Thiên thần hội

Chương 13



Phần 13: Tai họa ập đến

Sáng hôm sau…

– Ư…

Thùy Chi cựa mình, làm lớp chăn mỏng tuột xuống lộ ra cơ thể trần truồng tuyệt đẹp. Mí mắt chớp động hé mở, nàng dụi dụi mắt nhìn quan cảnh xung quanh.

– Á…

Thùy Chi giật thót ngồi bật dậy, hoảng hốt nhìn căn phòng sang trọng lạ lẫm trước mặt. Đột nhiên một bàn tay ấm áp níu lấy tay nàng vỗ về và một giọng nói quen thuộc vang bên tai:

– Đừng sợ. Là nhà anh…

Thùy Chi choàng tỉnh quay lại nhận ra Trung Quân nằm bên cạnh mình. Miệng anh cười tủm tỉm, ánh mắt thích thú ngắm nghía hai bầu vú căng tròn của nàng. Gương mặt nàng thoáng ửng đỏ kéo chăn che ngực mình.

– Tại sao em lại ở đây? Em… đêm qua có chuyện gì? – Thùy Chi nhíu mày hỏi.
– Không có chuyện gì… Vì em uống say quá. Nên anh đưa em về nhà anh thôi… – Trung Quân kéo Thùy Chi nằm xuống.
– Em uống say? Em… uống nước khoáng mà… – Nàng tự lẩm bẩm một mình.
– Cũng đúng ha. Có lẽ sau đó em uống rượu…
– Không lý nào… Em rất ghét mùi rượu… – Thùy Chi nhíu mày giở lớp chăn cúi xuống ngửi ngửi cơ thể mình.
– Không cần ngửi. Tối qua anh lau sạch người cho em rồi…

Thùy Chi chỉ nghĩ đến cảnh tượng mình toàn thân lõa lồ thiêm thiếp không biết gì để Trung Quân lau khắp người, mặt nàng đã nóng rang lên. Nàng gối cằm lên bộ ngực rắn chắc của anh, ánh mắt nghi ngờ hỏi:

– Anh chỉ… lau người cho em thôi sao?
– À… Anh là đàn ông mà. Trước một người đẹp toàn thân lại không một mảnh vải mà không có chút hành động thì không được rồi… – Trung Quân cười tủm tỉm nói.
– Anh… đáng ghét… – Thùy Chi mặt đỏ ửng hàm răng nhỏ cắn lên ngực anh.
– Ha ha… Ây da…
– Không được la… em phải phạt anh…

Thùy Chi kéo lớp chăn trên người Trung Quân lên chui đầu vào. Gương mặt nàng đỏ ửng áp lên những múi cơ bụng rắn chắc của anh. Bàn tay nhỏ cầm lấy dương vật to lớn của anh bắt đầu vuốt ve. Nó như thức tỉnh lập tức phình to lên trong tay nàng. Cầm nắm vật đàn ông của anh trong tay Thùy Chi thấy cả cơ thể mình rạo rực khao khát. Nàng ghé sát đến, áp gương mặt mịn màng lên chùm lông rậm rịt xoăn tít của anh, chiếc lưỡi nhỏ nhẹ nhàng liếm dọc theo nó.

Thùy Chi không biết từ lúc nào nàng đã mê mẩn mùi hương đàn ông của Trung Quân. Chiếc lưỡi nhỏ của nàng say mê tắm mát khắp thân dương vật anh. Còn liếm phần đầu nấm to lớn của anh đến căng bóng. Thùy Chi chống tay lên bụng anh, nhổm người lên, cái miệng nhỏ mở ra bao phủ lên nó.

– Ah… Chi ơi… em tuyệt quá…

Trung Quân há hốc sung sướng kêu lên. Dương vật truyền đến cảm giác rờn rợn làm cả người anh tê dại. Bàn tay anh không nhịn được bắt đầu loạn động dưới lớp chăn. Anh vuốt dọc theo tấm lưng thon thả của Thùy Chi rồi chui vào bờ mông tròn trịa của nàng chạm đến một nơi mềm mại ẩm ướt.

– Ư…

Thùy Chi bật rên khẽ. Hai cánh mũi nàng phập phồng thở gấp khi những ngón tay mân mê hai mép âm hộ nàng. Đầu nàng dưới lớp chăn che phủ không ngừng nhấp nhô lên xuống. Miệng nàng mở lớn để bờ môi trượt trên dương vật anh không ngừng ra vào. Khúc thịt nóng của anh trong miệng nàng mỗi lúc một to hơn choáng hết vòm miệng. Thùy Chi lại không thấy ngột ngạt, càng muốn nuốt nó vào sâu hơn. Nhưng nó quá dài, dù chạm đến cuối vòm miệng nàng vẫn còn gần nửa thân ở bên ngoài.

– Chi ơi… anh muốn em…

Trung Quân giở tấm chăn ra, kéo Thùy Chi lên. Anh đặt nàng xuống giường, hôn lên bờ môi đỏ mọng ướt át của nàng. Hai bàn tay anh xoa nắn hai bầu vú căng tròn làm cả người nàng rạo rực hổn hển. Anh cúi xuống vùi mặt vào hai khối thịt êm nhu trên ngực nàng, say mê ngậm mút hai đầu nhũ hoa đỏ hồng xinh xắn.

