Thùy Chi

Chương 52



Phần 52

Sáu tháng sau,

Trong một con hẻm rộng rãi thoáng đãng, tiếng chổi dừa xoèn xoẹt vang lên đều đều thật yên bình. Trước cổng một căn nhà hai tầng khang trang sơn xanh nhạt, ông Hải mái tóc lấm tấm bạc, mỉm cười quét lá cây trên sân. Thỉnh thoảng ông lại quay nhìn về phía bộ bàn đá trong góc sân, Thùy Vân đang mỉm cười bình lặng nhìn lại ông.

Sáu tháng qua gia đình ông Hải có những biến chuyển rất lớn. Xuất phát điểm ban đầu vẫn là sự giúp đỡ của người bạn năm xưa gặp lại. Dĩ nhiên, người tự trọng như ông Hải sẽ không chấp nhận sự giúp đỡ trực tiếp về tiền bạc… Ông Đỗ Hạnh lui đến thăm gia đình và xin phép hai vợ chồng được nhận Thùy Chi làm con nuôi. Vợ chồng ông Hải rất sẵn lòng và Thùy Chi cũng vui vẻ nhận ông Hạnh là cha nuôi trên danh nghĩa. Hai tuần sau, ông Hạnh giới thiệu cho ông Hải một công việc trong ngân hàng, tuy không được chức vụ cao như ngày nào, nhưng thu nhập cũng khá và ổn định. Hai tháng sau, ông Hạnh lại sử dụng mối quan hệ cá nhân giúp gia đình Thùy Chi mua một căn nhà giá thanh lý rẻ của ngân hàng… Căn nhà được trả góp trong mười lăm năm bằng thu nhập của ông Hải và Thùy Chi. Có thể ông Đỗ Hạnh làm bao nhiêu việc đó chỉ bằng vài cú điện thoại, nhưng đối với gia đình Thùy Chi đó là một ân huệ rất lớn…

Sáng chủ nhật, lười biếng nằm trên giường là khoảng thời gian thoải mái nhất của Thùy Chi. Sáu tháng nay là khoảng thời gian xoay chuyển nghiêng trời lệch đất đối với sự nghiệp tương lai của nàng. Thùy Chi không thi vào Sân khấu Điện ảnh chung với Thủy, mà đỗ vào Thương mại Quốc tế. Sáu tháng làm việc tại Elite với vai trò người mẫu độc quyền Lollipop, Thùy Chi hiểu ra nhiều điều… Bất cứ ngành nghề nào cũng tồn tại những ánh hào quang. Điện ảnh, Thời trang luôn song hành giao thoa với nhau. Chỉ chừng ấy thời gian, Thùy Chi bây giờ bước ra đường không ít người nhận ra nàng… Vì đơn giản, hình ảnh của nàng tươi trẻ đầy sức sống dính liền với thương hiệu thời trang Lollipop phủ kín các phương tiện truyền thông… Từ truyền hình, báo chí, billboard, banner online… Tần suất xuất hiện của Thùy Chi trong sáu tháng đầu, không một diễn viên điện ảnh hay ca sĩ nào có thể so sánh. Thậm chí Elite còn lập một Fanpage mang tên Thùy Chi Lollipop, cập nhật hình ảnh của nàng hàng ngày… thu hút hàng trăm ngàn thanh thiếu niên theo dõi.

Ngân sách marketing cũng đổ ra ồ ạt như nước tháo đập. Vượt qua cả khoảng chi phí ông Đỗ Hạnh dự kiến ban đầu… Trong một cuộc họp báo, một phóng viên nửa đùa nửa thật hỏi ông Đỗ Hạnh, ông đang xây dựng một thương hiệu thời trang hay đầu tư cho một ngôi sao ?! Ông Hạnh vui vẻ nói: “Tôi đầu tư cho cả hai. Thùy Chi là Lollipop và Lollipop cũng là Thùy Chi…”. Ông nói đúng, cùng với danh tiếng của Thùy Chi, doanh số của Lollipop cũng tăng nhanh đến chóng mặt… Rất nhiều nhãn hàng thời trang tuổi teen khác đều bắt đầu dùng chiến lược tương tự với Elite, nhưng chợt nhận ra chiếc bánh thị trường đã được chia phần sạch sẽ.

