Tiểu Quỳnh

Chương 65



Phần 65

Hiệp 1…

Tiểu Quỳnh có những pha phát cầu khá là khó chịu, trái cầu bay ngang ngực rất khó đỡ, chính vì vậy mà tôi thua liền mấy điểm đầu. Sau một hồi áp đảo nàng đã dẫn trước với tỉ số 5 – 0, Tiểu Quỷnh tủm tỉm.

– Uất ức thần chưởng… tiếp chiêu – nàng phát cầu.

Tôi vội lùi lại đánh cầu lên cao, Tiểu Quỳnh bật cao đập cầu, trái cầu bay cái vút… nhưng may làm sao tôi đỡ được. Nàng thực hiện một pha bỏ nhỏ vào góc lưới, tôi vội lao tới vớt cầu lên, trái cầu bay về cuối sân, nàng xoay người đập cầu bay thẳng qua lưới, tôi đưa vợt cản lại, trái cầu rơi xuống sân. Ồ… yeah… 5 – 1, dù chưa có dấu hiệu nào sáng sủa nhưng ít nhất tôi cũng hy vọng mình sẽ không thua muối mặt.

Từ khi giành được điểm đầu tiên, sự tự tin của tôi lên cao vời vợi, tôi liên tục làm gián đoạn mạch lên điểm của Tiểu Quỳnh, hết hiệp 1 nàng thắng 21 – 14. Tôi chạy ra ngoài mua hai chai revive, mặt lấm tấm mồ hôi Tiểu Quỳnh vừa thở vừa cười nhận lấy chai nước.

– Cảm ơn Minh.

– Quỳnh chơi giỏi quá?

– Hi… Khi rảnh, Quỳnh hay chơi cầu lông với ba.

– Thảo nào… uất ức thần chưởng mới uy lực như vậy.

– Hứ… để xem Minh trụ được bao lâu… chơi tiếp đi. – Nàng đứng dậy.

Hiệp 2…

Rõ ràng là về mặt kỹ thuật nàng giỏi hơn tôi, nhưng thể lực thì chưa chắc, tôi quyết định khai thác triệt để điểm yếu này. Tôi cố gắng giảm cơ hội dứt điểm của nàng, kéo dài thời gian mỗi hiệp cầu để nàng phải di chuyển càng nhiều càng tốt, khi nào nàng đã thấm mệt… tôi mới có cơ hội vươn lên.

Khi điểm số đang là 9 – 5 nghiêng về Tiểu Quỳnh, tôi vừa giành được quyền phát cầu. Cầu bay về cuối sân, nàng lùi lại đập cầu, trái cầu không rơi thẳng xuống mà vẫn bay trên cao, tôi đánh cầu về góc sân bên kia, tiểu Quỳnh lại nhảy lên đập cầu, tôi đánh cầu về góc bên này, nàng lại nhảy lên, lần này trái cầu cắm xuống sân, nhưng tôi kịp vớt lên, cầu bay sát mép lưới, nàng chạy lên cứu kịp, tôi đẩy cầu về cuối sân, Tiểu Quỳnh lại chạy theo cứu được, lần này tôi bỏ nhỏ ngay trên lưới, dù rất cố gắng nhưng nàng đành bó tay. O… yeah. 9 – 6.

Bằng thủ đoạn hết sức “tàn nhẫn”, kể từ pha đôi công “thần thánh” ấy tôi liên tục khiến nàng chạy lên chạy xuống, chạy qua chạy lại để cứu cầu. Tiểu Quỳnh thấm mệt, mồ hôi rơi lả tả. Khi nàng đang dẫn trước với tỉ số 15 – 13, nàng vừa thở vừa nói.

– Hơ… hơ… Nghỉ chút đi Minh.

– Ơ… sao lại nghỉ, hết hiệp rồi nghỉ… chơi tiếp. – Tôi gạt phắt đi.

