Thời sinh viên oanh liệt
Chương 8
Ngày 23 tháng chạp tôi tiễn TV ra bến xe để bắt xe về quê. Lẫn này xa nhau gần cả tháng nên hai đứa cứ quyến luyến nhau mãi không muốn xa. TV nói tính ở lại với tôi thêm vài ngày rồi về nhưng tôi bảo vệ khỏi gia đình mong. Cái ôm cái hôn vội vã trước khi lên xe càng khiến cả hai trở nên nhớ nhau hơn. Chiếc xe từ từ rời bến đưa người yêu tôi về quê ăn tết bỏ lại tôi một mình giữa sài gòn. Qua tấm cửa kính TV vẫn vẫy tay với tôi như không muốn xa nhau. Một tâm trạng trống trải khó tả, người yêu về quê, bạn bè cũng về hết, đường sá nay đâu đâu cũng thấy không khí tết. Đâu đâu cũng thấy mai vàng khoe sắc, đâu đâu cũng thấy dòng chữ happy new year. Xen lẫn giữa những tiếng xe cộ của SG là những bản nhạc xuân vang lên trên khắp mọi nẻo đường SG. Lâu lâu một vài xe tải chở những cành đào từ ngoài bắc vào nam lại càng khiến tôi thêm nhớ nhà, nhớ cái vị tết miền bắc, nhớ cái lạnh cắt da cắt thịt, nhớ chén rượu nồng đầu xuân mà năm nào tôi cũng bị nó làm say. Nhớ mọi người ở nhà, có lẽ mọi năm giờ này tôi đang dọn dẹp trang hoàng lại nhà cửa để đón tết. Rồi đi mua cá chép về cúng ông công ông táo… (À tết đó tôi ở lại mừng thọ một người bà con của tôi trong này nên không về quê)
Bước chân về đến dãy trọ là cái khung cảnh vắng hoe chỉ còn mỗi tôi ở lại. Cái sân xóm trọ nay phủ đầy lá cây do không ai quét dọn lâu lâu gió thổi bay lên làm cho khung cảnh càng thêm ảm đạm. Mở cửa phòng ra tôi bước vào phòng rồi leo lên giường nằm nhìn ngó ra bên ngoài như chờ đợi một ai đó ngang qua nơi đây. Cái dãy trọ mọi ngày vẫn đủ trò bẩn bựa của bọn tôi mà nay chỉ có mình tôi. Điện thoại tôi có tin nhắn đến tôi ngó lên xem là của TV hỏi tôi đã về tới phòng chưa. Tôi cũng không trả lời đợi khi nào về tới nhà tôi gọi lại luôn. Mở máy tính lên chơi kiếm cái gì đó lúc này để khiến tôi vui nhưng tôi càng kiếm thì lại càng thấy thèm không khí tết. Đâu đâu cũng thấy tết, bạn bè đứa nào cũng đăng ảnh về nhà quây quần bên gia đình chuẩn bị đón tết… tôi tắt máy tính ra trước cửa ngồi châm điếu thuốc hút ngồi thất thần như người mất hồn. Mấy lần tôi định bấm gọi về nhà cho bố mẹ tôi nhưng rồi lại thôi. Tôi sợ mẹ tôi khóc vì đây là lần đầu tiên tôi đón tết xa nhà. Mỗi lần có một đứa nào đi học xa quê về nhà đón tết là mẹ tôi lại gọi điện cho tôi. Những lúc như thế tôi lại muốn bỏ quách cái SG này mà về bên gia đình.
