Thú tính

Chương 31



Phần 3: Bố chồng sở khanh

Sáng hôm sau ông Vũ dậy sớm lén lút vào phòng vệ sinh giặt chiếc quần lót của Thảo và treo lại chỗ cũ, các con ông vẫn chưa dậy, ngày hôm nay chúng nó sẽ sang nhà nói chuyện với bà Hiền, ông Vũ cũng không quan tâm cho lắm, vì ông biết trước kết quả rồi, ông lái xe về nhà thay đồ và lên ngân hàng, hôm nay ông nghiêm nghị chưa từng có, ai chào ông đều không nói gì, mặt lạnh như tiền bước lên phòng làm việc.

– Dạ… Chú cho gọi cháu ạ… – Bên ngoài cửa lấp ló là Trang.
– Cháu ngồi đi… – Ông Vũ mỉm cười không được tươi cho lắm chỉ tay vào ghế sofa trong văn phòng, ông đang không biết phải bắt đầu từ đâu, bây giờ ông phải hết sức cẩn thận với con bé này, đuổi cũng không xong, mà bây giờ chưa có cách nào trừng trị nó. Ông Vũ rất tức giận nhưng vẫn phải nhịn và tỏ ra bình tĩnh nhất có thể.

Trang rón rén ngồi xuống, cô biết ông Vũ gọi cô lên vì việc gì, mặc dù biết trước nội dung nhưng cô vẫn hồi hộp và lo lắng, cái không khí trong phòng lúc này khá ngột ngạt. Như một kỹ năng cơ bản của một cô gái Trang cố tình ngồi xuống khéo léo kéo nhẹ chiếc váy công sở lên để lộ ra đôi chân trắng tinh của mình, nếu ngồi đối diện chắc chắn sẽ thấy chiếc quần lót màu đỏ của cô.

– Chú rất bận, nên chúng ta vào việc luôn. Cháu muốn gì từ chú? – Ông Vũ hai tay chống vào hai đầu gối mặt nghiêm nghị hỏi. Trang nghe xong im lặng một lúc, mặt cúi xuống, hai ngón tay xoắn vào với nhau.
– Chú có hai hướng cho cháu, chú không biết cháu làm vậy có ý gì, nhưng cháu đã làm gia đình chú lục đục, đúng ý cháu… Bây giờ, một là ta để chuyện này lên báo và chú và cháu hầu tòa, chú sống bằng này tuổi rồi, chú có thể về hưu ngay sau khi chúng ta hầu tòa, nhưng cháu biết ai mới là người bất lợi, được chưa Trang. Hướng thứ hai, cháu giữ kín chuyện này và cả chuyện hôm nọ, chú sẽ cân nhắc cháu lên chức cao hơn, lương chú trả gấp đôi cho cháu. Cháu thấy thế nào?
– Dạ… – Trang vẫn im lặng, chỉ dạ một tiếng, hai mắt đảo qua lại, nghe ông Vũ nói vậy Trang cũng không biết phải nói sao, cô cũng sợ nếu như ông Vũ chơi cùn, vứt bỏ tất cả thì người thiệt chắc chắn là mình, nhưng nếu như ông Vũ vẫn cho Trang một con đường có nghĩa ông vẫn đang muốn ngồi ở chiếc ghế đó một thời gian nữa, và vì lý do nào đó ông mới không xử lý nàng triệt để, nắm bắt được tình hình trước mắt Trang không thể ngu dốt thêm lần nào nữa.

10 phút sau Trang đứng dậy đi ra ngoài, ánh mắt của ông Vũ nhìn chằm chằm vào mông con bé, ông Vũ và Trang vừa đạt được thỏa thuận có lợi cho cả hai, ông Vũ cau mày suy nghĩ, nếu như chỉ đơn giản là vậy thì con bé này cũng bình thường thôi, chẳng khác gì mấy con đĩ tiếp xúc và xu nịnh ông hàng ngày, nhưng con bé Trang nó đã chọn lựa một con đường nhanh nhất mà không ai dám làm, nó đã đạt được mục đích của mình. Ông Vũ suy nghĩ và hơi nhoẻn miệng cười, nếu đã như vậy ông Vũ sẽ cho nó biết thế nào là trèo cao ngã đau…

Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thu-tinh-2/

Chiều ông Vũ quay trở lại chung cư của Minh và Thảo, ông Vũ vào nhà thì thấy hai đứa đang ngồi ở ghế xem tivi.

