Thùy Chi
Chương 23
– Ai đó ?!
“Anh đây… Mở cửa cho anh.”
– Anh Phong… – Thùy Chi kêu lên, vội vàng mở cửa.
– Sao anh tới giờ này ?!
Vừa thấy Hào Phong, Thùy Chi liền hỏi. Nàng nép sau cánh cửa, che cơ thể mình trong lớp áo ngủ mỏng manh, không để ý khuôn mặt hơi lạnh lẽo mất tự nhiên của anh. Hào Phong bước vào nhà, đặt cái mũ bảo hiểm xuống bàn, nhìn quanh anh hỏi:
– Mẹ em đi nghỉ rồi à ?!
– Mẹ… Mẹ đang trong bệnh viện… trông ba em… – Nhắc tới ba mẹ, nét mặt Thùy Chi hơi ảm đạm.
– Ba em nhập viện ?! – Hào Phong sững người. – Ông bị sao ?!
– Ba em bị tăng đường huyết… Hôn mê… Hồi chiều, em có gọi cho anh… Mà anh không nghe máy… Em định…
Thùy Chi khép cửa lại, ngồi xuống bên cạnh Hào Phong. Nàng định nói đến mục đích nàng gọi cho anh. Nhưng dù sao tiền cũng đã thu xếp xong, nàng có nên nói ra chuyện đáng xấu hổ đó không ?!
– Anh đi tập… Sau anh lại gọi em rất nhiều lần… Em không nghe máy…. – Hào Phong siết chặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng. – Tình hình ba em thế nào rồi ?!
– Tạm thời không nguy hiểm nữa… Cần thời gian hồi phục…
– Em ở bệnh viện đến giờ này mới về sao ?! – Hào Phong chợt hỏi như rất bình thường, nhưng tim anh đập rất nhanh.
– Em…
Thùy Chi ấp úng làm tim anh như bị bóp nghiến đau nhói. Nhưng khi anh nghĩ nàng sẽ nói dối mình, Thùy Chi lại nhìn sâu vào mắt anh, nói:
– Khi chiều… Em… Em cần tiền. Em muốn mượn tiền anh. Nhưng không gọi được. Hết cách, em gọi John Trần, mượn tiền anh ấy. Anh ấy đưa em đi bệnh viện, giúp đỡ ba em rất nhiều… Sau đó… Sau đó… còn đưa em đi ăn tối… Còn tặng quà…
Thùy Chi nói càng đến cuối, giọng càng nhỏ đi. Mặt nàng cũng hơi đỏ lên. Hào Phong thở phào nhẹ nhõm như buông được tảng đá trong lòng. Anh không quá quan tâm đến nụ hôn kia. Thùy Chi là diễn viên, nếu anh ghen vì một nụ hôn của nàng, có lẽ anh sẽ điên sớm. Hào Phong chỉ quan trọng trong lòng nàng đang nghĩ gì, giấu giếm anh điều gì?! Hào Phong giả vờ nhíu mày:
– Tặng quà ?! Quà gì ?!
– Là một cái váy và một đôi giày cao gót… rất đẹp… – Thùy Chi lí nhí.
– Không được… Trả lại đi…
– Nhưng… – Thùy Chi ấp úng, rồi gật gật đầu. – Để em trả…
Hào Phong không nói một lời, đứng phắt dậy bước đến cửa ra vào.
– Anh đừng giận… Em trả mà… – Thùy Chi lo lắng bước theo anh.
Nhưng Hào Phong không bước ra ngoài như nàng nghĩ, anh khóa trái cửa bên trong. Thùy Chi chưa hiểu ra điều gì thì anh đã quay lại, cười tủm tỉm:
– Mẹ không có nhà mà… Đúng không ?!
– Ừ… Anh…
– Tối nay anh sẽ ở đây… – Hào Phong cúi xuống bế xốc Thùy Chi lên vai, bước thẳng lên lầu.
– Đừng anh… Không được đâu… Trời ơi…
Thùy Chi gắt lên, vùng vẫy bất lực. Chiếc váy ngủ ngắn của nàng tuột đến lưng phơi bày cả cặp mông tròn trịa và chiếc quần lót mỏng manh.
– Ngủ một mình em không sợ ma sao ?! – Tay Hào Phong không khách sáo úp lên cặp mông mát rượi của nàng mà sờ nắn lung tung.
