Thùy Chi
Chương 6
Thùy Chi im lặng ngồi sau xe Hào Phong suốt đoạn đường về nhà. Anh hỏi về chuyện casting, nàng cũng nói qua loa… Thùy Chi không nói gì về lời đề nghị trơ trẽn của John Trần, vì không muốn ảnh hưởng đến công việc của Hào Phong. Nàng cũng không còn hứng thú đi chơi nữa, chỉ muốn về nhà, nằm yên trên giường cho trái tim nhộn nhạo căm tức dịu xuống. Hào Phong lại nghĩ Thùy Chi còn giận chuyện anh hôn Nguyệt Nhi. Vì thế anh không hỏi nhiều, chỉ đơn giản chấp nhận chuyện Thùy Chi đã bị loại.
Bước xuống xe, Thùy Chi trả lại chiếc nón bảo hiểm. Đi được vài bước, nàng chợt quay lại, bất ngờ hôn phớt lên mặt Hào Phong. Rồi cúi gương mặt đỏ bừng đi thẳng. Anh cười vui sướng xoa xoa bên gò má, nhìn theo dáng người yểu điệu tuyệt đẹp xa dần.
Đến trước nhà, Thùy Chi chợt nhận ra một chiếc xe biển số công đang đỗ trước nhà mình. Người tài xế còn cười cười với nàng. Thùy Chi lặng lẽ lách người bước vào trong. Nàng nghĩ bụng chắc ba đã đi công tác về. Ông không đi xe công, nhưng bạn bè ông dùng loại xe này cũng không ít.
Thùy Chi ngạc nhiên khi thấy gian phòng khách vắng tanh. Mẹ nàng không ở đây, cả người khách cũng không thấy bóng dáng. Nàng không nghĩ nhiều, đầu óc nàng sáng nay đã quá nhiều chuyện lung tung cần xóa đi sạch sẽ. Thùy Chi bước lên lầu.
Vừa bước đến bậc thang cuối cùng, Thùy Chi chợt sững người. Nàng nghe được một âm thanh gì đó rất lạ. Như kềm nén, như uất nghẹn… Âm thanh đó lại phát ra từ trong phòng ba mẹ nàng. Thùy Chi vô thức bước đến. Cánh cửa không đóng chặt, hé ra một khoảng nhỏ vừa đủ để nàng nhìn vào trong.
“Oành” một tiếng nổ lớn trong đầu làm cả người Thùy Chi cứng đờ chết sững. Cảnh tượng trong phòng làm cả người nàng như rơi xuống một hầm băng. Lạnh buốt, tê cóng mọi giác quan.
Trên giường ngủ của ba mẹ Thùy Chi, hai cơ thể trần truồng đang dính chặt vào nhau. Mẹ nàng cả thân thể trần truồng trắng muốt, quỳ chống thẳng hai chân. Sau lưng bà là một người đàn ông mà Thùy Chi đã biết mặt từ khi nàng còn rất nhỏ. Nàng còn thân thiết gọi ông ta là Chú Minh. Ông ta là bạn cũng như đàn em của ba, luôn xởi lởi vui vẻ lui tới nhà nàng khá thường xuyên. Vậy mà giờ đây, ông ta lại không mảnh vải che thân đang hì hục nhấp hạ thể vào cặp mông căng tròn của mẹ nàng. Hai mắt Thùy Chi nhòe đi, thẫn thờ nhìn mẹ cắn chặt tấm drap giường, kềm nén những âm thanh rên rỉ uất nghẹn không ngừng phát ra trong cuống họng.
