Thùy Chi

Chương 4



Phần 4

Một tuần sau.

Hôm nay là một ngày vui đối với Thùy Chi. Thứ Bảy nàng không phải đi học, lại được mẹ cho phép đi tham dự casting với Hào Phong đến chiều. Dĩ nhiên, Thùy Chi chỉ dám nói là đi với bạn. Nàng không muốn nói dối mẹ, nhưng bà không hỏi thêm thì nàng như được đặc xá. Thùy Chi cũng nhận ra, dạo gần đây mẹ dường như có nhiều chuyện cần suy nghĩ, cũng dễ dãi hơn với nàng. Ba lại đi công tác suốt không có nhà đã một tuần liền. Nhưng một cô gái mười tám đang yêu như Thùy Chi thật sự không để tâm chú ý nhiều.

Hào Phong theo lời Thùy Chi dặn dò, đón nàng cách nhà một đoạn xa xa. Thùy Chi không muốn mẹ và cả hàng xóm xung quanh thấy nàng đi chung với một người thanh niên trên chiếc mô tô hầm hố như vậy. Chiếc xe có lẽ rất đẹp, rất lãng tử trong mắt anh và nàng, nhưng có thể là một biểu tượng quậy phá bất trị trong mắt người lớn.

Buổi casting được tổ chức tại một nhà thi đấu trong trung tâm thành phố. Phía trước đã đông nghịt thanh niên nam nữ đứng ngồi lố nhố. Thùy Chi đang e ngại trước số lượng người trước mặt, thì Hào Phong lại lái xe đi qua cổng bảo vệ thẳng vào trong. Người bảo vệ như quen thuộc với hình dáng anh, dù không cởi khăn bịt mặt, vẫn tươi cười cho anh vào.

– Ngoài kia không phải là casting đúng nghĩa… – Hào Phong chạy chậm vừa giải thích. – Họ đang lựa chọn diễn viên quần chúng thôi… Phía sau này mới là nơi casting dành cho diễn viên đóng vai có thoại.

– Vậy buổi casting này cho phim gì ? – Thùy Chi dán người sát lưng anh hỏi.

– À… Quên nói cho em biết… Là Phim “Giang hồ Chợ Lớn”… đạo diễn là ông John Trần đạo diễn nổi tiếng đó nha.

– Anh định casting vai gì ? – Thùy Chi hỏi.

Hào Phong dừng lại trước một văn phòng cửa kính sáng loáng. Anh giúp Thùy Chi tháo mũ bảo hiểm, cười cười anh nói:

– Không phải là anh đi casting… Mà là em ! Anh có vai rồi.

– Sao lại là em ?! – Thùy Chi ngạc nhiên kêu lên.

– Em không muốn đóng phim với anh sao ? Hôm ở Câu lạc bộ em diễn rất tốt mà…

– Không phải đâu… Thật ra… Thật ra… Bữa đó em không diễn… Mà do anh làm em thấy như thật vậy… – Thùy Chi ấp úng.

Hào Phong mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt nàng.

– Thật ra… Hôm đó anh cũng không diễn… Là cảm xúc thật của anh đối với em đó…

– Ư… Em mà đi lấy chồng thật, anh có khóc vậy không ?

– Anh sẽ không muốn sống nữa… – Hào Phong nghiêm túc nhìn nàng, khóe mắt chợt đỏ hoe.

– Không được nói vậy… Em không thích đâu… – Thùy Chi chắp tay đè lên ngực ngăn trái tim nhảy loạn, bĩu môi u oán.

– Ha ha… Mà em chạy không thoát anh đâu…

– Xì…

Hai người bật cười vui vẻ, siết chặt tay nhau bước vào trong.

Bạn đang đọc truyện Thùy Chi tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thuy-chi/

Trên hành lang là một dãy ghế chờ lác đác vài người. Phía đối diện dãy ghế bày sẵn một bàn bánh ngọt, sandwich kẹp thịt nguội và cafe nước trà. Thùy Chi ngồi xuống cuối hàng ghế, Hào Phong đã đi trước vào trong nộp hồ sơ cho nàng. Thùy Chi tham dự casting để chiều lòng Hào Phong. Nàng cho rằng mình chắc chắn sẽ bị loại, vì nàng không có chút kinh nghiệm diễn xuất. Thậm chí về vấn đề này, Thùy Chi thấy mình còn kém xa Thủy.

