Thằng trẻ trâu

Chương 96



Phần 96

Có lẽ từ giờ đây, giấc ngủ ngon với tôi là quá xa xỉ, vẫn nụ cười ấy, đôi mắt, bờ môi và cả giọng nói ấy vẫn tìm đến trong mỗi giấc mơ.

Muốn thử một lần nhắn tin hay gọi điện cho em như trước nhưng lại thôi. Em đang hạnh phúc mà, bên người không phải là tôi.

Tôi vẫn thấy mình không sai khi trọn yêu em, vì thực tế em đã cho tôi một tình yêu thật sự, ít nhất là với tôi.

1H sáng, có lạ không khi một thằng thất tình vẫn đang ngồi bên ly coffee gói thuốc và cứ ngồi tháo ra lại lắp sim vào. Khi lắp vào rồi lại không đủ can đảm để rồi lại tháo ra. Tự cười vào bản thân. Mày quá yếu đuối.

Rồi không chắc là lúc nào, may mắn chìm được vào giấc ngủ. Nhưng lại một cơn mê tìm đến và một lần nữa giật mình thức dậy.

Quên em, điều không thể cho hiện tại. Vậy tôi sẽ chọn cách nhớ em, có lẽ luôn nghĩ về em rồi một lúc nào đó nỗi nhớ quá nhiều sẽ thành nỗi hận. Và có thể rôi sẽ quên được em.

Tự nhủ, mình không còn sống trong quá khứ, nơi có em. Nơi mình đã và đang đến là nơi em không tồn tại. Có lẽ sẽ là vậy.

Sáng ra dậy vẫn lịch bình thường, vệ sinh cá nhân rồi chạy bộ, rẽ qua chợ mua rồi định chạy về nhưng lại chạy về hướng nhà Yến.

Đến trước cánh cổng ấy tôi lại dừng lại ngám khoảng sân vườn.

– Anh đến tìm chị em ạ?

Quay lại nhìn thì là cu cậu Huy em Yến.

Gật.

– Chị hai ơi, anh đẹp trai đến tìm này. Thằng này khá

– Lại nói Linh tinh cái gì nữa đấy. Giọng Yến từ trong nhà.

Yến bước ra, 100% là đang làm bếp. Tóc chắc chưa chải từ lúc ngủ dậy, mặt hơi nhọ, tay xắn ống.

– Ơ, P à? Huy mở cửa cho anh P vào.

“Bếp lúc bận rộn quá ha?” Tôi đưa Yến khi đến trước cửa nhà.

– Sao bạn biết?

“Xem nhiều conan”

– Hì.

“Chưa cho Huy đi học à?”

– Hôm nay chủ nhật mà.

“Thế hôm qua”

– Hôm qua mình lộn, mất công bắt nó mang cặp đi, rồi lại về.

“Vậy ngày thường nó học cả ngày à?”

– Không.

“Vậy trưa, chiều tối”

– À, những hôm ấy mình gửi nó bên nhà cô K, bên kia kìa.

“Vậy tự đi về?”

– Không, cô K cũng có đứa con học cùng Huy nên mình nhờ cô ý. Cô ý tôt lắm, giúp mình biết bao chuyện.

“Ừ, nhưng mùi gì vậy?”

– Thôi chết rồi. Xong nhỏ chạy vào trong.

“Học mót tôi hả?” Tôi theo vào và nhìn thấy chảo cơm rang”đen” nhưng nguyên liệu các thứ gần giống hôm qua tôi làm.

– Tại mình thấy ngon, muốn làm cho nó và….

“Mẹ?”

– Ừ, nhưng giờ.

“Đi chỉnh trang lại đi, luộm thuộm quá”

– Nhưng còn.

“Cứ đi đi”

Nhỏ đi vào, giờ có cu Huy phụ giúp nên mình làm lại mọi thứ, may là vừa đi chợ về và đủ các thứ.

“Gọi chị ra ăn đi” tôi ghi ra mảnh giấy đưa Huy, nhưng cu cậu nhìn mãi mới đọc ra hay sao ý. Chắc chữ mình đẹp quá nên ngây ngất thôi@@

– Chị hai ra ăn cơm, anh rể nấu xong rồi. Thằng này khá thật

– Chị tét đít bây giờ, Linh tinh suốt.

– P nấu lại hả, nhưng đây là thịt bò mà?

Cười.

