Thục Oanh

Chương 6



Phần 6

– Anh ơi! Anh thật sự muốn lấy em à?

Chị tỉnh dậy còn trước cả tôi, ngón tay đang miết nhẹ vòng quanh ngực tôi. Khi thấy tôi mở mắt, chị khẽ khàng hỏi.

– Vì anh yêu em.

Tôi khẳng định lại lần nữa.

– Nhưng anh có biết em nhiều tuổi hơn anh không? Hơn nữa…

– Anh biết. Nhưng điều đó cản trở để em ở bên anh không?

– Không. Nhưng mà… nhưng mà…

– Có gì cản trở em nữa à?

– Vâng, em đã có một đời chồng.

– Vậy cũng không cản trở việc em yêu anh và anh yêu em chứ?

– Vâng, nhưng…

– Anh yêu em, là em mà anh đã gặp hai năm trước và trong suốt hai năm qua tình yêu của anh cho em ngày một sâu đậm. Anh nghĩ thế là đủ.

– Nhưng còn bố mẹ anh?

– Đầu tiên anh yêu em và em cũng yêu anh, thế là đủ. Bố mẹ anh cũng sẽ hiểu điều đó.

– Còn nữa… anh chưa biết gì về em.

– Bây giờ em cho anh biết, nhưng…

Tôi ngừng lại, kéo chị nằm lên người tôi, hai tay bưng lấy má chị.

– Anh và em là hai cá nhân độc lập, trưởng thành đủ lý trí để mình tự giải quyết các vấn đề của bản thân mình. Những vấn đề cản trở của cả anh và em, chúng ta sẽ tự giải quyết. Hạnh phúc là của riêng chúng ta.

– Vâng.

Tôi rướn lên hôn vào môi chị.

– Vậy được rồi, chẳng có gì có thể ngăn được chúng ta xây dựng hạnh phúc cho riêng chúng ta.

Chị nở nụ cười rạng rỡ, cũng cúi xuống hôn lên môi tôi lần nữa. Sau đó đặt tay lên ngực tôi, nghiêng đầu ngả vào bàn tay, mắt nhìn tôi. Tôi cũng đẩy cái gối vào sau đầu để nhìn chị được thoải mái hơn.

– Anh biết tập đoàn BBB chứ? Em chính là một trong hai người thừa kế.

Tôi bất ngờ, dù thằng Hiếu nói là chúng tôi phải ngước nhìn, tôi vốn không tin vì nhìn chị rất giản dị và hiền dịu, không ngờ đúng là so về gia thế, tôi không nhìn thấy chị thật. Giờ tôi đã hiểu tại sao tôi lại không thể dò hỏi được thông tin về chị, có lẽ một số người cũng biết, nhưng họ không dám nói. Nhưng tôi không nghĩ đây là vấn đề, tôi tự tin mình có đủ khả năng để kiếm tiền để đảm bảo gia đình tôi đủ vật chất suốt cuộc đời này.

Tôi khẽ gật đầu.

– Em lấy chồng năm hai mươi tám tuổi, do bố em chọn, anh ta cũng đẹp trai, lịch thiệp và khá giỏi. Em cũng thích anh ta ngay lần gặp đầu tiên, thế là hôn nhân của em được quyết định và sau ba năm bọn em tổ chức đám cưới. Anh cũng biết, cuộc sống của gia đình rất kín đáo, có quá nhiều thứ em và cả em trai em cũng không được phép làm. Ngay cả tình yêu nam nữ cùng phải do gia đình quyết định.

Tôi khẽ hít một hơi, có lẽ khó hơn tôi tưởng.

– Cuộc sống hôn nhân của em hai năm đầu khá tốt, không hẳn là hạnh phúc nhưng êm đềm và tôn trọng nhau. Nhưng đến năm thứ ba bắt đầu có vấn đề, anh ấy bị trầm cảm, bắt đầu có những biểu hiện bất thường. Em biết nguyên nhân do đâu, khi làm rể nhà em, anh ấy đã mất tự do. Và dần dần anh ấy cảm thấy bị coi thường. Bọn em đã đi bác sĩ tâm lý, cả ra nước ngoài để thay đổi môi trường, nhưng anh ấy lại không chịu thay đổi, không nghe lời bác sĩ. Tính tình anh ấy ngày càng nóng nảy và sau đó trở lên bạo lực, không ít lần em bị anh ta đánh.

