Thương người năm ấy

Chương 11



Năm lớp 8, ở cái tuổi 13, 14 có lẽ tôi đã có cảm giác với người khác giới. Chỉ là thích thôi vì cái cảm xúc non nớt đó chưa thể nào gọi là yêu được. Hoặc là lúc đó tôi còn chưa định nghĩa được yêu là gì không chừng. Tôi chẳng biết từ lúc nào tôi đã thích Hà Phương. Hà Phương nhỏ hơn tôi một tuổi, lần đầu tôi gặp nhỏ là lúc mẹ tôi nhờ tôi sang nhà cô Vân để mua bánh. Cô Vân là một thợ làm bánh có thể nói là ngon nhất ở làng tôi, đám trẻ bọn tôi đứa nào cũng mê tít những thứ bánh phủ kem ngọt lịm. Cả tôi cũng không ngoại lệ nên khi mẹ tôi nhờ tôi liền vui vẻ đi ngay. Đến nhà cô Vân, tôi thấy một đứa con gái ngồi dưới giàn hoa giấy, tôi vừa định ngó sang thì cô Vân thì trong nhà nói vọng ra:

– Lâm đến lấy bánh hả con?
– Dạ đúng rồi cô. Cô cho con gửi tiền.

Cô Vân bước lại đưa bánh cho tôi rồi xoa đầu tôi, cuối cùng không quên khuyến mãi cho tôi thêm một cái bánh su kem. Đây là phần tôi thích nhất mỗi khi mẹ tôi nhờ đi lấy bánh, vì mẹ tôi là khách quen từ khi mới mở tiệm nên lúc nào đi lấy bánh cũng được cô cho thêm đồ ăn. Khi thì là vài cái bánh quy, khi thì là vài cái bánh su… tùy chỉ là vài cái bánh nhưng lúc đó cầm những cái bánh đó trong tay tôi đã thật oách trong mắt bọn trẻ trong xóm rồi. Nhớ tới con bé khi nãy ngồi dưới giàn hoa giấy, tôi bước lại gần nhìn xem nó đang làm gì. Ra là nó đang ngồi nhặt những cánh hoa rơi trong vườn, tôi không biết mục đích của việc đó là gì nhưng trong nhỏ tập trung lắm. Vẻ mặt tập trung của nhỏ khiến tôi cứ ngẩn ra đứng nhìn. Đến khi nhỏ đánh tiếng thì tôi mới sực tỉnh lại chạy biến về nhà bỏ lại phía sau tiếng gọi với theo và vẻ mặt ngơ ngác của nhỏ.

Về đến nhà, thằng Tường thấy vẻ mặt của tôi thì tò mò hỏi:

– Anh hai sao vậy?
– Có gì đâu.
– Không có gì mà nhìn anh như người mất hồn á.

Tôi bỏ ngoài tai lời nói của thằng Tường mà lảng ra vườn chơi. Kể từ lần gặp ngày đầu tiên đó thì tôi rất mong chờ tới cái ngày được mẹ nhờ đi mua bánh tiếp, đi để gặp lại con bé kỳ lạ đó. Rồi ngày ấy cũng tới, một buổi trưa tôi đang hái ổi ngoài vườn thì mẹ tôi gọi vào.

– Lâm! Con qua nhà cô Vân lấy bánh cho mẹ với!
– Dạ con đi liền!

Tao hớn hở đi vào nhận tiền từ tay mẹ rồi chạy như bay sang nhà cô Vân. Đứng từ ngoài nhìn vào đã thấy bóng dáng của cô bé hay ngồi nghịch hoa nhưng sao hôm nay cô bé ấy ngồi nhặt nhạnh những bông hoa nữa mà đang ngồi thu lu ở một góc, đầu gục trên hạ vai, tóc phủ hết cả ra. Tôi định chạy lại hỏi chuyện gì nhưng cô Vân trong nhà đã nhìn thấy tôi, cô vẫy vẫy tay:

– Lâm, vào lấy bánh nè con!
– Dạ. – Tôi đáp ỉu xìu…

Nhận bánh từ cô xong tôi bước ra ngoài hiên, nhỏ vẫn ngồi ở đó, im lặng. Tôi đến gần hơn thì tiếng thút thít ngày càng rõ hơn, tuy không lớn nhưng đủ để tôi nghe được. Tôi lay nhẹ vai nhỏ, chả hiểu sao lúc đó tôi lại bạo dạn đến vậy.

