Thời sinh viên oanh liệt
Chương 7
Sáng 31 ngày cuối cùng của năm 2011 TV dẫn bọn tôi đi chơi vòng vòng thăm nom mấy địa điểm du lịch gần nhà TV. Với cái thể loại khô khan như tôi thì tôi cũng đéo thích mấy khoản du lịch lắm đâu nhưng đi chung với mọi người cho vui. Quần quần cũng tới trưa bọn tôi mới mò về tới nhà. Bọn tôi quyết định tổ chức một bữa ăn tất niên tại nhà. Tôi với Thằng Lé nhận nhiệm vụ đi chợ mua mấy cái đồ lặt vặt còn mấy đứa ở nhà phụ chuẩn bị mấy thứ linh tinh.
Do tôi cảm thấy không thoải mái khi đối diện với ba mẹ của TV nên tôi mới dành đi chợ. Mà con trai đi chợ thì chúng mày biết rồi đó. Người ta bán sao mua vậy thôi chứ có biết con cặc gì đâu. Hai thằng cũng tay xách nách mang nào tôm, cua, mực, thịt cá… Lấy xe ra khỏi bãi dữ xe treo hết đồ ăn lên cái xe máy hai thằng tôi tính đi về. Đm lại gặp thằng ml ở ngay gần đó. Cuối năm rồi còn bị ám quẻ. Linh tính trong tôi bảo tôi nên chạy ngay đi của sơn tùng em ti pi. Thằng ml thấy bọn tôi thì lấy điện thoại ra gọi cho ai đó. Thấy thế thằng Lé vội vít ga chạy về. Thế đéo nào chạy được đoạn thì phía trước có một tốp 5, 6 xe gì đó tống hai tống ba chạy ngược chiều bọn tôi. Gậy gộc tuýp sắt cà xuống lòng đường tóe lửa. Phen này ăn lồn rồi. Phía sau thằng ml hô to bọn nó đó, chặn nó lại.
Thấy vậy thằng Lé bẻ cua quẹo vào cái hẻm gần đó tẩu thoát. Công nhận tay lái thằng Lé cũng lụa thật xuýt ném tôi xuống đường mấy lần. Cái túi bóng đựng đồ ăn bọn tôi mua bị rách. Nghêu sò ốc hến thi nhau rơi xuống đường (Sau về chỉ còn lại cái túi không)
– Tính sao mày? Thằng Lé hỏi tôi.
– Kiếm chỗ nào nấp tạm rồi tính.
– Đm biết vậy tao đéo về đây chơi. Thằng Lé than thở.
– Thôi về cũng về rồi. Giờ kiếm chỗ nào nấp đã rồi tính.
– Nấp chỗ đéo nào giờ. Ở đây lạ nước lạ cái.
Đang không biết tính sao thì bọn tôi thấy ông chú của TV hôm qua gặp ở nhà TV đang ngồi cà phê bên đường. Tôi bảo thằng Lé tấp vào chỗ ổng đi. Giờ mà chạy vòng vòng cũng đéo ổn. Thà vào ngồi khuất khuất cho bọn đó qua rồi về.
– Hai đứa đi đâu mà hớt ha hớt hải vậy?
– Bọn cháu bị…
– Bọn cháu bị lạc đường giờ không nhớ đường về nhà TV chú ạ. Tôi lên tiếng cắt lời thằng Lé.
– Sao lạc ra tận đây vậy nè. Thôi để chú dẫn về. Đường sá mấy đứa không quen lại lạc nữa.
– Dạ may quá gặp chú ở đây. Nếu không bọn cháu không biết đường nào mà về.
Bọn đuổi theo thấy bọn tôi định lao tới nhưng thấy ông chú này lại dừng lại rồi đứng bên đường canh me bọn tôi. Thấy vậy tôi đoán ông chú này chắc ở đất này cũng có tiếng.(Sau tôi mới biết ông này làm CA). Lần đánh cược này bọn tôi quay vào ô may mắn rồi. Ba người bọn tôi chạy xe về nhà TV còn lũ kia vẫn bám theo bọn tôi nhưng giữ khoảng cách khá xa. Gậy gộc cũng cất đâu rồi chứ không múa máy hùng hổ như lúc lùa bọn tôi nữa. Lâu lâu tôi ngó ra sau xem tình hình phía sau thế nào. Nhìn cái bản mặt bọn đó vừa cay cú vừa hậm hực khi không làm được gì tôi lại buồn cười.