– Ư… ôi…

Thùy Chi chống hai khuỷu tay ra sau đỡ thân người cao lên, xuýt xoa ư ử nhìn miệng anh luân phiên ngậm kín hai núm vú nàng mà mút mút thèm thuồng. Cảm giác nhột nhạt sương sướng làm cả cơ thể nàng hừng hực khao khát. Thùy Chi nhận ra nàng rất thích được anh hôn ngực. Hai đầu vú nàng như để dành riêng cho anh, chúng yêu thích cái miệng nóng ấm và cái lưỡi trơn tuột của anh.

– Ư…

Khi Trung Quân cúi sâu xuống, Thùy Chi mặt đỏ ửng lên cặp đùi thon dài của nàng tự mở ra chào đón anh. Anh háo hức vùi mặt vào bờ mu hồng hào phơn phớt lông tơ của nàng. Miệng anh hôn, đầu lưỡi anh rà quét khắp da thịt non mềm giữa hai chân nàng. Thùy Chi mặt đỏ rực lên ánh mắt nhìn theo cái lưỡi của anh. Nó như một con lươn phá phách liếm dọc theo hai mép âm hộ làm cả người nàng mềm nhũn ra thở dốc.

– Ư… ôi… anh ơi…

Thùy Chi nhắm mắt lại miệng há hốc rên rỉ. Miệng anh phủ kín âm hộ nàng, để cái lưỡi kia không ngừng quét sâu vào bên trong. Cảm giác sung sướng đê mê là cơ thể nàng run rẩy. Trung Quân dùng hai tay bợ bên dưới cặp mông mát rượi của nàng, nâng hạ thể nàng lên xì xụp say mê hôn hít làm Thùy Chi ngất ngây rên siết.

– Anh ơi… ôi… anh yêu em đi… ưm…

Thùy Chi há hốc thở dốc đón lấy cơ thể anh, nàng hôn rít lấy môi anh. Lưỡi anh và nàng cuốn vào nhau say mê còn mang theo cả mùi hương của cơ thể của cả hai người. Hai chân nàng mở rộng, âm hộ nàng được được anh ép căng ra, rồi từng chút lấp kín.

– Ưm… Ôi…

Thùy Chi ôm chặt cơ thể anh, hai mắt nhắm chặt mê mẩn rên siết. Nàng không nhận ra mình chỉ vừa biết đến hương vị tình ái ba ngày. Nhưng cảm giác sung sướng này thật làm nàng mê luyến. Cơ thể nàng bị anh không ngừng đè ép thúc đẩy nhưng nàng không hề có cảm giác nặng nề khó thở mà chỉ có ngất ngây sung sướng.

– Ưm… Ôi…

Thùy Chi co rút cả người vùi gương mặt đỏ ửng hổn hển lên bờ vai anh. Cặp đùi thon dài của nàng mở rộng hạ thể dâng lên đón những cú thúc đẩy thật sâu của anh. Hai mắt nàng nhắm chặt, hàm răng trắng như ngọc cắn lên bờ vai anh phát tiết cơn sướng đến tận cùng… Bên dưới cơ thể hổn hển của Trung Quân cả người Thùy Chi thiêm thiếp chìm đắm trong mê mẩn. Âm hộ nàng bắt đầu nức nở tuôn trào cùng lúc đón nhận dương vật anh ghìm cứng xuất tinh ồ ạt.

– Ahhhh…
– Ưm…

Thùy Chi ôm ghì lấy Trung Quân dụi gương mặt mịn màng mê man vào mặt anh. Đôi môi nàng hổn hển thở dốc bên tai anh.

– Em yêu anh… Trung Quân…
– Anh yêu em…

Hai bờ môi dán chặt vào nhau say mê, hai cơ thể trần truồng ôm chặt thiêm thiếp đê mê. Cả căn phòng lại trở về yên lặng chỉ còn hơi thở nhẹ nhẹ đều đều.

Không biết qua bao lâu, Thùy Chi chợt giật thót ngồi bật dậy. Nàng nhìn quanh tìm kiếm rồi thấy cái đồng hồ trên đầu giường liền thở phào nhẹ nhõm. Đồng hồ mới bảy giờ kém.

– Còn sớm mà. Em phải đi làm sao? – Trung Quân ôm bờ eo nhỏ của nàng hỏi.
– Còn sớm. Nhưng em phải về nhà thay đồ…

Thùy Chi hôn lên môi anh rồi giở chăn bước xuống giường. Chợt cảm nhận có thứ chảy ra từ bên dưới, mặt nàng thoáng đỏ ửng, tay che lại âm hộ rồi rón rén bước vào nhà tắm.

Trung Quân nhìn theo nàng mà phì cười. Nhưng khi cánh cửa phòng tắm đóng lại, nét vui vẻ trên mặt anh chợt biến mất, thay bằng sự đăm chiêu lo lắng. Chuyện đêm qua anh chỉ có thể tạm thời làm cho Thùy Chi quên đi, nhưng việc này không thể kéo dài. Trong đầu Trung Quân hiện lên một gương mặt thanh niên với nụ cười mỉm đắc ý, hai nắm tay vô thức siết chặt lại.

“Huỳnh Thiên, mày dám chạm đến Thùy Chi một lần nữa… Đừng nghĩ tao sẽ bỏ qua cho mày.”

