Thùy Chi
Chương 48
Khi Angela Tuyết Trinh đã bước ra sảnh tiếp khách bên ngoài, từ phía sau tấm vách ngăn, một giọng nói ông Đỗ Hạnh uy nghiêm:
“Chuyện cái nhẫn là sao ?”
“Chuyện này… Chuyện này… Thật ra là một hiểu lầm…”
Thiên Hà bối rối giải thích. Cô buột phải kể qua sơ lược chuyện đã xảy ra ở công ty nhiều tháng trước. Nét mặt ông Hạnh sa sầm lại hỏi:
“Cô gái kia tên gì ?”
“Dạ, là Thùy Chi…”
… Bạn đang đọc truyện Thùy Chi tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thuy-chi/
– Đừng khóc nữa… Sắp đến giờ rồi… Mặt chị tèm lem vậy… phải làm sao ?! – Xuân khổ sở nài nỉ.
– Chị ngồi thẳng lên, để bọn em dặm lại cho… – Hương nói.
“Thùy Chi không cần diễn nữa… ”
Đột nhiên, giọng chị Hồng từ xa vang lên. Chị có vẻ vội vàng bước đến… Thùy Chi cũng không nhìn lên chị ta. Rồi cũng đến bước này, nàng bị người ta đuổi trước khi bước ra sàn diễn… Vậy cũng tốt, nàng sẽ không phải tiếp rượu một kẻ lắm tiền nào hết. Ít ra nàng đã diễn được một màn kịch vạch trần bộ mặt của Angela Tuyết Trinh, nhưng tiếc là nàng không được chứng kiến kết quả cuối cùng.
Xuân Hương ngơ ngác nhìn Thùy Chi không nói một lời, đứng lên nhặt balo… Nàng nhìn quanh như muốn tìm một chỗ thay ra bộ đồ lót đang mặc trên người.
– Không, đừng mặc cái đó… Đồ em quê mùa chết được… – Chị Hồng dúi vào tay Thùy Chi một bộ váy ánh bạc sang trọng.
– Nhưng… Em đi về mà… Cái này… – Thùy Chi ngơ ngác.
– Không… Không… Ai bảo em về chứ ?! Em không cần diễn, nhưng phải ra tiếp chuyện ông Đỗ Hạnh… Thù lao vẫn trả đầy đủ… – Chị Hồng nói nhanh.
– Hả… ?! Ông Đỗ Hạnh mời chị Chi ra ?! – Xuân Hương hai đứa há hốc.
– Em… Em không biết uống rượu đâu… – Thùy Chi lo lắng, tim đập thật nhanh.
– Không cần uống rượu… Ông Hạnh cũng không uống được rượu.
Chị Hồng gấp đến độ không còn kiên nhẫn, kéo Thùy Chi đi thẳng vào phòng thay đồ. Đám người mẫu quay lại thấy nàng liền sừng cồ toan la hét, chợt thấy ánh mắt lạnh lùng của chị Hồng liền nín bặt.
– Thay đồ nhanh… Mặc nguyên bộ lót ấy, không cần trả… – Chị Hồng đứng bên ngoài đốc thúc.
“Cô ta thay đồ đi tiếp khách à ?”
“Không diễn sàn dài mà chuyển thẳng lên sàn một mét tám sao ?!”
Tiếng xì xào bên ngoài làm mặt Thùy Chi nóng bừng lên, nàng cảm giác như mình chuẩn bị đi bán thân… Nhưng đã đến đây, nàng cũng không muốn tay không đi về, ít ra nàng cũng được nhận thù lao cho hôm nay. Nghĩ đến việc ông Hạnh cho mời mình, tim nàng đập thật nhanh… Liệu ông ta có nhìn ra nàng đã diễn màn kịch đó chỉ cho một khán giả, chính là ông ta ?!