– Ư… Em không sợ… Sợ người… như anh thì đúng hơn đó… Anh… Đừng sờ vào đó…
Chỉ vài bậc thang ngắn ngủn lên tới tầng một, mà tay anh đã dạo hết một vòng cặp mông tròn trịa của nàng, còn mân mê khối u nho nhỏ như múi quýt… Thùy Chi mặt đỏ bừng, hơi thở ngắt quãng, níu chặt áo anh.
Hào Phong mở cửa phòng, thấy một chiếc bàn học xếp tập vở ngay ngắn liền yên tâm đây là phòng Thùy Chi. Liền đặt nàng xuống chiếc giường đơn nhỏ thường chỉ ngủ một người.
– Anh hư quá đi… Đừng mà…
Thùy Chi nài nỉ, nhưng không cản anh cởi áo ngủ của nàng. Không hiểu sao, nàng chưa bao giờ từ chối anh, nhất là chuyện đang sắp diễn ra. Chiếc áo ngủ, cả chiếc quần lót nhỏ xíu cũng bị anh cởi ra, ném qua một bên. Thùy Chi cắn môi, im thin thít để anh nhìn ngắm cơ thể trần truồng của mình. Ánh mắt anh vẫn say mê như mọi ngày, nhưng mang theo một chút gì đó như dò xét… Anh đang dò xét điều gì ?! Tim nàng bất chợt đập nhanh. Hào Phong đã thấy điều gì ?! Anh đang nghi ngờ nàng sao ?! Hào Phong mỉm cười có vẻ hài lòng. Anh cởi phăng quần áo, ném sang một bên. Thân người anh trĩu nặng đè nghiến lên cơ thể lõa lồ mềm mại của Thùy Chi, nàng thở dốc nói nhỏ:
– Anh… Xe anh còn để bên ngoài… Người ta lấy mất đó…
– Không sao… Xe anh không ai bẻ khóa được… – Anh đón lấy đôi môi mềm mại của nàng, hôn thật sâu.
– Anh…
Dưới những nụ hôn dồn dập của Hào Phong, cơ thể Thùy Chi mềm nhũng. Nàng chỉ biết ôm ghì lấy mái tóc anh, để anh hôn mút say mê hai bầu vú mơn mởn của mình. Hôm nay anh hôn thật kĩ, lại không nhẹ nhàng như mọi khi… Anh dùng răng cọ sát làm hai núm vú nàng đỏ bừng lên ray rứt. Cảm giác như anh đang muốn đánh dấu lại quyền sở hữu của mình. Môi anh mút chặt, thật chặt để lại những đốm tấy đỏ trên hai bầu vú trắng nõn của nàng. Nhưng không hiểu sao Thùy Chi lại thích, rất thích cảm giác đau đớn ray rứt này… Có một lần… không quá xa… có hai kẻ đã đem đến cho nàng cảm giác như vậy. Nàng ôm ghì lấy anh, cặp đùi siết chặt quanh eo anh, rên rỉ sung sướng.
Hào Phong hôn hít say mê từng phân nhỏ da thịt mềm mại trên cơ thể của Thùy Chi, cảm nhận hạ thể nàng đã ướt đẫm sẵn sàng. Anh luồn tay xuống, cầm dương vật mình tìm vào khoảng giữa hai chân Thùy Chi. Thúc mạnh.
– Ưmmm…. Ôi….
Thùy Chi há hốc nhìn Hào Phong. Chưa bao giờ anh thô bạo với nàng như vậy… Anh bắt đầu ra vào trong người nàng thật nhanh, thật nhanh. Thùy Chi bấu chặt tay anh, hai mắt đỏ lên ươn ướt. Nhưng không phải là cái ươn ướt của đau đớn, mà là một sự sung sướng mãnh liệt làm nàng không kềm chế muốn chảy cả nước mắt. Đôi môi nàng há hốc nhưng không phát ra được âm thanh nào… Cả căn phòng chỉ có tiếng phành phạch liên miên không dứt.
– Ưmmmm…. Ôi… Anh ơi.. – Hào Phong chợt ngừng lại, Thùy Chi bật rên lớn…
Hào Phong hơi nhíu mày, nghiêng đầu lắng nghe âm thanh rào rạo thật nhỏ từ bên ngoài. Âm thanh này rất quen thuộc như là tiếng bánh ô tô nhai nát những viên đá xanh lót đường. Một tiếng phập nho nhỏ như có người muốn dập cửa xe thật khẽ. Thêm một tiếng tít nhỏ như âm thanh xe hơi tự động khóa cửa. Hào Phong mỉm cười một mình.
