Tiểu Quỳnh

Chương 3



Phần 3

Câu chuyện vui vẻ của tôi và Tiểu Quỳnh được lái sang môn võ Aikido hay ho kia. Nàng nói chuyện có duyên, dễ gần và hay cười. Tôi mấy lần ngẩn ngơ vì nụ cười hút hồn của nàng, đẹp đẽ và hoàn mỹ, một nụ cười, theo tôi đã tuyệt chủng trên quả đất này từ lâu. Lát sau, nàng đưa tay nhìn chiếc đồng hồ nhỏ màu bạc óng ánh như pha lê.

– Thôi muộn rồi… tui phải về đây.

– Về sớm thế? – Tôi chưng hửng.

– Sớm gì nữa… Hơn 11h rồi đó. – Nàng nói rồi đứng dậy trả tiền nước.

– Uh… về thôi. – Tôi nhớ đến cơn buồn ngủ, mệt nhọc đứng lên.

Đi bên tôi, nàng khẽ đưa tay vén tóc mai, dưới ánh đèn, trông Tiểu Quỳnh như tiên nữ hạ phàm, bất giác tôi nghe tim mình đập nhanh, một cảm giác xao xuyến, mông lung. Tôi dừng lại ở hàng rào ngăn giữa bãi giữ xe và công viên, nàng dắt chiếc xe đạp thể thao ra chỗ tính tiền rồi quay sang tôi cười duyên.

– Tui về nhé.

– Uh… Bye. – Tôi nói, lòng ngậm ngùi tiếc, không biết còn gặp lại người đẹp không.

Lúc nàng vừa đi, tôi chợt nhớ ra một điều, liền gọi giật lại.

– Này Tiểu Quỳnh… cô vẫn chưa xin lỗi tôi đấy.

– Có duyên sẽ gặp lại.

Và chiếc xe cùng người đẹp ấy cứ xa dần, xa dần, để lại tôi vẫn đang thẫn thờ vì những nhịp tim không đều. “Sao mình ngốc thế… Quên xin số điện thoại của nàng.” – Tôi nhìn theo Tiểu Quỳnh, tiếc nuối, những cái ngáp dài bắt đầu hành hạ tôi.

Đêm đó, tôi có một giấc mơ, tôi đang là một tướng quân oai phong lẫm liệt dưới chướng là cả vạn quân, thanh thế kiêu hùng, tôi cưỡi một con tuấn mã màu đen tuyền, đó là Tuyệt Ảnh, (con ngựa nổi tiếng trong tam quốc diễn nghĩa) chúng tôi băng băng qua những thảo nguyên xanh thẳm, tiếng vó ngựa như chấn động đất trời, rền vang bờ cõi (chắc là do mê phim chiến tranh quá đó mà).

Tôi đứng trên đỉnh đồi ngắm nhìn chiến thắng vang dội của mình, tiếng tung hô của ngàn quân cho vị chủ soái. Thế rồi vân vũ kéo đến, đất trời mù mịt và từ trên trời một vòi rồng hình thành, xoáy tung cát bụi trước mặt tôi, con Tuyệt Ánh tung vó hí vang, cái vòi rồng tan ra để lại một nữ tướng, nàng mặc một bộ kim hoa bảo giáp lấp lánh, khuôn mặt nàng đằng đằng sát khí, ánh mắt lạnh lùng. Nàng rút lưỡi kiếm sáng lóa rồi lao về phía tôi, tôi đưa bảo đao hướng về trước và lao lên, khi chúng tôi giao thủ thì bỗng cả hai binh khí vỡ tan, quá bất ngờ tôi liền đưa tay tung một cước về phía nàng, nàng túm lấy tay tôi, đẩy văng xuống ngựa.

‘Phịch’ – mặt đập xuống mặt đất, lúc này hình như ai đó đã cầm lấy chân tôi, cả người bị nhất bổng lên, rồi “Phạch… Phạch… Phạch” – mặt tôi bị đập liên hồi xuống đất, bẹp dí. Và tiếng cười khanh khách của ma nữ kia vang lên – “Ha… Ha… Ha”, nghe rùng rợn.

– Rinhhh… Rinhhh… Rinhhh – tiếng chiếc điện thoại kéo tôi ra khỏi cơn ác mộng.

