Thục Oanh

Chương 5



Phần 5

Mẹ tôi vẫn nhắc đến việc lấy vợ, nhưng khi tôi thông báo tôi đã có đối tượng, thì mẹ lại quan tâm kiểu khác, suốt ngày đòi tôi mang về. Tôi vẫn mỗi ngày gọi cho chị, nhắn một cái tin thể hiện nỗi nhớ của tôi dù biết số điện thoại vẫn tắt, nhưng tôi lại hy vọng.

Chị Minh lại sinh đứa thứ hai, vì đưa đầu chị đã mổ đẻ, nên lần này anh chị quyết tâm có con trai và chi khá nhiều tiền để chắc chắn việc sinh con trai. Khi chị đã thụ thai, coi như được nâng như nâng trứng, công việc chị cũng tạm thời xin nghỉ và chị thuyết phục tôi tiếp nhận lại khách hàng của chị. Phần vì tôi vẫn khắc khoải nỗi nhớ của chị, phần để bớt vô vọng để đợi chị liên lạc lại, tôi đồng ý với chị Minh. Thế là tôi thành tập sự của chị và ký hợp đồng với công ty của chị để danh chính ngôn thuận. Tôi cũng tham gia khóa học MBA để hoàn thiện chuyên môn.

Cũng đã trải qua mấy năm kinh nghiệm làm riêng cho mình tôi cũng không phải tay mơ nữa, nhưng có một vấn đề nảy sinh, khi làm riêng cho tôi tôi chỉ cần “cảm giác”, nhưng khi tư vấn tôi cần “dẫn chứng”. Thế là tôi lại phải đọc lại toàn bộ các kiến thức cơ bản, các báo cáo tư vấn, tìm hiểu từng thuật ngữ một cách chính xác và tìm các dữ liệu để biến “cảm giác” thành “dẫn chứng”. Nhưng lại càng làm cho kinh nghiệm và sự hiểu biết của tôi sâu thêm.

Tôi trở thành nhân viên, có lương dù không nhiều, nhưng bố mẹ tôi lại phấn khởi mặc dù không như kỳ vọng, nhưng dưới mắt bố tôi làm trong một tổ chức theo quy định pháp luật của Việt Nam thì vẫn sẽ khuôn phép và có ích cho đất nước hơn làm tự do. Và đặc biệt tôi lại đi học buổi tối và liên tục ở nhà, lại càng trở thành con ngoan trong mắt bố mẹ tôi.

Mà tôi ngoan thật, ngoài tập gym, thỉnh thoảng làm vài chầu độ, đi một vài buổi uống beer với thằng Hiếu, thỉnh thoảng uống với đồng nghiệp công ty hoặc khách hàng, tôi không có hoạt động vui chơi gì khác, kể cả Hiền tôi cũng không đến nữa. Tôi không có stress để cần cô để xả, tôi cũng biết dù có xả ở cô thì tôi chỉ càng nhớ đến chị.

Tôi không công nhận tôi học giỏi, nhưng khi tôi tập trung kết quả bao giờ cũng vượt kỳ vọng. Ở lớp MBA tôi trở thành lớp trưởng, ở công ty tôi đã có danh tiếng cho riêng mình. Đôi khi còn vượt qua chị Minh vì độ tin cậy và sự thận trọng. Không hiểu sao tôi có một giác quan, chỉ cần nhìn vào biểu đồ chứng khoán của công ty đó là tôi có thể cảm thấy yên tâm hay không, nhiều khi đồng nghiệp rất tự tin, nhưng tôi lại lắc đầu chỉ vì cảm giác không yên tâm trong lòng. Đôi khi đến chính bản thân tôi cũng không rõ tại sao mình lại có cảm giác như vậy, có lẽ từ sự thận trọng của tôi, tất cả các mã mà tôi quan tâm không chỉ là những chỉ số trên bảng điện tử, mà còn có tình hình kinh doanh của công ty đó trong vài năm trở lại đây, mặt hàng mà họ kinh doanh, phản ứng của thị trường và tất cả những thông tin về lãnh đạo của họ. Cho nên, những tư vấn của tôi cho khách hàng luôn thành công, gần như không có thất bại, có một số lần là do tôi cả nể với quyết tâm của khách hàng, nhưng sau đó tôi liên tục đưa ra ý kiến cảnh báo.

