Thùy Chi

Chương 51



Phần 5

John Trần nhìn Thùy Chi thật sâu, nhìn đến nàng cúi gằm khuôn mặt đỏ bừng né tránh ánh mắt ông.

– Ha ha… Hay lắm… – Ông bật cười thoải mái. – Tôi thích cái kết đó…

– Mà nếu tôi không lầm… – Ông quay sang Hào Phong. – Em… tên gì nhỉ ?… casting cho vai Hạ Vi ?!

– Vâng. Bạn em là Thùy Chi ạ. – Hào Phong thấp thỏm mừng thầm.

– Được… Vậy tôi sẽ chờ đến lượt. – John Trần cầm tách cafe, mỉm cười đi vào trong.

– Ha ha… Em giỏi lắm… Gây ấn tượng với Đạo diễn bằng cách ngược đời như vậy… – Hào Phong sung sướng bất ngờ hôn lên má Thùy Chi một cái.

– Anh… – Nàng gắt lên, mặt đỏ bừng.

Hai người ngồi xuống, thì thầm bàn tính về vai diễn. Từ phía bên này, Nguyệt Nhi mím chặt đôi môi, ánh mắt lạnh lẽo im lặng.

“Cô Nguyệt Nhi – Mời vào” – Một âm thanh the thé vang lên từ bên trong.

Hào Phong nhìn sang Nguyệt Nhi khuất sau cánh cửa, quay sang hỏi Thùy Chi:

– Muốn xem cô ấy casting không ?

– Được xem sao ? – Thùy Chi ngạc nhiên. – Nhỡ làm cô ấy mất tự nhiên thì sao ?

– Khờ quá… Diễn viên mà không diễn được trước mặt nhiều người thì về bán tạp hóa cho rồi… Mình chỉ giữ im lặng là được rồi.

Hào Phong dắt tay Thùy Chi nhẹ nhàng lách qua lớp cửa kính. Bên trong là studio rộng thênh thang. Giữa phòng có một chiếc bàn dài, ba người đàn ông, John Trần ngồi giữa. Phía bên phải bàn là một máy quay phim loại du lịch nhỏ gọn, để lưu lại tư liệu tham khảo. Một chiếc ghế đối diện, Nguyệt Nhi ngồi ngăn ngắn, vẻ mặt điềm nhiên. Thùy Chi thầm khâm phục sự bình tĩnh của cô ta, nàng đứng tít phía sau mà tim đã bắt đầu đập thình thịch tay chân lạnh toát.

– Cô Nguyệt Nhi sinh năm 1998, casting cho vai Lan Phương… – Người đàn ông bên trái John Trần, đọc hồ sơ, giọng the thé như một gã hoạn quan mới bước ra từ phim cổ trang.

– Lan Phương ?! – Thùy Chi quay sang Hào Phong hỏi nhỏ.

– Ừ… Người yêu của anh… À không… Người yêu của Tuấn Vũ… Nữ chính. – Hào Phong nói nhầm, vội sửa lại.

– Anh có chọn phân đoạn nào không ? – Người đàn ông bên phải quay sang hỏi John Trần.

– Không cần. – John Trần lắc đầu.

– Ok… Như mọi khi… Em có thể chọn bất cứ phân đoạn thoại nào em muốn. – Ông ta đứng lên, bật máy quay phim.

– Dạ… – Nguyệt Nhi đứng lên, nói dỏng dạc. – Em chọn Cảnh 78 phân đoạn 3…

– Ok… Đây là đoạn Lan Phương thú nhận với Tuấn Vũ mình đã ngủ với một công tử nhà giàu vì tiền… – Ông John gật gật đầu. – Đây là phân đoạn khó nhất… Em can đảm lắm.

– Có cần tôi yêu cầu Tuấn Vũ xuất hiện để em tự nhiên không ?! – John cười cười nhìn về phía Hào Phong.

Hào Phong trợn mắt, giật bắn mình. Dĩ nhiên anh tự tin mình có thể đóng tốt cảnh này, nhưng anh không muốn đóng cảnh sướt mướt này trước mặt Thùy Chi. Nguyệt Nhi lúc này mới quay lại nhận ra hai người đứng phía sau. Cô ta nhìn chằm chằm tay Hào Phong và Thùy Chi nắm chặt không rời, khẽ nhíu mày.

