Thùy Chi
Chương 49
Show diễn kết thúc, sau là màn giao lưu của các người mẫu. Ông Đỗ Hạnh có vẻ không ưa thích phần này, nên đứng dậy ra về. Ông cũng đề nghị đưa Thùy Chi về nhưng nàng từ chối khéo. Tạm biệt Thiên Hà và ông Đỗ Hạnh, Thùy Chi bước ra ngoài kéo theo khá nhiều ánh mắt nuối tiếc… Nàng muốn đến sau cánh gà tìm chị Hồng để trả lại chiếc váy đắt tiền nàng đang mặc và lấy các đồ dùng cá nhân.
Thùy Chi không biết rằng phía sau lưng nàng, từ lúc nào đã xuất hiện một cái đuôi. Một người thanh niên ăn mặc lịch sự nhưng vẻ mặt ngông nghênh biểu lộ sự kiêu căng ăn sâu vào máu. Bệnh chung của các cậu ấm cô chiêu sinh ra lớn lên trong nhung lụa. Hắn có vẻ khá ngạc nhiên khi thấy Thùy Chi không đi thẳng ra ngoài, mà lại vòng ngược vào sau hậu trường. Khi nàng đi thẳng vào phòng thay đồ, hắn chần chừ bên ngoài một lúc rồi bỏ đi.
Năm phút sau, Thùy Chi bước ra cổng vẫn mặc nguyên bộ váy sang trọng… Chị Hồng kiên quyết không nhận lại chiếc váy, nói đó là quà ra mắt của ông Đỗ Hạnh. Thùy Chi vén mép váy yêu kiều bước xuống bậc thang trước sảnh Trung tâm Hội nghị… Nàng nhìn quanh quất thấy Minh Kha từ xa, nàng vẫy vẫy tay gọi anh. Phải mất vài giây anh mới nhận ra Thùy Chi trong bộ váy ánh bạc lấp lánh tuyệt đẹp… Anh tươi cười nổ máy xe chạy đến. Đột nhiên một chiếc Land Rover Sport bóng lộn trờ tới đậu ngay trước Thùy Chi.
– Chào em…
Thùy Chi khó hiểu nhìn người thanh niên trẻ tuổi lịch lãm bước xuống xe, tươi cười với nàng.
– Anh là Minh Thông, Giám đốc Kinh doanh Cty Thời trang Blue Jeans… Em đi đâu, để anh đưa về nhé…
– Không cần, cảm ơn. Tôi có người đón rồi…
Thùy Chi không nhìn anh ta, đi lướt qua bên cạnh đi về phía Minh Kha. Người thanh niên nhíu mày nhìn theo nàng, lại nhếch miệng cười nhìn chiếc xe tay ga tầm thường của Minh Kha. Anh ta nói với theo:
– Em đừng làm cao quá… Đừng nghĩ là mình ngồi bàn với ông Đỗ Hạnh là một bước lên trời… Em chẳng qua chỉ là một đứa mẫu đồ lót khoe thân cho thiên hạ nhìn thôi… Hừ…
Thùy Chi chết sững dừng lại trước Minh Kha. Những lời vừa rồi nàng nghe rõ ràng bên tai, chắc chắn không lọt khỏi tai anh. Đôi mắt nàng ươn ướt đỏ hoe nhìn sâu vào mắt Minh Kha như cố tìm ra một sự khinh miệt nhỏ bé nào đó… Nhưng không, anh ngơ ngơ như không nghe được gì, còn cười toe toét nhìn ngắm nàng từ trên xuống dưới.
– Em mặc bộ váy này đẹp lắm nha… Lại làm khó em phải ngồi chiếc xe xấu xí của anh. – Minh Kha gãi gãi đầu nhìn chiếc xe Land Rover chạy vụt đi, rồi nhìn xuống chiếc xe máy cà tàng của mình.
– Không được nói như vậy…
Thùy Chi bất ngờ đặt lên môi anh một nụ hôn. Dù chỉ lướt qua cũng làm Minh Kha bay bổng lên chín tầng mây. Đây là lần đầu tiên Thùy Chi chủ động hôn anh.
Thùy Chi im lặng ngồi lên xe Minh Kha, vòng tay nàng choàng ngang người anh siết thật chặt. Thật chặt, như muốn tìm lại chút hơi ấm cho trái tim lạnh lẽo của nàng.
… Bạn đang đọc truyện Thùy Chi tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thuy-chi/
Vừa xách những hộp thức ăn vào nhà, Minh Kha kiên quyết không cho Thùy Chi đụng vào. Anh đẩy Thùy Chi lên lầu nghỉ ngơi rửa mặt, một mình anh ở dưới nhà chuẩn bị mọi thứ… Anh khá rất quen thuộc với đồ đạc trong nhà Thùy Chi. Thoáng chút, anh đã bày biện tươm tất một bàn tiệc nho nhỏ, còn đặt cả hai cây nến sẵn sàng cho một bữa tối lãng mạn lung linh.