Anh lùi lại, lấy dương vật căng cứng bóng lưỡng ra khỏi âm hộ nức nở khao khát của Thùy Chi. Nàng há hốc hụt hẫng, nhìn anh khó hiểu:
– Anh làm… gì vậy ?! Đừng đi…
– Sao anh đi được chứ ?! – Hào Phong cười hắc hắc, kéo tay Thùy Chi ngồi dậy. – Đợi anh một chút nhé..
Hào Phong mở cửa ban công, cả người trần truồng, tênh hênh dựng đứng, bước ra ngoài. Thùy Chi thản thốt, mặt đỏ bừng gắt lên:
– Trời ơi… Anh làm gì vậy ?! Người ta thấy bây giờ…
Hào Phong xua xua tay trấn an nàng. Anh nhìn xuống dưới. Đúng như anh dự đoán. Không xa hiên nhà Thùy Chi, một chiếc Mercedes đậu im ỉm trong bóng tối. Bóng người cao gầy và mái tóc đen chải chuốt bóng mượt quen thuộc của John Trần, dù trong bóng đêm cũng không thể nhầm lẫn với ai khác. Ông ta đã trở lại và đang nhìn lên ban công không hề né tránh ánh mắt anh.
John Trần và Hào Phong từ lứa tuổi, sở thích, tài sản… hầu như không có điểm nào tương đồng. Duy nhất có một điểm có thể nhìn nhận hai người là “đồng đạo”, không phải điện ảnh, mà là kinh nghiệm chinh phục trái tim phụ nữ… John Trần trở lại với ý nghĩ gì trong đầu, Hào Phong đều có thể đoán biết được. Sau khi chứng kiến Thùy Chi chủ động hôn ông ta, nếu Hào Phong không bình tĩnh gây gỗ, chia tay… thậm chí đối với một số thanh niên trẻ người khác, còn giở ra cả hành động bạo lực… Khi đó, trái tim Thùy Chi sẽ nhu nhược và mềm yếu nhất, ông ta sẽ bước ra che chở, chia sẻ, như một người chỗ dựa vững chắc sẵn sàng thay thế.
“Trò này xưa rồi ông bạn già…” Hào Phong đắc ý nhếch mép cười. Nhưng anh cười, ông ta cũng cười. Xa như vậy, Hào Phong vẫn thấy rõ hàm răng trắng của ông ta lấp lánh trong bóng đêm.
– Hừ… Xem ông còn cười được hay không ?!
Hào Phong hậm hực trở vào phòng, cũng chẳng buồn đóng cửa. Thùy Chi co ro che người trên giường, nhìn anh khó hiểu. Anh nhìn quanh, hơi nhíu mày tìm kiếm. Chợt đứng lên, tháo miếng vải dùng để cột rèm cửa sổ, kéo ra xem hài lòng. Bước lại giường.
– Anh làm gì ?! – Thùy Chi hỏi khi anh choàng miếng vải qua mắt nàng.
– Đổi không khí một chút đi… – Tay Hào Phong siết chặt. – Đêm nay anh sẽ yêu em đến phát khóc…
– Nhưng…
Hào Phong đỡ người Thùy Chi đứng lên, bước tới. Nàng hoảng hốt lùi lại:
– Đừng… Anh làm gì vậy ?!
– Suỵt… Ngoan… La lên là hàng xóm nghe đấy…
Hào Phong đẩy cơ thể trần truồng của Thùy Chi bước ra ban công. Nàng muốn quay người úp vào ngực anh, nhưng anh giữ chặt người. Thùy Chi chỉ biết cúi gằm mặt. Tim đập điên cuồng hồi hộp.
– Trời ơi… Em chết mất… – Thùy Chi rít khẽ, cơn gió mát lạnh thổi qua cơ thể làm nàng co rút sợ hãi.
– Chưa chết được đâu…
Hào Phong vòng tay dưới eo nàng, đẩy người trên của nàng chồm lên trước. Thùy Chi chới với chụp được thanh sắt ban công, nắm chặt sợ hãi. Anh vuốt dọc tấm lưng trần trụi cong ỏng của nàng, kéo hai chân nàng dạng ra. Tay cầm dương vật dò tìm lối vào ẩm ướt ấm áp. Thúc mạnh.
