Thiên thần hội
Chương 12
18h30 cùng ngày…
Trên đường Nguyễn Trãi chiều tối thứ Sáu dòng xe tấp nập đông đúc. Những chiếc xe hơi bóng bẩy nối đuôi nhau như những đám lục bình lềnh bềnh trôi chậm chạp trong dòng xe máy san sát như mắc cửi. Trong chiếc Audi Q7 màu đen chậm rãi lăn bánh giữa đường, Thùy Chi ngồi bên ghế phụ đón ánh mắt vui vẻ của Trung Quân. Từ nhà nàng rời đi, anh cứ thỉnh thoảng lại nhìn ngắm nàng với ánh mắt si mê đó làm cả người nàng nóng rang lên.
– Lo lái xe đi… Đừng nhìn em nữa… – Thùy Chi mặt thoáng đỏ ửng gắt lên.
– Em đẹp như vậy lại không cho anh nhìn có phải bất công quá không? – Trung Quân mỉm cười.
– Hi hi… – Thùy Chi cười vui vẻ nghiêng người qua choàng cứng cánh tay anh, thủ thỉ. – Vậy… em không mặc cái váy anh mua… Anh có buồn em không?
– Làm sao anh giận vì chuyện đó chứ? – Trung Quân quay sang hôn lên mũi nàng, nói. – Cái váy này của em cũng rất đẹp… Chỉ là hơi đơn giản một chút thôi…
– Sao đơn giản chứ? Đây là cái váy đẹp nhất của em rồi đó…
Thùy Chi nhìn xuống cái váy trắng dài rũ chân mình đang mặc. Chất liệu satin bóng kết hợp với len thêu trên hai cúp ngực, để trần bờ vai trắng nuột và làn da mịn màng của nàng… Công bằng mà nói nó rất hợp với nàng, từ kiểu dáng trẻ trung lại không quá hở hang. Chỉ duy nhất một điều là cái váy này nàng mua chỉ hơn 700 ngàn của một cửa hàng thời trang bình dân. Trong khi đó Trung Quân đến rước Thùy Chi còn mang theo một cái váy tuyệt đẹp thương hiệu thời trang nổi tiếng. Nhưng sau khi Thùy Chi thử lên, nàng lại không thể chịu được sự phóng khoáng hở hang của nó. Thùy Chi vẫn ý thức được mình là một gương mặt đại diện cho ngành cảnh sát. Dù là cuộc sống đời tư cũng nên kiềm chế trong khuôn khổ nhất định.
– Em ăn mặc như vậy… làm anh xấu hổ sao? – Thùy Chi chợt buột miệng hỏi.
– Không… không… – Trung Quân sửng sốt nhìn nàng lắc đầu. – Anh là nghĩ cho cảm giác của em… Anh sợ em sẽ lạc lõng, ngại ngùng… vì nơi đó phụ nữ thường ăn mặc rất… cầu kỳ…
– Hi hi… Em sẽ e ngại ánh mắt người khác nhìn mình sao? Anh nghĩ nhiều quá rồi.
Thùy Chi che miệng cười khúc khích. Nàng trở thành trẻ mồ côi từ năm 16 tuổi cảm giác gì mà chưa nếm trải qua chứ? Ánh mắt khinh thường của đám con gái nhà giàu sao? Thùy Chi mà e ngại những thứ vặt vãnh đó thì nàng đã không được mệnh danh là hoa hồng có gai của ngành cảnh sát.
– Vậy anh không định nói cho em Dạ tiệc đêm nay là gì sao? – Thùy Chi hỏi.
– À… Nó là buổi họp mặt hàng tháng của giới thượng lưu. – Trung Quân nắm bàn tay nhỏ của Thùy Chi giải thích.
– Anh thường đến những buổi tiệc như vậy lắm sao?
– Không. Gần một năm rồi anh không tham gia.
– Vì sao?
– Thật ra… – Trung Quân nhìn xuống Thùy Chi nói. – Ban đầu tính chất của buổi tiệc này không phải như vậy. Nó vốn là buổi họp mặt giao lưu trao đổi kinh nghiệm của các bác sĩ hàng đầu tại thành phố… Khi xưa các bác sĩ mới ra trường có thể xem lá thư mời tham dự buổi họp mặt này là một vinh dự. Nhưng không lâu sau, Ban Tổ chức bắt đầu gặp khó khăn về kinh phí tổ chức. Vì thế họ cần trợ giúp của nhà tài trợ… Và sau đó các buổi gặp gỡ như vậy lại dần biến chất đi lệch với mục đích ban đầu.