Minh Kha ngồi xuống bàn chờ Thùy Chi xuống, mà tim đập nhanh. Hôm nay ba mẹ Thùy Chi về quê ngày mai mới về. Anh chờ mong thời điểm này đã nửa năm nay, tưởng chừng không bao giờ đạt được. Hào Phong và John Trần đã đi. Bên cạnh Thùy Chi chỉ còn mỗi một người là anh. Vậy mà giữa anh và nàng như có một rào cản vô hình luôn ngăn trở. Nhưng song song với sự hồi hộp phấn khích, sâu tận cùng trong lòng Minh Kha vẫn ôm ấp một nỗi lo thầm kín… Một bí mật mà chỉ bản thân anh và những người bạn gái trước biết được…
– Anh Kha… Anh lên đây một chút được không ?!
– Ừ… Lên ngay đây…
Lần đầu tiên bước chân lên phòng ngủ Thùy Chi, tim anh đập rộn ràng hồi hộp. Vừa đẩy cánh cửa hé mở sẵn, Minh Kha chết lặng cứng đờ. Thùy Chi đứng bên khung cửa sổ, ánh mắt đượm buồn nhìn ra bên ngoài. Nàng chỉ mặc mỗi một bộ đồ lót ren đen mỏng manh… Những đường cong uốn lượn trên cơ thể nàng làm cổ họng Minh Kha khô khốc. Anh đã được nhìn ngắm Thùy Chi khỏa thân một lần, nhưng bộ đồ lót nàng đang mặc như có ma thuật giữ chặt lấy ánh mắt anh không muốn rời đi.
– Em biết anh đã nghe được những lời gã kia nói… – Thùy Chi không quay lại, cúi đầu nói nhỏ.
Minh Kha nín lặng không biết trả lời thế nào.
– Đúng… Công việc của em là phơi thân với những bộ đồ lót như thế này để cho thiên hạ nhìn ngắm… – Giọng nàng run run nghẹn ngào.
– Thùy Chi… – Minh Kha bước đến, ôm chặt lấy bờ vai mềm mại run rẩy của nàng. – Anh không nghĩ gì đâu ?! Em mới đi diễn lần đầu thôi… còn trước đây em chuyên chụp thời trang với Kenny mà…
– Không phải… – Thùy Chi lắc đầu, nước mắt trào ra.
– Là em nói dối anh, nói dối ba mẹ… Em làm mẫu chụp hình, nhưng không phải thời trang… Mà là đồ lót… Anh hiểu không ? – Nàng sụp xuống chân Minh Kha, bưng mặt nức nở.
Minh Kha thở dài ngồi xuống bên Thùy Chi, nín lặng không biết nói gì. Nếu anh nói hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này là tự dối lòng, cũng lừa dối nàng… Làm đàn ông, không ai thấy dễ chịu khi biết người phụ nữ của mình làm công việc phơi thân cho người khác nhìn ngắm bình phẩm. Tay anh run run đặt lên mái tóc đen mượt mềm mại của Thùy Chi, nâng niu vuốt nhẹ…
– Ai cũng có một nỗi khổ riêng… – Giọng anh khàn đặc. – Anh cũng có nỗi khổ khó vượt qua của mình…
Nghĩ đến điều đau khổ chôn giấu trong tim, Minh Kha im lặng một lúc lâu… Rồi anh nói giọng đều đều như kể lại cho Thùy Chi nghe:
– Cái đêm ở Long Hải… Quả thật, nếu không phải em từ chối anh… Có lẽ anh cũng không đủ can đảm… lên giường với em… Em biết không ?
Thùy Chi nín khóc, đôi mắt đỏ hoe nhìn lên anh. Nàng chưa hiểu lời anh nói. Anh là người mở lời muốn qua phòng nàng đêm đó… Giờ anh lại nói mình không đủ can đảm để làm việc đó với nàng.
– Anh đã hơn ba mươi tuổi, nghề nghiệp không đến nỗi nào… Anh cũng từng quen rất nhiều phụ nữ… Nhưng không người nào chịu ở bên anh… Người yêu quý nhất cũng rời bỏ anh sau ba tháng… Em biết vì sao không ?! – Anh nhìn sâu vào mắt Thùy Chi, buồn bã.
– Anh có bệnh… – Minh Kha thấy miệng mình đắng ngắt. – Anh bị… rối loạn tâm lý tình dục…
Thùy Chi sững người, mím môi không biết nói gì. Nhìn mái tóc rũ rượi lòa xòa cúi thấp của Minh Kha, nàng thấy lòng nao nao thương cảm, choàng tay kéo đầu anh vào ngực mình… Ghì chặt.