Hốt cụm lá cây cho vào thùng rác, ông Hải khép cổng. Nhưng vừa quay lưng bước vào nhà, liền có tiếng xe máy đỗ lại ngay trước cổng. Ông Hải quay lại hỏi:

– Ai đó ?!

“Em Minh đây, anh Hải ơi!”

Nghe giọng nói vang lên từ ngoài cửa mà nét mặt Thùy Vân chợt tái nhợt giận dữ. Gã Minh ngày nào đã lợi dụng tình thế bòn rút đến cạn kiệt gia sản gia đình, còn dày vò thân xác bà, suýt cưỡng đoạt cả Thùy Chi… Gã còn dám bén mảng đến đây ư ?! Dù không biết gã Minh làm thế nào tìm ra nơi ở mới của gia đình… Nhưng gã đã đoán ra, Thùy Vân không dám kể hết mọi chuyện cho chồng nghe. Sau khi ông Hải về nhà, bà cũng dặn dò Thùy Chi thật kỹ không kể những chuyện đã xảy ra.

– À… Chú Minh hả ?! – Ông Hải vui vẻ bước ra mở cửa.

– Tưởng chú quên thằng anh này rồi chứ ?! Lâu quá không thấy mặt chú đâu… – Vừa hồ hởi đón Minh vào nhà, ông Hải vừa trách cứ.

– Làm gì có anh ! Em phải tìm cả nửa vòng trái đất mới tìm ra địa chỉ nhà anh đấy… Ha ha… – Gã Minh liếc qua Thùy Vân, đắc ý.

– Sao lạ vậy ?! Anh tưởng Vân đã nhắn địa chỉ mới cho bạn bè hết rồi mà…

Ông Hải hơi thắc mắc lẩm bẩm. Nhưng tâm trạng đang rất vui, ông vỗ vai Minh kéo vào phòng khách. Gian phòng khách bày biện tươm tất, hai vách tường đều treo hình Thùy Chi chụp mẫu cho Lollipop… Nụ cười nàng thật xinh đẹp, cơ thể nở nàng tuyệt đẹp như một bông hoa mới nở trong những bộ trang phục xinh xắn hồn nhiên…

– Chà chà… Cháu Chi càng ngày càng đẹp ra… – Gã Minh tấm tắc khen thầm nuốt nước miếng. – Đôi khi thấy con bé trên truyền hình mà em còn không tin được ngày xưa mình còn bồng bế nó đấy…

– Ha ha… Đúng là nó càng ngày càng xinh ra… Giống y mẹ nó vậy… Ha ha…

Ông Hải cười tự hào nhìn qua Thùy Vân đang lặng lẽ châm trà. Nhưng điều lạ là nét mặt bà không vui, không có biểu hiện gì với câu nói nửa đùa nửa thật của ông.

– Mười giờ rồi còn gì… Ở lại ăn trưa với anh chị nha…

Nghe ông Hải nói, Thùy Vân chỉ còn biết thở dài. Bà lặng lẽ đứng lên đi vào bếp chuẩn bị cơm. Có lẽ bữa trưa nay sẽ khó mà nuốt nổi vài hạt cơm. Ngoài phòng khách, giọng ông Hải và gã Minh vẫn vang lên đều đều… như hai người bạn tâm giao lâu ngày không gặp lại.

– Để anh lấy thêm nước sôi… – Đặt bình trà rỗng xuống, ông Hải nói.

– Ấy… Ấy… Ai để anh phục vụ em bao giờ… Để em…

Gã Minh cầm bình trà đi xăm xăm vào bếp. Quay lại nhìn thấy ông Hải mở tờ báo ra đọc. Gã yên tâm bước đến sau lưng Thùy Vân, vòng tay ôm chầm lấy thân hình mềm mại của bà.

