Thiên thần hội
Chương 11
10h15 sáng…
Hội trường của Phòng cảnh sát Thành phố đông nghịt kín chỗ ngồi với đồng một màu xanh đậm đồng phục. Bầu không khí hôm nay thật khác… Từng ấy con người san sát ngay ngắn lại im ắng đến kỳ lạ. Tất cả ánh mắt đều tập trung về phía bục phát biểu, nơi đó một thân hình thanh thoát xinh đẹp với giọng nói lảnh lót như chuông ngân vang vọng cả Hội trường.
– Theo một nghiên cứu của Ban nghiên cứu Tâm lý Tội phạm Hoa kỳ… Tội phạm có khuynh hướng ưa thích hiếp dâm là những kẻ có đời sống tâm lý dồn nén, gian nan… có thể bị chèn ép, ruồng bỏ, phản bội hoặc bị đối xử bất công…
– Sự dồn ép lâu ngày dẫn đến tâm lý lệch lạc và khuynh hướng bạo lực của tội phạm… Không hoàn toàn thiên về thỏa mãn tình dục… mà là sự giải phóng phát tiết tâm lý… Hưởng thụ sự bất lực, tuyệt vọng của nạn nhân.
– Những sự kiện đời sống này có thể tồn đọng tích lũy từ thơ ấu đến giai đoạn tiền trưởng thành… tức là từ 12 đến 15 tuổi.
Cô gái mặc đồng phục quân hàm Trung Úy dừng lại, ngón tay chỉnh nhẹ gọng kính trên sống mũi, tự tin nhìn lướt qua cả trăm ánh mắt đang nhìn vào mình. Nàng nghiêng đầu nhìn về phía màn hình chiếu. Bấm qua slide… một hình ảnh hiện lên màn hình làm cả khán phòng như lặng xuống.
– Đây là một nạn nhân của một vụ hiếp dâm mà hung thủ chỉ là một đứa trẻ 13 tuổi. Lứa tuổi từ 12 đến 15 là giai đoạn hình thành tính cách của một con người… Phần lớn những kẻ hiếp dâm theo sở thích cũng hình thành cá tính méo mó của mình từ thời điểm này.
Giọng nói của cô gái vang lên đều đều bên tai, nhưng mọi người đều cảm thấy cả cơ thể như mất tự nhiên khó chịu. Trên màn hình từng hình ảnh máu tanh, những cơ thể phụ nữ bị xâu xé tan nát như lọt vào giữa một bầy thú hoang hung dữ… Từng hình ảnh lật qua… lật qua trên màn hình làm lòng người lạnh lẽo…
Từ góc sau cùng của Hội trường, một chiếc điện thoại lặng lẽ đưa lên, hình ảnh zoom gần lại gương mặt xinh đẹp tri thức của cô gái đang diễn thuyết. Từng nét mặt, lời nói của cô gái được quay lại và gửi trực tiếp vào một nhóm chat kín.
… Bạn đang đọc truyện Thiên thần hội tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thien-than-hoi/
– Ưm…
Trong một phòng khách sạn sang trọng tiếng rên rỉ khao khát nhẹ nhẹ vang lên như kìm nén phấn khích… Một người đàn ông cao lớn điển trai tựa lưng trên ghế sofa thoải mái hưởng thụ sự phục vụ tận tình của cô gái trần truồng đang quỳ gối giữa hai chân. Nhìn màn hình điện thoại lại nhìn xuống cô gái bên dưới đang say mê ngậm mút dương vật căng cứng của mình, anh ta nhếch mép cười trả lời tin nhắn.
“Đó là hành vi của những kẻ bệnh hoạn thôi… Còn chúng ta là những người thực hiện sứ mạng… Mà em gái đó ấn tượng đấy? Nàng tên gì?”
Khung chat nhảy lên ba chấm dập dờn lên xuống khi người phía bên kia đang đánh chữ trả lời…
“Phạm Ngọc Thùy Chi – Trung Úy Đội Điều tra Hình sự, vừa Tốt nghiệp Thạc sỹ Chuyên ngành Tội phạm học tại Mỹ…”
“Thùy Chi… Tên đẹp như người… Ha ha…” – Một dòng chat của người thứ ba nổi lên.