Tôi cầm cái chổi lên quét dọn lại cái dãy trọ tôi, bao nhiêu rác với lá cây được tôi gom lại một chỗ rồi đốt sạch sẽ như mọi ngày vẫn có người ở đây. Nếu bà chủ trọ thấy cảnh này chắc chắn sẽ đéo tin vào mắt đâu, chí ít là với một thằng như tôi. Tôi cũng không hiểu sao lúc đó tôi lại siêng như vậy nữa. Nhìn lại cái dãy trọ sạch bóng thì dù mệt tôi cũng cảm thấy vui. Ít ra tôi cũng làm cho nơi đây có hơi người. Trời cũng tối dần tôi cũng đi vòng quanh cái dãy trọ bật tất cả các bóng đèn lên sao cho sáng hết sức có thể. Không phải ở một mình tôi sợ mà tôi muốn cái không khí trở nên ấm cúng hơn một chút. Vẫn thiếu thiếu một cái gì đó, tôi nghĩ trong đầu như thế. Có lẽ là một một chậu hoa cúc và một cành mai chăng. Thôi cũng tối rồi để mai rồi tính tiếp. Tôi tắm rửa đi ăn xong rồi lại về phòng nằm tiếp, tôi lúc đó không dám lên mạng vì sợ thấy cảnh mọi người về nhà ăn tết bên gia đình làm tôi thèm. Thằng Lé với thằng Xeko từ ngày chúng nó về đến giờ cũng bặt vô âm tín không thấy liên lạc gì với tôi. Tiếng chuông điện thoại của tôi kêu lên làm cắt dòng suy nghĩ của tôi. Là đuôi gà gọi cho tôi.
– Nghe nè đuôi gà?
– Về quê vui không? Mình ở lại chưa về buồn quá nên gọi cho T nói chuyện cho đỡ buồn.
– Tết này T không về. Sao đuôi gà về muộn vậy?
– Hả? T còn ở Sg? Giọng đuôi gà ngạc nhiên khi biết tôi không về quê.
– Ừ. T có việc nên ở lại. Đuôi gà ngày nào về?
– 28 Ba xuống Sg có việc rồi về chung với Ba luôn.
– Vậy cũng vui hen. T giờ nằm ở phòng nè.
– Qua phòng đuôi gà chơi nè, ở phòng một mình buồn lắm đó.
– Ừ. Xíu T qua.
Tắt điện thoại đuôi gà tôi gọi điện cho mẹ tôi xem tình hình đón tết như thế nào rồi. Vẫn cái giọng quen thuộc đó nhưng đôi lúc run lên lạc giọng mỗi khi nhắc đến chuyện tôi không về tết. Mẹ tôi vẫn thế, tuy hay là tôi nhưng lúc nào vẫn thương tôi nhất. Căn dặn tôi đủ thứ từ ăn uống cho đến đi lại. Chắc sợ tôi buồn nên mẹ tôi cũng không nhắc gì nhiều đến chuyện ở nhà chuẩn bị đón tết ra sao. Nói chuyện một lúc thì sống mũi tôi cay cay nên tôi tắt máy. Tôi mà khóc cái là mẹ tôi lại càng nhớ tôi nhiều hơn. Tôi gọi điện cho TV thì TV bảo đang ngủ chắc gần sáng mới tới nhà. Sau vài câu nhớ nhung thì tôi cũng tắt máy cho TV đi ngủ. Đúng là lúc yêu khi nào cũng muốn ở bên cạnh nhau, xa nhau lúc là lại thấy nhớ nhau, những lúc như vậy chỉ muốn đối phương xuất hiện ngay trước mặt để ôm cho thỏa nỗi nhớ. Khóa cửa phòng với cổng dãy trọ xong tôi đi bộ qua phòng đuôi gà chơi. Đây là lần đầu tiên tôi đến phòng đuôi gà sau nửa năm biết nhau. Cũng nhanh thật mới chen nhau dẫm nhau trên xe bus đó mà đã nửa năm trôi qua.
