Thế giới tối tăm
Chương 20
Lúc này trên khán đài, ông Bạch vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh nhưng trong lòng rất vui vẻ. Ngay trận đầu tiên đã làm cho 1 trong 10 võ sĩ mạnh nhất của Lão Đại tàn phế, kế hoạch thâu tóm đấu trường ngầm này của hắn ta ngày một gần hơn.
Ông Bạch và Lão Đại có một mối hiềm khích, mặc dù không quá lớn nhưng ông Bạch là người để bụng, ông quyết định sẽ cho Lão Đại bẽ mặt trong trận đấu tiếp theo.
Thời gian giải lao sắp hết, Lão Đại nhanh chóng trở lại khán đài ngồi cùng những vị khách quý. Còn thầy Ba, Tứ Muội cùng Tuấn cũng về chỗ cũ để tiếp tục theo dõi những trận đấu tiếp theo.
Qua lời giới thiệu của MC xinh đẹp, hai đối thủ lần lượt lên sàn. Đội Chuồng Phong tung ra một người không quá nổi bật, chỉ xếp trong top 20 của đội nhà và yếu hơn khá nhiều so với Đại Bàng Đen.
Đội Mãnh Thú cũng tung ra một võ sĩ không nổi tiếng, xem ra cả hai bên đều đang muốn thăm dò đối phương.
Tuy không nổi tiếng nhưng hai võ sĩ lại có cuộc chiến khá hấp dẫn, liên tục văn miếng trả miếng với những đòn thế hiểm hóc như tụt quần, búng dái, cắn vú, giật lông nách…
Rõ ràng về độ tàn khốc và đẫm máu thua xa trận đầu tiên nhưng vẫn đủ để khán giả reo hò. Kết quả sau 10 phút đấu là đội Cuồng Phong thắng, tuy thắng nhưng cũng trọng thương.
Vì thành viên đội nhà chỉ bị bầm dập chứ không có thương nặng như Đại Bàng Đen nên Lão Đại không rời khỏi khán đài. Trận thắng này cũng giúp hắn thở phào nhẹ nhõm đón tiếp những sóng gió sắp ập tới.
Lại có thời gian nghỉ 10 phút, lúc này gã Huỳnh béo hiệu trưởng mới tới chào hỏi Lão Đại.
“Thế nào Lão Đại… vẫn tốt chứ?”
“Tốt lắm… mời ngồi!”
Huỳnh béo dẫn theo 2 cô em xinh tươi, là hot girl mạng mới nổi muốn dựa hơi và tiền của hắn để nổi tiếng. Thấy Huỳnh béo mãi không bỏ được cái tính hám gái, Lão Đại lắc đầu thở dài.
Huỳnh béo chợt hỏi: “Lão Đại, nghe nói lát nữa là trận đấu của các tân võ sĩ, bên ngài cử nhân tố nào ra thế?”
Lão Đại đáp: “Một người bình thường thôi.”
Huỳnh béo nói trong lo lắng: “Đại Bàng Đen coi như bỏ rồi, lần này ngài phải tính cho kỹ kẻo lại thêm người bị thương. Tôi nghe nói ông Bạch có gã tân võ sĩ cực mạnh mà tuổi chỉ vừa 16 mà thôi.”
Nghe vậy Lão Đại gật gù nói: “Điều này tôi cũng nghe qua, có điều chưa xác thực có đúng hay không.”
Lúc này ông Bạch cùng đám vệ sĩ cũng tới chỗ khán đài nơi Lão Đại ngồi, sau đó ngồi xuống ngay bên cạnh Lão Đại.
Hành động này của ông Bạch làm Lão Đại hơi đề phòng.
“Lão Đại… tôi ngồi ở đây chắc không vấn đề gì chứ?” Ông Bạch hỏi trong khi đã ngồi rồi.
Lão Đại từ tốn lắc đầu giọng hòa nhã nói: “Haha ông Bạch muốn ngồi đâu cũng được, ông là khách quý mà.”
Mặc dù nói chuyện rất hòa nhã nhưng cả hai không hề ưa nhau, cái đó gọi là bằng mặt nhưng không bằng lòng. Huỳnh béo cảm nhận được điều này nên từ lúc ông Bạch tới thì ngồi im như chó con và dặn 2 cô em xinh đẹp bên cạnh cũng đừng nói cười quá lớn.