“Tao rất có hứng thú với cô bé này…” – Người thứ tư xuất hiện.
“Sẽ có dịp thôi. Nhưng chưa phải lúc này…” – Người thứ năm xen vào.
“Con bé đó ở Đội điều tra Hình sự thì trước sau gì cũng đối đầu với chúng ta thôi…”
“Ha ha… Chúng ta sắp nổi tiếng rồi. Thời điểm gặp gỡ em gái này cũng không xa đâu…”
“Tao chỉ tò mò đám cảnh sát sẽ làm gì? Pháp luật can thiệp bảo vệ công bằng cho người bị hại… Nhưng hành động của chúng ta có người bị hại sao?”
“Ha ha… Mày nói đúng…”
… Bạn đang đọc truyện Thiên thần hội tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thien-than-hoi/
Hội trường của Phòng Cảnh sát Thành phố…
Thùy Chi tắt máy chiếu, gấp hồ sơ lại. Nàng mỉm cười nhìn quanh, lên tiếng hỏi:
– Hôm nay tạm ngừng ở đây. Mọi người có câu hỏi nào cho tôi không ạ?
Thùy Chi vừa dứt lời liền có mấy cánh tay đưa lên. Nàng mỉm cười nhìn người cảnh sát ngồi gần phía trên, đã đưa tay nhanh nhất:
– Mời anh…
– Trung Úy. Tôi muốn hỏi. Tội phạm hiếp dâm đâu nhất thiết là đàn ông. Phụ nữ cũng có thể là tội phạm hiếp dâm… Vậy tâm lý của hai giới tính này khác nhau thế nào?
– Ohhh…
Hội trường xôn xao bàn tán. Không ít nữ cảnh sát mặt đỏ bừng lườm qua cánh đàn ông. Riêng Thùy Chi lại không cười, nàng trầm ngâm một chút rồi gật đầu nói:
– Câu hỏi của anh rất hay. Tuy nước ta hiện nay chưa có nhiều trường hợp nữ giới phạm tội hiếp dâm. Có thể là do giới hạn về thể lực… cũng có thể là quan niệm văn hóa mà không có nhiều người đứng ra tố cáo. Hầu hết các trường hợp tính đến hiện nay là nghiêng về lạm dụng tình dục trẻ vị thành niên hay trẻ em… Vì thế cũng chưa có nghiên cứu nào chi tiết về tâm lý tội phạm nữ giới có sở thích hiếp dâm.
Thùy Chi vừa nói vừa suy nghĩ ánh mắt nhìn quanh không tập trung vào ai. Nhưng ở một khoảnh khắc chớp lóe nàng cảm nhận được một ánh mắt kỳ lạ đầy tính xâm lược lướt qua cơ thể mình. Nàng hơi nhíu mày đảo mắt lại hướng đó, nhưng ánh mắt đó đã biến mất không còn tăm hơi. Trước mắt nàng chỉ có những gương mặt rất bình thường đang chú ý nghe nàng nói.
– Tuy nhiên, cá nhân tôi từng tìm hiểu các vụ án xảy ra ở Mỹ… Tội phạm hiếp dâm nữ giới thường có cá tính rất mạnh, nghiêng về nam tính. Họ thích đàn ông mềm yếu nhẹ nhàng… Như luật bù trừ của tạo hóa hai giới tính, chỉ là đảo ngược lại. Nhưng các vụ án hiếp dâm tội phạm nữ thường thiên về nhu cầu tình dục… Không phải loại hành động theo sở thích thỏa mãn tâm lý ức chế như tội phạm nam giới.
– Mời anh đặt câu hỏi. – Thùy Chi mỉm cười chỉ tay sang người kế tiếp.
– Có tội phạm hiếp dâm nữ nào xinh đẹp… như Trung Úy không?
– Ohhh…
– Ha ha…
Cả Hội trường ồ lên, rồi phá ra cười rần rần. Thùy Chi mặt thoáng đỏ, cũng mỉm cười. Để tâm lý thoải mái cho những buổi tập huấn nàng không ràng buộc mọi người quá nghiêm túc theo cấp bậc.
– Trung sĩ… – Thùy Chi nhìn quân hàm người thanh niên vừa hỏi.