– Thùy Chi sẽ là khách mời hàng VIP đầu tiên… Ngồi xem các cô diễn… Các cô nên tự biết lo cho phận mình đi…
Chị Hồng nói một câu làm cả đám gà mái đang cục tác cũng lập tức im thin thít. Thùy Chi mãi suy nghĩ lo lắng, cứ nghệch mặt ra…
– Thay đồ lẹ đi… Đờ ra đó làm gì ?! Cả khán phòng chờ có mỗi em vào chỗ để bắt đầu show đó…
– Hả ?!
– Cái gì ?!
… Bạn đang đọc truyện Thùy Chi tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thuy-chi/
Thùy Chi líu ríu bước theo chị Hồng… Nàng có cảm giác cả khán phòng đông nghịt người đang quay lại nhìn mình. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ửng cúi gằm lại càng làm hồn phách của cả đám đàn ông hút sạch ra khỏi người. Thùy Chi như một con thiên nga lạc lõng giữa đám vịt trời xấu xí, khi tách bầy mới lộ rõ một dáng vẻ cao quý kiêu sa. Chiếc bàn VIP ngay trên cùng, chỉ có vài chiếc ghế xếp hình cánh cung nhìn về phía sàn diễn. Từ sau lưng, Thùy Chi nhận ra ông Đỗ Hạnh và Thiên Hà ngồi hai ghế giữa… Angela Tuyết Trinh ngồi chiếc ghế ngoài cùng. Cô ta đang nhăn nhó phân bua gì đó với ông Đỗ Hạnh. Nhưng vừa thấy Thùy Chi bước đến, Angela liền đứng phắt dậy, nghiến răng hậm hực quay người bước thẳng ra ngoài.
– Dạ, cô Thùy Chi đã tới ạ. – Chị Hồng nói nhỏ vào tai ông Hạnh.
Ông ta gật đầu liền đứng lên, quay lại. Thiên Hà cũng đứng lên theo. Ánh mắt Thiên Hà nhìn Thùy Chi có vẻ hơi mất tự nhiên, nhưng chỉ thoáng qua liền biến mất. Chị ta bước tới nắm tay Thùy Chi thân thiện như giữa hai người chưa từng có mâu thuẫn gì.
– Thùy Chi… Đây là ông Đỗ Hạnh… Chủ tịch Elite Việt Nam… – Thiên Hà vui vẻ giới thiệu.
– Này này… Đừng làm con bé sợ chứ… Chào con gái… – Ông Đỗ Hạnh xua xua tay, cười xòa, bắt tay Thùy Chi, còn vỗ về bàn tay nàng như an ủi một đứa cháu xa nhà bao lâu nay không về.
Thùy Chi lần đầu đối diện mới nhìn kỹ ông. Mái tóc ông ta bạc trắng, gương mặt là đỏ bừng kì lạ và một nụ cười hòa ái… Nếu thêm bộ râu bạc, Thùy Chi có cảm giác như mình đối diện với một ông già Noel ngoài đời thật. Cách xưng hô của ông Hạnh làm Thùy Chi lập tức có hảo cảm, yên tâm hơn… Thấy vẻ giận dữ của Angela Tuyết Trinh khi nảy, Thùy Chi đã đoán ra kết quả của màn kịch của mình. Nhưng việc cô ta bị vạch trần không được trọng dụng nữa và nàng được mời ra đây lại là hai chuyện khác nhau…
– Em vẫn chưa hiểu… Tại sao em không cần diễn… Em… – Thùy Chi ấp úng.
– Ngồi xuống đi… Ông Hạnh sẽ nói cho em nghe thôi mà… – Thiên Hà kéo tay nàng.
Ông Hạnh quay sang Thùy Chi, mỉm cười. Ánh mắt ông hiền hòa nhưng rất sắc bén không ngừng nhìn ngắm đánh giá Thùy Chi như cân nhắc một điều gì đó…
– Ta muốn cảm ơn con thôi, con gái… – Ông nói. – Vì con, mà ta đã kịp thời ngừng lại một quyết định sai lầm…
Thiên Hà nhìn đi chỗ khác nhưng lòng rất khó chịu. Cô đang rất bất mãn chán ghét Angela Tuyết Trinh, vì sự ngu ngốc của cô ta gây ảnh hưởng đến sự hợp tác của công ty Thiên Hà và Elite.