Chợt cửa phòng tắm hé mở, bên trong thấp thoáng một cơ thể trần truồng tuyệt đẹp. Giọng Thùy Chi nỉ non réo gọi:

– Có ai muốn tắm chung không ta?
– Ha ha… Yes Madam. Có mặt ngay…

Mười lăm phút sau…

Thùy Chi cùng Trung Quân bước ra khỏi phòng tắm. Anh vừa giúp nàng mặc lại đồ lót, vừa âu yếm hôn lên khắp cơ thể trần truồng tuyệt đẹp của nàng. Thùy Chi cắn môi ánh mắt tràn ngập hạnh phúc nhìn đôi môi anh hôn lên hai bầu vú nàng. Chợt ánh mắt nàng hơi ngạc nhiên chú ý một vết tím nhỏ trên ngực mình. Nàng đưa tay chạm vào nó, cảm giác hơi đau đau như một vết bầm. Nó nhỏ nhỏ như những cặp đôi dùng miệng mút để lại trên da thịt nhau như dấu vết tình yêu. Thùy Chi nhíu mày nhìn Trung Quân đang kéo quần lót lên cho mình. Nàng nhớ sáng nay Trung Quân làm tình với nàng rất nhẹ nhàng như thường ngày. Vậy dấu vết trên ngực nàng là ở đâu ra?

“Cộc… cộc…” – Đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng gấp gáp.

– Có chuyện gì? – Trung Quân nhíu mày hỏi lớn.
– “Cậu chủ… Cảnh sát đến tìm cậu. Đang ở dưới chờ…”
– Được rồi. Tôi xuống ngay…

Thùy Chi lo lắng nhìn qua Trung Quân, nàng chưa kịp hỏi thì anh đã mỉm cười trấn an nói:

– Không có việc gì đâu… Cảnh sát đến tìm anh cũng thường xuyên lắm. Nhiều khi còn ngủ lại đó…
– Anh… – Thùy Chi mặt ửng đỏ vung nắm tay đấm túi bụi vào ngực anh.
– Ha ha…

Trung Quân bắt lấy hai bàn tay nhỏ của nàng đưa lên miệng hôn. Ánh mắt anh nhìn nàng tràn ngập yêu thương, giọng ấm áp nói:

– Nếu một ngày nào đó em phát hiện ra anh làm điều gì mà em không mong muốn… Em chỉ cần nhớ rằng anh làm điều đó vì em… Vì anh yêu em…

Thùy Chi giúp Trung Quân mặc quần áo, nàng cũng không hỏi lời anh vừa nói có ý nghĩa gì. Nhưng nàng tin anh vô điều kiện… Anh sẽ không làm điều gì thương tổn đến nàng.

Trung Quân dắt Thùy Chi xuống lầu, đi đến nửa cầu thang anh chợt dừng lại nhìn nàng:

– Em ở lại trên này một chút đi… Nếu gặp đồng nghiệp em sẽ không hay…

Thùy Chi mỉm cười gật đầu. Nàng hiểu anh đang nghĩ cho nàng. Dù là sau sự kiện đêm qua thì sáng nay nàng cũng đã chuẩn bị tinh thần khi đến cơ quan tất cả mọi người đều biết về mối quan hệ của nàng và Trung Quân. Nhưng để đồng nghiệp phát hiện nàng ngủ qua đêm lại nhà anh, cũng có chút xấu hổ.

Trung Quân đi xuống cầu thang. Thùy Chi ngồi lại trên bậc thang nghiêng người lén nhìn xuống dưới phòng khách. Nàng có chút ngạc nhiên thấy hơn mười người cảnh sát mặc quân phục xanh đang chờ đợi. Thùy Chi sửng sốt nhận ra người dẫn đầu đoàn là Ông Can, Đội trưởng Đội điều tra Hình sự. Bên cạnh ông là sáu đồng nghiệp chung Phòng Điều tra của nàng. Phía sau còn bốn người bên Đội An ninh hỗ trợ. Một người trong đó Thùy Chi không muốn gặp gỡ nhất là vào lúc này. Tiến Dũng.

Ông Can thấy Trung Quân xuất hiện liền từ bộ sofa đứng dậy. Ông bước đến trước Trung Quân, giọng âm trầm nói:

– Anh Đỗ Trung Quân, cảnh sát tình nghi anh liên quan đến cái chết của cô Nguyễn thị Ngọc Ánh. Anh vui lòng hợp tác cùng chúng tôi về hỗ trợ điều tra…
– Không thể nào…

Lời nói của ông Can làm Thùy Chi không kềm được bật thốt lên. Mọi người đều nhìn lên phía cầu thang. Đã lỡ như vậy, Thùy Chi hít sâu một hơi mím chặt môi bước xuống. Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng giây phút này trước ánh mắt ngạc nhiên của ông Can và những đồng nghiệp, Thùy Chi thấy cả người có chút mất tự nhiên. Nhất là ánh mắt như tóe lửa của Tiến Dũng càn quét từ mái tóc còn ẩm ướt của Thùy Chi đến chiếc váy dài nàng đang mặc.

– Thưa Thủ trưởng, đây là…

Thùy Chi lên tiếng hỏi nhưng ông Can chỉ giơ tay ngăn nàng lại, nói:

– Em hiểu nguyên tắc của cảnh sát. Em có quan hệ với nghi phạm, không tiện tham gia vào chuyện này.
– Nhưng… Ngọc Ánh… Ngọc Ánh là ai?