– Chú dám… Tôi hét lên bây giờ… – Thùy Vân rít khẽ.

– Chị mà dám kêu, thì em đây cũng dám nhận nha… Ha ha… – Gã vục mặt vào cổ Thùy Vân hít hà say mê.

– Đừng ép người quá đáng… Chú muốn gì ?! – Thùy Vân cố ngăn hai bàn tay gã không ngừng xoa nắn hai bầu vú to lớn của bà.

– Chật chật… Có anh Hải về… Coi bộ tưới tắm đầy đủ cũng xanh tươi hơn nha… – Gã luồn tay vào cổ áo Thùy Vân, mân mê bầu vú mát rượi căng tròn của bà.

– Buông tay… – Thùy Vân ứa nước mắt, giọng run lên.

– Thôi… Vào vấn đề chính… – Gã rút tay, đưa lên mũi hít hít. – Em thấy chị sống khá như vầy… Chắc cũng không nỡ thiếu tiền thằng em không trả chứ hả ?!

– Tôi thiếu chú cái gì ? – Thùy Vân đỏ mặt tức giận.

– Ấy ấy… Ba trăm năm mươi triệu lo cho anh Hải, còn thiếu… Đã trả đâu ?! – Gã Minh cười tủm tỉm.

– Chú điên rồi… Không phải… lúc đó… chú nói… tôi… làm chuyện đó… thì… thì bỏ qua sao ?! – Thùy Vân tức giận đến run lẩy bẩy.

– Chị làm chuyện gì với em nhỉ ?! Sao em không nhớ ?! – Gã Minh trơ tráo, nhếch mép cười. – Em đãng trí thật… Hay là… em ra hỏi anh Hải xem ?!

– Mày… khốn nạn… – Thùy Vân tái mặt, nghiến răng rít lên.

“Số tiền đó tôi sẽ trả…”

Đột nhiên một giọng nói thanh nhẹ lại lạnh lùng như băng nhọn vang lên, vừa đủ để hai người trong bếp nghe. Thùy Chi bước vào bếp, bước về phía mẹ, ánh mắt lạnh lẽo đối mặt với gã Minh. Gã nhìn nàng, ánh mắt lướt qua bộ đồ thun đơn giản mỏng manh mặc ở nhà, cổ họng nuốt ực một cái.

– Tốt… Mẹ ăn mặn, con khát nước là lẽ thường…

Thùy Vân nghe được lời gã nói, uất nghẹn muốn lao lên thì Thùy Chi đã cản bà lại.

– Cho tôi một ngày… – Thùy Chi nói.

– Không… Tối nay 20h00… Điểm hẹn là… – Mắt gã Minh láo liên suy nghĩ. – Không… Tôi sẽ chờ ở góc đường Lê Văn Lương và Nguyễn Thị Thập…

– Con bé đi một mình… Nếu không đừng trách tôi lật lọng… – Gã nhìn sâu vào đôi mắt đỏ hoe lo lắng của Thùy Vân.

– Được. Đúng hẹn tôi sẽ tới. – Giọng Thùy Chi lạnh băng. – Bây giờ tôi muốn ông lặng lẽ cút ra khỏi nhà tôi… Ngay lập tức…

– Hắc hắc… Được thôi…

Gã Minh vừa đi ra, Thùy Vân đã siết chặt tay con gái. Không để mẹ lo lắng, Thùy Chi vỗ tay bà trấn an:

– Chuyện này con sẽ nhờ cha nuôi giải quyết… Mẹ yên tâm đi.

Gã Minh bất ngờ từ chối ở lại dùng cơm với lý do có chuyện cơ quan gấp… Ông Hải hơi cụt hứng, nhưng không quên mời gã dịp khác ghé chơi. Ông không hề biết rằng, đó là lần cuối cùng mình nhìn thấy gã Minh.

Chương trước Chương tiếp
Loading...