– Được… Nếu anh Phong không ngại… Tôi rất muốn diễn thử với anh ấy. – Nguyệt Nhi nói.

– Hào Phong ! Cậu nghe rồi đấy… Ra đây hỗ trợ đi.

Hào Phong vẻ mặt khó coi nhìn qua Thùy Chi, rồi bước lên trước. Ông John đã lên tiếng, anh không thể từ chối. Đừng nói là diễn viên trẻ như anh, ngay cả những diễn viên hàng đầu trong ngành cũng hầu như không ai cam đảm từ chối lời đề nghị của ông ta. Huống chi đây là vai nam chính đầu tiên Hào Phong được nhận từ John Trần, đạo diễn danh tiếng bậc nhất trong ngành.

Thùy Chi hai tay nắm chặt đặt lên ngực, hồi hộp nhìn Hào Phong đứng đối mặt với Nguyệt Nhi.

– Bắt đầu đi…

“Chát” Hào Phong bất ngờ tát khá mạnh vào mặt Nguyệt Nhi, làm Thùy Chi cũng giật thót mình.

– Anh… Sao anh đánh em ?! – Nguyệt Nhi bên gò má ửng đỏ, hai mắt đỏ hoe bất ngờ nhìn Hào Phong.

– Cô còn dám hỏi tôi sao ?! – Hào Phong gầm lên, túm lấy cổ áo Nguyệt Nhi, bàn tay đưa cao cơ bắp nổi vồng lên cuồn cuộn. – Cô đã làm chuyện tốt gì với thằng Dương hả ?

Thùy Chi thấy tim mình run rẩy sợ hãi, cơn giận dữ của Hào Phong như một ngọn lửa tạt thẳng vào khuôn mặt tái nhợt của Nguyệt Nhi.

– Anh… Làm sao anh biết ?! – Nguyệt Nhi nước mắt chảy dài trên mặt, giọng nói run run sợ hãi.

– Ha ha… – Hào Phong cười giọng khàn đặc chua xót. – Thằng này còn không biết thì để mặc sức cô cắm sừng lên đầu sao ?!

Hào Phong đẩy Nguyệt Nhi ngã sấp xuống sàn, quay người đi.

– Không… Tuấn Vũ… – Nguyệt Nhi chồm đến, túm chặt chân anh.

– Tuấn Vũ… Em xin anh… Tha thứ cho em… – Nguyệt Nhi nghẹn ngào, nước mắt chảy dài ướt đẫm gương mặt.

– Mẹ bệnh, em cần tiền… Anh lại chưa ra tù… Em phải làm sao ?! Tuấn Vũ… Anh cứ đánh đập em… Em chấp nhận… Em nhận hết… Nhưng em xin anh, đừng đi… Đừng rời xa em.

Tiếng gào khóc tuyệt vọng của Nguyệt Nhi làm Thùy Chi thật sự xúc động, nước mắt cũng lặng lẽ chảy dài trên mặt.

Hào Phong đứng im, hai nắm tay siết chặt kêu răng rắc. Hai mắt anh nhắm chặt, một dòng nước mắt chảy xuống. Anh chậm chậm quay lại, bất ngờ, quỳ xuống ôm chặt thân hình run rẩy của Nguyệt Nhi.

– Là lỗi của anh… Làm đàn ông lại không bảo bọc được cho em… – Hào Phong nghẹn ngào. – Phương ơi… Em tha lỗi cho anh.

– Không… là lỗi của em… – Nguyệt Nhi vùi mặt vào ngực anh, khóc ngất.

Hào Phong nâng gương mặt xinh đẹp nhòe lệ của cô ta, hôn lên đôi môi run rẩy của cô. Anh hôn cuồng nhiệt, miệng thì thào:

– Phương ơi… Anh yêu em… Anh yêu em…

Nguyệt Nhi choàng tay qua cổ Hào Phong, đôi môi đỏ hồng hé mở đón lấy nụ hôn của anh. Thùy Chi lặng người. Từ chỗ nàng đứng, nàng có thể thấy chiếc lưỡi của cô ta trao qua miệng anh. Lòng Thùy Chi chợt nao nao khó chịu. Tuy là diễn xuất, nhưng chỉ đóng thử thôi… có cần phải nhập tâm vậy không ?! Nàng cúi đầu, không muốn nhìn nữa.