– Mắc tiền lắm đó.

“Tôi nấu cho em rể tôi cơ mà, kêu gì”

– Hứ, bao nhiêu vậy?

“Hỏi làm gì?”

– Mình trả tiền.

“Free”

– Bạn làm thế mình ngại lắm.

“Nhưng mình đâu có ngại”

– Vậy mình cám ơn nha.

“Không có gì, ăn thoải mái đi, mình vẫn để phần mẹ bạn rồi”

– Cám ơn nha.

“Ơn gì nhiều vậy?”

– Hì.

“Bạn làm gia sư được không?” Tôi hỏi vậy vì thấy rất nhiều giấy khen tên Yến ở quanh.

– Cho ai?

“Mình”

– Nhưng mình nghỉ học lâu rồi.

– Hứ, tối nào chị chả ngồi học đến mãi khuya. Huy chen vào

“Giờ mình nói nhé”

– Gì?

“Mình mất hoàn toàn kiến thức lớp 10 đến giờ, nếu bạn đồng ý thì chuẩn bị đi học cùng mình, chiều kèm thêm rồi tối cùng đi làm”

– Theo bạn suốt vậy á? Mà đi học?

“Lương thì không cao đâu, chắc chỉ 100k một ngày, nghỉ chủ nhật, tiền học và các khoản kia mình lo”

– Bạn lấy đâu ra tiền?

“Đi làm bảo vệ”

– Bạn cứ đùa.

“Không, nghiêm túc, tự lo được hồ sơ thì mai ta đi đăng kí nhập học”

– Nhưng…

“Muốn đi học chứ?”

– Mình….

“Đưa số điện thoại đây”

– Mình không có điện thoại.

“Vậy để sau”

Xong đi về luôn.

Mình làm vậy, có được không nhỉ? Không giúp được nhiều thì có thể giúp tạm việc này vậy.

Rẽ vào quán điện thoại mua thêm một con đen trắng và hai cái sim.

Về xem lại mọi thứ đã. Nhưng đến gần nhà thì thấy một nhỏ cứ đứng nhìn vào trong khu mình.

Cũng không quan tâm hơn, đi tiếp về nhà. Chợt nhỏ cản lại.

– Bạn.

– Hôm trước mình….. Mình cám ơn nha.

Ra hiệu không nói được.

– Bạn….

“Câm, sao không?”

– Không, mình cám ơn. Hôm đó….

“Xong rồi chứ? Bye”

– Ý….

Bỏ mặc nhỏ đó rồi đi về phòng. Nhưng gặp ngay ông S

– Bé đó đó, hôm trước kiếm cậu đó.

Cười lắc. – Đừng nên giây vào. Tôi nói nhỏ vào tai ông S.

– Cậu bị sao vậy? Nhỏ xinh vậy mà.

“Không quan tâm”

Rồi về phòng chuẩn bị lại vài thứ xong ăn trưa rồi lại đi làm.

Vẫn là nhỏ VA.

– Hix, P đến đúng lúc quá, nay mọi người nghỉ hết trơn á, P phục vụ giúp mình.

“Đâu hết rồi?”

– Hông biết.

“Ra phục vụ đi, tôi pha cho.

– Bạn pha, được không đó?

“D không kể gì về tôi hả?”

– Thì…. Ơ chủ quán coffee

“Đủ điều kiện chứ?”

– Thì được.

Vậy là lại vào đúng nghề.

– Khách khen quá kìa P, sao bạn làm được vậy?

“Bí quyết gia truyền”

– Mà bạn cứ nói chuyện đi, có ai đâu. Viết hoài không mỏi tay à?

“Tự nhiên thích viết”

– Xí, hứ.

Chợt nhỏ Yến đến.

– Ơ P pha chế à?

– P pha ngon lắm đó. VA

“Nãy trà sữa bàn 6 hả?” Mình bị nhỏ loè gọi mang ra nhưng bàn ấy có khách đâu.

– Thì mình muốn thử.

“Tính tiền”

– Ơ.

“Thôi ra kia dọn kìa”

VA đi khỏi.

– Mình xong hết rồi.

“Vậy là chấp nhận?”

– Ừm.

“Chuẩn bị hết chứ?”

– Hồ sơ mình xong đây rồi.

“Dụng cụ học tập?”

– Chết mình quên mất.

