Thùy Chi
Chương 25
5h30 sáng hôm sau, Hào Phong đã chờ Thùy Chi trước nhà. Người mở cửa cho anh là ông Hải. Hào Phong đã vào viện thăm hỏi vài lần, sau khi ông hồi tỉnh, nên cũng gặp qua ông Hải. Ông Hải có vẻ rất thích vẻ mạnh mẽ dạn dĩ của bạn trai Thùy Chi.
– Con chào chú… – Hào Phong lễ phép cúi người chào.
– Hai đứa đi sớm như vậy sao ?!
– Dạ… Đoàn tập trung xuất phát lúc 6h00.
– Ừ… Để chú kêu con bé xuống nhanh… Kẻo trễ.
Ông Hải vừa quay vào nhà thì thấy Thùy Chi đã bước xuống cầu thang, theo sau nàng còn có mẹ. Nàng hơi nhăn mặt cười khổ, nói kiểu gì ba mẹ cứ phải thức sớm đưa tiễn cứ như nàng sắp xung phong đánh trận.
– Ba Mẹ ở nhà giữ gìn sức khỏe… Con đi…
– Ừ… Quay phim cho giỏi… Nhớ những lời ba nói đấy. – Ông Hải xoa đầu con gái.
– Chi… Ra đây mẹ hỏi… – Thùy Vân níu tay nàng kéo lại.
– Hai đêm… Con ngủ… Có phòng riêng không ?! – Bà nói nhỏ, mắt liếc qua Hào Phong.
– Có mà mẹ… – Thùy Chi hơi đỏ mặt, nàng hiểu mẹ đang nghĩ đến chuyện gì.
– Ừ… Mẹ chỉ hỏi vậy thôi… Mà nếu có cũng không sao… quan trọng là con biết bảo vệ mình… Con có cần… – Bà nói nhỏ vào tai Thùy Chi.
– Không… Trời ơi… Con lớn rồi mà… Mẹ kì cục quá đi…
Thùy Chi không dám ở lại lâu, chào ba mẹ, nhảy thót lên xe Hào Phong.
Điểm tập kết tại văn phòng Đông Á. Mọi người chung đoàn sẽ di chuyển bằng một xe 50 chỗ và một chiếc xe tải chở thiết bị đạo cụ. Hào Phong gửi xe mô tô lại, dắt tay Thùy Chi vui vẻ nhập chung đoàn. Dù ai cũng phải dậy thật sớm, nhưng nét mặt đều tươi cười phấn khích.
Đúng 6h00, trợ lý đạo diễn điểm danh đầy đủ mọi người trên xe. Ông chợt dừng lại bên hàng ghế của Hào Phong và Thùy Chi, hỏi:
– Hai em nên ngồi xe chung với John Trần… Xe nhỏ đi thoải mái hơn… – Thấy vẻ mặt mất tự nhiên của Hào Phong, ông nhấn mạnh tiếp. – Nhất là Thùy Chi, chỉ có 2 ngày quay… Nếu em say xe mà nghỉ mất nửa ngày thì khổ rồi…
Hào Phong nhíu mày nhìn qua Thùy Chi. Anh không muốn ngồi chung xe với John Trần, nhưng vấn đề sức khỏe của Thùy Chi có thể ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn phim.
– Em qua xe với John Trần đi… – Hào Phong nói.
– Ah… Đúng rồi…
Thùy Chi chợt đứng bật dậy, bước nhanh xuống xe đi về phía John Trần. Hào Phong cũng chưng hửng ngơ ngác nhìn theo. Không lý nào nói nàng đi, thì nàng đi nhanh như vậy… Cũng phải e ấp từ chối vài lần lấy lệ chứ ?! Mặt anh chợt sượng cứng trước ánh mắt ái ngại của ông trợ lý. Nhưng Hào Phong chợt thấy Thùy Chi không có vẻ muốn lên xe John Trần. Nàng đứng nói với ông ta chuyện gì đấy. Vẻ mặt John Trần càng lúc càng thiếu tự nhiên, cứng đờ.
– Cảm ơn em… – John Trần hít sâu một hơi, trầm giọng nói. – Em cũng gửi lời cảm ơn Ba em vì những lời khuyên quý giá của ông. Tôi nghĩ mình phải suy nghĩ thật kỹ về chuyện này…
– Dạ. À… Em… Em muốn gửi lại anh món quà hôm trước… – Thùy Chi ấp úng, rút trong balo ra một gói nilong nhỏ.