– Bố!
– Con chào bố! Bố vào ăn dưa ạ. – Thảo mỉm cười mời ông Vũ ngồi.
– Sao rồi, hôm nay các con sang nhà chưa? – Ông Vũ ngồi xuống cầm miếng dưa cho vào mồm, vẻ mặt già nua đen nhẻm, mấy chiếc răng ố vàng ố đen của ông nhai ngấu nghiến miếng dưa, cái bụng béo phệ ra làm chiếc áo sơ mi bục một chiếc cúc ở giữa.
– Sáng bọn con có qua, thấy mẹ đang ngồi buôn chuyện với mấy bác hàng xóm, nhìn mẹ không buồn gì đâu bố ạ. – Minh nhìn ông Vũ nói, ông Vũ vẫn ăn dưa không nói gì.
– Nhưng… – Thảo ấp úng và nhìn Minh.
– Sao vậy con?
– Không sao bố ạ, chẳng qua là mẹ… vẫn chưa bỏ qua cho bố đâu, mẹ còn lấy quần áo bố đưa cho bọn con… – Minh nói và liếc mắt vào phòng ông Vũ.
– Vậy à? – Ông Vũ đứng dậy đi vào phòng nhìn thấy vài đôi giày công sở, và giày thể dục đã được xếp gọn gàng trong phòng, và phòng ông còn có thêm một chiếc tủ quần áo, ông Vũ biết quần áo mình đã được bọn nó treo gọn gàng ở trong.
– Bố đứng buồn bố nha, con nghĩ một thời gian nữa, mẹ sẽ nguôi ngoai thôi. – Thảo đứng đằng sau ông Vũ nói, hai lông mày xinh xắn nhíu lại đồng cảm.
– Vậy, bố sẽ thuê nhà ở, mẹ các con đã quyết rồi thì bố sẽ chiều theo bà ấy. – Ông Vũ giọng dứt khoát đi lướt qua Thảo, nhìn ông còn thấp hơn Thảo một chút, mùi hương của Thảo thoang thoảng vờn quanh chiếc mũi thính của ông Vũ, ông có vẻ nói vậy nhưng ông biết chúng nó sẽ giữ mình ở lại đây, và đây mới thực sự đúng ý của ông, ông cũng chán ở với bà vợ già suốt ngày cằn nhằn của mình rồi, ở với các con lúc nào cũng có cảm giác tươi mới và vui vẻ hơn.
– Ơ kìa, bọn con còn mua cả tủ quần áo cho bố rồi đấy, bố cứ ở đây, khi nào mẹ hết giận thì về, sao bố cứ khách sáo với bọn con vậy. – Minh đứng lên nói. Ông Vũ không nói gì mà chỉ ngồi xuống sofa và nhìn ra ngoài ban công tỏ vẻ buồn bã.
– Bố! Con năn nỉ bố đấy, bố mà ra ngoài thì mẹ lại giận lây bọn con đó. – Thảo ngồi xuống chiếc ghế cạnh ông Vũ nói.
– Ừ, được rồi, vậy làm phiền các con một thời gian. – Ông Vũ quay lại nói với vẻ mặt buồn bã nhưng thực ra rất đúng ý ông.
– Còn một chuyện nữa ạ… – Thảo nhìn Minh, ánh mắt của Thảo như muốn đùn đẩy câu chuyện này cho Minh. Thấy vậy Minh đi thẳng vào phòng, lông mày cau lại, có vẻ như Minh khá khó chịu với câu chuyện tiếp theo.
– Sao vậy con? – Ông Vũ quay lại nhìn Thảo, thấy thằng Minh vậy ông Vũ cũng đoán được 9, 10 phần là chuyện con cái, vì đây là vấn đề thằng Minh không bao giờ muốn nhắc đến, ông Vũ cũng để ý rất nhiều lần rồi, mỗi lần nhắc đến thằng Minh đều lảng tránh với nhiều lý do công việc.
– Con cứ nói đi, hôm nay mẹ lại nói chuyện gì nữa đúng không? – Ông Vũ biết nên mớm lời cho Thảo.
– Vâng… Mẹ trách bọn con, sao mãi chưa đẻ cho mẹ một đứa cháu… – Thảo mím môi nói.
– Cái bà này… – Ông Vũ cau mày chẹp miệng, ông liếc sang Thảo, bây giờ mới để ý lúc này nó đang mặc một chiếc quần đùi ở nhà, và một chiếc áo phông, đùi nó trắng tinh thon dài, không một vết muỗi đốt, cảm giác rất mịn màng nếu được sờ tay lên đó, lúc này nó chưa đứng dậy nên ông không biết Thảo có mặc áo lót hay không, vì mặc hay không mặc nó đều to như vậy và đặc biệt không hề thấy đầu ti đâu nên ông không thể phán đoán lúc này.
– Bố với Thảo ngồi chơi nhé, con đi thể dục đây! – Minh ra ngoài chào bố và đi ra cửa, ông Vũ biết thừa nó đang trốn tránh chuyện con cái.
– anh về sớm đó, tối em nấu hải sản đó. – Thảo nói với ra và quay lại xem tivi.
– Ô sờ kê! – Nói xong Minh đóng cửa và đi thẳng, bây giờ trong nhà chỉ còn ông Vũ và Thảo.
– Thảo, con rót bố cốc nước lạnh… – Thấy thằng Minh ra khỏi nhà làm ông Vũ cảm thấy thoải mái hơn đến lạ kỳ.
– Dạ vâng! – Thảo không suy nghĩ gì đứng dậy đi ra tủ lạnh rót nước, lúc nàng quay lại bàn ông Vũ rất nhanh đã tia vào ngực con bé, thấy ngực nó rung lên như chiếc bánh pudding bên trong áo, vậy chắc chắn nó đang thả rông rồi, ông Vũ nghĩ có lẽ khi ở nhà nó chẳng bao giờ mặc đồ lót.
– Thảo này, bố coi con cũng như con gái bố, nên con cho phép bố hỏi điều này nhé! – Ông Vũ quay sang cười thân thiện và hỏi.