Qua đến nơi dãy trọ đuôi gà thì bắt gặp một cặp phi xe trong dãy trọ ra, balo vali lỉnh kỉnh chèn trước néo sau chắc là về quê ăn tết. Cả dãy trọ tối như mực chỉ còn mỗi phòng đuôi gà sáng điện nữa thôi. Đuôi gà cũng như tôi là người cuối cùng ở lại dãy trọ. Bước vào phòng thấy đuôi gà đang nằm đọc sách trên cái nệm, thấy tôi đuôi gà cất cuốn sách xuống rồi chạy ra đón tôi. Kiểu như Robinson lạc trên đảo gặp được người để nói chuyện. Phòng đuôi gà cũng không khác phòng TV là mấy, đều gọn gàng ngăn nắp và thơm vl đéo như phòng tôi toàn là mùi thuốc. Hai đứa ngồi nói chuyện tầm phào với nhau từ con cá bay trên trời đến con chim bơi dưới biển, đại khái là trên đời này có cái mẹ gì là bọn tôi nói đến cái đó. Kiểu như sợ câu chuyện ngừng cái là tôi về phòng tôi đuôi gà ở lại phòng đuôi gà và hai đứa lại một mình giữa cái sg cuối năm này. Nói chuyện chán chê xong thì đuôi gà lại rủ tôi mở phim xem cho vui. Tính kêu tôi ở lại đây hay sao mà hơn 10 còn rủ mở phim xem. Giờ về phòng cũng một mình chi bằng ngồi đây xem phim có người nói chuyện cũng đỡ buồn hơn. Nào buồn ngủ thì về phòng ngủ (lúc này đéo có ý địt bọp gì nha mấy bác). Tôi hỏi đuôi gà…
– Uống được bia không?
– Hi. Say làm sao? Mà sao nay rủ đuôi gà uống bia vậy? Có âm mưu gì à?
– Mưu gì? Bạn nhậu về hết rồi. Ngồi không cũng buồn mồm.
– Đồ bợm nhậu.
– Ờ không uống thì thôi.
– Ai nói không uống.
– Vậy đợi T tí. T về phòng lấy bia.
Tôi đạp xe đạp về phòng chở thùng bia hôm tôi được bà chủ trọ cho qua phòng đuôi gà. Tiện đường ghé tạp hóa mua ít đá với mấy gói snack. Dọc đường mua thêm mấy xâu cá viên chiên nữa là thấy ổn ổn. Qua tới nơi thấy đuôi gà đang hý húi nướng mực, cái này đúng gu của tôi rồi. Kkk. Hai đứa bọn tôi vừa uống bia vừa xem phim, nói thật thì phim tôi cũng chả để ý gì lắm cái tôi để ý là bia và câu chuyện của hai đứa tôi. Cứ thế một lon, hai lon, ba lon… Số lượng bia bọn tôi uống cứ tăng dần. Đuôi gà hôm đó chắc cũng uống tầm ba bốn lon gì đó. Bao nhiêu nỗi nhớ nhà, nhớ người yêu tôi dồn vào ly bia tôi uống. Mà càng uống tôi lại càng thấy nhớ… Đm đéo uống nữa uống nữa lại say vật ra đó thì mất mặt lắm. Lúc đó chắc cũng gần 1h đêm tôi mới bảo đuôi gà nghỉ. Dọn dẹp rồi nghỉ ngơi sớm chứ muộn rồi, tôi cũng phải về phòng ngủ. Tôi đi ra cửa thì một bàn tay nắm lấy tay tôi.
– T Ở lại đây với đuôi gà được không? Cái lồn gì thế? Cái này bia nói hay là đuôi gà nói đây? Một nam một nữ ở trong phòng mà lại có hơi men trong người thì tôi hiểu chuyện gì sẽ xảy ra. Tôi đủ tỉnh táo để biết cái gì sẽ đến nếu tôi ở lại.
– Say hả? Đóng cửa ngủ sớm đi. Mai uống tiếp. Tôi gỡ bàn tay đuôi gà ra. (Sao lúc đó tôi gà thật. Giờ mà e nào níu tôi kiểu vậy thì chỉ có bê lồn mà chạy với tôi)
– Em có điểm gì không bằng TV. Vãi lồn chuyển qua xưng em luôn rồi. Lại còn đi so sánh với TV của tôi.