– Đoàn… Tôi tên Đoàn… – Anh ta hớn hở nói lớn.
– Vâng Trung Sĩ Đoàn… Đối với câu hỏi của anh… Tôi nghĩ không có gì không có khả năng. Phụ nữ đẹp cũng là phụ nữ, đều có nhu cầu tình dục… Vấn đề là nạn nhân lựa chọn phản kháng hay hợp tác mà thôi. Nếu hợp tác thì không phải câu chuyện chúng ta cần thảo luận nữa rồi. Có phải không?
– Ha ha… – Cả hội trường cười ồ lên.
Bước ra khỏi Hội trường, Thùy Chi khóe miệng còn treo một nụ cười vui vẻ. Hai năm qua đào tạo ở Mỹ nàng rất nhớ bầu không khí của nơi này. Dù trong phòng cảnh sát hiện giờ có rất nhiều khuôn mặt mới, có cả lớp đàn em vừa tốt nghiệp mới vào ngành. Nhưng trong mắt Thùy Chi từ màu áo, đến những nụ cười của họ làm cho nàng cảm thấy rất gần gũi như một gia đình lớn.
– Trung Úy, thủ trưởng gọi. – Một nữ cảnh sát bên Ban Thư ký vừa bước ra hành lang thấy Thùy Chi liền gọi.
– Vâng, tôi đi ngay.
Thùy Chi đáp lời, lập tức rẽ sang hướng cầu thang tầng một. Nàng đến trước cánh cửa phòng đóng kín, kéo thẳng lại cảnh phục chỉnh chu, gõ cửa.
– Vào đi… – Bên trong vang lên giọng nói đàn ông oang oang uy nghiêm.
Thùy Chi xoay tay nắm cửa, bước vào. Ánh mắt nàng hơi thoáng ngạc nhiên khi thấy trong phòng còn một người khác rất quen thuộc với mình.
– Chào Thủ trưởng, chào Đại Úy… – Thùy Chi giậm gót, chào theo điều lệnh.
– Thôi thôi… Ngồi xuống đi.
Người đàn ông trung niên ngồi sau bàn làm việc xua xua tay nói. Ông là Trung tá Lương Mạnh Can, Đội trưởng Đội Điều tra Hình sự, cũng cấp trên trực tiếp của Thùy Chi.
– Lâu lắm rồi mới được nhìn em trong bộ đồng phục này…
Thùy Chi vừa ngồi trước ghế trước bàn làm việc của ông Can, người đàn ông ngồi ghế đối diện nàng liền lên tiếng. Anh ta là Đại Úy Hoàng Tiến Dũng, Đội phó Đội điều tra An ninh, cũng là bạn trai của nàng. Thùy Chi không trả lời, chỉ lườm anh một cái. Hành động nhỏ của nàng lại không thoát được ánh mắt của ông Can, ông phì cười nhìn Tiến Dũng hỏi:
– Đừng nói là… cậu chờ cầu hôn hai năm ròng rã đến lúc Thùy Chi về… cậu lại tịt ngòi nhé?
Tiến Dũng cười khổ nhìn qua Thuỳ Chi. Anh theo đuổi nàng đến nay đã hơn ba năm, tính cả hai năm Thùy Chi đi du học. Nhưng đến nay mối quan hệ giữa hai người vẫn dừng ở giới hạn như bạn trai bạn gái kiểu cấp ba. Không tiến hơn được một bước. Tiến Dũng cũng không hiểu mình còn thiếu sót ở chỗ nào. Nếu nói ở Phòng cảnh sát Thành phố, ai có thể được đánh giá cao hơn anh về mặt tương lai và sự nghiệp. Chưa nói ngoại hình Tiến Dũng tự nhìn nhận mình không thua kém một ai. Vừa chạm ngưỡng 30, anh đã là Đại Úy, Đội phó đội điều tra An ninh. Trong cơ quan không ít đồng nghiệp nữ âm thầm bật đèn xanh với Tiến Dũng, nhưng trong mắt anh chỉ có Thùy Chi. Không ít người đánh giá hai người là một đôi kim đồng ngọc nữ của đội ngũ cảnh sát thành phố.
– Sao sếp nghĩ là em chưa nói chứ? Ngay ngày đầu tiên… em đã… – Tiến Dũng nhún vai nhìn sếp Can.