“Ban nãy người của tôi đã phế mất một người của cậu, cái này cũng tại tôi không dặn Nanh Sói kỹ, bản tính của hắn vốn dã man, mong được cậu tha thứ.” Ông Bạch chợt nói điều này, giọng điệu có vẻ rất biết lỗi.
Lão Đại hiểu đó chỉ là diễn, rõ ràng ông Bạch có thể trọn người khác nhưng đã chọn Nanh Sói vì biết hắn có bản tính này. Ông ta muốn làm Lão Đại bẽ mặt trước bao nhiêu người, cái đó Lão Đại cũng nhìn ra rồi.
Lão Đại mỉm cười giả trân nói: “Ông Bạch đừng nói thế, đã bước lên võ đài thì không thể tránh được. Là do người của tôi yếu kém mà thôi.”
Ông Bạch bật cười: “Haha nghe nói Đại Bàng Đen có thể xếp trong 10 người mạnh nhất Cuồng Phong rồi… trận tiếp theo sẽ là của các tân võ sĩ cậu đã chuẩn bị kỹ rồi chứ?”
Lão Đại siết chặt nắm tay nói: “Chỉ là tân võ sĩ thôi mà ông Bạch, để bọn trẻ thoải mái chút đi.”
Ông Bạch cũng gật đầu: “Được, vậy thì để bọn trẻ giao lưu nhẹ thôi… chẳng may có đứa nào bị phế thì quả là tiếc nuối.”
Lúc này trong phòng thay đồ, Tuấn đã mặc lên bộ đồ thi đấu gồm chiếc quần đùi có bảo hộ chim, một áo ba lỗ bó thấm mồ hôi. Lúc đầu hắn định cởi trần cho máu nhưng lại thôi, sợ Tứ Muội soi hàng.
Hắn vừa bước ra khỏi phòng thay đồ thì Tứ Muội đã chờ sẵn tiến tới động viên hắn: “Cố lên nhé, nếu như em thắng chị sẽ khao em một bữa.”
“Chị hứa rồi đấy nhé.” Tuấn mỉm cười.
Tứ Muội ban nãy vì Đại Bàng Đen mà ủ rũ, Tuấn nhất định phải chiến thắng để lấy lại tinh thần cho nàng.
Lúc này giờ thi đấu cũng tới, Tứ Muội về vị trí cũ trên khán đài cạnh thầy Ba để quan sát trận đấu. Thầy Ba hỏi: “Thằng nhóc thế nào?”
Tứ Muội đáp: “Tinh thần rất ổn, hy vọng nó không bị tâm lý.”
Cô MC xinh đẹp lần nữa giới thiệu 2 võ sĩ lên sàn: “Chào mừng quý vị quay trở lại sàn đấu, sau hai trận đấu thì tỷ số hòa nhau… tiếp theo là trận đấu thứ ba, là một trận đấu đặc biệt vì sẽ có sự góp mặt của các tân võ sĩ.”
“Bước lên đây đó chính là tân võ sĩ của Mãnh Thú, không có nhiều thông tin về người này nhưng cậu ta chỉ mới 16 tuổi, tôi xin trân trọng giới thiệu – Sư Tử Vàng.”
Theo lời giới thiệu của MC, một thiếu niên có chiều cao trung bình xuất hiện, gương mặt điển trai với mái tóc vàng chóe giống như cái tên, cơ thể cực kỳ săn chắc lộ ra bởi vì hắn cũng mặc áo ba lỗ.
“Và đối thủ của Sư Tử Vàng… tân võ sĩ của Chồng Phong. Một thiếu niên cũng chỉ vừa mới 15 tuổi, tôi xin trân trọng giới thiệu – kẻ Hủy Diệt.”
Trước lời giới thiệu của MC, Tuấn bước lên võ đài với biết bao ánh mắt khán giả. Nhiều người tỏ ra không ưa cái danh hiệu này. Lần đầu đứng trước nhiều người như vậy nên Tuấn hơi căng thẳng, nhưng nghĩ tới việc phải chiến thắng để vượt qua kiểm tra thì hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần sẵn sàng khô máu.
“Kẻ Hủy Diệt? Tên nghe bố đời vờ lờ!”
“Không biết có đánh đấm được gì không mà cũng đòi Kẻ Hủy Diệt.”