Dạ Vâng, bố cứ hỏi đi ạ. – Thảo liếc sang nhìn ông Vũ rồi quay lại xem tivi.

– Nó cũng là cái vấn đề muôn thủa thôi, bố cũng muốn biết tại sao bọn con kế hoạch lâu đến thế?
– Dạ, thực ra… – Thảo ấp úng, nàng không nhìn vào tivi nữa mà nhìn xuống cái kệ bàn.
– Thôi nếu là vấn đề tế nhị thì con không cần nói đâu. – Ông Vũ cũng không muốn ép, vì dù gì là con dâu, ông không thể hỏi như ép cung nó được.
– Dạ không, cũng không có gì đâu ạ, bọn con… vẫn quan hệ bình thường… chứ không có kế hoạch đâu ạ… – Thảo cũng dốc bầu tâm sự, vì nàng cũng rất muốn có con rồi, chuyện này lại chẳng được nói với ai vì Minh cấm Thảo nói ra, nhưng hôm nay vì là bố của Minh nên Thảo nghĩ cũng không có vấn đề gì khi tâm sự điều này với người trong nhà.
– Vậy… các con đi khám chưa?
– Chưa ạ, anh Minh cứ bảo từ từ vì anh ấy bận… – Thảo năm nay cũng 28 tuổi rồi, các bạn Thảo đều có con 5, 6 tuổi nên mỗi lần nhắc đến Thảo khá chạnh lòng.
– Cái thằng này, thời buổi này rồi, sao nó chậm tiến đến vậy, con nghe bố, hôm nào đi khám đi, thằng Minh không đi thì con tự đi, cái vấn đề này nếu không phải từ con thì chắc chắn từ thằng Minh.
– Dạ vâng, bạn thân con cũng làm chuyên khoa đó ạ, hôm nào bố đưa con đi nhé, chứ anh Minh sẽ không đồng ý đâu ạ. – Thảo ngại khi đề nghị bố chồng chuyện đó nhưng lúc này nàng cảm thấy như đang có đồng minh, bố chồng nàng sẽ giữ được bí mật này, còn nếu là mẹ chồng hay bố mẹ nàng thì nó lại là một câu chuyện khác, bố mẹ nàng sẽ chỉ trách nàng không biết đẻ chứ không có cái nhìn tổng quan như ông Vũ.
– Ừ ừ, để hôm nào bố sắp xếp, cái thời bọn con còn hiện đại, thời bố ở nhà không đậu thì cứ ra bụi ngô bụi chuối kiểu gì cũng tòi ra thằng cu khà khà!! – Ông Vũ cười sướng.
– Tại sao lại ra được bố nhỉ, con cũng hay nghe nhưng thắc mắc ở nhà với bụi chuối có gì khác nhau? – Thảo ngây ngô hỏi, mặc dù tuổi cũng 28 rồi mà nàng đôi lúc có những câu hỏi ngây ngô.
– Ha ha… con ngây thơ quá, ở cái thành phố này thì đào đâu ra bụi chuối, có khi các con thử cách của các cụ lại dính đó! – Ông Vũ cười ha hả nói.