– Giờ đây không những bác sĩ, mà đám doanh nhân cũng muốn tham dự. Mà những kẻ giàu có đi đến đâu luôn thu hút theo những bóng hồng chờ mong cơ hội đổi đời. Thế là đám người mẫu, diễn viên cũng chen chúc nhau mà vào… Họ không những tìm đàn ông giàu có, mà còn mượn cơ hội để khoe khoang những bộ cánh đẹp và sự giàu sang của mình… kéo theo cả đám phóng viên báo chí săn đón phỏng vấn cứ như… tham dự liên hoan phim vậy.
– Vậy tại sao hôm nay anh lại muốn dẫn em đến? Anh có vẻ cũng không thích nơi đó mà. – Thùy Chi thoáng nhíu mày nhìn Trung Quân.
Xe dừng lại đèn đỏ. Trung Quân quay sang cúi xuống hôn lên bờ môi mềm mại của nàng.
– Anh muốn cả thành phố này biết em là người phụ nữ của anh.
Thùy Chi cả người chấn động, trái tim như được ngâm trong nước ấm mềm nhũn run rẩy. Nàng nhìn vào đôi mắt sáng đầy trí tuệ của anh, bên trong không hề có một sự giả dối. “Anh muốn cả thành phố này biết em là người phụ nữ của anh…” Nếu câu nói này do Tiến Dũng nói ra, Thùy Chi lại cảm thấy phản cảm như chính mình trở thành một món đồ chơi bị anh ta lấy ra khoe khoang. Nhưng cùng một câu nói đó từ miệng Trung Quân, trong đầu nàng hoàn toàn mang một ý nghĩa khác. Với Thùy Chi, anh không cần một mối quan hệ lén lút như từ trước đến giờ anh vẫn làm. Thậm chí chưa bao giờ giới phóng viên có được một tấm hình anh công khai xuất hiện bên cạnh một cô gái. Vậy tại sao là nàng?
– Em không muốn làm bạn gái của anh sao? – Trung Quân khóe miệng mỉm cười hỏi.
Thùy Chi mím môi hai gò má đỏ ửng đầu cúi đầu thấp. Nàng cũng còn chưa định nghĩa được tình cảm của mình dành cho Trung Quân. Nhưng sau những gì đã xảy ra giữa hai người, hình ảnh của anh đã để lại dấu ấn sâu đậm trong tim nàng.
– Em phải suy nghĩ đã… – Thùy Chi hai gò má ửng đỏ nói lí nhí.
– Ha ha… Em cứ việc suy nghĩ. Dù sao em đã là người phụ nữ của anh thì muốn chạy cũng không thoát được…
– Lưu manh…
Khi chiếc xe hai người đến đầu đường Nguyễn Huệ, từ xa Thùy Chi đã thấy được một đám đông chen chúc nhau. Bên lề đường từng hàng xe sang trong bóng lộn từ từ nối đuôi nhau đến trước tấm thảm đỏ của khách sạn White Palace dừng lại. Người phục vụ nhanh nhảu mở cửa chào đón những vị khách VIP trong những bộ cánh lịch lãm bước xuống. Ánh đèn flash chớp lóe liên tục… Thùy Chi chỉ hơi nhíu mày rồi hít sâu một hơi thoải mái trở lại. Vì tính chất công việc và sau hai năm đào tạo ở Mỹ, Thùy Chi không có áp lực trước đám đông. Nàng chỉ không thấy thoải mái vì bản thân mình sắp phải bước vào chốn thị phi như vậy.
Ánh đèn flash lúc này đều tập trung vào một bóng dáng yêu kiều trên thảm đỏ. Người mẫu, diễn viên điện ảnh Ngọc Ánh mỉm cười không ngừng điệu đà tạo dáng trong bộ váy thời thượng.
– Đẹp quá đi chị Ngọc Ánh ơi… Đây có phải là mẫu Versace mới ra tháng trước không ạ? – Một phóng viên như không nhịn được hô lớn.
– À… Chị tinh mắt đó. Hi hi… – Ngọc Ánh che miệng cười khẽ gật đầu.
– Trời ơi… Cái váy này có giá hơn một tỷ đồng đấy…
Cô phóng viên kia như thảng thốt hô lên làm vô số phóng viên khác xung quanh chú ý. Ánh đèn flash càng điên cuồng chớp lóe. Ngọc Ánh mỉm cười rất hài lòng nhìn cô phóng viên đặt câu hỏi đầu tiên. Dĩ nhiên đó là một sự sắp xếp của cô. Muốn đám phóng viên gà mờ này chú ý đôi khi cô phải giở ra chút thủ đoạn nhỏ.