Đến trước Thùy Chi còn có ba người, hai nam và một nữ. Nàng thấy họ khá quen mặt, dường như cũng là diễn viên trẻ như Hào Phong. Nếu có Thủy ở đây, dứt khoát nó sẽ lao qua xin chữ ký. Còn Thùy Chi, thậm chí không biết tên của bất cứ người nào. Ba người đó cũng bắt đầu chú ý Thùy Chi. Đặc biệt là người con gái xinh đẹp kia. Ánh mắt cô ta dường như đang tra xét đánh giá nàng.

– Nguyệt Nhi ! Hôm nay em mới casting à ? – Hào Phong bước ra từ bên trong chợt nhận ra cô gái ngồi đầu hàng, lên tiếng hỏi.

– Người ta đâu được đạo diễn mời trước như anh ! – Nguyệt Nhi bĩu môi nói như giận hờn làm nũng.

– Hà hà… May mắn thôi…

Hào Phong cười cười bỏ qua cô ta, đi về phía Thùy Chi. Anh cầm một xấp giấy đưa cho nàng.

– Em xem qua đi… Cũng dễ thôi…

Thùy Chi mở tròn hai mắt nhìn tờ giấy kẻ khung dầy đặc chữ. Cảnh một hai ba… Phân đoạn… Nhân vật… Trang phục… Thoại diễn viên… Rối mù. Hào Phong mỉm cười, ngồi sát bên nàng bắt đầu diễn giải.

– Đây… Em sẽ casting cho vai nữ phụ… Nhân vật tên là Hạ Vi… – Anh vừa nói vừa chỉ tay gióng theo các cột sự kiện.

– Cô gái này… Ah hem… – Hào Phong đằng hắng. – Là… gái lầu xanh…

Anh lén nhìn qua nàng, thấy Thùy Chi vẫn bình thản như thường, anh thở phào nhẹ nhõm. Thật ra vai đầu tiên lại đóng một cô gái lầu xanh lẳng lơ, với tính cách đoan trang hiền lành của Thùy Chi, đúng là làm khó cho nàng. Nhưng Hào Phong không hề biết, Thùy Chi thản nhiên thoải mái vì nàng nghĩ mình chắc chắn sẽ bị loại. Nàng đang suy nghĩ miên man đến buổi chiều hai người sẽ đi đâu… Không gian nơi đó như thế nào ? Liệu anh hôn nàng có bị ai đó nhìn thấy ?!

– Hạ Vi đem lòng thầm yêu Tuấn Vũ… Người đó là anh… – Hào Phong cười toe toét vỗ vỗ ngực mình.

– Là anh đóng sao ?! – Thùy Chi bắt đầu chú ý.

– Ừ… Hạ Vi xuất hiện trong 07 cảnh, 26 phân đoạn… Thoại tổng cộng 47 câu. Trong đó khó nhất là cảnh… cảnh bị khách làng chơi cưỡng hiếp. – Hào Phong bắt đầu toát mồ hôi, anh cũng đọc kịch bản, nhưng không quá chú ý đến nhân vật Hạ Vi này.

– Em thấy sao ? – Hào Phong quay sang nàng hỏi.

– Không sao.

Thùy Chi nhoẻn miệng cười. Đóng vai bị cưỡng hiếp là cô gái nào đó, nào phải là nàng.

– Em chỉ muốn hỏi… Hạ Vi yêu đơn phương Tuấn Vũ, rồi họ có thành đôi không ? – Thùy Chi hỏi.

– Không… Tuấn Vũ lại yêu người khác… Hình như là Lan Phương… – Hào Phong càng nói giọng càng nhỏ. – Còn Hạ Vi thì nhục nhã ê chề, tuyệt vọng với tình yêu mà treo cổ tự vẫn.

– Trời ơi… Ai nghĩ ra cái kịch bản vô duyên vậy ?! – Thùy Chi bất mãn kêu lên.

– Suỵt suỵt… – Hào Phong che miệng Thùy Chi.

Ba người bên kia cũng sững sốt nhìn qua. Hào Phong gãi gãi đầu cười cười với họ.