– Đuôi gà nói gì thế? Một bên bạn một bên người yêu sao mà so sánh được.
– Em thích anh. Chỉ là em là người đến sau. Nhưng đến sau thì sao chứ. Em sẽ chờ đợi anh.
– Ê ê. Xưng hô bình thường lại cái coi. Nói tào lao nghỉ chơi giờ. Tôi hơi khó chịu rồi…
– Hôm nay em sẽ nói ra cảm nhận của em. Nếu anh không muốn nói chuyện với em nữa em cũng chấp nhận điều đó. Yêu mà không dám nói nó khó chịu lắm.
Nói xong đuôi gà ôm lấy tôi. Có hơi men cùng với mùi da thịt con gái làm dục vọng trong tôi cũng trỗi dậy. Thực sự trong mắt tôi đuôi gà rất đẹp. So với TV thì cũng kẻ tám lạng người nửa cân. Cái ôm quá chặt của đuôi gà làm sợi dây chuyền tôi đeo ép vào ngực tôi hơi cấn cấn đau. Là sợi dây chuyền TV tặng tôi, là minh chứng cho tình yêu của bọn tôi. Tôi sẽ không làm gì có lỗi với TV cả. Ngay lúc này hay cả sau này cũng thế. Tôi gỡ tay đuôi gà ra rồi đi về một mạch đến phòng. Đuôi gà gọi tôi mấy cuộc mà tôi không nghe và cũng không muốn nghe lúc này. Có tin nhắn đến mà tôi cũng không đọc mà xóa luôn. Tắt nguồn điện thoại tắt điện leo lên giường nằm ngủ mà lòng thấy cảm giác khó chịu. Rồi sau này tôi với đuôi gà sẽ đối mặt với nhau như thế nào? Tình bạn này nên tiếp tục hay dừng lại? Lúc nãy tôi bỏ về chắc đuôi gà buồn lắm? Không biết lúc nãy có nhớ để khóa cửa không? Mà con gái ở lại một mình không biết có an toàn không? Lỡ trộm cắp vào thì sao? Nghĩ vậy tôi lại thấy lo lo cho đuôi gà. Thôi thử đi vòng sang bên đó xem tình hình sao có khóa cửa chưa.
Tôi đi gần tới dãy trọ đuôi gà thì thấy có hai thằng đang lảng vảng ở trước cổng dãy trọ. Tôi thấy vậy liền móc cái đt cục gạch ra bật đèn pin lên rọi vào hai thằng đó. Thấy ánh đèn hai thằng kia liền lủi lủi đi luôn. Tình hình này chắc đêm nay nó còn quay lại nữa. Mà kỳ thực nếu hai thằng này có ý trộm thì cho dù tôi có ở đây thì bọn nó cũng vào. Trộm cắp giờ manh động có khi nó đập luôn cả tôi ấy chứ. Để đuôi gà ở lại một mình thế này thì đéo ổn một chút nào. Mấy câu chuyện đánh thuốc mê rồi cạy cửa vào trộm cứ lảng vảng trong đầu tôi. Tôi quyết định gõ cửa phòng đuôi gà.
– Đuôi gà. T đây mở cửa đi.
– Anh… Đuôi gà mở cửa bất ngờ vì thấy tôi gõ cửa.
– Cầm theo laptop với bất cứ đồ đạc gì giá trị đi qua phòng tôi đi.
– Là sao, em không hiểu. Đuôi gà vẫn ngơ ngác.
– Cứ làm thế đi tí T nói cho. Vừa nói tôi vừa đút cái lap vào balo. Thấy vậy đuôi gà cũng gom điện thoại với ví cho vào trong balo…
– Hết chưa?
– Còn vàng… Chưa để đuôi gà nói hết câu tôi vội bịt miệng lại. Giờ mà để trộm nghe được có vàng thì khác gì dụ nó đi theo.