– “Bác sĩ Đỗ Trung Quân…”
– “Trung Quân đến rồi…”
– “Bác sĩ Quân…”
Nhưng khi Ngọc Ánh còn chưa kịp đắc ý xong thì ánh đèn flash rút đi như thuỷ triều. Ngay cả cô phóng viên nhận tiền bồi dưỡng của cô cũng ngần ngừ rồi cuống quýt chạy theo để mặc cô hụt hẫng đứng tại chỗ.
“Trung Quân sao? Rất tốt…”
Nghĩ đến người tới sau mình, nụ cười của Ngọc Ánh vừa tắt lại nở rộ. Cô cố tình đứng lại chờ Trung Quân vì anh luôn đi một mình. Nam thần độc thân quyến rũ nhất được bình chọn hai năm liền ah… Có thể không giàu có như những đại phú ông bám váy cô nhưng anh là giấc mơ của bao nhiêu phụ nữ. Ngọc Ánh mím môi mặt đỏ ửng lên… Chỉ nghĩ đến vài giây nữa mình khoác cánh tay Trung Quân bước vào trong trước bao nhiêu ánh mắt, cả người cô liền phấn khích đến run rẩy.
Chiếc Audi Q7 của Trung Quân đỗ lại. Anh bước xuống, cài nút áo vest rồi bước qua cửa bên phải. Trước ánh mắt ngạc nhiên đến sững sờ của đám phóng viên, anh lại mở cửa đưa tay mời một người khác bước xuống. Khi bàn tay nhỏ nhắn trắng nuột đặt lên tay Trung Quân và gương mặt tuyệt đẹp thoáng ửng đỏ của Thùy Chi xuất hiện, tất cả mọi người vô thức nín lặng. Rồi một ai đó thức tỉnh trước, đèn flash chớp lóe kéo theo cả một rừng đèn flash trước mặt lóe sáng. Trung Quân trao chìa khóa cho người phục vụ, mỉm cười kéo tay Thùy Chi choàng vào cánh tay mình, thản nhiên dắt nàng bước lên thảm đỏ.
“Cô gái đó là ai?”
“Là Thùy Chi… Trung Úy Thùy Chi, Đội Điều tra Hình sự Thành phố…”
“Trời ơi… Đoá Hoa hồng có gai của ngành cảnh sát lại cặp kè với Bác sĩ Trung Quân… Tin nóng rồi…”
Tiếng bàn tán của đám phóng viên làm Thùy Chi thoáng ngượng, nhưng bàn tay nàng bị anh giữ chặt không cho rụt về. Trung Quân dắt tay Thùy Chi lướt ngang qua Ngọc Ánh, ánh mắt anh cũng không nhìn qua lần nào. Ngay cả đám phóng viên cũng xem cô ta là không khí mà ùn ùn chen lấn đi theo. Ngọc Ánh bị đẩy lùi ra khỏi thảm đỏ cả khuôn mặt liền đen lại tức tối. Ánh mắt cô ta càng cay độc nhìn về hướng Thùy Chi.
“Bác sĩ Quân, anh có thể trả lời vài câu hỏi không?”
Một phóng viên hô lớn làm mọi người cũng nhìn lại anh ta. Ai ở đây không biết Trung Quân không bao giờ trả lời những câu hỏi bên lề đường thế này. Nhưng điều không ai ngờ tới anh lại gật đầu, mỉm cười. Ngay cả Thùy Chi cũng bị anh nắm tay giữ lại, chỉ có thể đứng chịu trận bên cạnh anh.
– Bác sĩ Quân, mối quan hệ của anh và Trung Úy Thùy Chi là như thế nào?
Trung Quân nhìn người phóng viên vừa đặt câu hỏi, lại nhìn sang Thùy Chi mỉm cười:
– Thùy Chi là bạn gái tôi.
– “Wah… Là thật?!”
– “Hai người quen nhau bao lâu rồi?!”
– “Có kế hoạch đám cưới hay không?”
Lúc này phía sau vài bước Ngọc Ánh mím chặt môi ánh mắt không giấu được vẻ đố kị nhìn chằm chằm vào dáng người thon thả bên cạnh Trung Quân. Cô thật không cam lòng. Người như cô dù đã nhiều lần bật đèn xanh với anh, anh lại dửng dưng như không nhìn thấy. Vậy mà cô gái kia, chẳng qua là một cảnh sát quèn, làm sao có thể xứng đôi với anh chứ? Ngọc Ánh nghiến răng rút điện thoại ra bấm một dòng tin nhắn, gửi đi.
“Thùy Chi… Xin lỗi. Trung Úy Chi… có thể trả lời tôi một câu hỏi không?”
Thùy Chi cũng không ngờ có người muốn đặt câu hỏi với mình. Nàng nhìn cô gái phóng viên dáng người gầy gò trước mặt, mỉm cười gật đầu.