Kèm theo danh tiếng là thu nhập, ngoài tỉ lệ công ty phân bổ, tôi vẫn còn thu nhập của riêng mình, tôi cũng là khách hàng của tôi. Trong quá trình học MBA, tôi lại bắt đầu hứng thú lại với việc mua bán, nhưng lần này là mua bán và sáp nhập công ty. Và cũng bắt đầu tìm hiểu.

Đúng một năm, mỗi ngày tôi đi làm, tối đi học, trong ngày nhắn cho chị mấy tin nhắn, thỉnh thoảng lại gọi một cái để nghe tiếng báo tắt máy, nhiều quá đâm thành nghiện. Tin nhắn không chỉ là nỗi nhớ, tình cảm của tôi, mà còn có những tâm sự phát sinh khi làm việc, có khi một ý tưởng cho tương lai, đôi khi báo chị tôi đi nhậu, đôi khi tôi nhắn nguyên câu mẹ giục lấy vợ. Tôi chẳng mấy khi về cái chung cư mà tôi mua nữa, thỉnh thoảng về để dọn dẹp cho đồ khỏi mốc, ở hắn với bố mẹ tôi. Cuộc sống đơn giản làm tôi thấy thư thái, thỉnh thoảng đưa mẹ đi chùa, đưa bố mẹ về quê, đi ra sông Hồng câu cá với bố tôi, theo bố tôi đi họp tổ đảng ở Phường hoặc hầu các cụ tổ hưu ván chắn khi thiếu tay, đôi khi ngồi đôi co với các cụ ván cờ vì một cân chè xanh. Và giờ thêm hứng thú nghiên cứu café khi tôi và thằng Hiếu mở một quán café chuyên bán café tự rang xay tại chỗ. Thằng Hiếu giờ thôi hẳn làm son sugar, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn thấy một số chị đến quán café của chúng tôi ngồi cả buổi tâm sự cùng thằng Hiếu, còn sau đó thế nào tôi cũng không biết.

Tôi như trở thành người khác, lũ bạn học ngày xưa chẳng bao giờ thấy mặt tôi, thì nay lại suốt ngày tôi hẹn bọn nó, rồi hô hào họp lớp, ầm ào trêu đùa với mấy cô bạn ngày xưa thích thầm tôi. Nhiều khi tự nhiên lại thấy mình già trước tuổi, bọn bạn nhiều đứa vẫn vô tư, một người một xe một lương lượn phố café tán gái. Hai mươi chín tuổi, mà tôi như đã hơn ba mươi, đó là câu nói cô gái người yêu đầu của tôi nói với tôi khi tôi gặp lại cách đây mấy tháng.

Và tôi vẫn đợi. Như giác quan tôi vẫn nhắc nhở, tôi sắp đợi được rồi.

Bạn đang đọc truyện Thục Oanh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thuc-oanh/

Hai năm kể từ khi tôi gặp chị, hai năm có thể làm thay đổi mọi thứ, bản thân tôi cũng thay đổi hoàn toàn, nhưng chỉ có một điều không thay đổi, nỗi nhớ và tình yêu của tôi dành cho chị ngày càng sâu đậm. Thằng Hiếu đã mấy lần hỏi tôi tại sao tôi lại yêu chị, tôi không biết, tôi chỉ biết tình yêu tôi dành cho chị đột nhiên sinh ra, bám rễ và vẫn tiếp tục phát triển.

Hôm nay đúng một năm kể từ ngày tôi và bước chân ra khỏi khách sạn, ngay khi thức dậy tôi đã thấy một cảm giác hồi hộp, bồn chồn khó hiểu trong lòng. Cảm giác cứ bám riết lấy tôi suốt buổi sáng, buổi trưa tự nhiên tôi lại có hẹn với khách hàng ăn trưa để bàn về kế hoạch đầu tư sắp tới, những lúc như vậy tôi sẽ để điện thoại ở chế độ im lặng. Bữa trưa dài hơn dự kiến, cho đến khi khách hàng lòng rời đi thì đã giữa buổi chiều. Cảm giác bồn chồn đột nhiên trở nên mãnh liệt, chiếc điện thoại trong tay cũng bỗng nhiên nóng ran. Bấm nút home để chiếc điện thoại sáng lên, gần mười cuộc điện thoại gọi lỡ, tôi vội vàng mở danh sách cuộc gọi. Sáu cuộc từ số điện thoại chị gọi đến, tay tôi chợt run lên, khiến tôi phải bấm mấy lần mới gọi được đến số của chị.