“Cut”…

Tiếng vỗ tay giòn giã vang lên. Hào Phong phải gỡ tay Nguyệt Nhi, mới rời được khỏi môi cô ta. Anh hơi ngượng nhìn về phía Thùy Chi. Thấy nàng cúi đầu nhìn xuống chân, anh bắt đầu thấp thỏm lo lắng.

– Tốt lắm… Nguyệt Nhi và cả Hào Phong đều diễn rất tốt. – John Trần nói.- Sẵn có Thùy Chi ở đây… Tôi muốn casting cho cô ấy trước.

– Mọi người ra ngoài hết đi… Tôi muốn trao đổi một chút về vấn đề kịch bản.

John Trần nói làm mọi người hơi ngạc nhiên. Rồi không ai bảo ai, đứng dậy bước ra ngoài. Hào Phong nhìn Thùy Chi gật đầu trấn an, rồi đi ra. Thùy Chi bước đến, ngồi xuống ghế mà nghe tim đập thình thịch. John Trần nhấc ghế bước lại, đặt xuống đối diện nàng. Ông ta đưa cho Thùy Chi name card của mình, nàng nhét vào bóp. John bắt chéo chân, tựa lưng ra sau ung dung nói:

– Nếu kết cục của Hạ Vi chuyển theo ý kiến của em… Em nghĩ mình có đảm nhận được không ?!

– Em… Em… không chắc ạ. – Thùy Chi ấp úng lo lắng. – Em chưa có kinh nghiệm diễn xuất, cũng chưa học qua khóa nào.

John Trần im lặng nhìn Thùy Chi như muốn xoáy sâu vào trong linh hồn nàng, thấy hết suy nghĩ của nàng. Thùy Chi mặt ửng đỏ, cúi đầu nhìn xuống hai bàn tay nắm chặt bối rối của mình.

– Chắc em cũng nhận thức được rằng mình rất đẹp…

John Trần chợt nói làm mặt Thùy Chi càng đỏ hơn, nàng khẽ lắc lắc đầu.

– Không cần khiêm tốn, trong nghề này… Khiêm tốn là không cần thiết, đôi khi tự hạ giá bản thân mình. – Ông ta mỉm cười.

– Khi vừa thấy em… Tôi đã nghĩ em có duyên với điện ảnh. Tôi có thể giao vai Hạ Vi cho em… Nhưng cái gì cũng có cái giá của nó…

Thùy Chi ngẩng đầu lắng nghe thật kỹ từng lời của ông ta.

– Tôi nói thật, em có thể không tin. Tôi không phải là người háo sắc… Người như Nguyệt Nhi cũng tình nguyện lên giường với tôi, nhưng tôi không nhận.

Thùy Chi thấy tim mình đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Ông ta dường như chuẩn bị nói ra điều gì đó rất kinh khủng.

– Tôi có nguyên tắc của mình. Nâng đỡ một người, nếu không được trả công thì tôi cảm thấy công sức của mình thật rẻ mạt… – Ông mỉm cười. – Tôi có một căn biệt thự ở Đà Lạt… Cuối tuần này tôi sẽ về đó 3 ngày… Nếu em đồng ý thì lên đó nghỉ ngơi.

– Em… và anh Hào Phong ?! – Thùy Chi còn hơi ngỡ ngàng.

– Không không… – John Trần cười nhăn nhó. – Không có Hào Phong… Chỉ em và tôi… Em là người trưởng thành, không còn nhỏ nữa… Em phải hiểu tôi nói gì chứ ?!

Thùy Chi thấy mặt mình nóng bừng, đôi mắt nheo nheo lóe lên một sự giận dữ tột độ. Nàng vừa nhận một lời đề nghị khiếm nhã nhất trong đời. Nàng muốn nhảy dựng lên tát vào gương mặt phong độ sang trọng của người đàn ông trước mặt. Nhưng nghĩ đến Hào Phong, nàng kềm nén.

– Xin lỗi… Thứ nhất, tôi yêu anh Hào Phong và không bao giờ phản bội anh ấy… – Giọng Thùy Chi run run kềm nén. – Thứ hai, tôi không cần nổi tiếng làm gì… Nhà tôi cũng không thiếu tiền để làm những việc dơ bẩn đó…

Thùy Chi đứng phắt dậy trước ánh mắt ngạc nhiên của John Trần, đi nhanh ra ngoài.

Chương trước Chương tiếp
Loading...