… Bạn đang đọc truyện Thời sinh viên oanh liệt tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thoi-sinh-vien-oanh-liet/
Nồi lẩu bọn tôi chuẩn bị tất nhiên là thiếu đủ thứ. Làm TV lại phải chạy ra chợ mua thêm cho đủ. Thằng Lé kể lại cho thằng Xeko nghe chuyện bọn tôi gặp thằng ml kia lúc nãy. Cứ tưởng thằng Xeko nó lo lắng lắm ai ngờ nó cứ ôm bụng cười nói hên quá may tôi không đi cùng. Bạn bè như cc tình nghĩa xạo lìn. Ae chạy thục mạng nó ở nhà chơi phè phỡn giờ còn cười. Tôi bảo với thằng Xeko…
– Mày đi mua gói thuốc về ae hút lấy bình tĩnh cái coi. Nãy bỏ chạy rơi mẹ nó rồi. Nói chọc vui nó chứ về nhà TV tôi không hút thuốc. Tôi không phải tỏ vẻ ngoan hiền gì nhưng ít ra cũng tôi chút ấn tượng tốt tí. Kẻo người ta lại nói sinh viên mà cái đéo gì cũng biết thì ra cái thể thống gì.
– Cặc. Tao đâu có ngu. Đi cho chúng nó mần thịt tôi à. Thuốc tôi đang còn. Thằng nào hết tự đi mua. Bố tiên sư nhà nó khôn thế là cùng. Nói xong nó móc gói Jet ra còn đúng 3 điếu.
– Tao mua về mày đừng xin nha. Tôi nói…
– Ae với nhau cả năm nay chả lẽ có điếu thuốc cũng không chia sẻ. Đm nó lật mặt hơn bánh tráng.
– Nói chứ hai thằng mày hạn chế đi lung tung đi. Cần gì tao nhờ TV mua giùm cho. Để tôi hẹn gặp thằng ml kia giải quyết cho xong một lần.
– Nó xiên chết cụ mày giờ. Thằng cháu đích tôn này nay định làm anh hùng rơm à. Đưa số bố mẹ mày đây có gì tao gọi về nhà báo vào đây mà lượm xác thằng cháu đích tôn về. Nghe nó lải nhải muốn giộng cho đấm vào mồm.
– Vậy mà đi nc với thằng mặt lồn đó đi.
– Tao đéo liên quan. Việc của tôi giờ là ăn nhậu rồi về lại SG. Vừa nói nó vừa châm điếu thuốc hút kiểu như bỏ mặc thế sự.
– Dái như hạt kê còn bày đặt. (Câu này hồi đó bọn tôi hay nói chỉ thằng nào nhát gan)
– Kệ mẹ tao. An toàn là bạn. Vẫn vẻ mặt đéo quan tâm thế sự. Nói vậy chứ nếu có chuyện tôi tin hai thằng bạn tôi đéo bỏ lại tôi.
… Bạn đang đọc truyện Thời sinh viên oanh liệt tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thoi-sinh-vien-oanh-liet/
TV cũng đi chợ về bọn tôi cũng đứa tay đứa chân làm. Hai con Luật hôm nay khác hẳn hôm qua. Hôm qua thì ăn xong lủi lên phòng năm còn hôm nay lại lăng xăng làm hết việc này đến việc khác. Tôi nghĩ Chắc bọn nó cũng không phải lười biếng lắm nhưng hôm qua chỉ là hơi mệt thôi. (Nhưng sau này tôi có dịp cùng TV qua phòng hai con này thì tôi biết suy nghĩ của tôi lúc đó sai. Phòng như cái ổ lợn) Do hôm nay bố mẹ TV được người ta mời đi ăn tất niên nên chỉ có mấy đứa bọn tôi ngồi với nhau khiến không khí cũng thoải mái hơn nhiều. Vẫn là TV quan tâm gắp thức ăn cho tôi như mọi khi. Hai thằng mọi kia thì vẫn bản tính phàm ăn tục uống đéo bận tâm hoàn cảnh xung quanh. Tôi ý thức được đây là nhà người ta nên bảo hai thằng uống vài ly ăn cho ngon miệng chứ đừng uống nhiều. Mọi người ngồi nói chuyện vui vẻ là được rồi. Ăn uống xong bọn tôi dọn dẹp lau chùi lúc rồi cũng đưa nhau lên phòng nghỉ ngơi chút để đi chơi xem bắn pháo hoa. Tôi về phòng TV nói chuyện lúc.
– Em. Em có số thằng ml kia không?
– Để em kiếm lại xem có không. Tại em không lưu. Anh xin số nó làm gì vậy?
– À. Không có gì. Tại anh có đứa em tính thi vào trường nó học anh muốn hỏi nó vài thứ. Với lại bọn anh cũng giảng hòa nhau rồi. Tôi không muốn TV biết chuyện nên tôi không kể lại hồi chiều. Vì ngoài TV ra thì tôi chả biết tìm số tml đó ở đâu. Không giải quyết thì mấy ngày ở đây kiểu gì ra đường chả bị nó úp sọt.