– Hả… – Tiểu Quỳnh nhăn nhó.

Những đường cầu tiếp theo của nàng dẫn trở nên kém chính xác, tôi kiếm được mấy điếm nhờ việc nàng đánh cầu dính lưới hay ra ngoài sân. Lần này nàng quyết năn nỉ.

– Nghỉ một chút đi mà… Minh đánh nhanh quá à.

– 19 – 19 Rồi còn hai điểm nữa thôi, cố lên… rồi Minh cho Quỳnh nghỉ thoải mái.

– Đồ độc ác. – Nàng cau có.

– He he… thi đấu mà lại. – Tôi cười đắc ý.

Chúng tôi giằng co đến điểm thứ 22, trong pha đập cầu cuối cùng, cầu bay thẳng vào mặt Tiểu Quỳnh, nàng kêu lên.

– Á…

– Có sao không? Đâu đưa xem – tôi ném cái vợt chạy lại chỗ nàng.

– Trúng ngay trán người ta… sưng một cục đây nè – nàng giận dỗi.

– Có sưng đâu… Xin lỗi mà… Minh không cố ý.

– Hứ… thắng rồi nói gì chẳng được – nàng vờ giận đứng dậy lấy chai nước.

– Hê hê… cũng lạ ha, đó là pha lội ngược dòng thần thánh nhỉ? – Tôi cười.

– Ăn may thôi, ván sau Minh thua là cái chắc.

– Thắng thua với Minh đâu có quan trọng. – Tôi khẽ cười.

– Nhưng với Quỳnh quan trọng… thua ai thì được nhưng thua Minh tức lắm. Nhất là hôm qua, Minh còn trêu Quỳnh.

– Trêu Quỳnh khi nào? – Tôi ngạc nhiên.

– Thì hôm qua, Minh… à… mà thôi… biết trêu là được rồi. – Nàng lúng túng.

– Cái đó đâu gọi là trêu – tôi cười.

Nghỉ mới được mấy phút tôi đã kêu nàng đứng dậy.

– Chơi tiếp thôi.

– Ơ… mới nghỉ một chút mà, Minh định giết người chắc.

– Nghỉ mấy phút rồi… chơi nhanh đi Minh còn về có việc – tôi giục.

– Sao bảo Minh rảnh mà?

– Vừa nhớ ra có việc bận… thôi nào, đứng dậy – tôi cười và kéo nàng dậy.

Hiệp 3, thủ đoạn hạ lưu – “ỷ mạnh hiếp yếu” đã không mấy tác dụng, nàng đã nghĩ ra đối sách và giờ thì đến lượt Tiểu Quỳnh vờn tôi, chạy khắp sân muốn khùng luôn, chắc là muốn trả đũa hiệp trước. Khi điểm số cuối được sắp được ghi, tôi quyết định tung chiêu cuối ra – ‘chuồn’.

– A… đau chân quá… chắc Minh bị chuột rút rồi.

– Gì vậy… có sao không… để Quỳnh xem – nàng lo lắng.

– Thôi nghỉ ở đây đi… Minh không chơi được nữa đâu.

– Ơ… Quỳnh sắp thắng rồi – nàng phụng phịu.

– Thôi để hôm khác chơi ha – tôi cười.

– Minh ăn gian – nàng giậm chân, bực bội.

– Chứ giờ biết làm sao… ui da… đau quá. – Tôi vờ nhăn nhó.

– Không chơi nữa thì Minh nhận thua đi – nàng mỉm cười.

– Không thích. – Tôi lắc đầu.

– Ơ… không chịu đâu… Minh là con trai mà.

– Con trai thì sao chứ?

– Minh phải nhường Quỳnh chứ sao?

– Thi đấu là thi đấu, trai gái gì ở đây.

– Ghét… Minh nhận thua đi.

– Không thích… hôm sau chơi tiếp thì được – tôi cười.

