Thế giới tối tăm
Chương 28
Chiều hôm đó, Tứ Muội và Hưng mắt lé tỉnh lại. Tuấn ngồi đó và giải thích lý do sao họ ở đây, hắn còn nói ra nghi ngờ về việc Hải là người đã cho nổ ngọn hải đăng để giết ba người họ.
Hưng điên lắm, định lấy điện thoại gọi cho đàn em thì bị Tuấn ngăn lại.
“Lúc em lôi hai người vào bụi trốn thì đám đàn em của Hải tới tìm xác chúng ta, trong đó có cả thằng đàn em của anh đấy… anh bị phản rồi.” Tuấn nói.
“Tao phải kiểm chứng!” Hưng vẫn còn ngoan cố.
Tuấn giật điện thoại của Hưng: “Dùng não đi, bao nhiêu đàn em của anh ở trên đảo, anh gặp nạn bọn nó đâu rồi? Cả ngày nay em không nhận được bất kỳ tin gì rằng có đàn em của anh đi tìm chúng ta hết… anh nghĩ đi.”
“Mày ranh con, biết cái đéo gì! Đàn em của tao tao lại không hiểu bằng mày sao?” Hưng khinh thường Tuấn rồi giật lấy điện thoại sau đó gọi cho đàn em.
Tuấn thấy vậy không thèm nhắc, nhún vai quay lưng rời đi.
“Alo!”
“Alo anh Hưng… anh còn sống!”
“Ừ… mày với anh em đang ở đâu?”
“Bọn em vẫn đang ở nhà nghỉ cũ, nghe tin hải đăng bị nổ khi anh ở đấy bọn em vắt chân lên cổ chạy tới đó nhưng không tìm thấy anh. Có xác của vài người lạ thôi, anh đang ở đâu vậy em đi đón anh?”
“Tao đang ở… một nơi bí mật! Mày sáng mai mày cho anh em tới đê chắn sóng gặp tao.” Hưng nói xong tắt máy, hắn nhìn Tứ Muội.
Ban nãy khi hắn định nói ra địa chỉ nơi này để đàn em tới đón thì Tứ Muội quay ra nhìn hắn rồi lắc đầu, Hưng do dự một hồi rồi không nói ra địa chỉ nơi ở hiện tại mà hẹn ở nơi khác.
Tứ Muội không nói gì và đi ra ngoài cùng với Tuấn, ít ra Hưng cũng không quá ngu ngốc như nàng nghĩ.
Hưng không nói gì, hắn liền gọi điện về cho con gái. Biết cô bé vẫn an toàn thì thở phào, sau đó dặn cô bé đừng gặp người lạ.
Sau khi nhận được cuộc gọi của Hưng, gã đàn em kia liền quay sang nhìn những người trong phòng. Trong căn phòng này có Hải và Phú.
“Nó nói gì?” Hải hỏi.
“Hưng nói muốn em dẫn anh em tới đê chắn sóng để gặp mặt, còn hiện tại nó ở đâu thì không tiết lộ.” Gã kia đáp.
“Tao rất thích những kẻ như mày Long ạ, sẵn sàng bán đứng cấp trên nếu không còn giá trị, biết nhìn xa trông rộng.” Hải đầy ẩn ý nói với gã tên Long.
Long đáp: “Anh Hải quá khen, em cũng có chút thù oán với thằng Hưng nên mới làm thế chứ em không hề có ý nghĩ sẽ phản chủ nếu bị mua chuộc nên anh yên tâm em sẽ không làm anh thất vọng.”
Hải và Phú bật cười, Hải nói: “Tốt, sau vụ này tao sẽ thưởng cho mày một khoản tiền. Sau đó thì mày có dự định gì đó là việc của mày, về quê lấy vợ xây nhà hoặc là theo tao để hưởng cuộc sống sung sướng.”
Long không do dự mà đáp: “Nếu anh không chê thì em xin theo anh, em tin mình sẽ theo đúng người.”
Lời này của Long làm Hải bật cười sảng khoái, hắn đáp: “Thôi, ra ngoài và đợi lệnh của tao đi.”
“Vâng.”
Theo như lịch hẹn, Long dẫn anh em tới đê chắn sóng khi thấy có người đàn ông có dáng người và mặc bộ quần áo giống Hưng đang đứng phía xa xa.
Nhưng sau khi tới gần thì phát hiện đó không phải Hưng mà là một ngư dân, hắn bị đấm và kể rằng có một cô gái đưa hắn 200 nghìn thuê hắn mặc bộ đồ này đứng đây.