– Gặp nhau lúc nào mà giảng hòa? TV nhìn tôi vẻ nghi ngờ?
– Hồi ở SG đó em. Sau hôm đó nó hẹn anh cà phê nói chuyện.
– Ừ. Về đây có gì phải nói em nha. Sđt nó nè anh.
– Ok em. Thôi nghỉ xíu đi lát đi chơi. Anh về tắm rửa xíu. Người ngợm hôi quá rồi.
– Hôi đâu. Em thấy thơm mà. TV ôm tôi hít hít rồi cười. Tôi cũng ngồi ôm xíu rồi về phòng. Ở lâu sợ ba má TV về lên phòng lại thấy thì khó xử.
Ra khỏi phòng tôi đi thẳng ra ban công. Cầm điện thoại lên bấm vào dãy số điện thoại TV vừa đưa cho tôi. Sau tiếng một hồi chuông đổ thì không ai bắt máy. Tôi lại bấm gọi tiếp. Đầu dây bên kia có tiếng trả lời.
– Alo. Ai vậy?
– Tao là T…
– Đm mày chạy nhanh đấy con chó. Tao mà bắt được mày thì hết đường về SG đó con.
– Mày muốn bắt tao không?
– Mày nói cái gì? Hình như thằng ml bất ngờ với câu trả lời của tôi.
– Tao với mày gặp nhau.
– Mày được. Xem lần này mày chạy thoát không.
– Thoát hay không tính sau. Đây đất của mày tất nhiên mày chó cậy gần nhà. Nhưng tao cần phải gặp nói chuyện với mày.
– Đm cho cái hẹn đi.
– Mày nên nhớ mày hôm nay ở đây có thể đập được tao. Nhưng ngày sau mày vào lại SG thì sẽ gặp điều tương tự. Trừ khi mày không muốn quay lại Sg nữa hoặc tôi không về được SG nữa.
Một thoáng ngập ngừng rồi thằng ml nói tiếp…
– Mày muốn như thế nào?
– Gặp nhau nói chuyện với nhau một lần cho rõ ràng. Một đối một như hai thằng đàn ông. Tao nghĩ mày cũng là thằng đàn ông nên mày hiểu ý tôi. Đm tôi nói vậy chứ nghĩ nó mà kéo cả đám ra thì tôi mềm xương.
– Vậy gặp ở đâu.
– Quán cà phê Xxx gần nhà TV.
– Ok vậy 30p nữa tao đến. Nói xong thằng ml tắt máy.
Đứng châm điếu thuốc hút tôi suy nghĩ một lúc. Đúng là chuyện này không nên để ai biết. Giải quyết một lần cho xong. Tôi không muốn thằng Lé với Xeko bị cuốn vào vụ này, tuy bọn nó có liên quan nhưng lần đó là bọn nó bị đánh trước. Lần này về đây là tôi rủ bọn nó cùng về nếu bọn nó bị gì thì tôi cũng áy náy lắm.
Tôi về phòng tắm rửa thay quần áo rồi mở cửa phòng đi ra. Thấy vậy thằng Lé hỏi tôi.
– Đi đâu vậy?
– Tao đi ra đây có chút chuyện.
– Mày đi gặp thằng ml kia đúng không? Thằng Xeko hỏi tao.
– Tao đi có chút việc thật mà.
– Đm giấu làm cl gì. Ae cả. Thằng Lé nói. Đúng là không có gì qua mắt được mấy thằng này.
– Bọn tao đi với mày. Thằng Xeko lên tiếng.
– Bọn mày ở nhà đi. Mình ra đây là đi chơi chứ đéo phải đi đánh nhau. Tao đi tí tao về giờ.
– Đi mình nó đập mày chết đó. Thằng Lé lo lắng.
– Đi nói chuyện một với một thôi. Không sao đâu. Bọn mày yên tâm đi.
– Để bọn tao đi cùng đi. Lỡ nó kéo nguyên ben đi thì mày sao chống nổi.
– Không sao đâu mày. Hai thằng mày ở nhà đi.
– Vậy mày đợi tao chút.
Thằng lé vào lục lọi trong ba lô xong đưa cho tôi cái bình xịt hơi cay. Không biết nó lấy được ở đâu mang theo bên mình vậy nhỉ.
– Cầm theo đi, tao mới hack được của ông anh. Hàng nhập khẩu đó. Xịt phát đảm bảo khóc hơn má nó chết. Vl thằng bạn. Tôi đút cái bình vào túi áo khoác rồi mở cửa đi ra. Hai thằng kia đứng nhìn tôi đi không biết nói gì. Việc của chúng nó đến đây là kết thúc còn lại là việc riêng của tôi.