– … – Tiểu Quỳnh vờ dỗi chẳng thèm nói nữa, đi về ghế ngồi nghỉ. Tôi phì cười nhìn bộ dạng của nàng rồi ra ngoài mua hai chai nước, đôi chân vô tình làm lộ “thủ đoạn” của tôi.

– Của Quỳnh nè.

– … – nàng làm thinh.

– Không uống thì Minh uống hết cho xem. – Tôi tu chai nước ừng ưc.

– Đồ ăn gian – nàng mím môi giành lấy chai nước.

– Được rồi xem như Quỳnh thắng được chưa?

– Không thể xem như, rõ ràng Minh ăn gian… lại còn giả vờ bị đau chân – nàng lắc đầu.

– Ừ thì Minh thua… xin lỗi.

– Vẫn chưa đủ chân thành. – Nàng bĩu môi.

– Hả… Người gì đâu mà ngang như cua. – Tôi nhăn mặt không thèm năn nỉ nữa.

– Hi… Lan càng cua mà lại – nàng tủm tỉm.

Lúc ra xe, Tiểu Quỳnh hỏi tôi.

– Nếu Quỳnh là một con cua thì Minh sẽ làm gì?

– Ai biết làm gì với một con cua ngang ngạnh chứ? – Tôi suy nghĩ.

– Thật là dở quá… khi nào biết thì trả lời nhé. – Nàng mỉm cười.

Tối thứ 5 vẫn tại nhà văn hóa…

Khi chuẩn bị vào gửi xe, Trúc Quỳnh tựa bên chiếc mô tô đứng ngay gần cổng.

– Sao chưa vào lớp à? – Tôi hỏi.

– Hôm nay không thích học, đang muốn rủ ông đi chơi đây. – Nàng cười.

– Đi chơi… không… không… tha cho tui đi – tôi lắc đầu định đi ngang qua, nhưng nàng vội chạy lên chặn lại.

– Tôi không dẫn ông đi bar nữa đâu.

– … – tôi vờ không nghe vẫn dắt xe vào.

– Tôi cũng không bảo ông chạy xe nữa… tui nói thiệt đó… đi chơi với tui đi. – Nàng năn nỉ, lần đầu tui thấy Trúc Quỳnh mềm mỏng như vậy… điều đó khiến tôi mủi lòng. Nhưng nghĩ đến viễn cảnh đắc tội với Tiểu Quỳnh, tôi gạt phắt đi.

– Bà đi một mình đi.

– Biết là ông sẽ từ chối mà – nàng rút chìa khóa xe – Thế nào… có đi không?

– Tha cho tui đi mà – tôi nhăn mặt – “thiệt chưa thấy nhỏ nào bá đạo thế này”

– Đi đi mà… đang buồn lắm.

– Được rồi… nhưng thống nhất là không đi bar, không phóng xe và phải về sớm.

– Okê… baby… lên đường thôi. – Nàng trả tôi chìa khóa và nhảy lên xe.

– Nhưng đi đâu?

Chúng tôi sang nhà anh Long, Trúc Quỳnh bảo tôi gửi lại xe ở đó rồi đi chung mô tô với nàng. Tôi bắt đầu dự cảm điềm chẳng lành nhưng lỡ đâm lao thì phải theo lao thôi. Nơi tiếp theo chúng tôi đến là một phòng thu âm, Trúc Quỳnh bảo muốn gặp mấy người bạn. Vừa bước vào phòng thu, một bạn nữ đã ôm chầm lấy Trúc Quỳnh.

– Con quỷ mày trốn đi đâu lâu vậy?

– Tao nghỉ ngơi… bây giờ muốn quay lại nè, nhóm vẫn chào đón chứ? – Nàng cười.

– Tất nhiên rồi, mừng em quay lại – một anh chàng tóc dài cụng tay với Trúc Quỳnh.

– Còn nhớ ai đây không? – Một cậu khác định ôm nàng.

