Tiểu Quỳnh
Chương 66
Chiếc cổ trắng nõn của Trúc Quỳnh rời khỏi thùng đàn, nàng mỉm cười nhìn chúng tôi qua lớp kính. Tùng đưa hai bàn tay làm thành hình trái tim trước ngực, Quyết tặng nàng mấy cái hôn gió còn anh Vũ gật gù vừa lòng.
– Nghệ sĩ của chúng ta đã trở lại.
– Và lợi hại hơn xưa – Quyết nói.
– Quỳnh chơi hay lắm – tôi vỗ tay khi nàng vừa bước ra từ trong phòng.
– Tưởng ông nói câu nào khác chứ. – Nàng tủm tỉm.
– Ơ… thế không thích khen à – tôi cười.
– Đi café với bọn này không nhỏ – Mai Linh quay ghế lại hỏi Trúc Quỳnh.
– Tao đang đói bụng định đi ăn với bạn bây giờ, hẹn mọi người ngày mai được không?
– Ừ mai đi… tối nay anh bận sửa mấy bản thu rồi – anh Vũ.
– Vậy tối mai 7h, quán cũ nha – Mai Linh giang tay ôm Trúc Quỳnh – tao nhớ mày thật đấy, nhỏ ạ.
– Tình nó vừa vừa thôi… không khéo chúng tôi nghĩ hai cô là les bây giờ. – Tùng can hai nàng ra.
– Này thì les… Có mà nghi ngờ hai ông thì có – Trúc Quỳnh đấm một cái nhẹ hều vào bụng Tùng và mỉm cười.
– Ui… da… vẫn dữ như ngày nào. – Tùng vờ nhăn nhó.
Khoảnh khắc chia tay thắm thiết của ban nhạc “tình bạn” rồi cũng qua đi, lúc ra xe, tôi hỏi nàng.
– Bây giờ đi đâu? – Định ngồi lên xe thì nàng nhanh hơn nhảy phốc lên cầm lái.
– Để tui chở – nàng cầm chiếc mũ bảo hiểm.
– Ơ… gì kỳ vậy?
– Kỳ chuyện gì? – Nàng quay đầu lại lạnh lùng hỏi.
– Phải để con trai cầm lái chứ – tôi chỉ vào chiếc xe.
– Xì… sao lại để ông cầm lái, đây là xe của tui mà? – Nàng mỉm cười vẻ trêu chọc.
– Nhưng…
– Nhưng… nhưng cái gì… không lên xe thì ông đi bộ về nhé – nàng nổ máy và phóng đi, tôi giật mình, gọi theo.
– Cái con bé này… Ê đứng lại.
– Sao… ông vừa gọi tui cái gì hả? – Trúc Quỳnh dừng lại, cau có, buộc lòng tôi phải hạ hỏa ngay.
– Hì… thôi để tui lái đi mà, để bà chở xấu hổ chết.
– Ngồi sau – nàng nói xong thì quay đi chẳng thèm để ý, tôi đành bấm bụng ngồi lên xe. Phải nói đây là lần đầu tiên để con gái chở, cảm giác vừa ngại, vừa khoai khoái.
Trúc Quỳnh phóng xe từ tầng hầm lên, bóp thắng và vẹo phải, bị bất ngờ tôi bị giật tới ôm lấy eo nàng, chiếc mũ bảo hiểm đập vào mũ nàng kêu cái ‘bốp’.
– Này… ông muốn chết à? – Nàng nghiến răng.
– Xin lỗi – tôi lùi đầu lại.
– Cái tay của ông kìa.
– À… tay – tôi rút tay lại.
– Còn lần nữa là chết đấy biết không hả? – Nàng bật kính chắn gió lên, nói lớn vẻ hăm dọa.
– Hì… hung dữ vậy.
– Ngồi im đó.
Để bảo toàn tấm thân ngàn vàng của mình, kể từ giây phút ấy tôi im như hến, một lúc sau… khi dừng đèn đỏ, nàng quay lại hỏi.
– Này… Sao im ru vậy?
– Chứ phải nói gì?
– Thật là… chán chết.
– Chứ giờ bà muốn sao?
– Ngồi im đó.
– Hở…
Cuộc nói chuyện không đầu không đuôi, không chút tình cảm từ hai đứa lẫn trong tiếng động cơ moto khiến một anh chàng đeo kính cận ở xe bên cạnh quay sang nhìn với ánh mắt tò mò. Trúc Quỳnh bật kính chắn gió.
