Thùy Chi

Chương 16



Phần 16

Chiều thứ Ba…

17h00…

Hào Phong đỗ xe trước căn nhà nhỏ khá xinh xắn. Đây là lần đầu tiên, Thùy Chi hẹn anh đón nàng tại nhà, còn dặn anh phải ăn mặc nghiêm túc một chút vì sẽ gặp mặt mẹ nàng. Anh bấm chuông mà nghe tim đập rộn ràng hồi hộp. Sau vài giây, một người phụ nữ ăn mặc đơn giản nhưng không giấu được những nét kiêu sa sang trọng, bước ra mở cánh cửa. Hào Phong sững người, ngay giây đầu tiên anh có thể nhìn ra nhan sắc của Thùy Chi được thừa hưởng từ mẹ nàng.

– Dạ, con chào cô…

– Ừ, Hào Phong phải không ?! Chào con. – Giọng bà rất nhẹ nhàng thanh thoát.

– Vào nhà ngồi chờ Thùy Chi một chút đi…

Hào Phong vâng dạ, đi vào trong nhà. Nơi ở mới của Thùy Chi thật đơn giản, nói đúng hơn là có vẻ khá thiếu thốn. Đồ đạc thật ít, nội thất rời rạc từng mảnh như được ghép lại từ nhiều bộ khác nhau. Nhìn gian phòng khách rỗng tuếch tạm bợ, trong lòng Hào Phong dâng lên một cảm giác thương cảm. Anh thầm trách bản thân mình chỉ biết yêu mà thiếu quan tâm chăm sóc cuộc sống của người mình yêu.

– Nhà cô không có gì… Con đừng cười chê… – Thùy Vân như cảm nhận ánh mắt của Hào Phong.

– Dạ, không có đâu ạ… – Hào Phong đỏ mặt ấp úng.

Thùy Vân im lặng nhìn người thanh niên trước mặt. Đẹp trai, lãng tử, trong ánh mắt cậu ta có một vẻ phong lưu đa tình, làm bà lo lắng. Nhưng dường như mọi chuyện đã quá muộn, Thùy Vân giờ đây chỉ biết cầu trời khấn phật cho con gái mình.

– Thùy Chi đã lớn và cô tôn trọng ý kiến của nó… – Bà nói giọng nhẹ nhàng. – Cô chỉ hy vọng nó không bao giờ hối hận vì lựa chọn của mình…

Hào Phong mím môi không biết nói gì… Anh không phải là người thích hứa hẹn. Anh chỉ nhìn sâu vào mắt người phụ nữ trước mặt, gật đầu thật nhẹ nhưng kiến quyết. Nhìn thấy ánh mắt đó, Thùy Vân chợt thấy lòng mình ấm lại, bao nhiêu lo lắng vơi đi không ít. Hào Phong có vẻ trưởng thành nghiêm túc hơn vẻ bề ngoài lãng tử của cậu ta. Bà chợt mấp máy môi, hồi hộp hỏi:

– Có thật là… Thùy Chi được đạo diễn chọn đóng vai nữ chính… trong bộ phim gì… gì Chợ Lớn nhỉ ?!

– Dạ, đúng như vậy. – Hào Phong vui vẻ trả lời. – Bộ phim “Giang hồ Chợ Lớn” bắt đầu quay từ tuần sau…

– Nhưng… Cuối tuần trước nó đi ba ngày… là…

“Mẹ…”

Thùy Chi bước nhanh xuống cầu thang, mặt hơi tái xanh mất tự nhiên. Nàng để Hào Phong đến nhà ra mắt mẹ, để bà yên tâm hơn. Nhưng nàng không liệu trước rằng mẹ lại hỏi đến chuyện đã xảy ra, mà ngay cả anh cũng không biết.

– Bọn con đi đây… sắp muộn giờ rồi… – Thùy Chi ghé môi hôn nhẹ lên má mẹ, nói vội. – Tối mẹ ăn cơm, đừng chờ con nhé…. Con đi ăn với anh Phong rồi về sau ạ.

Hào Phong hơi nhíu mày suy nghĩ, nhưng anh vẫn vui vẻ đứng dậy lễ phép chào. Thùy Vân vừa đóng cửa, anh đưa mũ bảo hiểm cho Thùy Chi, vừa hỏi:

– Bữa em đi không nói cho mẹ biết à ?!

– Em… – Thùy Chi ấp úng. – Em mà nói thì mẹ đã không phép em đi…

– Hai ngày đi Long Hải thì anh không nói… Nhưng mẹ em nói là ba ngày…

Thùy Chi mặt tái nhợt hơi né ánh mắt anh, đầu óc nàng xoay chuyển thật nhanh. Chợt nàng hơi xoay người, hất mái tóc ra phía sau, đưa mũ bảo hiểm đội lên đầu. Vết thương dao cắt được dán băng cá nhân chợt lộ ra trước mắt Hào Phong. Anh hốt hoảng kêu lên:

– Cổ em…. Em bị sao vậy ?!