Biết mình bị lừa, Long tức giận cho anh em về nhà nghỉ. Ở một góc nấp an toàn trong những bụi rậm trên sườn đồi, phóng tầm mắt có thể quan sát hết những việc xảy ra vừa rồi.
Tuấn quay sang hỏi Hưng: “Anh thấy rồi chứ? Nó đến tìm anh mà cầm theo cả hàng nóng thế kia à? Chưa kể trong đám đàn em của anh thì một nửa của Hải cài vào.”
Hưng cũng bắt đầu nghi ngờ mình bị Long phản bội, lúc này điện thoại trong túi rung liên tục, là Long gọi.
“Alo!”
“Alo, anh hẹn em ra đê chắn sóng rồi anh lại cho người đóng giả anh, là sao vậy?” Long chất vấn.
Hưng đáp trong sự tức giận: “Ê, anh cũng đang có chuyện muốn hỏi mày đây. Ban nãy sao tao đứng ở đê mà mày không xuất hiện lại có đám nào tới nhìn lạ hoắc còn đuổi chém tao gần chết, mày tính phản hả!”
Nghe Hưng nói vậy, Long khó hiểu vô cùng, rõ ràng hắn ở đây rất lâu mà làm gì thấy đám giang hồ nào khác.
“Anh nói gì em không hiểu!” Long nói.
Hưng đáp: “Đêm nay gặp nhau ở bến cảng, chỉ tao với mày! Tao có chuyện quan trọng cần nói… nhớ là chỉ một mình mày.”
Sau đó hắn cúp máy để lại sự ngờ vực cho Long.
Đêm đến, Long tới bến cảng một mình thấy Hưng đã chờ sẵn, lần này thì là Hưng thật.
Nhìn Hưng vô cùng lành lặn sau vụ nổ sập cả ngọn hải đăng, Long cũng phải ngớ cả người. Hắn giả vờ tiến đến mang nét mặt lo âu: “Anh Hưng, anh an toàn em thấy vui rồi… mọi chuyện là sao hả anh?”
Hưng đáp: “Tao đang đi tìm kiếm manh mối về nơi nhốt thằng Chiến, tới hải đăng thì chỗ đó có ai đã cài bom từ trước chỉ chờ bọn tao vào và phát nổ.”
“Vậy thằng Tuấn cùng cô gái kia có sao không anh?” Long hỏi.
“Chết rồi… bị người của Hải chém chết!” Hưng trả lời với nét mặt buồn bã.
Nghe vậy Long tròn mắt, điều này hắn không hề biết vì Hải không nói. Long lại hỏi: “Số tiền thì sao anh, hiện tại em vẫn đang giữ.”
Hưng đáp: “Tạm thời cứ để đấy, quan trọng là bây giờ thằng Hải không còn là cùng một phe với chúng ta… việc cứu thằng Chiến tạm thời gác lại vì kẻ bắt cóc còn chưa lộ diện. Bây giờ mày về cho anh em sang một nhà nghỉ khác cách xa chỗ thằng Hải ra, tao sẽ tạm ẩn một thời gian để thằng Hải tưởng tao đã chết… ân oán này giữa tao và thằng Hải tao sẽ tìm nó tính sổ.”
Long gật đầu: “Anh yên tâm, em sẽ làm theo lời anh. Thằng Hải đã có ý giết anh thì nó chính là kẻ thù của em… em sẽ giết nó.”
“Anh tin mày, đợi lúc có động tĩnh từ kẻ bắt cóc anh sẽ thông báo cho mày…” Hưng nói sau đó rời đi.
Lúc Hưng quay lưng đi, Long đã lấy con dao bấm giấu sau thắt lưng ra cầm trên tay… nhưng nghĩ gì đó rồi lại cất đi. Hắn rút điện thoại ra gọi điện cho Hải.
Hưng rời đi, phía sau cách khoảng 100 mét có gần mười thanh niên bám theo.
Hưng đi tới bãi đất trống khi trước diễn ra buổi giao dịch bất thành đầu tiên. Lúc này đám thanh niên kia cũng lộ diện và bao vây lấy Hưng.
“Chúng mày… là đàn em của Hải?”
“Đúng vậy, bọn tao theo lệnh anh Hải tới xử mày đây… mày sống dai thật cả cái hải đăng đổ vào đầu mà không chết, nhưng bây giờ thì không may mắn thế đâu.”