– Chưa thấy con gái chở con trai bao giờ à? – Anh chàng lấm lét quay đi. Tôi phì cười.
Nơi chúng tôi đến sau đó là một quán bánh xèo nổi tiếng ở Sài Thành, quán được thiết kế theo phong cách khá dân dã với những chiếc bàn tre, trên tường là tranh phong cảnh làng quê ngay cả các cô nhân viên cũng mặc áo bà ba. Trong khi nàng vừa liếm môi vừa xăm xoi cái menu, tôi thì thào nói nhỏ.
– Này… này…
– … – nàng như chẳng nghe thấy, đưa ngón tay dò lên menu từ trên xuống dưới.
– Ê…
– Hử – nàng ừ hữ rồi gọi món – cho sáu cái bánh đi chị.
– Cái bánh này lớn lắm đó quý khách. – Cô nhân viên nói với Trúc Quỳnh.
– Này… bà gọi chi nhiều vậy… tui không đói.
– Hì… – nàng nhe răng cười 1 cái – nhưng tui đói… chị cứ lấy cho em nhé.
– Hở… có nhầm không đây. – Tui nhăn nhó.
– Ông làm gì mà xoắn cả lên thế… ông không ăn thì tui ăn… ăn nhiều giúp xả stress và giảm bớt nỗi buồn ông không biết à?
Có hợp lý không đây? Liệu có sự liên quan nào giữa hệ tiêu hóa và hệ thần kinh, liệu thức ăn có lấp đầy nổi buồn ‘bí ẩn’ trong cô nàng này? Hay ngược lại giúp nàng tiếp thêm năng lượng để giở những trò ma mãnh khiến tôi khổ sở. Nhưng trên hết nhìn nàng chẳng ai có thể nghĩ nàng đang buồn hay stress cả, hoặc nếu có thật thì nàng phải là một kẻ che dấu đại tài.
– Bà chẳng có vẻ gì là buồn hay stress cả. – Tôi phán.
– Vậy thế này đã gọi là buồn chưa hở – nàng xụ mặt méo xẹo, làm ra vẻ sầu não.
– Thôi dẹp mấy màn nịnh nọt trẻ con đó đi.
– Hừ… làm cụt hứng.
Mấy cái bánh xèo vàng ươm được mang ra, cùng với đó là rau và nước chấm, chỉ thoạt nhìn đã ứa nước bọt và dù tôi có đang no căng thì cũng phải “ăn thử cho biết” cái món “hết sẩy” này.
– Ăn tự nhiên đi nhé… hôm nay tui mời. – Nàng cười. Một nụ cười mang đến cảm giác bất an.
– Nhưng sao hôm nay lại mời tui… không định nhờ vả gì đó chứ? – Tôi chau mày.
– Cái này từ từ nói ha… ăn đã. – Nàng nói xong thì dùng tay không xé bánh và cuốn với xà lách… chấm… bỏ vào chiếc miệng nhỏ xinh xắn… nhai một cách ngon lành. Nhìn cách nàng ăn mà tôi thoáng đứng hình.
– Không dùng đũa à – tôi lấy đôi đũa đưa nàng.
– Chài… ăn món này phải dùng tay mới ngon… dẹp đũa đi. – Nàng vừa nhai vừa nói hết sức tự nhiên.
Nhưng tôi vẫn dùng đũa và kết quả là loay hoay một hồi tôi chỉ mới ăn được cuốn thứ hai thì nàng đã sơi xạch chiếc bánh đầu tiên và bắt đầu chiến dịch thu phục chiếc bánh thứ hai.
– Bà nói đi chứ… hôm nay có vụ gì mà mời tui?
– À… suýt quên… từ nay ông làm bạn tui nhé.
– Hở… – tôi dừng nhai – tui không có làm bạn trai bà đâu nhé. – Mặt tôi méo xệch.
– Ông bị dở người à… tui bảo làm bạn… Friend… ông nghe không rõ sao?
– Làm bạn mà được tiếp đãi thế này sao… cũng tốt… đồng ý… hê hê. – Tôi cười nham nhở.
– Nhưng có vài điều kiện.
– Sặc… bạn bè mà còn điều kiện nữa.
– Thứ nhất… không được vượt qua giới hạn bạn bè.
– Khụ khụ cái này yên chí – nghe nàng nói mà tôi toát cả mồ hôi. – “Xin lỗi nhé… anh có người khác rồi”.
– Thứ 2… khi nào ông có cảm giác thích tui thì phải nhớ ngay đến điều thứ nhất. Thứ 3 khi nào tui buồn thì đi chơi với tui.