… Bạn đang đọc truyện Thời sinh viên oanh liệt tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thoi-sinh-vien-oanh-liet/
Tôi đến quán cà phê thấy thằng ml đã đến rồi. Đi cùng với thằng ml là thằng đầu đinh nhìn khá là gấu. Thằng này nhìn đứng tuổi hơn tầm 30 gì đó nhưng vẻ mặt nó có gì đó không đáng ghét như thằng ml kia. Bọn nó vẫn chưa thấy tôi đến. Đm hẹn gặp một mình mà lại đi hai mình, có khi nào là 3 mình bốn mình hay rất nhiều mình đang chờ tôi trong quán cà phê không? Hít một hơi lấy tinh thần đi vào quán cà phê nhưng tôi lại không tiến đến chỗ thằng ml đang ngồi. Để chắc chắn tôi đi ra phía sau quán cà phê xem tình hình sao. Sẵn xem nếu bị úp thì chạy ra phía sau xem có lỗ thoát nào không. Ok có một cái cửa mở ra phía sau cánh cửa là một bãi đất trống. Do người ta chưa xây nhà nên vẫn còn để cỏ mọc um tùm. Qua bãi đất là qua đến đường lớn. Tôi khép hờ cánh cửa nhưng không chốt lại lỡ có chạy cũng không mất thời gian mở chốt. Cẩn tắc vô áy náy.
Tôi đi lại bàn chỗ thằng ml ngồi. Thằng mặt lồn thấy tôi thì đứng dậy với đấm tôi nhưng tôi né được. Đồng thời thọc tay vào túi áo cầm cái bình xịt nếu tình hình xấu hơn thì rút ra. Thằng gấu kia thấy thằng ml vậy thì đứng dậy níu lại kêu ngồi xuống.
– Nó dám đến đây một mình gặp mày thì mày cũng ngồi xuống xem nó nói gì. Có tao ở đây nó chạy không thoát đâu. Hóa ra thằng gấu này cũng thuộc dạng có thể nói chuyện được nhưng chắc cũng không phải dạng vừa. Sợ nhất cái kiểu nói được làm được.
– Nhưng mà bọn nó ở SG đánh hội đồng em. Hôm nay bọn đó đến đây em phải trả lại. Còn có hai thằng đi cùng thằng này nữa. Đm thằng ml này mày bị đánh là đúng rồi, hôm đó tao không cản thì mày ăn cháo bệnh viện rồi giờ còn ở đây láo lồn.
– Mày kể tao nghe. Sai một câu tôi chặt chân mày. Thằng gấu nhìn thẳng mặt tôi. Vẻ mặt này giống y chang một ông anh tôi quen ở quê. Sẵn sàng đập tôi nếu lỗi lầm thuộc về tôi.
– Vâng anh. Em ra đây cũng muốn giải quyết một lần cho dứt điểm. Chuyện này do em chứ hai đứa bạn em không liên quan lắm.
– Hai thằng chó đó cũng đánh tao. Thằng ml chen vào.
– Mày im cho nó nói. Thằng gấu quay qua gằn giọng với thằng ml.
Tôi kể lại mọi chuyện cho thằng gấu nghe qua một lượt. Vừa kể vừa xem sắc mặt nó sao mà ứng biến. Đến đoạn ở hồ đá thì thấy thằng gấu quay qua lườm lườm thằng ml rồi quay qua nghe tôi kể. Thằng ml kia thì cũng không hung hăng như lúc đầu nữa. Đã thế tôi cứ xoáy sâu vào vụ hồ đá trước. Nào là sàm sỡ rồi làm khó con nhà người ta đủ các kiểu con đà điểu. Kkkk. Càng nghe mặt thằng gấu lại sầm lại, lâu lâu chau mày lại rồi lại quay qua nhìn thằng ml.
– Em muốn hẹn gặp thằng ml này nói chuyện một lần cho dứt điểm. Em không muốn làm liên lụy mấy đứa bạn em cùng ra đây chơi với em. Tôi quay qua nói với thằng gấu. Tôi biết chắc kẻ giải quyết vấn đề ở đây là thằng gấu. Còn thằng ml kêu người đi cùng thì chắc chắn không đủ tự tin một đối một với tôi rồi.
– Mày giờ muốn như thế nào. Thằng gấu quay quả hỏi thằng ml. Vl chả nhẽ tôi tính toán sai sao.
– Em… Thằng ml lúc này lại đéo giám nói gì.
– Mày muốn kêu tao ra đây để đập nó?
– Vâng anh. Em muốn cho nó một trận.