Nó không còn cái giọng ghi âm mà tôi vẫn nghe thấy nữa, thay đó vào là tiếng chuông dài. Tiếng phụ nữ vừa cất lên, không chỉ tay tôi nữa mà cả người tôi cùng run lên.

– Em… em…

Giọng tôi cũng run không thể nói thêm từ nào từ em.

– Vâng, em đây. Em muốn gặp anh.

Giọng dịu dàng, ấm áp, du dương mà tôi vẫn mơ thấy vang lên.

– Em… em…

Tôi vẫn run, chỉ có chữ em phát ra từ miệng tôi.

– Em đợi anh ở xxx.

Tôi kích động lao ầm ầm xuống thang gác của quán ăn, tôi cũng chẳng nghĩ đến chiếc xe của mình, vội vã giơ tay ngoắc cái taxi, cũng không đợi cái taxi dừng lại tôi chạy đến mở cửa chui vào và vội vã đọc địa chỉ.

Chạy vù từ taxi, tôi nhảy qua mấy bậc tam cấp để bước vào cửa cái quán café, chị ngồi ở góc xa đang cười rạng rỡ nhìn tôi. Tôi chạy, đúng tôi chạy đến ôm chặt lấy chị.

– Em… em…

Người tôi vẫn run dữ dội, cộng thêm sự kích động làm tôi không thể thốt thêm từ nào nữa, vẫn thế ngoài từ em.

Chị nép trong vòng tay tôi, vòng tay ôm lấy người tôi, đầu chị áp vào ngực tôi.

– Vâng. Em đây.

Một lúc sau, sự kích động của tôi được hơi ấm của cơ thể chị, được sự âu yếm của bàn tay đang ve vuốt lưng tôi, được mùi hương quen thuộc đang tràn ngập trong mũi tôi xoa dịu.

– Anh nhớ em!

Sau đó tôi không dừng được nữa, tình cảm đè nén trong suốt một năm qua bắt đầu tuôn trào.

– Anh nhớ em rất nhiều. Mỗi giây mỗi phút đều nhớ em. Mỗi hành động anh làm đều có em trong đó. Anh muốn em luôn ở bên anh, chứng kiến mỗi việc anh làm, chứng kiến tình cảm anh dành cho em. Đến cả tiếng thu âm vô cảm báo số máy không liên lạc cũng trở thành thân quen và đáng yêu vì nó nói cho anh biết em đang ở gần bên anh. Chỉ cần nó biến mất là em sẽ ở ngay trước mắt anh.

Người cô cũng bắt đầu run nên, nhiều như tôi khi nãy, tôi còn cảm giác nó mãnh liệt hơn.

– Anh yêu em!

– Em… em…

Giọng cô run rẩy chỉ có thể nói ra một chữ em. Tôi ôm lấy hai má chị ra để tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt chị, đôi mắt của chị.

– Em cũng yêu anh phải không?

Tôi hỏi lại, để nhìn thấy ánh sáng lóng lánh sâu trong mắt chị đang nhảy múa theo những câu tôi nói, để nhìn thấy cái gật đầu của chị. Để tôi được hôn lên đôi môi hình trái tim đỏ hồng như đóa hoa hồng.

Nụ hôn của tôi và chị rất dài, không động đậy, để cho nhau cảm nhận sự rung động trong lòng của nhau. Cho đến khi tất cả những tình cảm chúng tôi đã truyền đạt hết, môi chúng tôi mới rời nhau ra.

– Về nhà anh đi.

Khi tình cảm đã truyền cho nhau, rất nhiều sự khao khát cũng truyền sang cùng. Chị gật đầu và bước theo cánh tay đang nắm tay chị dắt đi. Chúng tôi còn chưa gọi đồ uống, cô gái phục vụ không đến gần mà đứng phía xa đợi chúng tôi, rồi cô bỗng vỗ tay một tràng ròn rã khi chúng tôi đi ra đến cửa quán.

Ngoắc một chiếc taxi, tôi mở cửa che đầu để chị ngồi vào, sau đó tôi cũng chui vào theo, tay vẫn không rời tay chị đọc cho tài xế địa chỉ nhà tôi.