Nói rồi cả đám tay cầm mã tấu lăm le lao vào chém Hưng như chém chuối.
Hưng là tay giang hồ cộm cán tuy không võ thuật bài bản gì nhưng kinh nghiêm chiến đấu nhiều nên khá là khó xơi. Đám kia tuy đông và còn có vũ khí nhưng cũng hơi rén.
“Chúng mày thật muốn đánh tao chứ?” Hưng hỏi lần cuối.
“Mày có một mình bọn tao tới 9 thằng, mỗi thằng chém một nhát đủ mày thành mấy khúc rồi… anh em lên!”
Khi tiếng hô vừa vang lên, từ phía xa một viên đá bay thẳng vào đầu một tên khiến hắn kêu oai oái, đầu chảy máu. Cả đám chưa kịp hoàn hồn thì từ phía xa trong ánh trăng mờ ảo một bóng người lao rất nhanh về phía bọn họ.
Một cuộc hỗn chiến nổ ra, Hưng bắt được cổ tay một tên đang định chém mình, tung liên hoàn đấm vào mồm tên này khiến hắn gục gã. Sau đó lùi về phía sau né đi nhát chém từ một tên khác, nhưng phía sau lại có một tên lao tới chém vào đùi của Hưng khiến hắn đau đớn kêu lên, máu tứa ra. Hưng cắn răng chịu đau tung đấm vỡ mặt tên vừa chém mình rồi cướp phớ của hắn.
Có vũ khí trong tay Hưng vung loạn xạ xua mấy tên xung quanh ra xa, nhìn sang bên kia Tuấn đã đấm ngất vài tên.
Tuấn đánh với mấy kẻ này thì chẳng khác gì đánh với bọn trẻ con 5 tuổi, một đấm là gục một thằng. Bọn chúng lao tới vung mã tấu chém loạn xạ nhưng Tuấn né được hết.
Hưng mải nhìn Tuấn mà bị một thằng chém thêm nhát nữa vào tay. Tuấn sau khi xử lý được 5 thằng thì lao qua giúp Hứng, khi Tuấn đấm ngất 3 thằng nữa thì cũng là lúc Hưng kề mã tấu vào cổ thằng cuối cùng rồi nói: “Về nói với thằng Hải, vụ này chưa xong đâu.”
Nói rồi Hưng vung mã tấu chém vào cánh tay của tên kia ý muốn chặt đứt nó, nhưng vì mệt cộng với việc mã tấu không được tạo ra để chém xương người nên nhát chém chỉ chạm đến xương chứ không đứt. Nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ làm tên kia đau đớn giãy giụa kêu oai oái, máu me tuôn ra xối xả.
Hưng quê quá, đạp tên kia ngã xem như thả hắn đi. Tên kia ôm lấy cánh tay bị chém sâu thấu xương đang tứa máu định chạy đi thì bị Tuấn nhảy tới tóm tóc kéo lại, lực tay của Tuấn rất khỏe khiến tên kia có cảm giác da đầu mình sắp bị lột ra đến nơi.
“Tao hỏi một việc, hôm qua có một người phụ nữ bán cá chết trong nhà, cô ấy mang thai… khi chết cơ thể đầy vết bầm tím giống như bị bạo lực tình dục… mày biết gì không?” Tuấn nói với giọng lạnh lùng và tàn nhẫn.
Tên kia lắc đầu, Tuấn bóp lấy vết thương đang rỉ máu của hắn làm hắn kêu thảm thiết.
“Tao tìm thấy một mẩu thuốc lá trong nhà cô ấy, loại này thằng Hải hay dùng.” Tuấn vừa nói vừa bóp chặt vết thương của tên kia.
Tên kia đau đớn, đang tính cãi thì Tuấn nói rằng phát hiện mẩu thuốc lá của Hải. Hải dùng loại đắt tiền nên có lẽ trên đảo này chỉ có Hải dùng loại đó, bây giờ có cãi cũng không được.
“Biết… tao biết… đó là của anh Hải!” Tên kia run rẩy đáp.
Tuấn hít một hơi sâu, hắn hỏi: “Vậy là Hải đã hiếp chết người phụ nữ kia?”
“Tao không biết, khi đó tao đứng ở ngoài canh trừng.” Tên kia đáp trong sự sợ hãi.