– Trung Úy Thùy Chi… Chị có phải đang làm nhiệm vụ gì đó bên cảnh sát nên đóng vai bạn gái của Bác sĩ Trung Quân không?
– “Oh…”
– “Cái này… Nghe có vẻ có lý!”
Câu hỏi bất ngờ của nữ phóng viên kia làm Thùy Chi hơi ngạc nhiên, nhưng nàng cũng không lúng túng.
– Câu hỏi của chị rất thú vị. Nhưng tôi chỉ có thể nói nghiệp vụ cảnh sát thực tế không giống phim ảnh đâu. Nếu cảnh sát cần một vị trí ngầm bên cạnh anh Quân, người được chọn chắc chắn không phải là tôi.
– “Trung Úy Thùy Chi… Tôi còn một câu hỏi nữa”. – Nữ phóng viên kia vẫn không buông tha. – “Chị tham dự bữa tiệc như hôm nay lại mặc một chiếc váy không có thương hiệu… Ngay cả trang sức cũng không đeo? Đây là do mối quan hệ của chị và Bác sĩ Quân chưa đến mức tặng quà… Hay do lương của cảnh sát không đủ?”
Cả đám phóng viên đều sửng sốt quay sang nhìn cô ta với ánh mắt ái ngại. Ngọc Ánh từ xa thì thầm vui vẻ ra mặt, khoanh tay đứng hả hê nhìn mọi việc.
– Hừ… – Trung Quân hừ lạnh, kéo Thùy Chi đi thì ngạc nhiên vì nàng giữ anh lại.
– Chị nói đúng. Với đồng lương cảnh sát tôi chỉ có thể mua cho mình một cái váy vài trăm ngàn. Trang sức đắt tiền tôi càng không có. Nhưng tôi không cần những thứ đó để chứng minh mình… Vì tôi đã có anh ấy bên cạnh. – Thùy Chi kéo cánh tay của Trung Quân ôm sát vào người nàng.
– Ha ha… Đúng…
– Hay lắm…
Trong tiếng trầm trồ thán phục của đám phóng viên, Thùy Chi khoác cánh tay Trung Quân cùng anh tiến vào trong. Ánh mắt nàng lóe sáng nhìn theo một bóng lưng thon thả có vẻ bực dọc vừa khuất sau cửa khách sạn. Làm cảnh sát nhiều năm, tinh thần Thùy Chi rất nhạy cảm. Dù không nhìn lần nào nhưng nàng đã sớm cảm nhận được một ánh mắt địch ý của cô gái kia luôn hướng về mình. Xem ra dù nàng muốn làm bạn gái của anh cũng không dễ chút nào…
– Vậy là em đồng ý làm bạn gái anh rồi nhá… – Trung Quân nhìn sang Thùy Chi mỉm cười nhẹ nhàng.
– Hi hi… Em đồng ý lúc nào chứ?
– Ha ha…
Trung Quân dẫn Thùy Chi đi xuyên qua lobby đến cửa sảnh tiệc lớn ở tầng Trệt. Nàng chú ý đến hai bên lối đi có những hàng standee với vài cái tên lạ lẫm, như là một loại thuốc đặc trị nào đó. Phía trên mỗi standee đều là logo của Sinhaco. Theo Thùy Chi nhớ được, đây là Tổng Công ty Dược lớn nhất nước.
– Sinhaco bao năm nay là nhà tài trợ độc quyền cho những buổi gặp mặt này… – Trung Quân như đoán được suy nghĩ của Thùy Chi khẽ nói.
– Vậy những tên thuốc kia là điều trị cái gì? – Nàng hỏi khẽ.
– Chúng không phải là thuốc, mà là một loại thực phẩm chức năng đang được Sinhaco vận động hành lang để chính phủ cấp phép bán đại trà trong nước.
– À… – Thùy Chi gật gù đã hiểu.
Khi Thùy Chi khoác tay Trung Quân bước qua hai cánh cổng lớn, tầm mắt nàng liền có chút choáng ngợp. Bên trong sảnh rất lớn với 8 chùm đèn pha lên treo rũ sang trọng. Bên trong đã có không ít người đứng tụm theo nhóm vây quanh những cái bàn đứng đặt rượu và thức ăn nhẹ. Giữa sảnh là một sàn gỗ đã có vài cặp đôi dìu dắt nhau tình tứ theo điệu nhạc du dương nhẹ nhàng.
“Trung Quân…” – Một tiếng hô lớn làm hai người chú ý nhìn sang.
Người đến là một người đàn ông vạm vỡ cao lớn ngay bộ tuxedo sang trọng cũng không che được cơ bắp của hai cánh tay anh ta.