John Trần nhíu mày, ông nhìn sâu vào mắt Thùy Chi, hỏi:
– Là Hào Phong không muốn… Hay em không muốn…
– Thật ra… Em rất thích… – Thùy Chi lí nhí. – Nhưng…
– Em thích là được rồi… Kệ hắn đi… Hắn có hỏi nói qua nói chuyện với anh. – John Trần cười tủm tỉm xua xua tay.
– Nhưng…
– Không nhưng nhị gì hết… Bỏ qua chuyện đó đi.. Lên xe thôi… – Ông mở cửa xe, nói.
– Không… Em ngồi bên xe kia với Hào Phong. Em cũng không dễ say xe đâu… – Thùy Chi không chút đắn đo nói.
Thùy Chi quay lại xe, bàn tay còn phân vân cầm món quà không biết xử lý thế nào. Nàng ngồi xuống bên Hào Phong, mỉm cười với anh.
– Em không ngồi bên đó sao ?! – Trợ lý đạo diễn quay lại hỏi.
– Cảm ơn anh… Sức khỏe em tốt lắm… Anh yên tâm…
Thấy Thùy Chi đã kiên quyết từ chối, ông trợ lý gật gật đầu ngồi xuống.
– Em cầm gì vậy ?! – Hào Phong tươi cười, choàng tay qua vai Thùy Chi hỏi.
– Món quà hôm trước… Em trả mà anh John Trần không chịu nhận lại… – Thùy Chi nói nhỏ.
– Món quà nào ?! – Hào Phong ngơ ngác.
– Thì… cái váy… Anh nói trả mà…
– Ha ha… – Hào Phong bật cười, lắc lắc đầu. – Không cần trả… Anh nói đùa đấy…
– Nói đùa ?! – Thùy Chi bĩu môi hậm hực.
– Anh nói em nghe nhé… Sau này, John Trần mua cho em cái gì… Em cứ nhận hết cho anh… Còn phải nhớ nói, anh Hào Phong gửi lời cảm ơn anh…
– Vì sao anh cảm ơn ?! Mua cho em mà…
– Ơ… Tự nhiên có người làm đẹp cho bạn gái anh, không tốn tiền… Anh phải cảm ơn chứ…
– Xì… Đáng ghét…
Hai người cười đùa vui vẻ. Chợt Thùy Chi im lặng. Vì nàng thấy bên ngoài xe một ánh mắt ấm áp đang nhìn mình. John Trần mỉm cười, gật đầu với nàng rồi bước lên xe riêng. Vào buổi sáng một tuần trước, trên đường đưa Thùy Chi đi học, John Trần đã nói với nàng một chuyện nàng không bao giờ nghĩ tới. Ông chính thức tuyên bố sẽ đeo đuổi nàng, bất chấp nàng đang yêu Hào Phong. Thùy Chi chỉ im lặng không nói gì với ông, cũng không kể cho Hào Phong nghe.
– Nguyệt Nhi không quay cảnh Đà Lạt sao ?! – Thùy Chi chợt quay qua hỏi Hào Phong.
– Có chứ… Hạ Vi là cô gái hàng xóm yêu thầm Tuấn Vũ… Quay cảnh niên thiếu của Tuấn Vũ không thể không có Hạ Vi… Chắc cô ta tự đi… Cô ấy thích ra vẻ lắm mà… – Hào Phong cười tủm tỉm.
Đoàn xe xuất phát được một tiếng. Cô gái thư ký đoàn phụ trách công tác hậu cần nghỉ ngơi của mọi người mới bước lên trước xe, nói lớn:
– Đoàn nghỉ tại resort Đồi Cừu thuộc khuôn viên sân Golf… tại nơi cảnh quay chính để tiện di chuyển. Tiêu chuẩn hai người một phòng… Bây giờ tôi đọc danh sách xếp phòng… Ai có ý kiến thì lên tiếng… Nhưng tôi nghĩ sẽ không ai có ý kiến gì… Vì tôi đã xếp nam theo nam, nữ theo nữ…
“Như vậy mới phải có ý kiến đó… Sao không bắt cặp một nam một nữ chứ ?!” – Một giọng nói oang oang từ bên dưới.
“Vô duyên… Ham hố…” – Một giọng nữ khác gắt lên.
– Ha ha… Hi hi… – Cả xe phá lên cười.
– Ok… Thôi tôi bắt đầu đọc danh sách… – Cô thư ký xua xua tay hô lớn.
“Nguyễn Văn Minh… Đinh Hoàng Tiến – Phòng 701”