Thanh xuân khờ dại

Chương 17



Phần 17

Cánh cửa sổ nhỏ không thể che hết ánh dương của mặt trời, ánh sáng ấy cứ như soi gọi cho tình yêu của chúng tui vậy. Mở mắt ra bên cạnh vẫn là em nằm ngủ ngon lành và ôm tui thật chặt.

Lấy đt xem thì cũng gần 8h rồi, khẽ lây em dậy để chuẩn bị còn phải gặp mọi người vì tối qua có hẹn nhau 9h sáng gặp dưới quầy lễ tân khách sạn, lên xe đi tham quan phố núi và nhìu địa điểm du lịch khác.

Em tui đứng dậy mơ ngủ đi vào nhà vệ sinh đánh răng chuẩn bị, tui thì thức trước nên đã xong cả rồi nãy giờ chỉ ngắm em ngủ rồi đợi tới giờ để gọi thiên thần của tui thức giấc thôi.

Nhìn cảnh đẹp của phố núi qua khung cửa sổ mà lòng không khỏi hạnh phúc, quay lại nhìn thì trên giường là một vệt máu đậm, mới nhớ là hôm qua là lần đầu của em mà, do quá nồng nhiệt nên là không quên lau dọn chiến trường mà cứ thế ôm nhau ngủ, chắc tí phải xuống lễ tân kêu người ta lên dọn phòng rồi thay ga giường nữa, nhìn vệt máu tự nhiên lại thấy vui miệng khẽ cười mỉm từ lúc nào.

Em đã chuẩn bị xong 2 đứa dắt tay nhau xuống quầy lễ tân, đi xuống thì mọi người đã chờ sẵn rồi thiếu mỗi cặp của tui với cặp của nhỏ Kim thôi, giờ thì chờ nhỏ Kim.

Nói sơ qua thì nay nhỏ Kim chậm là có lý do vì hôm nay nhỏ sẽ thăm người yêu nhỏ ở Đà Lạt, 2 đứa quen nhau lâu rồi nhưng chỉ yêu xa vậy thôi rất ít có cơ hội gặp nhau, lần này nhỏ đặc biệt đi lên đây mà không nói để tạo bất ngờ cho người yêu, do vậy nên nhỏ hôm nay chuẩn bị kỹ là điều ai cũng hiểu được thôi.

Nói với chị lễ tân thay ga dọn phòng này kia dùm rồi cũng đi ra cùng mọi người. Lên xe đi đến một nhà hàng nổi tiếng của Đà Lạt, nhưng nói thật là thua mấy quán lề đường trong chợ lúc tối ăn xa, mắc mà lại không ngon nữa nên là chủ yếu view đẹp chụp hình check in các thứ thôi, ăn cho lót bụng rồi lên xe đi chơi tiếp.

Xe chạy băng băng qua nhìu con đường rồi dừng lại trước một con hẻm lớn, tuy là hẻm lớn nhưng cũng không cho xe du lịch bự đi vào nên là nhỏ Kim, tui, Duyên và Thi đi vào thôi, mn còn lại thì ở lại xe đợi.

Đi 1 lúc thì cũng đến nơi, không xa lắm, ngôi nhà khá là to, nhưng nghe nói có 2 người ở thôi cha mẹ và anh 2 của thằng này thì đi Mỹ định cư lâu rồi còn mỗi nó với chị 3 nó thôi, mà nghe nói không lâu nữa cũng sẽ đi luôn nên là tụi tui hay ghẹo con Kim là dâu việt kiều Mỹ.

Bấm chuông 1 tí thì thấy chị nó ra mở cửa, nhìn thấy nhỏ Kim chị nó hơi ngạc nhiên kèm theo một chút gì đó giật mình. Mời tụi tui vào thì chị nó đòi chạy lên nc với người yêu nhỏ Kim,(người yêu nhỏ tên là Nhân) nhưng nhỏ Kim không chịu nhỏ muốn lên hù thằng Nhân cho nó bất ngờ, gọi thằng vậy thôi chứ nó lớn hơn tụi tui tận 4 tuổi.