– Ý con không phải bụi chuối, bố ý nhở, ý con là cách thức ý ạ, chẳng có gì khác nhau, chỉ là nam nữ ba chấm rồi ra thằng cu thôi mà. – Thảo bị ông Vũ cười nàng đưa tay sang đánh nhẹ vào vai ông Vũ một cái, dù chỉ là một cái đập nhẹ nhưng cũng khiến ông Vũ rùng mình, nhu cầu của ông rất cao chỉ cần vậy người ông cũng nóng rực lên rồi. Chúng nó lấy nhau biết bao năm, thời gian gần đây ông mới để ý con dâu ông đẹp như thế nào, càng lúc trong đầu ông Vũ càng có nhiều sạn với Thảo, lại có cơ hội ở cùng chúng nó nhiều thế này thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra…
– Chắc con cũng học về giáo dục giới tính rồi con biết, cái thời điểm đậu thai dễ nhất… ngày tháng thì con rõ đúng không, nhưng còn một yếu tố rất quan trọng nữa, đó chính là người đàn ông và phụ nữ phải cùng lên đỉnh thì tỷ lệ đậu thai cao sẽ lên đến 98% đó con. – Ông Vũ nói mà chim trong quần cửng lên, làm ông phải ngồi vắt chân lại với nhau.
– Vẫn chẳng liên quan đến bụi chuối ạ hi hi – Thảo ôm miệng cười, hai bên ngực nẩy tưng tưng.
– Con ngây thơ quá, ngày xưa ở quê vợ chồng mới cưới phải ở chung nhà với bố mẹ, làm chuyện đó không được tự nhiên nên khó đậu thai con ạ, chỉ có dắt nhau ra bụi chuối bụi ngô cái cảm giác lén lút nó thích lắm con, nên hai vợ chồng dễ thăng hoa thì y như rằng tháng sau có tin vui. Bây giờ các con lên sân thượng abc thì sẽ dễ lên đỉnh hơn đó. – Ông Vũ lúc này hoạt ngôn không còn ngại nữa mà nói những lời dâm đãng với con dâu.
– Thật ạ… nhưng… ở chung cư nhiều camera lắm bố ạ – Thảo đỏ mặt, hai bên má hồng hồng lên trông càng xinh.
– Con nói cũng có lý, thời buổi bây giờ 1 mét 2 cái camera… vậy các con có thể… ra phòng khách… – Ông Vũ nói mà chim cứng đơ.
– Eo ơi, ngại lắm, bố đang ở đây anh Minh sẽ mắng con cho mà xem… – Thảo đỏ ửng mặt, không ngờ bố chồng nàng nói những điều tế nhị với con dâu mà không chút phản ứng, khác hẳn với ông bố chồng điềm đạm đáng kính hàng ngày.
– Đó, các con thử đi, cách đó không được thì chỉ còn cách đi khám thôi. – Ông Vũ thấy hơi quá rồi liền đổi chủ đề và đứng dậy đi vào phòng. Ông cố tình đi qua khe giữa chiếc bàn với ghế sofa, đi qua mặt Thảo, ông liếc thấy ánh mắt con bé nhìn vào bộ hạ đang cứng cộm lên của ông sau chiếc quần vải, chẳng phải Thảo cố tình nhìn mà cái thứ đó nó đập vào mắt bằng sự vô ý có chủ đích của ông Vũ.

Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thu-tinh-2/

Tối hôm đó, ông Vũ không ngủ được, ông nghĩ lại những điều tục tĩu của mình nói với cái Thảo chiều nay, ông cảm thấy mình tự mất đi phần nào giá trị của một người cha đáng kính, nhưng lời nói nói ra đâu rút lại được, không biết con bé có nghĩ gì không, nó mà nói với thằng Minh thì ông còn khó xử hơn nữa, khác gì ông đang gạ gẫm quấy rối con dâu ông. Nhưng lại nghĩ đến cái Thảo, không biết những lời nói đó của ông có tác động gì đến tâm lý nó không, vì ông để ý nó cũng đang rất muốn có con rồi. Không suy nghĩ nhiều ông nhìn đồng hồ lúc này là 00h15 phút, ông bật dậy kiểm chứng tình hình, cách đây tầm 30 phút ông vừa nghe thấy tiếng chúng nó ở ngoài, chắc chắn giờ này bọn nó chưa ngủ.

Ông lén lút nhẹ nhàng đi ra phòng khách, điện tối um chỉ còn ánh điện ngoài ban công hắt vào và một chút ánh đỏ của bàn thờ thổ địa, rón rén như tên trộm bước tới thì “cạch!” Cửa phòng chúng nó mở ra làm ông Vũ giật thót tim luống cuống quay người.