– Em không sao đâu… Vô ý chạm vào cánh cửa tủ thôi…

Thùy Chi mím môi nhìn ánh mắt lo lắng thương xót của Hào Phong, ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên miếng băng. Lòng nàng chợt dâng lên một cảm giác cay đắng. Vì để anh không tiếp tục truy hỏi, Thùy Chi đã dùng vết thương của mình để thu hút chú ý của anh. Liệu nàng còn phải giở trò gian dối bao nhiêu lần với anh đây ?!

Văn phòng Cty sản xuất phim Đông Á là một building 17 tầng hoành tráng chễm chệ trên đại lộ Trần Hưng Đạo. Bên vệ đường, dãy dãy xe hơi sang trọng bóng bẩy, chỉ nhìn qua cũng biết chủ nhân của chúng có địa vị cao trong xã hội. Chiếc Triumph đen bóng của Hào Phong đỗ lại, lọt thỏm nhỏ bé giữa hàng xe. Anh tươi cười nhận mũ bảo hiểm của Thùy Chi, đặt lên xe.

– Sao lại có người hậu đậu sơ ý như vậy chứ ?! – Hào Phong thương yêu vuốt nhẹ chiếc cổ trắng ngần của Thùy Chi.

– Ư… Em không sao mà… – Nàng mỉm cười với anh.

– Em phải cẩn thận, không làm hư tác phẩm nghệ thuật của anh chứ…

– Tác phẩm của ba mẹ em chứ… – Thùy Chi bĩu môi, cãi lại.

– Mẹ em mới giao cho anh rồi mà… – Hào Phong nhe răng cười.

– Chưa…

– Anh nhận rồi mà…

– Cái đó là em lén cho anh thôi… Chưa chính thức đâu…

– Ha ha…

Hào Phong nắm chặt tay Thùy Chi, cười đùa vui vẻ bước vào trong. Mọi lo lắng riêng trong lòng hai đứa đều bị gạt bỏ. Vừa bước gần đến trước phòng họp, Hào Phong và Thùy Chi liền nghe được âm thanh cãi vã to tiếng của Nguyệt Nhi.

“KHÔNG… Tôi mà đóng Hạ Vi sao ? Tôi không chấp nhận… Tôi thua con nhỏ đó ở chỗ nào hả ?!”

Hào Phong nhíu mày. Khi nghe thư ký văn phòng báo Thùy Chi được chọn cho vai nữ chính, anh đã dự liệu được chuyện này sẽ xảy ra… Hào Phong siết chặt bàn tay nhỏ nhắn của Thùy Chi.

Cánh cửa bật mở, Nguyệt Nhi mặt hầm hầm bước ra. Vừa nhìn thấy Hào Phong và Thùy Chi tay trong tay, cô ta trợn mắt lên giận dữ:

– Anh đã làm cái gì ?! Anh cho ông ta bao nhiêu tiền để chọn cô ta thay tôi hả ?

– Xin lỗi, tôi cũng không dư dả như vậy ! Nhi biết mà… – Hào Phong nhúng vai, điềm đạm trả lời.

– Mình vào thôi anh… – Thùy Chi không buồn nhìn cô ta, kéo tay Hào Phong.

Nguyệt Nhi bước chặn ngang trước mặt Thùy Chi, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng:

– Con đĩ nhỏ… Mày biết diễn sao ?!

Hào Phong tức giận trước lời lẽ thô tục của Nguyệt Nhi, vừa định bước lên thì tay anh đã bị Thùy Chi níu lại. Nàng bước lên trước, để anh lại thấp thỏm phía sau. Thùy Chi nheo mắt, giọng run run kềm nén.

– Chị vừa nói cái gì ?! Lặp lại thử xem…

– Tao nói mày là… con đĩ nhỏ đấy… – Nguyệt Nhi bước đến sát mặt Thùy Chi, ánh mắt ương ngạnh thách thức. – Mày làm gì được tao ?

Cánh cửa phòng họp bật mở, John Trần và một số người khác từ trong nhìn ra, quan sát Thùy Chi đang đối mặt với Nguyệt Nhi. Thùy Chi nhìn chằm chằm cô ta, cả cơ thể run rẩy như đang kềm nén một cơn giận dữ kinh khủng. Trong đầu nàng mường tượng đến khuôn mặt đáng ghét của gã Minh. Gã cũng dùng lời lẽ khinh bạc đó để gọi nàng. Nét mặt Thùy Chi tái đi, chân bước đến thật chậm như một con hổ trong tư thế rình mồi.
Nguyệt Nhi vô thức hơi lùi lại.

– Mày… dám làm… gì ?!