Nhỏ Kim vừa vô nhà là chạy đi lên phòng thằng Nhân rồi chị 3 nó cản mà không kịp với tốc độ bàn thờ của nhỏ. Tụi tui đứng nc với chị một tí thì nghe tiếng la hét cãi nhau trên đó. Cả nhóm đi lên, thì thấy nhỏ Kim đang đứng trước cửa phòng, trong phòng là thằng Nhân đang quấn cái mền với nhỏ nào đó 2 đứa trần như nhộng. Giờ thì tui mới hiểu ra tại sao lúc nãy chị nó không cho con Kim lên phòng.

Nhỏ Kim chửi lại vài câu rồi chạy ra trong nước mắt, tụi tui chạy theo nhỏ, ra tới xe thấy nhỏ ngồi trên xe nước mắt tuôn như mưa rồi, cả đám quay quanh hỏi han đủ kiểu.

– Tụi mày để nó yên đi, thằng Nhân cắm sừng nó rồi, tụi mày để nó yên đi: Thi lên xe nói nhỏ vào tai từng đứa rồi kêu tụi nó về chỗ để nhỏ Kim yên tỉnh.

Xe chạy theo lịch trình thì 12h bọn tui đi ra thác Cam Ly ăn uống ở đó, chơi ở đó tới tầm 3h thì chạy dạo quanh vài vòng thành phố Đà Lạt, tới 4h hơn thì chạy lên đỉnh Langbiang, phải nói lên tới đỉnh thì đẹp tuyệt vời không còn gì để nói. Dù đẹp là thế nhưng do Nhỏ Kim không vui nên là tụi tui cũng bị buồn lây lun, chưa kể tới việc em của tui chỉ lo cho nhỏ bạn thân đang thất tình mà quên luôn tui. Nên quay đi quay lại chủ yêu là tui tự đi chơi tự ăn uống tham quan thôi, còn mấy đứa kia chủ yêu ngồi cùng nhau an ủi Kim, do là đàn ông con trai nên cũng không tiện có mặt, thế là cứ làm việc của mình thôi chơi cho đã rồi về.

Tầm 6h30 thì cả nhóm tới 1 quán ăn khá là lâu đời, nghe đồn là đã mở hơn 60 năm rồi qua 2 đời chủ rồi, mở từ lúc còn thời mỹ xâm lược nước ta. Quán nấu ăn ngon cực, tui ăn no nê căng bụng, chứ tụi con gái ăn có tí ti, riêng em và nhỏ Kim thì không đụng đũa luôn, hình như em lo cho nhỏ Kim nên là nhỏ không ăn thì em cũng không có tâm trạng để mà ăn luôn.

Đánh xe chạy đi một vòng thành phố rồi ra quảng trường Lâm Viên, tầm 9h30 thì về khách sạn. Muốn tả cho anh em biết cái vui và đẹp ở Đà Lạt lắm nhưng mà do tâm trạng cả nhóm đang không vui nên cũng không hưởng thụ gì mấy. Về khách sạn thì lên phòng tắm rửa chuẩn bị nghỉ ngơi để qua 1 ngày du lịch không mấy gì vui…

Bạn đang đọc truyện Thanh xuân khờ dại tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thanh-xuan-kho-dai/

Lên phòng để cho Thi đi tắm trước còn tui ngồi ngắm Đà Lạt về đêm vẫn qua cánh cửa nhỏ đó, Đà Lạt đêm thật đẹp và thật lãng mạn.

Sực nhớ là cục cưng của tui chưa ăn gì, vội nói với em có việc rồi chạy như bay xuống dưới, do khách sạn ngay chợ nên là chạy đi mua cho em 2 cái bánh Tráng nướng, 2 ly sữa đậu nành nóng rồi chạy về phòng. Thi của tui cũng tắm xong rồi nhìn thấy tui thì em mỉm cười nụ cười của hạnh phúc, mang bánh tráng cho ăn rồi tui nói với em để mang cái còn lại cho nhỏ Kim vì nhỏ cũng không ăn gì, em gật đầu thì tui đi xuống 1 tầng đến phòng nhỏ Kim rỏ cửa.