– Im lặng lấy cất vào balo đi. Tôi nói nhỏ vào tai đuôi gà rồi ra cửa ngó. Vẫn thấy thấp thoáng hai cái bóng bên ngoài.
Xong xuôi hết tôi với đuôi gà mới ra khỏi phòng. Để chắc ăn tôi rút hai con dao inox ở bếp mang theo nhưng tôi không giấu vào người mà tôi cầm ở tay. Mục đích của tôi chỉ để bọn trộm thấy tôi cầm dao mà không dám làm liều. Bấm khóa phòng lại bọn tôi lên xe đạp. Đuôi gà đeo balo chở còn tôi ngồi sau hai tay cầm hai con dao phòng bị. Vừa đi vừa ngoái đầu ra sau xem tình hình. Hai thằng trộm đi theo tôi và đuôi gà. Tôi bảo đuôi gà tăng tốc thì hai thằng cũng chạy theo. Vừa may lúc đó có chiếc xe máy ngược chiều chạy qua nên hai thằng trộm mới quay lại trốn vào hẻm.
… Bạn đang đọc truyện Thời sinh viên oanh liệt tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thoi-sinh-vien-oanh-liet/
Về đến phòng tôi đuôi gà vẫn còn run cầm cập. Mặt mũi tái mét cắt không còn giọt máu miệng thì lắp ba lắp bắp nói không ra hơi. Mang hết đồ đạc vào phòng tôi ra khóa cổng dãy trọ lại cho chắc chắn rồi vào khóa luôn cửa phòng. Đuôi gà lúc này mới ôm chầm lấy tôi khóc tu tu.
– Em sợ quá. Em muốn về nhà. Cũng phải thôi con gái mấy khi gặp cảnh này, tâm lý cũng đâu vững được như con trai. Hoảng sợ trong hoàn cảnh này là dễ hiểu.
– Không sao đâu. Có T đây rồi. Tôi trấn an đuôi gà.
– Em sợ lắm.
– Thôi lên giường ngủ giấc đi. Mai tỉnh dậy là quên hết ý mà.
– Anh ngủ với em được không? Ngủ mình em sợ lắm.
– Đuôi gà ngủ trên giường đi. T trải chiếu ngủ dưới này cũng được. Không sao đâu có T nằm đây canh rồi trộm không dám làm gì đâu. Vả lại dãy trọ T xưa giờ an ninh lắm đuôi gà cứ yên tâm đi.
– Dạ. Anh canh chờ em ngủ rồi anh mới ngủ nha.
– Ừ. Ngủ đi…
Tôi với tay tắt điện cho đuôi gà dễ ngủ. Nằm gác tay lên trán tôi suy nghĩ. Hôm nay là dãy trọ đuôi gà có thể ngày mai hay ngày kia là dãy trọ tôi hay TV cũng nên. Không hiểu sao đéo chịu bỏ sức lao động ra mà kiếm tiền mà lại rình mò trộm cắp như vậy. Bao nhiêu vụ bị đánh chết vì trộm cắp rồi mà không chừa hay sao. Phòng tôi thì cũng chả có mẹ gì đáng giá ngoài cái máy tính bàn cả. Có cho chắc chúng nó cũng đéo muốn khiêng đi nhưng tôi biết nếu nó lấy thành công cái gì đó thì lần sau nó sẽ tới tiếp. Thôi ngày mai thử gọi điện cho bọn trong xóm trọ xem có đứa nào để lại thứ gì đáng giá ở xóm trọ không. Tôi nghe tiếng sột soạt ở đâu đó. Tôi thò tay cầm lấy con dao để dưới gối nếu có gì là vụt luôn. Một bàn tay lần mò vòng qua ngực tôi rồi một cơ thể mềm mại nằm xuống bên cạnh tôi.
– Anh ngủ chưa? Là đuôi gà xuống nằm cạnh tôi.