Bật dậy, mồ hôi tôi túa ra như tắm, hơi thở gấp gáp, thật là một giấc mơ khủng khiếp. Tôi với tay lấy chiếc điện thoại một cách mệt nhọc.

– A nô… để cho bố ngủ.

– Ngủ ngủ cái đầu mày. – Thằng bạn la lớn.

– …

– Dậy đi đá banh mày.

– …

– Dậy.

– Banh bóng gì giờ này.

– 7H sân A2 nha.

– Thằng nào vậy?

– Tao Ngọc nè… phải đi đó nha mày, có mày mới đủ team.

– Ngọc hả… uhm… biết rồi. – Lúc này tôi mới lờ đờ mở mắt.

Dựa người vào tường tôi ném chiếc điện thoại sang một bên, cố nhớ lại gương mặt ma nữ trong giấc mộng vừa rồi và giật mình nhận ra đó chính là cô nàng xinh đẹp tối qua. Thở phào nhẹ nhõm khi tin chắc rằng mình vẫn sống và hàng họ còn nguyên vẹn, tôi đứng dậy rửa mặt chuẩn bị lên đường, không đi đá thì thằng bạn thân nó chửi chết, dù sao tối qua ngủ rất đã và tôi đã lấy lại sinh khí.

Chủ nhật, sân bóng khá đông. Thật sự thì hôm đó thể lực không được tốt, chỉ chạy một lát là mệt, tôi đoán là vì mất hôm mất ngủ vừa rồi. Đội bóng của tôi chủ yếu là những thằng cùng quê vào Sài Gòn học, hầu hết đều trạc tuổi tôi. Đá banh là dịp chúng tôi gặp nhau, đi chơi, đi nhậu.

Thằng Ngọc, bạn thân của tôi từ cái thời còn mặc quần đùi đi chân đất, thấp hơn tôi nửa gang tay, nước da ngăm hơn tôi, tính tình vui vẻ, với tôi nó không chỉ là thằng bạn thân mà còn là miền ký ức trong veo, ấm áp.

Cuối trận, đội tôi thua, tôi lững thững đi về phía thùng nước, uống một ngụm rồi đổ ly nước lên đầu, mát lạnh, đưa chiếc ly cho thằng Ngọc. Nó uống xong, ném chiếc ly vào thùng, ra điều bực dọc.

– Sao hôm nay mày yếu như sên vậy?

– Tao mệt, mấy hôm nay mất ngủ.

– Mất ngủ… sao mà mất ngủ? – Nó thắc mắc.

– Thôi mệt lắm, lúc khác tao kể. – Tôi thở hổn hển chẳng buồn trả lời.

– Tại mày mà thua rồi thấy không?

– Thôi… chơi vui thôi, suy nghĩ làm gì.

Nghỉ mệt một lát, chúng tôi lục đục thay giày dép, chia nhau tính tiền sân rồi ra về. Thằng Ngọc túm cổ kéo tôi.

– Đi uống nước với tụi tao?

– Thôi để lúc khác… tao về thôi. – Tôi từ chối rồi ra lấy xe.

– À… chiều chủ nhật tuần sau có rảnh không?

– Rảnh… có chuyện gì không?

– Tiểu Vy rủ tụi mình đi café, nó mới vô Sài Gòn.

– Tiểu Vy gọi cho mày à?

– Uh… nó kêu tao nói mày đi cùng.

– Ok… mấy h? Ở đâu?

– 7H tao qua đón mày, gần nhà mày thôi, quán này tao mới phát hiện. – Ngọc cười gian xảo.

– Uh… biết rồi, về đây.

Tiểu Vy là cô bạn thanh mai trúc mã của tôi, đã mấy tháng chúng tôi không gặp nhau, đợt tết Tiểu Vy về thăm ngoại ở Huế nên cũng không gặp được. Đã thành thông lệ, sau tết, chúng tôi luôn họp mặt, café rồi nhậu nhẹt vì trong năm ít có cơ hội gặp nhau đông đủ. Nhắc đến Tiểu Vy, đầu óc lại mơ màng nhớ về một thời đã qua, những kỷ niệm ùa về. Khoảng trời thơ bé của tôi, bạn bè, gia đình, tất cả như một bộ phim được tua đi tua lại nhiều lần mỗi khi tôi thấy chiếc lúm đồng tiền hồn nhiên, thơ ngây của Tiểu Vy. Và giờ đây tôi lại sắp được nhìn thấy nó lần nữa.