Tôi nắm chặt tay, lửa giận đột nhiên dâng lên. Chị đưa ngón tay lên miết lên môi tôi.

– Anh không cần tức giận… dù sao nguyên nhân cũng một phần do gia đình em. Bọn em đã giấu gia đình, cố gắng để tỏ vẻ vẫn êm ấm trước mặt bố mẹ em. Nhưng mà tình trạng ngày càng tồi tệ hơn và lúc đó em không chịu được nữa, nên quyết định ly thân, dù vẫn sống chung trong một nhà. Nhưng hai phòng riêng, không quan tâm đến nhau nữa. Nhưng khi anh ta có tự do, anh ta bắt đầu cặp bồ bịch khắp nơi và em lại là người phải dọn dẹp hộ. Em đã nhiều lần yêu cầu anh ta ly hôn và sẵn sàng cho anh ta một khoản tiền lớn. Nhưng anh ta lại không chịu. Thế nên…

Chị có chút ngượng ngùng, mặt có nét đỏ xuất hiện trên gò má.

– Thế nên mới có… buổi em đến gặp anh.

Tôi bật cười.

– À… vậy anh phải cảm ơn anh ấy.

– Anh biết không, đấy là chị Hạnh khuyên em thử, chị ấy nói dùng độc trị độc ấy. Hôm đó em rất sợ, chỉ sợ bị ai bắt gặp, chỉ sợ có người chụp ảnh, sợ thành scandal. Anh hôm đó thái độ rất bất cần, làm em càng loạn. Nhưng lúc em gọi cho Hiếu, cậu ta cam đoan anh là bạn thân và rất tử tế, nhưng anh cũng không phải người trong giới của cậu ta.

Đột nhiên chị cười hì hì có chút khoái trá.

– Anh có biết mình bị lừa không?

– Hả?

– Là em chấm anh trước. Em gặp anh một lần theo chị Hạnh đi ăn, lúc đó chị Hạnh định giới thiệu với mấy cậu trai bao cơ, nhưng em không nghe. Sau đó vô tình nhìn thấy anh và Hiếu đi cùng nhau. Chẳng hiểu sao em lại thấy thích anh. Em nói đùa với chị Hạnh, nếu là cậu ta em sẽ thử.

Tôi giờ mới biết tại sao thằng Hiếu lại đâm sau lưng tôi, nhưng mà cú đâm này tôi lại thích. Nhưng có lẽ cũng phải bắt nó nôn ra cái gì đó, tôi còn chưa nhận được gì từ nó như nó hứa. Tôi cũng cười, hóa ra tôi mới là người bị cua, chứ không phải ngược lại.

– Không ngờ chị Hạnh lại gật đầu và đồng ý, em cứ tưởng là đùa. Khoảng một tuần sau gì đó, chị Hạnh nói em đến khách sạn, anh đã đồng ý. Lúc đó em vừa sợ vừa hồi hộp, sau đó là kích thích. Hôm đó… em mới biết, hóa ra quan hệ nam nữ lại tuyệt diệu đến vậy và em… bắt đầu không quên được anh. Mỗi khi đi ngủ em lại nhớ đến cảm giác ấy, lại nhớ đến anh, nhớ đến sự mạnh mẽ của anh.

Vẻ mặt chị tràn đầy sự hạnh phúc, ánh mắt mơ màng, môi khẽ nở nụ cười.