– Hả? Vậy kết quả là… – Ông Can hứng thú nhìn đảo qua hai bàn tay thon dài lại trống trơn không đeo nhẫn của Thùy Chi.
– Em chưa muốn lập gia đình đâu ạ.
Thùy Chi hơi ngượng rụt tay trên bàn xuống, nói. Ông Can đối với nàng vừa là sếp vừa là thầy, lại cũng giống cha, Thùy Chi có quan hệ rất gần gũi với ông. Nàng hơi bĩu môi nhõng nhẽo hỏi:
– Sếp mong gả em qua An ninh làm dâu sớm vậy sao?
– Ha ha… Tôi cũng có nỗi khổ tâm đấy. Hai năm em đi học cả phòng cảnh sát này yên bình bao nhiêu, từ ngày em về… Cửa phòng làm việc bị xô đẩy đến muốn bung bản lề.
– Haizz… Tóm lại, ngày nào em chưa lấy chồng thì đám anh em độc thân còn nuôi hy vọng…
– Ha ha…
Ông Can và Tiến Dũng bật cười lớn. Thùy Chi hơi ngượng, không nhịn được cũng che miệng cười.
– Thôi, thất thoát 5 phút tiền lương của nhân dân rồi… Bây giờ chúng ta vào việc.
– Vâng.
Sự nghiêm túc trong ánh mắt ông Can làm Thùy Chi cũng tự động ngồi thẳng người lên, nụ cười thu lại.
– Cậu nói lại một lần đi… – Ông Can nhìn sang Tiến Dũng.
– Vâng.
Tiến Dũng cầm một tập hồ sơ trên bàn đưa cho Thùy Chi. Nàng nhận lấy mở ra xem. Bên trong là tấm hình một người đàn ông như in ra từ khung video Facebook. Kèm phía sau những tờ giấy kèm rất nhiều lời bình luận của cộng đồng mạng. Tiến Dũng đối diện nàng bắt đầu nói lại sơ lược:
– Hai tuần qua trên mạng dư luận đang bị thu hút bởi một đoạn video kéo dài 3 phút. Đoạn video được tự quay bởi một người đàn ông tự thuật về câu chuyện của mình. Vợ mình bị tuần trước đột nhiên mất tích một ngày một đêm. Ngày hôm sau về nhà thì tình trạng lành lặn không tổn hại gì… Người chồng hỏi vợ mình đã đi đâu, cô ta từ chối trả lời. Nhưng từ hôm đó mỗi tối ngủ cô ta có biểu hiện kỳ lạ làm anh ta chú ý…
– Biểu hiện gì? – Thùy Chi ngẩng lên nhìn anh.
– Cô ta rên rỉ. Rên rỉ trong giấc mơ…
Tiến Dũng không để cho Thùy Chi lên tiếng hỏi, anh lại nói tiếp:
– Người chồng nghi ngờ, bắt đầu tra hỏi. Sau cùng người vợ đã thú nhận, cô ta đã lên xe đi với một người đàn ông. Hắn đưa cô ta đến một nơi nào đó không rõ… Đêm đó cô ta đã quan hệ tình dục với một lúc năm người đàn ông. Tất cả đều đeo mặt nạ.
Tiến Dũng nhìn sang Thùy Chi làm gương mặt nàng thoáng ửng đỏ, anh mỉm cười tủm tỉm:
– Nhưng vấn đề bắt đầu dẫn đến tranh cãi là khi người chồng yêu cầu vợ mình tố cáo án hiếp dâm lên cảnh sát, cô ta lại từ chối.
– Vì cô ta tự nguyện sao? – Thùy Chi nhíu mày hỏi.
– Cô ta không nói mình tự nguyện. Chỉ nói rằng năm người đàn ông kia không hiếp dâm mình… Anh chồng bực tức tự làm đơn tố cáo, nhưng thiếu sự xác nhận của nạn nhân, cảnh sát địa phương từ chối thụ lý.
– Và anh ta lên mạng chia sẻ sự bất mãn của mình… – Thùy Chi tiếp lời anh.
– Phải. Nhưng đó không phải vấn đề chính… Vấn đề là cộng đồng mạng xảy ra tranh luận ngày càng gay gắt, ngày càng thu hút nhiều người tham gia.