– Đi chơi theo kiểu bạn bè chứ?
– Tất nhiên.
– Và bà trả tiền chứ?
– Cái đồ keo kiệt… 50/50 nhé.
– Vậy cũng được… nhưng tui phải được cầm lái nếu không thì miễn.
– Được rồi… vậy là thỏa thuận. – Nàng đưa tay ra.
– Gì đây?
– Cụng tay… ông không biết khi kết giao người ta hay làm thế à?
– Cụng làm gì… nhà hàng có bao nhiêu người – tui chẳng thèm để ý, lấy tay cuốn tiếp cuốn bánh.
– Cái đồ ham ăn – nàng cốc tôi một cái – vậy mà bảo không đói.
– Ui da… trời đánh tránh miếng ăn nhé.
– Nhưng tui không phải là trời.
Ngay sau đó tôi và Trúc Quỳnh bước vào cuộc thi ai ăn nhiều hơn, trong khi tôi nghẹn lên nghẹn xuống thì nàng cứ đưa tay thoăn thoắt hết xé bánh rồi cuốn, nhai rồi lại xé bánh y như một dây chuyền công nghiệp đang vận hành một cách nhẹ nhàng và trơn tru. Có thể nếu người ta mở cuộc thi người ăn bánh xèo nhanh và nhiều nhất thế giới thì nàng sẽ vô địch cho mà xem. Không thể tranh chấp với một ứng cử viên nặng ký như vậy, tôi đành buông xuôi và chuyển sang chiến dịch trêu chọc.
– Bà có biết trong chiếc bánh này có cả nghìn calo không hả.
– Thì sao… ông định bảo tui sẽ mập lên chứ gì?
– Tất nhiên… nhưng như thế cũng tốt.
– Tốt chỗ nào.
– Tốt da… tốt thịt… và tui sẽ dễ dàng phân biệt được hai chị em bà. – Tôi cười.
– Ha ha… thế thì mơ đi… chị ba tui là trùm ăn uống đó, bộ ông nghĩ chị em song sinh chỉ giống nhau mỗi khuôn mặt thôi à?
“Ăn nhiều thế cơ á… vậy sức đâu mà nuôi nổi”. Tui bắt đầu tưởng tượng ra cảnh khi Tiểu Quỳnh về làm vợ, nàng sẽ béo mũm mỉm trong khi thằng chồng xấu số tôi đây trở nên gầy còm vì thiếu ăn. Nhưng chưa hết, tưởng tượng đến cảnh chung chăn chung gối mới hãi, lỡ đâu có đêm, bị nàng gác cái đùi lên ngực, sáng hôm sau thì tôi tắt thở, thật là một bộ phim kinh dị… Ực. Không… không tuyệt đối không thể nhường miếng ăn với Tiểu Quỳnh được, tất cả vì tương lai con cái và sức khỏe thằng chồng.
– Này… này… ông điếc à… đang lơ lửng ở đâu đấy… ăn nữa không tui kêu.
– Hả… hết rồi à.
– Ừ… sao?
– Tui mới ăn được một cái. – Mặt tôi méo xệch.
– Ừm… còn tui năm cái – nàng nhe răng cười.
– Thôi… thôi không ăn nữa… tính tiền đi chị ơi – tôi gọi nhân viên.
– Ơ… cái ông này… 50/50 nhé.
– Đánh chết bây giờ. – Tôi nghiến răng.
Ăn uống no say xong, Trúc Quỳnh bảo muốn vận động cho tiêu, tôi lập tức nghĩ đến chuyện nàng sẽ kêu đi bar.
– Không… dẹp… không có đi bar gì sất.
– Có chỗ này vui hơn bar nhiều và cũng lành mạnh nữa.
– Tin được không?
– Bạn bè phải tin nhau chứ… dù gì ông cũng bị tui mua chuộc rồi.
– Một cái bánh nhục nhã.
– Hì.
Nhưng Trúc Quỳnh đã nói thật, nơi nàng dẫn tui đến là một sân trượt Patin ở Quận 1. Phải loay hoay một lát tôi mới thuê được một đôi giày trượt cho mình, nhưng kỳ thực tôi không biết trượt patin, Trúc Quỳnh chấn an.
– Yên tâm… yên tâm… tui tập cho mà.
– Có nguy hiểm không?
– Không sao… không sao… hơi ê mông chút thôi. – Nàng tủm tỉm.