Tuấn tức giận: “Lũ chúng mày không bằng cầm thú, mày biết điều đó xảy ra và mày không ngăn cản con thú kia lại để một người phụ nữ vô tội và đứa trẻ còn chưa chào đời phải chết… mày đáng sống sao?”
Tuấn mất bình tĩnh, xé toạc cánh tay của tên kia ra khiến hắn kêu lên thảm thiết, máu bắn ra ướt đẫm nền cỏ trong đêm gió lạnh.
Hưng chứng kiến cảnh này vô cùng kinh hãi, bằng sức một thiếu niên kéo đứt tay người trưởng thành… quái vật.
Hưng liền đi tới ngăn cản Tuấn khi Tuấn đang có ý định bóp cổ tên kia.
“Anh thả em ra… em phải phanh thây thằng này.” Bị Hưng xốc lên từ phía sau, Tuấn vùng vẫy muốn xông tới vồ chết tên kia.
Tên kia sợ quá liền bỏ chạy với vết thương máu me trên người.
Sau khi bình tĩnh trở lại, Tuấn ném cánh tay bị mình xé đứt của tên kia sang một bên.
“Bình tĩnh chưa?” Hưng hỏi.
“Rồi… giờ về thôi!”
Tên kia chạy về đến ngang đường thì bị ngất vì mất máu, có người phát hiện và đưa tới bệnh viện.
Hải nghe tin thì cùng Phú đi vào thăm đàn em, thấy một cánh tay của đàn em bị mất thì kinh hoàng.
Tên kia kể lại cho Hải nghe sự việc mình gặp phải, về việc Hưng còn sống, về việc thiếu niên bên cạnh Hưng đã dùng sức của hắn xé mất cánh tay này của mình.
Hải nghe xong thì nuốt nước bọt, sau đó cùng Phú về nhà nghỉ để bàn bạc.
Long bị gọi vào và ăn chửi, vì ban nãy chính Long thông báo rằng Hưng đang chỉ có một mình nên Hải mới cho đàn em đang quây.
“Mày nói đi, việc này là sao?” Hải hỏi Long.
Long run rẩy đáp: “Dạ chính mồm nó nói hai đứa kia đã chết nên em… em!”
Hải tức giận: “Em cái con mẹ mày, ở bên nó lâu thế mà không biết nó thế nào. Thằng Hưng nhìn ngu nhưng rất khôn, nó luôn tính bài lui cho mình. Nó nói thế vì để mày nghĩ nó ở thế yếu, nó phát hiện mày phản bội nó rồi.”
Long câm họng không biết nói gì hơn, hắn cứ tưởng có thể hạ bệ Hưng nhưng không. Hưng đã chứng tỏ lý do vì sao hắn làm đại ca cả khu vực trong thời gian dài như vậy. Long chỉ là con ngựa non tập chạy so với Hưng đã chạy quãng đường dài mà thôi.
Trong lúc tình hình căng thẳng thế này, Hải lại nhận được điện thoại của Hưng.
“Alo!”
“Khỏe không?”
“Thằng chó… mày sống dai thật đấy!”
“Cảm ơn đã khen, khiến đàn em tao cắn lại tao thì mày cũng không phải dạng vừa rồi… à mà tao có món quà muốn tặng mày đây.”
Hưng tắt máy, sau đó một đoạn ghi âm được gửi cho Hải.
Trong đó là đoạn nói chuyện của Hưng và Long ở bến cảng, những gì Long nói trước Hưng rằng sẽ tự tay giết Hải, tất cả không sót chữ nào.
Hưng đạt điện thoại lên bàn, mở loa lớn cho Phú và Long cùng nghe.
Phú trợn mắt: “Con chó này…”
Long liền giải thích: “Lúc đó em chỉ diễn thôi, để cho nó tin tưởng mà nói hết cho em. Em không hề có ý định phản hai anh đâu.”
“Phí lời!” Phú gằn giọng gọi đàn em vào.
Long đột ngột quỳ xuống rồi lấy con dao bấm trong túi ra đâm vào bắp tay mình khiến máu rỉ ra, tuy đau đớn nhưng hắn cắn răng chịu đựng: “Xin anh cho em một cơ hội, em sẽ chính xử lý thằng Hưng xem như lấy công chuộc tội.”
Thấy hành động của Long, Phú ra lệnh cho đàn em lui. Còn Hải thì trầm giọng hỏi: “Mày tính xử lý nó thế nào?”
Long đáp: “Hẹn nó ra rồi quyết đấu sinh tử.”