– Kim ơi, Duyên ơi 2 đứa mở cửa cái: Vừa gõ cửa tui vừa nói với vào trong.

Tầm 10 phút sau mới thấy Nhỏ Duyên ra mở cửa.

– Lâu vậy Duyên, con Kim đâu thấy nó không ăn gì từ lúc chiều tới giờ nên Vương đi mua bánh tráng nướng cho nó nè: Nhìn quanh kiếm nhỏ Kim vừa tìm tui vừa nói.

– Duyên nãy giờ đang tắm lúc ra mở cửa cho V là không thấy con Kim đâu rồi.

2 Đứa tui nhìn nhau r ngớ người ra điện thoại và ví tiền của nhỏ Kim đều ở đây mà người thì không thấy đâu, nghỉ trong đầu có chuyện không lành rồi, mà giờ thì khuya quá rồi 11h hơn rồi, cả nhóm đều mệt nên là tui nói với Duyên kêu nhỏ đi ngủ trước đi tui sẽ đi tìm Nhỏ Kim chứ con gái ra đường bây giờ nguy hiểm với lại nhỏ lại không mang tiền nữa.

Duyên cũng thấm mệt rồi nên là gật đầu đồng ý với tui. Bật điện thoại tui gọi cho Thi.

– Alo em ơi con Kim nó đi đâu mất tích rồi đt với ví tiền cũng không mang theo mà giờ này khuya quá rồi ra ngoài vậy thì quá nguy hiểm nên anh chạy đi tìm em ở phòng ngủ đi đừng đợi anh nha.

– Em đi nữa, ở phòng em không yên tâm.

– Thôi giờ này lạnh lắm với lại em mệt rồi, để anh tìm cho với lại em đi anh lo cho em nữa thì sao mà tìm nên là cục cưng ở phòng đi nha có gì anh sẽ gọi đt cho em.

– Anh cẩn thận nha có gì là gọi về cho em liền đó em lo lắm.

Nói chuyện với em xong tui chạy xuống lễ tân mướn 1 con xe máy để đi tìm cho lẹ.

Chạy vòng vòng vòng mấy con đường lớn rồi, giờ này khuya r nhưng Đà Lạt vẩn khá đông tìm 1 người thật sự quá là khó khăn, 12h rồi mà vẫn không có tiến triển gì tui gọi cho em kêu em báo với tài xế và anh hướng dẫn viên đi tìm giúp còn em và mọi người thì không đc đi vì tui sợ khuya sẽ nguy hiểm, phải làm giọng giận dữ thì em mới chịu ở Khách sạn đợi.

Tui không muốn vừa phải tìm Kim mà lòng lại lo cho em, nên là sợ không tập chung tìm đc nên giá nào tui cũng không để em đi tìm.

Lúc này thì tui thấy hình như mình khôn ra, vì nhỏ Kim buồn nên là sẽ tìm những nơi vắng để khóc 1 mình chứ không ai lại đi chỗ đông người hết.

Vội chạy tìm những con đường tối hơn ít người hơn để mong có kết quả, thật sự tui cũng lo cho nhỏ lắm, dù gì cũng bạn bè huống chi nhỏ lại thân với thiên thần của tui còn giúp tụi tui nhìu lần chưa kể đến vụ nhỏ cũng đẹp nữa nên là giờ thấy khá là lo, mà kèm theo cũng khá là bực, đi như vậy hành hạ người ta chứ làm được vẹo gì, tìm đc tui sẽ chửi cho nhỏ Kim 1 trận.

Chạy một hồi tui chạy tới công viên yersin giờ thì công viên vắng rồi 1h rồi chứ chẳng sớm nữa nhìn xa xa thấy bóng của 1 cô gái đang bị 5 thằng đè ra. Chạy lại gần hơn thì đúng rồi là nhỏ Kim.