Suốt dọc đường về khu chung cư của tôi, chúng tôi không nói câu nào, chị ôm chặt lấy cánh tôi ngả đầu vào vai tôi, những ngón tay của tôi không ngừng vuốt ve từng ngón tay của chị.

Không vồ vập như những lần khác khi cánh cửa đóng sau lưng, tôi lấy đôi dép đi trong nhà đặt xuống để chị xỏ chân vào, tôi cũng lấy một đôi đi vào. Căn nhà vẫn sạch sẽ, tôi bật tất cả điều hòa trong nhà lên.

– Nhà riêng của anh đây. Anh tin rằng đây sẽ là tổ ấm tương lai của chúng mình.

– Sao anh tự tin thế?

– Anh tin vào tình yêu của mình. Anh tin vào tình yêu của em. Anh tin rằng anh đã chinh phục được em. Bây giờ anh chỉ nghĩ đến tương lai của anh và em thôi. Và anh muốn em tin rằng anh sẽ đủ khả năng để mang lại hạnh phúc và che chở cho em cả cuộc đời này.

Tôi dang hai ta ra để chị lao vào.

– Em tin… em tin.

Sau đó là những cái hôn như mưa trên mặt tôi, sau đó đôi môi của chị dừng lại ở môi tôi để cuồng nhiệt cuốn lấy.

– Anh… muốn em.

– Vâng… em… cũng muốn.

Chị nói trong hơi thở hổn hển khi môi tôi rời môi chị. Tôi cúi xuống bế chị tên tay đi vào phòng ngủ, đặt chị xuống giường. Tôi chống hai tay đỡ thân mình phía trên người chị, ngón tay đưa lên vuốt ve xung quanh đôi mắt chị, xuống cánh mũi, vờn xung quanh đôi môi. Sau đó đi qua cái cằm, xuôi xuống cần cổ, lướt qua cái xương quai xanh. Ngón tay lướt xuống kéo cái dây buộc ở cổ áo, bàn tay chậm rãi cởi từng cái cúc vải của chiếc áo cotton mát của chị. Tôi không khỏi hít lên một hơi khi cái cúc áo cuối cùng rời ra, gạt hai vạt áo trên dời ra lộ ra bầu ngực được bao bởi cái áo ngực đăng ten. Ngón tay yêu thích không rời vờn xung quanh nửa bầu ngực lộ ra ngoài cái áo, từng ngọn lửa như truyền lên từ đầu ngón tay làm trong lòng tôi như có lò lửa thiêu đốt.

Cố nén sự bừng bừng đang bốc lên trong lòng, tôi đưa tay kéo cái áo trên người chị lên trên, chị ưỡn người để chiếc áo dễ dàng được kéo lên, sau đó chị lại chủ động vòng tay ra sau lưng mở cái khóa áo ngực. Tôi cũng lột cái áo chemise trên người, tháo thắt lưng đẩy cái quần âu ra khỏi chân, đẩy cả cái quần sịp xuống. Chị cũng đưa tay xuống mở cái khóa quần vải mà chị đang mặc, tôi đưa tay kéo nó ra khỏi chân chị, kéo nốt cái quần ren mỏng xuống. Lúc này ngọn lửa trong người tôi đã cháy lên phừng phừng, khi cái lồn của chị lộ ra hoàn toàn.

Tôi phải hít một hơi thật sâu để dằn ngọn lửa trong người xuống, tôi phải cố hết sức để chống cự lại sự quyến rũ của chị, tôi muốn mang lại cho chị trọn vẹn lạc thú của tình dục, không chỉ sự thỏa mãn đơn thuần của giống đực vào trong giống cái.

Cúi người nằm lên người chị, ánh mắt của chị cũng đã dại đi, mất đi sự lóng lánh của nó, trong mắt chỉ còn sự khát khao. Tôi cúi xuống hôn lên môi chị, sau đó hôn lần xuống cái cằm, xuống vùng cổ, xuống đến hõm ngực, sau đó ngậm bầu vú vào mồm, cái đầu ti nảy lên giữa hai hàm răng khiến chị bật lên những tiếng rên rỉ, hai tay chị tóm chặt bảo vai của tôi. Tôi bú hết bên này đến bên kia, càng bú tiếng rên rỉ của chị càng lớn, tay chị bấu càng chặt và hai chân co lên quặp sau mông tôi, hông chị sàng qua sàng lại làm bụng tôi có chút lành lạnh.