– Em rất nhiều lần qua Hiếu để đến gặp anh, nhưng lại không dám, em chỉ dám đứng xa nhìn. Sau đó qua Hiếu em cũng biết anh tìm kiếm em. Từ đó, Hiếu là gián điệp của em, cậu ta phải báo cáo tất cả thông tin về anh. Nhưng anh rất hư nhé, lúc anh không tìm được em, anh lại đi tìm những cô gái khác. Lúc đó em ghen kinh khủng, rõ ràng là nói thích em mà lại đi tìm những cô gái khác, nhưng em lại nghĩ, mình cũng không có tư cách để yêu anh. Em đã định buông xuôi, nhưng Hiếu lại nói với em là anh vẫn đang tìm em, rồi là những cô gái kia chỉ để anh quên em. Lúc đó em hạnh phúc biết nhường nào. Em quyết tâm giải phóng cho mình để có thể đến bên anh. Mất rất nhiều công sức mới thuyết phục được bố em và cả anh ta nữa, khi anh ta thấy thái độ kiên quyết của em, anh ta đã quỳ xuống cầu xin, tự nhiên lại thấy khinh bỉ anh ta.

Chị ngừng lại một lúc, để rướn người hôn lên môi tôi.

– Em đã đi theo anh rất nhiều lần, đứng nhìn anh chơi thể thao, đi tập gym… ah, mà cả những lần anh đi xem mắt nữa. Nhưng em vẫn không dám xuất hiện, em sợ… em sợ anh sẽ từ chối em. Dù lúc em ly hôn, em đã rất quyết tâm đến bên anh. Sau đó, Hiếu tự nhiên gọi điện cho em báo là anh sẽ vào Đà Nẵng và khuyên em nên vào. Thế là em tức tốc bay vào trong đó. Hôm đó chuyến bay có chút delay, nên em vào hơi muộn, Hiếu phải tìm cách giữ chân anh lại nhưng tí thì em không kịp. May là Hiếu đi theo anh, lúc em đi ngang qua đó, tự nhiên em nghĩ nếu anh không nhận ra em thì em sẽ đi lại lần nữa hay là đi luôn. Em không biết cảm xúc lúc đó của mình thế nào nữa, nó vừa hạnh phúc, nó vừa làm em bối rối nhưng em biết lựa chọn của mình đã đúng. Em yêu anh, yêu anh vô cùng anh biết không? Cũng nhiều như anh yêu em vậy.

Chị chuyển tay để ôm lấy người tôi, đầu rúc dưới cằm tôi.

– Nhưng lúc đó em lại có sự lo lắng khác. Em sợ anh sẽ lại gặp vấn đề tương tự như anh ta, thế nên em lại do dự. Em thực sự muốn biết liệu tình yêu của anh có đủ lớn để cùng em vượt qua những khó khăn đó không? Em có ích kỷ không? Mỗi ngày đọc được tin nhắn của anh mà nhà mạng chuyển cho em, chứng kiến những gì anh đã làm được, em càng kiên định, anh xứng đáng để em bỏ lại tất cả để đi theo anh chứ không phải ngược lại. Em cũng chưa bao giờ có thể nghĩ rằng mình sẽ yêu và được yêu như vậy. Cảm ơn anh.

Tôi nghe chị nói mà người như bồng bềnh, cả tâm hồn như được ngâm trong hũ mật.

– Vậy em định đền bù thế nào cho hai năm anh vật vã nhớ nhung đây?

Một lúc sau khi cảm xúc lắng xuống, tôi mới hỏi chị.

– Em chẳng có gì ngoài bản thân em. Anh nhận không?

Tôi kéo đầu chị lại gần hôn lên môi, chị ngay lập tức trở lên cuồng nhiệt, ngấu nghiến lấy môi tôi. Chị nằm hẳn lên người tôi, rồi đưa tay xuống cầm lấy buồi tôi, đẩy mông xuống để cái buồi chui tút vào cái lồn đầy nước của chị.

Chị ngồi dậy, hai đùi quỳ dưới giường, tay chống lên ngực tôi bắt đầu nhún nhảy cái mông. Tôi sướng vì cảm giác ở dưới truyền lên, vì bầu ngực của chị rung rinh trước mặt, vì bàn tay tôi không thể ôm hết bầu ngực, vì tôi dễ dàng ngồi dậy ngậm lấy đầu vú của chị mút mát, trong khi cái buồi của tôi vẫn đâm sâu vào trong chị. Chị cứng người cất một tiếng rên lớn, chị đã ra trong lòng tôi.