– Mày sống như con cặc tao á. Gặp tôi tôi còn đập mày nặng hơn. Giờ thích đập nó đúng không. Tôi làm trọng tài cho hai thằng mày bật co. Xong bắt tay nhau giảng hòa. Hay quá anh zai ơi. Đúng ý em vãi lồn luôn ạ. Còn vụ bật co em cũng đồng ý nốt.
– Anh phe em hay phe nó mà lại nói cho nó vậy. Thằng ml quay qua nói với thằng gấu vẻ bất phục.
– Tao đéo phe thằng con cặc nào cả. Nếu mày bị oan ức thì thằng này đéo bước ra khỏi đây được. Nhưng mày vào trong đó sống như con cặc tôi vậy em. Nó còn bản lĩnh hơn mày dám ra đây gặp mày. Mày đến bản lĩnh bật co còn đéo có. Hay vl anh zai ơi, anh nói em nghe mát ruột quá.
– Em cũng không muốn gây gổ kiểu này mãi anh ạ. Bọn em ra đây đơn giản chỉ muốn đi chơi cho vui vẻ chứ không muốn dính líu đến mấy chuyện này. Tôi nói với thằng gấu.
– Mày cũng khá lắm. Dám ra đây đối mặt. Tao thích những thằng như vậy. Thằng gấu vỗ vai tôi.
– Còn mày. Có gì để nói nữa không? Thằng gấu quay qua hỏi thằng ml.
Bỗng lúc đó có mấy chiếc xe máy kéo đến quán cà phê. Tầm chục mạng hùng hổ đi đến chỗ bàn tôi đang ngồi. Đm lại bọn lồn nào nữa đây, tôi nhích cái ghế nếu không ổn thì tẩu vi thượng sách. Kkkk. Mấy thằng kia đến chào thằng gấu rồi kéo ghế ngồi vòng quanh bàn tôi ngồi. Thế này thì chạy thế lồn nào được nữa.
– Mấy thằng mày đi đâu đây?
– Thằng ml hẹn bọn em ra đây ạ. Không ngờ gặp anh ở đây.
Thằng gấu nhìn mấy thằng mới đến rồi quay qua nhìn thằng ml như hiểu ra vấn đề rồi nói.
– Bọn mày về đi. Ở đây có tao lo. Thằng gấu nói.
– Dạ anh. Vậy bọn em về trước. Mấy thằng kia đứng dậy đi về.
– Mà tao nói này. Bọn mày không thằng nào được đụng đến thằng này. Chuyện nó với thằng ml cứ để chúng nó tự giải quyết. Ngon cơm quá anh zai ơi…
– Bọn em biết rồi anh.
Bọn kia rút hết còn lại tôi với hai thằng kia. Thằng ml thì mặt đần thối hết nhìn thằng gấu rồi nhìn ra cửa. Nhìn nhìn cc không có gì nữa thì để tôi về. Ngồi đây làm cl gì mà ngồi. Thằng gấu thấy vậy cũng đứng dậy đi về còn hẹn tôi nếu ở lại nhiều ngày thì đi nhậu bữa. Chỉ còn lại thằng ml ngồi lại.
– Giờ mày muốn sao? Nếu không có gì thì tao về trước.
– Mày yêu TV thật lòng chứ. Sau một lúc im lặng nó hỏi tôi.
– Ừ. Nếu không yêu tao đã không ở đây.
– Ừ. Mày hơn tao. Tôi thua mày. Đm mày thua từ hồi ở Sg chứ phải bây đéo đâu mà nhận thua.
– Ừ vậy tao đi trước.
Tôi đi ra tính tiền rồi đi về. Kệ mẹ thằng ml ngồi đần cục ở đó. Dù sao cũng giải quyết xong chuyện mà đéo phải động tay động chân chút nào nên tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều.
Về đến nhà thấy thằng Lé với Xeko cùng TV đang đứng đợi tôi ở cổng. Thấy tôi về cả ba cùng chạy lại xem tôi có bị làm sao không. Chắc hai thằng mọi kia lại tò mò tọc mạch kể cho TV nghe rồi. Mà thôi kệ mẹ nó chuyện cũng xong xuôi hết rồi. TV nắm tay tôi nhìn tôi mắt rưng rưng…
– Sao anh không nói cho em biết. Lỡ có chuyện gì làm sao.
– Có chuyện gì là chuyện gì. Chẳng phải là anh vẫn lành lặn trở về đây rồi sao.
– Lần sau không được giấu em nữa đó. Em biết em lo thế nào không. Vừa nói TV vừa thút thít khóc.
– Rồi rồi. Anh biết rồi. Lần sau không vậy nữa. Tôi lấy tay lau nước mắt cho TV.