– Sao không ngủ đi mò xuống đây làm gì. Tôi thả chiếc dao xuống.
– Em sợ không ngủ được. Em ôm anh ngủ nha.
Tôi không nói gì cũng chả xô đuôi gà ra. Tôi nghĩ chắc lúc này đuôi gà cần cảm giác được bảo vệ, được an tâm thì mới ngủ được. Tôi cầm sợi dây chuyền lên hôn một cái rồi cũng từ từ chìm vào giấc ngủ. Nhưng tôi cũng chả ngủ được sâu vì mỗi lần nghe tiếng chó sủa là tôi lại tỉnh giấc đưa tay lên đầu cầm con dao. Đuôi gà cũng đã ngủ say rồi. Tôi cũng cố chợp mắt tí, hơi bia cũng làm hai mắt tôi ríu lại rồi.
– Buông tui ra, cứu tui với. Tiếng hét của đuôi gà làm tôi giật mình tỉnh giấc. Hai tay đuôi gà đập loạn xạ.
– Bốp. Là tay đuôi gà tát vào mặt tôi. Ngủ mớ được rồi còn phải huơ tay múa chân làm tôi bị cái tát oan.
– Này này. Tôi cầm tay đuôi gà lay lay. Tay kia với bật cái công tắc điện…
– Bốp. Anh T ơi cứu em với. Đm lại bị thêm cái tát oan nữa. Đúng là thiệt tình. Nhưng cũng tội thật mới gặp chút chuyện đêm đã gặp ác mộng rồi.
– Đuôi gà. Tôi cầm hai vai lay mạnh cho đuôi gà tỉnh kẻo lại mơ sâu mất hồn mất vía. Đuôi gà mở mắt nhìn tôi. Trên trán mồ hôi nhễ nhại khuôn mặt vẫn còn lộ rõ vẻ lo sợ.
– Anh… Đuôi gà lại ôm chầm lấy tôi.
– Không sao. Ngủ mớ thôi mà. Cố ngủ tiếp đi tí trời sắp sáng rồi.
– Em mơ thấy…
– Mơ có phải thật đâu mà sợ. Ngủ tiếp đi lát T kêu dậy đi ăn sáng.
– Dạ.
Đời như lòn, đã mất ngủ còn bị ăn tát nữa chớ. Mới nằm được chút lại bị thức giấc, hết ngủ mớ rồi lại chó sủa. Tôi mở mắt ra thì trời cũng đã sáng rồi đuôi gà thì vẫn còn ngủ say sưa. Tôi dậy châm điếu thuốc rồi đảo một vòng quanh xóm trọ xem có gì đáng nghi không. Đánh răng rửa mặt xong tôi kêu đuôi gà dậy rồi rửa mặt rồi hai đứa tôi đi ăn sáng xong tôi đưa đuôi gà về phòng.
– Anh đưa em ra bến xe nha. Em muốn về nhà. Ừ về cũng tốt chứ ở lại đây một mình Ai biết chuyện đéo gì sẽ xảy ra chứ.
– Ừ. Về với gia đình đi.
– Anh cũng về quê đi, ở lại một mình em không yên tâm. Nếu không muốn về quê anh lên nhà em ăn tết cũng được. Vl nhà tôi tôi còn chưa về giờ bảo tôi đi lung tung. Ông già tôi gạch tên tôi khỏi gia phả bây giờ.
– Khùng. Có gì đâu mà sợ. T ở lại có việc.
– Có gì gọi điện cho em biết nha.
– Ờ.