Thùy Chi lắp bắp hỏi nhưng ông Can không trả lời. Ông quay người nói với hai người cảnh sát sau lưng:

– Mang cậu ta đi…
– Nghe rõ, Đội trưởng.
– Mời anh…

Trung Quân lại rất bình thản nhìn sang Thùy Chi gật đầu trấn an, rồi bước đi theo hai người cảnh sát. Vài đồng nghiệp trong Đội điều tra lén lút nhìn Thùy Chi với ánh mắt ái ngại, quay đi ra ngoài. Tiến Dũng cũng ném cho Thùy Chi một ánh mắt sắc lạnh rồi đi thẳng ra cửa.

Đến lúc ba chiếc xe đi khuất khỏi cổng lớn của khu biệt thự, Thùy Chi mới sực tỉnh miệng lẩm bẩm nhớ lại câu nói của anh:

– Nếu một ngày nào đó em phát hiện ra anh làm điều gì mà em không mong muốn… Em chỉ cần nhớ rằng anh làm điều đó vì em… Vì anh yêu em…
– Không… Anh không thể…

Bạn đang đọc truyện Thiên thần hội tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thien-than-hoi/

8h15 sáng cùng ngày…

Thùy Chi hối hả bước vào Trụ sở Phòng Cảnh sát Thành phố. Dọc đường nàng đón nhận vô số ánh mắt soi mói tò mò của mọi người. Nàng chỉ cúi đầu đi thẳng mặc kệ những tiếng bàn tán xì xào sau lưng. Không hiểu sao Thùy Chi có cảm giác chỉ qua một đêm tất cả những người từng quen biết gần gũi đều quay lưng lại với nàng. Thùy Chi thật sự không hiểu… Nàng yêu Trung Quân, ngủ với anh thì có sao chứ? Ngay cả việc anh là nghi phạm giết người thì đã sao? Nghi phạm chỉ là nghi phạm, chưa có gì chứng minh anh là kẻ giết người hết.

Thùy Chi đi thẳng đến phòng thẩm vấn, nàng không bước vào trong mà dùng cửa phòng quan sát bên cạnh để vào. Vừa mở cửa ra Thùy Chi liền nhận được cái nhíu mày không hài lòng của ông Can. Ông cùng hai đồng nghiệp đang đứng quan sát quá trình thẩm vấn Trung Quân.

– Xin lỗi Thủ trưởng. Em không tham gia điều tra nhưng em muốn biết tình hình được chứ ạ?

Ông Can nhìn Thùy Chi cũng không trả lời nàng chỉ tiếp tục nhìn phòng bên cạnh qua tấm kính một chiều. Thùy Chi nhìn sang bên cạnh lập tức thấy Trung Quân đang ngồi trước bàn thẩm vấn. Người đối diện với anh là hai đồng nghiệp cùng Đội Điều tra Hình sự với Thùy Chi. Người phụ nữ trung niên là Trung Úy Nga, người đàn ông là Thiếu Uý Đại. Ba người dường như đang chờ Luật sư của Trung Quân, vẫn chưa bắt đầu thẩm vấn.

– Vụ án này rất nghiêm trọng…

Ông Can tự lẩm bẩm một mình, lại như nói cho Thùy Chi nghe. Nàng hiểu ông đang ám chỉ lần trước yêu cầu thẩm vấn Trung Quân của nàng bị bác bỏ, nhưng tính chất nghiêm trọng của vụ án lần này đã buộc Giám đốc phải gạt qua tất cả đem anh về đây thẩm vấn.

– Ngọc Ánh là ai? Đã xảy ra chuyện gì? – Thùy Chi hỏi.
– Trung Úy xem đi… – Một đồng nghiệp bên trái ông Can đưa cho Thùy Chi một tập hồ sơ.

Thùy Chi mở tập hồ sơ ra hàng lông mày liền nhíu chặt lại. Ngay trang đầu là một tấm hình chụp thi thể của một phụ nữ toàn thân trần truồng. Hai mắt cô ta mở trừng trừng, cả người cô ta bê bết máu chảy loan ra nền gạch, cơ thể vặn vẹo gãy quặp lại với một tư thế vô cùng kinh sợ. Nàng không nhận ra người phụ nữ này, dù nét mặt cô ta có chút quen như đã nhìn thấy ở đâu đó.

– Ngọc Ánh là người mẫu, diễn viên điện ảnh đang lên. Vậy mà… rơi xuống từ tầng 15 không còn ra hình dạng gì. – Đồng nghiệp bên cạnh thở dài.
– Cơ thể cô ta có nhiều vết trầy xước, bầm tím… Trong miệng và âm đạo còn có tinh dịch thuộc về một người đàn ông. Trong móng tay nạn nhân thu thập được mẫu ADN cần chờ bên pháp chứng báo kết quả… Chúng tôi cho rằng đây khả năng rất cao là một vụ cưỡng bức sau đó giết người bịt miệng hoặc cưỡng bức đến mức nạn nhân phẫn uất mà tự vẫn…
– Vậy căn cứ nào các anh xác định Trung Quân là nghi phạm? – Thùy Chi hỏi.
– Vì camera khách sạn có hình ảnh của anh ta xuất hiện ở tầng 15 còn bước vào căn phòng hiện trường vụ án…

Người đồng nghiệp đưa cho Thùy Chi một máy tính bảng mở sẵn một đoạn video. Thùy Chi nhíu chặt hai hàng lông mày khi nhìn thấy vóc dáng quen thuộc của Trung Quân bước ra từ thang máy bước thẳng đến căn phòng. Nét mặt anh dường như rất tức giận, tức giận như muốn giết người. Cửa phòng mở, anh bước vào. Đồng hồ trên góc màn hình điểm 20h41, video chấm dứt… Anh đã lên tầng 15, nhưng anh lên đó làm gì chứ?

