Thùy Chi
Chương 35
Ba tuần sau…
– Bớ tụi bây… Con Trang có bao cao su trong cặp nè…
– Á… Ha ha… – Cả đám con gái phá lên cười.
Con Trang mặt đỏ bừng, chạy theo con Phượng, rít lên:
– Trả lại cho tao… Trả ngay…
– Mùi dâu tụi bây ơi… – Con Phượng vừa chạy vòng vòng quanh các dãy bàn, vừa xem cái gói nhỏ trong tay.
– Tao biết ngay… Con Trang thích sinh tố dâu mà…
– À… Còn cái khác… Là chocolate… – Con Phượng lại cầm cái khác giơ lên.
– Trời ơi… Trả lại… Tao khóc cho tụi bây coi…. – Con Trang gấp đến phát khóc, ngồi thụp xuống bàn bưng mặt.
– Thôi trả nó đi…
– Nè… Làm dữ vậy… – Con Phượng dúi cái cặp vào tay con nhỏ.
– Hừ… – Con Trang túm chặt cái cặp, gầm gừ. – Sao không hỏi con Chi kìa… Nó toàn uống nước ép dứa… Có khi…
Thùy Chi đang nhăm nhi chai nước ép, giật mình suýt phun ra. Cả đám con gái chuyển chú ý qua gương mặt đỏ bừng của nàng…
– Mình uống để giảm cân thôi…. Không phải vì cái gì đâu ?! – Thùy Chi nói nhỏ.
– Đưa cặp đây kiểm tra… – Con Phượng dằn cái cặp khỏi tay Thùy Chi.
– Không có mà…
Thùy Chi nài nỉ, vẫn mặc đám bạn chúi mũi vào trong cặp mình. Không lẽ nàng phải nói mình chưa bao giờ sử dụng bao cao su khi ân ái với anh ?!
– Haizz… Nó sài cái này… – Con Phượng rút vĩ xuống đỏ đỏ uống vơi phân nửa. – Nó chả dùng bao cao su đâu…
– Gì chứ ?! Thuốc điều kinh thôi mà… Mấy bạn cũng dùng đúng không ?! – Thùy Chi đỏ mặt phân bua.
Cả đám gật gù. Đúng là hơn phân nửa đám con gái của lớp đều sử dụng cái này… Chủ yếu để kinh nguyệt điều hòa tăng cường phát triển cơ thể… Dĩ nhiên, khi đụng chuyện cũng thoải mái không sợ dính thai. Con Phượng chợt nhìn sang con Thủy ngồi bên cạnh Thùy Chi. Vẻ mặt nó hơi tái, một tay giả vờ bình thường lại giữ chặt cái cặp trong hộc bàn.
– Lục cặp con Thủy…. Thùy Chi có khi gửi bao cao su bên cặp nó…
– Không… Không có đâu… – Con Thủy giật thót hét lên.
– Không có mà… Ai lại đi gửi bạn thứ đó chứ ?! – Thùy Chi cười khổ xua xua tay.
– Không…. Đừng mà….
Cả đám con gái bu lại, kiên quyết kéo cái cặp ôm chặt trong lòng con Thủy. Thùy Chi cũng hơi sững người thấy ánh mắt con bé đỏ hoe rưng rưng. Con Thủy đang cố bảo vệ cái gì trong đó ?! Nhưng Thủy dù giữ bí mật nào đó mà Thùy Chi không biết, nàng cũng không muốn bạn bị tổn thương.
– Dừng lại… Bỏ ra…
Con Phượng vừa kéo được chiếc cặp ra, thì Thùy Chi đã kịp dằn lại.
– Còn nói cứng là không gửi…
– Ừ… Của mình là vị dứa… Được chưa ?! – Thùy Chi nói đại, mặt cũng hơi đỏ lên.
– A… Hi hi…
Nghe Thùy Chi thừa nhận, đám con gái cười khoái trá… Nhưng đã hết mục tiêu truy kích đành tản ra quay về chỗ.
– Nè… Cất đi…
– Cảm ơn…
Thùy Chi đưa cặp cho Thủy. Con bé chụp lấy nhét ngay vào hộc bàn, rồi giở sách ra đọc như tránh ánh mắt nghi ngờ của nàng.
– Này… Bồ có bạn trai hả ?! – Thùy Chi hỏi nhỏ.
Thủy giật mình, khuôn mặt chợt tái nhợt nhìn nàng như kềm nén:
– Có liên quan đến Chi sao ?! Đừng tò mò chuyện người khác…
Thùy Chi sững người nín lặng. Nàng chợt nhận ra hai tuần nay Thủy như trở thành một người khác. Không vui đùa, không nghịch ngợm… Ngay cả ánh mắt cũng né tránh, lơ đễnh không chân thật hồn nhiên như lúc trước. Cơ thể gầy ốm dường như đã phổng phao hơn. Người bạn thân nhất của nàng từ lúc nào đã trở thành một kẻ xa lạ…
Buổi học hôm nay trở nên nhạt nhẽo gượng gạo… Thùy Chi ngồi bên Thủy nhưng hai đứa không nói với nhau lời nào. Từ lúc học chung, chia sẻ một cái bàn đến nay, chưa bao giờ hai đứa lạnh nhạt với nhau như thế… Giữa hai đứa như có một bức tường vô hình ngăn cách. Bức tường không đến từ phía Thùy Chi, lại chống lên chĩa những mũi nhọn về phía nàng.