Thùy Chi thấy mặt mình nóng ran. Một cơn tức giận ngút trời như ngọn lửa thiêu đốt cơ thể nàng. Nàng đủ trưởng thành để nhận biết tất cả. Mẹ, người phụ nữ nàng kính trọng nhất, lại đang phản bội ba nàng. Từ nhỏ Thùy Chi đã thần tượng ba mẹ mình, hâm mộ tình cảm ấm áp nồng nàng vượt thời gian của họ. Nàng luôn tự bảo mình khi tìm được người mình yêu. Nàng sẽ vĩnh viễn chung thủy với anh, noi gương ba mẹ. Nhưng giờ đây, thế giới màu hồng quanh nàng như sụp đổ. Ba đi công tác cả tuần. Sáng nay nàng xin phép đi chơi đến chiều, bà dễ dàng đồng ý. Thì ra bà đã có mục đích riêng của mình. Nếu Thùy Chi không đổi ý về nhà sớm, liệu đến bao giờ nàng mới biết sự thật dơ bẩn này. Một nỗi uất hận dâng lên ngùn ngụt. Thùy Chi hận mẹ. Nàng muốn xông vào, mắng vào mặt bà. Nàng muốn xông vào, thay ba đánh gã đàn ông hai mặt kia. Nước mắt nàng rơi lả chả, cơ thể như vô lực quỵ xuống tại chỗ.
– Ahhhh…
Minh há hốc rên lớn. Gã rút dương vật căng bóng nước ra khỏi cửa mình Thùy Vân, sục sục nhanh. Một dòng tinh dịch nóng hổi phun xối xả lên mông và lưng bà. Hắn lại lật ngữa cơ thể lõa lồ của bà ra, nằm sấp người đè lên. Hai tay bóp nghiến lấy hai bầu vú căng tròn, há miệng mút say mê.
Thùy Chi nhắm chặt hai mắt, bộ phận cơ thể duy nhất nàng có thể kiểm soát lúc này. Nàng không muốn cảnh tượng kinh tởm kia làm dơ bẩn tâm hồn đã rạn nứt của nàng. Bên tai Thùy Chi vẫn nghe giọng nói nghẹn ngào của mẹ với người đàn ông đó…
– Chú còn chưa đủ sao ?!
– Rồi… Được rồi… – Gã làu bàu với núm vú Thùy Vân trong miệng. – Em muốn nghiện mùi chị rồi đấy… Ha ha…
Thùy Vân nín lặng kềm nén một sự nhục nhã ê chề.
– Chú… Chú hứa giúp anh Hải rồi đấy… – Giọng bà run rẩy, đau xót.
– Được rồi mà… Xem như đủ tiền… là xong thôi.
Thùy Chi nín lặng, một dự cảm bất an mãnh liệt xuất hiện trong đầu nàng. Chuyện này, tất cả chuyện đang xảy ra, dường như có một mối liên hệ gì đó với Ba nàng. Chợt nghe âm thanh mặc quần áo trong phòng, Thùy Chi bừng tĩnh, vội đi về phòng mình, đóng chặt cửa lại.
Nàng tiếp tục áp tai vào cửa, muốn nghe hết câu chuyện có liên quan đến ba. Nhưng mẹ và gã Minh kia không nói gì nữa. Chỉ nghe được tiếng bước chân của gã xuống lầu. Nàng nghe cả âm thanh nước chảy nho nhỏ vang lên từ phía bên kia. Mẹ nàng đang tắm, đang xóa đi những vết tích tội lỗi trên cơ thể bà. Thùy Chi thẫn thờ đầu óc trống rỗng, trượt dài xuống cánh cửa.
Sau một lúc, Thùy Vân đi ra khỏi phòng đi, bước xuống cầu thang. Đột nhiên, bà sững người nhìn thấy đôi giày của Thùy Chi xếp ngay ngắn ngay dưới chân cầu thang. Cả người Thùy Vân như bị sét đánh, cứng đơ run rẩy. Mười ngày nay, tai họa liên tục giáng xuống gia đình, chỉ một mình Thùy Vân gánh vác. Trong mười ngày, những đau khổ, nhục nhã bà chịu đựng nhiều cả đời người gộp lại. Thùy Vân vẫn đứng vững vì sau lưng bà còn con gái cần được che chở bảo bọc. Nhưng giờ đây bà lại đang đối mặt với điều kinh khủng nhất. Thùy Vân run rẩy quay lại, từng bước nặng nề dẫm lên bậc thang. Đến trước phòng con gái, bà vẫn hy vọng rằng mình nhầm lẫn, Thùy Chi chưa về nhà… Bà đưa bàn tay run rẩy, khẽ xoay nắm cửa. Khóa chặt. Cả cơ thể Thùy Vân như rụng rời.