Trên khán đài, Tứ Muội lại tỏ ra khá thích cái tên này vì nghe cực kỳ ngầu. Thầy Ba cũng chỉ biết lắc đầu vì hắn không nghĩ Tuấn lại có thể tự đặt cho mình cái tên mang sức nặng như vậy.
“Nếu đã đặt biệt danh đó rồi thì hãy thể hiện mình xứng với nó đi.” Thầy Ba thầm nói.
Sau khi trọng tài hô bắt đầu, cả hai võ sĩ bắt đầu chuẩn bị tấn công. Chiều cao cả hai tương đương nhau còn về độ đô con thì Sư Tử Vàng nhỉnh hơn. Cánh tay hắn ta cũng cuồn cuộn hơn tay của Tuấn khá nhiều, là một đối thủ nặng ký.
“Nhìn cậu khá đấy… đừng thua quá sớm nhé!” Sư Tử Vàng nói với giọng thân thiện, sau đó đưa tay ngoắc ngoắc khiêu khích Tuấn.
Tuấn không dễ bị khiêu khích, chẳng qua là đang trong trận đấu nên hắn sẽ phải tấn công. Hắn quan sát đối thủ thấy không có đề phòng thì nhắm vào đôi chân mà đá.
Tuấn dậm mạnh xuống sàn rồi phóng về phía Sư Tử Vàng, một cú vung chân cực mạnh đá thẳng vào đầu của đối thủ.
Cú đá kèm theo tiếng vù vù xé gió, ấy vậy mà Sư Tử Vàng không hề tránh né mà trực tiếp dùng đầu đỡ lấy.
Binh…
Khi khán giả kinh hoàng vì sự ngu ngốc của Sư Tử Vàng thì thầy Ba nhíu mày thật chặt: “Không ổn rồi!”
Tứ Muội cũng vậy, nàng lầm bầm: “Mình đồng da sắt?”
Đá vào đầu của Sư Tử Vàng, cứ nghĩ mình sẽ làm đối thủ nằm sàn thì một cơn đau nhói làm Tuấn kinh hãi. Cái đầu của đối thủ rắn như tảng đá, do cú đá mạnh nên Tuấn phải chịu sát thương không kém.
Tuấn bật nhảy lùi về phía sau, chân run run vì đau nhói. Có lẽ cú đá vừa rồi khiến xương chân của hắn bị nứt.
Vết thương nhanh chóng tụ máu bầm nhìn thấy rõ, Sư Tử Vàng thấy vậy thì mỉm cười: “Nhanh đấy… nhưng chưa đủ lực.”
Nói rồi Sư Tử Vàng hơi cúi người nắm đấm siết chặt: “Để anh cho chú em biết thế nào là tấn công nhé.”
Vù…
Trong chớp mắt thì Sư Tử Vàng đã áp sát Tuấn, nắm đấm đang chỉ cách bụng của Tuấn vài gang tay.
Tuấn không kịp đưa tay phòng thủ, hắn lập tức nín thở rồi siết cơ bụng khiến cơ bụng gồng lên thấy rõ tạo thành lớp phòng ngự.
Binh.
Tuấn bị đánh văng ra sát mép sàn đấu, tựa lưng vào đai sàn đấu rồi hộc ra một ngụm máu. Cũng may là Tuấn kịp gồng cơ bụng chứ nếu không thì đã bị đấm vỡ khoang bụng rồi… lực sát thương này quá đáng sợ.
Khán giả thấy vậy thì hò reo không ngớt, hai đối thủ trẻ tuổi này tương lai có thể sẽ tỏa sáng rực rỡ. Khán giả cũng bắt đầu chú ý tới họ đặc biệt là Sư Tử Vàng.
“Cú đấm đó… thật khủng khiếp!” Tứ Muội lo lắng rồi kinh hoàng thầm nghĩ, nếu là nàng lúc đó thì có lẽ không thể trụ được vì nàng không có thể chất trâu chó như Tuấn.
“Một người bình thường sao lại mạnh đến như vậy?” Tứ Muội quay ra nghi hoặc hỏi Thầy Ba.
Thầy Ba đáp: “Vì tên đó không phải người thường.”
Sau khi chịu một đấm của đối thủ, Tuấn đau nhưng vẫn chưa gục. Hắn nhún đai rồi đẩy người mình đứng thẳng lại ôm bụng rồi nhìn Sư Tử Vàng: “Khá đấy.”