“Là tôi đã viết ra cái kịch bản vô duyên… Em đang cầm trong tay đấy.”

Đột nhiên, một giọng nói trầm ấm vang lên. Một người đàn ông chạc 40 tuổi, mặc vest đen, sang trọng bước ra từ cửa gian phòng bên trong. Mái tóc ông ta đen nhánh vuốt keo ngược ra sau. Vầng trán cao kết hợp với cặp kính gọng vàng sang trọng, thoạt nhìn ai cũng nghĩ ông là một doanh nhân hơn là một người làm nghệ thuật.

Hào Phong mặt nhăn nhó khó coi, anh kéo tay Thùy Chi đứng lên. Ba người bên kia che miệng cười, đặc biệt Nguyệt Nhi có vẻ rất chờ mong cảnh tượng sắp đến.

– Sorry anh John… Bạn em nói lung tung thôi… Anh đừng trách. – Hào Phong nói.

Thùy Chi cúi gằm khuôn mặt ửng đỏ, mím môi nói:

– Xin lỗi chú… Là con lỡ lời.

– Ha ha… Trời ơi… – John Trần bật cười sảng khoái. – Em thấy tôi già lắm hả ?!

– Xin lỗi… Bạn em không quen giao tiếp lắm… – Hào Phong gãi đầu, nhe răng cười.

– Không có gì đâu… Tôi chỉ muốn rót ly cafe, không ngờ nghe lời đánh giá của em… – Ông John bước lại bàn nước, tự rót cafe, vừa nói tiếp.

– Vậy theo em… Số phận Hạ Vi nên định đoạt thế nào đây ?! – Ông quay lại nhìn Thùy Chi.

Thùy Chi nhíu mày suy nghĩ thì Hào Phong đã nói trước:

– Anh John, anh đừng làm khó cô ấy nữa được không ?

– Không… Em muốn nói. – Bất ngờ, Thùy Chi bước lên một bước đối diện với John Trần.

– Hạ Vi là một cô gái bán hoa… Tuy thể xác vấy bẩn nhưng tâm hồn vẫn khao khát được yêu như bao cô gái khác… Nàng yêu đơn phương, không nhận được hồi đáp từ Tuấn Vũ… Và sau lần bị cưỡng hiếp, tinh thần nàng bị tổn thương nặng nề… Vốn đã thấy mình dơ bẩn giờ lại càng nhục nhã ê chề hơn… không bao giờ xứng đôi với Tuấn Vũ…

– Chú… Anh John… – Thùy Chi sửa lại cách xưng hô. – Anh cho cô ấy cái kết tự vẫn trong tuyệt vọng… cũng ổn về mặt logic. Nhưng tại sao không cho cô ấy được sống đúng nghĩa một lần trước khi chết ?!

Hào Phong sững sờ nhìn Thùy Chi, lại nhìn qua hàng lông mày nhíu chặt của John Trần.

– Ý em là… – Ông ta hỏi.

– Cho cô ấy được chết vì người mình yêu…

Thùy Chi tìm đến tay Hào Phong siết chặt. Lòng bàn tay nàng đã rịn ướt mồ hôi. Ba người ngồi chờ bên ngoài nảy giờ cũng tò mò lắng nghe, há hốc ngạc nhiên. Ba người họ và cả Hào Phong đều thầm nghĩ về một kết quả không mấy khả quan đối với Thùy Chi. Diễn viên góp ý Đạo diễn là một điều tối kỵ trong ngành. Tối kỵ như bồi bàn chê bai món ăn của đầu bếp… như tiếp viên lại hướng dẫn đường bay cho cơ trưởng…

Trong các ngành nghề luôn có những vai trò hợp tác đi đôi với nhau, thiếu bất cứ bên nào cũng không làm nên chuyện. Nhưng không vì thế mà chức năng, trách nhiệm và thân phận của hai bên có thể nhập nhằng, mà vẫn hoàn toàn tách biệt một cách rõ ràng. Kết quả của chuyện Thùy Chi thường là không cần casting nữa, thậm chí sau này không một đạo diễn nào khác sẽ nhận hồ sơ casting của nàng. Hào Phong thầm hối hận, vì anh không dành thời gian để giải thích cho Thùy Chi hết những điều nên và không nên làm trong nghề.

Chương trước Chương tiếp
Loading...