Sau buổi học, Thùy Chi im lặng bước ra cổng. Ánh mắt nàng không rời khỏi tà áo dài trắng thẫn thờ phía trước của Thủy. Ra đến cổng trường, Thùy Chi bước về phía Hào Phong. Anh tựa vào xe, vừa nhìn nàng cười tủm tỉm vừa ký tên cho ba đứa học trò lớp 10. Chuyện Thùy Chi và Hào Phong không còn gì bí mật… Anh vẫn bịt mặt, đeo kính đen, nhưng học sinh trong trường đứa nào cũng nhận ra anh. Thùy Chi mỉm cười với mấy đứa học sinh lớp dưới chào nàng.
– Em muốn đi theo Thủy… Xem bạn ấy đi đâu… – Thùy Chi nói, chỉ tay về phía Thủy vừa ngồi lên xe phía xa.
Hào Phong hơi ngạc nhiên, nhưng nghe giọng nói nàng có vẻ nghiêm trọng, anh không hỏi lại. Chờ Thủy đi thật xa, gần khuất bóng, Hào Phong nổ máy xe chạy theo. Hai chiếc xe, ba người lặng lẽ di chuyển giữa trời trưa nắng gắt… Mười phút sau, Thủy dừng xe lại trước một khách sạn hạng ba rẻ tiền ở quận 10. Hào Phong ngay lập tức rẽ vào ngõ hẻm trước khi con bé bước xuống, nhìn quanh. Con bé đeo khẩu trang bước vào trong.
– Anh gửi xe bên kia… Mình vào theo. – Thùy Chi nói gấp.
– Thủy có bạn trai thôi mà. Có cần vào rình xem không ?! – Hào Phong hơi đắn đo.
– Không phải đâu… – Thùy Chi lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn về cửa khách sạn phía trước. – Em là người hiểu bạn ấy nhất… Nếu Thủy có bạn trai sẽ khoe với em đầu tiên… Sẽ không âm thầm lén lút như thế…
Hào Phong gật gù, đẩy chiếc xe vào bãi của khu chung cư bên cạnh. Thùy Chi liền đi trước. Lúc nàng bước vào sảnh khách sạn, Thủy đã đi lên phòng mất dạng.
– Tôi muốn hỏi cô gái mới nảy đi lên phòng nào ?! – Thùy Chi gấp gáp hỏi ngay gã nhân viên ngồi sau quầy.
– Em hỏi chi vậy ?! – Gã vẫn gác chân lên mặt quầy, ánh mắt thú vị nhìn chăm chăm vào khuôn mặt xinh đẹp của Thùy Chi.
– Đó là bạn thân của tôi… Tôi muốn biết… – Thùy Chi nóng ruột.
– Phòng đó đông đủ rồi… Không tiếp thêm khách đâu… Em vào phòng khác đi… Chỉ có anh và em thôi… – Gã nhân viên nhe răng cười cợt nhã.
– Mày vừa nói cái gì… lặp lại thử coi…
Bất ngờ Hào Phong hầm hầm bước đến, dáng người anh cao to vạm vỡ, ánh mắt lạnh lùng dọa gã nhân viên kia sợ đến tái mặt.
– Không… Em có nói gì đâu ?! Nhưng quy định khách sạn là không thể báo số phòng của khách… Ngoại trừ cảnh sát yêu cầu…
Thùy Chi lo lắng nhìn qua Hào Phong, chợt thấy anh rút ví rút ra một chiếc thẻ đỏ giơ lên.
– Cảnh sát đây… Nói mau… phòng số mấy ?!
– Ah… Dạ… Phòng 405…
Hào Phong dắt tay Thùy Chi bước vào thang máy. Cửa vừa đóng lại… Không nhịn được trước ánh mắt nghi ngờ tò mò của Thùy Chi, anh phì cười:
– Là đạo cụ đó… Bộ phim trước anh đóng vai cảnh sát, rồi giữ lại chơi… Ai ngờ cũng hữu dụng hen…
– Xì… – Thùy Chi che miệng cười.
Cửa thang máy vừa mở, Thùy Chi và Hào Phong đi dọc hành lang nhỏ hẹp, liền tìm được số phòng 405. Thùy Chi hồi hộp áp tai lên cửa… Bên trong rất yên ắng, nàng chỉ nghe vài âm thanh sột soạt như cởi quần áo…
– Làm sao bây giờ ?! – Thùy Chi quay sang nói nhỏ với Hào Phong.
– Em nhất thiết phải xem sao ?! – Hào Phong thì thào. – Đây là chuyện riêng tư của người ta đó…
– Không phải em muốn xem… – Thùy Chi gắt khẽ. – Em chỉ muốn xác định là Thủy hoàn toàn tự nguyện… Vậy là đủ.
Hào Phong gật đầu nhìn quanh, chợt anh mừng rỡ thấy hai cánh cửa sắt đóng kín cuối hành lang.
– Đi theo anh…
Hai người mở cửa. Bên ngoài là một hành lang nhỏ, các cục nóng máy lạnh nối nhau một hàng dài… Hào Phong và Thùy Chi lách người đi, vừa đếm ngược cách khung cửa sổ để trở về căn phòng đó. Cánh cửa sổ 405 không đóng chặt, Hào Phong và Thùy Chi đều ngửi được mùi thuốc lá nồng đậm từ bên trong… Thùy Chi nín thở nhìn vào khe cửa. Chợt cả người nàng cứng đờ chết sững. Nàng đã tưởng tượng nhiều tình huống đang diễn ra với Thủy trong căn phòng này… Nhưng cảnh tượng ngay trước mắt Thùy Chi thật là ngàn lần vượt quá sức tưởng tượng của nàng…