“Cộc cộc”
– Thùy Chi… Con mới về à ! Mau mở cửa cho mẹ… – Thùy Vân cố nói bình thản như mọi ngày, nhưng không giấu được giọng run run sợ hãi.
Thùy Chi không trả lời. Đây là lần đầu tiên nàng không đáp lại lời mẹ gọi. Nàng co tròn úp mặt lên đầu gối, răng cắn nghiến lấy cánh tay mình nhưng không ngăn được tiếng khóc nức nở dâng lên từ trong cõi lòng tan nát. Cánh cửa rung lên, cơ thể của Thùy Vân quỵ xuống ngay bên ngoài.
– Thùy Chi con ơi… – Thùy Vân thều thào yếu ớt. – Mọi chuyện không như con nghĩ đâu…
– Mẹ không bao giờ muốn phản bội ba con… – Bà áp mặt lên cánh cửa, giọng nghẹn ngào.
– Mẹ đã giấu con… Ba con không đi công tác… Mà bị cảnh sát bắt cả tuần nay… Mẹ đã gán cả nhà cũng không lo đủ số tiền mà hắn yêu cầu… Chỉ có thể… có thể chấp nhận làm chuyện đó… thì hắn mới bỏ qua khoản còn thiếu…
– Thùy Chi ơi… Mẹ không còn mặt mũi nào gặp mặt con… – Thùy Vân khóc nức nở.
Nghe những lời mẹ nói và tự nối kết với nội dung đối thoại của bà và người đàn ông kia, Thùy Chi bần thần suy nghĩ. Những lời lẽ đó không giống với một cặp tình nhân lén lút vụng trộm, mà như một cuộc trao đổi cay đắng nghiệt ngã. Thùy Chi nhìn lên khung ảnh ba mẹ vẫn ngay ngắn trên bàn học của nàng. Ánh mắt ba thật hiền từ nhân hậu, mẹ nghiêng nghiêng đầu tựa qua ông với nụ cười mãn nguyện hạnh phúc trên môi. Mái ấm gia đình nàng từng thật hoàn mỹ, lại đang đứng bên bờ vực sâu không đáy. Thùy Chi nghe được bàn tay mẹ xoa nhẹ trên cánh cửa như muốn vuốt ve khuôn mặt nàng. Nàng như nghe được tiếng lòng mẹ nức nở rạn vỡ đau đớn đến tột cùng. Thùy Chi che kín miệng, nước mắt trào ra ướt đẫm cả mặt. Nàng muốn lao ra, chui rút vào lòng mẹ, để nghe bà giải thích hết mọi chuyện. Nhưng hình ảnh kia cứ lởn vởn trong đầu làm nàng kinh tởm…
– Mai kia Ba con được thả ra… Con giải thích cho Ba hiểu… Hai người tha thứ cho mẹ… Mẹ yêu con… – Giọng mẹ thẫn thờ yếu ớt.
Thùy Chi nhớ ba, nhớ mái tóc bạc lấm tấm và nụ cười hiền hậu của ba. Ba nàng giờ đây lại lâm vào cảnh tù tội. Nàng bưng mặt khóc nức nở…
Đột nhiên, trong lòng Thùy Chi dâng lên một nỗi bất an khác, đáng sợ hơn cả trăm lần so với sự thật đang diễn ra trước mắt. Ngoài phòng đã không còn âm thanh của mẹ. Chỉ còn một sự tĩnh lặng đáng sợ. Thùy Chi nghĩ lại những lời mẹ vừa nói, nghe như một lời trăn trối cuối cùng. Một nỗi sợ hãi kinh khủng dâng lên làm Thùy Chi không thở nổi. Nàng vùng dậy, mở cửa, lao xuống cầu thang.
Phòng khách trống trơn, cửa nhà đóng chặt. Thùy Chi chạy vội ra sân trước, đôi chân trần đau nhói trên sỏi đá. Đường hẻm trước nhà vắng lặng không một bóng người. “Mẹ đi rồi sao ?”. Nhưng khi nàng quay người lại, nhìn lên trên. Bất ngờ nhận ra một mái tóc đen óng ả bay phất phới trên sân thượng. Thùy Chi chết điếng cả người. Nàng chạy ngay vào nhà, hoảng loạn chạy lên cầu thang. Chân va vào bậc thang đau điếng vẫn chạy lên. Nước mắt nàng đã chảy dài trên mặt.