“Ồ… quả nhiên chú em không bình thường nhỉ, anh thấy phấn khích rồi!” Sư Tử Vàng phấn khích nói sau đó tạo thế tấn công.
Tuấn cũng tạo thế tấn công, sau đó thì cả hai lao vào nhau. Tuấn vung tay đấm thẳng vào mặt của Sư Tử Vàng, nhưng tay hắn đau đớn như đấm phải đá.
Tuấn thu tay lại, lúc này Sư Tử Vàng đá tới một cú đá chéo thẳng vào vai của Tuấn. Tuấn bước lùi né đòn trong gang tấc, đối thủ có cơ thể rắn chắc như vậy thì không biết tấn công kiểu gì.
Có lợi thế Sư Tử Vàng tiếp tục tấn công, hắn tung đấm thì Tuấn đỡ được rồi bị tóm chặt cổ tay. Hắn liền tung đấm bằng tay kia thẳng vào mặt Tuấn khiến Tuấn ngã ngửa ra sàn, mặt bầm dập, máu mũi tóe ra.
“Tuấn…” Tứ Muội hốt hoảng nắm chặt lan can.
Thầy Ba thì vẫn đứng im đó lông mày nhíu chặt.
Tiếng khán giả reo hò không ngớt, trên khán đài Huỳnh béo ghé vào tai Lão Đại nói: “Sư Tử Vàng mạnh quá, tôi e là…”
Lão Đại cũng đang bất an, không nghĩ rằng ông Bạch cũng có một tân võ sĩ khủng khiếp, khủng khiếp hơn cả tân võ sĩ của hắn nữa.
Ông Bạch đắc ý quay ra nói với Lão Đại: “Hô hô, có lẽ trận đấu kết thúc rồi nhỉ? Sư Tử Vàng là tôi may mắn mà có được, tương lai sẽ tỏa sáng rực rỡ trong giới võ sĩ ngầm.”
“Kẻ Hủy Diệt của ông xem ra cũng tốt đó… nếu không phải đấu với Sư Tử Vàng thì cũng có cơ hội tỏa sáng.” Ông Bạch tiếp tục châm chọc, ý tứ nói Tuấn còn khuya mới bằng cọng lông dái của Sư Tử Vàng.
Lão Đại cay đỏ dái nhưng không thể làm gì, vì sự thật là vậy. Tuấn đang nằm sàn mà chưa có dấu hiệu đứng dậy. Thua trận này thì danh tiếng của Lão Đại càng giảm xuống, chưa kể ông Bạch còn một người cực mạnh chưa lên sàn.
Lúc này Lão Đại chỉ biết cầu trời khấn phật: “Nào… đứng dậy đi nhóc… mày là đệ tử của thằng Ba đó… đứng dậy đi nếu mày xứng đáng!”
Lúc này trên sàn đấu, Tuấn vẫn nằm đó nhưng không phải vì hắn không dậy được. Hắn đang suy nghĩ gì đó, Sư Tử Vàng thấy Tuấn vẫn chớp mắt nằm đó thì tỏ ra khó chịu: “Nè… tính nằm đó đến mai à?”
Tuấn lúc này mới bò dậy làm khán giả cổ vũ cho hắn reo hò vỗ tay ầm ầm. Không ít người đã đặt tiền cược vào hắn nên không muốn hắn thua.
Sư Tử Vàng vuốt mái tóc vàng của mình, sau đó mỉm cười nói: “Cu em là đối thủ đầu tiên có thể trụ vững từng đó thời gian khi đấu với anh… có điều nó sẽ kết thúc ngay lúc này thôi.”
Dứt câu, Sư Tử Vàng dậm chân rung cả sàn đấu sau đó lap tới tung đấm nhằm vào bụng của Tuấn.
Tuấn không né, hắn siết chặt nắm đấm rồi chờ đợi.
Binh…
Binh…
Khán giả bật dậy khỏi ghế khi chứng kiến cảnh tượng trên sàn đấu, lúc này hai đối thủ đang trong tư thế tay người nọ đấm vào bụng người kia. Điều khiến mọi người kinh ngạc là Sư Tử Vàng mặt tái mét và hộc ra một ngụm máu.
Ông Bạch là người phản ứng đầu tiên, ông ta siết chặt nắm tay đang cầm đầu gậy như muốn làm nó nứt ra.
“Đúng rồi… haha!” Lão Đại không kiêng nể ông Bạch ngồi bên mà bật dậy ăn mừng.