– Ư… Anh…
Thùy Chi gục mặt lên cánh tay kềm nén. Bờ eo nàng bị siết chặt dưới hai bàn tay cứng như gọng kềm. Hai bầu vú căng tròn mơn mởn của nàng đung đưa nặng trĩu. Bờ mông cong vòng nảy lên tưng tưng dưới từng cú thúc vũ bão của anh…
– Ư… Ư… Ư…
Hào Phong hít hà sung sướng. Anh nhìn xuống thấy John Trần đã bước hẳn ra ngoài góc khuất. Thản nhiên tựa lưng vào thành xe, nhìn lên anh với ánh mắt thú vị như đang xem vũ kịch. Ánh mắt đó chỉ nhìn Hào Phong, không chút ghen tuông khó chịu… thậm chí không chút ngắm nghía thèm khát cơ thể trần truồng tuyệt đẹp đang rên siết mãnh liệt của Thùy Chi… Hào Phong hơi khó hiểu. Anh tin rằng, từ thầy chùa đến cha sứ… chỉ cần là đàn ông… Lần đầu chiêm ngưỡng cơ thể tuyệt đẹp như ma quỷ của nàng đều không bình tĩnh được như thế. Là do định lực của ông ta mạnh mẽ… Hay do ông ta không lạ với cơ thể nàng ?!. Hào Phong nghiến răng thúc nhanh hơn.
– Ưmmm… Em chết mất… Vào trong đi anh…
Tiếng rên rỉ kềm nén khổ sở của Thùy Chi làm John Trần hơi nhíu mày. Miệng ông vẫn mỉm cười, tựa người lên xe bắt chéo hai chân có vẻ rất thoải mái. Nhưng chỉ có ông biết rằng giữa hai chân ông khối u muốn đâm rách toạc cả đáy quần. Bốn mươi tuổi, tóc cũng vài sợi bạc, ông cũng không ngờ có một lúc mình lại tự nguyện tham gia vào trò chơi con nít như thế này. Nhưng đàn ông trời sinh tính hiếu thắng. Dù là chơi trò con nít ông cũng không muốn nhận thua… Nhất là phần thưởng của trò chơi, do ông tự đặt ra cho mình, chính là người con gái đang oằn người rên siết trên kia.
Đột nhiên có ánh đèn xe máy lóe sáng từ đầu ngỏ. Hào Phong giật mình, ôm gọn cả cơ thể trần truồng của Thùy Chi, mang vào trong nhà.
“Sao ông đậu xe ở đây ?! Hẻm chật lắm mà…”
“Xin lỗi… Tôi đi ngay!”
Thùy Chi nằm trên giường, thở hổn hển, mơ màng, chợt nghe thấy loáng thoáng một giọng nói khá quen thuộc vang lên ngoài kia. Nàng kéo miếng vải che mắt, đang định hỏi Hào Phong thì anh đã đè nghiến lấy cơ thể nàng.
– Anh… hình như… Khoan đã… Ummmmm….
Cặp chân trắng ngần thon dài của Thùy Chi bị anh chèn chặt mở rộng. Âm hộ nàng bị anh lấp kín với cái dương vật to lớn đáng ghét đó…. Anh lại hì hục như vũ bão kéo nàng bay lên cao chín tầng mây. Nàng chỉ biết ôm ghì lấy vai anh, há hốc rên rỉ. Chiếc giường nhỏ bé trĩu nặng cọt kẹt như sắp vỡ vụn.
– Ưmmm… Anh ơi… Nhanh nữa đi anh… Ôi…
Hào Phong quỳ gối trên sàn, hai tay cầm cổ chân Thùy Chi giang rộng ra hai bên. Dương vật căng cứng của anh ra vào thật nhanh trong âm hộ nhòe nhoẹt ướt đẫm của nàng. Thật nhanh, nhanh đến lóa cả mắt. Thùy Chi rên siết mãnh liệt, tay vò nát tấm chăn.
– Ahhh…. Ôi…
Cơ thể nàng căng cứng, hai bầu vú ưỡn căng lên… Bên trong nàng tuôn trào xối xả một dòng nước ấm, len lỏi chảy dài xuống đùi anh. Hào Phong hít hà kềm nén, cơn sướng khoái nhanh chóng của Thùy Chi thiếu chút làm anh cướp cò theo.