Đầu óc lơ mơ nghĩ mông lung một hồi thì tôi cũng về đến nhà. Lên phòng, ném đôi giày và bộ quần áo bẩn vào thau giặt đồ, vặn vòi nước ấm xối lên người, cảm giác được ngủ một giấc ngon lành tối qua khiến tôi cảm thấy thư thái, tôi chợt nhớ đến Tiểu Quỳnh, nàng và câu chuyện hài hước hôm qua bắt đầu lay động trí tò mò, hiếu kỳ trong tôi, chợt nghĩ nhất định phải gặp lại nàng. Tôi xâu chuỗi những chi tiết hôm qua để bắt đầu truy tìm người đẹp mang tên Tiểu Quỳnh.

Nàng bảo là học Aikido ở nhà văn hóa gần đây, vì thế sáng thứ Hai tôi đến nhà văn hóa hỏi về lớp Aikido. Xem qua cái lịch học Aikido tại đây thì mới biết là có nhiều lớp, các ngày 2 – 4 – 6,3 – 5 – 7 được chia làm các giờ học từ: 15h30 – 17h, 17h – 18h30,18h30 – 20h. Như vậy kế hoạch là buổi chiều, tôi phải ghé qua tất cả các lớp, để xem nàng học lớp nào sau đó mới đăng ký học cùng.

Nói là làm, chiều thứ hai tôi mò lên nhà văn hóa ba lần, đứng ngoài cửa kính trông vào, không khác gì một kẻ chuyên đi rình rập làm chuyện mờ ám, buồn thay nỗ lực của tôi bị dội gáo nước lạnh, không thấy bóng dáng nàng đâu. Tiếp tục nuôi hy vọng vào ngày hôm sau, hai lớp đầu tiên – chờ đợi vô vọng, nhưng đến lần thứ ba thì ông trời đã không phụ lòng tôi, sau 2 ngày tìm kiếm không biết mệt mỏi, Tiểu Quỳnh đã ở đây.

Sau lớp cửa kính, Tiểu Quỳnh mặc áo võ màu trắng, chiếc váy màu xanh (đến khi học Aikido tôi mới biết chiếc váy có tên Hakama, một loại váy truyền thống dành cho nữ và những người có đai đen trong môn võ này). Vẫn mái tóc ngắn nhưng lần này nàng buộc tóc đuôi gà, khoe chiếc cổ cao trắng nõn, vẫn khuôn mặt diễm lệ, thanh tú đầy cao sang, đôi mắt to, mộng mơ và một nụ cười tỏa nắng, có lẽ tôi đã yêu nụ cười ấy mất rồi.

“Phạch… Rầm” – tiếng té, ngã, đập người vang lên rộn ràng trong võ đường. Tôi có thể cảm nhận được sự hồ hởi của mình và bắt đầu thích môn võ Aikido. Tuần này, đợt thực tập bước vào giai đoạn cuối, tôi và mấy đứa bạn trong nhóm chỉ lên công trường vài buổi nữa, thời gian còn lại làm báo cáo và ăn chơi thả giàn. Chiều thứ 4, tôi ghé qua nhà văn hóa đăng ký lớp Aikido, tiền học phí khá rẻ, chỉ 120k, bộ đồ võ là 270k, và tôi đã bắt đầu sự nghiệp võ thuật đầy hứa hẹn của mình như thế, lòng phơi phới về một tương lai tươi sáng.

Tối thứ 5, thời khắc mong chờ cũng đến, tôi mặc bộ đồ võ trắng tinh bước vào võ đường, cõ lẽ tôi là người đến sớm nhất. Võ đường khá rộng, trên các bức tường là mấy tấm bảng về chương trình học Aikido và Judo, lúc đó tôi mới biết đây cũng là võ đường của Judo nữa. Võ đường được lót toàn bộ bằng những tấm nệm dày và êm. Bức tường cuối phòng có hình của hai vị tổ sư và phù hiệu của hai môn võ.