– Này, sao thế?

Tiếng thút thít ngưng lại, nhỏ ngẩng đầu dậy giương đôi mắt đẫm lệ nhìn tôi.

– Mình… mình mới bị mẹ la.

Nói rồi nhỏ lại cúi gằm mặt xuống, không gian xung quanh lại im lặng. Tôi muốn an ủi nó xiết bao nhưng sự bạo dạn khi nãy của tôi bỗng dưng biến đâu mất. Tôi ngồi xuống bên cạnh nhỏ, đầu dựa vào tường, giương đôi mắt sầu nhìn nhỏ. Hai đứa tôi cứ ngồi im ở đó, bất chấp trời đã ngả dần về trưa, quên luôn cả bịch bánh mà mẹ tôi đã nhờ lấy. Chợt nhớ ra điều gì đó, tôi đứng phắt dậy lay nhỏ.

– Này, đừng khóc nữa. Mình dẫn bạn ra chỗ này chơi.

Tôi lay đến cái thứ ba thì nhỏ mới chịu ngước mặt dậy nhìn tôi, mắt đã không còn ngấn nước nữa, chắc nhỏ đã nín khóc từ khi nãy rồi. Nhỏ hỏi lí nhí:

– Nhưng mà là đi đâu?
– Cứ đi rồi biết! Để xin mẹ cho.

Tôi chạy vào nhà xin phép cô Vân, cô có vẻ ngạc nhiên khi đã khá lâu rồi mà tôi vẫn còn ở đây nhưng cô cũng vui vẻ đồng ý và không quên dặn hai đứa bọn tôi cẩn thận.

Tôi vui vẻ chạy ra ngoài nắm lấy tay nhỏ rồi phi về hàng rào. Sự bạo dạn biến mất khi nãy bây giờ bỗng dưng lại xuất hiện. Tôi nắm tay nhỏ chạy về phía “đồi hoa”. Cái tên đồi hoa này là do tôi và nhỏ cùng đặt. Đơn giản vì trên ngọn đồi này có rất nhiều hoa, đa phần là hoa dại nhưng chúng lúc nào cũng tự tin khoe sắc làm nổi bật lên nền xanh của cỏ. Tôi vô tình phát hiện được chỗ này khi đi thả diều cùng bọn bạn và giờ nó nha một nơi đến bí mật của bọn tôi. Chạy đến chân đồi, nhỏ hớn hở đến nỗi bỏ luôn cả tay tôi ra mà chạy lên phía trước. Gương mặt nhỏ lúc này chắc chắn không thua kém gì những đóa hoa bên cạnh cả. Thấy nhỏ đã vui vẻ trở lại tôi cũng vui lây, mãi đứng lại để nhìn đến khi nhỏ đã cách tôi một quãng xa, đưa tay vẫy vẫy thì tôi mới chạy theo. Đang chạy chợt nhỏ đứng lại, quay sang nhìn tôi, bị dừng lại bất ngờ, tôi mất đà mà trượt chân ngã xuống đất. Đến khi ngồi dậy thì tay chân trầy xước hết cả, đang xuýt xoa vì đau thì nhỏ cười.

– Đau muốn chết đây cười gì mà cười!
– Hihi, tại nhìn bạn mắc cười quá.
– Đang chạy tự nhiên đứng lại chi vậy?
– À tại mình chợt nhớ ra mình chưa biết tên bạn, bạn tên gì?
– Tôi tên Lâm được chưa? Sau này có dừng nhớ báo tiếng đó, làm như cái mền rách luôn.
– Hì hì mình tên Phương. Thôi mình xin lỗi mà, thôi giờ đi về để mình thoa dầu cho bạn nha.
– Ừ về thì về.

Chương trước Chương tiếp
Loading...