– Tại sao không có video Trung Quân bước ra ngoài? – Thùy Chi hỏi.
– Không tìm ra. Sau đó dường như đã bị xóa mất…
– Xóa mất sao? – Thùy Chi sửng sốt. – Và anh không nhận ra đây là một âm mưu?
– Dĩ nhiên chúng tôi có nghi ngờ. Nhưng không phải chúng tôi vẫn đang thẩm vấn Bác sĩ Quân sao? Nếu mọi việc rõ ràng rồi thì anh ta đã nghe lệnh bắt giữ ngay tại nhà.
– Vâng, tôi biết. Xin lỗi Thiếu Úy…

Thùy Chi mím môi đầu hơi cúi thấp khổ sở nói. Chính nàng cũng tự ý thức được mình đang bị tình cảm chi phối ảnh hưởng phán đoán của mình. Phía các đồng nghiệp bên Điều tra đã làm đúng. Trung Quân là tình nghi thứ nhất, cần được lấy cung đầu tiên.

– Thiếu Uý có mẫu tinh dịch của hung thủ… vậy đã lấy mẫu của Trung Quân so sánh chưa?

Thùy Chi tiếp tục hỏi dù nàng cũng tự cảm thấy câu hỏi của mình là dư thừa.

– Rồi… Ngay khi đến đây. Đang chờ kết quả so sánh của pháp chứng…

Thùy Chi gật đầu, nàng thoáng yên tâm. Nàng tin tưởng Trung Quân không làm ra chuyện tàn ác như vậy. Nàng tiếp tục nhìn những tấm hình khác trong hồ sơ. Đó là những tấm hình chụp hiện trường tại tầng 15… Thùy Chi nhìn gian phòng khách sạn, lông mày hơi nhíu lại. Nàng cảm thấy nơi này như bản thân nàng đã đặt chân đến, nhưng lại rất mơ hồ. Ngay cả chiếc giường với tấm drap xanh nhàu nát kia, chỉ nhìn tới nó chợt mũi nàng như ngửi được mùi hương hoa quế thoang thoảng. Đây là… Thùy Chi chợt dừng lại ở một tấm hình. Đó là một chiếc váy xanh lá hoa văn như lá úa vàng rất đẹp… Đây váy của Ngọc Ánh sao? Trong đầu Thùy Chi chợt nhớ tới hình ảnh đêm qua một cô gái vóc dáng hoàn hảo mặc chiếc váy này có vẻ tức giận bước thẳng vào trong sảnh…

– Tôi đã thấy cô ta đêm qua… – Thùy Chi buột miệng nói.

Một đồng nghiệp hơi ngạc nhiên rồi như nhớ đến bài báo sáng nay có hình ảnh Thùy Chi cùng Trung Quân tay trong tay. Anh ta gật đầu cười nói:

– À… Đúng vậy. Trung Úy hôm qua đã cùng Trung Quân đi dự buổi tiệc Thiên thần Áo trắng… thấy Ngọc Ánh cũng là bình thường.
– Thiên thần Áo trắng sao? – Thùy Chi ngạc nhiên nhìn anh ta hỏi lại.
– Phải. Bữa dạ tiệc hàng tháng đó rất nổi tiếng mà. Do Hội Bác sĩ thành phố tổ chức nên người ta hay gọi là “Dạ tiệc Thiên thần Áo trắng”.

Thùy Chi mím môi trầm ngâm. Không hiểu sao nàng cảm nhận cái cái tên này có liên quan đến Thiên thần Hội. Thành viên Thiên thần Hội có xuất xứ từ Bác sĩ sao? Đây có phải là lý do mà Trung Quân biết đến Thiên thần Hội?

– Thời gian từ 8h00 đến 9h00 em có ở bên Trung Quân không? – Ông Can hơi nhíu mày quay sang nhìn Thùy Chi hỏi.
– 8H00… đến 9h00 sao?

Thùy Chi nhíu mày suy nghĩ. Nàng hiểu đó là mốc thời gian xảy ra vụ giết người. Điều này rất quan trọng đối với Trung Quân. Dù nàng là bạn gái anh, nhưng bản thân nàng cũng là một cảnh sát có cấp bậc không thấp. Lời nói của nàng vẫn có giá trị nhất định. Nhưng Thùy Chi phải nói gì đây? Nàng thật sự không nhớ rõ. Trong đầu nàng chỉ nhớ đến thời điểm Trung Quân rời bàn, sang bên cạnh nâng ly uống rượu. Sau thời điểm đó cho đến lúc nàng tỉnh lại trên giường của anh, đầu óc Thùy Chi hoàn toàn trống rỗng.