Tôi đưa đuôi gà ra bến xe bắt xe về quê. Hôm qua là TV hôm nay là đuôi gà. SG lại chỉ có mình tôi. Tranh thủ gọi điện cho Tv lúc nhưng tôi không kể vụ tối qua sợ TV lo lắng. Bao nhiêu nhớ nhung chỉ có thể giãi bày qua điện thoại. Tôi lại lân la lượn lờ phố xá tới gần tối tôi mới về phòng. Về phòng một mình là cái cảm giác nhớ nhà lại trỗi dậy trong tôi. Kiếm cái gì đó làm cho nó qua đi cái cảm giác này mới được. Tôi đi một vòng dãy trọ kiểm tra từng phòng xem có phòng nào bị phá khóa không. Mọi thứ vẫn bình thường, tôi bật hết đèn xong yên tâm đi về phòng. Hai bóng đen đứng trước cửa dãy trọ nhìn vào phòng tôi. Chúng nó đứng ở chỗ tối nên tôi không thể nhìn thấy rõ mặt mũi như thế nào được. Không biết chúng nó lượn lờ qua dãy trọ tôi rồi vô tình thấy tôi hay là chúng nó biết tôi ở đây nữa. Tôi cầm cái đèn pin rọi ra phía cổng thì bọn nó lủi đi mất. Tôi vào phòng lấy hai con dao để lên trên gần chỗ cửa phòng. Dắt thêm một con nữa dưới cái gối đầu giường tôi. Xong xuôi mọi thứ tôi lấy ghế ra ngồi trước cửa hút thuốc. Thủ dao cho yên tâm vậy chứ tôi đã cầm dao chém ai bao giờ đâu. Kkkk. Tới mùng 2 mới mừng thọ mà bây giờ mới có ngày 25 còn một tuần như thế này nữa thì cũng chán thật. Chắc về nhà Cô tôi chơi chứ ở vậy cũng buồn. Lúc đầu tôi tính chơi chơi chán rồi mùng 1 về chúc tết cô dượng luôn nhưng tình hình này chắc thay đổi kế hoạch. Về nằm vật vờ cơm rượu ngày ba bữa cho nó khỏe. Cũng gần năm nay không về đó rồi không biết có gì thay đổi không?
Vào phòng đóng cửa leo lên giường cầm cái điện thoại tôi gọi gần cùng cái danh bạ. Nhớ nhung yêu thương dành cho TV, thăm hỏi dành cho những người bạn lâu rồi không gặp, với tôi lúc này có người nói chuyện là cái vui rồi. Đuôi gà nhắn tin bảo về tới nhà rồi nhưng tôi cũng không trả lời. Nên giữ khoảng cách với đuôi gà thì tốt hơn cho mối quan hệ của tôi và TV lúc này. Tôi đứng dậy Xếp mấy bộ quần áo cho vào balo mai qua nhà Cô sớm chứ ở đây lâu chắc tôi tự kỷ mất. Tắt cái công tắc đèn tôi từ từ chìm vào giấc ngủ, do hôm qua mất ngủ nên vừa nằm xuống là tôi ngủ liền một mạch cho đến khi tôi nghe tiếng cót két trước cửa phòng tôi làm tôi thức giấc.
– Két… Két… Là tiếng kim loại cọ xát vào nhau như ai đang cạy chốt phòng tôi. Tôi với lấy con dao đầu giường nắm chắc trong tay mắt hướng về phía cửa. Lúc này tôi hơi hoang mang xen lẫn lo sợ, tôi không biết phía sau cánh cửa kia là ai? Có bao nhiêu người? Mục đích cạy cửa phòng tôi làm gì? Liệu một mình tôi có chống nổi không. Chỉ cần cái chốt kia bung ra là đủ khe hở cho kẻ gian có thể phá khóa. Tôi cảm thấy nhợn nhợn lạnh sau sống lưng tim thì đập liên hồi. Tôi với tay mò mẫm dò tìm cái công tắc điện, vừa mò mắt tôi vừa chăm chú hướng vào cánh cửa gỗ phòng tôi. Tách cái bóng đèn sáng lên đủ để tôi quan sát động tĩnh cũng như kẻ bên ngoài kia biết tôi còn thức. Tiếng động ngoài kia cũng biến mất.