Khán giả ngạc nhiên không hiểu sao Kẻ Hủy Diệt lại có thể đấm Sư Tử Vàng hộc máu trong khi trước đó không thể làm trầy trước da của Sư Tử Vàng.
“Chơi bẩn à?”
“Kẻ Hủy Diệt dùng hàng nóng rồi, chứ nãy đấm có làm Sư Tử Vàng xi nhê gì đâu.”
“Địt mẹ mày ảo thật đấy.”
Trên sàn đấu, Tuấn và Sư Tử Vàng vẫn ở trong tư thế tay người này đấm vào bụng người kia. Không chỉ có Sư Tử Vàng bị đau mà Tuấn cũng hộc máu mồm, cú đấm của Sư Tử Vàng có lẽ đã làm dập nội tạng của hắn.
“Sao… sao mày biết?” Sư Tử Vàng đau đớn nhổ máu ra sàn rồi nói không thành hơi hỏi. Hắn không ngờ Tuấn đã phát hiện ra bí mật của mình.
Tuấn mỉm cười đau đớn: “Dùng cái đầu.”
Sau đó hắn cố dúi cú đấm vào bụng Sư Tử Vàng để đẩy đối thủ ngã ra nhưng Sư Tử Vàng lúc này đã mất kiểm soát.
Hắn gào lên cố dùng hết sức để đưa nắm đấm từ bụng lướt chéo lên tới ngực của Tuấn, nắm đấm của hắn rắn như kim loại lại còn có phần kim loại cứng và sắc nhô lên từ mu bàn tay làm cho ngực Tuấn xuất hiện một vết cắt dài và sâu.
“Aaaa!” Tuấn đau đớn dùng tay còn lại giữ lấy cổ tay của Sư Tử Vàng, còn nắm đấm của hắn vẫn tiếp tục dúi sâu vào bụng của đối thủ.
“Cố lên Tuấn ơi… chị biết em làm được mà… chiến thắng đi chị sẽ hẹn hò với em!” Tứ Muội cổ vũ cho Tuấn hết mình, nàng bám chặt vào lan can và rướn cổ lên gào to hòa chung vào không khí náo nhiệt trên khán đài.
Khán đài chia thành 2 phe, một phe đặt cược tiền vào Tuấn thì khen hắn đánh hay, cổ vũ hắn chiến thắng. Còn những kẻ đặt tiền vào Sư Tử Vàng thì ngược lại, dùng những từ ngữ xúc phạm, lôi quan hệ phụ mẫu đặt lên cửa miệng.
Mặc kệ mọi thứ, Tuấn dúi sâu nắm đấm vào hơn nữa khiến Sư Tử Vàng không chịu nổi sau đó hắn trợn mắt lên rồi bất tỉnh trong tư thế quỳ.
Lúc này Tuấn cũng đã mệt và đau đến cùng cực… hắn gục trên sàn ngay sau đó, máu chảy đỏ cả một khoảng lớn.
Trong tài phi lên kiểm tra, khi thấy cả hai người không còn sức chiến đấu định xử hòa thì Tuấn đột ngột dơ ngón tay giữa với trọng tài, đó là tất cả sức lực còn lại của hắn.
Trọng tài cũng tinh mắt và công tâm, khi thấy Tuấn còn có sức để chửi mình và Sư Tử Vàng thì bất động thì hắn mới hô to: “Kỳ tích đã xuất con mẹ nó hiện, Kẻ Hủy Diệt vẫn còn tỉnh và đã chửi tôi. Mặc dù khá cay nhưng tôi xin tuyên bố người chiến thắng là Kẻ Hủy Diệt của đội Cuồng Phong.”
Khán đài như muốn vỡ ra vì tiếng reo hò của những kẻ đặt tiền vào Tuấn, Tứ Muội nhảy cẫng lên vui mừng sau đó ôm chầm lấy thầy Ba: “Nhey… thắng rồi… thắng rồi anh Ba ơi… haha!”
Thầy Ba đứng im nhưng tượng, sau đó đẩy Tứ Muội ra và nói: “Được rồi, đi xem thằng nhóc thế nào!”
“Vâng!” Tứ Muội bĩu môi sau khi bị thầy Ba phũ, gật đầu nói.
Lúc này người của đội y tế đã đem hai tân võ sĩ lên cáng rồi đưa vào phòng y tế.