Thùy Chi
Chương 15
Thùy Chi dừng lại, ánh mắt điên cuồng thoáng chút chần chừ sợ hãi. Nàng nhìn gã Minh kéo căng tờ giấy mong manh, phần mép đã xé ra một đường nhỏ. Nàng nghiến răng ken két, đôi mắt ánh lên một sự giẫy giụa căm hờn như một con thú bị kẹp cứng trong bẫy. Thùy Chi rít lên từng tiếng bén nhọn như những lưỡi dao…
– Được… Ông xé đi…
Nhưng trái ngược với sự đề phòng của gã Minh, Thùy Chi không lao đến, mà đưa mũi dao nhọn hoắt chọc thẳng ngay chiếc cổ trắng ngần của mình. Gã Minh chết sững nhìn mũi cao đâm lún vào cổ Thùy Chi, một giọt máu chậm chậm chảy xuống nổi bật trên làn da trắng ngần của nàng. Không một cái nhíu mày đau đớn, đôi mắt nàng đỏ bừng lạnh lùng nhìn gã.
– Ha ha… Anh cũng bốn chục tuổi rồi em gái… Anh không tin mấy trò hù dọa cải lương này đâu… Em đâm thử anh xem nào…
Gã Phúc há hốc nhìn. Đứng xa một khoảng, nhưng gã vẫn thấy được trong ánh mắt Thùy Chi một sự kiên quyết ngút trời. Như một người lính xung phong, dù biết sẽ chết vẫn lao lên phía trước. Gã có một dự cảm, khi tên Minh vừa xé tờ giấy thì con bé sẽ không chút do dự đâm lút con dao kia vào cổ mình.
“Tôi có chết cũng nguyện không siêu thoát… Đời đời kiếp kiếp đeo bám hành hạ hai ngươi.”
Những lời thốt ra từ miệng Thùy Chi lúc này lọt vào tai gã Phúc văng vẳng xa xa cứ như một lời nguyền truyền kiếp. Gã thoáng rùng mình sợ hãi.
– Nó điên rồi… Trả cho nó tờ giấy…
Nghe gã cấp trên nhát gan nói, gã Minh nghiến răng không cam lòng. Nhưng gã đành hậm hực ném tờ quyết định xuống đất.
Gã Phúc vội vàng mặc quần áo. Cơn điên loạn của Thùy Chi đã làm mọi hưng phấn trong lòng gã nguội lạnh. Giờ gã chỉ muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Gã Minh vừa mặc quần áo, vừa nuối tiếc nhìn cơ thể lõa lồ run rẩy của Thùy Chi. Nàng vẫn đứng chết trân tại chỗ với con dao lún sâu vào da thịt. Máu vẫn ứa ra, lăn dài xuống ngực. Không chút đau đớn cứ như cái cổ đó không thuộc về nàng.
Hai gã bước ra ngoài, gã Minh liền hỏi:
– Anh… Bỏ qua như vậy… Thật tiếc đó…
– Mày… Mày đi thách thức một con nhỏ điên… Mày còn điên hơn nó… Mẹ… Một đứa con gái tự vẫn chết trong phòng khách sạn. Mày muốn đường sự nghiệp của tao chấm dứt hả ?!
Cánh cửa vừa đóng sập. Con dao tuột tay rớt xuống đất. Cơ thể Thùy Chi như vô lực quỵ xuống sàn nhà. Nàng run rẩy nhặt tờ giấy mang tên ba lên, nước mắt chảy dài trên mặt.
Cơn giận dữ điên cuồng đó đã trao cho Thùy Chi một cơ hội mỏng manh. Và nàng đã tận dụng tốt cơ hội đó. Nàng vừa diễn một vai xuất sắc nhất cuộc đời nàng. Trong giả có thật, trong thật có giả. Cơn tức giận bùng nổ của nàng là thật. Đâm liên tục ba nhát vào cùng một cái gối là giả. Đâm dao vào cổ là thật… Muốn tự tử là giả. Trong lúc bị dồn ép đến đường cùng, Thùy Chi đã vô tình đẩy khả năng diễn xuất của mình lên một tầng cao mới. Sự giả thật trong cảm xúc của Thùy Chi đan xen chồng chéo phức tạp đến mức không những hai gã kia, mà chính bản thân nàng cũng không thể xác định… Giờ đây, nàng chỉ có thể nhận ra một điều, nếu gã Minh thật sự xé tờ quyết định, thì cái chết của nàng cũng trở thành sự thật.
– Ha ha… Ha ha…
Thùy Chi bật cười rũ rượi, nhưng nước mắt vẫn tuôn không ngớt. Nàng đã chiến thắng, chiến thắng trong nhục nhã. Nhưng người cười được cuối cùng vẫn là nàng.
Đêm đó, Thùy Chi trở về nhà, nhẹ nhàng mở khóa cửa. Bên trong nhà tối đen, không một ánh đèn. Qua ánh sáng đèn đường rọi vào ô thông gió, Thùy Chi thấy mẹ cả người co rút nằm trên giường thiêm thiếp. Đôi mắt bà sâu hoắm, còn nhòe nhoẹt nước mắt, mệt mỏi nhắm nghiền. Mâm cơm trên bàn còn y nguyên, nguội lạnh.
Thùy Chi thở dài, đi vào bếp, hâm nóng lại thức ăn. Ánh đèn trong bếp vừa bật lên, thì Thùy Vân choàng tỉnh:
– Chi… Chi… Con về rồi ?!
Mẹ lao vào bếp ôm chầm lấy Thùy Chi, nghẹn ngào. Tay mẹ run rẩy đau đớn nâng niu khuôn mặt nàng như tìm kiếm vết tích hoen ố dơ bẩn còn sót lại.