– Hứa nha. TV ngẩng mặt nhìn tôi.
– Rồi rồi. Anh hứa.
– Thằng con trời chưa chết à. Thằng Lé nhe răng cười.
– Tao cứ tưởng ae mình tốn ít tiền đi mua nhang cúng nó. Đang đói nghèo mà dính thêm tiền chắc tôi chớt. Thằng Xeko xen vào hùa với thằng Lé. Mẹ hai thằng mọi mồm lúc nào cũng thối như cóc chết. Nhưng mà tôi quen rồi nên đéo bận tâm.
– Hai người khùng à. TV nguýt hai thằng mọi.
– Chồng tương lai cô về rồi đó. Không mất miếng tiết nào. Có cần về phòng cởi ra kiểm tra cho chắc không? Hai thằng lại ôm bụng cười hô hố.
– Im mẹ mồm đi. Nói nhiều tao lại giã cho giờ.
– Anh ơi nó đòi giã em, em sợ quá. Thằng Xeko vờ ôm thằng Lé. Đm nhây đến thế là cùng.
– Ngoan anh thương. Thằng nào dám giã em của anh. Thằng Lé vuốt vuốt đầu thằng Xeko. Bệnh thế là cùng. Đéo đỡ đc hai thằng này.
– Đi vào nhà em. Kệ chúng nó. Tôi dắt TV đi vào nhà kệ hai thằng kia.
Vừa vào tới cửa thấy ba TV đang ngồi uống trà xem tivi. Thấy vậy tôi vôi buông bàn tay TV ra. Tôi chưa muốn công khai mối quan hệ giữa tôi và TV ra cho gđ em biết lúc này. Nhưng hình như hành động của tôi không thể qua mắt được ánh mắt của ba TV. Cũng đúng thôi người ta ăn muối còn nhiều hơn tôi ăn cơm thì có cái gì mà qua mắt được chứ. Vẫn vẻ bình thản ba TV nhấp chén trà uống một ngụm rồi nói.
… Bạn đang đọc truyện Thời sinh viên oanh liệt tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thoi-sinh-vien-oanh-liet/
– Mấy cháu lát đi xem bắn pháo hoa à?
– Dạ vâng bác.
– Ừ đã về đây chơi thì đi chơi cho vui vẻ. Nhưng đi cũng cẩn thận. Chỗ đông người để ý đồ đạc.
– Hai bác có đi xem không ạ?
– Haha. Hai bác già rồi. Để dành cho lớp trẻ xem.
– Dạ vâng bác. Bọn cháu xin phép lên phòng trước.
– Ừ cháu. À TV ngồi đây nói chuyện với ba xíu.
Bọn tôi đi lên phòng nhưng tôi vẫn ngoái lại nhìn một tí. Sắc mặt ba TV vẫn bình thản như thường còn TV cũng không có gì là bối rối hay gì cả. Chắc là chuyện riêng gia đình thì phải. Thôi kệ chuyện gì đến thì cứ đến quan trọng là cách ta đón nhận nó như thế nào và vượt qua nó ra sao. Nằm xuống giường lấy điện thoại ra chơi lúc thì thấy cuộc gọi nhỡ của Đuôi gà. Chắc lúc nãy tôi đi ra cà phê nên tôi để im lặng nên đuôi gà gọi tôi không biết. Bấm máy gọi lại xem có chuyện gì không vì lâu rồi đuôi gà không gọi cho tôi.
– Nãy gọi tao có chuyện gì à?
– Nãy mình đi qua chỗ tao mà không thấy ở phòng nên gọi hỏi thăm thôi.
– À tao đang đi công chuyện, không có ở SG.
– Đi đâu thế. Tưởng ở SG tối rủ đi chơi xem bắn pháo hoa.
– Xa rồi. Haha. SG thiếu cha gì thằng cho Đuôi gà rủ nè.
– Không thích. Nhiều nhưng không phải người cần.
– Gớm bắt đại thằng nào mà đi chứ đi mình sao vui.
– Thà đi một mình còn hơn. Mà tao không ở đây nên thôi không đi nữa ở nhà ngủ.
– Ừ ngủ tốt hơn đó. Đi ra đông người chen chúc hít bụi thà ở nhà ngủ.
… Bạn đang đọc truyện Thời sinh viên oanh liệt tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thoi-sinh-vien-oanh-liet/
Bọn tôi tầm phào xíu rồi chúc nhau năm mới này kia. Nếu lời chúc của mọi người mà thành hiện thực thì giờ tôi tỷ phú cmnr. Haha. Nhưng dù sao cũng là tấm lòng của người ta nên mình cũng nên ghi nhận. Tôi nghe tiếng cửa phòng TV mở tôi cũng đi sang xem tình hình sao, cuộc nói chuyện có liên quan đến bọn tôi yêu nhau không.