Sau vài giây, cả cơ thể nàng rũ xuống nệm mềm nhũng như không còn chút sức lực. Hào Phong lật người nàng lại. Để hai chân Thùy Chi thỏng xuống, quỳ gối trên sàn nhà. Cơ thể trắng ngần vắt ngang trên giường, cặp mông ửng đỏ đưa về phía anh. Cầm dương vật anh cọ cọ vào giữa hai mép môi đỏ mọng ướm đẫm của nàng, từ từ đi vào.
– Ư…
Gian phòng ngủ nhỏ của Thùy Chi bật đèn sáng cả đêm… Hai cơ thể dính chặt vào nhau, mệt mỏi rã rời ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Khi ánh sáng trời len lỏi qua khung cửa sổ… Một tia sáng chiếu rọi vào mặt Hào Phong, anh nhíu mày quay tránh đi, rồi từ từ mở mắt. Hào Phong nhìn xuống ngực mình, mỉm cười. Thùy Chi toàn thân lõa lồ tuyệt đẹp, ôm chặt lấy người anh. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng gối trên ngực anh, khóe môi còn điểm nét cười mãn nguyện. Hào Phong say mê nhìn ngắm nàng. Nhìn ngắm tình yêu của anh. Tay anh không kềm được vuốt ve dọc tấm lưng mềm mại của nàng, mân mê cặp mông tròn trịa mát rượi.
– Ư…
Thùy Chi rên rỉ nhỏ như một con mèo lười nhác. Nàng hé mắt nhìn lên Hào Phong, mỉm cười. Tay siết chặt cơ thể của anh, lại nhắm mắt tận hưởng giây phút ấm áp tuyệt vời này.
– Chết…
Đột nhiên, Thùy Chi lồm cồm ngồi dậy, nhìn cái đồng hồ trên đầu giường, mặt tái xanh hoảng hốt.
– Em phải đi học… – Nàng kêu lên.
– Nghỉ một bữa đi… – Hào Phong ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng kéo xuống.
– Không được… Hôm nay có kiểm tra…
Thùy Chi gạt tay anh ra, kêu lên rối tung:
– Mà… Trời ơi… Em còn phải vào bệnh viện đưa quần áo cho mẹ… Chết… chết rồi…
Nhìn Thùy Chi cả người trần truồng cuống quít lao vào phòng tắm, Hào Phong cười tủm tỉm. Anh ngồi dậy, chậm rãi mặc quần áo, nói vọng vào:
– Nói số phòng bệnh viện… Lát anh vào thăm ba mẹ… Đưa quần áo luôn… Con rể phải có trách nhiệm chứ !
– Xí… Ai chịu lấy anh đâu… Con rể gì chứ ?! – Thùy Chi phản bác.
– Ha ha…
Mười phút sau, Thùy Chi mặc trên người bộ áo dài trắng tinh, khuôn mặt tỉnh táo xinh đẹp, nhưng mái tóc dài còn hơi rối. Nàng mở cửa vội vàng bước ra, theo sau là Hào Phong. Xe anh vẫn đậu y nguyên trên mái hiên trước nhà. Nhưng ánh mắt Hào Phong dừng sững trước hai cái bánh xe xẹp lép. Tại sao xẹp bánh xe cũng xẹp một lúc cả hai cái ?!
– Xe anh bị xẹp bánh rồi… – Hào Phong nhăn nhó nói. – Để túi quần áo cho anh đem cho Ba Mẹ… Em ra ngoài đón xe đi học đi.
– Em… – Thùy Chi đưa túi quần áo của mẹ cho Hào Phong, ấp úng.
– Đi nhanh đi… Trễ học bây giờ…
Thùy Chi gật gật rồi, quay người bước ra ngoài thật nhanh. Hào Phong vừa khó nhọc đẩy chiếc xe nặng chình chịch, vừa nhìn theo tà áo dài trắng lất phất duyên dáng theo những bước chân của nàng. Chợt hai mắt anh mở lớn, nhìn chằm chằm… Một chiếc xe hơi đen bóng đã trờ tới dừng lại trước Thùy Chi. John Trần bước ra xe, mở cửa cho Thùy Chi. Nàng thoáng chần chừ một chút, rồi bước lên xe. John Trần đóng cửa, không quên nhìn lại Hào Phong như cười cười đắc ý.
– Bạn già… Chơi hay lắm…
Hào Phong nghiến răng, nhìn theo chiếc ô tô lăn bánh, lao đi.