– Một số nói người chồng nên xem như người vợ ngoại tình, nộp đơn ly dị. Thế là xong. – Tiến Dũng nói tiếp.
– Nhưng số đông còn lại cho rằng đây là một vụ hiếp dâm, dù nạn nhân vì một lý do nào đó không đứng ra tố cáo… Nhưng đây vẫn là trách nhiệm của cảnh sát.
Thùy Chi cười tủm tỉm nhìn anh, gập hồ sơ lại đặt lên bàn:
– Em đồng ý với số đông. Nạn nhân có thể bị uy hiếp tinh thần hoặc vì một lý do nào đó mà cảm thấy mình là tự nguyện nên không tố cáo. Một người phụ nữ đã có chồng lại chấp nhận quan hệ tình dục với năm người đàn ông hoàn toàn không biết mặt, đúng là thật khó tin. Nhưng vụ việc đó cũng chưa đến mức cảnh sát phải tham gia vào chứ?
– Đúng. Ta không có ý nói xấu ai, nhưng biết đâu do cô gái đó có tính… lẳng lơ thì sao? – Ông Can cũng lên tiếng.
Tiến Dũng nhìn Thùy Chi lại nhìn sang ông Can, nhăn mặt cười khổ, nói:
– Nếu chỉ như vậy thì đội an ninh bên em cũng không làm phiền đội Điều tra đâu ạ…
– Ngay sau đoạn video kia được nhiều người chia sẻ quan tâm. Trên mạng lại xuất hiện đoạn video này…
Tiến Dũng mở điện thoại, bấm vào một đoạn video xoay ra cho ông Can và Thùy Chi xem. Trên màn hình là hình ảnh của năm người đàn ông mặc áo đen, đeo mặt nạ che kín khuôn mặt. Loại mặt nạ nhựa trắng cho biểu tượng anonymous với hàng ria mép mỏng và nụ cười đắc ý đặc trưng. Cả năm người có chiều cao khá tương đồng, mái tóc đen cắt ngắn, hai tay chắp trước người như một nghi thức tôn giáo nghiêm trang. Người đứng giữa bắt đầu nói, dù không thấy được miệng anh ta nhưng mặt nạ anh ta khẽ động.
“Xin chào! Chúng tôi là nhóm năm người mà các bạn đang bàn tán trên mạng”.
Giọng nói của anh ta đã bị bóp méo qua thiết bị chuyển đổi âm thanh, nghe khô cứng như một cái máy.
“Nhưng các bạn đã rất sai khi nhận định chúng tôi là tội phạm hiếp dâm… Vì chúng tôi không cưỡng bức hay uy hiếp bất kỳ ai, tất cả hành động của chúng tôi đều đạt được sự tình nguyện hợp tác của đối tượng chúng tôi tiếp cận. Thậm chí “nạn nhân” trong mắt mọi người cũng không tự xem mình là người bị hại. Vậy các bạn hãy tự hỏi, một vụ án không có người bị hại thì còn được gọi là một vụ án sao?”
‘Lời cuối cùng, chúng tôi muốn gửi đến phía cảnh sát… Chúng tôi tự gọi mình là “Thiên thần Hội” với sứ mạng giải phóng phụ nữ khỏi những quy tắc cổ hủ của xã hội. Các vị có thể thử tìm hiểu thân phận của chúng tôi nhưng nên chuẩn bị tinh thần đón nhận thất bại.
Chào tạm biệt.’
– Khốn kiếp… Đây là thách thức cảnh sát. – Ông Can tức giận vỗ bàn.
Thùy Chi chỉ mím môi trầm ngâm nhìn qua Tiến Dũng, nàng tin anh còn điều muốn nói. Nàng đoán không sai, anh thở dài quay sang ông Can nói:
– Đội An ninh đã truy vết tìm kiếm địa điểm phát tán đoạn video đầu tiên. Địa chỉ IP dẫn chúng tôi đến một tiệm internet, nhưng xem camera giám sát lưu lại ngày hôm đó không tìm thấy bất cứ đối tượng khả nghi nào… – Tiến Dũng nói.