– Em thật sự không nhớ… – Thùy Chi lắc đầu nói.
– Không nhớ?! – Ông Can nhíu mày.

Nhận được ánh mắt nghi ngờ của ông, Thùy Chi nhăn mặt không biết giải thích thế nào.

– Em… em say rượu. – Nàng ấp úng nói.
– Thùy Chi, tôi biết em hơn mười năm. Em thích uống rượu từ khi nào vậy?

Lúc này nghe câu hỏi của ông Can ngay cả hai đồng nghiệp cũng nhìn sang Thùy Chi. Nàng thấy mình như trở thành một đối tượng tình nghi thứ hai. Điều này làm nàng khổ sở khó chịu.

– Thưa Thủ trưởng. – Thùy Chi hít sâu một hơi nói. – Nếu em muốn tạo chứng cứ ngoại phạm cho Trung Quân, em sẽ nói rằng anh ấy chưa bao giờ rời khỏi em trong suốt buổi tiệc. Nhưng em vẫn nói sự thật… đêm hôm qua có gì đó đã xảy ra… em hoàn toàn không nhớ được bất cứ chuyện gì trong khoảng thời gian đó… cho đến sáng nay… em tỉnh lại ở nhà Trung Quân. Anh ấy nói em đã uống rượu say…

Ông Can nhìn Thùy Chi thật sâu, chợt thở dài gật gật đầu, giọng hòa hoãn nói:

– Được rồi. Em đã nói rằng em không nhớ. Tôi sẽ không đặt câu hỏi thêm. Nhưng tốt nhất em nên giữ lời nói đó.
– Vâng.

Lúc này, trong gian phòng vuông vức bốn tường sơn thuần một màu xám ảm đạm lạnh lẽo. Giữa phòng là một chiếc bàn kim loại với ba người đang ngồi. Trung Quân ngồi đối diện với hai người cảnh sát. Anh tựa lưng ngay ngắn ra sau ghế, hai chân bắt chéo thong thả làm bộ vest trên người cũng thẳng thớm không chút gò bó. Ánh mắt anh đảo qua tấm kính đen bóng trên vách tường, khóe môi nở một nụ cười thật thoải mái. Dù không thấy được những người đứng sau tấm kính đó nhưng Trung Quân vẫn cảm nhận được một ánh mắt yêu thương đầy quan tâm đang nhìn mình. Thùy Chi đã tới, nàng đang chờ đợi mình.

– Các anh có thể bắt đầu rồi… – Trung Quân nhìn sang hai người cảnh sát đối diện nói.
– Bác sĩ Đỗ Trung Quân, anh có chắc là không muốn tiếp tục chờ luật sư của mình chứ? Những lời anh nói trong buổi thẩm vấn này có thể dùng làm bằng chứng trước toà chống lại anh. – Trung Úy Nga cẩn thận nhấn mạnh.
– Không sao. Tôi tin bên trong kia… – Trung Quân nhìn qua tấm kính, mỉm cười. – Còn một người sẽ bảo vệ quyền lợi cho tôi.

Trung Úy Nga nhìn theo ánh mắt anh, hơi mỉm cười. Cô nhìn sang đồng nghiệp bên cạnh gật đầu ra hiệu. Thiếu Uý Đại đứng lên bật máy quay phim.

– Hôm nay là ngày 23/07/2020, lúc 9h00 sáng. Bắt đầu thẩm vấn Bác sĩ Đỗ Trung Quân liên quan đến cái chết của cô Nguyễn Thị Ngọc Ánh, sinh năm 1999. – Trung Úy Nga hơi nghiêng đầu về phía máy quay phim giọng rõ ràng nói.

Trung Quân cũng quay mặt nhìn về phía máy quay, còn mỉm cười vẫy vẫy tay chào. Thiếu Uý Đại nhìn anh vừa tức vừa buồn cười, chỉ mím môi nín lặng. Ngay cả Thùy Chi lúc này bên trong phòng giám sát cũng che miệng nén cười.

– Bác sĩ Quân vui lòng nghiêm túc một chút… – Trung Úy Nga lạnh lùng nhắc nhở.
– À. Xin lỗi… Tôi thường chào khán giả trước các buổi phỏng vấn… Thói quen rồi. – Trung Quân nhún vai nói.
– Tôi xin nhắc lại với anh. Đây không phải là một buổi phỏng vấn… – Thùy Chi nghiêm giọng nói. – Lời nói của anh có thể ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai, thậm chí là sự tự do cả quãng đời còn lại của bản thân anh.
– Vâng, tôi hiểu. – Trung Quân gật đầu.
– Ông Đỗ Trung Quân, đêm qua lúc 7h30 ông đã đến dự tiệc tại khách sạn Palace. Đúng chứ?

Trung Úy Nga bắt đầu đặt câu hỏi. Thiếu Uý Đại ngồi bên cạnh ghi chép.

– Đúng.
– Vậy ông có thừa nhận mình đã lên phòng 1502 của Khách sạn Palace lúc 8h40 phút không?
– Tôi có… – Trung Quân gật đầu.
– Vậy lúc ông bước vào phòng đã gặp cô Nguyễn Thị Ngọc Ánh phải không?
– Phải. – Trung Quân vẫn gật đầu.
– Có phải ông đã cưỡng bức cô Ngọc Ánh?