“Thôi cứ làm đi đã, mai nộp hồ sơ xong tính”

– Thôi mình đi mua luôn.

“Mình lo hết, nhớ chứ?”

– Nhưng.

“Không bàn. ”

– Ừm, cám ơn, vì tất cả.

“Hâm. ”

Mọi chuyện bình thường thôi, cho đến lúc ông Lâm đến(quản lý mà suốt ngày vắng mặt).

– P, sao em…. ?

– P pha giỏi lắm đó hai. VA

– Anh đang cần một pha chế, cậu nghĩ sao?

“Thế anh S?”

– Mình S làm nhiều lúc không kịp, mà mấy cô này không làm được.

“Vậy thì dễ thôi, nhưng chân bảo vệ”

– Cậu mất việc ấy rồi.

“Em nhận”

– Nhân ngày có nhân viên chính thức, anh có con gà liên hoan đi.

– Để P nấu đi hai, P nấu ăn giỏi lắm.

– Sao cô không bảo để P làm Ck luôn đi, P hoài vậy? Ông L

– Xí, hai nấu dở thì chịu đi. P nấu hai sách dép à.

– Vậy P lại trổ nghề đi em.

Canh gà và đĩa sườn xào, rau cải bắp. Vậy là tạm ổn. Chợt nghe tiếng cãi cọ ở ngoài.

Yến đi vào.

“Chuyện gì vậy?”

– Bạn của VA đến đòi đưa VA đi chơi cùng, nhưng mọi người không muốn cho VA giây vào đám đó. Rồi họ gây chuyện

“Rau xào thêm chút nữa nha”

– Bạn đi đâu vậy?

Cười.

Tôi đi lên, nhìn qua thì là đám bạn mà ngày trước lên HN.

Hai bên cãi nhau cũng không vừa, đám kia còn định đạp phá nữa. Mà ông L này cũng hiền thật.

Huýt sáo một cái, bọn kia nhìn mình rồi trong phút chốc nhận ra “người quen”. Tôi ra hiệu vẫy vẫy đuổi, bọn nó căng lắm thì cũng không chạy mà đi nhanh ra thôi.

Giờ mọi người nhìn mình. Giơ con dao trong tay lên cười, ít nhất là diễn như vậy.

Xong lại vào bếp dọn mọi thứ lên. Đến lúc mọi người tập trung lại ăn.

– Yến vào giúp anh cái chén khác.

– VA vào lấy chai rượu đi.

Khi hai nhỏ đi khỏi.

– P.

– Cậu không bị câm, và cậu còn giấu anh vài chuyện đúng không?

– Cậu huýt sáo, nó đã chống lại việc cậu giả câm.

– Và bọn kia sợ cậu chứ không sợ con dao.

– Em cũng không dấu nữa, anh hỏi VA đi. Tôi

– Anh muốn nghe từ cậu.

– Vậy ăn xong lên sân thượng, em sẽ nói rõ.

– Ừ.

Vừa lúc hai nhỏ kia ra và ông S ở đâu thò mặt vào.

Vậy là tạm liên hoan nhỏ, cũng khá vui đấy.

Ăn xong, dạo bước lên sân thượng.

– Cậu nói được rồi chứ?

– Cách đây hơn một năm em gái anh cùng bạn lên HN.

– Có.

– Có kể chuyện gì đặc biệt không?

– Bọn nó bị đánh, bởi một….. Là cậu?

– Là lý do bọn kia sợ em, còn chuyện giả câm thì là một số lý do riêng, mong anh giữ kín.

– Ừ, bảo sao von em gái ngang ngược của anh lại lạ với cậu vậy.

– Mà anh nghe cậu con nhà giàu mà.

– Đó là bố mẹ em giàu, đâu phải của em.

– Cậu hơn anh đó, quán này cũng là của bố mẹ anh thôi, cho anh quản lý.

– Thôi, nhớ giữ giúp em, giờ đi làm đây.

– Ừ, ok.

– Em gái anh, nó….

– Em cũng coi VA như anh với VA vậy.

– Cậu không thích nó.

– Tạm thời con gái với em cũng như con trai thôi.

– Cậu…

– Em men thẳng nhé, chỉ là có vài chuyện.

– Ừ.

Mình sơ suất quá, chưa gì đã lộ rồi, nhưng cũng không sao, tối về chuẩn bị tinh thần đi học đã.

Chương trước Chương tiếp
Loading...