– Có thể chúng dùng thiết bị nối sóng Wifi từ xa thì sao? Bẻ khóa wifi của một tiệm internet vô cùng đơn giản. – Ông Can nhíu mày lên tiếng.
– Chúng tôi cũng đã nghĩ đến khả năng này. Nhưng không tìm ra camera giám sát khu vực xung quanh…
– Em nghĩ một nhóm người đã dám thách thức cảnh sát không chỉ vì lá gan lớn đâu… – Thùy Chi nói. – Chúng ta đã quá tự tin vào chuyên viên quản lý mạng của chúng ta rồi. Nếu bọn chúng còn cao chiêu hơn chúng ta nghĩ thì sao?
Tiến Dũng nhìn Thùy Chi ánh mắt rõ ràng không mấy tin tưởng lời của nàng. Anh gật gù nói tiếp:
– Tạm thời không tranh luận tiếp cái này. Vấn đề nối tiếp phía sau còn lớn hơn.
Thùy Chi cảm nhận được giọng nói anh lúc này rõ ràng trở nên nghiêm trọng hơn:
– Chỉ sau hai ngày đoạn video này xuất hiện trên mạng đã tạo nên một trào lưu rất đáng lo ngại trong giới trẻ… Rất nhiều đứa con gái lên mạng công bố mình sẵn sàng trở thành nạn nhân của Thiên thần Hội. Nghiêm trọng hơn là đám nam thanh niên còn lập hội trên Facebook kêu gọi kết nạp thành viên lập ra băng nhóm… Chúng muốn noi gương theo Thiên thần hội giải phóng phụ nữ.
Căn phòng chìm vào im lặng. Thùy Chi và ông Can đều trầm ngâm nhíu mày suy nghĩ. Chuyện này tưởng chừng đơn giản nhưng tầm ảnh hưởng đã vượt quá một vụ án bình thường. Một nhóm tội phạm lại công khai thách thức cảnh sát. Có thể nói là chưa từng có tiền lệ.
– Thiên thần Hội cần phải triệt phá càng sớm càng tốt… Không thể để chúng ung dung thoải mái ngoài vòng pháp luật như vậy… – Ông Can hậm hực nói.
– Nhưng chúng vốn không vi phạm pháp luật… – Tiến Dũng nhìn ông cười khổ.
– Chưa chắc. – Thùy Chi lên tiếng. – Nếu chúng thật sự không vi phạm pháp luật thì không cần che giấu thân phận làm gì?!
Thấy Tiến Dũng muốn mở miệng tranh luận, nàng giơ tay ngăn anh lại, nói tiếp:
– Em biết một người không muốn lộ danh tính có thể còn nhiều lý do khác… Nhưng anh xem đoạn video đó cũng thấy được sự ngông nghênh của năm kẻ này. Bọn chúng chỉ hận không làm được cho cả thế giới này biết đến sứ mạng vĩ đại của mình…
– Vậy ý em là… trong chuyện này có hành vi phạm pháp? – Tiến Dũng hỏi.
– Phải… Chỉ là chúng ta chưa nhìn thấy thôi. – Thùy Chi gật đầu nói.
– Tốt… Việc điều tra Thiên thần Hội tôi giao cho Trung Úy Chi… – Ông Can nhìn sang Thùy Chi nói.
– Vâng, Thủ trưởng. – Thùy Chi ánh mắt kiên định nhìn ông, gật đầu.
– Sếp Can… Việc này có nên cân nhắc lại không? – Tiến Dũng có chút nôn nao lên tiếng. – Em nghĩ Thùy Chi thích hợp làm công tác phân tích thông tin hơn là nắm toàn đội, rồi xông pha cùng anh em.
– Anh không tin em? – Thùy Chi mím môi nhìn anh hỏi.
– Không phải. Nhưng đây là một đám tội phạm hiếp dâm đó… – Anh nhăn nhó.
– Đây là vụ đầu tiên Thùy Chi được nhận sau về nước. – Ông Can xua tay nói. – Tôi sẽ cân nhắc tìm nhóm người kinh nghiệm nhất hỗ trợ cô ấy. Yên tâm đi.
Tiến Dũng muốn nói thêm nhưng nhận được ánh mắt đe dọa của Thùy Chi liền rụt đầu, môi mím lại.