Tôi lật chị nằm xuống, tiếp tục địt vào lồn chị, tiếp tục truyền sang chị những hưng phấn và khoái cảm mà tôi đang căng đầy, để hai chúng lại cùng nhau bật ra những tiếng rên sướng khoái và lần nữa cái lồn của chị lại nhận đầy thêm tinh trùng của tôi.

– Mình cưới nhau em nhé. Anh muốn mỗi ngày đều có em bên cạnh.

Khi chúng tôi đã lấy lại được sự tỉnh táo, tôi đề nghị.

– Vâng.

– Vậy thì phải dậy thôi em, nhanh không kịp.

Tôi chợt nhớ ra, vội vã tung mình khỏi giường rồi ôm chị lên và đi vào nhà tắm. Rất nhanh, tôi xịt sạch trên người chị và trên người tôi. Sau đó nhanh chóng mặc lại quần áo cho chị và cho tôi, rồi kéo chị đang ngơ ngác lao ra khỏi nhà. Vẫy một cái taxi, nhanh chóng đi vào, đọc địa chỉ và giục taxi lái nhanh.

Chị vẫn ngơ ngác nhìn sự vội vã của tôi, đi theo tôi ào vào cửa hàng trang sức đá quý. Sau đó ngẩn ngơ nhìn tôi đang luôn mồm giục cô bán hàng.

– Em chọn cho anh một cái nhẫn đính hôn… đúng rồi. Được em mang ra đây cho anh.

Cô bé bán hàng quay người mở cái két sắt lấy ra một cái hộp, mở ra cho tôi xem, bên trong cắm những chiếc nhẫn với những hạt đá trong suốt lấp lánh, tôi hài lòng gật đầu. Cũng không hỏi chị, tôi cầm bàn tay chị đưa lên.

– Đây ngón tay của vợ anh, em chọn chiếc nào vừa cho cô ấy.

Cô bé bán hàng bật cười, nhưng cũng nghe lời, lấy cái thức đo vòng qua ngón tay của chị, sau đó mau mắn lấy ra một cái nhẫn đưa cho tôi. Tôi cũng không làm động tác gì cầu kỳ lồng ngay cái nhẫn vào ngón tay chị.

– Từ giờ phút này trở đi, em đã là vợ của anh.

Cô bé bán hàng cũng sững người, sau đó cười rất tươi.

– Chúc mừng anh chị.

Chị vẫn ngẩn ngơ nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, tôi tiến đến ôm lấy chị.

– Em bằng lòng làm vợ anh chứ?

Chị bỗng bật khóc.

– Vâng, em bằng lòng.

Sau đó rúc vào ngực tôi thổn thức. Tiếng vỗ tay bỗng rào rào vang lên, sau đó là tiếng chúc mừng của mấy cô bé bán hàng và cả mấy vị khách đang mua hàng mới làm chỉ bừng tỉnh, chui ra khỏi người tôi.

Tôi cũng nhớ ra việc chính khi cô bán hàng vẫn nhìn tôi chờ đợi.

– Em nhận thanh toán bằng thẻ hay là chuyển khoản?

– Thẻ cũng được anh ạ.

Lấy ví, tôi đưa cho cô bé tấm thẻ. Rất nhanh cô bé quay lại, tôi ký nhanh vào liên thẻ tín dụng. Cô gái thu lại xe một tờ cho vào cái túi đựng tờ hóa đơn và tờ giấy chứng nhận đá quý.

Chị ôm vẫn lấy cánh tay tôi, bàn tay đeo nhẫn vẫn gió lên, miệng cười ngọt ngào. Tôi quay bốn phải nói câu cảm ơn rồi dắt tay chị đi ra khỏi cửa hàng.

– Mình đi lấy xe của anh, rồi đi ăn nhé.

– Vâng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...