– Em… Em có đòi hỏi… chuyện đó đâu… – Hai gò má nàng nóng rang, ửng đỏ. – Anh không cần lo lắng…
Minh Kha chợt sững người, ngồi thẳng dậy, ánh mắt hơi khó hiểu nhìn Thùy Chi… Rồi như hiểu ra, anh cười nhưng miệng lại gượng gạo méo xệch:
– Em hiểu sai rồi… Anh không phải yếu sinh lý đâu… Anh là một thái cực hoàn toàn… ngược lại…
– Là ?! – Thùy Chi tròn mắt nhìn anh.
– Anh cũng không biết nói với em thế nào… Khi đụng chuyện đó… Anh như biến thành một người khác… rất thô bạo, rất điên cuồng…
Minh Kha quay đi, không dám nhìn hai bầu vú căng tròn phập phồng của nàng, anh nói:
– Anh nghĩ… Anh nghĩ… Anh nên đi về thôi… Anh không muốn tổn thương em…
Thùy Chi chợt ôm choàng lấy Minh Kha, nàng nhắm mắt, giọng rung rung nói nhỏ:
– Em không sợ…
– Nhưng… Em không hiểu đâu… – Minh Kha nhăn nhó, hai khối u mềm mại áp trên ngực làm cả người anh cứng đờ.
Thùy Chi ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt Minh Kha, nhướng người đặt lên môi anh một nụ hôn nồng nàng, thì thầm:
– Em tin anh… Anh sẽ không… làm em đau…
Đôi môi nàng hé mở đón lấy chiếc lưỡi ấm áp của Minh Kha… Cả cơ thể nàng run lên. Đã sáu tháng qua không có hơi ấm đàn ông, một người phụ nữ như nàng cũng khao khát thao thức nhiều đêm. Không ít lần, Thùy Chi muốn đến với Minh Kha, nhưng nàng không muốn mối quan hệ hai người tiến xa để anh mang thêm trách nhiệm với gia đình nàng. Minh Kha khác với Hào Phong, anh chu đáo, anh thấu hiểu… Anh biết gia đình nàng khó khăn về kinh tế. Không muốn nàng tự ái, anh cũng không giúp đỡ gì về vật chất, chỉ luôn đứng bên cạnh sẵn sàng đưa tay hỗ trợ bất cứ lúc nào. Tối nay, đúng ra phải là một đêm ăn mừng chia sẻ niềm vui… Nhưng Thùy Chi lại bị người ta thô bạo vạch trần thân phận mà nàng luôn giấu giếm ngay trước mặt anh. Nàng đau, nàng nhục lắm… Nhưng cũng vì vậy mà Minh Kha mới thố lộ nỗi đau thầm kín của anh với nàng…
Minh Kha nhẹ nhàng đặt Thùy Chi xuống giường. Tim nàng đập thình thịch, nhưng cố tỏ ra bình tĩnh… Thùy Chi sợ. Từ Hào Phong đến John Trần, ai cũng nhẹ nhàng nâng niu với nàng… Thùy Chi chỉ thích sự từ tốn nhẹ nhàng… Nhưng nàng vẫn muốn chia sẻ nỗi đau với Minh Kha, dù điều này có thể dẫn đến một cơn ác mộng ám ảnh nàng thật lâu…
Thùy Chi cắn môi nhìn ngón tay Minh Kha luống cuống mở khóa nịt ngực phía trước. Hai bầu vú nàng chợt buông lỏng, bung ra tròn trịa phơi bày trước mắt anh. Nàng hít thở nặng nề nhìn ánh mắt say mê của anh… Tay anh ấm áp run rẩy đón lấy hai bầu vú căng tròn mềm mại của nàng, dụi mặt vào, hít hà say mê…
– Ư….
Thùy Chi thở gấp nhìn chiếc lưỡi anh liếm quanh quanh, rồi há miệng đón lấy núm vú nàng mút mút một cách thèm thuồng. Nàng nhắm chặt hai mắt, ngực hơi ưỡn lên đón những nụ hôn khao khát của anh. Cảm giác ray rứt tuyệt diệu liên tục từ hai núm vú truyền về làm đầu óc nàng trống rỗng. Nàng không còn nghĩ gì về chuyện Minh Kha đã nói… Nàng muốn anh hôn rít lấy hai nụ hoa đỏ hồng của mình, mút thật mạnh, thật sâu vào như muốn rứt chúng ra khỏi cơ thể nàng… Hơi thở Minh Kha nóng hừng hực như sưởi ấm hai bầu vú nàng. Anh say mê vò nắn cảm giác co giãn mê ly của nàng, hôn hít không chừa lại một phân nhỏ da thịt nàng… Khi Minh Kha kéo chiếc quần lót của Thùy Chi xuống, đáy quần đã đẫm ướt một mảng lớn. Nàng đỏ mặt không dám nhìn ánh mắt thèm thuồng của anh dán chặt vào giữa hai chân mình. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy chỗ thầm kín nhất của nàng… Nàng cắn nhẹ bờ môi quan sát ánh mắt nóng bỏng của anh khám phá vùng âm hộ đỏ hồng ẩm ướt của nàng.