– Chào anh David… Đây là…
Trung Quân lên tiếng chào liền quay sang định giới thiệu Thùy Chi, thì anh ta đã xua xua tay lên tiếng.
– Không cần giới thiệu. Trung Úy Chi đây mà… Chào em. Anh rất hân hạnh được thấy em bước ra khỏi màn hình TV đấy.
– Hi hi, chào anh… – Thùy Chi không nhịn được cười, bắt tay anh ta.
– Anh David Hoàng là Giám đốc R&D của Sinhaco. Bọn anh chơi chung nhóm rất thân. – Trung Quân thấy ánh mắt Thùy Chi nhìn sang mình liền nói.
David Hoàng đúng nghĩa người cũng như tên, mạnh mẽ hồ hởi tạo cho người đối diện cảm giác gần gũi. Anh ta nháy mắt vỗ vai Trung Quân nói:
– Ngô Sâm đã nói cậu có ý đồ với bông hồng có gai của ngành cảnh sát. Hội anh em ai cũng bảo cậu sẽ bị gai đâm chảy máu… Không ngờ cậu đã thành công. Thật lợi hại. Chúc mừng… chúc mừng…
Thùy Chi mím môi mặt thoáng đỏ lên quay qua nhìn anh. Lời nói của David lại không làm nàng phản cảm lại có chút vui vẻ.
– Ah hem… – Trung Quân hơi ngượng đằng hắng một tiếng giả vờ nhìn quanh né tránh ánh mắt của Thùy Chi.
– Anh Sâm không đến à? – Anh hỏi.
– Không. Đại ca lười chảy thây ra… Đại ca bảo cậu đem anh ấy nhét vào đây rồi đem con bỏ chợ biến mất tăm…
– Ha ha… Vậy tại sao anh không trốn?
– Tôi còn chưa muốn bị người ta đuổi việc đâu… Ha ha…
Thùy Chi ngầm quan sát hai người họ nói chuyện còn khoác vai nhau rất thân thiết. Nàng có thể đoán được Trung Quân, David Hoàng và chú Sâm là một nhóm bạn bè thân thiết. Nhưng cuối cùng thân phận thật sự của Trung Quân là gì? Chú Sâm sẽ không vì một người em chơi thân, hay vì một Bác sĩ trưởng khoa mà sẵn sàng va chạm với sếp Can. Bên trong đó hẳn còn nhiều điều nàng chưa biết.
– Đi qua kia… Mời em dâu…
David Hoàng vui vẻ nói mà làm Thùy Chi ngượng ngùng nóng rang cả mặt. Trung Quân nắm tay nàng làm không ít ánh mắt mọi người ngạc nhiên. Một cái khoác tay và nắm tay là hai khái niệm khác nhau. Nữ khoác tay nam có thể vì lịch sự trong giao thiệp rất bình thường trong môi trường xã giao thượng tầng thế này. Nhưng nắm tay lại là hành động khẳng định mối quan hệ của hai người đã vượt qua mức giao tế thông thường.
… Bạn đang đọc truyện Thiên thần hội tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thien-than-hoi/
Cùng thời điểm, tầng thượng khách sạn Palace…
“Tin… Tin…”
Ngọc Ánh bấm chuông liên tục vài lần vẫn không có người mở cửa, khuôn mặt đã đen lại giận dữ.
“Cạch…” – Cửa phòng bật mở.
Một gã đàn ông gầy gò gương mặt góc cạnh nhìn ra, ánh mắt thích thú nhìn quét trên dưới khắp toàn thân Ngọc Ánh.
– Anh Thiên đâu? – Ngọc Ánh khó chịu với ánh mắt đó, bước đến đẩy tung cửa ra.
– Này em gái… Cậu Thiên…
– “Cho cô ta vào đi…”
Người đàn ông vừa muốn ngăn Ngọc Ánh lại thì bên trong đã vang lên một giọng nói trầm thấp lười nhác. Ngọc Ánh bĩu môi liếc xéo gã đàn ông kia, đỏng đảnh chiếc túi Hermes da cá sấu bạch tạng trên khuỷu tay bước thẳng vào trong. Trên bộ sofa da trắng sang trọng ngồi chễm chệ một người thanh niên điển trai ánh mắt lạnh lùng để trần nửa thân. Xung quanh anh ta là ba người đàn ông khác đều khép nép đứng như chờ đợi lệnh. Anh ta nhìn lên Ngọc Ánh, khóe môi nhếch lên cười khẽ hỏi:
– Em không bám đuôi thằng Quân nữa sao?
– Em mới không cần anh ta… – Ngọc Ánh ngồi xuống ngã người vào lòng người thanh niên, hậm hực nói.
– Hắc hắc… Tại sao?
