mọi người cũng đang nháo nhào tìm dì mà không thấy. Nó nói mãi nhưng bên nhân sự không chịu đưa địa chỉ nhà dì. Có lẽ vì nó cũng không chứng minh được nó là cháu của dì.
Tâm hơi thất vọng, không biết địa chỉ nhà dì Nguyệt ở đâu cả. Dì có vẻ sống khá kín tiếng với mọi người, nên nó hỏi ai thì cũng không có câu trả lời. Tâm đang định đi về thì một cô gọi nó lại. Đó là một người phụ nữ gần 50 mặc quần áo lao công.
– Cô gọi cháu à.
– Cháu tìm cô Nguyệt đúng không.
– Vâng, cháu đang muốn gặp dì Nguyệt. Mà cả công ty không ai biết dì ở đâu cả.
– Cháu là gì của cô Nguyệt.
– Đó là dì ruột của cháu.
Người đàn bà nhìn Tâm rồi khẽ thở dài. Ánh mắt ưu tư như nhớ về cái gì đó.
Bà lấy giấy ra ghi nguệch ngoạc mấy chữ rồi đưa cho nó.
– Vậy mà cô còn tưởng cháu là con trai của cô Nguyệt. Trông cháu giống cái hình trong ví của cô Nguyệt lắm. Thôi, cô cũng chả muốn nghĩ nữa. Nhưng mấy hôm gần đây cô Nguyệt đi làm mà có vẻ ủ rũ lắm, ta hỏi mà cô ấy chỉ cười. Cô ấy còn tặng cho ta rất nhiều thứ, có vẻ định đi đâu xa không ở đây nữa.
Tâm nhận địa chỉ trong tay mà càng sốt ruột. Nó dường như có linh cảm rằng dì Nguyệt không đi đâu xa cả. Dì dường như không phải bị bệnh nặng gì cả. Còn dì bị sao thì nó cũng không rõ.