Thùy Chi lúc này bên trong phòng giám sát hai nắm tay cũng bóp chặt lại. Ánh mắt nàng không hề rời khỏi nét mặt của Trung Quân. Nhưng nét mặt anh vẫn không hề biến đổi, chỉ thản nhiên lắc đầu:

– Không. Tôi chưa bao giờ chạm đến người cô ấy.

Trung Úy Nga và Thiếu Uý Đại nhìn nhau nhíu mày, tiếp tục hỏi:

– Lúc đó tình trạng của cô Ngọc Ánh thế nào? Anh có thể nói rõ không?
– Cô ấy không mặc quần áo. – Trung Quân vẫn mang giọng điệu bình thản nói.
– Trong phòng còn có ai nữa không?
– Không… không có ai nữa…

Thùy Chi hơi nhíu mày. Trong những người ở đây có thể nói nàng là người tiếp xúc nói chuyện với Trung Quân nhiều nhất. Trong câu trả lời vừa rồi của anh, nàng nghe ra được sự ngần ngừ dù chỉ thoáng qua rất nhanh. Anh đang nói dối sao? Trung Quân đang muốn che giấu cho ai?

– Vậy anh đã nói gì với cô Ngọc Ánh?
– Tôi hỏi cô ta Thùy Chi, bạn gái tôi đang ở đâu… Cô ta bảo không biết… Thế là tôi đi xuống…

“Rầm…” – Thiếu Úy Đại vỗ bàn đứng phắt dậy, gầm lên:

– Đỗ Trung Quân… Anh đang nói dối.
– Ah… Vậy sự việc như thế nào mới là sự thật, anh nói tôi nghe thử… – Trung Quân tay đặt lên đùi nhướng mày hỏi.
– Anh thấy cô Ngọc Ánh tình trạng khoả thân, không kềm được lòng đã cưỡng bức cô ấy. Sau đó vì chạy tội… anh đã ném cô ta qua ban công tầng 15. Có phải không?
– Ha ha… Thiếu Úy… Đại… – Trung Quân bật cười, nhìn bảng tên trên ngực anh ta. – Ra đây là cách anh thường thẩm vấn nghi phạm. Nhét chữ vào mồm người ta sao?
– Ông Đỗ Trung Quân… Yêu cầu anh trả lời câu hỏi. – Trung Úy Nga gằn giọng.
– Không phải tôi đã trả lời rồi sao? Tôi không hề chạm đến người Ngọc Ánh. Còn chuyện suy đoán của Thiếu Uý Đại… – Trung Quân lắc đầu cười nói. – Người như Ngọc Ánh, tôi muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, tôi cần phải cưỡng bức cô ta sao?

Thùy Chi cắn nhẹ bờ môi. Vẻ ngông nghênh kiêu căng của Trung Quân nàng đã thấy qua. Vô cùng đáng ghét. Nhưng trong đó lại toát lên một sự tự tin làm trái tim nàng mềm nhũn.

– Hành vi cưỡng bức không nhất thiết xuất phát từ ham muốn không đạt được. Mà có thể do sở thích của cá nhân… – Trung Úy Nga trầm giọng nói. – Anh có thể có nhiều phụ nữ, không chứng minh rằng anh sẽ không cưỡng bức người khác…

Thùy Chi trầm ngâm im lặng. Lời của Trung Úy Nga vừa nói là hoàn toàn rập khuôn với lời giảng của nàng trong lớp tập huấn Tâm lý Tội phạm vài tuần trước. Chị ấy rất thuộc bài… Nhưng lại làm nàng lo lắng.

– Ông Đỗ Trung Quân… ngoài cái chết của cô Nguyễn Thị Ngọc Ánh đêm qua. Chúng tôi còn có nhân chứng khác tố cáo anh có khả năng là một thành viên của Thiên thần Hội…

Lời nói tiếp theo của Trung Úy Nga làm Thùy Chi sửng sốt. Nàng quay ngoắt sang ông Can thì bắt gặp ánh mắt ông cũng đang nhìn mình.

– Là Bích Phương, nạn nhân thứ hai… – Ông Can trầm giọng nói. – Cô ấy thấy em có vẻ thân thiết với Bác sĩ Trung Quân nên đã không gửi đơn tố cáo cho em.
– Cô ấy nói gì? – Thùy Chi nhíu mày hỏi.
– Bích Phương nói sau khi chữa trị ở nhà Bác sĩ Trung Quân xong. Cô ấy chợt nhớ ra một chi tiết… Dáng người phía sau của anh ta rất giống một người trong nhóm Thiên thần Hội cô ấy đã nhìn thấy. Trung Úy Nga đã đến tận nhà Bích Phương thử nghiệm… Dùng ba mươi tấm hình phía sau của đàn ông hình thể tương tự như Trung Quân… Kết quả cô ấy vẫn chọn đúng tấm hình của Trung Quân được cắt ra từ một cuốn tạp chí.
– Dù vậy cũng không đủ cơ sở để kết luận Trung Quân là người của Thiên thần Hội chứ? – Thùy Chi hỏi.
– Đúng, nhưng nhân chứng này khi đưa ra toà sẽ thuyết phục được bồi thẩm đoàn rằng anh ta có sở thích cưỡng bức phụ nữ…
– Không… không thể nào…

Thùy Chi cắn bờ môi mình đến đau đớn. Nàng không tin Trung Quân liên quan đến Thiên thần Hội. Nhưng nàng lại không ngờ việc mình đem Bích Phương đến nhà anh chữa trị lại đem đến cho anh phiền phức to lớn.