Người thanh niên choàng tay qua bờ vai trắng nuột của Ngọc Ánh. Bàn tay anh ta thản nhiên chui vào cổ áo mân mê bầu vú căng tròn của cô. Ngọc Ánh hơi ngượng vì ánh mắt hau háu của bốn gã đàn ông xung quanh nhưng cũng để mặc anh ta xoa nắn ngực mình.
– Trung Quân mang theo người phụ nữ khác… – Giọng cô vẫn mang vẻ tức giận.
– Vậy sao? Cũng lạ nhỉ. Hắn bao giờ mang theo phụ nữ đến đây chứ?
Người thanh niên đặt Ngọc Ánh nằm ngửa trên đùi mình, bàn tay anh ta cởi dây váy sau cổ cô.
– Anh… đừng…
Ngọc Ánh muốn ngăn lại nhưng ánh mắt anh ta làm cả người cô run rẩy. Dù thân thể cô không ít lần đã trao cho anh ta, nhưng nơi này còn có bốn người đàn ông lạ mặt.
– Làm sao?
– Em… xấu hổ… Anh bảo họ ra ngoài đi.
Ngọc Ánh biết mình không thể đắc tội với người đàn ông trước mặt, chỉ cố nài nỉ. Nhưng trái ngược với điều cô mong muốn, anh ta như không nghe thấy lời cô nói, thô bạo gạt tay Ngọc Ánh ra. Ngực áo cô mở bung ra lộ ra hai bầu vú căng tròn còn miếng dán che đầu núm…
– Ư…
Ngọc Ánh mím môi nén chịu đựng để anh ta thô bạo vò nắn hai bầu vú mình. Anh ta bóp nghiến hai khối thịt trắng ngần của cô vung lên. Rồi giật luôn hai miếng dán làm lộ ra hai đầu nhũ hoa đỏ hồng của Ngọc Ánh.
– Hắc hắc…
– Anh Thiên…
Tiếng cười hăng hắc của bốn gã đàn ông làm Ngọc Ánh xấu hổ đến mặt đỏ ửng lên. Hai cánh tay bị kéo mở ra để anh ta cúi xuống ngậm mút hai đầu vú của cô. Ngọc Ánh nhắm chặt hai mắt, gương mặt đỏ ửng lên chịu đựng cảm giác nhột nhạt trên ngực.
– Cởi đồ ra…
– Anh Thiên… em xin anh… hay để tối nay em ở lại với anh… được không? – Ngọc Ánh sợ hãi nhìn bốn người đàn ông vây kín xung quanh, nài nỉ.
– Cái váy chắc đắt tiền lắm nhỉ? – Người thanh niên thô bạo nắm váy áo của Ngọc Ánh mà kéo.
– Đừng… Để em cởi… – Ngọc Ánh rưng rưng muốn khóc đứng lên.
Cô thật hối hận mình tự dẫn thân lên đây. Chiếc váy đắt tiền rơi xuống được Ngọc Ánh đón lấy cẩn thận nâng niu vắt lên thành sofa. Cơ thể cô gần như lõa lồ run rẩy trước ánh mắt hừng hực của năm gã đàn ông. Thân thể cô rất đẹp, từng đường cong đều uốn lượn khêu gợi. Hai bầu vú đã qua xử lý thẩm mỹ càng căng tròn mũm mĩm làm cổ họng của bốn gã kia không ngừng ừng ực khao khát.
– Huỳnh Thiên… Anh lên giường với em đi…
Ngọc Ánh biết số phận mình hôm nay không thể thoát được một phen giày vò. Nhưng cô vẫn hy vọng mình chỉ chịu đựng một mình Huỳnh Thiên. Thân phận của anh ta hoàn toàn xứng đáng với cô. Nhưng đáng tiếc, cô vừa mở lời thì anh ta đã lên tiếng…
– Nói nhiều quá… Đè nó xuống…
– Không… Anh Thiên…
Ngọc Ánh bị bốn gã đàn ông thô bạo đè ngửa lên mặt bàn kính ngay trước mặt Huỳnh Thiên. Anh ta túm lấy cái quần lót, mảnh vải còn lại duy nhất trên người cô, xé toạc.
– Ha ha… ngon quá Thiên thiếu ơi…
Bốn gã đàn ông cười hô hố khoái trá, tay kềm chặt tay của Ngọc Ánh mở rộng ra hai bên. Ngọc Ánh khóe mắt đỏ hoe ươn ướt nhìn anh ta nài nỉ:
– Anh Thiên… em cho anh mà… Anh từ từ… đừng làm em đau…
Huỳnh Thiên chẳng quan tâm nhiều cởi quần xuống. Anh ta xé một cái bao cao su, đeo lên cái dương vật to lớn của mình. Nhìn xuống Ngọc Ánh hai mắt ươn ướt, Huỳnh Thiên nhoẻn miệng cười, rồi cầm dương vật chèn vào giữa hai mép âm hộ của cô, thúc mạnh.