Bỏ xe tui chạy như bay tới đấm như chưa bao giờ được đấm, dĩ nhiên cho đi thì phải nhận lại, né được vài cái thôi chứ cũng phải ăn đấm lại, một lúc sau thì phần thắng cũng nghiêng về phía tui, tụi nó bỏ chạy bỏ lại sau lưng là đứa con gái khóc như chưa bao giờ được khóc và 1 thằng nhóc vết thương đầy mình vừa làm anh hùng cứu mỹ nhân.

– Đứng lên, đi mà không nói, mẹ nó ngu vừa thôi chứ, Vương không tìm được thì lúc nãy xác định rồi: Giọng tui cáu giận hét lên với nhỏ, thật sự là nóng lắm r vừa phải đi tìm vừa phải ăn đòn nên là có hơi lỡ lời với nhỏ.

Nhỏ im lặng chỉ khóc và khóc, lúc này tui mới để ý quần nhỏ đã bị kéo tuột đến đầu gối còn mỗi cái quần nhỏ ở trong áo thì gần như bị xé toạc ra luôn không còn che được gì nữa còn mỗi cái áo ngực là phòng tuyến cuối cùng, nhỏ cứ run bật bật khóc như mưa.

Thấy vậy tui cởi cái áo sơ mi ra khoác lên người nhỏ rồi ngồi xuống nhắm mắt lại kéo cái quần short của nhỏ lên rồi ra hiệu cho nhỏ tự cái cúc quần với cúc áo sơ mi của tui lại.

Tui đứng quay hướng khác để nhỏ tự nhiên chỉnh lại quần áo. Xong thì tui đưa nhỏ ra xe chở nhỏ về, mà khốn nạn là đi tìm thì đi đại chứ về thì làm méo gì biết đường về. Gọi đt cho Thi báo là tìm đc rồi, để em không lo, rồi tui lại tiếp tục tìm đường chạy về.

– Vương giận Kim lắm hả xin lỗi Vương nhìu nha: Một lúc lâu chạy xe thì nhỏ mới lên tiếng với giọng nhỏ xíu.

– Hỏi coi bực không, thử suy nghĩ đi lúc này Vương không lại kịp thì Kim hiểu cái kết rồi đó, có buồn thì cũng đừng có chơi ngu vậy chứ.

Nhỏ chỉ khẽ xin lỗi rồi lại úp mặt vào lưng tui khóc, 2 tay nhỏ ôm chặt eo tui và vẫn khóc.

Thấy nhỏ vậy lòng tui cũng buồn không kém, cả 2 cứ im lặng như vậy nhỏ cứ ôm tui mặt vẩn dí sát vào tấm lưng trần của tui, nói thật là tầm cái giờ này mà chạy xe cởi trần ở Đà Lạt nó lạnh thấu tim gan, cố gắng tìm đường, lục lại trong trí nhớ đi hơn nữa tiếng thì cũng về được khách sạn dưới quầy lễ tân thì mọi người cũng ở đó đông đủ có cả anh hướng dẫn viên với bác tài luôn.

Tui đi vào dìu nhỏ Kim theo thì giao nhỏ Kim lại cho nhỏ Duyên rồi nói.

– Giờ mọi người lên phòng đi mai tui kể mọi chuyện lại cho nghe bây giờ chỉ cần lên phòng đừng hỏi gì hết là được.

Mọi người thấy người tui đầy vết thương lại cởi trần, Kim thì mặc áo của tui nên có lẽ cũng hiểu ra được chuyện gì rồi nên mọi người rất đầu rồi ai về phòng náy.

Lên tới Phòng kể lại mọi chuyện cho Thi nghe, em từ lúc mới gặp ở quầy lễ tân nhìn vết thương của tui là nước mắt em đã rơi rồi, lên tới thì em ôm tui rồi oà khóc, tui chậm rãi kể lại hết cho em nghe từng tí rồi đi vào nhà vệ sinh tắm nhẹ, bây giờ mới cảm giác là cũng khá đau huhu, thốn quá đi.

Tắm ra tui thả người lên giường, nằm tâm sự với thiên thần của tui, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, Đà Lạt hình như bớt đẹp rồi huhuhu đau quá đi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...