– Ba nói gì vậy em?
– Hi. Ba hỏi chuyện học của em ở Sg, rồi hỏi về anh. Vl quả nhiên không thể qua mắt người lớn được.
– Hỏi sao em?
– Hỏi mấy cái chung chung thôi. TV vừa nói vừa tủm tỉm cười. Có gì thì nói ra chứ úp mở chung chung nghe khó chịu vl…
– Chung chung là sao em?
– Thì học hành rồi sau này tính làm gì? Biết ngay mà. Người lớn thường nhìn xa hơn. Họ quan trọng cái tương lai sau này.
– À ừ.
– Ba hỏi em với anh yêu nhau à? Rồi rồi vào vấn đề rồi.
– Em nói sao.
– Em không trả lời gì cả. Hihi. Haizzz. Cái này tôi chịu, mập mờ không trả lời thì khác gì thừa nhận bọn tôi đang yêu nhau. Mà thôi biết trước hơn biết sau.
– Ừ em. Thế ba e nói gì nữa không?
– Ba không nói gì nữa. Nói gì nữa chứ, chắc đầu cụ đang tính trước cả dặm đường.
Tối đó TV dẫn bọn tôi đi chơi qua chỗ bắn pháo hoa. Cả bọn quyết định thuê taxi đi cho đỡ kẹt đường đỡ chen lấn. Thời khắc chuyển giao năm cũ và năm mới cũng tới. Bầu trời rực sáng với những loạt pháo hoa đủ màu khoe sắc. Nếu mỗi người là một vệt sáng trên trời thì tôi nghĩ ai cũng ánh lên sự huy hoàng nhất, đẹp nhất trước khi vụt tắt. Ai cũng muốn mình có một cuộc đời đáng sống, đáng để tự hào, ai cũng muốn mình không uổng kiếp này. Dù tiết trời se lạnh nhưng lòng tôi vẫn thấy ấm áp lạ thường. Phải chăng năm nay tôi không cô đơn như mọi năm. Tôi muốn năm mới mọi điều đều thuận lợi, mọi thứ đều đi theo quỹ đạo tôi vạch sẵn. Tôi cũng mong cho mọi người thân yêu bên cạnh tôi đều an yên và đạt được những gì họ mong muốn.
– Em muốn năm nào cũng được cùng anh đón năm mới. TV quay qua nhìn tôi.
Tôi không trả lời mà khẽ nâng cằm TV lên đặt vào đó một nụ hôn. Đó là câu trả lời của tôi dành cho TV. Một nụ hôn trong thời khắc đầu năm bên người mình yêu thương thì còn gì ấm áp hơn. Tôi vòng tay ôm TV vào lòng tận hưởng cái cảm giác sung sướng ấy. Tận hưởng giây phút đẹp nhất quãng đời sinh viên của tôi. Giây phút đẹp thế nào cũng phải đến lúc kết thúc. Mà cách kết thúc đôi lúc đéo thể ngờ được.
– Em cũng muốn năm nào cũng được đón năm mới với anh. Thằng Xeko ôm thằng Lé vừa quay qua nhìn hai đứa tôi nham nhở. Đm hai thằng mọi chuyên phá đám làm đứt dây đàn.
– Anh cũng thế. Nhưng đm anh đéo dám hôn em như bọn kia. Thằng Lé trả lời rồi nhìn qua bọn tôi cười. Thực sự với tôi thì hai thằng này như chí cốt, nếu không có chúng nó chắc thời sinh viên của tôi tẻ nhạt lắm. Chỉ tiếc ở thời điểm này mỗi đứa một nơi, cuộc sống cơm áo gạo tiền nên cũng ít nói chuyện với nhau hơn. Chắc đó là cái giá của sự trưởng thành chúng mày nhỉ. Bạn bè càng ít đi, sự chân thành cũng không còn nhiều như xưa.