– Hở… thôi thôi tui không trượt đâu.
– Này… định chạy à. – Nàng cầm tai kéo tui lại.
– Á… á.
Sân trượt khá đông, nam nữ thanh niên con nít có tuốt, cả những người trượt giỏi lẫn đang tập, trong khi tui đang sỏ đôi giày thì Trúc Quỳnh đã làm vài vòng trong sân, nàng lướt nhẹ nhàng như đang bay trong chân không. Khi nàng trượt ngang qua, nàng gọi.
– Nhanh lên.
– Ừ… ra ngay đây – tui loạng choạng đứng dậy và suýt ngã.
‘Rẹt’ nàng phanh lại trướt mặt tôi.
– Để tui hướng dẫn… vịn vào lan can đi… bước đầu tiên là tập thế này. – Nàng nhấc chân lên vài cái làm mẫu, tôi cũng làm theo. – Cứ tập cho có cảm giác đi nhé. – Nói xong nàng bỏ đi trượt tiếp, để lại mình tôi tiếp tục làm những động tác nhấc chân lên xuống một cách ngu ngốc.
Phía sau, mấy đứa nhóc trượt đi một cách ngon lành và dễ dàng còn tôi ngay cả việc đứng cũng khó khăn. Thật là thấy ngượng và có phần hơi xấu hổ nhưng cũng đúng thôi, việc gì cũng phải bắt đầu từ căn bản, bạn không thể cắt ngắn giai đoạn và thành công trong chóng vánh được. Tôi nhớ có một cậu bạn bằng tuổi mình, hồi trước có nhờ tôi dạy bơi, nhưng cậu ta chỉ ra hồ được mấy bữa rồi bỏ vì xấu hổ khi phải tập cùng với lũ nhóc 4 – 5 tuổi, việc lớn tuổi hơn không hề giúp cậu ta học nhanh hơn bọn nhóc ấy, thậm chí mấy đứa nhóc còn có năng khiếu hơn ấy chứ, vậy mới nói muốn thành công việc đầu tiên là phải vượt lên chính mình và tôi đang cố làm việc đó đây. Ngay khi Trúc Quỳnh quay lại, tui liền hỏi nàng.
– Được rồi, bước tiếp theo là làm gì?
– Ông cúi thấp người xuống… hơi khom, đặt hai tay lên đầu gối rồi từ từ đẩy nhẹ chân… nhìn tôi làm nhé.
– … – tôi từ từ nhích theo, lúc đầu hơi chậm nhưng từ từ cũng nhanh lên được một chút, nhưng đó là tất cả, hễ bỏ tay ra hay đứng thẳng lên là tôi lại có cảm giác đôi chân bất tuân và muốn bật ngửa ra sau. Trong khi quan sát tôi trượt, Trúc Quỳnh trượt vòng quanh tôi, môi cười mỉm.
– Vui lắm hả – tôi nhăn nhó.
– Vui chứ sao không. – Nàng cười.
– Này thì vui – tui dứ dứ nắm đấm và loạng choạng chúi đầu về trước, Trúc Quỳnh vội đưa tay giữ lại, tôi mất đà ôm chầm lấy nàng, mặt tôi đạp vào ngực nàng, Trúc Quỳnh nghiến răng kêu lên.
– Này… muốn chết à. – Nàng đẩy ra.
– Có cố ý đâu… á… á… đừng đẩy… té… ‘phạch’
– Có sao không? – Trúc Quỳnh trượt lại.
– Ui… da… cái mông của tui.
– Đáng đời. – Nàng đưa tay kéo tôi dậy.
– Đã bảo không cố ý mà.
– Ai biết… có khi ông lợi dụng tình huống thì sao.
– Hở… oan uổng quá.
– Thôi tập tiếp đi. – Nói xong nàng lại trượt đi.
Nhìn dáng nàng trên sân thật xinh xắn và đáng yêu làm sao, nhưng với tôi thì thực sự có cho vàng cũng không yêu nổi cô nàng hung dữ ấy, trong khi khối thằng khác vẫn dán mắt theo nàng, có thằng vì mãi nhìn mà va vào một thằng khác đang trượt ngược lại, hai thằng ngã chỏng gọng. Tôi lom khom đi được một đoạn, một tay vịn lan can mà mồ hôi ướt đầm đìa, mông thì ê ẩm, mấy đứa con gái thấy vậy cứ khúc khích cười, thật là xấu hổ, sau một hồi thì tôi quyết định dừng lại, tháo giày và ngồi nghỉ.