Lát sau, một anh đai nâu và một thầy đai đen vào lớp, tôi đón chắc đây là sư phụ nên đi đến đưa chiếc biên lai học phí và như thế tôi chính thức trở thành môn sinh. Khi lớp đã đông hơn, anh đai nâu tập trung mọi người hướng về phía bức tường chính có ảnh tổ sư. Cả lớp thực hiện nghi lễ gì đó mà tôi không hiểu lắm, liếc nhìn sang mấy bạn đai xanh, tôi bắt chước làm theo, đại khái là quỳ lạy mấy cái rồi nói một câu tiếng Nhật mà tôi không nghe rõ. Kết thúc nghi lễ, chúng tôi được tập trung làm bốn hàng dọc để khởi động, đai trắng được đứng đầu hàng, cùng nhập học với tôi có mấy nhỏ nữa, đều lơ ngơ giống tôi.

Lúc đầu mấy động tác khởi động không khó lắm, nhìn anh lớp trưởng (đai nâu) tôi làm theo như một con rô bốt, đến những động tác cuối thì phức tạp hơn nên tôi và mấy nhỏ mới vô chỉ biết đứng ngó, ngượng ngùng. Thấy vậy lớp trưởng yêu cầu chúng tôi về phía cuối phòng. Ngồi ở cuối lớp nhìn khắp một lượt vẫn chẳng thấy Tiểu Quỳnh xinh đẹp đâu cả, tôi bắt đầu có ý nghĩ chán chường – “có lẽ nàng bận, hôm nay không đến tập”.

Đang trong tâm trạng ủ dột thì ánh mắt tôi hướng về nơi bậc cửa, niềm vui dâng lên, lòng rộn ràng, một cô gái xinh đẹp bước vào, đó chính là Tiểu Quỳnh, nàng đến muộn. Vẫn khuôn mặt hút hồn, kiều diễm trong bộ đồ võ, nàng bước những bước khoan thai về phía tôi, lúc ấy không hiểu ông bà xuôi khiến thế nào mà tôi đứng phắc dậy, đối diện Tiểu Quỳnh, nở một nụ cười thật tươi, như thể chào một người quen.

Đáp lại thái độ đầy thiện cảm của tôi là ánh mắt bất ngờ, xa lạ và lạnh lùng. Tiểu Quỳnh ngạc nhiên cao độ nhìn tôi vài giây như muốn hỏi – “nhà người là ai là cứ nhìn ta như thế”. Nét mặt không chút cảm xúc, nàng bước qua tôi, đi về cuối phòng cùng một thầy đai đen khác. Quá bất ngờ đầu óc tôi hoang mang, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, vẫn con người ấy nhưng xa lạ quá đỗi, tôi ngồi xuống thảm đưa mắt nhìn Tiểu Quỳnh và đặt ra trong đầu muôn vàn câu hỏi.

“Sao lại thế nhỉ?”

“Nàng không nhận ra mình à?”

“Không thể nào, mới có mấy hôm, một chuyện như thế thì không thể nào dễ quên như vậy được”

“Vậy nghĩa là sao?”

Khi nhìn Tiểu Quỳnh khởi động, có điều gì đó rất lạ ở cô nàng này mà tôi không thể trả lời chính xác là điều gì. Có khi nào bạn vừa làm quen một người và ngay hôm sau người đó quên bén bạn là ai không? Cảm giác của tôi lúc này là như vậy đấy, một sự nghi hoặc khó tả. Suốt buổi dù tôi nhìn Tiểu Quỳnh và mỉm cười vài lần như muốn nói – “xin chào”, nàng vẫn lạnh lùng, xa lạ, chẳng chút quan tâm.

Buổi khởi động kết thúc, thầy Đông đi về phía chúng tôi, Đông sư phụ khoảng 60 – 65 tuổi, có làn da ngăm đen, dáng người mập mạp, bụng phệ nhưng thân thủ nhanh nhẹn và chắc chắn, thầy giới thiệu về môn phái, các nghi lễ trong võ đường, các ăn mặc, cách ngồi thiền (seiza) như thế nào, chương trình học, nói chung là rất rất nhiều. Nghe một hồi đầu tôi tưởng chừng bốc khói khét lẹt. Nói chung chương trình đai trắng cũng nhẹ hều, chỉ là làm quen với các động tác cơ bản như thể dục hiệp khí, thân pháp, bộ pháp…