– Phòng tao đéo có con cặc gì cho tụi mày vào cả. Tôi hét lên trong đêm tối. Tôi cố hét thật to để cho bọn bên ngoài nghe cũng như tăng thêm cái sĩ khí cho chính bản thân tôi.
Một cái móc bằng sắt (cái mà người ta dùng để nhổ đinh) lòn vào cái khe cửa phòng tôi để bạy cánh cửa. Đm hình như bọn nó muốn vào phòng tôi bằng được. Bên ngoài vẫn không có tiếng nói gì mà chỉ có âm thanh của cái móc bạy vào cánh cửa gỗ. Nếu cánh cửa bung ra thì chuyện gì sẽ xảy ra với tôi đây? Không cần suy nghĩ nhiều nữa tôi cầm con dao phóng thật mạnh hết sức vào cánh cửa gỗ. Phặp… Lực phóng mạnh hết mức làm con dao ghim chặt vào cánh cửa rung lên bần bật. Tôi nhảy lên cầm lấy hai con dao tôi thủ sẵn từ hồi tối ở gần cửa. Hai tay Nắm chặt lấy hai con dao tôi hét lên thật to…
– Đm vào đây tao chém chết mẹ tụi mày. Lúc này tôi thực sự run nhưng bản thân tôi không cho phép tôi sợ. Nếu tôi sợ bọn đó sẽ cố vào bằng được.
– Đm bọn mày vào đây. Vào đây. Tôi gõ mạnh hai con dao vào nhau tiếng loảng xoảng vang lên trong đêm tối khiến tôi lấn át đi nỗi sợ.
Chiếc móc sắt được rút ra khỏi khe cửa. Tiếng cạy cửa không còn nữa mà thay vào đó là một sự im lặng đến đáng sợ. Không gian xung quanh trở nên yên tĩnh đến ngạt thở. Âm thay duy nhất lúc này là tiếng quạt điện phòng tôi vẫn quay đều đều. Thời gian như đóng băng lại. Tôi phải làm gì đó để tăng sĩ khí cho bản thân mình không được để nỗi sợ lấn át. Hai tay vẫn cầm chắc hai con dao còn chân tôi thì sút mạnh vào cái xe đạp làm nó ngã cái rầm dựa vào cánh cửa. Chiếc xe đạp ngã xuống vô tình móc phải sợi dây điện của nồi cơm điện làm chiếc nồi rơi xuống lăn long lóc giữa nền nhà. A có cách rồi. Tôi chạy lại hộc bàn lấy cái ổ cắm điện ra đập nát một đầu rồi ném nó lên cái khung xe đạp đầu kia tôi kéo lại gần bảng điện. Tôi cắm điện làm chỗ dây điện chạm nhau với khung xe chập tóe lửa. Đứng trong phòng tôi hét to…
– Đkm chúng mày. Vào đây. Tôi cho điện giật chết mẹ chúng mày.
Bên ngoài có tiếng xì xào. Hình như không phải một thằng. Bỗng có một giọng nói khàn khàn vang lên sau cánh cửa.
– Mày coi chừng nhà con chó.
Sau đó là tiếng bước chân đi ra phía ngoài cổng rồi tiếp theo là tiếng trèo qua cánh cổng. Bịch, bịch, bịch là tiếng nhảy từ trên cánh cổng xuống nền đất. Bọn đó đi rồi, là hơn hai thằng thì phải vì tôi nghe đến 3 tiếng tiếp đất. Tôi lúc này mới thả lỏng người xuống đi lại bàn cầm điếu thuốc lên hút lấy lại bình tĩnh. Tôi vẫn để dây điện nguyên như vậy leo lên giường cầm điện thoại gọi điện cho báo cho bà chủ trọ tình hình. Bả nghe xong dặn tôi cẩn thận có gì ngày mai bả lên xem sao. Đm đêm đó tôi đéo ngủ được, cứ nhắm mắt là lại giật mình bởi bất kỳ tiếng động nào. Thành ra tôi thức vậy cho đến khi trời sáng luôn.