Lời nói của Nguyệt Nhi rời rạc biểu hiện tâm lý bất an. Ánh mắt Thùy Chi lạnh lẽo như một bác sĩ pháp y quanh năm mổ xác người chết. Nhưng ánh mắt đó lại có gì đó cứ bám chặt lấy linh hồn, làm Nguyệt Nhi không thể rời đi. Trong đầu cô ta chợt hiện ra một cảnh tượng kinh khủng sắp xảy ra. Thùy Chi lao lên đè cô ta xuống, dùng những cái móng tay sắc bén dao mổ đâm thủng, rạch nát mặt cô ta. Hàm răng trắng nhỡn của Thùy Chi cắn ngập vào cái mũi nhỏ nhắn của cô, dứt mạnh, máu phun xối xả thành dòng. Nguyệt Nhi vô thức run lẩy bẩy, lùi lại hai bước. Thùy Chi nghiến răng lao đến.

– Á… Không… – Cô ta liền ngồi sụp xuống, bưng kín mặt, hét lên.

– Dừng lại…

– Thùy Chi… Đừng….

Cả nhóm người kia và Hào Phong đều hét lên, lao đến. Chỉ có John Trần là vẫn đứng yên cười tủm tỉm. Thùy Chi đang lao đến chợt dừng phắt lại ngay trước Nguyệt Nhi co ro run rẩy. Quay lại, nàng nở một nụ cười tươi mát như gió mùa xuân:

– Cảnh 85 màn 9 – Cơn tức giận của Lan Phương. Em diễn có đạt không ?!

– Em… – Hào Phong ngạc nhiên trố mắt.

– Ha ha… Hay lắm… – John Trần vỗ tay, sau đến những người khác bừng tỉnh cũng vỗ tay nhiệt liệt.

– Hết chuyện rồi. Vào họp thôi.

Trong phòng họp, tổng cộng hai mươi ba người, thì đủ bốn mươi bốn con mắt mở to nhìn Thùy Chi. Nguyệt Nhi trong ngành nổi tiếng là kiêu căng dữ tợn, không ai muốn dây vào. Thế mà hôm nay, cô gái dáng vẻ xinh đẹp mềm yếu lại cho cô ta một bài học.

Họ ngạc nhiên một thì Hào Phong, ngạc nhiên đến mười. Thùy Chi trong mắt anh là một cô gái hiền lành, thậm chí là yếu đuối. Anh không nói ra rằng, mình từng nghi ngờ sự lựa chọn của John Trần. Dù yêu Thùy Chi bao nhiêu, Hào Phong cũng không thể chối bỏ rằng nàng chưa có kinh nghiệm đào tạo diễn xuất. Nhưng không, nàng lại vừa mạnh mẽ chứng minh cho anh và mọi người thấy năng khiếu bẩm sinh có thể thay thế tất cả. Hào Phong nhìn qua John Trần, thật sự khâm phục ông ta.

Thật sự, Hào Phong và cả những người trong phòng đều không biết rằng Thùy Chi vẫn còn sợ hãi thầm hô mình may mắn. Tính tình nàng hiền hòa bao nhiêu năm, hầu như không biết tức giận với ai. Cho đến buổi tối hai ngày trước nàng mới biết mùi vị của một cơn giận dữ thật sự là như thế nào. Và những cảm xúc bùng nổ đó cứ như được khắc ghi vào trí óc nàng. Để giây phút vừa rồi, Thùy Chi góp nhặt lại và làm cho đối thủ mình khuất phục.

– Ah hem…. Thôi chúng ta bắt đầu… – John Trần đằng hắng, nói lớn. – Xin giới thiệu với mọi người, một gương mặt mới… Thùy Chi.

Hào Phong quay qua định nhắc Thùy Chi thì nàng đã chủ động đứng lên.

– Em là Thùy Chi, 18 tuổi. Có lẽ là người nhỏ tuổi nhất trong đoàn. Sau này mong nhận được sự quan tâm chỉ bảo của các anh chị. – Nàng lễ phép cúi đầu chào mọi người.

Tiếng vỗ tay vang lên rôm rả, từ nam đến nữ, ai cũng thấy thích một cô gái xinh đẹp lại lễ phép khiêm tốn. Dù được biết là vai đầu tay của Thùy Chi, nhưng sau chuyện vừa rồi, không ai dám nghi ngờ khả năng diễn xuất của nàng.

Thùy Chi điềm nhiên ngồi xuống quay sang mỉm cười với Hào Phong. Nàng không nhận ra anh đang ngạc nhiên đến mức độ nào. Hôm nay, Thùy Chi như một người hoàn toàn khác. Nàng như bao quanh bởi một vầng hào quang lôi cuống người khác. Nàng tự tin, mạnh mẽ… khác hẳn một Thùy Chi nhút nhát e thẹn thường ngày.

– Như mọi người đang xem phần kịch bản phân vai mới nhất… Có một số thay đổi quan trọng. Cụ thể là nhân vật nữ chính sẽ do Thùy Chi đảm nhận. Vai Hạ Vi tạm thời chưa có người, như Nguyệt Nhi đã từ chối… Tôi sẽ tìm người thay thế.

– Tôi nhận…

Chương trước Chương tiếp
Loading...