– Ư… ôi… đau quá…
Ngọc Ánh đau đớn kêu lên. Bên trong âm hộ khô khan của cô truyền đến cảm giác rát buốt. Huỳnh Thiên hơi nhíu mày, nhìn sang bốn gã kia nói:
– Làm cho em nó ướt chút đi…
– Dạ, Đại ca… – Bốn gã đàn ông phấn khích nhào vào.
– Đừng… Đừng chạm vào tôi… Anh Thiên…
Ngọc Ánh uất nghẹn bật khóc cơ thể trần truồng của cô bị phủ kín bởi những bàn tay gớm ghiếc. Hai bầu vú cô bị bóp vung lên cho hai cái miệng tham lam hôn hít. Hai đầu vú đỏ hồng của cô bị những cái lưỡi nóng liếm láp thèm thuồng rồi ngậm kín lấy mút mút say mê.
– Đừng mà… ư…
Ngọc Ánh hai mắt nhắm chặt đã nhòe lệ. Bờ eo nhỏ của cô bị Huỳnh Thiên bóp chặt, dương vật anh ta bắt đầu thúc đẩy ra vào. Âm hộ Ngọc Ánh bắt đầu trào nước liên tục phát ra âm thanh nhóp nhép. Nhưng cô không cảm giác được chút sung sướng nào, có chăng là sự nhục nhã uất nghẹn không ngừng dày vò thân thể cô.
– Ưm… ưm…
Trong đầu Ngọc Ánh lúc này chỉ có gương mặt xinh đẹp như thiên thần của Thùy Chi và bộ váy rẻ tiền mà cô khinh rẻ. Mục đích của Ngọc Ánh lên đây tìm Huỳnh Thiên là để anh ta ra tay cướp đi Thùy Chi khỏi vòng tay của Trung Quân. Nhưng trái ngược với suy đoán của Ngọc Ánh, kẻ luôn đối chọi gay gắt với Trung Quân, hôm nay lại dửng dưng không quan tâm. Giây phút này khi cơ thể bị liên tục giày vò dưới năm người đàn ông, khuôn mặt xinh đẹp của Thùy Chi càng hiện rõ trong đầu Ngọc Ánh làm cô hận đến nghiến răng nghiến lợi.
– Ư… Thùy… Chi… cô chờ đấy… ôi…
Ngọc Ánh rít lên thật khẽ xen lẫn với tiếng rên rỉ không rõ ràng trong miệng mình. Nhưng đột nhiên khi lời cô vừa dứt, Huỳnh Thiên liền dừng phắt lại. Anh ta gạt bốn tên đàn ông ra khỏi người Ngọc Ánh, ánh mắt nghi ngờ nhìn cô hỏi:
– Em mới nói cái gì? Thùy Chi?
– Em… đúng. – Ngọc Ánh có chút chờ mong nhìn lên Huỳnh Thiên nói. – Thùy Chi là con nhỏ bên cảnh sát… bạn gái mới của Trung Quân… Đang ở dưới sảnh tiệc…
– Ha ha… Vậy sao? Được…
Huỳnh Thiên bật cười gật đầu. Anh ta rời khỏi cơ thể Ngọc Ánh, kéo quần đứng lên. Khi anh ta mặc áo lên người thì một người đàn ông bước lại nói:
– Thiên Thiếu… Lão gia dặn…
– Mặc kệ lão… Người phụ nữ này tao phải có…
– Dạ…
Ngọc Ánh mừng rỡ lồm cồm ngồi dậy. Nhưng cô còn chưa kịp mặc lại quần áo thì giọng nói lạnh lùng của Huỳnh Thiên lại vang lên:
– Em tính đi đâu? Lỡ đến rồi thì ở lại phục vụ mấy thằng em của anh đi…
– Ha ha… Cảm ơn Thiên thiếu…
– Nhớ sài bao cao su đó…
– Dạ, Thiên thiếu yên tâm… Ha ha…
– Không… anh Thiên… Anh không thể đối xử với em như vậy…
Bốn gã đàn ông cười hô hố nhào lên đè nghiến Ngọc Ánh ra sàn nhà. Huỳnh Thiên cũng không buồn nhìn. Anh ta mở cửa đi ra khỏi phòng để lại tiếng la hét tuyệt vọng và tiếng cười khoái trá của bốn gã đàn ông.