Bú hết hai bên vú, tôi trượt người xuống, cái môi rê xuống bụng chị, cái lưỡi ngoáy sâu vào trong cái rốn tròn vành vạnh của chị, khiến bụng chị hóp lại từng cái. Môi tôi rê xuống bụng dưới, đi qua đám lông hình tam giác mượt mà, gọn gàng và hít một hơi sâu mùi nồng nàn của chị trước khi ngoạm lấy hai cái mu no tròn của chị mút hết những đám nước dính lên đó, sau đó len vào giữa hai cái mu, cái lưỡi vét lên kéo theo một ngụm nước trong suốt thanh thanh. Chị hõm bụng lại, miệng rít lên một tiếng, cái mông giật lên, hai tay giật lấy mái tóc chị đang nắm trong tay. Tôi cứ miệt mài chìm sau vào những cảm giác mỹ diệu từ cái lồn của chị mang lại, cái lưỡi hết ngoáy vào sâu bên trong để vét những đám nước đang tiết ra ứa đầy trong đó, lại ngậm lấy cái nhân cứng nhọn nhay nhay giữa hai môi. Phản ứng của chị ngày càng kịch liên, cả người rung động không ngừng, hai tay chị ép chặt đầu tôi xuống, hai đùi ép chặt vào, cái hông cứ hãy lên từng nhịp. Một lúc sau thì chị cũng đến tới hạn, một tiếng hét thanh thúy bật ra khỏi cuống họng của chị, ngay sau đó là một tiếng “Anh… ơi…” trước khi người chị co cứng lại, rồi bung ra những rung động toàn thân, hai đùi chị giật lên dúi đầu tôi xuống sâu giữa háng của chị. Tôi phải mím chặt môi lại hướng đầu lên trên để răng không cà vào lồn chị, để mũi tôi không bị ngập trong dòng nước đang tuôn ra không ngừng.

Một lúc lâu, người chị mới mềm trở lại, đùi chị lỏng ra để tôi có thể trườn người lên ngang với mặt chị.

– Thích không em?

– Vâng… em… thích… nhưng… anh… vào… đi…

Chị nói có chút run rẩy qua hơi thở. Phía dưới của tôi đã cương cứng lên tức tức, cái buồi đã mắc vào của lồn chị, tôi ưỡn đẩy mạnh cái buồi chui thút vào trong khiến người chị giật lên đẩy một tiếng “Ahh…” ra khỏi cuống họng, tôi cũng không nhịn bật ra một tiếng rên rỉ. Hai đùi chị lại co lên ép lấy mông tôi.

– Anh vào rồi.

– Anh… nhanh… nhanh…

Chị vội vã nhíu mông, hai tay kéo người tôi sát lại. Tôi cũng nhấp mông vì sự đòi hỏi ngày một mãnh liệt đang ngùn ngụt dâng lên, cái buồi lập tức được bao phủ trong sự sướng khoái, đẩy toàn bộ ào vào tâm trí tôi làm tôi lập tức mụ đi, quyền khống chế cơ thể lập tức chuyển sang cho dục vọng đang gào thét trong người. Sự sướng khoái luận chuyển từ tôi sang chị, sau đó lại từ chị tràn sang tôi, khiến cả hai chúng tôi chỉ còn những tiếng gào thét rên rỉ, mặc cho những cơn sóng khoái cảm đó cuồn cuộn chạy trong người, mặc cho hai cơ thể đang rung lên như sóng cuồng, chúng tôi chỉ ôm chặt lấy nhau cùng bồng bềnh phó mặc cho những cơn sóng đó cuốn đi, tung lên đến khi toàn bộ vượt qua sự chịu đựng của chúng tôi, cả tôi và chị đều hét lên rồi cùng căng cứng người và sau đó rùng rùng phun ra trong nhau, để rồi sau đó lại bị tung lên khi đón nhận sự bùng nổ khoái cảm của nhau.

– Anh… ơi… em… sướng…

Sau cơn bùng nổ qua đi, chị vẫn tiếp tục rên rỉ. Vì sự khoái cảm vẫn rần rần chảy dưới làn da, mãi chưa ngớt. Mãi tiếng rên rỉ của chị mới nhỏ dần, rồi mất hẳn khi chị thiêm thiếp trong vòng tay của tôi. Cảm giác của tôi vẫn bồng bềnh, sau đó là cảm giác buồn ngủ kéo đến và tôi cũng thiếp đi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...