Sáng mồng một đầu năm của tôi bị đánh thức bởi sự ồn ào huyên náo ở dưới nhà. TV dậy lúc nào tôi không biết, lẻn lẻn về phòng đánh răng rửa mặt thì thấy hai ông thần kia vẫn còn say giấc. Tôi cũng không gọi dậy mà thay vào đó tôi lấy hết chăn mền cất đi rồi bật điều hòa xuống mức thấp nhất, bật thêm chiếc quạt nữa cho chúng nó ngủ cho mát. Sự quan tâm của tôi đổi lại là tràng chửi xối xả của chúng nó vào ngày đầu năm. Xong xuôi ba thằng tôi đi xuống thấy họ hàng hang hốc đầy đủ ban bệ tập trung trong nhà sẵn rồi. Đm lại tụ tập ăn nhậu chứ có gì khác hơn vào cái ngày này chứ. Lại sà vào chuẩn bị cho việc nhậu nhẹt, bọn tôi được cho ngồi chơi nhưng thấy kỳ kỳ khi cứ ngồi không chờ ăn vậy nên tôi thấy ai làm gì thì cứ nhảy vào phụ. Phụ được cái gì thì phụ chứ không như hai ông thần kia lên ghế ngồi trà nước xem tivi. Xong xuôi hết mọi người cũng bày ra giữa sân ngồi cho rộng rãi thoải mái. Sắp xếp chỗ ngồi thế đéo nào ba TV lại ngồi cạnh tôi luôn. Tình hình này khá là căng thẳng đây, chắc cụ lại tính lân la dò hỏi vài câu từ tôi. Phải bình tĩnh ứng biến tôi tự nhủ mình như vậy.
– Cháu uống được rượu chứ? Ba TV hỏi tôi. Bắt đầu sớm thế bác ơi để cháu chuẩn bị đã chứ. Vậy để cháu mời trước cho phải phép chứ để bác mời lại khó nói chuyện.
– Dạ cháu biết chút chút nhưng k uống được nhiều ạ. Nói giữ ké vậy chứ rượu bia bác phải gọi cháu bằng cụ. Kkk. Vừa nói tôi vừa cầm chai rượu rót vào ly cho ba TV rồi mới đến mọi người xung quanh cuối cùng mới đến ly tôi.
– Dạ cháu mời bác một ly. Cảm ơn gia đình bác đã nhiệt tình đón tiếp cháu và các bạn ạ. Tôi cầm chén rượu lên tay còn lại đỡ phía dưới tỏ thái độ kính trên.
– Bác cảm ơn cháu. Còn có lý do gì đặc biệt hơn nữa không cháu? Ôi bác hỏi xoáy vậy cháu biết trả lời sao. Chả lẽ nói mời bố vợ tương lai một ly.
– Dạ cháu cũng hy vọng có cái lý do đặc biệt đó bác. Nói xong tôi với TV cụng ly 100%. Sáng giờ chưa ăn gì mà uống rượu vào nó xót ruột không thể tả.
– Thế cháu có định hướng gì cho tương lai chưa? Ôi bác hỏi ác quá. Nói chưa tính thì lại kêu thằng này tương lai mịt mờ đéo tính trước. Mà nói ra dự tính thì nếu không đúng như cụ muốn thì cũng xôi hỏng bỏng không.
– Dạ việc trước mắt cháu cần làm là cố học hành rồi lấy bằng ra trường ạ. Mọi tính toán sẽ không thành nếu cháu không làm được việc trước mắt ạ.
– Ừ cháu. Việc trước mắt của bọn cháu là học hành đàng hoàng rồi ra trường. Yêu đương tuổi trẻ bác không cấm nhưng đừng để nó ảnh hưởng đến việc học. Cái gì cũng phải lấy tương lai làm đầu. Cháu biết cái tương lai bác nói mà. Bác định sẵn trong đầu cho cái tương lai của con gái bác.
– Dạ vâng bác.
Nhắm thấy tình hình đéo ổn tôi huých vai đổi chỗ cho thằng Lé qua mời ba TV. Tôi né cho lành chứ ngồi nói chuyện lại thành nói dai nói dại. Thằng này thế mà khá, ngồi chém gió vanh vách khiến ba TV cũng gật gù. Biết thế tôi đổi chỗ từ sớm rồi. Bọn tôi ngồi nhậu nhẹt trà nước lúc rồi lên phòng thu dọn quần áo để về SG. Ba TV cũng ra bắt tay bọn tôi chào tạm biệt. Ổng còn vỗ vỗ lên vai tôi kêu cố gắng. Mẹ TV thì vẫn ngồi ghi ghi chép chép gì đó chỉ ngoảnh ra chào bọn tôi mấy câu rồi lại tiếp tục (chính công việc ghi chép này mới là biến cố sau này) Chào mọi người bọn tôi bắt taxi ra bến xe còn TV thì ở lại vài ngày nữa rồi mới vào SG.
Thực sự thì quãng thời gian từ tết dương đến tết âm giữa tôi và TV cũng không có gì đáng kể xảy ra. Vẫn bình bình như thế. Xen giữa là lớp tôi có chuyến tham quan Đà Lạt. Do lớp đông nên tôi và TV đi hai chuyến khác nhau nên chuyến đi Đà Lạt này chỉ có mấy trò nghịch ngu của tôi với lũ bạn.