– Ơ… bố! Bố chưa ngủ ạ? – Thảo mở cửa ra nhìn thấy ông Vũ hơi giật mình.
– Ừ! Bố… bố đi lấy nước uống… con… chưa ngủ sao? – Ông Vũ lắp bắp.
– Vâng, con cũng định ra lấy nước, sao bố không bật điện lên? – Thảo đi qua người ông Vũ đến tủ lạnh, mùi thơm thoang thoảng, Thảo mặc một bộ váy ngủ vải lanh ngắn ngang đùi chưa tới đầu gối, bên trên là hai chiếc dây áo đang gồng gánh đỡ bộ ngực to của Thảo, ông Vũ mở to mắt nhìn vào bộ mông Thảo, nhìn đôi chân con bé thon dài mịn màng mà ông Vũ nuốt nước bọt ừng ực. Cái lạ ở đây là từ lúc ông đến ở nhà chúng nó, con bé Thảo chẳng thèm để ý cách ăn mặc, ông tuy là bố chồng nhưng cũng là đàn ông, mà con bé ăn mặc thoải mái quá, hở hang thế này thì chỉ chết con cu của ông thôi.
– Bố sợ các con tỉnh nên không bật, con nói bé thôi cho Minh nó ngủ. – Ông Vũ ra cửa bật cái điện hành lang ban công lên, lúc này đã sáng hơn nhiều, ánh sáng làm ông nhìn khá rõ bộ ngực to của Thảo sau chiếc áo hai dây, nhìn thế này thôi cũng đủ biết ngực nó rất to và tròn, nhưng… tại sao con bé không hề ngại ông Vũ, ông Vũ nghĩ đơn giản có lẽ nó cũng coi mình là bố đẻ, và dù gì ông Vũ cũng có tuổi rồi, có lẽ quan điểm của Thảo không nghĩ những người già như ông Vũ không còn ham muốn và sẽ không để ý đến nàng.
– anh Minh ngủ rồi bố ạ, ngủ say như chết ấy… – Thảo ngửa cổ lên uống nước. Cái Thảo nói đúng, thằng Minh thì ông Vũ rất rõ đặc điểm của nó, mỗi khi ngủ thì ngủ rất say, còn chưa kể suốt ngày làm việc quá sức thì có động đất nó cũng chẳng tỉnh, nghĩ vậy ông Vũ cảm thấy yên tâm hơn một chút. Ông vũ đứng nhìn chằm chằm vào cơ thể Thảo, chim ông bắt đầu cửng to tướng trong quần, ông lại nghĩ đến thằng con mình thực sự kém quá, vợ xinh thế này còn không biết hưởng, suốt ngày công công việc việc thì sao chiều được vợ cơ chứ, phải ông Vũ mà có bồ xinh thế này thì một ngày ông phải địt nghìn lần còn chưa hết đã.
– Bố… bố!!! – Thảo gọi ông Vũ hai câu.
– Ừ… bố đây! – Ông Vũ ngơ người ra một lúc còn không để ý đến tiếng gọi của Thảo.
– Bố đang nghĩ gì mà tập trung thế? Hihi – Thảo thấy ông Vũ ngơ ngác nàng ôm miệng cười.
– À… bố… đang nghĩ, thằng Minh cứ ăn ngủ rồi đi làm thế này, thì biết bao giờ các con mới có con đây… – Ông Vũ tỏ ra buồn bã ngồi xuống ghế nhìn ra ngoài ban công.
– Hừm… chán lắm bố ạ, lúc nãy… từ chối con đó, anh ý bảo mệt muốn ngủ… con chẳng biết làm thế nào nữa… – Thảo cũng ngồi xuống chiếc ghế đơn cạnh bàn, nàng ngồi chắp tay vào giữa hai đùi, ưỡn ngực lên cũng nhìn ra ban công.
– Cái thằng này, chẹp… đã thế bố sẽ cho nó biện pháp mạnh, già lừa ưa nặng. – Ông Vũ chép miệng cau mày nói, ông quay lại nhìn Thảo thì lông mày giãn ra, thấy phần ngực trắng của Thảo lộ ra một nửa bởi chiếc áo hai dây làm ông đỏ mặt quay nhìn về hướng ban công. Ông muốn nhìn lắm, nhưng con bé Thảo cũng đang nhìn về hướng đó, nó sẽ bắt được ánh mắt dâm dê của ông nên ông Vũ không dám nhìn lộ liễu.
– Bố định làm gì ạ? Cái anh này cứng đầu lắm ý. – Thảo nhíu mày tỏ ra bất lực với Minh.
– Được rồi, để đấy bố lo, chứ bố cũng muốn có đứa cháu bế lắm rồi… – ông Vũ trầm giọng, ông lôi cháu ra để che đậy sự hưng phấn của mình khi nhìn thấy Thảo mặc bộ váy ngủ đó.
– Con cảm ơn bố, bố ngủ sớm nha, con vào phòng đây ạ. – Thảo cười và đứng lên, nàng lấy hai tay xách hai cái dây áo lên.
– Ừ ừ… con ngủ ngon! – Ông Vũ ngồi ở ghế nhìn theo dáng Thảo vào phòng, tay ông thò xuống bóp bóp chim trông cực kỳ sở khanh biến thái.

Đi vào phòng Thảo ôm mặt xấu hổ, nàng mãi vừa rồi mới nhận ra mình đang mặc đồ ngủ, cũng may đèn ban công hắt vào không rõ lắm. Thảo nhìn vào gương thấy ngực mình lộ gần một nửa làm nàng đỏ hết cả mặt. “a!!!” Thảo kêu lên ôm mặt.

Chương trước Chương tiếp
Loading...