Tiểu Quỳnh đang luyện võ, không có một dấu hiệu nào là nàng sẽ để ý đến tôi. Có mấy lần nàng ngồi nghỉ ở bên kia phòng, tôi đã cố tình ngồi đối diện bên này phòng, nhìn Tiểu Quỳnh và cười một cái thật “tình cảm” nhưng chẳng có tác dụng. Quá thất vọng tôi đâm ra chán nản, tôi hoàn toàn thất bại trong việc khơi dậy trí nhớ của nàng, có thể từ đêm ấy bằng một lý do kỳ lạ nào đó, có trời mới biết, nàng đã quên bén tôi, dẫm nát sự háo hức và ném tôi vào thế giới của sự thất vọng.

Võ đường rất huyên náo, đủ mọi lứa tuổi, người lớn có, trẻ con cũng có, thanh niên có, phụ nữ, gái xấu, gái xinh có tuốt. Cuối giờ, Đông sư phụ yêu cầu chúng tôi bắt cặp với mấy bạn đai xanh để luyện hiệp khí. Nghe đến đây bỗng một tia sáng lóe lên trong đầu “luyện hiệp khí… bắt cặp”, cơ hội đã đến, tôi lon ton hướng về phía Tiểu Quỳnh hòng có cơ hội bắt chuyện, nhưng người tính không bằng trời tính, tự dưng có một thằng nhãi đai xanh từ đâu đã nhanh chân quỳ trước nàng, sau động tác chào trong Aikido, họ tập cùng nhau. Tôi đờ người ra vì kế hoạch phá sản quá nhanh chóng, đành thất thểu tiến về một ông anh đai xanh đang ngồi kế bên nàng, tôi cúi chào rồi bắt đầu tập.

Nói là luyện hiệp khí nhưng tôi chẳng để tâm mấy, ông anh kia bảo thế nào thì làm thế ấy, dù gì tôi cũng chẳng hiểu nó là cái gì và có tác dụng gì trong việc đánh nhau. Mối quan tâm của tôi lúc này là người đẹp đang ngồi bên phải tôi, nàng xa lạ quá đỗi, đôi mắt không có lấy vẻ mộng mơ tôi từng biết, nàng cũng mỉm cười đấy nhưng trông như nụ cười của người khác.

Buổi tập hôm ấy kết thúc bằng một nghi lễ giống như lúc vào, mọi người lục đục ra về, tôi nán lại đợi Tiểu Quỳnh, nhất định phải hỏi nàng xem có chuyện gì. Tiểu Quỳnh đang xếp chiếc hakama màu xanh, tôi lấy hết can đảm bước lại gần, cuối người xuống đủ thấp, nàng nhận ra sự có mặt của tôi, hướng đôi mắt tròn to đầy nghi hoặc, cảnh giác.

– Chào. – Tôi cất tiếng, dè chừng những biểu hiện trên gương mặt nàng.

– … – nàng im lặng quan sát.

– Còn nhớ tui không, hôm trước mình gặp nhau ở công viên.

– Công viên nào? – Nàng hỏi, tưởng như nghe nhầm.

– Hả… cô không nhớ thật à? – Tôi bất ngờ, cảm thấy cô nàng chắc hẳn phải có vấn đề về trí nhớ.

– Không. – Nàng nói tỉnh queo.

– Quỳnh… không nhớ thật à? – Tôi nhắc lại lần nữa, nhấn mạnh tên nàng.

Tiểu Quỳnh đứng phắt dậy, tôi bất ngờ cũng đứng lên.

– Bạn có bị sao không đấy? – Nàng nói bằng giọng bực bội.

– … – tôi ngạc nhiên.

– Tui chưa gặp bạn bao giờ, chắc bạn nhầm người rồi. – Nàng nhìn tôi cau có, nói một câu rõ ràng rồi bỏ đi rất nhanh.

– … – tôi đứng hình ngay tức khắc, chẳng hiểu chuyện gì, không thể cắt nghĩa những từ mình vừa nghe được, đầu quay như chong chóng. Sự cương quyết trong câu nói của nàng khiến tôi phải tự hỏi, tôi hay nàng mới là người có vấn đề về trí nhớ đây?

Chương trước Chương tiếp
Loading...