– Con nghĩ sao nếu về làm việc cho Elite ?! – Ông Hạnh bất ngờ hỏi Thùy Chi.
– Con… Con được sao ?! – Thùy Chi sửng sốt.
Sự ngạc nhiên của nàng chưa dừng lại, khi Thiên Hà bất ngờ nói xen vào:
– Công ty Thiên Hà sẵn sàng bảo hộ cho Thùy Chi làm đại sứ thương hiệu Lollipop…
Ông Đỗ Hạnh nhìn Thiên Hà lại nhìn sang Thùy Chi, mỉm cười ánh mắt lóe sáng tinh ranh.
– Con bé này… Gian manh vừa thôi… – Ông cốc đầu Thiên Hà một cái, cô ta chỉ dám nhăn nhó xoa xoa đầu. – Thùy Chi là người ta nhìn trúng… Ai cần Thiên Hà nhảy ra bảo hộ chứ… Tự con bé sẽ quyết định mọi chuyện.
– Thiên Hà đã nói rồi thì ta giải thích luôn… Lollipop là một thương hiệu thời trang nữ tuổi teen… Cần hình ảnh đại diện của sự trong sáng, hồn nhiên, mạnh khỏe… Con rất đạt những yêu cầu này… – Ông Hạnh nhấn mạnh.
– Nhưng làm được đại sứ thương hiệu thì con chưa phù hợp… Vì vị trí này thường dành cho người nổi tiếng… Nhưng con hoàn toàn có thể làm người mẫu độc quyền cho Lollipop… Nói cách khác, hình ảnh của con là hình ảnh của Lollipop… Sau hai năm với hệ thống 500 cửa hàng phát triển trên toàn quốc và ngân sách marketing hàng năm lên đến 20 triệu đô… Con sẽ được mọi người biết đến, không khác một diễn viên điện ảnh…
Buổi tối hôm đó như một giấc mơ mờ ảo trong đầu Thùy Chi. Nàng ngồi bên cạnh ông Đỗ Hạnh, tay cầm tấm danh thiếp của ông nhìn đi nhìn lại… Đầu óc nàng chỉ văng vẳng vọng lại từng lời ông nói. Chị Thiên Hà đã thành thật hơn, ngồi bên Thùy Chi rỉ rả giải thích về mọi chuyện.
“Ông Đỗ Hạnh là Chủ tịch Tập đoàn Elite Việt Nam. Không nói quá khi người ta gọi ông là vua của ngành thời trang Việt Nam. Vì Tập đoàn Elite sở hữu vài chục thương hiệu thời trang lớn trong nước và đại diện cho rất nhiều thương hiệu hàng đầu thế giới. Lollipop là một thương hiệu tuổi teen danh tiếng của Hàn Quốc, Elite vừa mang vào thị trường trong nước… Nếu không có chuyện xảy ra hôm nay… Elite đã ký hợp đồng với Thiên Hà để diễn viên độc quyền Angela Tuyết Trinh trở thành đại sứ thương hiệu Lollipop”.
– Haizz… – Thiên Hà thở dài, nắm tay Thùy Chi. – Chị xin lỗi em Thùy Chi… Do chị hồ đồ bị người ta che mắt…
– Chị không cần nói xin lỗi với em… – Thùy Chi lắc đầu. – Nếu em là chị, cũng phải nghi ngờ thôi mà.
– Đây là cơ hội lớn của em… Ngày mai em cứ đi gặp ông Hạnh… Ông ấy là người rất tốt, không cần e ngại bất cứ điều gì… Dù em chưa được làm đại sứ Lollipop, chỉ làm người mẫu độc quyền thì đã tốt hơn cả trăm lần so với làm mẫu… như bây giờ… – Thiên Hà và Thùy Chi cùng nhìn lên dàn người mẫu đi qua đi lại trong những bộ đồ lót mỏng tanh.
– Tiếc là Thiên Hà đã bỏ qua cơ hội tốt để đầu tư cho em…