Thùy Vân đứng chơi vơi trên mép ban công, mái tóc đen bóng tung xõa trong gió. Thời gian đã cướp đi tuổi thanh xuân, nhưng không che lấp được một thời xuân sắc rực rỡ của bà. Thùy Vân chợt mỉm cười. Bà thấy mình đã mãn nguyện khi được sống, được yêu, được nuôi dạy đứa con gái bé bỏng khôn lớn… Cuộc đời này chỉ còn chút hối tiếc… “Anh Hải ơi, em giao con lại cho anh vậy. Anh tha lỗi cho em.” Thùy Vân nhắm mắt, thân hình chao đảo, nghiêng nghiêng.
– MẸ…
Lên đến sân thượng, Thùy Chi hét đến lạc giọng. Nàng lao đến ôm chặt hai chân mẹ, khóc nức nở:
– Mẹ xuống đi… Con không cho mẹ chết… Hu hu… Mẹ xuống đi…
Mẹ nghẹn nhào, nước mắt ướt đẫm trên mặt nhìn xuống nàng:
– Chi ơi… Mẹ xấu hổ với con… Mẹ có lỗi với ba con… Cho mẹ đi…
– KHÔNG… Không… Mẹ nhảy, con sẽ nhảy theo… Con sẽ nhảy theo… Mẹ ơi… Con xin lỗi mẹ… Mẹ xuống đi… – Thùy Chi siết chặt hai chân bà, khóc khản cả giọng.
– Chi ơi…
Thùy Vân chỉ kêu lên được như vậy, nước mắt giàn dụa lả chả rơi xuống mặt con gái. Một cảm giác ngọt ngào lẫn đau xót xen lẫn mâu thuẫn trong lòng bà. Một phút nông nổi vừa qua, Thùy Vân chỉ muốn mình được chết đi để không phải đối mặt với con gái. Đối mặt với ánh mắt khinh rẻ xem thường của đứa con gái bà rứt ruột sinh ra… Nhưng Thùy Vân chợt nhận ra, Thùy Chi hiểu chuyện và trưởng thành hơn hình tượng bé bỏng yếu ớt mà bà thường nghĩ. Thùy Vân nắm lấy tay con, bước xuống. Thùy Chi lao ngay vào lòng bà, nức nở:
– Mẹ đừng bao giờ làm chuyện như vậy nữa… Con xin lỗi mẹ… Con và ba không sống thiếu mẹ được đâu. Mẹ ơi…
Thùy Vân lau nước mắt nhòe nhoẹt trên mặt con. Bà rung giọng nói:
– Là lỗi của mẹ đã giấu giếm con… Mẹ không muốn con hiểu lầm ba con. Ba con là người đàn ông thanh bạch. Ông bị người ta vu khống làm sổ tiết kiệm giả để chiếm đoạt tiền khách hàng… Nhưng mẹ không tin. Ông có thể sai lầm tin tưởng cấp dưới làm bậy, nhưng ba con không bao giờ làm chuyện như vậy.
Từng lời nói mang theo một nỗi uất nghẹn của mẹ như xóa sạch thế giới màu hồng tươi đẹp trong tâm trí Thùy Chi. Ba nàng, một người đàn ông chính trực, lại bị cấp dưới hãm hại. Thân ông vướng vòng lao lý, gia đình cũng điêu đứng khổ sở. Một chút nữa thôi, người vợ ông yêu quý vì quá tuyệt vọng cũng muốn tự vẫn. Mẹ nàng, một người phụ nữ yêu con thờ chồng hết mực, sẵn sàng hy sinh thân xác, đánh mất sự trung trinh gìn giữ bao lâu để cứu chồng. Bà vẫn mãi mãi là thần tượng bất khuất trong lòng Thùy Chi. Nàng vùi mặt vào bờ vai mềm mại của mẹ. Nàng còn ba còn mẹ và cả anh, thế là đủ.