– Đừng mà… Bỏ tôi ra…
– Ngoan nào… Anh thương nha…
– Đừng… Ư… ư…
… Bạn đang đọc truyện Thiên thần hội tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thien-than-hoi/
Năm phút trước, tại Sảnh tiệc tầng Trệt…
David Hoàng dẫn hai người đến một cái bàn đứng còn trống. Ngay lập tức người phục vụ bày lên những đĩa thức ăn trình bày đẹp mắt. Vì là tiệc đứng không dùng muỗng nĩa nên những món này đều thuộc dạng finger foods, dùng tay hoặc que xiên để ăn. Ngay sau đó một người phục vụ khác lại đẩy tới một xe đầy ắp các loại thức uống từ rượu mạnh cho đàn ông đến những thứ nhẹ nhàng cho phụ nữ. Trung Quân và David Hoàng uống rượu whisky, còn Thùy Chi chỉ uống một chai nước khoáng. Nàng không thích rượu, càng không có thói quen dùng rượu để giao tế.
Bàn của ba người chỉ vài phút sau đã thu hút rất nhiều người vây quanh, tiếng nói cười rôm rả. Có thể nói Trung Quân và David Hoàng đều có sức hút mạnh mẽ với người khác. Anh không để Thùy Chi lạc lõng luôn giới thiệu với mọi người, còn nắm tay nàng giữ chặt không buông. Thùy Chi nhạy cảm nhận ra hành động của anh lại kéo thêm nhiều ánh mắt đố kỵ ganh ghét lên người nàng. Thậm chí trong số đó không ít đến từ những người phụ nữ đang cặp kè với đàn ông của mình.
Ngay lúc này trong đầu Thùy Chi chợt sáng tỏ một điều. Trung Quân không phải vô cớ muốn nàng tham dự buổi tiệc mà bản thân anh vốn chán ghét. Anh đưa ra quyết định đó ngay sau khi nàng kể về lời nhắn của Thiên thần Hội. Có thể nói anh đến đây đêm nay là vì nàng. Vội vã công khai mối quan hệ của hai người cũng là vì nàng. Trung Quân muốn ra mặt, dùng mối quan hệ rộng rãi của mình để đánh tiếng với Thiên thần Hội không được nhắm vào nàng.
Thùy Chi bất giác siết chặt bàn tay ấm áp của anh làm anh chú ý nhìn sang, hỏi nhỏ:
– Em chịu khó chút thôi. Anh đưa em về đi ăn…
– Em không đói. Đừng lo cho em. Anh cứ nói chuyện với bạn đi…
Trung Quân mỉm cười với Thùy Chi rồi lại quay về với đám đông. Một số người còn kéo anh sang những bàn khác uống rượu xã giao. Thùy Chi nhìn theo anh mỉm cười, cũng không nhận ra đám đông quanh mình đã tản đi dần. Đột nhiên bên tai Thùy Chi vang lên một giọng nói đàn ông rất lạ lẫm:
– Trung Úy Thùy Chi có phải không?
– Vâng… tôi…
Thùy Chi lên tiếng vừa muốn quay đầu lại nhìn thì bàn tay nàng đặt trên bàn đã bị nắm lấy. Thùy Chi nhíu mày muốn rụt tay về… Nhưng tại khoảnh khắc đó một cơn lạnh lẽo chợt truyền vào chạy khắp cơ thể nàng.
– “Thùy Chi… Anh đợi em đã rất lâu… Em còn nhớ lời nhắn của anh chứ…”
Trong đầu Thùy Chi lúc này là một mảng tối đen. Nàng thấy mình như đứng giữa một con đường trước sau đều chìm trong bóng đêm không thể phân biệt phương hướng. Giọng nói của người đàn ông vang lên rõ mồn một, nhưng không đến từ phía trước mà xuất hiện trong đầu nàng. “Lời nhắn… Lời nhắn của Thiên thần Hội sao? Anh ta là người của Thiên thần Hội sao?” Thùy Chi cố ngẩng đầu lên nhìn rõ khuôn mặt của anh ta nhưng không thể. Chiếc cổ của nàng không nghe nàng sai khiến, đầu nàng cứ gục xuống nhìn chằm chằm vào bàn tay mình đang nằm trong tay anh ta.
– Thùy Chi… Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện riêng đi…
Nghe lời anh ta nói mà cả người Thùy Chi lạnh lẽo. Nàng thấy chính mình đang đi theo, ánh mắt vẫn nhìn xuống bàn tay mình đang được anh ta dắt đi. Thùy Chi muốn cưỡng lại, nhưng ngay cả bàn tay nàng cũng không rụt được về. Cơ thể nàng như thuộc về người khác, tự bước theo người đàn ông phía trước. Sợ hãi. Trước đây chưa bao giờ Thùy Chi cảm thấy sợ hãi như lúc này…
“Trung Quân… Cứu em… Trung Quân…”