– Thằng Quỷ… tha cho chị mày đi – nàng đẩy ra.

– Còn anh nữa người đẹp ơi – một ông anh chừng 30 mỉm cười.

– Tưởng anh quên em rồi chứ – nàng cụng tay với anh.

– Chàng nào đây Quỳnh… Bạn trai mày à? – Cô bạn nhìn tôi tủm tỉm.

– Chào mọi người… mình là Minh – tôi gật đầu chào.

– Bạn mình đó… giới thiệu với ông, các bạn trong nhóm nhạc của tui, đây là Tùng, Quyết, Mai Linh và anh Vũ, chủ phòng thu. – Nàng chỉ từng người.

– “Chào cậu”… “Hi”… “Bạn mày đẹp trai nhỉ”

– Con quỷ này… đã bảo là bạn mà – Trúc Quỳnh vờ đánh Mai Linh.

Nhóm nhạc của Trúc Quỳnh tối nay đang thu một ca khúc mới, Mai Linh là hát chính, Quyết chơi guitar còn Tùng đệm một chiếc trống nhỏ, anh Vũ bảo đó là thể loại Acoustic. Đó là lần đầu tiên tôi thấy một phòng thu âm, anh Vũ làm việc trên một chiếc bàn đầy những nút điều chỉnh âm thanh, ngăn cách với nhóm nhạc bởi một tấm kính, phòng thu được cách âm, Mai Linh hát vào một chiếc mic to. Tôi và Trúc Quỳnh ngồi trên ghế ngay sau lưng anh Vũ, nàng vừa nghe vừa nhịp chân theo tiếng guitar, bên cạnh tôi lúc này và các nhạc cụ như guitar điện, saxophone, sáo…

Bản thu vừa hoàn thành, chúng tôi vỗ tay, Mai Linh bước ra đề nghị Trúc Quỳnh.

– Mày cũng hát một bản đi Quỳnh.

– Okê… – nàng bước vào phòng.

Trúc Quỳnh nói gì đó với Tùng và Quyết sau đó đeo headphone và bắt đầu thử giọng. Trong khi đó Mai Linh quay sang hỏi thăm tôi.

– Minh cũng học nhạc viện à?

– À… không mình là dân ngoại đạo… mình học xây dựng ở bên trường Kiến Trúc.

– Vậy sao mà quen Trúc Quỳnh.

– Tình cờ thôi. – Tôi khẽ cười.

– Những chuyện tình cờ… thường đáng nghi lắm… hi – Mai Linh tủm tỉm.

Sau một hồi dạo đàn, Trúc Quỳnh bắt đầu hát, đây là lần đầu tôi nghe cô nàng bá đạo này hát, giọng ca êm ái, đầy những xúc cảm thiết tha, tiếng guitar nhẹ nhàng hòa vào tiếng hát.

Đôi khi cất tiếng khóc trong màn đêm héo sầu.

Đôi khi nhớ đến anh trong lòng em bao đớn đau.

Đôi khi muốn hát để vơi nhẹ đi nỗi lòng.

Để ngàn câu ca bay theo những nỗi nhớ mong.

Bạn đang đọc truyện Tiểu Quỳnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tieu-quynh/

Vì em chỉ yêu, yêu mỗi anh, xin anh thứ tha.

I’m a little girl, just a little girl.

Bạn đang đọc truyện Tiểu Quỳnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tieu-quynh/

Sau bài hát, Trúc Quỳnh thể hiện một bản violin nữa, tiếng vĩ cầm từ một violinist thực sự có một sức hút kỳ lạ, có những đoạn ngân dài du dương nhưng cũng có khi gấp gáp dữ dội, nàng chơi bằng tất cả niềm đam mê, có lúc tôi thấy Trúc Quỳnh nhắm mắt lại nhưng vẫn kéo dây, tiếng đàn như chứa cả nỗi niềm không thể nói.

Chương trước Chương tiếp
Loading...