– Mẹ… Con đã lấy được giấy tha bổng của ba… – Nàng cố nói giọng bình thản nhất để mẹ yên tâm.
– Nhưng… Cổ của con… Cổ con sao bị thương ?!
Thùy Vân cuống lên nhìn vết rách rơm rớm máu trên cổ Thùy Chi. Bà lao nhanh ra ngoài, lục tung đồ đạc… Vài giây sau bà trở lại với một miếng băng cá nhân. Tay Thùy Vân rung rung dán miệng vết thương cho con. Miệng bà mấp máy nhiều lần vẫn không thốt ra được thành lời. Bà muốn hỏi, rất muốn hỏi chuyện đã xảy ra… Nhưng lời nói cứ dâng lên lại bị bà mạnh mẽ nuốt vào. Đau đớn nuốt vào. Thùy Vân sợ phải nghe đến điều bà tin chắc đã xảy ra với con gái mình. Nhan sắc, tuổi trẻ của Thùy Chi như một miếng mỡ đưa qua miệng mèo, không thể có chuyện nguyên vẹn yên lành thoát qua. Càng nghĩ, lòng Thùy Vân càng đau, nước mắt cứ tuôn rơi lã chã.
– Mẹ… Sao mẹ khóc ?! – Thùy Chi hỏi.
– Chi ơi… Con… – Thùy Vân ôm chầm lấy con nghẹn ngào.
– Mẹ… Không có chuyện gì xảy ra hết… Con không bị gì hết… Hai gã đó không dám chạm vào con… – Thùy Chi mỉm cười.
Trong bữa cơm, nàng kể lại cho mẹ nghe… Dĩ nhiên, nàng không kể về thân xác nàng đã bị dày vò như thế nào trước khi thoát ra. Thùy Chi chỉ kể sơ lược về sự thách thức dọa dẫm hai gã kia bằng sinh mạng của mình. Nàng cố ý đơn giản hóa sự liều lĩnh của mình, lại cường điệu hóa sự sợ hãi nhát gan của gã Phúc kia. Dù câu chuyện của Thùy Chi sau khi nêm nếm có vẻ hơi giống phim ảnh khó có thể xảy ra ngoài đời thực, nhưng cũng tạm để mẹ yên lòng rằng ít nhất cơ thể nàng không bị xâm phạm…
Trong gian phòng tắm nhỏ, dưới ánh đèn vàng le lói yếu ớt. Thùy Chi bần thần đứng đối diện chiếc gương treo tạm bợ trên vách gỗ. Mái tóc nàng ướt sũng, cơ thể trần truồng còn lấm tấm đọng những giọt nước. Khuôn mặt nàng ửng đỏ xinh đẹp đến ngạt thở. Nàng không nhớ mình đã tắm bao nhiêu lần… nhưng cơn khao khát ham muốn trong cơ thể vẫn y nguyên hừng hực. Nàng nhìn hai bầu vú căng tròn mơn mởn của mình trong gương. Hai núm vú nàng còn đỏ ửng vài vết răng để lại. Hai tay nàng vô thức run run đưa tay lên, miếc nhẹ lên hai đầu vú đỏ hồng… Cảm giác ray rứt tuyệt diệu làm chúng săng cứng lại… Những ngón tay nàng kẹp lấy hai đầu núm, se se…
– Ư…
Tiếng rên nhỏ bật thốt từ miệng mình, làm Thùy Chi hoảng hốt rụt tay lại. Nàng bưng kín gương mặt đỏ bừng, kền nén muốn hét lên giận dữ. Nàng đang làm điều gì ?! Đầu óc nàng cứ mê man nghĩ đến hai cái miệng tham lam bú mút hai bầu vú mình… Thùy Chi cắn môi đến bật máu đau đớn để đầu óc mình quên đi những hình ảnh đó… Nàng ngồi thụp xuống. Gáo nước lạnh trong tay liên tục xối lên cơ thể hừng hực như nung nấu một ngọn lửa bên trong. Nàng mím môi bàn tay chà sát muốn rửa sạch cảm giác trơn nhẫy giữa hai mép âm hộ. Nhưng càng rửa, thứ ươn ướt bên trong vẫn cứ rỉ ra…
“Ngày mai em bận việc nhà… Thứ Ba mình gặp nhau anh nhé… Em yêu anh”
Thùy Chi tắt điện thoại, nhắm mắt lại. Nàng không muốn gặp Hào Phong khi cơ thể còn tấy đỏ những dấu răng dơ bẩn. Nàng không muốn gặp anh khi đầu óc nàng còn ngổng ngang những hình ảnh đã xảy ra trong căn phòng khách sạn đó. Thùy Chi quay đầu vào trong vách, cặp đùi nàng kẹp chiếc gối ôm thật chặt… Thật chặt.
… Bạn đang đọc truyện Thùy Chi tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thuy-chi/
Sáng hôm sau, Thùy Chi giúp mẹ chuyển đồ sang căn nhà mới thuê, không quá xa từ nơi ở hiện tại. Hai mẹ con giờ đây chỉ có vài túi quần áo, chuyển vài lượt là xong. Nơi ở mới là một căn nhà tuy cũng nhỏ, nhưng khang trang sạch sẽ hơn nhiều. Hẻm lối vào cũng sáng sủa an ninh hơn. Nhìn mẹ vui vẻ hài lòng với nơi này, lại cho Thùy Chi động lực cố gắng nhiều hơn. Đặc biệt là sự kiện xảy ra vào chiều ngày mai.