– Trung Úy nói một cách úp mở như vậy… Xem ra Bích Phương cũng không quá chắc chắn xác định tôi là người của Thiên thần Hội. Có phải không? – Trung Quân sau vài giây ngạc nhiên thì cười nhạt nói.
– Làm sao anh biết là Bích Phương tố cáo anh? – Trung Úy Nga nheo mắt nhìn Trung Quân hỏi.
– Khó đoán lắm sao? – Anh nhún vai ung dung nói. – Hai nạn nhân công khai danh tính của Thiên thần Hội. Một người còn đang ở trạng thái mơ hồ trong Bệnh viện Tâm thần. Người còn lại do chính tôi tiếp xúc chữa trị…
– Hừ… Trung Úy. Tiếp tục câu hỏi… – Trung Úy Nga hừ lạnh nói.
– Ông Đỗ Trung Quân… – Thiếu Uý Đại tiếp tục đặt câu hỏi. – Như ông nói, sau khi nói chuyện với cô Ngọc Ánh, không tìm được bạn gái mình, ông đã đi xuống lầu. Đó là lúc mấy giờ?
– Tôi không nhớ rõ… Lúc đó tôi có rượu trong người cũng không chú ý về thời gian. – Trung Quân trầm ngâm nói.
– Vậy sau đó thế nào? Ông tìm thấy Thùy Chi, bạn gái ông ở đâu?
– Tôi… tìm thấy Thùy Chi ngồi trước nhà vệ sinh nữ… Sau đó tôi đã đưa nàng về nhà tôi.

Thùy Chi nhíu mày thầm lo lắng. Nàng nhìn thấy ánh mắt Trung Úy Nga lóe lên tia đắc ý. Đúng như nàng dự đoán, chị ta mỉm cười nhìn Trung Quân nói:

– Rất tiếc là Dạ tiệc Thiên thần Áo trắng để bảo vệ danh tính của khách tham dự không cho phép khách sạn dùng camera an ninh trong sảnh tiệc… Nhưng camera ngoài hành lang dẫn vào nhà vệ sinh vẫn hoạt động…
– Ông Đỗ Trung Quân… Tôi có thể khẳng định rằng ông đang nói dối. Cả đêm cô Thùy Chi bạn gái ông chưa bao giờ đặt chân vào nhà vệ sinh…

“Cộc… cộc…”

Trung Quân hơi nhíu mày trầm ngâm, anh đang muốn nói thì vang lên tiếng gõ cửa. Cửa phòng bật mở. Một người cảnh sát dẫn theo một người đàn ông mặc vest đen với gọng kính vàng sang trọng bước vào.

– Trung Úy, luật sư đại diện của ông Đỗ Trung Quân đã đến.

Người đàn ông mặc vest đen bước đến trước bàn thẩm vấn đặt xuống hai cái namecard của mình trước mặt Trung Úy Nga và Thiếu Uý Đại.

– Tôi là Lê Hữu Trọng, luật sư Đại diện của ông Đỗ Trung Quân.

Ông ta nói với hai người cảnh sát rồi ngồi xuống, hơi nghiêng đầu nói với Trung Quân:

– Trung Quân. Xin lỗi tôi đến muộn.
– Không sao… Mới làm nóng chút thôi. – Trung Quân gật gù nhếch mép cười.

Bên trong phòng giám sát, đồng nghiệp bên trái Thùy Chi hít sâu một hơi thì thầm:

– Ông ta là Lê Hữu Trọng, Tiến sĩ Luật sư, Chủ tịch Hiệp hội Luật sư Thành phố.
– Mời Chủ tịch Hiệp hội Luật làm luật sư đại diện sao? Thật là có mặt mũi ah… – Đồng nghiệp khác nói.
– Không những có mặt mũi, thậm chí Trung Quân còn không trả thù lao cho ông ta.
– Hả?
– Hai người họ trong một nhóm bạn thân.

Thùy Chi nghe hai đồng nghiệp trò chuyện mà lòng thoáng nhẹ nhõm một chút. Trung Quân có một luật sư đại diện giỏi như vậy, mọi chuyện sẽ suôn sẻ trót lọt. Nhưng khi Thùy Chi vừa buông lỏng một chút thì cửa phòng Giám sát bật mở. Một người cảnh sát từ phòng pháp chứng bước vào đến trước ông Can, đưa cho ông một bìa báo cáo:

– Báo cáo Thủ trưởng. Đã có kết quả so sánh hai mẫu tinh dịch…
– Nói đi… – Ông Can quay lại hỏi.
– Kết quả… là hoàn toàn trùng khớp. Mẫu trên người nạn nhân và mẫu lấy từ người Đỗ Trung Quân là từ một người.
– Không thể nào… – Thùy Chi không thể tin vào tai mình, gần như hét lên.

Ông Can nhíu mày nhìn Thùy Chi. Ông mở báo cáo đọc lướt qua, rồi nhét thẳng vào tay nàng. Ông quay lưng đi thẳng ra khỏi phòng.

– Lập tức xin Toà án lệnh bắt giữ và khám xét nhà Đỗ Trung Quân.

Chương trước Chương tiếp
Loading...